Thích Nguyên Hàm quay về công ty, bộ phận vẫn yên bình.
Cô đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy Tiểu Chu đang sốt ruột lục lọi giá sách, lúc quay người sang ánh mắt đã đỏ hoe.
Tiểu Chu khàn giọng nói: "Thích tổng, em nhớ rõ ràng, em để ở đây, em nghĩ, hồ sơ dự thầu nhất quyết không được để linh tinh, còn xếp rất gọn gàng, nhớ cả số thứ tự đã xếp, mỗi ngày tan làm đều nhìn một cái, sợ có người động đến, không ngờ lại mất..."
Thích Nguyên Hàm an ủi cô ta, nhỏ giọng nói: "Trước hết em đừng lo quá, em nhớ kỹ xem, những ngày này có ai đến phòng làm việc của tôi."
Tiểu Chu cố gắng nhớ lại, xoa mặt.
Cô ta thật sự sợ chết rồi, hồ sơ dự thầu quan trọng như vậy, thế mà lại mất trên tay cô ta, nghĩ đến đây, trước mắt cô ta một màu đen ngòm, muốn xỉu, đây là hợp động lớn á, Tống Duệ nói gần chục tỷ cơ.
Thích Nguyên Hàm an ủi: "Đừng hoảng, hít sâu vào,"
Tiểu Chu hít sâu một hơi, bình thường cô ta làm việc rất chăm chỉ, cả ngày đứng trông ở cửa phòng làm việc, Thích Nguyên Hàm không có ở đây, cô ta cũng sẽ không tùy tiện để người khác vào, những nhân viên vào phòng làm việc đều đăng ký với cô ta, điều tra một người rất dễ dàng.
"Thư ký Dương, có lẽ là thư ký Dương... Hôm đó em đem tài liệu đến có nhìn thấy anh ta, anh ta còn nhìn chằm chằm tay của em." Tiểu Chu nhớ lại nói, "Sau đó anh ta đến giao tài liệu lại vào mấy lần nữa, bởi vì anh ta cũng là thư ký, vì vậy không cần em thông qua, em cũng không ngăn anh ta."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Là anh ta thì tốt."
"Hả? Vậy chúng ta có cần đi hỏi anh ta không, không ngờ anh ta trộm cả cái này, ghê tởm quá!" Tiểu Chu nói, "Đây là bí mật kinh doanh đó, gọi cảnh sát có thể bắt anh ta không?"
"Không cần." Thích Nguyên Hàm nói.
"Tại sao vậy ạ?" Tiểu Chu không hiểu.
Bởi vì cô cố ý để thư ký Dương trộm đi.
Chỉ là thư ký Dương ra tay ghê gớm hơn Thích Nguyên Hàm nghĩ, Thích Nguyên Hàm tưởng anh ta sẽ chụp ảnh lại, trộm nội dung tư liệu là được, không ngờ thư ký Dương hận cô như vậy, cuỗm thẳng hồ sơ dự thầu.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Chu, xem dọa cô bé này kìa, cô nói: "Không sao, chuyện này em không cần tuyên bố ra, lát nữa lại giúp tôi chuẩn bị thêm vài bản là được."
"Vậy không tìm hồ sơ dự thầu nữa sao? Nội dung bên trong quan trọng như vậy..." Tiểu Chu vẫn còn lẩm bẩm than vãn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không sao, anh ta trộm đi cũng chẳng làm được gì, công ty chọn tôi là người đấu thầu, tôi nộp bản trong tay tôi là được."
"Hóa ra là như vậy." Tiểu Chu ù ù cạc cạc, "Thật sự không sao ạ..."
Làm gì có chuyện không sao, trong hồ sơ dự thầu đều là lá bài, sau này phải niêm phong bịt kín mà nộp lên trên, nếu như bị người khác lấy đi, đồng nghĩa với việc tất cả lá bài đã bị người ta đọc hết, lúc đấu thầu, sẽ mất hết lợi thế.
Nhưng Thích Nguyên Hàm hoàn toàn không quan tâm.
Đây chỉ là hồ sơ dự thầu cô chuẩn bị cho nhà họ Chu, bản thật sự đã đưa cho Bách Dư Nhu từ lâu rồi, cô nói: "Không sao, đi phô tô đi."
Tiểu Chu hỏi: "Cần bao nhiêu bản ạ, có cần giữ lại một bản dự bị không?"
Thích Nguyên Hàm tính, "Em phô tô ba bản đi."
Dù sao người nhà họ Chu cũng hơi đông, thư ký Dương trộm tài liệu này, ắt hẳn là sẽ đưa cho bác cả nhà họ Chu, nhưng Chu Văn Bá, chú ba nhà họ Chu, ông cụ chắc chắn không thể bỏ qua, mỗi người một bản, tính ra ba bản.
Không phải nhà bọn họ cần cái dự án này sao, vậy được thôi, Thích Nguyên Hàm đưa cho họ tất, mỗi người một bản không ganh ghét đối chọi nhau, đến lúc đó đấu thầu, ba đứa con giao hồ sơ dự thầu giống nhau y đúc, sau đó lại không được chọn thầu cái nào, hahahaha...
Khung cảnh đó nhất định rất đẹp.
Đợi Tiểu Chu đem bản mới in ra đến đây, Thích Nguyên Hàm sửa soạn qua loa, khi đi ra, Diệp Thanh Hà hỏi một câu, "Không việc gì chứ?"
Thích Nguyên Hàm nói không sao.
"Thật sao? Không ai ức hiếp chị?" Diệp Thanh Hà quan tâm hỏi, nhìn khuôn mặt cô, nghiêm túc nói: "Ai ức hiếp chị, em giúp chị ức hiếp lại."
Tiểu Chu trả lời một câu, "Là thư ký Dương, tay chân anh ta không sạch sẽ, trộm đồ của Thích tổng."
Cô ta vừa nói cả nhà đều biết, thi nhau hỏi trộm cái gì, chắc chắn Tiểu Chu không thể nói là trộm hồ sơ dự thầu, chỉ nói thư ký Dương là một kẻ trộm.
Hành vi trộm cắp này, phải tuyên dương đàng hoàng một lần.
Thích Nguyên Hàm không ngăn cản, cô cầm theo tài liệu đã chuẩn bị đi lên tầng, lần này đi cùng còn có Chu Văn Bá, ông ta trông rất vui vẻ, người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái.
Lần này ông cụ không chơi hoa lá cành nữa, ngồi ở ban công chật hẹp uống trà, trên bàn là bàn cờ chưa hết ván, bên cạnh bàn có hai chiếc ghế.
Ông cụ nói: "Nguyên Hàm cháu ngồi đi."
Thích Nguyên Hàm nhìn Chu Văn Bá, lịch sự nói: "Ngài ngồi đi."
Chu Văn Bá sắp ngồi xuống, ông cụ liền chửi: "Anh ngồi cái gì mà ngồi, Nguyên Hàm ngồi." Ông cụ đẩy hộp cờ sang, nói: "Nguyên Hàm, cháu chơi với ông một ván cờ, trong phòng chán lắm."
Thích Nguyên Hàm không từ chối nữa, nói: "Ông nội, cháu có biết chơi cờ đâu, ông biết đó, cháu chỉ biết chơi cờ caro thôi."
"Vậy ông nội chơi cờ caro với cháu." Ông cụ cười nói: "Là năm quân một hàng đúng không, cũng không biết là thắng được cháu không."
Hồi nhỏ, Thích Nguyên Hàm rất thích chơi trò này, cứ lấy bàn cờ của ông cụ ra chơi, đầu óc cô lanh lợi, lần nào cũng thắng, thường xuyên được khen.
Ông cụ luôn hồi tưởng lại chuyện xưa, "Ngày trước cháu suốt ngày chơi với Vĩ Xuyên, chớp mắt một cái, cháu đã kết hôn với nó, lại chớp mắt thêm một cái, cháu đã có thể đến công ty làm việc, giúp công ty đấu thầu, đây là phúc của nhà họ Chu."
Thích Nguyên Hàm chỉ cười.
Thật sự nghĩ cô không biết hai người này muốn làm cái gì sao, ông cụ chẳng qua chỉ muốn cô đưa hồ sơ đấu thầu trong tay cho Chu Văn Bá. Mặc dù ông cụ nói không thích Chu Văn Bá, nhưng hiện tại Chu Văn Bá là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thứ nhất Chu Văn Bá là ba chồng của Thích Nguyên Hàm, xem như là người nhà của cô, đưa cho ông ta Thích Nguyên Hàm sẽ không thiệt thòi, thứ hai, bên cạnh Chu Văn Bá còn có Khương Lâm Nguyệt, Thích Nguyên Hàm xử lý đầu thầu, Khương Lâm Nguyệt xử lý sau đấu thầu, Chu Văn Bá trôi qua những ngày tháng tiêu sái, chà chà, siêu có sức tưởng tượng.
Ông cụ thật sự già rồi, ngày càng tinh ranh, lợi dụng tất cả mọi người, rồi phục vụ cho một đám con cháu phế vật của cụ ta.
Quả nhiên, cụ ta thua Thích Nguyên Hàm một ván, liền nói: "Không được rồi, không thắng được mấy thanh niên trẻ các cháu." Ông ta thở dài nói: "Nguyên Hàm à, ông cụ vẫn lo cho cháu, lúc trước bảo thư ký Dương đến giúp cháu, cậu ta không giúp được gì, đây là dự án không hề nhỏ, ông muốn để ba chồng cháu giúp cháu."
Thích Nguyên Hàm từ chối thẳng mặt, "Không cần đâu ông nội, mình cháu cũng xử lý tốt, không phải còn có ông sao, có chuyện gì thì cháu nhờ ông giúp đỡ, không thì vĩnh viễn không trưởng thành nổi, cứ để cho ông lo."
Chu Văn Bá cũng chen lời vào, muốn thuyết phục cô: "Nguyên Hàm con yên tâm, thầu này vẫn là của con, ba chỉ giúp đỡ một tay, sau này tiền thưởng đều thuộc về con, đến lúc đó ba sẽ cho con một khoản tiền thưởng."
"Thật sự không cần, cảm ơn ngài." Thích Nguyên Hàm hạ cờ lần nữa, như thể không nghe thấy, ông cụ khựng lại, nói: "Sau này giành được thầu, cháu phải trông công trình, ngày ngày chạy đến công trường, làm sao được, cháu là một cô gái, tìm người giúp cháu cũng được."
Chu Văn Bá cũng nói: "Chuyện ở công trường một đứa con gái như con không hiểu hết được, không thuyết phục được mọi người, với lại, mấy công ty bất động sản khác biết được một người phụ nữ thắng thầu, sau này không ít người nhắm vào con, ông nội con cũng muốn tìm một người giúp con che mưa đội nắng."
Miệng của đàn ông là con quỷ lừa người.
Rõ ràng là khinh thường cô, lại phải tìm một lý do quang minh chính đại.
Nực cười thật sự.
Thích Nguyên Hàm như thể không nghe thấy, nước đổ lá khoai, không chịu buông tay, cho dù đưa hồ sơ dự thầu cho ông cụ xem, xem xong cô cũng lập tức lấy về.
Ông cụ cười haha, "Được, cháu muốn làm thì làm, không ai giành với cháu."
Hai cha con không còn cách nào khác, Chu Văn Bá rất sốt ruột, đợi Thích Nguyên Hàm đi lập tức hỏi ông cụ phải làm xong, cứ thế này thì phải giao toàn bộ cho Thích Nguyên Hàm rồi.
Hồ sơ đấu thầu này Thích Nguyên Hàm làm khá tốt, khiến ông cụ rất có lòng tin, cụ ta nhìn Chu Văn Bá một lượt, nói: "Không biết linh động hả, anh không nghĩ ra cách, thì tìm người khác nghĩ hộ anh, thằng ngu."
Hôm nay cụ ta không có ý định cưỡng ép lấy hồ sơ dự thầu, cụ ta muốn giữ vững hình tượng của mình, giả vờ ủng hộ Thích Nguyên Hàm, thật ra đang ám chỉ cho Chu Văn Bá đi xúi bậy Khương Lâm Nguyệt.
Sau này Thích Nguyên Hàm mà oán trách, cũng chỉ ghi thù Khương Lâm Nguyệt, chỉ nhớ đến mặt tốt của cụ ta, vào lúc thích hợp, vẫn có thể lợi dụng được.
Thích Nguyên Hàm cầm hồ sơ đấu thầu về, có lòng chạy đến tầng của chú ba nhà họ Chu lượn một vòng, kỳ thật chú ba nhà họ Chu khá tội, ông cụ cưng bác cả nhà họ Chu, Chu Văn Bá có Khương Lâm Nguyệt, mình chú ta cô độc không nơi dựa dẫm.
Hy vọng chú ta có thể hiểu được ám hiệu của cô, làm màu sớm lên, nghĩ cách lấy được hồ sơ dự thầu trong tay cô.
Giám thủ tự đạo.
Cả nhà cùng nhau trộm cắp mới vui.
Đến đây Thích Nguyên Hàm phải chỉnh sửa lại một chút.
Lúc trước cô nói là giám thủ tự đạo, có rất nhiều nghĩa, không phải là mình cô giám thủ tự đạo, mà là để đám người theo dõi cô cùng nhau trộm cắp.
Khương Lâm Nguyệt có thể đoán ra.
Nhưng suy cho cùng bà ta chỉ là bậc thềm.
Một lúc sau Thích Nguyên Hàm tan làm về nhà, xe chạy ra ngoài, liền nhìn thấy thư ký Dương ôm mặt, không biết là đã xảy ra chuyện gì, bị đánh cho bầm dập mặt mũi, Thích Nguyên Hàm liếc thêm vài cái, anh ta lập tức cầm túi tài liệu che mặt.
Nhìn kỹ thì, xe của anh ta bị đập nát rồi.
Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ nói: "Thư ký Dương, xảy ra chuyện gì vậy, có cần gọi cảnh sát giúp anh không."
Nói xong, không thèm nhìn sắc mặt anh ta, Thích Nguyên Hàm đã lái xe rời đi.
Đáng đời.
Khương Lâm Nguyệt tìm đến cửa muộn hơn so với dự đoán của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm xém chút nữa không ngồi vững.
Đối phó bà ta, Thích Nguyên Hàm tốn không ít sức lực, bà ta khá thông minh, nếu như Thích Nguyên Hàm thẳng tay giao hồ sơ dự thầu cho Chu Văn Bá, bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, Thích Nguyên Hàm sống chết giữ lấy, bà ta mới không hoài nghi, mới sẽ có hành động.
Thích Nguyên Hàm khá sợ bà ta nhìn thấu được mình.
Khương Lâm Nguyệt bảo Thích Nguyên Hàm lên sân thượng, lúc trước bà ta quẩy một trận ở công ty, có hơi mất mặt, vì vậy lần này bà ta chọn nơi không người.
Sân thượng không có ai, nếu như làm mất lòng bà ta, Khương Lâm Nguyệt sôi máu lên thì phải làm sao, Thích Nguyên Hàm không lên sân thượng, ở tầng hầm một đợi bà ta.
Khương Lâm Nguyệt hóng gió lạnh một lúc, tự mình đi xuống, vẻ mặt không có ý tốt nói: "Tôi không quan tâm cô muốn làm gì, nhưng có một chuyện tôi phải nhắc nhở cô, điện thoại của cô vẫn ở chỗ tôi."
Thích Nguyên Hàm nhìn bà ta.
Khương Lâm Nguyệt nói: "Vẫn như lời tôi nói lúc trước, cô rời khỏi Vĩ Xuyên, rời khỏi nhà họ Chu, tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô."
Nói xong, bà ta lôi điện thoại ra, mở màn hình, ngón tay lướt trên màn hình, trên màn hình hiện thêm vài tệp tài liệu, thiết lập tên riêng một vài cụm từ khóa, bên trong bao gồm dự án hải đảo.
"Những thứ này đủ quen mắt nhỉ."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, đúng là quen mắt.
Thích Nguyên Hàm hỏi bà ta: "Bà muốn làm gì?"
Khương Lâm Nguyệt nói: "Cũng không muốn làm cái gì, tôi chỉ đến đây để bảo cô từ bỏ dự án này."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói không có khả năng, đổi giọng hỏi bà ta: "Bà khôi phục dữ liệu điện thoại, tại sao không công bố tin tức bên trong?"
Khương Lâm Nguyệt ngẩng đầu nói: "Đây là con át chủ bài của tôi. Cho dù cô sau này có trèo cao đến đâu, trong tay tôi nắm con bài này, sau này cô cũng bị tôi lôi xuống."
"Đúng là nhà họ Chu có lỗi với cô, tôi sẽ tận lực bù đắp cho cô, không phải cô muốn lấy lại căn nhà của ba cô sao, tôi giúp cô, nhưng mà tôi có điều kiện, chính là cô phải từ bỏ đấu thầu, tìm một ngày thích hợp rời khỏi công ty."
Thích Nguyên Hàm mím môi dưới.
Căn nhà của ba cô, canh bạc này đánh rất đẹp.
Khương Lâm Nguyệt ra điều kiện với cô, nói rất dụ hoặc, bà ta biết điểm yếu của Thích Nguyên Hàm là gì, nói: "Không thì, tôi sẽ công bố điện thoại của cô, phá biệt thự của ba cô, cứ cho là cô có được khu nhà phương Tây, căn nhà của ba cô cũng không giữ nổi."
Thích Nguyên Hàm ngây người, nhìn bà ta.
Khương Lâm Nguyệt đắc ý nói: "Tôi đã gọi người đến đó rồi, cô không có thời gian để lưỡng lự."
Khương Lâm Nguyệt cầm điện thoại của Thích Nguyên Hàm, gọi video, để cô xem trực tiếp, một đám người đợi mũ bảo hiểm đứng trước căn nhà phương Tây, trong tay cầm búa phá tường.
Thích Nguyên Hàm lửa giận sôi sùng sục, theo bản năng giành điện thoại, "Khương Lâm Nguyệt, bà dám thử xem!"
Khương Lâm Nguyệt tránh né lùi ra sau, nói: "Thích Nguyên Hàm, tôi không có gì là không dám, cô quá ác độc, bây giờ mà tôi không khống chế cô, sau này cô sẽ nuốt trọn cả cái nhà này, nhà họ Chu có lỗi với cô, nhưng cô phải đến mức như vậy sao?"
"Đến." Thích Nguyên Hàm nói: "Bà nói thì nhẹ nhàng, bà biết những năm này tôi đã trải qua như thế nào không, những năm này, tôi còn không dám đi gặp ba mình, tiết thanh minh mỗi năm tôi đến trước mộ của ba, tôi hổ thẹn, tôi cũng sợ ba áy náy, ba muốn tôi sống tốt, tôi lại sống thành cái dạng ma chê quỷ hờn này."
"Nếu như không phải do các người, hiện tại tôi đã ở trong căn nhà của ba, vui tươi hạnh phúc, không chừng tôi đã cưới được một người yêu tôi, và tôi cũng yêu người đó, tôi không đến nỗi bị uy hiếp như bây giờ, bà thật sự nói quá nhẹ nhàng."
Thích Nguyên Hàm nói đến ánh mắt đỏ hồng, tim đau thắt, cô nói: "Bà nói bồi thường liền bồi thường, nói phá nhà của ba tôi liền phá, nói chiếm lấy dự án của tôi liền chiếm."
"Người nhà họ Chu các người làm sao có thể, ăn nói giỏi đến vậy?"
Thích Nguyên Hàm uất ức sao, cô rất uất ức.
Nhưng cô chịu uất ức thì làm sao, cứ thế thôi ư? Nhiều năm như vậy Thích Nguyên Hàm sống là nhờ vào uất ức, bà ta dựa vào cái gì kêu cô rộng lượng.
Khương Lâm Nguyệt không lên tiếng, ngón tay siết vào nhau, bà ta cũng không còn cách nào khác.
Chu Văn Bá nói Thích Nguyên Hàm không chịu hợp tác, trong lòng bà ta liền hoảng sợ, cho rằng Thích Nguyên Hàm muốn làm gì. Sợ Thích Nguyên Hàm giám thủ tự đạo, một mình độc chiếm dự án, bà ta là người duy nhất biết được dã tâm của Thích Nguyên Hàm, chỉ còn cách ngăn cản bằng mọi giá.
Khương Lâm Nguyệt cắn môi, dứt khoát nói: "Cô cứ đưa ra bất kỳ điều kiện nào, tôi có thể làm được, không làm được, tôi cũng nghĩ cách thỏa mãn cô. Cô không hợp tác, tôi sẽ phá nhà của cô."
Người ở đầu bên kia có thể nghe được họ đang bàn bạc cái gì, một đám người ra dáng đã chuẩn bị xong, bức tường trắng in hình bóng của bọn họ, một đập, là một mặt tường.
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.
Cô nghiến răng, cúi đầu, tức đến nỗi không đứng vững nữa, hai tay cô ôm mặt, hòa hoãn ngồi xổm xuống, "Vì sao bà lại làm khó tôi."
Hơn mười phút, cô chống tay đứng lên, cô không khóc, rất muốn kiên cường.
Khương Lâm Nguyệt không hề cảm thấy suиɠ sướиɠ, nói: "Hiện tại tôi cần câu trả lời, cô quá xảo quyệt, tôi ắt phải ác." So với một dự án, một căn nhà không đáng là gì.
Huống hồ căn nhà này căn bản không phải của nhà họ Chu, bọn họ sẽ không đau lòng, đau lòng chỉ có Thích Nguyên Hàm.
Đôi mắt Thích Nguyên Hàm càng ngày càng đỏ, vẻ mặt nhìn bà ta ngập tràn nỗi hận.
Nỗi hận dâng từ trong lòng.
Khương Lâm Nguyệt lại thúc giục thêm một lần, bà ta không cho Thích Nguyên Hàm có thời gian suy nghĩ, sợ Thích Nguyên Hàm có thể nghĩ ra cách đối phó, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng.
Khương Lâm Nguyệt lạnh giọng nói: "Phá đi!"
"Đợi đã!"
Thích Nguyên Hàm lớn tiếng hét, nhìn bà ta cười khẩy một tiếng, siết lấy hồ sơ dự thầu trong tay, cô nói: "Được, tôi đưa bà, tôi có điều kiện."
"Cô nói đi." Lần này Khương Lâm Nguyệt cho cô thời gian.
Thích Nguyên Hàm nói: "Trả căn nhà của ba tôi cho tôi, ngày mai chìa khóa bắt buộc phải nằm trong tay tôi, ngoài ra tôi cần hai căn nhà bất động sản, hai nhà ở khu Tây, cùng với, 5% cổ phần của bà ở nhà họ Chu."
Những điều này đều vượt ngoài suy tính của Khương Lâm Nguyệt, giọng điệu Thích Nguyên Hàm kiên quyết, nói: "Giá trị dự án nhà phương Tây gấp một trăm lần điều kiện này, nếu như bà tiếc, vậy tôi sống chết đến cùng với bà. Các người không cho tôi sống tốt, tôi tuyệt đối sẽ không để các người sống yên ổn."
Khương Lâm Nguyệt đi đến lấy hồ sơ dự thầu, Thích Nguyên Hàm siết chặt lấy, cô rút lại, nói: "Bà gọi điện trước, bảo họ rời đi."
Khương Lâm Nguyệt gọi điện thoại xong, rút lấy hồ sơ dự thầu trong tay Thích Nguyên Hàm, uy hiếp cô: "Thứ cô muốn, lát nữa tôi sẽ phác thảo cho cô, nhưng căn nhà của ba cô phải đợi đến khi đấu thầu xong, tôi mới giao nhà ra. Nếu như cô còn giở trò gì, tôi sẽ phá căn nhà của ba cô."
Trong mắt Thích Nguyên Hàm chỉ có thể nhìn ra nỗi hận thù.
Khương Lâm Nguyệt lấy hồ sơ dự thầu, xé bao bì, cầm lấy lật xem, lướt qua một lượt, sợ Thích Nguyên Hàm lừa bà ta.
Xem xong, không thể không công nhận, Thích Nguyên Hàm rất có tài trong lĩnh vực này, hồ sơ dự thầu làm rất tốt, nếu như nộp lên, cái dự án này chắc chắn nắm gọn trong tay.
Lúc rời đi, bà ta quay đầu lại nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ, cô cúi đầu, mắt ngấn lệ, cô đang khóc.
Cảm nhận được ánh mắt của bà ta, Thích Nguyên Hàm quay đầu, không để cho bà ta nhìn thấy, Thích Nguyên Hàm không muốn những người này nhìn thấy nước mắt của mình.
Khương Lâm Nguyệt trùng trùng suy nghĩ.
Nếu như quay về mấy năm trước, ở độ tuổi của Thích Nguyên Hàm, bà ta nhất định sẽ giống như Thích Nguyên Hàm, đáng tiếc thật, từng bước từng bước sai lầm.
Bà ta gắt gao siết lấy hồ sơ dự thầu, rời đi.
Thích Nguyên Hàm thuộc trường phái diễn xuất.
Nhưng vào khoảng khắc cô quay người, cô thật sự đã khóc.
Cô đã tính đến việc Khương Lâm Nguyệt sẽ đến giành dự án, nhưng không ngờ Khương Lâm Nguyệt sẽ lấy căn nhà của ba để uy hiếp cô, giây phút đó, cô cực kỳ hoảng loạn.
Cánh tay Thích Nguyên Hàm chống trên lan can, cô đứng thẳng người, không cúi đầu trước đám người đó, cho dù có rơi lệ, cô cũng làm như không có chuyện gì mà lau đi.
Cô thật sự nhớ ba rồi, trong mắt người ngoài, ba cô là một người điên, nhưng bất kể là cô ở đâu bị oan ức, cô chỉ cần nói với ba, ba nhất định sẽ giúp cô báo thù, tuyệt đối sẽ thay cô ác độc.
Đáng tiếc, thế giới này không còn người đó nữa.
Cô diễn có tốt mấy, trong lòng vẫn khoét một lỗ sâu.
Thật sự đã rất nhiều năm chưa từng khóc như vậy.
Thích Nguyên Hàm hít sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Diệp Thanh Hà đứng ở bên trong, đột ngột chạm vào mắt nhau, Thích Nguyên Hàm sững sờ vài giây, giọt nước mắt nơi khóe mắt sắp bị cô lau đi, không báo trước rơi xuống.
Nước mắt lăn xuống má, ngón tay Thích Nguyên Hàm dán lên má lau đi, cô không dám đối diện với Diệp Thanh Hà, muốn đi đến thang máy khác.
Diệp Thanh Hà bước vài bước đến giữ lấy tay cô, Thích Nguyên Hàm muốn giãy dụa, Diệp Thanh Hà liền mạnh tay thêm chút. Thích Nguyên Hàm không còn đường tránh, quay đầu trừng nàng, ánh mắt trách mắng Diệp Thanh Hà: Đừng lại gần tôi, rất phiền.
Diệp Thanh Hà cong ngón tay, khẽ khàng lướt trên đôi má cô, vuốt đi sự ướŧ áŧ trên khuôn mặt.
Động tác nhẹ nhàng, khiến mắt Thích Nguyên Hàm lại chua xót, cô rũ mi, lạnh nhạt nói: "Em đến đây làm gì?"
Diệp Thanh Hà không trả lời, mà đưa tay, ôm chặt lấy cô, Thích Nguyên Hàm còn đang thất thần, Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, dán lên má của cô, nói: "Chị, đừng buồn, em giúp chị, em biết chị muốn làm gì."
Thích Nguyên Hàm trầm mặc, quay đầu không nhìn nàng.
Diệp Thanh Hà liền nói: "Em biết chị cố ý để bọn họ đều lấy được hồ sơ dự thầu này, ba anh em đấu đá lẫn nhau, sau đó ai cũng đừng hòng có được."
"Nhưng, chúng ta có thể chơi một ván cờ lớn hơn."
Thích Nguyên Hàm muốn biết ván cờ lớn này có bao nhiêu lớn.
"Nếu như tất cả những công ty dự thầu có suy nghĩ xấu xa đều có được hồ sơ dự thầu này thì sao? Nếu như mọi người đều cầm bản hồ sơ dự thầu này đi đấu thầu thì sao đây? Chị nói xem... Khung cảnh đó, có đủ lớn hay không?" Nàng nói nhẹ nhàng, hơi thở sượt qua má cô, thổi lay động mái tóc cô, phả vào tai cô.
Cảnh tượng đó, Thích Nguyên Hàm tưởng tượng ra giây lát, so với sinh nhật ông cụ lần trước còn làm chấn động hơn, quẩy còn lớn hơn.
Đến lúc đó không phải cứ ông cụ gọi điện thoại là có thể giải quyết, mâu thuẫn của tất cả mọi người sẽ đổ dồn về phía nhà họ Chu, nhà họ Chu trực tiếp sống không bằng chết.
Lần trước Thích Nguyên Hàm không tham dự vào, chỉ là một khán giả đứng xem, lần này nhiệt huyết sụp sôi, rất kích động.
Diệp Thanh Hà nói: "Những người này tưởng rằng có thể chơi đùa chúng ta, rất buồn cười, rõ ràng chúng ta có thể chơi đùa bọn họ cho tới chết."
Thích Nguyên Hàm không ngờ nàng bố trí cục diện lớn như vậy, choáng váng sững sờ, hỏi: "Em chắc chắn người khác sẽ cắn câu sao, chúng ta đưa hồ sơ dự thầu này ra, rồi làm sao có thể để bọn họ dùng hồ sơ dự thầu này?"
Diệp Thanh Hà cười, "Lúc trước bọn họ từng điều tra em, đều tưởng rằng cực kỳ thấu hiểu em."
"Với lại, dự án này chị làm rất tốt, mấy con chuột nhắt kia không có khả năng không động lòng... Chúng ta không cần chủ động đưa đến cửa, chỉ cần dụ dỗ một chút, những người muốn trộm hồ sơ dự thầu, sẽ chủ động dâng lên cửa rồi, chị, chiêu này là chị dạy cho em, thả mồi câu cá."
Thích Nguyên Hàm nghẹn họng, nhưng Diệp Thanh Hà học giỏi hơn cả cô.
Diệp Thanh Hà nói: "Những công ty đến trộm cắp đó, bản chất đã rất xấu, không trách chúng ta được. Người không muốn trộm, chúng ta cũng không dụ bắt nổi."
Cái từ trộm này, đập vào con tim Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm ngỡ rằng mình đã đủ xấu xa, hiện tại so sánh với nàng, thật sự phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, Diệp Thanh Hà dường như muốn kéo cô xuống địa ngục.
Diệp Thanh Hà như thể nghe thấy tiếng lòng cô, nói: "Ai bảo bọn họ ức hiếp chúng ta, đổi thành chúng ta ức hiếp lại, thì không được sao?"
Nàng nhìn vào mắt của Thích Nguyên Hàm, xem Thích Nguyên Hàm có dám chơi một ván này cùng nàng hay không, nói: "Chị tin em chứ? Nếu như sợ, một mình em có thể làm được, đến lúc đó chị cần đợi nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được."
Thích Nguyên Hàm kịch liệt thở hổn hển, ngực trập trùng nhấp nhô, những lời Diệp Thanh Hà nói rất có sức hấp dẫn, nếu như muốn xấu, thì bọn họ phải xấu xa đến tận cùng.
Cô nâng lấy mặt của Diệp Thanh Hà, mạnh mẽ cắn xuống.
Giây phút này, Thích Nguyên Hàm mạnh mẽ hôn Diệp Thanh Hà, ôm lấy nàng, đòi hỏi trong miệng nàng, cô ôm chặt Diệp Thanh Hà, hận không thể dạy bảo nàng ngay tại đây.
"Yêu tinh." Cô thở hổn hển nói.