Bầu không khí trong phòng khách lại yên lặng, Tống Hân Nghiên có vài phần xấu hổ, cô chỉ vào phòng bếp và nói: “Anh ngồi đi, tôi vào phòng bếp xem Mỹ Hân có gì cần giúp đỡ không.”
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà bếp.
Hàn Mỹ Hân đang ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào, cô ấy cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Hân Nghiên, tớ cố ý không đi ra ngoài chính là muốn để không gian riêng cho hai người nói chuyện tình cảm, sao cậu lại chạy vào đây?”
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô ấy và nói: “Mỹ Hân, tớ đã nói không được thắt sợi tơ hồng lung tung rồi, thật xấu hổ.”
“Chuyện này có sao đâu, đàn anh Liên Mặc cũng có ý với cậu, nếu không anh ấy cũng sẽ không tìm tới cửa. Hân Nghiên, hay là anh nghĩ thử về chuyện này đi?” Hàn Mỹ Hân hy vọng Tống Hân Nghiên hạnh phúc, cuộc đời của cô đã quá khổ sở rồi, cần một người đàn ông yêu cô che chở cho cô cả đời.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Mỹ Hân, sau này đừng như vậy nữa, tớ và luật sư Liên không thể nào đâu, làm bạn bè còn có thể, làm người yêu không thích hợp lắm.”
“Được rồi.” Hàn Mỹ Hân gật đầu, cô ấy biết tính tình của Hân Nghiên, một khi cô nói không thích hợp thì sẽ không miễn cưỡng nữa, nhưng đàn anh Liên Mặc thật sự rất tốt mà, bộ dạng đẹp trai, tương lai cũng sáng lạn, thật là đáng tiếc.
Tống Hân Nghiên bưng món ăn Hàn Mỹ Hân nấu lên bàn, sau đó gọi Liên Mặc đang xem chương trình pháp luật ở bên kia tới rửa tay ăn cơm. Trên bàn cơm, Hàn Mỹ Hân vẫn líu ríu nói chuyện, thảo luận với Liên Mặc về nội dung bào chữa cho vụ án.
Tống Hân Nghiên yên lặng ăn cơm, nghe Liên Mặc lúc nói một câu đều chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, quan điểm vô cùng sắc bén, khó trách Hàn Mỹ Hân ngưỡng mộ anh ta như vậy, cũng không phải vô lý.
Sau khi ăn cơm xong, Liên Mặc nhìn thời gian không còn sớm nữa, cũng không ở lại lâu, anh ta nói: “Mỹ Hân, cô Tống, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.” . Đam Mỹ Hiện Đại
Tống Hân Nghiên tranh nói trước khi Hàn Mỹ Hân nói chuyện, cô nói: “Luật sư Liên, để Mỹ Hân tiễn anh xuống đi, đúng lúc cô ấy cũng phải về nhà.” Nói xong, cô cầm lấy túi xách Hàn Mỹ Hân đặt trên sô pha và nhét vào trong ngực cô ấy.
Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Liên Mặc xẹt qua một nụ cười rõ ràng, anh ta gật đầu, nói: “Hôm nay cô bị dọa sợ rồi, đi ngủ sớm đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hân Nghiên, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, để tớ tiễn đàn anh xuống.”
Tống Hân Nghiên tiễn hai người đi, rồi xoay người đứng trong phòng khách trống rỗng, sự náo nhiệt vừa rồi so sánh với sự yên tĩnh hiện tại, trong lòng cô trống rỗng đến đáng sợ. Hai ngày nay, Thẩm Duệ cương quyết ngủ lại nhà cô, cô cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, bây giờ anh không tới, cô mới phát hiện căn nhà này yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cô đi vào phòng ăn, động tay dọn dẹp bát đũa, rửa bát xong đi ra, cô lấy điện thoại di động ra, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc. Cô đi tới bên cửa sổ, do dự có nên gọi điện thoại cho Thẩm Duệ hay không, lúc anh ở ngoài phòng bệnh, có phải lại tức giận rồi không.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không gọi điện thoại cho anh mà xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
......
Hàn Mỹ Hân không có lái xe tới, trong gara của nhà Bạc Mộ Niên có rất nhiều loại xe, cô ấy lái một chiếc đều như thế khoe khoang một cách trần trụi. Chiếc Maserati kia cô ấy càng không dám lái, chỉ cần ngồi lên, cô ấy sẽ nhớ tới những lời Bạc Mộ Niên nói.
Liên Mặc lái xe tới, thấy thời gian không còn sớm, anh ta nói: “Mỹ Hân, để anh đưa em về.”
Hàn Mỹ Hân suy nghĩ một lát, lập tức mở cửa ghế lái phụ ngồi lên và nói với Liên Mặc: “Đàn anh Liên Mặc, cám ơn anh đã đưa em về nha.”
“Khách sáo với anh làm gì?” Liên Mặc khởi động xe, chạy về phía biệt thự Thanh Thủy Loan.
Hàn Mỹ Hân nghiêng đầu nhìn Liên Mặc nghiêm túc lái xe, lúc Liên Mặc không nói chuyện chính là một mỹ nam yên tĩnh, vừa nhìn vào đã thích. Cô ấy không phủ nhận, năm đó cô ấy say đắm anh ta cũng là vì diện mạo siêu đẹp trai của anh.
Liên Mặc quay đầu lại, nhìn cô ấy, khẽ cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Chỉ là tò mò, tại sao đàn anh Liên Mặc lại đẹp trai như vậy mà mấy năm nay vẫn chưa có bạn gái?” Hàn Mỹ Hân dời tầm mắt, vẫn thầm mến anh ta, cuối cùng cô ấy lại ở bên cạnh anh ta với tư cách bạn bè. Mặc dù khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, trước khi tốt nghiệp đại học, cũng vì anh ta muốn đi nước ngoài nên bọn họ mới chia tay.
Liên Mặc nhìn chăm chú vào con đường phía trước: “Có lẽ là bởi vì quá đẹp trai nên không thể cho con gái người ta cảm giác an toàn.”
Hàn Mỹ Hân bật cười, cô ấy không nghĩ tới đàn anh Liên Mặc còn có một mặt tự luyến như vậy. “Vậy tại sao anh lại thích Hân Nghiên?”
Liên Mặc trầm ngâm một lát, ký ức lại trở lại buổi chiều hôm đó, bóng dáng tự nhiên từ trong xe taxi đi ra, hồi lâu sau, anh ta nói: “Có lẽ vì cô ấy là một cô gái khiến người ta đau lòng.”
Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Thanh Thủy Loan, Hàn Mỹ Hân đẩy cửa xe bước xuống, khom lưng vẫy vẫy tay với Liên Mặc trong xe: “Đàn anh Liên Mặc, đi lái xe về cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em nha.”
Liên Mặc mỉm cười gật đầu, khởi động xe rời đi. Hàn Mỹ Hân nhìn theo xe đi xa, cô ấy mới xoay người lại, đi vào trong biệt thự, vừa đi được hai bước, bước chân cô ấy dừng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ở cửa biệt thự: “Sao anh lại đứng đây?”
“Tôi đứng đây làm phiền đến em à?” Môi mỏng của Bạc Mộ Niên lạnh lùng gợi lên, vẻ mặt trào phúng.
Hàn Mỹ Hân bĩu môi, không muốn nói chuyện với anh ta, cô cất bước đi về phía cửa biệt thự, vừa định đẩy cửa đi vào, đã bị anh ta nắm lấy cánh tay, cô ấy xoay người lại, một giây sau, cô ấy lập tức bị anh ta đè lên khung cửa, sau lưng truyền đến một trận đau nhức, trong lòng cô ấy cũng tức giận: “Bạc Mộ Niên, anh phát bệnh thần kinh à?”
“Anh ta chính là Liên Mặc luôn ở trong suy nghĩ của em đấy à?” Hơi thở nóng bỏng của Bạc Mộ Niên phả vào mặt cô ấy, cô ấy khó khăn né tránh, nhịp tim đập không theo quy luật, cô ấy nhớ tới mấy ngày nay anh ta coi cô ấy như búp bê bơm hơi ác liệt, trong lòng cô ấy liền tức giận: “Đúng vậy, thì sao? Anh tự ti mặc cảm à?”
Bạc Mộ Niên bỗng chốc buông cô ấy ra, chỉnh lại cổ áo, anh ta khinh bỉ nói: “Chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi, so với một người đàn ông trưởng thành chín chắn như tôi, anh ta còn kém xa vạn dặm.”
“...” Người này còn có thể tự luyến vậy sao?
“Em coi trọng anh ta chỉ vì mắt em còn dính ghèn chưa rửa sạch thôi.” Anh ta đưa tay vỗ vỗ má cô ấy, tiếp tục nói: “Trở về rửa sạch đi.”
“...” Hàn Mỹ Hân cảm thấy mình sai rồi, người này không chỉ tự luyến mà còn độc miệng!
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà bếp.
Hàn Mỹ Hân đang ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào, cô ấy cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Hân Nghiên, tớ cố ý không đi ra ngoài chính là muốn để không gian riêng cho hai người nói chuyện tình cảm, sao cậu lại chạy vào đây?”
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô ấy và nói: “Mỹ Hân, tớ đã nói không được thắt sợi tơ hồng lung tung rồi, thật xấu hổ.”
“Chuyện này có sao đâu, đàn anh Liên Mặc cũng có ý với cậu, nếu không anh ấy cũng sẽ không tìm tới cửa. Hân Nghiên, hay là anh nghĩ thử về chuyện này đi?” Hàn Mỹ Hân hy vọng Tống Hân Nghiên hạnh phúc, cuộc đời của cô đã quá khổ sở rồi, cần một người đàn ông yêu cô che chở cho cô cả đời.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Mỹ Hân, sau này đừng như vậy nữa, tớ và luật sư Liên không thể nào đâu, làm bạn bè còn có thể, làm người yêu không thích hợp lắm.”
“Được rồi.” Hàn Mỹ Hân gật đầu, cô ấy biết tính tình của Hân Nghiên, một khi cô nói không thích hợp thì sẽ không miễn cưỡng nữa, nhưng đàn anh Liên Mặc thật sự rất tốt mà, bộ dạng đẹp trai, tương lai cũng sáng lạn, thật là đáng tiếc.
Tống Hân Nghiên bưng món ăn Hàn Mỹ Hân nấu lên bàn, sau đó gọi Liên Mặc đang xem chương trình pháp luật ở bên kia tới rửa tay ăn cơm. Trên bàn cơm, Hàn Mỹ Hân vẫn líu ríu nói chuyện, thảo luận với Liên Mặc về nội dung bào chữa cho vụ án.
Tống Hân Nghiên yên lặng ăn cơm, nghe Liên Mặc lúc nói một câu đều chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, quan điểm vô cùng sắc bén, khó trách Hàn Mỹ Hân ngưỡng mộ anh ta như vậy, cũng không phải vô lý.
Sau khi ăn cơm xong, Liên Mặc nhìn thời gian không còn sớm nữa, cũng không ở lại lâu, anh ta nói: “Mỹ Hân, cô Tống, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.” . Đam Mỹ Hiện Đại
Tống Hân Nghiên tranh nói trước khi Hàn Mỹ Hân nói chuyện, cô nói: “Luật sư Liên, để Mỹ Hân tiễn anh xuống đi, đúng lúc cô ấy cũng phải về nhà.” Nói xong, cô cầm lấy túi xách Hàn Mỹ Hân đặt trên sô pha và nhét vào trong ngực cô ấy.
Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Liên Mặc xẹt qua một nụ cười rõ ràng, anh ta gật đầu, nói: “Hôm nay cô bị dọa sợ rồi, đi ngủ sớm đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hân Nghiên, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, để tớ tiễn đàn anh xuống.”
Tống Hân Nghiên tiễn hai người đi, rồi xoay người đứng trong phòng khách trống rỗng, sự náo nhiệt vừa rồi so sánh với sự yên tĩnh hiện tại, trong lòng cô trống rỗng đến đáng sợ. Hai ngày nay, Thẩm Duệ cương quyết ngủ lại nhà cô, cô cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, bây giờ anh không tới, cô mới phát hiện căn nhà này yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cô đi vào phòng ăn, động tay dọn dẹp bát đũa, rửa bát xong đi ra, cô lấy điện thoại di động ra, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc. Cô đi tới bên cửa sổ, do dự có nên gọi điện thoại cho Thẩm Duệ hay không, lúc anh ở ngoài phòng bệnh, có phải lại tức giận rồi không.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không gọi điện thoại cho anh mà xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
......
Hàn Mỹ Hân không có lái xe tới, trong gara của nhà Bạc Mộ Niên có rất nhiều loại xe, cô ấy lái một chiếc đều như thế khoe khoang một cách trần trụi. Chiếc Maserati kia cô ấy càng không dám lái, chỉ cần ngồi lên, cô ấy sẽ nhớ tới những lời Bạc Mộ Niên nói.
Liên Mặc lái xe tới, thấy thời gian không còn sớm, anh ta nói: “Mỹ Hân, để anh đưa em về.”
Hàn Mỹ Hân suy nghĩ một lát, lập tức mở cửa ghế lái phụ ngồi lên và nói với Liên Mặc: “Đàn anh Liên Mặc, cám ơn anh đã đưa em về nha.”
“Khách sáo với anh làm gì?” Liên Mặc khởi động xe, chạy về phía biệt thự Thanh Thủy Loan.
Hàn Mỹ Hân nghiêng đầu nhìn Liên Mặc nghiêm túc lái xe, lúc Liên Mặc không nói chuyện chính là một mỹ nam yên tĩnh, vừa nhìn vào đã thích. Cô ấy không phủ nhận, năm đó cô ấy say đắm anh ta cũng là vì diện mạo siêu đẹp trai của anh.
Liên Mặc quay đầu lại, nhìn cô ấy, khẽ cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Chỉ là tò mò, tại sao đàn anh Liên Mặc lại đẹp trai như vậy mà mấy năm nay vẫn chưa có bạn gái?” Hàn Mỹ Hân dời tầm mắt, vẫn thầm mến anh ta, cuối cùng cô ấy lại ở bên cạnh anh ta với tư cách bạn bè. Mặc dù khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, trước khi tốt nghiệp đại học, cũng vì anh ta muốn đi nước ngoài nên bọn họ mới chia tay.
Liên Mặc nhìn chăm chú vào con đường phía trước: “Có lẽ là bởi vì quá đẹp trai nên không thể cho con gái người ta cảm giác an toàn.”
Hàn Mỹ Hân bật cười, cô ấy không nghĩ tới đàn anh Liên Mặc còn có một mặt tự luyến như vậy. “Vậy tại sao anh lại thích Hân Nghiên?”
Liên Mặc trầm ngâm một lát, ký ức lại trở lại buổi chiều hôm đó, bóng dáng tự nhiên từ trong xe taxi đi ra, hồi lâu sau, anh ta nói: “Có lẽ vì cô ấy là một cô gái khiến người ta đau lòng.”
Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Thanh Thủy Loan, Hàn Mỹ Hân đẩy cửa xe bước xuống, khom lưng vẫy vẫy tay với Liên Mặc trong xe: “Đàn anh Liên Mặc, đi lái xe về cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em nha.”
Liên Mặc mỉm cười gật đầu, khởi động xe rời đi. Hàn Mỹ Hân nhìn theo xe đi xa, cô ấy mới xoay người lại, đi vào trong biệt thự, vừa đi được hai bước, bước chân cô ấy dừng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ở cửa biệt thự: “Sao anh lại đứng đây?”
“Tôi đứng đây làm phiền đến em à?” Môi mỏng của Bạc Mộ Niên lạnh lùng gợi lên, vẻ mặt trào phúng.
Hàn Mỹ Hân bĩu môi, không muốn nói chuyện với anh ta, cô cất bước đi về phía cửa biệt thự, vừa định đẩy cửa đi vào, đã bị anh ta nắm lấy cánh tay, cô ấy xoay người lại, một giây sau, cô ấy lập tức bị anh ta đè lên khung cửa, sau lưng truyền đến một trận đau nhức, trong lòng cô ấy cũng tức giận: “Bạc Mộ Niên, anh phát bệnh thần kinh à?”
“Anh ta chính là Liên Mặc luôn ở trong suy nghĩ của em đấy à?” Hơi thở nóng bỏng của Bạc Mộ Niên phả vào mặt cô ấy, cô ấy khó khăn né tránh, nhịp tim đập không theo quy luật, cô ấy nhớ tới mấy ngày nay anh ta coi cô ấy như búp bê bơm hơi ác liệt, trong lòng cô ấy liền tức giận: “Đúng vậy, thì sao? Anh tự ti mặc cảm à?”
Bạc Mộ Niên bỗng chốc buông cô ấy ra, chỉnh lại cổ áo, anh ta khinh bỉ nói: “Chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi, so với một người đàn ông trưởng thành chín chắn như tôi, anh ta còn kém xa vạn dặm.”
“...” Người này còn có thể tự luyến vậy sao?
“Em coi trọng anh ta chỉ vì mắt em còn dính ghèn chưa rửa sạch thôi.” Anh ta đưa tay vỗ vỗ má cô ấy, tiếp tục nói: “Trở về rửa sạch đi.”
“...” Hàn Mỹ Hân cảm thấy mình sai rồi, người này không chỉ tự luyến mà còn độc miệng!
Danh sách chương