Tống Hân Nghiên trừng ông cụ Thẩm, giọng nói đầy oán hận: “Rốt cuộc ông căm ghét tôi đến mức nào thế? Ông điều tra nhiều năm như vậy, chắc đã biết rõ tên cặn bã cưỡng hiếp tôi năm năm trước rồi nhỉ? Ông có dám nói ra người kia là ai không?”

Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Thẩm bình tĩnh ấn một cái nút nhỏ bên cạnh ghế ngồi, cố ý dẫn dắt: “Cô muốn biết đối phương là để làm gì?”

“Tôi muốn hỏi tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại hủy hoại cuộc sống của tôi?” Tống Hân Nghiên đau đớn nói. Năm năm trước, cô lấy hết can đảm nói sự thật mình bị cưỡng hiếp cho Đường Diệp Thần, kết quả nhận lại không phải sự thương tiếc của anh ta mà là quyết tâm rời xa. Hôm nay ông cụ Thẩm lại lấy chuyện này ra uy hiếp cô, cô thật sự rất sợ hãi, cô không còn can đảm để cược thêm một lần nữa.

“Hân Nghiên, cô hận đối phương không? Vốn dĩ cô gả cho Diệp Thần có thể sống vui vẻ hạnh phúc, đối phương lại phá hủy tất cả của cô, cô hận chứ?” Ông cụ Thẩm giống như một người ông thân thiết, thật ra đang cố tình kéo cừu hận.

Tống Hân Nghiên cắn môi, sao có thể không hận? Năm đầu tiên, hàng đêm cô đều nằm mơ thấy ác mộng, sau khi bị dọa tỉnh thì trợn mắt nhìn trần nhà đến hừng đông, lúc đó cô vô cùng mong muốn tìm được người kia. Mãi về sau cảm xúc này dần dần phai nhạt, oán hận cũng tiêu tan bớt.

“Hận! Hận không thể giết chết đối phương!”

Trong mắt ông cụ Thẩm lập lòe ánh sáng, lại hỏi: “Nếu có một ngày, người kia tìm đến cô, cầu xin cô tha thứ, cô sẽ tha cho đối phương chứ?”

Tống Hân Nghiên không hề nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Sẽ không, bất hạnh của tôi đều do người đó ban tặng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”

Cuối cùng ông cụ Thẩm cũng yên lòng, ông ta lén lút ấn nút, than khẽ: “Tôi không biết người đó là ai.”

Tống Hân Nghiên cười gằn: “Ông Thẩm, ông không cảm thấy lời này nực cười quá à? Ông tìm thợ chụp ảnh năm năm trước đến uy hiếp tôi, vậy mà lại không biết tên rác rưởi kia là ai? Hay là ông biết rõ nhưng cố tình bao che?”

Ông cụ Thẩm nghe cô mở miệng ra là cặn bã với rác rưởi thì tức giận đến mức khóe mắt co giật. Thế nhưng ông ta lại không thể bộc lộ ra trước mặt cô, vô cùng tủi thân, đành nghiêm nghị nói: “Tôi không có nghĩa vụ đi điều tra những chuyện vô ích, Tống Hân Nghiên, vẫn là câu nói kia, cô dám ở bên cạnh thằng tư, tôi dám gửi ảnh chụp cho nó. Đến Kim Vực Lam Loan rồi, mời xuống xe!”

Tống Hân Nghiên cắn môi, nhìn gương mặt lạnh lùng uy nghiêm của đối phương, chậm rãi nở nụ cười: “Ông Thẩm dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy uy hiếp tôi, lẽ nào ông không sợ tôi đặt cược tất cả, nói chuyện năm năm trước cho Thẩm Duệ à? Tôi nghĩ dựa vào năng lực của anh ấy tại Đồng Thành, chưa đến mức không ngăn được mấy tấm hình.”

“Chẳng phải năm năm trước cô đã từng thử qua rồi à? Lẽ nào cuộc sống còn chưa dạy cô thế nào là ngoan ngoãn?” Ông cụ Thẩm hoàn toàn không hề sợ Tống Hân Nghiên nói sự thật năm đó cho Thẩm Duệ, bởi vì ông ta dám cược, cô không dám!

Tống Hân Nghiên cắn răng, đẩy cửa bước xuống xe, sau đó đóng sầm lại. “Rầm” một tiếng, thân xe lắc lư. Ông cụ Thẩm xuyên qua cửa sổ đã dán lớp chống nhìn trộm dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa, thở ra một hơi thật dài, kêu tài xế lái đi.

Tống Hân nghiên trở lại dưới nhà, đúng lúc trông thấy Hàn Mỹ Hân bước ra từ bên trong. Lúc nhìn thấy cô, cô ấy lắp bắp hoảng hốt: “Hân Nghiên, cậu đã đi đâu thế? Tớ gọi cho cậu mãi không được, vội chết tớ rồi.”

Hàn Mỹ Hân vốn định ở lại tòa án nửa tiếng mới đi qua tìm bọn họ. Lúc cô ấy đến, chỉ có Liên Mặc ở đó, Tống Hân Nghiên thì đi đâu không biết. Cô ấy hỏi Liên Mặc tình hình vụ kiện, căm thù hành vi vô sỉ của Đường Diệp Thần tận xương tủy.

Cô ấy lo lắng cho Tống Hân Nghiên, gọi điện lại không thấy cô nghe máy. Hàn Mỹ Hân nghĩ cô gặp chuyện không may nên vội vàng quay về Kim Vực Lam Loan, trong nhà lại không có người. Cô ấy sốt ruột đòi mạng, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Lúc thấy cô bình yên không có việc gì đứng chỗ này, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Vành mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, mũi đau xót, suýt đã rơi nước mặt. Cô tiến về phía trước, ôm lấy eo Hàn Mỹ Hân, cất giọng khàn khàn: “Mỹ Hân, ôm tớ một cái, nói với tớ cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, sau cơn mưa trời lại sáng.”

Tim Hàn Mỹ Hân tê dại, vội ôm chặt lấy cô: “Hân Nghiên, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi hãy kiên cường bắt đầu một cuộc sống mới.” Hàn Mỹ Hân cho rằng cô bị Đường Diệp Thần tổn thương, không biết trong mấy tiếng đồng hồ cô rời đi đã gặp chuyện gì.

Tống Hân Nghiên vùi đầu vào cổ cô ấy, chốc lát sau, nước mắt đã rơi xuống thấm ướt quần áo của cô ấy. Hàn Mỹ Hân cúi đầu, thấy cô khóc không thành tiếng, trong lòng co rút từng cơn. Tên khốn khiếp Đường Diệp Thần, mấy năm qua làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, tại sao không bị sét đánh chết?

Thương thay Hân Nghiên của cô ấy, rốt cuộc cô đã chịu đựng tra tấn như thế nào?

Qua một hồi lâu sau, Tống Hân Nghiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Mỹ Hân, gượng cười: “Mỹ Hân, tớ không sao, cậu yên tâm, tớ có thể dũng cảm bắt đầu cuộc sống mới.”

Hàn Mỹ Hân ôm mặt cô, đau lòng nói: “Cười không nổi thì đừng cười, khó nhìn hơn cả khóc. Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Đêm nay, Hàn Mỹ Hân không về biệt thự Thanh Thủy Loan, trạng thái của Tống Hân Nghiên khiến cô ấy không yên lòng. Cô ấy gọi điện cho Bạc Mộ Niên nói muốn ngủ lại Kim Vực Lam Loan một đêm, Bạc Mộ Niên không nói hai lời đã đồng ý.

Tống Hân Nghiên lại tỏ vẻ bản thân không có việc gì, cô ấy cứ về đi nhưng Hàn Mỹ Hân không chịu. Ban đêm, hai người nằm trên giường, Hàn Mỹ Hân lật qua lật lại không ngủ được, Tống Hân Nghiên cũng không ngủ, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Mỹ Hân, ngủ không được à? Tớ gọi điện cho Bạc Mộ Niên đón cậu về nhé.”

Hàn Mỹ Hân trừng cô: “Tớ không nhớ anh ta.”

“Tớ thật sự không có chuyện gì, đã chống đỡ qua năm năm, nếu suy sụp thì đã sụp từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Về di, cậu cứ lăn qua lăn lại như vậy, tớ cũng ngủ không ngon.” Tống Hân Nghiên nói.

Hàn Mỹ Hân ngồi dậy, vò tóc, màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên. Cô ấy cầm lên xem, là Bạc Mộ Niên gọi tới. Cô ấy lúng túng đứng dậy, đi ra phòng ngủ: “Giờ đã muộn như vậy, anh gọi có chuyện gì không?”

“Xuống đây.” Giọng nói của Bạc Mộ Niên lạnh lẽo như tiết trời đầu xuân.

Hàn Mỹ Hân ra phòng khách, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng. Cô ấy sĩ diện cãi lại: “Tôi ngủ rồi.”

“Ngủ còn đứng trong phòng khách?” Bạc Mộ Niên giống như có thể nhìn xuyên tường, biết rõ cô ấy đang làm gì.

“...” Hàn Mỹ Hân cúp điện thoại, trở về phòng ngủ nói với Tống Hân Nghiên một tiếng, sau đó mặc thêm áo khoác đi xuống lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện