Lúc Diệp Thanh Hà đến văn phòng, Chu Vĩ Xuyên cũng ở đó, nàng gõ cửa xong liền đi vào, xách một thứ.
Chu Vĩ Xuyên nháy mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng đừng vào, hôm nay tâm trạng Thích Nguyên Hàm không đúng cho lắm, sợ Thích Nguyên Hàm xả giận lên người nàng.
Mặc dù hai người đánh nhau, Chu Vĩ Xuyên sẽ đứng ở phía Thích Nguyên Hàm, nhưng tình nhân xinh đẹp cứ bị đánh, hắn cũng rất đau lòng.
Diệp Thanh Hà như thể không nhìn thấy hắn, xách túi đến trước mặt Thích Nguyên Hàm, nói: "Thích tổng, đây là trà gừng đường nâu em nấu."
Thích Nguyên Hàm không đáp, luôn nhìn màn hình máy tính.
Diệp Thanh Hà nói lại lần nữa, Thích Nguyên Hàm vẫn không đáp lời, nàng dần dần sáp tới, rất hiếu kỳ hỏi: "Thích tổng, công việc rất bận sao?"
Thích Nguyên Hàm muốn lên tiếng nói gì đó, cơn tức kia mắc nghẹn ở cổ, không xuống cũng không lên được, cảm thấy nàng đến muộn rồi, liền cứng rắn nhịn xuống không nói chuyện.
Khoảng thời gian Diệp Thanh Hà chưa đến, Thích Nguyên Hàm đã làm xong công tác tư tưởng, cho dù Diệp Thanh Hà có làm gì, cô đều không lên tiếng nói chuyện với Diệp Thanh Hà, bởi vì Diệp Thanh Hà đã bỏ lỡ cơ hội cô cho nàng.
Cô là một người nhẫn tâm, nói không để ý tới sẽ không để ý...
Diệp Thanh Hà đi đến bên bàn làm việc, khẽ gọi, "Chị ~"
"Ừm, để đó đi." Thích Nguyên Hàm nói, nói xong nóng bừng mặt.
Cô đang làm cái gì, không có tiết tháo gì cả, vừa rồi không phải đã thề, vĩnh viễn không lên tiếng rồi sao!? Lần sau chắc chắn không trả lời nữa!
Diệp Thanh Hà lại nói: "Chị, em rót cho chị một ly, chị uống thử xem, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều, nếu như vẫn còn đau, em đi mua thuốc cho chị."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần đâu."
"Hửm?" Diệp Thanh Hà không hiểu.
Thích Nguyên Hàm nhàn nhạt nói: "Em đưa trà gừng đường nâu cho chị là được."
Hơ hơ, tiết tháo là cái chó má gì.
Cô muốn nói chuyện thì nói thôi.
Diệp Thanh Hà đưa bình giữ nhiệt, đựng trà nóng hổi, bốc làn khói trắng, ngửi thấy hương vị ngọt ngào của đường nâu, chỉ là mùi gừng rất khó chịu.
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng rót,hỏi: "Trong đó không có gừng chứ, chị không ăn gừng."
"Yên tâm, em đã vớt sạch không còn một gọng gừng, bây giờ chỉ còn nước trà thôi." Nàng nói.
Thích Nguyên Hàm uống một ngụm, nước nóng ấm áp chảy vào bụng, quả là bụng dễ chịu hơn chút, nhưng mà, cô cứ cảm thấy bên trong có gì đó, Thích Nguyên Hàm nhai vài miếng, hỏi: "Bên trong còn bỏ cái gì?"
"Táo đỏ, nếu chị không thích, em lọc hộ chị?" Diệp Thanh Hà ân cần nói.
"Không sao, cũng được." Từng hạt uống cùng với nước gừng đường nâu, hương vị cũng không tồi. Thích Nguyên Hàm nhìn thấy còn thừa nửa bình, nhíu mày: "Không cần uống hết đâu chứ?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, thấy Thích Nguyên Hàm không muốn uống, liền nắp lại, nàng lấy khăn giấy lau nước rỉ ra, "Bụng đau thì chị hãy uống, lát nữa em lại đi tìm miếng dán đau bụng cho chị, có lẽ sẽ dễ chịu hơn."
"Nguyên Hàm, hóa ra em không khỏe à?" Chu Vĩ Xuyên giờ mới nhận ra, chẳng trách sao hôm nay sắc mặt Thích Nguyên Hàm kém như vậy, hắn còn tưởng Thích Nguyên Hàm lại muốn bắt nạt Diệp Thanh Hà.
Có gì nói đấy, thái độ của Diệp Thanh Hà đối với Thích Nguyên Hàm, dường như đang hầu hạ thái hậu, đúng là hèn yếu, cẩn thận từng li từng tí.
Hắn có chút không nỡ nhìn, đi đến nói: "Diệp Thanh Hà, lòng tốt của em Nguyên Hàm đã nhận rồi, không còn việc gì thì em xuống đi."
Nói xong, hai người đều mặt lạnh nhìn hắn.
Chu Vĩ Xuyên rơi vào tự mình hoài nghi, không phải chứ, không phải chứ, lẽ nào nguyên nhân họ cãi nhau là do mình, mình mới là người thừa thãi kia?
Sự thật chứng minh, thật sự là do hắn, hắn không lên tiếng, Diệp Thanh Hà cùng Thích Nguyên Hàm bên nhau rất hòa hợp, như tranh vẽ vậy.
Chu Vĩ Xuyên chỉ có thể im lặng ngồi về vị trí cũ.
Một người hót líu lo líu rít, một người im lặng lắng nghe, trông Thích Nguyên Hàm có vẻ khó tính, kỳ thực ghét thì ghét, không ra tay trực tiếp với Diệp Thanh Hà.
Thật ra hắn có thể nhìn thấu, Diệp Thanh Hà đang lấy lòng Thích Nguyên Hàm.
Chỉ là không nói rõ ra, trong lòng hắn ủng hộ.
Thích Nguyên Hàm mềm lòng, nếu như Diệp Thanh Hà kiên trì chút, không chừng có thể dỗ được Thích Nguyên Hàm.
Nếu như hai người chung sống vui vẻ, hắn cũng không chơi bời nữa, vợ đôn hậu, tình nhân hoang dã, hoa hồng cùng ánh trăng đều đã có, đối với hắn những người khác không còn sức hấp dẫn.
Trong lòng hắn nghĩ đến tươi đẹp, một chút cũng không cảm thấy đê hèn, thậm chí ngẫm nghĩ mình có cần đi ra không, để văn phòng làm việc cho hai người họ hòa thuận ở cùng nhau.
Mấy ngày này Diệp Thanh Hà đến chăm sóc Thích Nguyên Hàm, thi thoảng Thích Nguyên Hàm rất nóng tính, sẽ nổi giận, mặt hầm hầm, nhưng đa phần là tự mình bực mình. Có khó chịu thế nào đi chăng nữa, cô đều tươi cười với người khác.
Chỉ là , Thích Nguyên Hàm mẫn cảm nhận ra cơ thể mình trở nên rất hưng phấn, cực kỳ muốn.
Ngày trước tư tưởng của cô rất văn minh, bây giờ mấy chữ xuất hiện trong đầu, nói ra sẽ bị xx.
Cô thường nghi ngờ Diệp Thanh Hà bỏ cái gì bổ trong bình, khiến cô nhìn Diệp Thanh Hà, càng ngày càng chướng mắt.
...
Thứ tư có một cuộc họp lớn, công ty đã phê duyệt, dự án núi Thọ Nam, giao cho nhà bác cả họ Chu, hai nhà còn lại làm thủ hạ, Chu Vĩ Xuyên cùng Thích Nguyên Hàm đều phải qua đó, còn phải tiện thể vác theo con trai nhà chú ba họ Chu.
Thích Nguyên Hàm theo thói quen mà ngồi ở hàng ghế cuối bàn họp nghe, sau đó, cô nhận ra Chu Tuyết Miên ngồi đối diện đang nhìn cô, khiến cô rất mất tự nhiên, sắp đến giờ tan làm, Thích Nguyên Hàm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Chu Vĩ Xuyên sáp tới nói thầm với cô, "Vợ, núi Thọ Nam có một ngôi chùa cực kỳ linh nghiệm, chúng ta đi xin thẻ, sau đó..." Hắn đè thấp giọng nói: "Chúng ta phục hôn có được không, xin em đó, không phải sắp tới thời điểm chúng ta ước định rồi sao, cũng không thể thật sự... triệt để xa nhau chứ, em nỡ bỏ anh sao?"
Thích Nguyên Hàm ngây người, không hiểu hắn lại đang mơ mộng giữa ban ngày cái gì, nói: "Anh làm được cái nào trong điều kiện ngày trước tôi đặt ra rồi? Với lại, không phải do anh đề nghị ly hôn sao?"
Chu Vĩ Xuyên mặt ủ ê, "Nhưng mà, lúc đó anh cũng bị ép đến... không phải em rất hiểu anh sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Muốn phục hôn cũng được, lần này tôi muốn 6% cổ phần trong tay anh, đủ đơn giản chưa? Không thì tôi vẫn như thế."
"Em như thế này không phải là đang làm khó anh à?" Chu Vĩ Xuyên muốn kéo tay Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tránh đi, hắn còn muốn kéo, đột nhiên, một tệp tài liệu trên trời rơi xuống, đập thẳng vào đầu Chu Vĩ Xuyên.
Đập ngu cả người Chu Vĩ Xuyên, hắn dịu đi một lúc, mới nhận ra là Chu Tuyết Miên, nhảy cẫng lên mắng, "Chị bị thần kinh à, còn để chị đánh đến nghiện rồi, nhìn thấy mặt tôi là muốn đánh!"
Chu Tuyết Miên không trả lời, đi thẳng đến, lại giơ một tay lên tát thẳng vào mặt hắn một cái, Thích Nguyên Hàm ngồi ở bên cạnh nghe thôi cũng thấy đau. Mặt Chu Vĩ Xuyên lập tức sưng vù, tay của Chu Tuyết Miên cũng không ra làm sao.
Chu Tuyết Miên còn muốn đánh, người khác vội chạy lại ngăn cản, kéo cô ấy ra sau, trách mắng cô ấy không đúng.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Chị đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ, là chị có thể gây chuyện vô cớ, tôi cảnh cáo chị, nếu như chị còn đụng đến tôi, tôi sẽ đáp trả lại."
"Cậu đã làm gì trong lòng cậu không rõ sao, lúc đó cậu đáp ứng tôi như thế nào. Chu Vĩ Xuyên, cậu có danh dự không, nếu như không phải do cậu, lúc đó tôi đã đưa em ấy đi bằng mọi cách rồi, không phải để cậu chà đạp tình cảm của em ấy." Chu Tuyết Miên tức giận rất nhiều ngày, hôm nay cô ấy phải răn dạy Chu Vĩ Xuyên, làm to chuyện này, cho chết cái tên cặn bã Chu Vĩ Xuyên này.
Chu Vĩ Xuyên nghe cũng chẳng chột dạ, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Chị đừng có mở miệng ra cái là ăn nói linh tinh, chị ở nước ngoài mấy năm rồi, biết cái cư* gì. Vợ tôi không trách tôi, chị liên quan gì?"
Nói xong, Chu Vĩ Xuyên liền đẩy Thích Nguyên Hàm lên trước, ý muốn để Thích Nguyên Hàm nói cho Chu Tuyết Miên biết, cho dù Chu Vĩ Xuyên hắn đây nɠɵạı ŧìиɦ, Thích Nguyên Hàm vẫn luôn yêu hắn, hắn muốn dùng cái này để sỉ nhục Chu Tuyết Miên.
Chu Tuyết Miên nhìn Thích Nguyên Hàm, có hơi mất khống chế. Bởi vì cô ấy nhận ra cô ấy vạch trần vẻ giả tạo của Chu Vĩ Xuyên, tất cả mọi người còn bảo vệ Chu Vĩ Xuyên, thậm chí cảm xúc của Thích Nguyên Hàm đều tê liệt.
Trong lòng cô ấy luôn vọng đi vọng lại câu nói: Sao lại như thế này?
Cô ấy cố ý chọn thời điểm này, tất cả mọi người đến họp mà vạch trần Chu Vĩ Xuyên, khiến Chu Vĩ Xuyên nhận được trừng phạt, nhưng sao lại có kết quả như vậy...
Chu Tuyết Miên có chút run rẩy nói: "Cậu là súc sinh."
Haizz.
Ai mà chẳng biết.
Thích Nguyên Hàm không bảo vệ Chu Vĩ Xuyên, quay đầu nhìn Chu Vĩ Xuyên, nói: "Anh nói rõ với chị anh đi, tôi về trước."
Cho dù họ có cãi nhau như thế nào, trong lòng Thích Nguyên Hàm cũng không một tia xúc động, trực tiếp rời phòng họp đi đến thang máy.
Ngón tay cô khựng lại giây lát, nhấn đến tầng hai mươi.
Từ thang máy đi ra, Thích Nguyên Hàm đến bộ thiết kế, trong phòng kính thủy tinh, Diệp Thanh Hà cắn môi, cầm bút cảm ứng, điên cuồng vạch vẽ.
Thích Nguyên Hàm đứng một lúc, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã nửa tiếng trôi qua, bụng từng trận đau, cô không đứng lâu được, nên dựa vào tường.
Những người xong việc ở bên trong, đi ra nhìn thấy cô đều bị dọa sợ, lắp bắp nói một tiếng "Thích tổng", ôm lấy túi nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi Diệp Thanh Hà đi ra, nàng cũng giật mình, sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt như nở hoa, ấm áp mà cười ra tiếng.
"Sao lại ở đây đợi em?" Nàng hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không đợi em."
"Em không tin, vậy chị đến đây làm gì?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm đưa bình giữ nhiệt cho nàng, "Chị đến trả em cái này."
"... Ồ, có thế thôi hả?"
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.
"Chị không vui sao?" Diệp Thanh Hà hỏi cô.
"Cũng không phải, chỉ là vừa có cãi nhau trong phòng họp, lúc chị lùi ra sau bị va phải bàn." Thích Nguyên Hàm nhíu mày.
"Rất đau sao, em xem hộ chị nhé?" Diệp Thanh Hà lo lắng nói, "Vào văn phòng của em, em xem hộ chị."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Cũng không đau lắm."
Mỗi lần người khác vạch trần chuyện chồng cô nɠɵạı ŧìиɦ, cô đều rất lúng túng, cô cũng muốn làm rõ xem là vì sao, nhưng không tìm ra được đáp án.
Đang ngẫm nghĩ, mặt của Thích Nguyên Hàm trắng bệch hơn chút.
Diệp Thanh Hà nhìn bụng của Thích Nguyên Hàm, ngón tay khẽ chạm lên đó, nhỏ giọng nói ở bên tai Thích Nguyên Hàm: "Đợi chị khỏe hơn, em đưa chị đi chơi, chị có muốn đi xe mô tô không, loại phân khối lớn đấy."
Thích Nguyên Hàm lập tức nhớ đến khung cảnh Diệp Thanh Hà ngồi trong Jeep Wrangler, rất hoang dã, ừm một tiếng, nói: "Vậy phải đợi bốn đến năm ngày sau, lần nào kỳ kinh nguyệt của chị cũng lâu."
"Không sao, em đợi được." Nàng nói.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
Diệp Thanh Hà a một tiếng, "Đừng nói chị muốn đưa theo Chu Vĩ Xuyên chứ?"
Tất nhiên hắn không đáng. Thích Nguyên Hàm nói: "Chị nghe nói những người thích chơi mô tô, đều có hội, một mình em chơi, hình như không thú vị nhỉ?"
"... Đưa theo chị là không phải một người nữa rồi." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm nói: "Hóng gió rất chán, theo chị thì, xem đua xe vui hơn, em có bạn chơi trò này không?"
Diệp Thanh Hà cố ý nói: "A, chị muốn hiểu vòng bạn của em như vậy sao, có ý với em rồi?"
Nếu là lúc trước, Thích Nguyên Hàm có lẽ sẽ lạnh lùng hơ hơ, nói nàng nghĩ nhiều rồi, hiện tại Thích Nguyên Hàm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu, "Một chút xíu, phải xem em có khiến chị thật vọng không."
Diệp Thanh Hà sững người, yết hầu chuyển động, nói: "Chị như vậy khiến em thật sự rất khó xử nha."
Thích Nguyên Hàm cười, cười rất xấu xa.
Diệp Thanh Hà mím môi, giọng điệu không nghiêm túc, nói: "Vậy em cũng phải nhắc nhở chị, lên xe của em, muốn xuống rất khó, em lái xe rất điên cuồng."
Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy chị cũng chờ mong xem, em có thể điên cuồng đến mức nào."
Thang máy xuống tầng một, Diệp Thanh Hà liếc cô một cái.
Thích Nguyên Hàm nhướng mày, như có chút đắc ý.
Nàng nghĩ: Cuối cùng cũng cười rồi.
Mặc dù hy sinh có hơi nhiều, nhưng rất đáng.
...
Buổi tối Diệp Thanh Hà đến nhà của Thích Nguyên Hàm, còn đưa mèo đi cùng, nàng nói muốn chăm sóc Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cảm thấy không cần thiết, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, làm như cô mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm không bằng.
Tuy nhiên, đợi đến khi Diệp Thanh Hà nằm trên giường, ngón tay thò vào áo của Thích Nguyên Hàm, dán lên vùng bụng của cô...
Ấm thật. Dễ chịu quá.
Diệp Thanh Hà đặt tay lên bụng của Thích Nguyên Hàm, khẽ xoa hai cái, hỏi: "Đỡ hơn không? Em vừa cố ý ngâm nước nóng một lúc."
Lòng bàn tay nàng ấm áp, đặt lên người rất dễ chịu, quan trọng nhất là sự ngứa ngáy trong lòng Thích Nguyên Hàm đã dừng, Thích Nguyên Hàm nói: "Cũng được."
Diệp Thanh Hà xoa cái được cái chăng, hỏi: "Chị thích trẻ con không?"
Nàng hỏi câu này rất kỳ quái, khiến Thích Nguyên Hàm bối rối, Thích Nguyên Hàm nhìn vào trong chăn, "Em cũng không có năng lực này nhỉ?"
Nói xong, Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, cô cùng nàng làm chắc chắn sẽ không sinh được, không có nghĩa... Thích Nguyên Hàm có chút không vui, nói: "Không thích."
Diệp Thanh Hà liền cười, "Đùa với chị thôi, chỉ là bụng chị to quá. Như thể mang thai vậy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Đó là do chị ăn no rồi phình lên."
"... Ồ, hahaha." Diệp Thanh Hà cười, ngón tay nàng móc móc, sờ đến lưng quần, Thích Nguyên Hàm giả vờ không biết, nói: "Đừng đùa như vậy, mới tý tuổi đầu, bản thân cũng là trẻ con."
"A... Em hai mươi sáu rồi nha." Diệp Thanh Hà nói: "Không nhỏ nữa."
Hình như đúng vậy.
Có lẽ do nàng luôn không nghiêm chỉnh, nên Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng như trẻ con.
Nàng xoa xoa, lại hỏi: "Còn đau không?"
Không đau nữa, nóng bỏng, chỉ rất khó chịu, sự vuốt ve của nàng gãi không đúng chỗ ngứa, không đã khát, mà càng ngứa hơn, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nàng lại hỏi một câu, "Còn một câu hỏi nữa."
Thích Nguyên Hàm nói: "Sao em nhiều câu hỏi thế?"
Diệp Thanh Hà nói: "Câu cuối cùng, thật đó."
Nàng hỏi: "Chị rất thân với Chu Tuyết Miên sao?"
Nàng hỏi câu này.
Phải nhớ lại chuyện hồi xưa, Thích Nguyên Hàm không muốn trả lời, vừa muốn nhắm mắt, bàn tay nàng dừng lại, dường như đang uy hiếp Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm lưu luyến độ ấm trên tay nàng, thở dài, nói: "Ừm, khi chị chưa quen Thẩm Dao Ngọc, rất thân với chị ấy. Bọn chị lớn lên cùng nhau, là họ hàng, chị ấy là bạn thân nhất của chị, sau đó chị ấy đi du học rồi."
"Ra nước ngoài từ khi nào vậy ạ?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị nhớ xem... lúc đó, chị ấy hai mươi tuổi, chị vừa mới thành niên, lúc chị mười tám tuổi, vừa lúc thi xong cấp ba, chị ấy đi du học, hỏi chị có đi không, chị bảo không đi, sau đó bọn chị không gặp nhau nữa."
"Đi mất mười năm?" Diệp Thanh Hà thảng thốt, "Lâu quá nha, vậy quan hệ của hai người nhạt rồi, sau này không phải bạn nữa, như vậy nhỉ?"
Chuyện Chu Tuyết Miên quay về, Thích Nguyên Hàm không nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu hàm ý sâu bên trong, nếu như Diệp Thanh Hà không nhắc đến, có lẽ cô sẽ không định nghĩa mối quan hệ giữa hai người.
Mười năm rồi, có thể phai nhạt rất nhiều thứ, bạn có thân đến mấy, rất lâu không liên lạc, cho dù có gặp mặt một lần, cũng sẽ vờ như không quen biết, Diệp Thanh Hà nhắc đến như vậy, cô suy xét kỹ một lúc, đúng là không tính là bạn nữa.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em nói cũng có lý."
Diệp Thanh Hà lại nói: "Lúc trước không phải chị rất đối xử tốt với chị ấy sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cho là vậy."
"Chắc chắn rất tốt." Diệp Thanh Hà đinh ninh nói.
Thích Nguyên Hàm không hiểu suy nghĩ của nàng, nói: "Đó là ngày trước."
Diệp Thanh Hà liền cười.
Như đang khen thưởng cho Thích Nguyên Hàm, bàn tay xoa xuống dưới giúp cô, còn nói rằng trước đây kỳ sinh lý của nàng cũng rất khó chịu, nghe một vị thầy thuốc Đông Y nói xoa như thế này, là dễ chịu, xoa lâu rồi, sau này sẽ không đau nữa.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng đang bịa chuyện, vị thầy Đông Y nào chỉ sâu đến thế, kêu người ta xoa chỗ đó, nhưng, Thích Nguyên Hàm đúng là dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó Diệp Thanh Hà lại làm gì đó, hôn tai của Thích Nguyên Hàm, nói từng có một vị bác sĩ Tây y nói với nàng, thế này thế nọ, cũng có thể xoa dịu, Đông Tây kết hợp với nhau, nhanh khỏi hơn, tuyệt chiêu trị đau bụng kinh.
Mặc dù nghe có vẻ bịa chuyện, nhưng hiệu quả cũng không đến nỗi.
Trong sự thoải mái ấm áp chậm rãi, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ, cô vẫn cảm thấy ấm áp nơi bụng.
Bàn tay của Diệp Thanh Hà nóng quá.
Đêm nay ngủ cực kỳ ngon, không mơ linh tinh gì cả, Thích Nguyên Hàm thức dậy, nheo mắt, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang ngồi ở bàn trang điểm.
Cô nghĩ thầm, tay của Diệp Thanh Hà dài thật, ngồi cách xa như vậy, còn có thể xoa bụng cho cô, tuy nhiên, đợi cô tỉnh táo hẳn, nhìn xuống dưới.
Tay cái gì mà tay, Diệp Thanh Hà dán miếng dán đau bụng kinh cho cô.
Diệp Thanh Hà nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đã dậy, quay đầu nhìn cô, nói: "Em có thể dùng một ít được không? Em quên mang đồ trang điểm đến."
"Dùng đi." Đồ trang điểm của Thích Nguyên Hàm khá nhiều, cho dù bình thường cô không tính mua, các nhãn hiệu lớn cũng tặng quà với các thứ lặt vặt cho cô.
Thích Nguyên Hàm rời giường, kéo ngăn kéo ở bên dưới ra, nói: "Ở đây có hàng mới, em thích thì có thể thử xem, bên trên chị đều dùng rồi.
"Vâng." Diệp Thanh Hà nhìn một cái, liền lấy son môi ở trên mà son, Thích Nguyên Hàm đứng ở bên cạnh nhìn, cô có chứng sạch sẽ nhẹ, rất ghét người khác đụng đến đồ của cô, đặc biệt là loại thân mật này.
Cô đứng nhìn một lúc, Diệp Thanh Hà nhìn cô, sau đó Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, nàng son môi hơi đậm, không thích hợp để đi làm, Thích Nguyên Hàm nói: "Em kiểu này... Chị còn chưa cười em, em lại dám cười chị."
Diệp Thanh Hà khoát tay, nói: "Chị nhanh đi thay quần áo đi."
Thích Nguyên Hàm đến tủ lấy một bộ quần áo, vào phòng tắm, mới nhận ra Diệp Thanh Hà đang cười cái gì, mặt sau váy ngủ của cô chuyển đỏ rồi.
Haizz...
Cũng do đêm qua ngủ ngon quá, gần hết kỳ rồi mà còn như vậy.
Xấu hổ quá, Thích Nguyên Hàm thay quần áo, giặt váy ngủ.
Cô ra ngoài, Diệp Thanh Hà đã lột ga giường.
Thích Nguyên Hàm không tiện để người khác giúp cô làm những việc này, đa phần là do mắc cỡ, nên đi đến lấy lại ga giường, tự mình vào phòng tắm giặt.
Buổi sáng đi làm, hai người cùng nhau đến muộn.
Hai người một trước một sau mà vào công ty, Diệp Thanh Hà theo sau Thích Nguyên Hàm, không ngừng nói mấy câu, toàn không quan trọng, Thích Nguyên Hàm nghe thấy có nghĩa thì ừm, không có nghĩa, thì sẽ không trả lời nàng.
Đợi đến tầng làm việc của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm liền hỏi nàng: "Hôm nay em có lên không?"
"Ngày nào mà em chẳng lên?" Nàng hỏi lại.
Cũng đúng, hỏi như vậy có phần thừa thãi, Thích Nguyên Hàm nói: "Chị chỉ nhắc em, buổi chiều có lẽ em sẽ không gặp được chị, chị phải đi ăn bữa cơm, tiệc gia đình của nhà họ Chu, ông cụ chuẩn bị đấy."
Chu Tuyết Miên đã nhiều năm không về, ngày lễ ngày tết, cũng chỉ gọi điện thoại, cả nhà không dễ dàng gì mới tụ họp, nên nghĩ đến việc cùng nhau ăn thêm bữa cơm đoàn viên.
Diệp Thanh Hà nói: "Chu Tuyết Miên tổ chức nhỉ, ông cụ đã như vậy, có cựa quậy được nữa đâu, ông ấy làm gì có hứng mà tổ chức tiệc gia đình."
"Có lẽ vậy." Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, nói: "Cửa thang máy sắp đóng lại rồi."
Diệp Thanh Hà đưa tay ngăn lại một lát, cuối cùng nói một câu, "Vậy em đến tìm chị sớm hơn nhé." Còn ra mặt với cô, "Xoa bụng cho chị."
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm: Hơ hơ, chắc không phải dùng miếng dán đau bụng kinh lừa bịp tôi đâu nhỉ?
Từ thang máy đi ra, Thích Nguyên Hàm gặp phải Chu Tuyết Miên, hai người nhìn nhau một cái, Chu Tuyết Miên dừng lại, như có lời muốn nói, có lẽ là chuyện ngày hôm qua, trong mắt cô ấy mang theo áy náy.
Thích Nguyên Hàm lưỡng lự giây lát, nghĩ đến lời Diệp Thanh Hà nói hôm qua, đã hơn mười năm không gặp, cũng không cần thiết ra vẻ thân thiết nữa, cô nhấc chân đi tiếp, xem như không nhìn thấy.
"Nguyên Hàm." Chu Tuyết Miên gọi cô.
Thích Nguyên Hàm đứng yên, Chu Tuyết Miên đi đến trước mặt cô, khóe miệng khẽ động đậy, chỉ vào tai cô nói: "Hoa tai của em, có phải đã rơi một cái rồi không?"
Thích Nguyên Hàm sờ lên tai, quả thật không còn nữa, chiếc bông tai này cô phải đi đấu giá ở Christie's, riêng một cái đã một triệu.
(*Christie's là một nhà đấu giá của Anh được thành lập năm 1766. Mặt bằng chính của Christie's ở phố King, phố St. James, Luân Đôn, và Rockefeller Plaza ở thành phố New York ở Hoa Kỳ.)
Nếu như rơi rồi, Thích Nguyên Hàm thật sự có chút tiếc, cô lục lọi trong túi, không tìm thấy, lại nghĩ kỹ giây lát, buổi tối trước khi đi ngủ vẫn còn ở trên tai, có lẽ là do tối qua Diệp Thanh Hà hôn tai cô rồi rơi xuống.
Chu Tuyết Miên mở túi, nói: "Chị còn có một đôi, cũng là kim cương đen, nếu như em thích thì tặng em, về mà cũng không có quà cho em."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không sao, có lẽ là lúc ngủ, rơi ở trên giường, em về nhà tìm là được, tấm lòng này của chị thì em nhận."
Bàn tay cầm kim cương của Chu Tuyết Miên, có hơi run rẩy, cô ấy siết chặt chiếc hộp, lại cười bỏ vào túi, nói: "Vậy thì tốt... Ừm, đúng rồi, lát nữa đi ăn cơm, chị hẹn em."
Thích Nguyên Hàm không trả lời mà đi luôn.
Cô ở trong văn phòng làm việc đợi rất lâu, Diệp Thanh Hà cũng không lên, Thích Nguyên Hàm nhận được mấy tin nhắn, nhà họ Chu bảo sẽ đưa xe đến đón cô đi nhà hàng.
Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà mới thong dong đến muộn, trong tay nàng xách đồ, nói: "Xin lỗi em đến muộn rồi, ấm đun nước vừa hư, em mượn của đồng nghiệp, đồng nghiệp không cho, em phải chạy ra ngoài để mua."
"... Ồ, em lại làm gì vậy?" Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ nhìn nàng.
Sau đó Diệp Thanh Hà lấy ra bình giữ nhiệt, ắt hẳn là nước gừng đường nâu, lại cầm mấy miếng băng vệ sinh, nàng thuần thục lấy túi xách của Thích Nguyên Hàm mà bỏ vào, nói: "Một mình chị đi, phải chuẩn bị chút."
"Cảm ơn." Trong lòng Thích Nguyên Hàm rất xấu hổ, lần đầu tiên có người chuẩn bị cho cô cái này, cô giả vờ bình tĩnh lấy lại túi xách của mình.
"Vậy lát em không về nhà nữa?" Diệp Thanh Hà kéo áo của cô, dáng vẻ không nỡ, như muốn Thích Nguyên Hàm mời nàng.
Thích Nguyên Hàm nói: "Mèo vẫn đang ở nhà chị, em đi xem sao." Ngẫm nghĩ lúc, lấy chìa khóa trong túi đưa cho nàng.
"Vâng." Diệp Thanh Hà cười, lại che trước mặt Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn nàng, "Lại làm sao nữa."
Diệp Thanh Hà nghiêng người hôn lên môi cô một cái.
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, muốn quay đầu nhìn xem có người không, mặc dù là giờ ăn trưa, mọi người không ở công ty, nhưng chỉ sợ sự cố bất ngờ.
Diệp Thanh Hà đưa tay ôm lấy mặt Thích Nguyên Hàm, không để Thích Nguyên Hàm nhìn.
Còn ánh mắt của nàng lướt qua Thích Nguyên Hàm, rơi vào khe hở đang khẽ khàng bị đẩy ra, đối mắt với Chu Tuyết Miên đứng ở bên ngoài đẩy cửa.
Trong vẻ mặt trắng bệch của Chu Tuyết Miên, Diệp Thanh Hà vuốt lọn tóc bên tai, lộ ra kim cương đen ở trên tai, nói dối không chớp mắt, "Không có ai đâu, em nhất định sẽ không để người khác phát hiện ra."
Sự chú ý của Thích Nguyên Hàm rơi vào trên tai nàng, viên kim cương đen đó là của cô, quả nhiên là Diệp Thanh Hà lấy đi, cô trầm mặt xuống, sờ lên đó, trách mắng: "Em đeo bông tai của chị, sao không nói?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, ra vẻ đã biết sai, "Thật ra em đã nói với chị, lúc đó chị ừm ừm, em tưởng chị đồng ý rồi."
Lúc đó Thích Nguyên Hàm sắp ngủ đến nơi, Thích Nguyên Hàm làm sao biết mình nói cái gì. Diệp Thanh Hà chớp mắt, như cố ý chọc cô không vui.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy Diệp Thanh Hà như thế này rất đáng ghét, như thể nghe không lọt tai, thế mà còn tỏ ra vẻ lần sau còn dám mà khiêu khích cô.
Quá ngạo mạn. Thích Nguyên Hàm lại muốn trừng phạt nàng, cô nghiêng người, cắn lên môi dưới của Diệp Thanh Hà, tăng thêm lực, dạy cho nàng một bài học đau đớn.