Trong đầu lại hiện lên cảnh bọn họ ở đây trên chiếc giường này, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, cô túm lấy gối đầu che đầu mình lại, ô ô kêu thẳng, Tống Hân Nghiên, đừng nghĩ nữa a, buổi tối nghĩ mấy loại chuyện này, mày có biết xấu hổ không?

......

Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên bỗng vang lên, cô thò đầu ra từ dưới gối, cầm lấy điện thoại di động kết nối: “Mỹ Hân?”

“Nghiên Nghiên, tớ nghe nói thành phố Giang Ninh có mưa to, cậu thế nào rồi, không sao chứ?” Hàn Mỹ Hân bận rộn suốt cả ngày trời, mới nãy xem tin tức mới biết thành phố Giang Ninh có mưa to, cô ấy vội vàng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô thế nào rồi.

Tống Hân Nghiên trong lòng cực kỳ cảm động, cô lắc đầu: “Tớ không sao.”

“Giọng nói của cậu nghe có chút kỳ lạ thế nhỉ?” Hàn Mỹ Hân nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó không ổn, luôn cảm thấy giọng nói của cô lúc này có chút hương vị của một người phụ nữ nhỏ bé.

“Không có nha, có thể là bị mưa, gần đây cậu sống có tốt không?” Tống Hân Nghiên khoanh chân ngồi trên giường, trên đời này, người chân chính quan tâm cô đã không còn nhiều. Hiện tại ngoại trừ Mỹ Hân, còn có thêm một Thẩm Duệ. Tình bạn và tình yêu cô đã có, tình cảm gia đình... Tiếp theo sẽ chính là nó.

Nghĩ đến Đổng Nghi Tuyền, tâm trạng cô lại trở nên nặng nề.

“Ừm, tớ vẫn như cũ, đợi đến lúc cậu trở về Đồng Thành, nhất định tớ sẽ đến đón cậu.” Hàn Mỹ Hân nói.

Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu: “Không cần, tớ tự mình trở về là được rồi. Đúng rồi, Mỹ Hân, có một chuyện tớ muốn hỏi cậu, chính là bạn cùng phòng của tớ, gần đây tình cảm của cô ấy với bạn trai không tệ, bọn họ đã định tiến thêm một bước, cái kia... Cô ấy muốn mua một bộ đồ lót gợi cảm hơn một chút, cậu có đề xuất nào tốt không?”

Hàn Mỹ Hân hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu bao nhiêu tuổi?”

“Bằng tuổi tớ.” Tống Hân Nghiên không chút suy nghĩ mà trả lời, vốn là hỏi vì mình nhưng lại không dám nói quá rõ ràng, dù sao cô vì Thẩm Duệ chuẩn bị nội y gợi cảm có chút khó mở miệng.

“Ngực có lớn không?” Hàn Mỹ Hân hỏi tiếp.

Tống Hân Nghiên nghe cô ấy hỏi lộ liễu như vậy, hai má lại nóng lên: “Mỹ Hân, cậu hỏi cái này làm gì.”

“Tớ đã tự hỏi liệu cậu có trả lời rằng cô bạn cùng phòng đó có bằng tuổi cậu không, Hân Nghiên, tớ hiểu rõ cậu hơn những gì cậu nghĩ nhiều lắm đó, cậu từ khi nào đã giúp bạn cùng phòng hỏi tớ vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến lắp bắp, đó không giống phong cách của cậu. Nếu thật sự là vì người khác hỏi, giọng điệu của cậu sẽ không mất tự nhiên như vậy.” Hàn Mỹ Hân phân tích, cũng cô sinh sống bốn đến năm năm, cũng gần như hiểu rõ tính cách của cô.

“.....” Tống Hân Nghiên bị nói đến không còn lời gì để phản bác.

“Hân Nghiên, cậu đã quyết định cùng Thẩm Duệ phát triển hơn nữa chưa?” Hàn Mỹ Hân thấy cô không nói lời nào, lại hỏi.

“Tớ...” Tống Hân Nghiên chần chừ nói: “Tớ muốn thử xem.”

“Cho dù tan xương nát thịt cũng không sợ?” Hàn Mỹ Hân vẫn luôn muốn cô và Liên Mặc đến với nhau, cô và Liên Mặc ở bên nhau sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nếu đây là con đường cô lựa chọn, cô ấy sẽ tôn trọng cô.

Tống Hân Nghiên im lặng trong chốc lát, cô nói: “Mỹ Hân, tớ đã từng nghĩ đến việc muốn quên anh ấy, nhưng khi anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tớ, tớ mới phát hiện ra tớ không thể nào quên được anh. Tớ biết tớ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại khi đến với anh ấy, nhưng tớ vẫn muốn thử. Tớ muốn dũng cảm một lần vì anh, vì hạnh phúc.” Anh ấy đã chết.

Hàn Mỹ Hân nhịn không được mà thở dài, đây chính là con thiêu thân lao vào lửa trong truyền thuyết đây sao, đã biết rõ là không có kết quả nhưng vẫn muốn đến với nhau.

“Nghiên Nghiên, sức mạnh của tình yêu thực sự rất tuyệt vời, nó làm cho cậu dũng cảm hơn, cậu phải có được hạnh phúc.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Ừ, tớ muốn hạnh phúc.”

“Quay lại chủ đề chính đi, cậu còn mua đồ lót gợi cảm làm gì nữa, trực tiếp lột sạch nằm lên giường anh ấy, tớ cam đoan anh ấy sẽ vồ tới với hai mắt sáng ngời, gặm cậu đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn.” Hàn Mỹ Hân trêu chọc.

“...... Mỹ Hân, cậu có hiểu thế nào là lãng mạn không hả?” Tống Hân Nghiên bất lực nói, con nhỏ này ở chung với Bạc Mộ Niên đã lâu, ngay cả cái tư tưởng bạo lực đấy cũng bị ảnh hưởng.

Hàn Mỹ Hân lấy kinh nghiệm của một người từng trải, hiên ngang lẫm liệt nói: “Hân Nghiên, cậu phải tin tớ, đàn ông sẽ không biết lãng mạn là gì, bọn họ chỉ cảm thấy đó chỉ là một đống vải vướng bận thôi.”

Hàn Mỹ Hân không nói đó chính là cả một lịch sử đầy máu và nước mắt của cô ấy, là sỉ nhục của cô ấy. Mấy ngày trước dì cả của cô ấy có đến, sau khi dì cả đi, cô ấy nghĩ Bạc Mộ Niên nghẹn mấy ngày, trong lòng tràn đầy tâm huyết đến cửa hàng nội y mua một bộ đồ lót gợi cảm trở về.

Người nào đó lúc đó hưng phấn vô cùng, sau khi kết thúc, nhặt lên mấy miếng vải rách ném lên mặt cô ấy, nhẫn tâm ném cho cô ấy một câu: “Cái gì thế này, từ khi nào em lại thích lấy mấy miếng vải rách này mặc lên người vậy?”

Hàn Mỹ Hân bất lực trừng mắt nhìn anh ta, rõ ràng là chính anh ta thích nó, cuối cùng lại rất khinh thường, bộ nói một câu thích muốn chết cũng không được à.

Tống Hân Nghiên im lặng, trực tiếp cúp điện thoại của cô ấy.

......

Ngày hôm sau.

Thẩm Duệ cả người phấn chấn đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cà vạt màu đỏ rượu càng tôn thêm vẻ tuấn tú và đẹp trai của anh. Nghiêm Thành đứng lên chào buổi sáng Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ đang đi về phía văn phòng, anh ta vội gọi anh lại: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Liên đã về rồi.”

Thẩm Duệ kinh ngạc nhướng mày: “Trở về lúc nào?”

“Trên máy bay tối qua, cô ấy không cho tôi biết.” Nghiêm Thành nói.

“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu, nói: “Mười phút sau hẳn vào báo cáo lộ trình hôm nay.” Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.

Liên Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mà cô ta ngày đêm thương nhớ bước vào, cô ta liền buông quyển tạp chí xuống, chạy như bay tới, nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm eo anh: “Thẩm Duệ, có biết người ta nhớ anh lắm không.”

Cả cơ thể Thẩm Duệ lập tức cứng đờ trong giây lát, anh bình tĩnh kéo tay cô ta xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra rồi nói: “Trở về sao không thông báo cho anh, anh sẽ cho người đến đón em.”

Liên Thanh Vũ bị anh đẩy ra, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, đưa tay ôm cổ anh, làm nũng nói: “Là vì người ta muốn cho anh một bất ngờ đó, thế nào? Gặp em anh có vui không?”

Thẩm Duệ giơ tay kéo tay cô ta xuống, anh nói: “Đã bảy phần là sợ hãi rồi.”

“Đáng ghét.” Liên Thanh Vũ hờn dỗi, hai tay bị anh kéo xuống, nhìn thấy anh xoay người đến bàn làm việc ngồi xuống, cô ta liền vội vàng đi theo, tựa vào ghế mà đứng: “Thẩm Duệ, sắp đến ngày giỗ của dì rồi, là em đặc biệt chạy về để giúp anh, anh mỗi năm vào thời điểm này đều...”

Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn qua, cô ta lập tức im miệng, có một số việc cô ta không thể tùy tiện nói, chọc giận anh cũng không phải là chuyện gì tốt, cô ta nói: “Biết làm sao đây, em trở về gấp gáp quá, cái gì cũng không mang theo, anh cùng người ta đi dạo phố mua chút đồ được không?”

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô: “Thanh Vũ, lần này em trở về, không định trở về nhà họ Liên sao?”

Liên Thanh Vũ liền ngẩn người ra, lập tức nói: “Thẩm Duệ, không phải là em không có ý định trở về, mà là bọn họ căn bản không cần em. Thẩm Duệ, lần này em trở về, định sẽ ở lại Đồng Thành luôn, em không có chỗ ở, có thể để em ở cùng với anh được không?”

Thẩm Duệ nhíu mày, tình cảm của Liên Thanh Vũ dành cho anh, anh biết rất rõ, nhưng anh vẫn luôn coi cô ta như em gái, mỗi khi nhìn thấy cô ta, anh liền nhớ tới người em gái bị anh đánh mất, cho nên đối với cô ta đặc biệt dung túng.

Nhưng bây giờ anh đã có Tống Hân Nghiên, không thể cứ mặc kệ cô ta tiếp tục ôm ảo tưởng cùng chờ mong như vậy, anh nói: “Anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố, lát nữa anh sẽ bảo Nghiêm Thành lái xe đưa em qua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện