Thẩm Duệ không xa không gần đi theo phía sau cô, vừa đi tới trạm xe buýt, đã có một chuyến xe buýt trở về bệnh viện. Tống Hân Nghiên vội vàng đi lên, trả tiền mới phát hiện Thẩm Duệ cũng lên xe theo.

Thẩm Duệ chưa từng đi xe buýt, nhưng cũng biết phải bỏ tiền, anh lấy một tờ tiền màu hồng từ trong ví. Khóe mắt Tống Hân Nghiên liếc nhìn tiền trong tay anh, thấy anh muốn bỏ vào, cô lập tức nhào tới, cướp đi số tiền lớn trong tay anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Xe buýt chỉ cần bỏ hai nhân dân tệ thôi.”

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng tham tiền của cô, thật muốn đưa tay xoa xoa đầu cô. Tống Hân Nghiên lấy hai đồng tiền lẻ từ trong túi xách của mình và bỏ vào hộp đồng xu, sau đó xoay người đi về phía sau. Bây giờ đã qua giờ cao điểm nên không có ai trong xe.

Tống Hân Nghiên đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống, Thẩm Duệ cũng đi theo và ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Sao không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi? Em chạy lung tung làm gì? Cơ thể khỏe rồi đấy à?”

Tống Hân Nghiên nhìn đuôi mắt nghiêng nghiêng của anh, bất mãn hừ hừ nói: “Nếu em không chạy lung tung, sao có thể nhìn thấy cảnh tượng thơ mộng như vậy?”

Giọng điệu chua xót của cô làm hài lòng anh, Thẩm Duệ mặt mày hớn hở, tiến đến trước mặt cô, nói: “Thế nào, em ghen à?”

“Làm sao có thể?” Tống Hân Nghiên ngay lập tức phủ nhận, cô sẽ không nổi máu ghen, mặc dù nhìn thấy họ đứng cạnh nhau, thực sự có một chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Mặt Thẩm Duệ đen lại, nhìn thấy anh và một người phụ nữ từ trong khách sạn đi ra, cô lại không ghen, đây có phải là có chút không bình thường không? Anh đưa tay nắm cằm cô: “Thật sự không ghen sao?”

“Tất nhiên, tại sao em phải ghen?” Tống Hân Nghiên cố gắng quay mặt đi, nhưng anh dùng quá sức bóp cằm cô đến phát đau.

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ áp sát vào cô, Tống Hân Nghiên ý thức được anh muốn làm gì, cô vội vàng lùi lại, nơi này là trên xe buýt công cộng, nếu bị người ta nhìn thấy cô sẽ không còn mặt mũi nhìn người nữa, cô đưa tay chặn mặt anh: “Thẩm Duệ, anh định làm gì?”

“Em nói xem anh sẽ làm gì?” Thẩm Duệ kéo tay cô xuống, đặt trên cửa sổ kính phía sau cô, đôi môi mỏng đã đến gần cô, hơi thở nóng bỏng trong lúc nói chuyện phả vào mặt cô, dường như một giây kế tiếp đã làm mặt cô nóng lên.

Cô giật mình, bây giờ họ đang ở bên ngoài, nếu bị người ta chụp ảnh và đăng lên Weibo hoặc gì đó, cô sẽ bị người người đào bới, đến lúc đó càng phiền phức hơn.

“Anh đừng làm bậy!” Tống Hân Nghiên ngay cả nói chuyện cũng không dám há miệng, bởi vì mở miệng thì cánh môi sẽ đụng phải đôi môi mỏng của anh. Không khí xung quanh trở nên vô cùng mong manh, ngay cả hơi thở của cô cũng dồn dập.

“Vậy em nói xem, thấy anh và Phùng Trinh Trinh ở cùng một chỗ, em có ghen không?” Thẩm Duệ cố chấp muốn có được một đáp án.

Lúc này, Tống Hân Nghiên làm sao dám ương ngạnh phản bác nữa, cô vội vàng gật đầu: “Ghen, ghen, sắp ôm bình giấm uống ừng ực rồi.”

Thẩm Duệ bị lời nói của cô chọc cười, đôi môi mỏng in trên cánh môi đỏ thắm của cô, vừa chạm đã rời đi: “Thưởng cho em đấy, thì ra em yêu anh đến thế.”

Tống Hân Nghiên phản xạ có điều kiện che môi, trên môi ngứa ngáy, ngay cả trái tim cô cũng ngứa ngáy, hai má cô đỏ hồng, cô liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới bọn họ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không dám đối diện với ánh mắt mỉm cười của anh, tầm mắt di chuyển trong xe buýt, Thẩm Duệ rất cao, lúc này ngồi trên ghế, đôi chân dài gác ở trên lối đi, thoạt nhìn vô cùng chật chội.

Cô không nghĩ rằng một người đàn ông được sống trong nhung lụa như anh lại có thể đi xe buýt với cô. Nghĩ đến vừa rồi anh định bỏ số tiền lớn vào hộp đồng xu, cô nói: “Đây là lần đầu tiên anh đi xe buýt à?”

“Không, lúc ở Mỹ anh đã từng đi rồi.” Lúc 15 tuổi, anh đã được gửi ra nước ngoài, ông cụ Thẩm cưỡng chế anh mãi mãi không được trở về nước. Lúc đầu, ông cụ Thẩm còn trả học phí cho anh, sau đó ngay cả học phí cũng hủy bỏ. Anh đã vừa học vừa làm tự cung tự cấp cuối cùng cũng học xong đại học, cuộc sống vào khoảng thời gian đó rất khó khăn, đặc biệt anh còn là người phương Đông, rất hay bị người da trắng bắt nạt.

“Ồ, em còn tưởng đây là lần đầu tiên anh đi xe buýt, thực ra xe buýt rất thuận tiện.” Tống Hân Nghiên nói, đi gần thì ngồi xe buýt, đi xa thì ngồi tàu điện ngầm, khá nhanh và thuận tiện.

Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô, có ý kiến riêng nói: “Anh không thích đi xe buýt.”

“Người có tiền đều không thích đi xe buýt.” Tống Hân Nghiên gật đầu, có chút tán thành.

Thẩm Duệ lắc đầu bật cười, cô hiển nhiên hiểu sai ý trong lời nói của anh. Xe buýt dừng sát ở trạm, hai người đứng dậy và xuống xe. Hơn mười giờ tối, trên đường phố đã có rất ít người qua lại, thỉnh thoảng mới có một hai người đi ngang qua, cũng là một cặp vợ chồng tay trong tay, nhìn vô cùng ngọt ngào.

Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên bên tay phải, anh không để lại dấu vết rút tay ra khỏi túi quần tây, đưa tay nắm chặt tay cô.

Sự khô ráo, ấm áp trên mu bàn tay khiến Tống Hân Nghiên bỗng dưng ngửa đầu, trên phố đi bộ sáng trưng rực rỡ, vẻ mặt Thẩm Duệ rất đẹp, đường nét rõ ràng. Bàn tay to của anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt đen sâu lặng lẽ nhìn cô, ngón tay anh dường như vô tình xuyên qua kẽ ngón tay cô, từ từ hợp lại, siết chặt mười ngón tay với cô.

Hai mà Tống Hân Nghiên nóng lên, không phải chưa từng bị anh nắm tay như vậy, trong câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, anh cũng từng nắm tay cô như vậy, kèm theo một sự dịu dàng vô hình khiến người ta run sợ.

Chỉ là giờ khắc này, trong đôi mắt phượng thâm thúy của anh lại lưu chuyển một chút thâm tình khiến cô không dám tiếp cận, giống như rung động lòng người vậy. Tống Hân Nghiên nghiêng mặt sang một bên, cổ tay cũng xoay theo nhưng không tránh khỏi tay anh, ngược lại bị anh nắm chặt hơn.

“Sẽ bị nhìn thấy đấy.” Tống Hân Nghiên sợ hãi, mặc dù cô đã thừa nhận thích anh, nhưng ở bên ngoài, cô vẫn sợ bị người khác nhìn thấy họ ở bên nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện