Trên con đường ở một nơi xa lạ, hai người tay trong tay đi về phía trước, giống như một đôi tình nhân bình thường giữa lòng thành phố, trong mắt bọn họ chỉ có nhau. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”
“Vui!” Thẩm Duệ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, anh cảm thấy may mắn vì mình đã tới Giang Ninh, nếu không anh sẽ không nhận được niềm vui như vậy. Anh không hề hỏi cô đã nghĩ thông suốt hay chưa, bởi vì cho dù cô có nghĩ thông hay không thì anh cũng không để cô rời xa anh nữa.
Bên phía ông cụ, anh đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là tạm thời, cô phải chịu một chút ấm ức.
Tống Hân Nghiên lắc đầu cười.
Thẩm Duệ thấy thuế, anh hỏi: “Sao em lại lắc đầu?”
“Không vì sao cả, nhưng mà em cũng vui.” Tống Hân Nghiên cười híp mắt nói, anh tới Giang Ninh tìm cô, cô rất vui mừng. Khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng dưới ký túc xá, điều cô muốn làm nhất chính là chạy tới nhào vào ngực anh, muốn nói cho anh biết cô nhớ anh tới nhường nào.
Nhưng cô nhịn, có một số chuyện có thể làm, nhưng cũng có một số lời không thể nói, nếu đã nói ra thì sẽ không thể chối cãi được nữa.
“Em vui cái gì?” Thẩm Duệ bước tới, nhân lúc cô không để ý, anh hôn trộm lên mặt cô một cái.
Tống Hân Nghiên sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, thấy ông ai chú ý tới bọn họ, cô mới yên tâm, cô sờ sờ gương mặt mình rồi nói: “Anh đừng có mà hôn linh tinh, người ta thấy bây giờ.”
“Anh hôn bạn gái của anh, ai dám nói cái gì?” Thẩm Duệ vênh váo nói.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cách đó không xa, Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân bước tới, Lệ Gia Trân nhìn thấy hai người phía trước đang ôm hôn nhau trên đường, cô huých Thẩm Ngộ Thụ bên cạnh, hoang mang nói: “Anh Ngộ Thụ, anh mau nhìn đi, có phải là em hoa mắt không, em thấy anh trai của anh với chị Tống hôn nhau.”
Thẩm Ngộ Thụ đen mặt, hai người đi theo một lúc rồi mà bây giờ cô mới phát hiện? “Đừng ồn, để anh trai phát hiện thì chúng ta không được xem kịch nữa đâu.”
“Ồ, anh Ngộ Thụ, sao nhìn anh không có chút ngạc nhiên nào thế, lẽ nào anh đã sớm biết bọn họ có gì đó với nhau rồi, nhưng mà chị Tống không phải cháu dâu của anh sao?” Lệ Gia Trân mở to mắt, tò mò nhìn anh.
“Ồn ào.” Thẩm Ngộ Thụ khẽ trách một tiếng, anh cúi đầu che kín môi cô lại. Lệ Gia Trân trừng mắt, cô nhìn Thẩm Ngộ Thụ trước mặt mình, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Năm 12 tuổi anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô một cách kiềm chế, cẩn thận như thể cô là một con búp bê mỏng manh.
Chỉ trong chốc lát, nụ hôn của anh đã trở nên cuồng bạo.
Lệ Gia Trân bị đoạt đi hô hấp, cô nín thở quên cả lấy hơi, gương mặt xinh đẹp nghẹn tới đỏ bừng. Nửa phút sau, Thẩm Ngộ Thụ buông cô ra, anh vỗ vỗ lên đôi má phấn nộn của cô, cười mắng: “Đồ ngốc, hít vào, thở ra.”
Lệ Gia Trân há miệng lấy hơi hít vào thở ra, hô hấp dần trở lại bình thường, nhưng trái tim nhỏ của cô mãi vẫn không quay về như lúc đầu được. Cô không da,s nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngộ Thụ, cô nhìn Đông nhìn Tây, bỗng phát hiện đôi tình nhân phía trước không thấy đâu, cô nói: “Anh Ngộ Thụ, không thấy chị Tống với anh trai anh đâu rồi, chúng ta nhanh đuổi theo.”
Thẩm Ngộ Thụ lôi cô về, anh nghiêm mặt nói: “Đuổi cái gì mà đuổi, chúng ta đi hẹn hò.”
…
Tống Hân Nghiên dẫn Thẩm Duệ tới nhà hàng mà lần trước Lệ Gia Trân dẫn cô đi, cô gọi mất món đặc sản, trong lúc đợi món ăn, cô thấy Thẩm Duệ đang nhìn cô không chớp mắt, cô nói: “Đồ ăn ở đây không đắt nhưng hương vị rất ngon, anh nếm thử đi, bây giờ em là người thất nghiệp, chỉ có thể mời anh ăn cái này, anh đừng ghét bỏ nha.”
“Anh nói ghét bỏ lúc nào?” Thẩm Duệ cau mày.
Tống Hân Nghiên cười nhìn anh, cô lấy lòng: “Em chỉ sợ anh không quen thôi mà, à đúng rồi, sao anh lại biết em đang ở thành phố Giang Ninh?”
Thẩm Duệ liếc cô một cái, gương mặt anh lạnh lùng cao quý, ý không muốn nói cho cô biết. Tống Hân Nghiên chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Anh không nói em cũng biết, lần trước anh nói mũi anh rất thính, chỉ cần anh muốn tìm em thì nhất định sẽ tìm được.”
“Đúng thế, cho nên em cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cho dù em ở đâu thì anh cũng có thể tìm được.” Thẩm Duệ làm bộ hung dữ, chọc cho Tống Hân Nghiên cười khanh khách.
“Thật sao? Cho dù em đi tới đâu anh cũng có thể tìm được em?”
“Đương nhiên, anh sẽ không làm mất em, cho dù làm mất thì anh cũng sẽ tìm lại được.” Thẩm Duệ đầy tự tin nói.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, chắc chắn kiếp trước cô đã cứu rỗi loài người nên kiếp này mới gặp được anh.
Ăn cơm xong là đối mặt ở vấn đề chỗ ở của Thẩm Duệ, anh tự lái xe tới đâu, không có thư ký Nghiêm đi theo sắp xếp, Tống Hân Nghiên cũng không thể mang anh về ký túc xá được. Chỉ đành phải tìm một khách sạn năm sao, giúp anh thuê phòng.
Cô xoay người đưa thẻ phòng cho anh, vừa nói phải trở về, Thẩm Duệ lên tiếng: “Có muốn vào trong uống tách trà rồi hẵng đi không?”
“Vui!” Thẩm Duệ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, anh cảm thấy may mắn vì mình đã tới Giang Ninh, nếu không anh sẽ không nhận được niềm vui như vậy. Anh không hề hỏi cô đã nghĩ thông suốt hay chưa, bởi vì cho dù cô có nghĩ thông hay không thì anh cũng không để cô rời xa anh nữa.
Bên phía ông cụ, anh đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là tạm thời, cô phải chịu một chút ấm ức.
Tống Hân Nghiên lắc đầu cười.
Thẩm Duệ thấy thuế, anh hỏi: “Sao em lại lắc đầu?”
“Không vì sao cả, nhưng mà em cũng vui.” Tống Hân Nghiên cười híp mắt nói, anh tới Giang Ninh tìm cô, cô rất vui mừng. Khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng dưới ký túc xá, điều cô muốn làm nhất chính là chạy tới nhào vào ngực anh, muốn nói cho anh biết cô nhớ anh tới nhường nào.
Nhưng cô nhịn, có một số chuyện có thể làm, nhưng cũng có một số lời không thể nói, nếu đã nói ra thì sẽ không thể chối cãi được nữa.
“Em vui cái gì?” Thẩm Duệ bước tới, nhân lúc cô không để ý, anh hôn trộm lên mặt cô một cái.
Tống Hân Nghiên sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, thấy ông ai chú ý tới bọn họ, cô mới yên tâm, cô sờ sờ gương mặt mình rồi nói: “Anh đừng có mà hôn linh tinh, người ta thấy bây giờ.”
“Anh hôn bạn gái của anh, ai dám nói cái gì?” Thẩm Duệ vênh váo nói.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cách đó không xa, Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân bước tới, Lệ Gia Trân nhìn thấy hai người phía trước đang ôm hôn nhau trên đường, cô huých Thẩm Ngộ Thụ bên cạnh, hoang mang nói: “Anh Ngộ Thụ, anh mau nhìn đi, có phải là em hoa mắt không, em thấy anh trai của anh với chị Tống hôn nhau.”
Thẩm Ngộ Thụ đen mặt, hai người đi theo một lúc rồi mà bây giờ cô mới phát hiện? “Đừng ồn, để anh trai phát hiện thì chúng ta không được xem kịch nữa đâu.”
“Ồ, anh Ngộ Thụ, sao nhìn anh không có chút ngạc nhiên nào thế, lẽ nào anh đã sớm biết bọn họ có gì đó với nhau rồi, nhưng mà chị Tống không phải cháu dâu của anh sao?” Lệ Gia Trân mở to mắt, tò mò nhìn anh.
“Ồn ào.” Thẩm Ngộ Thụ khẽ trách một tiếng, anh cúi đầu che kín môi cô lại. Lệ Gia Trân trừng mắt, cô nhìn Thẩm Ngộ Thụ trước mặt mình, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Năm 12 tuổi anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô một cách kiềm chế, cẩn thận như thể cô là một con búp bê mỏng manh.
Chỉ trong chốc lát, nụ hôn của anh đã trở nên cuồng bạo.
Lệ Gia Trân bị đoạt đi hô hấp, cô nín thở quên cả lấy hơi, gương mặt xinh đẹp nghẹn tới đỏ bừng. Nửa phút sau, Thẩm Ngộ Thụ buông cô ra, anh vỗ vỗ lên đôi má phấn nộn của cô, cười mắng: “Đồ ngốc, hít vào, thở ra.”
Lệ Gia Trân há miệng lấy hơi hít vào thở ra, hô hấp dần trở lại bình thường, nhưng trái tim nhỏ của cô mãi vẫn không quay về như lúc đầu được. Cô không da,s nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngộ Thụ, cô nhìn Đông nhìn Tây, bỗng phát hiện đôi tình nhân phía trước không thấy đâu, cô nói: “Anh Ngộ Thụ, không thấy chị Tống với anh trai anh đâu rồi, chúng ta nhanh đuổi theo.”
Thẩm Ngộ Thụ lôi cô về, anh nghiêm mặt nói: “Đuổi cái gì mà đuổi, chúng ta đi hẹn hò.”
…
Tống Hân Nghiên dẫn Thẩm Duệ tới nhà hàng mà lần trước Lệ Gia Trân dẫn cô đi, cô gọi mất món đặc sản, trong lúc đợi món ăn, cô thấy Thẩm Duệ đang nhìn cô không chớp mắt, cô nói: “Đồ ăn ở đây không đắt nhưng hương vị rất ngon, anh nếm thử đi, bây giờ em là người thất nghiệp, chỉ có thể mời anh ăn cái này, anh đừng ghét bỏ nha.”
“Anh nói ghét bỏ lúc nào?” Thẩm Duệ cau mày.
Tống Hân Nghiên cười nhìn anh, cô lấy lòng: “Em chỉ sợ anh không quen thôi mà, à đúng rồi, sao anh lại biết em đang ở thành phố Giang Ninh?”
Thẩm Duệ liếc cô một cái, gương mặt anh lạnh lùng cao quý, ý không muốn nói cho cô biết. Tống Hân Nghiên chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Anh không nói em cũng biết, lần trước anh nói mũi anh rất thính, chỉ cần anh muốn tìm em thì nhất định sẽ tìm được.”
“Đúng thế, cho nên em cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cho dù em ở đâu thì anh cũng có thể tìm được.” Thẩm Duệ làm bộ hung dữ, chọc cho Tống Hân Nghiên cười khanh khách.
“Thật sao? Cho dù em đi tới đâu anh cũng có thể tìm được em?”
“Đương nhiên, anh sẽ không làm mất em, cho dù làm mất thì anh cũng sẽ tìm lại được.” Thẩm Duệ đầy tự tin nói.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, chắc chắn kiếp trước cô đã cứu rỗi loài người nên kiếp này mới gặp được anh.
Ăn cơm xong là đối mặt ở vấn đề chỗ ở của Thẩm Duệ, anh tự lái xe tới đâu, không có thư ký Nghiêm đi theo sắp xếp, Tống Hân Nghiên cũng không thể mang anh về ký túc xá được. Chỉ đành phải tìm một khách sạn năm sao, giúp anh thuê phòng.
Cô xoay người đưa thẻ phòng cho anh, vừa nói phải trở về, Thẩm Duệ lên tiếng: “Có muốn vào trong uống tách trà rồi hẵng đi không?”
Danh sách chương