'Thẩm Duệ thấy tâm trạng của cô không tốt, anh quay đầu ở giao lộ phía trước, Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh: "Chúng ta đi đâu?"
Anh nháy mắt với cô, tỏ vẻ thần bí: "Đi rồi em sẽ biết."
Con đường này đi về phía nội thành cũ, Tống Hân Nghiên thấy anh tỏ vẻ thần bí nên cô không hỏi nữa, để mặc anh. Dù sao anh đi đâu thì cô đi đó, cô không tin anh dám bán cô đi.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước trấn cổ, nơi này là nhà cổ vào thời Minh Thanh. Sau khi Đồng Thành phát triển, vì muốn bảo vệ văn vật mà hoạch định khu vực này làm khu tham quan, hấp dẫn không ít du khách đến đây.
Cuối thu trong lành, mặt trời chói chang.
Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên nắm tay nhau thong thả đi dạo vào trong cổ trấn. Tính ra, rất hiếm khi bọn họ năm tay nhau tản bộ, hôm nay là cơ hội hiếm có, cũng xem như trải nghiệm lạ.
Thời tiết mát mẻ, trong cổ trấn có rất nhiều người, bọn họ là trai xinh gái đẹp khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Tống Hân Nghiên vừa gỡ bỏ lớp thạch cao trên chân, mặc dù chân đang dần lành lại nhưng đi đường vẫn cà thọt. Đi được một đoạn đường, cô thính tai nghe người khác bàn luận.
"Oa, người đàn ông đẹp trai quá, nhưng tiếc là lại tìm bạn gái đi khập khiễng."
"Đúng thế, đúng thế, bảo cô ta đi ra đi, tớ lên!"
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên vốn không tốt, nghe những người này bàn tán, tâm trạng của cô càng u uất hơn. Cô nhìn xung quanh, trông thấy những người kia chỉ †rỏ mình, lại nhìn Thẩm Duệ, trong lòng cô như đổ bình giấm chua, ghen ghét.
Thẩm Duệ đi đến đâu cũng là tiêu điểm của đám người, không chỉ vì anh đẹp trai mà vì cả người anh tỏa ra sự quyến rũ trưởng thành, giống như trên người dát vàng, khiến người khác khó mà xem nhẹ sự tồn tại của anh.
"Thẩm Duệ, bọn họ đều đang nhìn anh đấy." Tống Hân Nghiên càng đi càng chậm, Thẩm Duệ buộc phải đi chậm lại, anh nhìn những người xa lạ kia, nói: "Đi đường đừng nhìn lung tung."
Tống Hân Nghiên dừng bước, Thẩm Duệ cũng dừng lại nhìn thấy cô dùng mũi giày đá mặt đất, cảm xúc còn u uất hơn lúc ở trong xe. Anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô, ôn hòa nói: "Sao thế?”
'Tống Hân Nghiên liếc nhìn anh, không hiểu sao sau khi bị thương cô cảm thấy hơi tự ti, lại trở nên lập dị, cô mím môi nói: "Vừa rồi bọn họ nói bảo người thọt kia đi ra đi, tớ đi lên!"
".." Thẩm Duệ dẫn cô đến nơi nhiều người vì muốn để cô giải sầu, không ngờ tâm trạng cô không thả lỏng mà còn muộn phiền hơn. Anh ôm mặt cô, ánh mắt tập trung lại thâm tình qua, dịu dàng nói: "Hân Nghiên, đừng quan tâm người khác nói gì, chỉ có người ghen ty mới có thể nói những lời cay nghiệt."
Tống Hân Nghiên ủ rũ vì chuyện của Lệ Gia Trân và 'Thẩm Ngộ Thụ, trong lòng cô phủ kín bóng ma. Nếu như bọn họ không đi chùa Bạch Mã xin thăm thì chuyện Gia Trân và Ngộ Thụ chia tay chỉ là hai người yêu nhau có mâu thuẫn. Song, hai người lại cùng đi chùa Bạch Mã rút thăm, trong đó có một lá thăm đã linh nghiệm, vậy kế tiếp có phải sẽ đến phiên cô không? "Thẩm Duệ, nếu em bị cà nhắc thiệt thì anh còn cần em không?" Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh, sau khi hỏi câu này cô lại hối hận, đưa tay che lỗ tai vội lắc đầu: "Em không muốn anh trả lời, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi."
Thẩm Duệ bất đắc dĩ nhìn cô, anh nắm chặt cổ tay cô nhẹ nhàng kéo tay cô xuống. Anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô, nói: "Em không có lòng tin với anh hay. là không có lòng tin với bản thân?"
'Tống Hân Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, mắt phượng âm trầm mang theo vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ. Người đàn ông thế này, khi trong mắt anh chỉ có cô vô cùng động lòng người. Nhưng vừa nghĩ đến lá thăm chết tiệt kia, cô lại nghẹn lòng.
Cho nên vì sao rất nhiều người không đoán mệnh, đoán mệnh chính là tốt không linh mà xấu lại linh.
"Em không có lòng tin với vận mệnh." Tống Hân Nghiên thở dài, sắc mặt phiền muộn.
Thẩm Duệ nhíu mày, giờ phút này anh không thể hiểu được cô, cho đến sau này cuối cùng anh hiểu ra không có lòng tin với vận mệnh đâu chỉ có mình cô? Anh dùng lòng bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve cổ tay non mịn của cô, giọng điệu ngang ngược: "Hân Nghiên, nếu như anh không buông em ra thì vận mệnh phải nhường đường cho anh. Cho nên em không cần có lòng tin với vận mệnh, chỉ tin anh là đủ rồi."
'Tống Hân Nghiên mỉm cười: "Anh ngang ngược quá rồi" "Em thích không?" Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ dịu dàng, ung dung trêu chọc lòng người.
'Tống Hân Nghiên nghe tiếng thán phục xung quanh, cô tùy hứng nói: "Em đi mệt rồi, anh cõng em đi."
"Tuân lệnh, công chúa nhỏ của anh." Thẩm Duệ thả †ay cô ra cong gối ngồi xổm trước mặt cô, Tống Hân Nghiên liếc nhìn những cô gái nhàm chán liếc mắt đưa tình kia, kiêu ngạo leo lên lưng của Thẩm Duệ, để anh cống cô.
Bàn tay của anh đặt dưới đầu gối của cô, dễ như trở bàn tay cõng cô lên. Hôm nay Tống Hân Nghiên mặc áo. thun màu xám tay dài, bên ngoài khoác áo len, bên dưới mặc váy dài bằng vải bông, chân mang giày bệt. Tóc cô rủ xuống trên vai, trong sáng như sinh viên đại học.
Cô dựa vào vai Thẩm Duệ, nhìn người khác nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều. Cô nghĩ, cô là một người phụ nữ mê hư vinh.
Thời gian dần trôi qua, cô đi quên sự ủ rũ trong lòng, vì cô phát hiện tựa vào vai anh phong cảnh khác biệt. 'Tâm mắt cô rộng mở, không cần chen chúc trong đám người nhốn nháo nhón chân nhìn phía xa. Nhìn xem xiếc khỉ cũng không cần bon chen trong đám người.
Vì ở trên lưng anh có thể nhìn rõ mọi thứ dễ như trở bàn tay.
'Tống Hân Nghiên nghĩ có lẽ cô già thật rôi cho nên mới dễ dàng đa sầu đa cảm như thế. Lúc cô bị bà ngoại đưa đến nhà họ Tống, Tống Chấn Nghiệp vô cùng thân thiết với cô, có một lần ở gần nhà có gánh xiếc thú đến dựng lều biểu diễn.
Năm tệ một vé, Tống Nhược Kỳ được bà Tống dẫn đi xem từ lâu, cô cũng rất muốn đi. Sau đó Tống Chấn Nghiệp lén tích góp năm tệ dẫn cô đi xem. Có rất nhiều người xem xiếc thú, cô nhón chân cũng không nhìn thấy được, sốt ruột đến mức nhảy lên nhảy xuống trong đám người.
Sau đó thân thể cô chợt nhẹ đi, cô được Tống Chấn Nghiệp bế lên đặt lên vai ông. Khi đó cô còn nhỏ chỉ lo xem xiếc thú, bây giờ nhớ lại chỉ có lần đó Tống Chấn Nghiệp cho cô tình thương của bố.
Bây giờ, cô tựa lên người Thẩm Duệ mới hiểu ra thì ra mọi thứ đã được ông trời quyết định từ nơi sâu thẳm.
Cho dù Thẩm Duệ không nhìn thấy cô cũng cảm giác được tâm trạng của cô càng trở nên buồn bã. Gần đây anh thường có cảm giác rõ ràng cô vẫn ở bên cạnh anh nhưng anh không nắm bắt được cô, cảm giác không chân thật kia khiến anh hoảng loạn.
Anh nháy mắt với cô, tỏ vẻ thần bí: "Đi rồi em sẽ biết."
Con đường này đi về phía nội thành cũ, Tống Hân Nghiên thấy anh tỏ vẻ thần bí nên cô không hỏi nữa, để mặc anh. Dù sao anh đi đâu thì cô đi đó, cô không tin anh dám bán cô đi.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước trấn cổ, nơi này là nhà cổ vào thời Minh Thanh. Sau khi Đồng Thành phát triển, vì muốn bảo vệ văn vật mà hoạch định khu vực này làm khu tham quan, hấp dẫn không ít du khách đến đây.
Cuối thu trong lành, mặt trời chói chang.
Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên nắm tay nhau thong thả đi dạo vào trong cổ trấn. Tính ra, rất hiếm khi bọn họ năm tay nhau tản bộ, hôm nay là cơ hội hiếm có, cũng xem như trải nghiệm lạ.
Thời tiết mát mẻ, trong cổ trấn có rất nhiều người, bọn họ là trai xinh gái đẹp khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Tống Hân Nghiên vừa gỡ bỏ lớp thạch cao trên chân, mặc dù chân đang dần lành lại nhưng đi đường vẫn cà thọt. Đi được một đoạn đường, cô thính tai nghe người khác bàn luận.
"Oa, người đàn ông đẹp trai quá, nhưng tiếc là lại tìm bạn gái đi khập khiễng."
"Đúng thế, đúng thế, bảo cô ta đi ra đi, tớ lên!"
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên vốn không tốt, nghe những người này bàn tán, tâm trạng của cô càng u uất hơn. Cô nhìn xung quanh, trông thấy những người kia chỉ †rỏ mình, lại nhìn Thẩm Duệ, trong lòng cô như đổ bình giấm chua, ghen ghét.
Thẩm Duệ đi đến đâu cũng là tiêu điểm của đám người, không chỉ vì anh đẹp trai mà vì cả người anh tỏa ra sự quyến rũ trưởng thành, giống như trên người dát vàng, khiến người khác khó mà xem nhẹ sự tồn tại của anh.
"Thẩm Duệ, bọn họ đều đang nhìn anh đấy." Tống Hân Nghiên càng đi càng chậm, Thẩm Duệ buộc phải đi chậm lại, anh nhìn những người xa lạ kia, nói: "Đi đường đừng nhìn lung tung."
Tống Hân Nghiên dừng bước, Thẩm Duệ cũng dừng lại nhìn thấy cô dùng mũi giày đá mặt đất, cảm xúc còn u uất hơn lúc ở trong xe. Anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô, ôn hòa nói: "Sao thế?”
'Tống Hân Nghiên liếc nhìn anh, không hiểu sao sau khi bị thương cô cảm thấy hơi tự ti, lại trở nên lập dị, cô mím môi nói: "Vừa rồi bọn họ nói bảo người thọt kia đi ra đi, tớ đi lên!"
".." Thẩm Duệ dẫn cô đến nơi nhiều người vì muốn để cô giải sầu, không ngờ tâm trạng cô không thả lỏng mà còn muộn phiền hơn. Anh ôm mặt cô, ánh mắt tập trung lại thâm tình qua, dịu dàng nói: "Hân Nghiên, đừng quan tâm người khác nói gì, chỉ có người ghen ty mới có thể nói những lời cay nghiệt."
Tống Hân Nghiên ủ rũ vì chuyện của Lệ Gia Trân và 'Thẩm Ngộ Thụ, trong lòng cô phủ kín bóng ma. Nếu như bọn họ không đi chùa Bạch Mã xin thăm thì chuyện Gia Trân và Ngộ Thụ chia tay chỉ là hai người yêu nhau có mâu thuẫn. Song, hai người lại cùng đi chùa Bạch Mã rút thăm, trong đó có một lá thăm đã linh nghiệm, vậy kế tiếp có phải sẽ đến phiên cô không? "Thẩm Duệ, nếu em bị cà nhắc thiệt thì anh còn cần em không?" Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh, sau khi hỏi câu này cô lại hối hận, đưa tay che lỗ tai vội lắc đầu: "Em không muốn anh trả lời, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi."
Thẩm Duệ bất đắc dĩ nhìn cô, anh nắm chặt cổ tay cô nhẹ nhàng kéo tay cô xuống. Anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô, nói: "Em không có lòng tin với anh hay. là không có lòng tin với bản thân?"
'Tống Hân Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, mắt phượng âm trầm mang theo vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ. Người đàn ông thế này, khi trong mắt anh chỉ có cô vô cùng động lòng người. Nhưng vừa nghĩ đến lá thăm chết tiệt kia, cô lại nghẹn lòng.
Cho nên vì sao rất nhiều người không đoán mệnh, đoán mệnh chính là tốt không linh mà xấu lại linh.
"Em không có lòng tin với vận mệnh." Tống Hân Nghiên thở dài, sắc mặt phiền muộn.
Thẩm Duệ nhíu mày, giờ phút này anh không thể hiểu được cô, cho đến sau này cuối cùng anh hiểu ra không có lòng tin với vận mệnh đâu chỉ có mình cô? Anh dùng lòng bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve cổ tay non mịn của cô, giọng điệu ngang ngược: "Hân Nghiên, nếu như anh không buông em ra thì vận mệnh phải nhường đường cho anh. Cho nên em không cần có lòng tin với vận mệnh, chỉ tin anh là đủ rồi."
'Tống Hân Nghiên mỉm cười: "Anh ngang ngược quá rồi" "Em thích không?" Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ dịu dàng, ung dung trêu chọc lòng người.
'Tống Hân Nghiên nghe tiếng thán phục xung quanh, cô tùy hứng nói: "Em đi mệt rồi, anh cõng em đi."
"Tuân lệnh, công chúa nhỏ của anh." Thẩm Duệ thả †ay cô ra cong gối ngồi xổm trước mặt cô, Tống Hân Nghiên liếc nhìn những cô gái nhàm chán liếc mắt đưa tình kia, kiêu ngạo leo lên lưng của Thẩm Duệ, để anh cống cô.
Bàn tay của anh đặt dưới đầu gối của cô, dễ như trở bàn tay cõng cô lên. Hôm nay Tống Hân Nghiên mặc áo. thun màu xám tay dài, bên ngoài khoác áo len, bên dưới mặc váy dài bằng vải bông, chân mang giày bệt. Tóc cô rủ xuống trên vai, trong sáng như sinh viên đại học.
Cô dựa vào vai Thẩm Duệ, nhìn người khác nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều. Cô nghĩ, cô là một người phụ nữ mê hư vinh.
Thời gian dần trôi qua, cô đi quên sự ủ rũ trong lòng, vì cô phát hiện tựa vào vai anh phong cảnh khác biệt. 'Tâm mắt cô rộng mở, không cần chen chúc trong đám người nhốn nháo nhón chân nhìn phía xa. Nhìn xem xiếc khỉ cũng không cần bon chen trong đám người.
Vì ở trên lưng anh có thể nhìn rõ mọi thứ dễ như trở bàn tay.
'Tống Hân Nghiên nghĩ có lẽ cô già thật rôi cho nên mới dễ dàng đa sầu đa cảm như thế. Lúc cô bị bà ngoại đưa đến nhà họ Tống, Tống Chấn Nghiệp vô cùng thân thiết với cô, có một lần ở gần nhà có gánh xiếc thú đến dựng lều biểu diễn.
Năm tệ một vé, Tống Nhược Kỳ được bà Tống dẫn đi xem từ lâu, cô cũng rất muốn đi. Sau đó Tống Chấn Nghiệp lén tích góp năm tệ dẫn cô đi xem. Có rất nhiều người xem xiếc thú, cô nhón chân cũng không nhìn thấy được, sốt ruột đến mức nhảy lên nhảy xuống trong đám người.
Sau đó thân thể cô chợt nhẹ đi, cô được Tống Chấn Nghiệp bế lên đặt lên vai ông. Khi đó cô còn nhỏ chỉ lo xem xiếc thú, bây giờ nhớ lại chỉ có lần đó Tống Chấn Nghiệp cho cô tình thương của bố.
Bây giờ, cô tựa lên người Thẩm Duệ mới hiểu ra thì ra mọi thứ đã được ông trời quyết định từ nơi sâu thẳm.
Cho dù Thẩm Duệ không nhìn thấy cô cũng cảm giác được tâm trạng của cô càng trở nên buồn bã. Gần đây anh thường có cảm giác rõ ràng cô vẫn ở bên cạnh anh nhưng anh không nắm bắt được cô, cảm giác không chân thật kia khiến anh hoảng loạn.
Danh sách chương