Trong lòng Tổng Giám đốc Lý nổi lên một trận sóng to gió lớn, lời nói của Đổng Nghi Tuyền đích thật cũng chứng minh được sự nghi ngờ trong lòng ông ta, ông ta cũng không thể tin Tống Hân Nghiên thật sự phản bội Bác Dực: “Tổng Giám đốc Đổng có thể tiết lộ một chút, bây giờ vị thiết kế kia đang ở công ty nào không, nếu vẫn chưa từ chức thì đó là đang bán đứng chủ nhà của mình, chúng tôi có thể thấy được nhân phẩm tồi tệ của cô ta, người như vậy mà bà cũng dám dùng à?”

“Tôi rất người tích tài, tôi nhìn trúng tài năng của cô ấy còn về phần nhân phẩm có ác hay không ác thì tôi không quan tâm, bởi vì tôi tin tưởng cái giá của tôi cũng đủ để cho cô ấy trung thành và tận tâm với tôi.” Đổng Nghi Tuyền nói xong, điện thoại di động vang lên, bà ta nói: “Tổng Giám đốc Lý, thật ngại quá, tôi nghe điện thoại trước quay lại nói chuyện với ngài sau.”

Tổng Giám đốc Lý nhìn bóng lưng dương dương đắc ý của bà ta, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, Tống Hân Nghiên, tôi nhìn lầm cô rồi, suýt nữa bởi vì tín nhiệm cô mà đưa Bác Dực đến đường cùng.

Đổng Nghi Tuyền rời khỏi phòng họp, bà ta nhận điện thoại: “Tổng Giám đốc Đổng, cô Tống bị mất nước vì tiêu chảy, đã được Tổng Giám đốc Thẩm đưa đến bệnh viện, tôi thấy quan hệ giữa hai người bọn họ hình như có hơi mập mờ không rõ.”

Bước chân Đổng Nghi Tuyền đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại, nói to thêm một nhịp: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Vừa rồi cô Tống đã được Tổng Giám đốc Thẩm bế ra khỏi công ty, vẻ mặt của Tổng Giám đốc Thẩm nhìn có vẻ vô cùng khẩn trương và lo lắng, thoạt nhìn mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.” Người nọ tiếp tục nói.

“Tôi biết rồi, Tống Hân Nghiên đang ở bệnh viện nào?” Đổng Nghi Tuyền nhíu mày, bà ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên, lúc đó bà ta đã cảm thấy quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ mập mờ, chỉ là lúc đó không để trong lòng. Nếu đúng như vậy, Thẩm Duệ chướng mắt Trinh Trinh là vì Tống Hân Nghiên?

“Đang ở trong một bệnh viện tư nhân, tôi không đi theo.”

“Được rồi, cậu không cần phải theo dõi nữa, quay về công ty đi.” Đổng Nghi Tuyền cúp điện thoại, bà ta thật sự là đã xem thường thủ đoạn của Tống Hân Nghiên rồi. Vậy mà cô lại thông đồng với Thẩm Duệ, khó trách Thẩm Duệ lại thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý để hai công ty của bà ta và cô tiến hành cạnh tranh công khai, chỉ sợ mục đích này chính là muốn đưa hạng mục vốn thuộc về bà ta đưa cho Bác Dực.

Cũng may là bà ta thông minh cơ trí đã sớm nghĩ ra kế một hòn đá trúng hai chim, hôm nay nếu không phải có Thẩm Duệ can thiệp vào thì chỉ e Tổng Giám đốc Lý đã có thể trình bày bản thiết kế, nhận lấy danh tiếng đi sao chép, xem ra bà ta cũng phải có suy nghĩ khác rồi.

Bà ta vừa cúp điện thoại, điện thoại di động lại vang lên, bà ta kết nối, đối phương nói: “Tổng Giám đốc Đổng, cổ phần của Bác Dực đang bị một thế lực thần bí khác thu mua.”

“Tra được là ai chưa?” Lông mày lá liễu của Đổng Nghi Tuyền dựng thẳng lên, chuyện bà ta thu mua Bác Dực rất ít người biết, ai sẽ cướp Bác Dực với bà ta chứ?

“Tra không ra, đối phương rất có năng lực, đã nắm giữ được năm phần trăm cổ phần.” Đối phương tiếp tục nói.

“Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi muốn xem là ai có gan to dám cướp lấy thịt ngay bên miệng tôi!” Trên mặt Đổng Nghi Tuyền lộ ra sự tàn nhẫn, Bác Dực là bà ta nhìn trúng trước, ai dám cướp từ tay bà ta chắc chắn bà sẽ khiến người đó muốn ăn cũng ăn không nổi!

“Vâng, Tổng Giám đốc Đổng, tôi sẽ phái người đi điều tra ngay lập tức.”

Đổng Nghi Tuyền cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ vừa rồi mới đánh được một trận thắng đã không còn sót lại một chút nào, bà ta bước nhanh rời đi, giày cao gót đập trên mặt đất tỏ rõ sự nổi giận của vũ trụ nhỏ đang hừng hực thiêu đốt của bà ta.

......

Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là giữa buổi chiều, chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng nồng nặc, cô nhìn trần nhà trắng đến chói mắt, nhẹ nhàng thở dài, cô lại vào bệnh viện rồi.

Chời ơi, gần đây dường như cô có một mối tình duyên khó hiểu với bệnh viện.

Bên tai truyền đến tiếng lật tờ giấy, cô nghiêng đầu qua thì nhìn thấy Thẩm Duệ đang tắm nắng dưới ánh mặt trời, nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Vầng sáng mỏng manh bao phủ trên người anh giống như ảo ảnh không chân thật.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô mở mắt ra, anh khép văn kiện lại, đứng ra khỏi sô pha, đi vài bước tới bên giường bệnh: “Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không?”

Tống Hân Nghiên vừa định lắc đầu thì đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng động lạ, cả người cô cứng đờ, xấu hổ thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Duệ. Chúa ơi, cô không muốn sống nữa, sao lại có thể mất mặt như vậy!

Thẩm Duệ sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại, ngay lập tức hiểu được tiếng động vừa rồi là xảy ra chuyện gì, anh vốn không muốn cười nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Tống Hân Nghiên, khóe miệng anh vẫn không khỏi nhếch lên.

Tống Hân Nghiên vừa xấu hổ vừa tức giận, cô kéo chăn che đầu, che mình kín mít cô không muốn gặp người nữa, hu hu hu.

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, nhìn cô liên tục rụt vào trong chăn, anh mỉm cười nói: “Nghiên Nghiên, đừng buồn bực trong chăn nữa, ra đi.” Anh không cảm thấy phản cảm ngược lại cảm thấy phản ứng tự nhiên của cô rất đáng yêu.

“Không muốn, chắc chắn anh sẽ cười em chết.” Tống Hân Nghiên không chịu đi ra ngoài, quá mất mặt, cô xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Thẩm Duệ lấy tay kéo chăn nhưng sợ làm tổn thương cô, đành phải dịu dàng dỗ dành: “Anh sẽ không cười em, em rất đáng yêu, anh rất thích, em yên tâm, mặc kệ em như thế nào anh cũng sẽ không ghét bỏ em.”

Tống Hân Nghiên vẫn cảm thấy mất mặt, không chịu đối mặt với anh.

Trên tay Thẩm Duệ dùng thêm lực rốt cuộc cũng kéo chăn ra, nhìn cô nằm sấp trong gối đầu không muốn thấy anh, anh nói: “Để cho anh nhìn em xem thế nào? Em biết không, buổi sáng nay em làm anh rất sợ hãi, sao lại có thể ngất xỉu trong nhà vệ sinh được, nếu không có ai phát hiện sẽ rất là nguy hiểm đấy?”

Sự chú ý của Tống Hân Nghiên bị anh dời đi, cô chợt nhớ tới cuộc họp buổi sáng, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Thẩm Duệ, trận đấu buổi sáng nay ai thắng?”

“Trước hết em cứ lo cho sức khỏe của mình đi, những thứ còn lại không quan trọng.” Thẩm Duệ cau mày, nếu cô quan tâm đến bản thân hơn thì đã không bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh mà không ai phát hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện