Chu Vĩ Xuyên bỏ ra thêm chút tiền, làm cuộc điều tra không chính thức.
Lần này điều tra, đã phát hiện ra, gần đây Tần Già Lam thường xuyên tiếp cận quỹ đầu tư này, chủ yếu là cô ta đang điều hành nó, còn giúp công ty quỹ đầu tư tìm thêm không ít mối quan hệ.
Nghĩ kỹ lại xem, Tần Già Lam có thể bỏ ra công sức như vậy, không phải chỉ có chồng cô ta...
Trợ lý tiếp lời, "Không ngờ hắn đã lập bẫy sẵn từ sớm như vậy, chẳng trách ngày trước cứ luôn mồm nói xấu vợ, là muốn làm đòn bẩy đấy."
Bạn hỏi Chu Vĩ Xuyên có từng nghi ngờ Thích Nguyên Hàm chưa? Tất nhiên là từng, Thích Nguyên Hàm suốt ngày dính lấy Tần Già Lam, hắn chỉ sợ Tần Già Lam nói chuyện mình nɠɵạı ŧìиɦ với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tức giận, nên cùng hợp lực mưu đồ báo thù hắn...
Nhưng mà, Thích Nguyên Hàm yêu hắn như vậy.
Vì hắn mà bán trang sức, chỉ ra cho hắn những sai lầm cuộc đời, làm sao hắn có thể nghi ngờ Thích Nguyên Hàm đây, hắn dứt khoát đổ hết tội lỗi lên đầu Phương Thiên Hãn.
Chu Vĩ Xuyên trực tiếp hẹn Phương Thiên Hãn đến bờ biển, hiện tại Phương Thiên Hãn cũng đang sức đầu mẻ trán, ban đầu hắn âm mưu hãm hại Tần Già Lam, không được chia tài sản, giờ thì nợ nần chồng chất, không suy nghĩ nhiều mà đến thẳng chỗ hẹn.
Anh ta nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên, đẩy gọng kính trước mũi, cười nói: "Vĩ Xuyên, chuyện quỹ đầu tư cho anh ít mặt mũi..."
Còn chưa nói hết, Chu Vĩ Xuyên đã đấm thẳng vào mặt anh ta, nói: "Con mẹ nó mày còn cười được, mẹ nó muốn chết đúng không?"
Phương Thiên Hãn bị đấm cho choáng váng đầu óc, đơ đứng cả người, theo bản năng trả lại cho Chu Vĩ Xuyên một đấm, trong chốc lát hai người lao vào đánh nhau.
Hắn tính đến việc mang theo một nhóm người, hai bên chó cắn nhau, bầm dập mặt mày, không ai khá hơn một chút, cả hai đều bị thương.
Người của Chu Vĩ Xuyên nhiều, đánh cho Phương Thiên Hãn nằm bò xuống đất.
Hắn lau đi vết máu ở trên mặt, mắng một câu **, cơn tức nhịn mấy ngày nay, trào lên dữ dội, lại tiến lên đấm cho Phương Thiên Hãn vài phát, vỡ cả kính mắt của Phương Thiên Hãn, bên mặt của anh ta cũng rách ra vài đường máu.
Phương Thiên Hãn rêи ɾỉ, vội vàng nói: "Vĩ Xuyên, em hiểu nhầm rồi, anh đã hỏi Tần Già Lam chuyện này, cô ta đã thừa nhận, là ý của vợ em, là vợ của em đấy, thật sự là vợ của em, em điều tra lại xem..."
"Vợ tao..." Chu Vĩ Xuyên uốn nắn ngón tay, "Con mẹ nó, mày còn dám nói vợ tao. Mày có biết vợ tao đang làm gì không, vợ tao đang đi gom tiền cho tao đấy, con mẹ nó mày còn dám lừa tao."
Cũng chính lúc này trợ lý chạy đến, nói: "Chu tổng, Tần Già Lam đến đón người, nói muốn đem chồng của cô ấy về."
Chu Vĩ Xuyên cười nhạt, "Được, để chị ta qua đây, xem xem chồng chị ta đắc tội với tôi có kết cục như thế nào."
Tần Già Lam bước đi trên cát, mang đôi giày cao gót đinh tán, váy đen hở vai, phối với chiếc áo khoác màu đen, những phụ kiện kim cương trên người sáng bóng mà hấp dẫn, nói toạc ra thì giống như đang mở tiệc mừng công vậy.
Cô ta nhìn Phương Thiên Hãn nhếch nhác bẩn thỉu, lạnh nhạt cầu tình Chu Vĩ Xuyên , "Cậu bỏ qua cho anh ta đi, trước nay thị trường đầu tư luôn có rủi ro, dám chơi dám chịu, cậu còn dám động đến anh ta, tôi sẽ báo cảnh sát."
Cái kiểu bảo vệ như này sẽ khiến Chu Vĩ Xuyên đánh chết Phương Thiên Hãn, Phương Thiên Hãn to giọng hét: "Tần Già Lam, cô câm miệng..."
Chu Vĩ Xuyên đá cho anh ta một cước, hắn cảm thấy hai vợ chồng nhà này đang diễn tuồng chọc hắn, nói: "Hai người âm mưu cướp tiền của tôi, chuyện này không thể kết thúc như vậy được, hôm nay anh ta không chết thì cũng phải thành phế vật."
Hắn không động thủ đánh người nữa, nhưng bọn côn đồ dẫn theo thì không hề khách khí, ra tay cực kỳ ác, Phương Thiên Hãn lấy sức đâu mà chịu đựng nổi, trí thức quét sạch, hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, không còn nhìn ra bộ dạng của con người.
Mắt Phương Thiên Hãn sưng vù, bây giờ chỉ nhìn thấy khe hở, đập vào mắt là nụ cười nơi khóe miệng của Tần Già Lam, cô ta đang cười nhạo anh ta...
Hắn liền nhớ đến ngày ký đơn thỏa thuận ly hôn, Tần Già Lam từng nói, sau này không phải cô ta ra tay nữa, cô ta sợ làm bẩn tay của mình.
Không phải là đùa.
Chu Vĩ Xuyên sai người trói Phương Thiên Hãn lại, một đạp đá người xuống biển, nói: "Tao gϊếŧ mày dễ như trở bàn tay, con mẹ nó dám động đến ông đây."
Hắn vẫy tay, dùng du thuyền kéo Phương Thiên Hãn xuống biển, trong làn nước xanh ngắt, Phương Thiên Hãn như rác rưởi trên biển, nhấp nhô giữa những làn sóng xô đẩy, trông thật đau mắt, khiến người ta buồn nôn chết đi được.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà không xuống dưới đó xem, đứng ở ban công dùng ống nhòm nhìn, cảm thấy ít cảnh đánh nhau quá, cái trò vứt xuống biển cho cá ăn cũng tạm được, còn mong chờ có cảnh đánh tiếp theo.
Được cái, hai tên đều cặn bã không làm cho cô thất vọng, chỉ cần Phương Thiên Hãn tỉnh ra được chút, Chu Vĩ Xuyên sẽ nghĩ ra cách mới để tra tấn Phương Thiên Hãn, Phương Thiên Hãn cũng nghiến răng nghiến lợi muốn trả lại đòn.
Xem kịch mấy ngày liền, hợp đồng giữa Thích Nguyên Hàm và Tần Già Lam cũng bí mật ký kết xong, chủ nhân của hòn đảo này trong tương lai sẽ là cô.
Thích Nguyên Hàm rất vui vẻ.
Một người chưa bao giờ thích biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt như cô, sẽ dành nửa ngày trời đứng trước cửa sổ sát trần, nhìn vùng biển ầm ầm sóng cuộn, như một nữ vương kiêu ngạo, đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Diệp Thanh Hà không ngờ cô còn có một mặt như vậy, rất đáng yêu, không ngừng trêu chọc cô nói: "Em muốn tranh giành giang sơn vì chị quá."
Thích Nguyên Hàm chỉ liếc nàng một cái, không lạnh lùng, là kiểu đùa giỡn.
Sau đó, Tần Già Lam gọi điện đến, hỏi: "Có muốn ra ngoài ăn mừng không, cô chiêu đãi."
Thích Nguyên Hàm trả lời cô ta, "Hiện tại không được."
Tâm trạng Tần Già Lam cũng rất tốt, cười nói: "Thế tôi chiêu đãi là được rồi, ăn mừng tôi có một cuộc sống mới, sau này có thể chuyên tâm kiếm tiền rồi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Thôi, sau này đừng liên lạc nữa."
"Hả?" Tần Già Lam ngây người, nụ cười cũng cứng ngắc, "Không phải, ý của cô là gì vậy, tôi nghĩ chắc là không có chuyện qua cầu rút ván đâu nhỉ?"
"Nghĩ kiểu gì thế." Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, "Tôi còn chưa giải quyết xong Chu Vĩ Xuyên bên này nữa, chuyện này không thể kết thúc như vậy đâu, anh ta mà điều tra ra cái gì là phiền phức lắm."
"Cũng đúng." Tần Già Lam thở dài, "Chu Vĩ Xuyên khó nhằn thật, kỳ thật tôi muốn hỏi một chút, cô kết hôn với cậu ta, cô âm mưu cái gì vậy?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô đoán xem."
Cô ta ngẫm nghĩ chút, nói: "Cả gia tộc họ Chu? Nhà Chu rất to lớn, chiếm mấy hạng đầu trong top công ty bất động sản, cô muốn giành lấy, tôi ủng hộ cô."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không chỉ vậy đâu."
"Hửm?"
Thích Nguyên Hàm hỏi cô ta: "Cô đã từng bị một đám người thúc giục kết hôn chưa? Họ tâng bốc một tên rác rưởi tới tận trời, ép cô cưới, cuối cùng, cô phát hiện ra đối phương là một tên rác rưởi, muốn ly hôn thì bị một đám người ngăn cản, khuyên can cô, bảo cô đừng ly hôn?"
Là một người từng trải, Tần Già Lam hiểu rõ, không phải sao?
Lần đầu tiên cô ta phát hiện ra Phương Thiên Hãn phản bội mình, toàn bộ lòng tự trọng và dũng khí của cô ta mách bảo rằng, ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Sau đó cô ta bị một đám người đá cho quay về, đủ loại giọng nói, nào là ai chẳng từng có lỗi lầm hãy cho anh ta một cơ hội, nào là bạn lớn tuổi như vậy rồi, không nhĩ cho bản thân mình, không nghĩ cho công ty một chút.
Phương Thiên Hãn nước mắt đầm đìa, một bộ dáng lầm đường lạc lối, tất cả mọi người như bị mù, thấy anh ta đáng thương, ép cô ta đi tha thứ.
Dần dần, số lần Phương Thiên Hãn phản bội cô ta càng ngày càng nhiều, mấy người đó lập tức trở mặt, nói: "Không phải cô đã sớm biết hắn có bản tính gì rồi à? Lúc đầu kêu cô ly hôn, cô không ly hôn, tự chịu lấy..."
Bất tri bất giác mọi chuyện đã biến chất đi, cô ta trở thành người phí hoài thanh xuân, sống chết không chịu ly hôn, bị tình yêu phản bội trói buộc hết lần này đến lần khác.
Tần Già Lam bóc phốt, chửi: "Shhh, cái đám người này sao không chết đi, càng nghĩ càng thấy tôi bị cả nhà Phương Thiên Hãn lừa tình."
"Thường thôi, dù sao thì người ta cặn bã không phải dựa vào bản thân tu luyện nên được."
Cúp máy, Thích Nguyên Hàm xóa số điện thoại của Tần Già Lam, còn cho nick wechat của cô ta vào danh sách đen, xong việc, Thích Nguyên Hàm để điện thoại lên bàn, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang đẩy một cái xe đẩy đến.
Ban đầu Thích Nguyên Hàm còn tưởng là nàng gọi bữa tối, nhưng Diệp Thanh Hà vào phòng thì tắt đèn, trong bóng tối, ánh nến lung linh thắp sáng, Diệp Thanh Hà đặt một cái bánh gato, nàng đẩy bánh kem sang, nói: "Vẫn nên ăn mừng chút, ăn mừng chị lấy được dự án hải đảo."
Thật ra, đối với Thích Nguyên Hàm, ăn mừng hay không không quan trọng, đồ đến tay, cô vui lòng mãn nguyện là được rồi, nhưng bị Diệp Thanh Hà phóng đại như vậy, cô nhịn không được nhếch môi, "Cảm ơn."
"Có cần thổi nến không?" Diệp Thanh Hà bối rối hỏi: "Thổi nến, thì có phải giống với đang tổ chức sinh nhật không, có cần làm một lượt không nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm đi đến thổi tắt nến, trong phòng tối om, cây nến bốc lên làn khói mỏng manh, hương nến thoang thoảng, cô rút cây nến ra.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Chị ước chưa?"
Chưa, chỉ thổi thẳng thôi.
Nghĩ thế thì hình như thiếu thiếu gì đó, Thích Nguyên Hàm ôm tay, đôi môi dán lên lòng bàn tay, nghiêm túc bổ sung thêm một điều ước.
Diệp Thanh Hà cắt tầng bánh ở trên cùng, bánh kem hoa tươi, trang trí rất đẹp, Thích Nguyên Hàm lấy quả dâu tây ở giữa nếm thử một miếng, nói: "Cô đi bật đèn đi."
Diệp Thanh Hà đáp một tiếng đẩy bánh kem đến bàn bar bếp, bật đèn nhỏ ở trên bàn, nói: "Phải có không khí."
Tâm trạng của Thích Nguyên Hàm tốt, tùy nàng, lúc cô đi lấy bánh kem, Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay cô, hỏi: "Muốn ăn phần nào?"
Lòng bàn tay nóng ran, có điềm báo xấu.
"Tôi tự cắt." Thích Nguyên Hàm nói.
Diệp Thanh Hà giành cầm lấy dao, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, nói: "Chị, thứ chị muốn có em sẽ lấy giúp chị."
Câu này rất có hàm ý, Thích Nguyên Hàm không có khả năng không hiểu, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn dao cắt bánh sinh nhật trong tay nàng, hỏi: "Nếu như tôi không cho cô lấy, cô sẽ gϊếŧ tôi luôn hả?"
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười, tay hạ xuống, cầm dao cắt bánh sinh nhật khều lấy cằm của Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Em không nỡ đâu."
Kem bánh gato trên mũi dao chạm vào mặt có chút lạnh, Diệp Thanh Hà lại cứ như nghiện, lại đem dao dán lên má của Thích Nguyên Hàm, vuốt ve qua lại, hỏi: "Em có thể ăn trước một miếng được không? Chỉ liếm một miếng nho nhỏ thôi?"
Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, không dễ chịu mấy, cô muốn đi đến bàn bếp rửa sạch, Diệp Thanh Hà giữ lấy tay cô, Thích Nguyên Hàm trừng nàng, "Tự trọng."
Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói: "Vừa rồi em nói thật đó."
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người.
Đột ngột bừng tỉnh, không biết câu này của Diệp Thanh Hà là đáng nói tới liếm cô.
Hay là cái gì khác? Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ lười biếng rọi xuống, làn môi của Diệp Thanh Hà ánh lên tia sáng quyến rũ, quyện với vị ngọt của hương sữa, cuốn hút đến nỗi người ta ngứa ngáy đôi môi, muốn hôn lên.
Trước mặt Diệp Thanh Hà, mọi kiềm chế và nguyên tắc đều vô dụng, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô biết tôi muốn cái gì không, mà cũng dám mở miệng nói."
"Hửm?" Diệp Thanh Hà khẽ cử động bờ môi, "Chị nói thử xem."
"Cái tôi muốn không chỉ có nhà họ Chu, cũng không phải báo thù mấy người kia xong là hết chuyện, thứ tôi muốn..." Cô ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, "là tài sản của tất cả những người liên quan dính dáng đến nhà họ Chu, toàn bộ tiền bạc của họ, ngoài ra, tôi còn muốn bọn họ không có một cái kết cục đẹp."
Thích Nguyên Hàm cười nói, nghe như thể đang đùa, nhưng có một loại nghiêm túc ác liệt. Trước giờ cô chưa từng là một người lương thiện, cô chưa bao giờ gượng ép bản thân đi tha thứ cho người khác, hoàn toàn triệt để là một người ác độc.
Cho dù trên mặt có dính kem, cũng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc tuyệt đẹp của Thích Nguyên Hàm, đôi môi đỏ mấp máy, cô nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Tha thứ là quá nhẹ nhàng, những tên như bọn họ phải chết, chết một cách đau khổ."
"Vậy chị xem." Diệp Thanh Hà nhích gần tới trước mặt cô, kề sát nhẹ nhàng đụng vào cái mũi của cô, miệng như cũng dính mật, nói: "Chị xem em giống với người sẽ sợ hãi sao?"
Nàng nắm lấy tay của Thích Nguyên Hàm, quét kem lên môi của mình, sau đó dâng đến bên môi của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chỉ cần chị muốn, em đều có thể cho chị, những thứ chị muốn có, em có thể dùng toàn lực lấy cho chị."
Làn môi nàng ngọt ngào, có hương vị của kem bơ.
Thật ra Thích Nguyên Hàm rất thích ăn ngọt.
Diệp Thanh Hà của lúc này, đối với cô có rất có sức cuốn hút.
Diệp Thanh Hà tiếp tục quyến rũ cô: "Ngọt không, thử một chút là biết liền."
Chỉ là khẽ mấp máy, liền bị Diệp Thanh Hà kéo vào vực sâu không thấy đáy, Thích Nguyên Hàm thăm dò tiến về phía trước, chặn lại bờ môi của Diệp Thanh Hà...