Ngày tiếp theo, Thích Nguyên Hàm thức dậy từ trên giường của Diệp Thanh Hà.

Cô trở mình, ánh mặt trời lọt vào khe cửa sổ, rơi nghiêng trên mặt đất, trên đất đặt một chiếc túi xách màu đen, mẫu mới LV tháng trước, Diệp Thanh Hà quỳ ở bên cạnh, chiếc bóng trải dài trên nền đất.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy quen thuộc, chắc là cái túi cô xách qua lần trước, bên trong hình như là...

Thích Nguyên Hàm lập tức tỉnh táo, cô bò dậy, đi lại hỏi Diệp Thanh Hà: "Em lôi cái này ra làm gì?"

Diệp Thanh Hà xách một cái vali, nàng kéo khóa, lôi ra từng hộp kích cỡ khác nhau từ trong túi LV, nhét đầy vali.

Thích Nguyên Hàm lập tức bùng nổ, nhìn một lúc lâu, hỏi: "Em muốn đem theo cái này? Đừng nói là đem đi công tác đó?"

Diệp Thanh Hà nói: "Để ở trong nhà thì vô vị bao nhiêu, trước đây không có cơ hội dùng, không dễ gì mà có được lần này, không thể bỏ lỡ được, đều là người trưởng thành rồi."

Thích Nguyên Hàm nghĩ thôi cũng thấy sợ, nếu như nàng đem theo cái này, không qua được trạm kiểm tra an ninh hành lý thì phải làm sao, Thích Nguyên Hàm ngăn nàng lại, nhìn nàng lắc đầu, "Không được, không thể đem theo cái này, không qua được trạm kiểm tra an ninh."

"Em tìm hiểu rồi, cái này thuộc loại sản phẩm an toàn, có thể đem lên máy bay." Diệp Thanh Hà kiên quyết bỏ mấy thứ này vào túi.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Lỡ như không được? Lỡ không được thì sao?"

"Thì em xấu hổ, em nổi tiếng luôn." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói, nàng vứt Thích Nguyên Hàm sang một bên, như thể người cùng dùng với nàng không phải Thích Nguyên Hàm vậy. Thích Nguyên Hàm càng nghe càng tức, cô cố gắng nhịn, nói: "Em sang đó mua không được sao?"

Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói: "Không phải chị nói là đi công tác để khảo sát thị trường nuôi lợn sao, trang trại nuôi lợn chắc chắn được xây ở vùng xa xôi hẻo lánh, không chừng đến ăn uống còn khó, đến lúc đó không mua được thì phải làm sao? Vậy cuộc sống hạnh phúc của em làm sao đây? Em đang phòng bị trước đó."

Cái con người này thật sự quá đáng ghét, Thích Nguyên Hàm giận nàng, không muốn để ý đến nàng nữa, lại không nhịn được nghĩ, Diệp Thanh Hà ngày càng kiêu căng, thật sự là quá vô pháp vô thiên, ngay cả lời mình nói cũng không nghe.

Thích Nguyên Hàm lại nói thêm đôi câu, Diệp Thanh Hà chỉ dỗ dành cô, nói bản thân có cách, nhưng mà có cách gì được chứ, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất mặt bao nhiêu.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô không muốn sống nữa rồi.

Thích Nguyên Hàm khoanh tay, đứng ở trong ban công âm u mà nhìn Diệp Thanh Hà, muốn khiến Diệp Thanh Hà tự mình biết mình thêm chút, nhưng mà Diệp Thanh Hà lại không hề.

Bởi vì vali đựng quá nhiều đồ, không gập lại được, Diệp Thanh Hà cố gắng ấn xuống, rồi kéo chiếc khóa tội nghiệp vào, Thích Nguyên Hàm cười khẩy, "Hơ hơ hơ"

Diệp Thanh Hà thật sự nhét quá nhiều đồ vào, một cái vali nhỏ hoàn toàn không đỡ nổi, nàng dừng lại, sau đó cầm lấy quần áo ở bên trong, lôi ra từng cái.

"???"

Nàng điên rồi sao, thế mà nàng lại vì mấy thứ kia, không đem theo quần áo, chẳng lẽ cái đồ kia quan trọng hơn quần áo, quan trọng đến nỗi có thể không mặc quần áo sao, nàng định ngày nào cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chơi sao? "..."

Được rồi, nghĩ như thế, tâm trạng Thích Nguyên Hàm càng bất lực, đến cả cười khẩy cũng không cười nổi, cô quay người, mắt không thấy tâm không phiền, hướng mình đến cửa kính sát trần, quay lưng lại với Diệp Thanh Hà.

Mất gần nửa tiếng, Diệp Thanh Hà mới sửa soạn xong, nàng gấp gọn gàng quần áo lôi ra rồi bỏ lại vào tủ, nói: "Đến nhà chị?"

Thích Nguyên Hàm quay người, rũ mắt, lệ khí đầy mình, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cô đi về phía lối ra, Diệp Thanh Hà kéo hành lý đi theo, hỏi: "Chị, chị giận ạ?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Hơ hơ hơ, tôi không giận."

Ý nghĩa thực sự: Em xem tôi có giận không?

"Thật sao?" Diệp Thanh Hà nhón chân quan sát vẻ mặt cô.

Thích Nguyên Hàm nhặt chiếc giày cao gót lên, một tay chống tường, một tay kéo quai lên, cô không để ý đến Diệp Thanh Hà đấy, cũng không đợi Diệp Thanh Hà, đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thanh Hà kéo vali, chậm chạp theo sau, xuống dưới lầu họ chỉ nhìn thấy chiếc mô tô lái về hôm qua, xe mô tô này, trông như thế nào, cũng chỉ có thể chở người, không chở được hành lý của bọn họ.

Thế này là thêm phần sầu lo rồi đây, Diệp Thanh Hà buồn rầu nhìn Thích Nguyên Hàm.

Tâm trạng Thích Nguyên Hàm tốt lên tí tẹo tèo teo, nói: "Bây giờ em biết mình là một đứa ngốc chưa?"

Diệp Thanh Hà xách vali mà thở dài, lại hận không còn cách nào mà gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, em đúng là đứa ngốc."

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, lấy điện thoại đặt xe, gọi tài xế đến đón, bảo tài xế chở bọn họ đến nơi Thích Nguyên Hàm sống, về cái xe mô tô kia, Thích Nguyên Hàm nói: "Em tự nghĩ cách lấy."

Diệp Thanh Hà híp mắt suy nghĩ, "Em gọi điện cho Lạc Âm Như đến đây, để em ấy kéo mô tô về, tiện thì mang jeep wrangler của em đến đây."

Nàng đứng đó gọi điện thoại, Lạc Âm Như nói mình phải đến trường, không đến đây được, bảo nàng tự nghĩ cách. Nói mãi, cuối cùng hai người đấu võ mồm với nhau, xe Thích Nguyên Hàm đặt đã đến, tài xế nhiệt tình xách hành lý giúp họ.

Thích Nguyên Hàm liếc một cái, trong lòng căng thẳng.

Cứ cảm thấy đồ ở trong đó còn khủng bố hơn cả bom.

Đến nhà Thích Nguyên Hàm khá nhanh, Thích Nguyên Hàm không chuẩn bị nhiều đồ, cô đem theo một ít đồ trang điểm du lịch, và một vài bộ quần áo.

Bây giờ sắp sang tháng một, sau đó mưa đông đến, là khoảng thời gian lạnh nhất, cô lại chuẩn bị thêm áo bông và áo khoác để phòng lỡ.

Khi họ ra ngoài, Chu Vĩ Xuyên đã lái xe đến, Chu Vĩ Xuyên dựa vào cửa xe, tay lắc chìa khóa xe, nói: "Đi thôi hai người đẹp, đặc biệt chạy đến đây đón hai người đấy."

Từ tuần trước đã sắp xếp lịch đi công tác, không cần báo với công ty, Chu Vĩ Xuyên xách vali giúp họ, nói: "Diệp Thanh Hà, em bỏ gì vào vali thế hả, sao nặng như vậy, thế này qua trạm an ninh phiền lắm đấy."

Diệp Thanh Hà nói: "Tùy tiện bỏ vài thứ."

Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm.

Vậy em cũng tùy tiện quá nhỉ.

Sân bay cách nơi này hơi xa, Chu Vĩ Xuyên chạy được nửa đường, thì chở họ đi ăn, lúc gọi món, hắn luôn quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, muốn xem dạo gần đây họ chung sống như thế nào.

Hai người không giao lưu gì cả, đều gọi những món mình thích ăn.

Sau khi đến sân bay, Chu Vĩ Xuyên đi mua vé, trên đường hắn luôn mồm nói chuyện, nói thứ bảy chủ nhật mình đi đâu, Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà không hứng nghe, một mình hắn nói khô cả họng, không nhịn được nghĩ thầm: Không phải chứ, mới sớm ra hai em ấy đã đánh nhau rồi sao?

Buổi chiều hai giờ bay, hai người kéo hành lý qua trạm kiểm sát, Chu Vĩ Xuyên muốn nhận lấy, hắn đưa tay xách vali của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm ngăn cản, "Anh để em ấy tự xách."

Nói xong, lại hối hận.

Để Chu Vĩ Xuyên cầm cũng được, như thế thì người mất mặt là Chu Vĩ Xuyên.

Còn đang nghĩ.

Diệp Thanh Hà đã đặt vali lên dây truyền.

Từng chút từng chút một, vali được chốt an toàn nôn ra.

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nở nụ cười.

Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, suýt nữa thì bị nàng dọa cho chết ngất.

Lên máy bay, Thích Nguyên Hàm nhận ra mình ngồi một chỗ với Chu Vĩ Xuyên.

Hai vị trí trống bên cạnh nhau, cô ngồi bên trong, khó chịu hỏi: "Diệp Thanh Hà đâu?"

"Em ấy ở khoang sau, không còn vé ghế gần nữa, nên anh mua khoang sau cho em ấy." Chu Vĩ Xuyên quan sát Thích Nguyên Hàm, không nhìn thấy cô tức giận, trong lòng vui vẻ, nói: "Vợ à, những ngày này hai em chơi có vui không?"

"Cũng tạm." Thích Nguyên Hàm nói một cách khá bảo thủ, "Em ấy chở tôi đi xem đua, cũng khá giải tỏa căng thẳng."

Trước đây cô không nhắc đến Diệp Thanh Hà mấy, nhắc đến là ra vẻ khó chịu, Chu Vĩ Xuyên trong lòng khẽ rục rịch.

Trong lòng hắn biết rất rõ, bây giờ hắn muốn làm lành với Thích Nguyên Hàm, nếu như Diệp Thanh Hà không thành công, hắn chắc chắn sẽ nghiến chặt răng mà đá Diệp Thanh Hà đi.

Chu Vĩ Xuyên hỏi: "Cuộc đua gì vậy?"

Thích Nguyên Hàm trả lời: "Đua xe, những mấy người đua lận, xem rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, em ấy giành được hạng nhất, sau đó tôi lên xe của em ấy, em ấy chở tôi đi chơi một lúc, xe chạy nhanh như bay vậy."

Nghe miêu tả thấy rất được, Chu Vĩ Xuyên ừ một tiếng, về chuyện đua xe, hắn không ngạc nhiên mấy, lại quan tâm hỏi một câu, "Vậy em không sợ sao, bình thường em cũng không thích mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế mà."

"Sợ chứ." Thích Nguyên Hàm nói thật lòng, đối với cô chơi xe đua là một trò lạ lẫm, mạo hiểm còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô rất muốn tìm người tám chuyện cùng.

Mặc dù đối tượng nói chuyện này cùng cô là Chu Vĩ Xuyên.

Thích Nguyên Hàm nói: "Kỹ thuật lái xe của em ấy rất tốt, mấy lần quẹo khúc cua đều bay lên, tôi cứ ngỡ em ấy sắp quay văng tôi ra ngoài rồi, dọa cho tôi suýt nữa bóp rách cả lòng bàn tay. Em ấy còn quá trẻ, chơi cái gì cũng khá điên cuồng."

"Xe đua mà, chạy nhanh thì thế đó, em nhớ ngày trước anh đua xe không, kỹ thuật cũng cực kỳ tốt, chỉ là trong nhà không cho anh chơi tiếp, không thì... chậc chậc." Chu Vĩ Xuyên nhớ về chuyện xưa, ngày trước hắn cũng từng chơi đua xe, hẹn một đám công tử nhà giàu đua xe đường phố, đấu đá lung tung, không biết bị gọi đến đồn bao nhiêu lần.

Thích Nguyên Hàm nói: "Anh làm gì được tính là đua xe, bọn anh là không tuân thủ luật giao thông, một đám người như phát điên đua xe ở đường cái, ngông cuồng điên dại, so sao được với những người đua xe thật sự như em ấy."

Chu Vĩ Xuyên bị cô vạch trần bản chất, rất không phục, nói: "Haizz, đó không phải là do bố mẹ cấm anh sao, nếu bọn họ không cấm cản anh, bây giờ anh đã thành tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, cực kỳ ngầu."

"Thôi đủ." Thích Nguyên Hàm khinh bỉ mà lườm hắn, đôi đồng tử mắt khẽ di chuyển, cảm thấy trên người hắn tràn ngập mùi hôi thối tiền bạc, vẫn cái mùi thối xa hoa đồ trụy đó, hắn so sao được với người đua xe chuyên nghiệp như Diệp Thanh Hà.

Chu Vĩ Xuyên bị vả mặt, trong lòng lại vui vẻ, ngày trước Thích Nguyên Hàm đến để ý hắn cũng không thèm, giận hắn, bây giờ có thể nói chuyện được đôi câu đàng hoàng rồi.

Hắn lấy lòng mà lấy chăn bông đắp lên người Thích Nguyên Hàm, nói: "Nếu như em vẫn muốn chơi, lần sau lại bảo em ấy chở đi."

Thích Nguyên Hàm làm sao mà không biết tâm tư hèn mọn của hắn, kéo chăn bông quay người, không nói chuyện với hắn nữa.

Lúc này cô tiếp viên hàng không đến đưa cà phê, cô tiếp viên hàng không mặc đồng phục, nở một nụ cười mê người, đã đẹp giọng nói còn ngọt ngào.

Chu Vĩ Xuyên lấy một ly cà phê, liếc cô tiếp viên hàng không một cái, không dính thính nụ cười của cô tiếp viên, cho rằng hai ngày nay tâm trạng của Thích Nguyên Hàm đã tốt hơn, trên người ngập tràn mùi vị ánh mặt trời, cực kỳ mê người. Hắn càng thích người như Thích Nguyên Hàm hơn, con tim ngứa ngáy mà hỏi: "Vậy bọn em ở cạnh nhau thế nào, không đánh nhau như lúc trước nhỉ? Tuy em Diệp Thanh Hà này trông có vẻ không nghiêm chỉnh, kỳ thực, tính cách em ấy không tồi, các em có thể thử tiếp xúc nhiều thêm xem, kết thành bạn, như thế thì sẽ có người cùng em chơi mỗi ngày."

Thích Nguyên Hàm kéo rèm cửa sổ, ngắm những đám mây bên ngoài.

Máy bay xuyên qua hàng mây, trắng xóa, mềm mại, bồng bềnh trôi nổi, trông cực kỳ giống với kẹo bông ngọn, một hớp tan trong miệng, khi ánh mặt trời rọi xuống, vùng màu vàng kim kia trải dài trên đám mây, giống như châm một ngọn lửa vào kẹo bông gòn.

Thật sự sợ nó bị thiêu cháy đen.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chúng tôi không đánh nhau, em ấy... khá tốt."

Chu Vĩ Xuyên thỏa mãn, càng thấy có cơ hội.

Máy bay xuyên qua tầng mây, Thích Nguyên Hàm nhìn xuống dưới, khoảng cách bay quá cao, phong cảnh bên dưới không rõ, ngắm lâu rất dễ sinh ra cảm giác sợ cao.

...

Núi Thọ Nam nằm ở một thành phố nhỏ, ngọn núi này rất nổi tiếng ở trong nước, nhưng không có địa điểm du lịch nào chống eo, dẫn đến không có nhà tư bản nào đến khai thác, chỉ dám đến nuôi heo.

Trung tâm thành khố khá phồn hoa, nhưng vừa mở dẫn đường, rời khỏi thành phố, đều là những con đường quanh co gập ghềnh giữa núi.

"Chỗ này thật là, sao giống với dưới quê vậy, con mẹ nó đường khó đi thật..." Chu Vĩ Xuyên lái xe còn ngã nghiêng ngửa mấy lần, mắng mỏ: "Ông cụ sao lại nhìn trúng chỗ này chứ, chịu rồi."

Thích Nguyên Hàm phân tích, "Nuôi heo ở các thành phố loại một loại hai, chiếm quá nhiều diện tích, tiền thuê quá cao. Heo xuất chuồng, thịt heo bay khắp nước, tìm một nơi phù hợp để kinh doanh, còn hời nhiều, việc gì mà không làm."

Chu Vĩ Xuyên phì một tiếng, "Ông cụ chỉ biết dằn vặt người ta, nếu như là một chuyến công tác thuận lợi, ông sẽ kêu tụi mình đi chắc? Cái chỗ thối nát này cách thủ đổ hàng vạn dặm, có chuyện phong phanh gì, tin tức chúng ta cũng chẳng nhận được, không chừng ông ấy chỉ cố ý tách chúng ta ra, muốn phân cho Chu Quan Ninh nhà với cổ phần trong tay mình."

Chu Quan Ninh là anh họ của hắn, cháu đích tôn nhà họ Chu, người này tích cách rất dịu dàng, rất biết cách đối nhân xử thế, mấy năm trước kết hôn với con gái của công ty bất động sản khác, nghe nói dạo này hai người chuẩn bị mang thai, muốn có con.

Chu Vĩ Xuyên nghĩ như thế cũng bình thường, ở nhà họ Chu bọn họ, nếu như có thể đẻ chắt ra, sau này vị trí của nhà họ Chu càng ngày càng cao.

Thích Nguyên Hàm làm như không nghe thấy hắn oán trách.

Chạy được nửa tiếng đồng hồ, Chu Vĩ Xuyên đã nhấn mấy lần còi xe, cuối cùng cũng đến nơi, Chu Tuyết Miên đến hóng gió, cô ấy mặc một chiếc áo gió màu xám, đội một cái mũ cỏ màu vàng nhạt, trông rất mang phong cách vùng quê hoang dã.

Cô ấy nói: "Nơi này có mấy nhà nông, trước đó chị đã trao đổi xong với họ, mọi người đến đây có thể vào ở luôn."

Chu Vĩ Xuyên xuống xe, nhìn ngắm xung quanh, không vui vẻ gì mà nói: "Đều là mấy cái rách nát gì đây, chị không tìm được chỗ nào tốt à?"

Chu Tuyết Miên nói: "Vậy tôi đặt riêng một phòng xa hoa cho cậu, mỗi ngày được bưng nước nóng hầu hạ, lại kêu một đám người đến hầu cậu, mỗi ngày bưng trà rót nước cho cậu, thêm hơn trăm gái đẹp xung quanh cậu, cần không?"

Chu Vĩ Xuyên không chịu thua mà đáp trả lại, "Chỉ cần bây giờ chị biến ra được cho tôi, tôi lập tức đi vào chị có tin không."

Chu Tuyết Miên chỉ cái chuồng tôn xanh ở phía trước, nói: "Nhìn thấy chưa, cái phòng kia chính là cho lợn ở, phòng riêng xa hoa, nước nóng lạnh, mười mấy người đua nhau hầu hạ cả ngày, xung quanh không ít lợn cái đang chờ giao phối, đi đi, tôi mở cửa cho cậu."

"Đm, Chu Tuyết Miên chị bị thần kinh rồi đúng không!" Chu Vĩ Xuyên trừng cô ấy một cái, muốn đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, chọc Chu Tuyết Miên tức một vố thật đau.

Nhưng Thích Nguyên Hàm xách vali, hỏi nơi Chu Tuyết Miên ở ở đâu, không có ý giúp hắn.

Chu Tuyết Miên dẫn họ rẽ sang con đường khác, sau đó đến mấy nhà nông giống với ký túc xá thanh niên, ở đây trông như đã có lòng thu dọn, môi trường tốt hơn so với trang trại lợn kia.

Chu Tuyết Miên cầm chìa khóa đưa cho Thích Nguyên Hàm, nắm chặt mấy chìa khóa khác trong lòng bàn tay, cô ấy nhìn Diệp Thanh Hà đằng sau Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà liền nói: "Không sao, tôi không kén chọn chỗ ở, tôi ở cùng phòng với chị gái là được."

"Đây là chìa khóa của cô." Chu Tuyết Miên đưa cho Diệp Thanh Hà một cái chìa, Thích Nguyên Hàm ở tầng hai, phòng của Diệp Thanh Hà nằm ở trên tầng ba.

Đều là phòng riêng, tầng ba là tầng cao nhất.

Ở đây không có thang máy, họ phải tự vác vali lên, chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đi đến giúp xách vali.

Thích Nguyên Hàm nói một câu cảm ơn, để vali cho cặp vợ chồng, mình thì đi giúp Diệp Thanh Hà xách, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong vali của nàng có cái gì, Thích Nguyên Hàm khó chịu cả người, cô thấp giọng trách một câu, "Đã bảo em là đừng có đem đi."

Diệp Thanh Hà liền nói: "Sau này chị sẽ hạnh phúc vì em đem đi."

Đến tầng hai, đôi vợ chồng lại đến giúp, Thích Nguyên Hàm cười nói: "Không sao, đã phiền hai người rồi, tôi giúp em ấy là được."

Thật sự không có mặt mũi nào để qua tay người khác.

Diệp Thanh Hà hỏi một câu, "Ở đây mọi người có thể đặt hàng giao tận nơi không?"

Đôi vợ chồng nói: "Vùng này ngoài xa, phải vào trong thành phố lấy, hai người cần gì sao, về sau chúng tôi lên đường phố, tiện đường lấy cho hai người."

"Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi."

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm cười, vẻ mặt đó là muốn nói: "Nhìn xem, em đã nói là không nhận giao hàng tận nơi, cũng may em sáng suốt."

Thích Nguyên Hàm muốn thẳng chân đạp nàng văng xuống lầu, Diệp Thanh Hà như thể không biết ngừng, lại hỏi thêm một câu, "Vậy cách âm như thế nào?"

"Nơi này khá yên tĩnh, tiếng ở trang trại lợn không truyền đến đâu, nhưng mỗi người một phòng thì phải chú ý một chút, đều là cửa gỗ, cách âm phòng không tốt." Đôi vợ chồng ân cần giải thích.

Thích Nguyên Hàm không chịu nổi nữa, cảnh cáo nàng, "Em im một chút được không, hỏi linh tinh cái gì, em không cảm thấy phiền sao, hả?"

Đôi vợ chồng kia vội nói: "Không phiền không phiền, chúng tôi còn chưa tiếp đón ra trò, điều kiện ở đây có hạn, có lẽ mọi người ở không quen."

Ở đây nhà dân quê mộc mạc, không hiểu Diệp Thanh Hà rốt cuộc nói cái gì, người xấu hổ chỉ có mình Thích Nguyên Hàm mà thôi.

Thích Nguyên Hàm vốn muốn vứt đó không giúp nữa, nhưng Diệp Thanh Hà dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, cô chỉ có thể cùng nàng hợp sức xách lên tầng, một tầng ba gian phòng, nàng ở phòng phía trong nhất.

Diệp Thanh Hà cầm chìa khóa mở phòng, Thích Nguyên Hàm khẽ nhíu mày, phòng nhỏ quá, nào là giường, nào là tủ đều cũ rích, chỉ có rèm cửa trông vẻ mới mua, Thích Nguyên Hàm chưa từng ở phòng nào sơ sài đến vậy.

"Thật ra cũng không đến nỗi." Diệp Thanh Hà kéo vali đến bên giường, ngồi lên giường, kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ chu mỏ.

Nhìn thấy cây tùng.

Diệp Thanh Hà nói: "Em thấy môi trường không tồi, vừa rồi trên đường đến đây, em đã quan sát, nơi này có núi có sông, phong cảnh rất được."

Là không tồi, nhưng khi mùa đông đến, trên núi không còn sắc xanh, mất đi bao nhiêu vẻ đẹp ý thơ.

Thích Nguyên Hàm nhìn ngó xung quanh, mặc dù điều kiện sơ sài, trong phòng lại dọn dẹp rất sạch, không một hạt bụi, Diệp Thanh Hà nghịch xong vali của nàng, cùng Thích Nguyên Hàm đi kiểm tra, sợ có camera hay gì đó.

Kiểm tra xong, Thích Nguyên Hàm ngồi trên giường, nói: "Nếu như em ở không quen, có thể  trực tiếp quay về." Trước khi cô đến đây không nghĩ điều kiện nó kém đến vậy.

"Không sao." Diệp Thanh Hà nói: "Em còn muốn ở đây cùng chị..." Nàng thổi một hơi, nói một cách hàm súc.

"Hửm? Em lại nói linh tinh cái gì?" Thích Nguyên Hàm bị sự không nghiêm chỉnh đột ngột của nàng làm cho nóng bừng cả mặt.

"Chị đang giả vờ nghiêm chỉnh." Diệp Thanh Hà không chút kiêng dè mà nói: "Chị cho phép em mang mấy món linh tinh kia đến, thật ra cũng muốn phải không."

Thích Nguyên Hàm tranh luận, "Em mang đến, tự chơi lấy, liên quan gì đến chị?"

"Thế hả." Diệp Thanh Hà dựa lại gần Thích Nguyên Hàm, ngồi sánh vai với cô, cả người rất không an phận, một tay ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô.

Diệp Thanh Hà vuốt tóc cô ra sau tai, nói: "Kỳ sinh lý của chị hết chưa?"

Nàng quá thẳng thắn, da mặt Thích Nguyên Hàm không đỡ nổi trêu đùa kiểu này, như bị thiêu đốt, nói: "Em là bác sĩ hả, sao cái gì em cũng biết thế, đừng ở đây quậy, mau sửa soạn, chị phải đi xuống rồi.

Tay còn lại của Diệp Thanh Hà lại đè ép trên đùi cô, nói: "Bởi vì mỗi lần em đều như vậy." Nàng nâng giọng nói: "Càng sơ sài càng tốt, cực kỳ muốn, chiếc giường sơ sài như thế này."

Thích Nguyên Hàm không hiểu, cái nơi nhỏ nhoi này có gì tốt, chật hẹp không thoáng, cách âm còn rất tệ, nhưng suy nghĩ như vậy, một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất âm ỉ, chảy dọc trong người cô, cô không nói rõ được rốt cuộc là gì cái gì.

Diệp Thanh Hà nói: "Bởi vì giống như... em đang ức hiếp chị đó."

Ức hiếp?

Thích Nguyên Hàm không hiểu nghĩa là gì.

Diệp Thanh Hà cười, không nói nữa, nàng chỉ khẽ hôn lên mặt Thích Nguyên Hàm, cười cực kỳ ngọt ngào.

Một dáng vẻ không có ý đồ gì tốt.

Thích Nguyên Hàm trông vời vợi ở trên cao, đoan trang tao nhã, rất tôn quý, không thể với tới, không hái xuống được, là bông hồng nở trong trang viên.

Thường ngày chỉ có thể ngắm qua hàng rào gỗ, bây giờ không dễ gì mới tiếp cận được, người phụ nữ xấu xa là nàng đã thèm khát bông hồng đã lâu, sao có thể không động lòng tham.

Rất muốn nhốt cô ở đây, một nơi chật hẹp, nhìn cô nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ nhoi, như làm nhục hà hiếp mà ức hiếp chị gái.

Nhìn bông hồng là cô bị vấy bẩn từng chút một, chỉ nở rộ vì nàng...

Nội tâm Diệp Thanh Hà quá đê tiện, nàng không dám nói ra ngoài miệng, sợ chọc giận Thích Nguyên Hàm, bởi vì muốn làm bẩn chị gái, là một chuyện rất biếи ŧɦái, chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng không được nghiêm chỉnh, lập tức đẩy nàng ra, "Em lại nghĩ linh tinh cái gì hả? Chị nói cho em biết, mọi người đều ở tòa nhà này, chỉ cần có một chút động tĩnh là người ta sẽ biết, nếu như em để người khác phát hiện ra, chị chắc chắn sẽ không tha thứ cho em..."

Lời còn chưa dứt, nữ chủ nhà đã bưng một chiếc đĩa vào, ở trên là quýt cùng táo, nói: "Tôi đem vài hoa quả đến, hai người nếm thử xem, cũng không còn đồ gì tốt để tiếp đãi mọi người... Ý, hai người cãi nhau hả?"

"Không phải, chỉ nói một vài chuyện, phiền mọi người quá." Thích Nguyên Hàm bình tĩnh lại cảm xúc.

"Đúng vậy đó, không cần lúc nào cũng trông coi chúng tôi đâu." Diệp Thanh Hà cũng cười đáp lễ, nhân lúc nữ chủ nhà quay lưng đặt hoa quả xuống, lại to gan ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm.

Đợi khi nữ chủ nhà nhìn sang, nàng như thể không có chuyện gì mà đứng đằng sau Thích Nguyên Hàm làm nền.

Đôi tai Thích Nguyên Hàm đỏ bừng.

Diệp Thanh Hà quá to gan, quá phách lối, nàng thì thầm nói: "Trong túi áo của chị, cũng có đồ ăn ngon."

Lúc nữ chủ nhà đi ra, Thích Nguyên Hàm cũng đi theo, cô về phòng tầng hai, nữ chủ nhà nói: "Cái phòng mà tiểu thư Chu sắp xếp cho cô, cô ấy còn giúp chúng tôi trang trí nội thất, thật sự tiêu pha không ít."

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm đã thấy phòng của Diệp Thanh Hà, nên không ôm hy vọng lớn lắm, nhưng khi cầm chìa khóa mở cửa ra nhìn, sốc thật.

Phòng rất rộng, đồ dùng trong nhà mới tất, đến ngay cả giường cũng là phong cách cô thích, đèn treo trên tầng, rất giống với chú thiên nga nhỏ đầy ý thơ, gần với phong cách phòng ngủ nơi ở xa hoa của cô.

Thích Nguyên Hàm ngắm đôi lúc, Chu Tuyết Miên đi đến, hỏi: "Thời gian có hạn, sửa soạn đơn giản, không biết em có thích hay không... nếu như có gì không vừa lòng, em cứ nói ra, chị gọi người đến sửa thêm."

"Làm phiền rồi, đều rất tốt." Thích Nguyên Hàm rất hài lòng, quay đầu nhìn Chu Tuyết Miên, lại nói thêm mấy tiếng cảm ơn.

"Không sao, em thích là được." Chu Tuyết Miên lông mày giãn ra mà cười tươi, dường như còn vui hơn cả Thích Nguyên Hàm.

Họ ngồi trên ghế nói chuyện, bàn về dự án, theo đó sắp xếp luôn cả thời gian đi khảo sát, hai người như có rất nhiều ý tưởng, nói chuyện rất say sưa.

Nói hết nửa tiếng đồng hồ, trong bao áo Thích Nguyên Hàm có thứ gì rung động, cô thò tay vào sờ vừa định lôi ra, lại nhớ đến lời Diệp Thanh Hà vừa nói. Cô nghiêng đầu liếc một cái, phát hiện ra là một thứ tròn tròn, hình dáng kỳ quặc, tay cô sững lại, không dám lôi ra nữa.

Chu Tuyết Miên nghi hoặc nhìn cô, nói: "Sao thế, ai gửi tin nhắn cho em hả, phải nghe điện thoại sao?"

Thích Nguyên Hàm cầm nắm linh tinh một hồi, dường như giấu cái gì đó, âm thanh nhỏ hơn một chút rồi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Ừm, có cuộc gọi cần nghe, lần sau có thời gian lại nói chuyện với chị sau nhé."

Chu Tuyết Miên liếc đến bao áo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, trong lòng cô ấy rất khó hiểu, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Ngại quá, em đi tắm đã, có chút mệt."

Chu Tuyết Miên nói một tiếng được, không ở lì trong phòng nữa, cô đóng cửa lại.

Thích Nguyên Hàm không dám lấy thẳng đồ trong túi áo ra.

Cô vào phòng tắm mới lôi ra, trông giống với đồ chơi, nhìn kỹ lại không giống, cô cứ cảm thấy quen quen.

Rất nhanh, trong đầu Thích Nguyên Hàm nhảy ra cụm danh từ.

Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà: [Em làm gì thế? Cái thứ quỷ quái này là sao? Cái này tắt kiểu gì? Em nghiêm túc chút có được hay không?]

Diệp Thanh Hà trả lời bằng tin nhắn giọng nói, Thích Nguyên Hàm nhấn mở nghe.

Diệp Thanh Hà nói: "Thích không, nhịp đập con tim xa nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện