“Vâng, tôi có một người phụ nữ mà mình yêu hơn cả cuộc sống này, nhưng tôi muốn bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy bị tổn thương. Cô cũng biết người thành công luôn là đối tượng bị đám phóng viên nhắm đến và theo dõi, đến lúc đó chụp được một bên mặt hoặc là cái gì, tôi hy vọng cô Phùng có thể đứng ra giúp can ngăn.” Sở dĩ Thẩm Duệ đồng ý cùng đi ăn với Phùng Trinh Trinh chỉ có một mục đích duy nhất, chính là tìm người thế thân, đối phó với những người phụ nữ mà ông cụ Thẩm nhét vào.
Một vài người anh có thể thẳng thắn từ chối giống như Hạ Doãn Nhi, có vài người lại không thể không nể mặt gia tộc đứng đằng sau lưng, anh tin rằng Hạ Doãn Nhi chỉ là người đầu tiên, cứ tiếp tục như vậy, ông cụ Thẩm còn có thể tìm thêm người phụ nữ khác đến làm phiền anh. Để tránh những rắc rối như vậy, cách tốt nhất là tìm một người làm lá chắn.
Phùng Trinh Trinh kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới Tổng giám đốc Thẩm đây lại là người si tình như vậy, Tổng giám đốc Thẩm có thể tiết lộ một chút, người kia là ai không?”
“Không thể!” Thẩm Duệ trả lời rất thẳng thắn.
Phùng Trinh Trinh khó nén thất vọng, cô ta gật đầu: “Đã như vậy thì tôi có thể đồng ý với Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”
......
Trước cửa khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tống Hân Nghiên trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn khách sạn năm sao được bao phủ trong bóng đêm, trong lòng do dự muốn quay về. . ngôn tình hay
Cô không nên tới, quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ còn lâu mới đủ trình độ để cô chạy tới bắt gian. Cô cắn chặt răng, xoay người muốn rời đi, đi hai bước, cô lại xoay người lại, một tiếng gọi vang vảng bên tai giúp tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến vào Thịnh Thế Hào Đình.
Cô không cho phép mình lùi bước, nếu Thẩm Duệ đi cùng một con đường với Đường Diệp Thần thì cũng coi như may mắn cho cô khi sớm thấy rõ bộ mặt thật của anh, cũng tốt hơn là khi đã lún sâu vào rồi cô mới tỉnh ngộ.
Rất nhanh đã đến tầng 20, Tống Hân Nghiên đi ra khỏi thang máy, đi tới trước phòng 2022, lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi nắm chặt thành hình nắm đấm, cô có thể thấy trong lòng của mình hiện giờ đang rất khẩn trương, nếu tình hình bên trong thật sự giống như cô nghĩ, đến lúc đó cô nên đi đâu?
Cô chần chừ trước cửa vài phút, cuối cùng lấy hết dũng khí bấm chuông cửa, chuông cửa vang lên vài tiếng, phía bên kia không thấy ai ra mở cửa, cô khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhiều lần lo lắng đến mức muốn chạy trốn.
Cô đợi một lúc vẫn không có người ra mở cửa, cô vươn tay đẩy cửa, cửa thật sự mở ra. Cô rất ngạc nhiên, tại vì sao cửa lại không đóng? Cô chậm rãi bước vào, bên trong tối om, rèm đều kéo hết lại, mắt cô vẫn chưa thích ứng được bóng tối ở trong phòng, nhìn không rõ cũng không biết trong phòng có người hay không. Cô vừa đi được vài bước thì sau lưng có tiếng “cạch” vang lên, cô giật mình, theo phản xạ quay lại thì thấy cửa đã đóng từ lúc nào không hay.
Cô ôm trái tim đập thình thịch, căn phòng yên tĩnh không giống như có người, chẳng lẽ cô đến sớm? Cô đứng ở giữa căn phòng, từ từ thích nghi với bóng tối, đôi mắt dần dần có thể nhìn thấy đồ nội thất của căn phòng, giường lớn ở giữa gọn gàng như mới, không có ai trong phòng.
Tống Hân Nghiên đột nhiên ý thức được, có khả năng cô bị tính kế rồi, cô vội vàng xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “phụt” một tiếng, trong lòng cô sợ hãi, không kịp rồi. Cô nhìn xung quanh, quyết định kéo tủ quần áo ra và trốn vào.
Cô vừa trốn xong, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, có người đi vào, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Diệp Thần, anh vừa xuất viện đừng uống nhiều rượu như vậy, rất tổn thương đến cơ thể đó.”
Tống Hân Nghiên núp trong tủ quần áo cả người cứng đờ, rốt cuộc có chỗ nào xảy ra sai lầm không, không phải nói là Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh sao? Làm sao lại là Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần?
Tống Nhược Kỳ đỡ Đường Diệp Thần say khướt đi vào phòng, đặt anh ta lên giường lớn ở giữa phòng, cô ta mệt đến thở hổn hển, cô ta đặt mông ngã ngồi bên giường nhìn dáng vẻ của anh ta, hận rèn sắt không thành thép nói: “Nếu anh thích Hân Nghiên như vậy, tại sao lúc trước lại còn ở bên cạnh em? Diệp Thần, trái tim em cũng được làm bằng thịt, nhìn anh say rượu vì cô ta, em cũng biết đau long chứ. Tại sao không có được thì mãi mãi phiền lòng, có được rồi thì lại không bao giờ biết trân trọng?”
Đường Diệp Thần say mê mờ mịt nhìn cô ta, người phụ nữ trước mặt dần dần biến thành bộ dáng Tống Hân Nghiên, anh ta liên tiếp gọi: “Hân Nghiên, Hân Nghiên...”
Tống Nhược Kỳ rốt cuộc vẫn có lòng tự trọng, cô ta đứng lên xoay người muốn đi, cổ tay lại bị anh ta nắm lấy, anh ta hơi dùng sức, cô ta lảo đảo ngã xuống giường, anh ta nhanh chóng xoay người đè lên người cô ta: “Hân Nghiên, đừng đi, anh yêu em, đừng bỏ lại anh.”
Tống Nhược Kỳ nổi giận, cô ta liều mạng đấm vào ngực anh ta, khóc lóc hét lên: “Đường Diệp Thần, anh nhìn cho rõ đi, em là Tống Nhược Kỳ, em không phải Tống Hân Nghiên, anh muốn tìm Tống Hân Nghiên thì đi mà tìm cô ta ấy.”
Đường Diệp Thần cúi đầu ngậm chặt môi cô ta, cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình: “Hân Nghiên ngoan, đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ để em khóc nữa, chúng ta ở bên nhau đi.”
Lúc Tống Nhược Kỳ bị Đường Diệp Thần áp đảo trên giường, như có như không nhìn lướt qua chỗ tủ quần áo, sau đó khoa trương rên rỉ.
Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo, nghe được những lời nói lúc say của Đường Diệp Thần, trong lòng cô đau đớn một trận. Đó là người đàn ông cô đã yêu tám năm, cô không thể hoàn toàn thờ ơ với việc anh ta. Cô vẫn chưa kịp cảm động xong, bên ngoài tủ quần áo lập tức truyền đến âm thanh mờ ám, cô nhìn qua khe cửa tủ quần áo, nhìn thấy đôi nam nữ đè lên nhau trên giường, nỗi thương cảm trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Tống Hân Nghiên, sao mày lại ngây thơ như vậy? Coi như anh ta vẫn còn yêu mày và thích mày? Nhưng anh ta sẽ không bao giờ quản được nửa dưới của mình.
Một vài người anh có thể thẳng thắn từ chối giống như Hạ Doãn Nhi, có vài người lại không thể không nể mặt gia tộc đứng đằng sau lưng, anh tin rằng Hạ Doãn Nhi chỉ là người đầu tiên, cứ tiếp tục như vậy, ông cụ Thẩm còn có thể tìm thêm người phụ nữ khác đến làm phiền anh. Để tránh những rắc rối như vậy, cách tốt nhất là tìm một người làm lá chắn.
Phùng Trinh Trinh kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới Tổng giám đốc Thẩm đây lại là người si tình như vậy, Tổng giám đốc Thẩm có thể tiết lộ một chút, người kia là ai không?”
“Không thể!” Thẩm Duệ trả lời rất thẳng thắn.
Phùng Trinh Trinh khó nén thất vọng, cô ta gật đầu: “Đã như vậy thì tôi có thể đồng ý với Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”
......
Trước cửa khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tống Hân Nghiên trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn khách sạn năm sao được bao phủ trong bóng đêm, trong lòng do dự muốn quay về. . ngôn tình hay
Cô không nên tới, quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ còn lâu mới đủ trình độ để cô chạy tới bắt gian. Cô cắn chặt răng, xoay người muốn rời đi, đi hai bước, cô lại xoay người lại, một tiếng gọi vang vảng bên tai giúp tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến vào Thịnh Thế Hào Đình.
Cô không cho phép mình lùi bước, nếu Thẩm Duệ đi cùng một con đường với Đường Diệp Thần thì cũng coi như may mắn cho cô khi sớm thấy rõ bộ mặt thật của anh, cũng tốt hơn là khi đã lún sâu vào rồi cô mới tỉnh ngộ.
Rất nhanh đã đến tầng 20, Tống Hân Nghiên đi ra khỏi thang máy, đi tới trước phòng 2022, lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi nắm chặt thành hình nắm đấm, cô có thể thấy trong lòng của mình hiện giờ đang rất khẩn trương, nếu tình hình bên trong thật sự giống như cô nghĩ, đến lúc đó cô nên đi đâu?
Cô chần chừ trước cửa vài phút, cuối cùng lấy hết dũng khí bấm chuông cửa, chuông cửa vang lên vài tiếng, phía bên kia không thấy ai ra mở cửa, cô khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhiều lần lo lắng đến mức muốn chạy trốn.
Cô đợi một lúc vẫn không có người ra mở cửa, cô vươn tay đẩy cửa, cửa thật sự mở ra. Cô rất ngạc nhiên, tại vì sao cửa lại không đóng? Cô chậm rãi bước vào, bên trong tối om, rèm đều kéo hết lại, mắt cô vẫn chưa thích ứng được bóng tối ở trong phòng, nhìn không rõ cũng không biết trong phòng có người hay không. Cô vừa đi được vài bước thì sau lưng có tiếng “cạch” vang lên, cô giật mình, theo phản xạ quay lại thì thấy cửa đã đóng từ lúc nào không hay.
Cô ôm trái tim đập thình thịch, căn phòng yên tĩnh không giống như có người, chẳng lẽ cô đến sớm? Cô đứng ở giữa căn phòng, từ từ thích nghi với bóng tối, đôi mắt dần dần có thể nhìn thấy đồ nội thất của căn phòng, giường lớn ở giữa gọn gàng như mới, không có ai trong phòng.
Tống Hân Nghiên đột nhiên ý thức được, có khả năng cô bị tính kế rồi, cô vội vàng xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “phụt” một tiếng, trong lòng cô sợ hãi, không kịp rồi. Cô nhìn xung quanh, quyết định kéo tủ quần áo ra và trốn vào.
Cô vừa trốn xong, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, có người đi vào, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Diệp Thần, anh vừa xuất viện đừng uống nhiều rượu như vậy, rất tổn thương đến cơ thể đó.”
Tống Hân Nghiên núp trong tủ quần áo cả người cứng đờ, rốt cuộc có chỗ nào xảy ra sai lầm không, không phải nói là Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh sao? Làm sao lại là Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần?
Tống Nhược Kỳ đỡ Đường Diệp Thần say khướt đi vào phòng, đặt anh ta lên giường lớn ở giữa phòng, cô ta mệt đến thở hổn hển, cô ta đặt mông ngã ngồi bên giường nhìn dáng vẻ của anh ta, hận rèn sắt không thành thép nói: “Nếu anh thích Hân Nghiên như vậy, tại sao lúc trước lại còn ở bên cạnh em? Diệp Thần, trái tim em cũng được làm bằng thịt, nhìn anh say rượu vì cô ta, em cũng biết đau long chứ. Tại sao không có được thì mãi mãi phiền lòng, có được rồi thì lại không bao giờ biết trân trọng?”
Đường Diệp Thần say mê mờ mịt nhìn cô ta, người phụ nữ trước mặt dần dần biến thành bộ dáng Tống Hân Nghiên, anh ta liên tiếp gọi: “Hân Nghiên, Hân Nghiên...”
Tống Nhược Kỳ rốt cuộc vẫn có lòng tự trọng, cô ta đứng lên xoay người muốn đi, cổ tay lại bị anh ta nắm lấy, anh ta hơi dùng sức, cô ta lảo đảo ngã xuống giường, anh ta nhanh chóng xoay người đè lên người cô ta: “Hân Nghiên, đừng đi, anh yêu em, đừng bỏ lại anh.”
Tống Nhược Kỳ nổi giận, cô ta liều mạng đấm vào ngực anh ta, khóc lóc hét lên: “Đường Diệp Thần, anh nhìn cho rõ đi, em là Tống Nhược Kỳ, em không phải Tống Hân Nghiên, anh muốn tìm Tống Hân Nghiên thì đi mà tìm cô ta ấy.”
Đường Diệp Thần cúi đầu ngậm chặt môi cô ta, cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình: “Hân Nghiên ngoan, đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ để em khóc nữa, chúng ta ở bên nhau đi.”
Lúc Tống Nhược Kỳ bị Đường Diệp Thần áp đảo trên giường, như có như không nhìn lướt qua chỗ tủ quần áo, sau đó khoa trương rên rỉ.
Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo, nghe được những lời nói lúc say của Đường Diệp Thần, trong lòng cô đau đớn một trận. Đó là người đàn ông cô đã yêu tám năm, cô không thể hoàn toàn thờ ơ với việc anh ta. Cô vẫn chưa kịp cảm động xong, bên ngoài tủ quần áo lập tức truyền đến âm thanh mờ ám, cô nhìn qua khe cửa tủ quần áo, nhìn thấy đôi nam nữ đè lên nhau trên giường, nỗi thương cảm trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Tống Hân Nghiên, sao mày lại ngây thơ như vậy? Coi như anh ta vẫn còn yêu mày và thích mày? Nhưng anh ta sẽ không bao giờ quản được nửa dưới của mình.
Danh sách chương