Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại là kẻ cướp trên thương trường, trong mắt bà không hề có chút dịu dàng, ngay cả khi cười, cô cũng không biết nụ cười đó là thật hay giả. Bà ấy không cho cô dịu dàng, cũng không cho cô ấm áp. Bà ấy chỉ đẩy cô xuống vực thẳm sâu hơn.

Cô vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau: “Bài đăng trên báo có phải mưu kế của bà không? Bà sai khiến Vân Vân lấy trộm bản thiết kế của tôi, cho thuốc xổ vào ly cafe để ngăn cản tôi tham gia cuộc họp, tất cả đều là kế hoạch của bà đúng không? Vì sao bà lại làm như vậy?”

“Nếu không ép cô tới mức đường cùng, cô sẽ tới tìm tôi sao?” Đổng Nghi Tuyền không chút xấu hổ nào khi bị người khác vạch trần, bà nhìn Tống Hân Nghiên, bà ta cũng không hề hối hận về những gì mình đã làm, trên thương trường chưa bao giờ có cái gọi là cạnh tranh công bằng.

Tống Hân Nghiên cười chua chát: “Bà quá đáng sợ, cũng quá hèn hạ, bà phá hủy cuộc sống của người khác mà không hề cảm thấy ăn năn sao?”

“Bởi vì khi cô chọn công ty của tôi, đi theo tôi, tôi sẽ khiến tiền đồ của cô xán lạn hơn.” Giọng nói của Đổng Nghi Tuyền mạnh mẽ, ánh mắt bà ta khinh thường tất cả mọi thứ.

Nếu như không đứng ở vị trí này, nếu như người bị mưu tính không phải cô, Tống Hân Nghiên sẽ tặng cho bà một tràng vỗ tay. Nhưng người phụ nữ này lại là người thân nhất của cô, là người mẹ ruột cô nhớ nhung suốt hai mươi mấy năm. Cô không có cách nào chấp nhận được hành động của bà.

“Tổng giám đốc Đổng, hôm nay bà dùng cách phá hủy tôi để đạt được mục đích của bà, sau này bà cũng sẽ vì cảm hứng sáng tác của tôi cạn kiệt mà đá tôi không thương tiếc. Tôi không thể tin tưởng vào nhân phẩm của bà. Cho dù tôi có đi rửa bát, tôi cũng không bước chân vào Nghiệp Chi Phong.” Tống Hân Nghiên nói một cách dứt khoát, người phụ nữ này quá đáng sợ, cho dù là làm cấp trên hay làm mẹ, cô vẫn cảm thấy mình may mắn, may mà bản thân không quen biết với bà ấy.

Đổng Nghi Tuyền nhìn cô bước ra khỏi phòng khách, bà nói: “Cô Tống, cô không cảm thấy bản thân mình tài giỏi nhưng lại không có cơ hội để phát huy sao? Cho dù tôi dẫn dắt cô vì mục đích gì thì tôi đều ý tốt bồi dưỡng cho cô, lẽ nào cô không muốn trở thành người đứng phía trên người khác sao?”

Tống Hân Nghiên đang nắm tay cửa, vừa định mở thì nghe thấy tiếng Đổng Nghi Tuyền phía sau: “Tôi đã đừng điều tra cô, cô là cô hai của nhà họ Tống, nhưng người ngoài chỉ biết tới Tống Nhược Kỳ chứ không hề biết tới Tống Hân Nghiên, ở nhà họ Tống, cô bị coi thường còn chưa đủ hay sao? Năm năm trước, cô còn gả cho người thừa kế tập đoàn Khải Hồng – Đường Diệp Thần, sau đêm tân hôn, Đường Diệp Thần suốt ngày chỉ biết tới phụ nữ bên ngoài. Mặc dù chưa ly hôn nhưng có khác gì bị bỏ rơi đâu. Lẽ nào cô không muốn giành lại tiếng nói cho bản thân sao, đứng trên đỉnh cao nhất của cuộc đời, để bọn họ phải hối hận vì những gì đã làm với cô?”

Tống Hân Nghiên dừng bước, toàn thân cô run rẩy, cô quay đầu nhìn bà: “Bà điều tra nhiều như vậy, sao lại không điều tra được tôi là…” Lời sau cùng, cô không cách nào nói ra được, cũng không muốn nói.

Đồng Nghi Tuyền nhướng mày nhìn cô: “Cô Tống, người tranh nhau hơi thở, Phật tranh nhau nén hương, cô không nỗ lực bò lên phía trước thì sẽ bị người khác giẫm đạp dưới chân mà thôi. Cô không có tiếng tăm gì ở Bác Dực ba năm, cô cho rằng, vì sao đột nhiên Tổng giám đốc Lý lại đề bạt cân nhắc cô? Nếu như ông ta không nhìn trúng quan hệ của cô và nhà họ Thẩm, cô nghĩ cơ hội này sẽ tới tay cô sao? Còn nữa, người chị em tốt Vân Vân của cô, nếu cô ta thật sự thân thiết với cô, liệu sẽ vì 10 vạn tệ cỏn con kia mà bán đứng cô? Thương trường như chiến trường, ở đâu cũng là người xấu, mọi thứ không sạch sẽ như cô tưởng tượng đâu. Cô tới Nghiệp Chi Phong, chí ít tôi cũng có thể bảo vệ cô không bị bất kỳ ai mưu tính, yên tâm ở trong thế giới của riêng mình, vẽ những thứ mà cô yêu thích, trở thành người mà cô muốn hướng tới.

Tống Hân Nghiên không thể không thừa nhận, Đổng Nghi Tuyền rất biết thuyết phục người khác, nhưng cô sẽ không bao giờ quên, người đầu tiên hãm hại cô là bà ấy: “Tổng giám đốc Đổng, tôi còn chưa ngây thơ tới mức tin tưởng một người đã từng mưu tính với mình, cảm ơn lời khuyên của bà, tạm biệt!”

Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền tiến lên phía trước hăm dọa nói: “Cô Tống, bây giờ cô đã bị buộc tội sao chép, công ty khác cũng sẽ không cần cô, càng không có công ty nào dám dùng tác phẩm thiết kế của cô đâu, tới Nghiệp Chi Phong là lựa chọn duy nhất của cô, tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ kỹ.”

Tống Hân Nghiên cũng không quay đầu, giây phút bước ra khỏi Nghiệp Chi Thành, giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu đã lăn dài trên má. Người mẹ ruột cô luôn nhớ thương đã dạy cho cô một bài học khiến cô khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng không quên được!

Cô quay người, ngẩng đầu nhìn lên Nghiệp Chi Phong với thiết kế hình kim cương, cô siết chặt bàn tay, cô thề mình sẽ không bao giờ khuất phục. Một ngày nào đó, cô sẽ dùng thực năng lực của bản thân và trái tim trong sạch để đứng trên đỉnh cao của cuộc đời. Cô sẽ chứng minh cho Đổng Nghi Tuyền thấy ‘Là vàng thật thì nhất định sẽ tỏa sáng’.

...

Phùng Trinh Trinh đi tới bên ngoài phòng khách, cửa phòng đang khép hờ. Cô đẩy cửa, chỉ thấy Đổng Nghi Tuyền đang đứng ngơ ngẩn, cô bước nhanh tới lo lắng nhìn bà: “Dì, dì không sao chứ, cô Tống đâu rồi?”

Đây là lần đầu tiên Phùng Trinh Trinh nhìn thấy biểu cảm đau lòng xuất hiện trên gương mặt của bà, bà đang đau lòng vì điều gì, đau lòng vì ai?

Đổng Nghi Tuyền lấy lại tinh thần, gương mặt bà lại trở về lạnh lùng như cũ, bà nói: “Đi rồi.”

“Dì, cháu thấy trên báo nói cô Tống sao chép tác phẩm, có thật không dì? Lần trước dì còn khen thiết kế của cô ấy độc đáo, sao bây giờ lại nói là ăn cắp ý tưởng được?” Phùng Trinh Trinh bực mình nói, nhìn Tống Hân Nghiên không giống loại người như vậy.

Đổng Nghi Tuyền nhìn cô: “Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, đúng rồi, buổi hẹn hôm qua của cháu với Thẩm Duệ thế nào?”

“Rất tốt.” Phùng Trinh Trinh không muốn nói nhiều, cô đã kết đồng minh với Thẩm Duệ, đủ để chống đỡ một thời gian đợi Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn...

Đổng Nghi Tuyền nghi ngờ nhìn cô, sau đó nói: “Trinh Trinh, từ trước đến nay cháu luôn thích giở mấy thói khôn vặt, nhưng lần này dì hy vọng cháu sẽ không đối phó qua loa, Thẩm Duệ là người đàn ông xuất sắc, cháu lấy anh ta sẽ rất hạnh phúc.”

“Cháu biết, cháu biết rồi, dì đừng lúc nào cũng nhắc tới chuyện này nữa có được không? Cho dù cháu thích anh ta cũng đâu có nghĩa là anh ta thích cháu, cháu cũng đâu thể cởi sạch đồ rồi bò lên giường anh ta được.” Phùng Trinh Trinh buồn phiền nói.

“Ý kiến hay đấy, không có người đàn ông nào tọa hoài bất loạn.” Đổng Nghi Tuyền gật gù tán thành.

Tọa hoài bất loạn: Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.

“Dì...” Phùng Trinh Trinh dài giọng, không chịu nghe theo.

Đổng Nghi Tuyền biết chuyện này phải từ từ, không thể cưỡng ép quá được, cô cháu gái này của bà tự có tính toán riêng, bà nói: “Dì biết rồi, đi làm việc đi, cháu có thiện chí như vậy thì dì cũng không bận tâm nữa.”

“Vậy cháu đi làm việc đây.” Phùng Trinh Trinh xoay người đi ra khỏi phòng khác, không dám ở lại thêm một giây, tránh cho dì cô lại nhắc tới chuyện cũ.

Tống Hân Nghiên rời khỏi Nghiệp Chi Phong, nhưng cô không biết tiếp theo mình nên đi đâu, cô đi trên đường mà không có đích đến, cô không thể trở về Bác Dực được nữa. Đúng như Đổng Nghi Tuyền nói, Tổng giám đốc Lý cho cô cơ hội không phải vì tài năng của cô, mà là vì nhìn trúng quan hệ của cô và nhà họ Thẩm.

Vì thế, khi báo chí đăng tin cô sao chép thiết kế, ông ấy không cần điều tra đã kết tội cô, có lẽ bởi vì cô đã hết giá trị lợi dụng. Bây giờ cô đang gánh trên lưng tội danh ăn cắp, liệu còn ai muốn làm việc với cô hay là dùng thiết kế của cô nữa?

Cô ngồi xổm xuống ven đường thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại, cô nên đi đâu bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy, trời đất rộng lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ cho cô dung thân.

Thẩm Duệ đi theo cô cả đoạn đường, cô liên tục bước về phía trước không hề quay đầu, cô không biết anh vẫn yên lặng đi theo cô. Khi cô bước ra khỏi Nghiệp Chi Phong, tinh thần của cô không tốt lắm, bóng lưng của cô trông càng thê lương lạnh lẽo.

Nhìn thấy cô ngồi bên đường, bờ vai run lên giống như đang khóc, trong lòng anh đau nhói. Anh không muốn cô đau lòng, không muốn cô khóc, nhưng cuối cùng khi anh ở cạnh cô, anh lại không cách nào bảo vệ cô được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện