Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến ngượng ngùng, hai tay cô phủ lên mí mắt anh, thẹn thùng nói: “Ăn khuya đi, anh cứ chần chờ thế thì trời sáng mất.”

Thẩm Duệ lấy tay cô ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc mà cố chấp, anh luôn khao khát có được cô, để được như, trong giấc mơ anh luôn phác họa hình ảnh mình ở bên cạnh với cô, anh nghĩ đến khoảnh khắc bọn họ kết hợp chắc chắn sẽ hạnh phúc và tuyệt vời biết bao: “Anh muốn ăn em, cho anh đi, huh?”

m cuối của anh rất nhẹ nhàng, quyến rũ mê người, mà vào ban đêm lại càng mê hoặc lòng người hơn. Tống Hân Nghiên suýt không kháng cự nổi nữa, muốn chết chìm trong sự dịu dàng của anh. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cô đã tỉnh táo một chút, cô lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em rồi, quân tử đã nói thì không thể đổi ý nha.”

Vẻ mặt Thẩm Duệ thất vọng, anh ôm cô ăn vạ: “Chỉ một lần thôi được không, anh không cho vào trong đâu.”

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng gần như sắp chảy máu, người này nói chuyện sao lại lộ liễu vậy chứ? Cô đã xấu hổ đến nỗi bốc khói rồi, cô che má nóng bỏng của mình, lắc đầu lia lịa: “Không được không được. Anh mau ăn khuya đi, em đi ngủ đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng ngủ, tim đập thình thịch giống như có vô số đứa nhỏ đang nhảy nhót bên trong. Tim cô đập thình thịch, hô hấp cũng rất gấp gáp, nghĩ đến những gì anh vừa nói chỉ cảm thấy xấu hổ.

Cô vỗ vỗ gò má nóng bỏng, nâng bước đi đến bên giường, cô ngồi trên giường nhưng lại không buồn ngủ. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn bên ngoài cửa, cô vội vã ngã xuống giường. Quay lưng về phía cửa, giả vờ đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Duệ đẩy cửa ra. Rón rén bước vào, phòng ngủ được thắp sáng với ánh sáng màu cam, màu sắc nhẹ nhàng, nằm trên giường, mái tóc đen của cô xõa tung xuống, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Anh đi đến bên giường, cởi giày và trèo lên giường, nghiêng người nằm sau lưng cô, anh nghiêng người hôn lên má cô, có lẽ quá mệt mỏi, anh ôm cô nằm xuống không bao lâu đã thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Tống Hân Nghiên nhắm chặt mắt lại, cảm giác anh nằm trên giường, sau đó khẽ hôn lên má cô, toàn thân cô lập tức căng thẳng, trong lòng cô nghĩ, nếu anh thật sự muốn làm chuyện đó, vậy cô sẽ đẩy anh ra hay không đẩy anh ra đây?

Tuy nhiên hiện thực cũng không để cô bối rối quá lâu, bởi vì phía sau cô nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đồng đều, cô lặng lẽ lắng nghe một hồi, chắc chắn anh đã ngủ cô mới dám thả lỏng.

Có thể anh thực sự quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi nhanh như vậy. Nghĩ đến đây, cô không thể tránh khỏi có mấy phần đau lòng, cô nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt với anh. Đường nét ngũ quan của anh lúc đang ngủ đều dịu dàng hẳn, môi mỏng khẽ nhếch lên cũng không sắc bén như lúc tỉnh.

Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhớ lại cuộc cãi vã ngày hôm đó trong biệt thự, rốt cuộc anh bắt đầu thích cô từ khi nào? Cô nhớ anh đã từng nói, anh kết hôn với Tống Nhược Kỳ chính là vì cô, vì vậy anh ly hôn cũng vì cô.

Rốt cuộc thì cô phải làm gì để chịu đựng được tình cảm sâu đậm của anh đây?

Sáng hôm sau, lúc Thẩm Duệ thức dậy, Tống Hân Nghiên đã không còn ở trên giường nữa, anh mở mắt ra, nhìn đèn chùm pha lê màu tím trên trần nhà, căn phòng này không nơi nào không chứa đầy vẻ đẹp dịu dàng và mộng ảo của phụ nữ, giấy dán tường bồ công anh màu tím, rèm cửa hoa hồng, khăn trải giường hoạt hình, bàn làm việc màu hồng, bàn trang điểm màu trắng.

Trong không khí dường như vẫn còn lưu lại hương thơm trên người cô, anh nằm sấp trên gối, hít một hơi thật mạnh, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Anh thích cảm giác thức dậy trên giường của cô, muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cô, ôm nhau đi vào giấc ngủ, ôm nhau thức dậy, những ngày tháng như vậy chắc chắn rất hạnh phúc, rất mê người.

Anh lăn vài vòng trên giường, sau đó mới lưu luyến rời giường. Trên ghế có để quần áo lần trước anh đến đây để lại, anh cầm lấy mặc vào, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Anh không đi rửa mặt trước, mà tỉnh dậy cái đầu tiên anh muốn nhìn thấy là cô, anh quay vào phòng khách, nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, anh đi qua, sau cánh cửa khép hờ, Tống Hân Nghiên mặc váy ngủ hoạt hình, thắt tạp dề bên hông, đang bận rộn nấu bữa sáng cho anh.

Thẩm Duệ nhìn bóng dáng bận rộn kia, một cảm giác hạnh phúc ấm áp tự nhiên sinh ra. Anh đã từng tưởng tượng vô số lần, có một người phụ nữ làm bữa sáng cho anh, nhưng cũng không bằng thực sự hiện ra trước mắt anh ta như vậy, kích động và cảm động có lẽ chính là tâm trạng của anh tại thời điểm này.

Anh đẩy cửa ra và đi vào, ôm lấy eo cô từ phía sau, cô dường như giật mình, cái xẻng trong tay suýt rơi xuống, cô quay đầu nhìn anh, cô cười nói: “Anh tỉnh rồi à? Sao đi vào mà không lên tiếng gì thế, làm em giật cả mình.”

Thẩm Duệ một tay giữ chặt ót cô, đôi môi mỏng nóng bỏng in trên môi cô, trong nháy mắt cướp đoạt hô hấp của cô. Cô mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của mình, loại cảm giác đó khiến tim cô đập thình thịch.

“Yo... Bánh trong nồi sắp cháy... “ Cho đến khi ngửi thấy một mùi khét, trí não của Tống Hân Nghiên mới tỉnh táo, cô liếc mắt nhìn chiếc bánh trong nồi, đã cháy vàng ố, nhưng dường như anh không có ý định buông cô ra.

Thẩm Duệ cảm xúc dâng trào, nhìn tâm tư của cô hoàn toàn đặt ở trên chiếc bánh trong nồi, anh đưa tay tắt bếp gas, ấn cô vào tủ lạnh, tiếp tục làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Không biết qua bao lâu, anh mới thở hồng hộc buông cô ra.

Anh rũ mắt nhìn màu sắc trong suốt trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngón tay thon dài phủ lên, nhẹ nhàng xoa xoa, anh khàn giọng nói: “Sao lúc nào cũng hôn không đủ? Anh thực sự muốn ăn em vào bụng.”

Tống Hân Nghiên muốn cắn môi, ngón tay mềm mại của anh lại dán sát vào môi cô, cảm giác này rất kỳ lạ. Hai tay cô chống lên ngực anh, giọng nói khàn khàn đi: “Đi rửa mặt chuẩn bị ăn sáng thôi.”

Thẩm Duệ lấy ngón tay ra, trong nháy mắt tiếp theo, anh chọc vào ngực cô: “Đồ vật nhỏ xảo quyệt, mỗi lần nói chuyện với anh đều nhìn đi đâu thế.”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng lên, không thể yên tâm hưởng thụ tình cảm của anh, dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chưa kể, chuyện kia vẫn tạo ra bóng ma trong trái tim cô, cô vẫn còn sợ nên không thể nào thản nhiên chấp nhận được.

“Mau đi đi.” Tống Hân Nghiên giả ngu.

Thẩm Duệ nắm tay cô, đưa đến bên môi cắn mạnh một cái, anh nói: “Một ngày nào đó anh sẽ muốn em ba ngày ba đêm đến nỗi không xuống được giường.”

Tống Hân Nghiên im lặng, sao anh cả ngày đều chỉ nghĩ đến chuyện này thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện