Lúc cần dạy dỗ, Thích Nguyên Hàm tuyệt nhiên sẽ không tha cho nàng, cô làm tròn trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm, không những dạy dỗ bằng lời nói, còn dùng nhục hình thích đáng, đánh vào mông của Diệp Thanh Hà.
Bôm bốp vài tiếng, nghe đau thật.
Diệp Thanh Hà nằm trên đùi Thích Nguyên Hàm, siết lấy ga trải giường, nàng cắn môi như không chịu nhượng bộ, để lộ ra bản chất rất xấu xa của mình.
Thích Nguyên Hàm nghĩ, thời Diệp Thanh Hà còn đi học nhất định là một học sinh hư hỏng dạy dỗ mãi không được, thế nên cô đánh thêm hai cái nữa.
Diệp Thanh Hà rất phối hợp với cô, giả vờ đáng thương tội nghiệp nói: "Sao chị đánh em nhiều vậy ạ, em cũng có mắc lỗi thật đâu."
Thích Nguyên Hàm nói thẳng: "Ai bảo mấy ngày này em mặc áo đánh bóng dụ dỗ chị? Còn bắt chị giặt bộ đó cho em."
Diệp Thanh Hà không giải thích, ngược lại còn đắc ý cong môi lên, "Vậy chị bị quyến rũ chưa ạ?"
Nàng cố ý quyến rũ Thích Nguyên Hàm đó chứ, làm Thích Nguyên Hàm muốn có nhưng không có được, khiến Thích Nguyên Hàm nổi giận, Thích Nguyên Hàm là thợ săn, nhưng nàng cũng là yêu tinh, sở trường dùng sức quyến rũ của mình mê hoặc lòng người.
"... Shhh, sao chị còn đánh nữa?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn khóe mắt rưng rưng nước mắt của nàng, cô xoa xoa mông cho nàng, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị đánh đỏ luôn rồi hở?"
Hai cái cuối rất mạnh, rõ ràng là đau thật rồi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chưa đỏ, mà đánh ra nước rồi."
Diệp Thanh Hà hít sâu, đau thật đấy.
Nàng ngồi dậy hôn Thích Nguyên Hàm.
Đôi má Thích Nguyên Hàm nóng lên, nhớ lại dáng vẻ chạy nhảy trên sân bóng của Diệp Thanh Hà mấy ngày này, cô để Diệp Thanh Hà ngồi dậy, tựa như đang phán quyết đưa ra mệnh lệnh, cô nói: "Hôm nay chị muốn ở dưới."
Mặc dù đưa ra yêu cầu như vậy, cô vẫn toát ra vẻ nắm quyền quyển soát trong tay, ra lệnh cho đứa nhóc hư hỏng này lấy lòng cô.
"Học sinh hư hỏng bắt nạt giáo viên chủ nhiệm sao?"
Diệp Thanh Hà xoay người ngồi lên trên, áo chơi bóng rộng thùng thình, tà áo khẽ khàng đung đưa lên xuống theo vòng eo, nàng cụp mắt xuống nhìn Thích Nguyên Hàm, ngón tay đặt lên ngực cô, nóng lòng xé toạc ra bộ đồ đen nghiêm túc của Thích Nguyên Hàm.
......
Tuần trăng mật của Thích Nguyên Hàm vạch ra trong hai tháng, tháng đầu tiên du lịch các danh lam thắng cảnh ở trong nước, tháng thứ hai thì ra nước ngoài, cảm nhận phong tình các nước khác nhau.
Bách Dư Nhu, Hoa Tưởng Nguyệt vẫn luôn đi cùng họ.
Mấy người này đều là ác quỷ, tàu siêu tốc ở quê nhà không thỏa mãn được họ, ra nước ngoài toàn chơi mấy trò kích thích, mỗi lần chơi Thích Nguyên Hàm đều run rẩy đôi chân.
Đêm trước khi về nước, hai người làm cả một đêm trên chiếc giường rộng thênh thang trong khách sạn, yêu đương luôn mang lại cảm giác kích thích mới mẻ, sự kích thích này đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho tuần trăng mật của hai người.
Hôm bay về nước, ai ai cũng chơi mệt rồi, họ đánh một giấc ngon lành trên máy bay.
Về đến nhà, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà liền kiếm mèo, hai tháng này họ không hề quên Trái Cà nhỏ, thường xuyên gọi video về thăm Trái Cà nhỏ.
Bình thường gọi điện dễ gọi nhóc này lắm, mắt vừa liếc thấy bọn họ, là chạy thẳng vào phòng khách, đến con cá nhỏ của mình cũng không cần.
"Tuyệt tình thật đấy." Diệp Thanh Hà kéo vali vào vườn, chống tay lên thanh vali nói: "Mất công chúng ta còn mua cho nó nhiều đồ chơi như vậy, cả một vali luôn."
Diệp Thanh Hà vừa lắc đầu xong, Trái Cà đã từ phòng đi ra, còn đẩy theo cái bát nhỏ của nó, dáng vẻ như không đợi được nữa muốn ăn ngay và luôn.
Thích Nguyên Hàm bật cười, cô xách vali trong tay Diệp Thanh Hà lên, đến bậc thềm ngồi xuống, Trái Cà lập tức sáp đến tóm lấy chân cô.
"Vẫn còn chút lương tâm đó." Thích Nguyên Hàm xoa xoa cái đầu nó.
Đợi Diệp Thanh Hà đi đến, Trái Cà lại nằm bò cạnh chân Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngồi sáp Thích Nguyên Hàm, rồi ôm nó lên. Trở về từ chuyến du lịch đường dài, vẫn còn có vật nhỏ dễ thương này ở nhà đợi, thật sự cảm giác ấm áp hạnh phúc từ từ dâng trào lên, như sắp trào ra khỏi con tim của Diệp Thanh Hà.
Trái Cà nằm một lúc, rồi đi đẩy đẩy cái vali.
Thích Nguyên Hàm cảm khái: "Em xem, đứa nhỏ này biết chúng mình mệt rồi, còn đẩy vali giúp chúng mình đấy."
Diệp Thanh Hà dạ một tiếng, mặc dù đứa nhóc này thường giành vợ với nàng, nhưng thi thoảng nó cũng dễ thương, "Lần sau chúng ta đi chơi, có thể đem nó đi theo được không, nó cũng cảm thấy cô đơn đó."
Họ kết hôn vào tháng bảy, Trái Cà cũng đi theo, thắt một cái cavat nhỏ, tuần trăng mật sau đó thì họ du lịch khắp nơi, nên cho Trái Cà về nhà.
Đúng lúc này dì giúp việc Trịnh ra ngoài gọi ăn cơm, dì vừa liếc thấy Trái Cà, liền nói: "Hình như Trái Cà đói bụng rồi, cứ nghịch vali thế kia, để tôi cho nó ít đồ ăn."
"..."
Hai người bên cạnh vỡ mộng, hóa ra tên vô pháp vô thiên này đẩy vali là vì muốn ăn cơm, cảm lạnh thật đấy.
Trong lòng họ trách móc mèo một lượt, Thích Nguyên Hàm để vali xuống, lấy đồ ăn vặt cùng đồ chơi bên trong ra, vừa mới đặt xuống, Trái Cà đã nhảy sáp tới.
Diệp Thanh Hà cố ý cầm gậy trêu mèo chơi với Trái Cà, Trái Cà nhảy lên, lăn vào lòng Thích Nguyên Hàm, rồi nhảy lên người Diệp Thanh Hà.
Hôm nay nó rất dính người, lăn đi lăn lại trên đùi Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nhặt đồ đạc lên, đổ đầy thức ăn vào bát cho nó, còn thêm cho nó ít đồ ăn vặt.
Một nhà ba miệng ăn đã cùng ăn bữa cơm đoàn viên sau khi cưới.
Hôn lễ kết thúc, Thích Nguyên Hàm quay về nhà cổ phương Tây, phòng ốc đã dọn dẹp sạch sẽ. cô còn bỏ tiền ra để tu sửa thêm một lần nữa.
Hai người không định sống ở đâu, hiện tại họ đang ở biệt thự biệt lập, ở đó bố trí ổn lắm, trồng hoa cỏ, còn nuôi một chú mèo.
Thích Nguyên Hàm dẫn Diệp Thanh Hà đi thăm mộ cha cô, ngày trước Diệp Thanh Hà từng đến một lần. Thích Nguyên Hàm nghĩ, ba cô chắc chắn rất có ấn tượng về Diệp Thanh Hà. Chuyện Diệp Thanh Hà ấn đầu người nhà họ Chu xuống đất dập đầu, lúc đó cả cộng đồng mạng đều biết, khoảnh khắc đó rất hả giận.
Cô kể cho ba rất nhiều chuyện, kể rằng đám cưới của mình long trọng như thế nào, vợ mới cưới rất tốt với cô, họ bên nhau ngọt ngào, sau này cô không phải cô độc một mình nữa, có một người vợ đáng yêu, và một chú mèo dễ thương rồi.
Diệp Thanh Hà ở bên lắng nghe, đợi Thích Nguyên Hàm nói xong, nàng dập đầu trước mộ của ba Thích, trước khi cưới Thích Nguyên Hàm đã lập lời thề với Đoàn Cự Phong, bây giờ nàng cũng thề với ba Thích, nàng sẽ tốt với Thích Nguyên Hàm một đời này.
Rời khỏi nghĩa trang, trên đường quay về, họ gặp một chú cún nhỏ. Chú cún này chắc là bị bỏ rơi rồi, đáng thương tội nghiệp nằm trong hộp giấy sắp nát bét.
Thích Nguyên Hàm bảo Diệp Thanh Hà dừng xe lại, nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô đột nhiên thấy cay cay mũi, chắc là do địa điểm đặc biệt, Thích Nguyên Hàm nhớ lại chú chó mình nuôi hồi trước, cô còn chưa xuống xe, đã nói: "Chúng ta cũng nhận nuôi chú chó này đi."
"Dạ?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn, "Nuôi chó sao, cái đứa nhóc ở nhà kia có đồng ý không, em nghe nói chó mèo không hợp nhau."
"Nhìn thấy đã là duyên phận, chúng ta không nhặt về, chỉ sợ chú chó này sẽ chết đói ở đây." Nghĩa trang không có nhiều người qua lại, chủ nhân cũ của nó cũng nhẫn tâm đấy, vứt chỗ nào không vứt, nỡ lòng nào vứt ở nghĩa trang.
Xe dừng lại, Thích Nguyên Hàm xuống xe ôm chú chó lên, người nó bốc mùi rồi, chắc là đã bị vứt đó vài ngày, nó nằm im ỉm không còn sức để kêu nữa.
Diệp Thanh Hà theo đằng sau cô, cởi áo khoác đưa cho Thích Nguyên Hàm, bảo cô mặc cho cún, rồi nói: "Nhanh quá đi, vừa cưới xong chúng ta lại có đứa thứ hai, chị chịu nổi không ạ."
"Chịu được, trước đây chị từng nuôi chó." Chú chó Tiểu Trạch mà Thích Nguyên Hàm nuôi ngày trước, cũng là được ba cô nhặt về, lúc đó nó đã lớn rồi, được một tuổi rưỡi, đã biết tự mình chạy nhảy.
Thích Nguyên Hàm liếc Diệp Thanh Hà, cố ý nói: "Chị có tâm nuôi chó lắm đấy, dù sao thì chú chó hoang điên dại nhất thế giới chị cũng thuần hóa được rồi, thêm một chú cũng không sao."
Diệp Thanh Hà thoáng sững sờ, miệng lẩm bẩm từng chữ: "Thêm một chú chó?"
Câu này nghĩa là, nàng không còn là chú chó duy nhất trong nhà nữa.
Diệp Thanh Hà muốn làm chú chó độc nhất vô nhị của Thích Nguyên Hàm, nàng cảnh giác nhìn chú chó nằm trong lòng Thích Nguyên Hàm, híp mắt lại, trông rất nguy hiểm.
Nhưng, Thích Nguyên Hàm đã bọc chú chó lại, nói: "Nào, ngoan ngoan, để mẹ con ôm, Mommy còn phải lái xe nữa."
Khoảnh khắc này, khuôn mặt vui vẻ của Thích Nguyên Hàm khựng lại, hai tay nàng cứng ngắc ôm lấy chú chó, trong lòng nàng không thích chút nào, có chú chó này, nàng không phải là chú chó duy nhất bên cạnh Thích Nguyên Hàm nữa! Đột nhiên nàng lại ghét cái ngoài ý muốn này.
"Mommy, nuôi chó vẫn phiền phức lắm đó." Diệp Thanh Hà khẽ nói, cúi đầu nhìn chú chó trong lòng mình, chú chó nhỏ yếu đuối "Gâu" một tiếng, "Với lại, chưa chắc nó đã thích em đâu."
Thích Nguyên Hàm mở cửa xe ra, cô nhịn cười, cố ý nói: "Không phải em thích đứa thứ hai sao, mang thai chín tháng mười ngày cực nhọc mà."
Diệp Thanh Hà tự vác đá đập vào chân mình.
Chú chó rất giống với Trái Cà lúc mới nhặt về, sợ người lạ, cứ cuộn mình trong áo. Thích Nguyên Hàm nhìn qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh Hà ôm chú chó, ngồi ghế đằng sau, cười gượng gạo cực kỳ, "Em rất yêu nó mà."
Thích Nguyên Hàm nhịn cười khổ chết đi được, cô vợ kiều của cô đáng yêu quá đi mất.
Họ rẽ qua bệnh viện thú y trước, mua ít thức ăn cho chó, trên đường về cũng lo lắng lắm, không biết Trái Cà có tiếp nhận chú chó này không.
Về đến nhà Thích Nguyên Hàm đặt chó vào đệm sô pha mới mua, cô đứng ở bên quan sát thái độ của Trái Cà, nếu như Trái Cà bài xích, cô sẽ ôm nó lên tầng hai, Trái Cà cũng rất nhanh đánh hơi được mùi của thú cưng mới trong nhà, chậm rãi đi qua ngó xem, đôi mắt nó tràn đầy nghi vấn.
Thích Nguyên Hàm giới thiệu cho nó, "Em gái mới đến, còn chưa đặt tên, con thích không?"
Trái Cà meo một tiếng, không có ý kiến gì.
Còn đôi mắt của Diệp Thanh Hà tương đối đỏ.
Chú cún nằm trên đệm mới mua, không dám lại gần Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm lấy bình sữa mới mua ra, cô bóp nhẹ, lắc lắc bình sữa, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp mới đút cho cún, cô đặt cún vào vị trí, đút sữa vào miệng nó.
Trái Cà tò mò nhìn, Thích Nguyên Hàm liền nói với nó: "Cho em con uống sữa trước, lát bóc pate cho con sau."
Trái Cà ngoan ngoãn đợi, giữa chừng còn liếc người đang cào sô pha ở bên cạnh - người không biết nên gọi là mẹ hay là chị – Diệp Thanh Hà
Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm đút sữa mãi, ánh mắt không rời đi một giây phút nào.
Chú cún ăn nhiều hơn chút so với Trái Cà lúc nhỏ, đút một chút là nó tự biết hút uống sữa, Thích Nguyên Hàm đợi nó ăn no xong, thì đi bóc pate cho Trái Cà.
Xong việc cô quay lại nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Ây da, đại bảo bối của chúng ta sao thế này, sao cứ không vui vậy."
"Không phải chị có chó mới rồi sao?" Diệp Thanh Hà dỗi nói, "Chị quan tâm em làm gì."
Thích Nguyên Hàm phát hiện ra, Trái Cà tiếp nhận chú chó mới đến rất nhanh, nhưng chú chó lớn trong nhà cô này thì lại không tiếp nhận cho mấy, chứng minh cho câu nói: Một núi không thể có hai chó.
Cô bắt đầu dỗ dành Diệp Thanh Hà, nói: "Em sao có thể so với nó chứ, nó chỉ là thú cưng thôi mà, tất nhiên là chị yêu em nhất rồi!"
"Thật sao?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, Diệp Thanh Hà lại nói: "Chị thề đi."
"Vậy chị thề thế nào?" Thích Nguyên Hàm giơ ngón tay, khó hiểu hỏi.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị thề, trong lòng chị em mới là chú cún đích thực."
"..."
Thích Nguyên Hàm thoáng sững sờ, không biết vì sao, cô thực sự muốn cười, nhưng trông Diệp Thanh Hà rất nghiêm túc, cô chỉ đành nhịn xuống nói: "Tôi thề rằng, Trái Cà, và chú chó mới đến... à không, thú cưng mới đến đều không quan trọng bằng Diệp Thanh Hà, em ấy mới là chú cún đích thực."
Diệp Thanh Hà nghe xong vui vẻ cười liền, vươn mình một cái, rất khoan dung độ lượng mà nói: "Vậy em miễn cưỡng chấp nhận nó nhé."
Nàng cũng không phải là thật sự ghét chó, mà là ghen, chỉ cần Thích Nguyên Hàm dỗ, xác nhận vị trí của nàng ở đâu, nàng sẽ không giận dữ nữa.
Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi: "Thế chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Diệp Thanh Hà đi theo, đến bàn bếp, nàng ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm xới cơm cho nàng, rồi gắp thức ăn cho nàng, biểu hiện rất dịu dàng, củng cố vị trí của nàng.
Dùng bữa xong, Thích Nguyên Hàm ra vườn lấy quần áo vào, gấp gọn gàng, rồi để bộ vest mai mặc ở đầu giường.
Trước đây những chuyện này hai người họ đều làm, không có cảm giác đặc biệt gì mấy. Hôm nay Diệp Thanh Hà lại rất chăm chú nhìn Thích Nguyên Hàm, nàng đi đến cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, sao người chị có mùi sữa ý, nồng lắm luôn."
"Không có chứ?" Thích Nguyên Hàm hít một hơi, không ngửi thấy mùi gì.
Thích Nguyên Hàm vòng tay quanh cổ cô rồi ngửi, "Đừng nói là mùi nước hoa của người phụ nữ khác nhé? Thế nên chị mới không ngửi thấy."
Nàng cố ý thò tay bò đi bò lại trên người Thích Nguyên Hàm, kéo áo sơ mi của Thích Nguyên Hàm xuống, kiểm tra xem xem có hickey không.
"Đừng nghịch nữa." Thích Nguyên Hàm giữ lấy quần áo, bị Diệp Thanh Hà quậy nửa ngày trời, cô mới nhẹ nhàng nói: "Chắc là do vừa nãy cho cún uống sữa đổ ra, dính lên áo, em đừng suy diễn nữa."
Diệp Thanh Hà tiếp tục hỏi, không chịu nghe theo, nói: "Đừng nói là mùi sữa từ chị nhé, nghe nói sinh con xong đều như vậy, có mùi sữa."
Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, lườm Diệp Thanh Hà, "Nói linh tinh gì vậy, chị còn không muốn có trẻ con."
Thật ra, hai người kết hôn cũng có người từng bóng gió hỏi, hỏi hai người họ có đi nhận nuôi một đứa trẻ không.
Đầu tiên cô và Diệp Thanh Hà không cần cái gì mà có con để phòng khi về già, tiếp theo là họ đang rất hạnh phúc, hiện tại không muốn có người chen chân vào làm phiền.
Thích Nguyên Hàm không ghét trẻ con, liên quan đến trẻ con, cô đã thành lập một bộ phận từ thiện trong công ty, sau này khi rảnh rỗi cô sẽ dẫn Diệp Thanh Hà đi làm từ thiện, đến cơ quan phúc lợi thăm bọn trẻ.
Đứa trẻ duy nhất cô muốn chỉ có Diệp Thanh Hà.
Chỉ muốn cưng chiều nàng thành một đứa trẻ mãi mãi không lớn.
Thích Nguyên Hàm kéo áo lên ngửi, nói: "Cũng không nặng mùi mà, sao em còn nhìn chằm chằm chị như vậy."
Diệp Thanh Hà liền nhẹ giọng nói: "Em thấy chị cực kỳ giống vợ của em."
Thích Nguyên Hàm cảm thấy buồn cười, "Sao nào, cưới lâu vậy rồi, em còn chưa biết là thực hay mộng hở?"
"... Không phải đâu, để em nghĩ xem nên hình dung thế nào." Diệp Thanh Hà từng gọi chị, cũng từng gọi mommy, nhưng nàng rất ít khi gọi vợ ơi.
Nàng lại sáp tới, ngửi mùi sữa nhàn nhạt sắp tan hết.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Trong thế giới của nàng, Thích Nguyên Hàm như một vị thần, vị trí đó chưa từng thay đổi, nàng luôn tôn sùng vị thần của nàng, vậy nên đa số nàng gọi Thích Nguyên Hàm là chị.
Ý nghĩa của vợ, cảm giác thật sự về vợ, đến bây giờ nàng mới hiểu được, phân biệt được thế nào là gọi vợ thế nào là gọi chị.
Nhất là lúc Thích Nguyên Hàm đút sữa cho cún, cực kỳ có mùi hương của người vợ, trên người cô vương vấn hương sữa, tựa như people wife của nàng, chỉ thuộc về mình nàng mà thôi.
Bôm bốp vài tiếng, nghe đau thật.
Diệp Thanh Hà nằm trên đùi Thích Nguyên Hàm, siết lấy ga trải giường, nàng cắn môi như không chịu nhượng bộ, để lộ ra bản chất rất xấu xa của mình.
Thích Nguyên Hàm nghĩ, thời Diệp Thanh Hà còn đi học nhất định là một học sinh hư hỏng dạy dỗ mãi không được, thế nên cô đánh thêm hai cái nữa.
Diệp Thanh Hà rất phối hợp với cô, giả vờ đáng thương tội nghiệp nói: "Sao chị đánh em nhiều vậy ạ, em cũng có mắc lỗi thật đâu."
Thích Nguyên Hàm nói thẳng: "Ai bảo mấy ngày này em mặc áo đánh bóng dụ dỗ chị? Còn bắt chị giặt bộ đó cho em."
Diệp Thanh Hà không giải thích, ngược lại còn đắc ý cong môi lên, "Vậy chị bị quyến rũ chưa ạ?"
Nàng cố ý quyến rũ Thích Nguyên Hàm đó chứ, làm Thích Nguyên Hàm muốn có nhưng không có được, khiến Thích Nguyên Hàm nổi giận, Thích Nguyên Hàm là thợ săn, nhưng nàng cũng là yêu tinh, sở trường dùng sức quyến rũ của mình mê hoặc lòng người.
"... Shhh, sao chị còn đánh nữa?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn khóe mắt rưng rưng nước mắt của nàng, cô xoa xoa mông cho nàng, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị đánh đỏ luôn rồi hở?"
Hai cái cuối rất mạnh, rõ ràng là đau thật rồi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chưa đỏ, mà đánh ra nước rồi."
Diệp Thanh Hà hít sâu, đau thật đấy.
Nàng ngồi dậy hôn Thích Nguyên Hàm.
Đôi má Thích Nguyên Hàm nóng lên, nhớ lại dáng vẻ chạy nhảy trên sân bóng của Diệp Thanh Hà mấy ngày này, cô để Diệp Thanh Hà ngồi dậy, tựa như đang phán quyết đưa ra mệnh lệnh, cô nói: "Hôm nay chị muốn ở dưới."
Mặc dù đưa ra yêu cầu như vậy, cô vẫn toát ra vẻ nắm quyền quyển soát trong tay, ra lệnh cho đứa nhóc hư hỏng này lấy lòng cô.
"Học sinh hư hỏng bắt nạt giáo viên chủ nhiệm sao?"
Diệp Thanh Hà xoay người ngồi lên trên, áo chơi bóng rộng thùng thình, tà áo khẽ khàng đung đưa lên xuống theo vòng eo, nàng cụp mắt xuống nhìn Thích Nguyên Hàm, ngón tay đặt lên ngực cô, nóng lòng xé toạc ra bộ đồ đen nghiêm túc của Thích Nguyên Hàm.
......
Tuần trăng mật của Thích Nguyên Hàm vạch ra trong hai tháng, tháng đầu tiên du lịch các danh lam thắng cảnh ở trong nước, tháng thứ hai thì ra nước ngoài, cảm nhận phong tình các nước khác nhau.
Bách Dư Nhu, Hoa Tưởng Nguyệt vẫn luôn đi cùng họ.
Mấy người này đều là ác quỷ, tàu siêu tốc ở quê nhà không thỏa mãn được họ, ra nước ngoài toàn chơi mấy trò kích thích, mỗi lần chơi Thích Nguyên Hàm đều run rẩy đôi chân.
Đêm trước khi về nước, hai người làm cả một đêm trên chiếc giường rộng thênh thang trong khách sạn, yêu đương luôn mang lại cảm giác kích thích mới mẻ, sự kích thích này đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho tuần trăng mật của hai người.
Hôm bay về nước, ai ai cũng chơi mệt rồi, họ đánh một giấc ngon lành trên máy bay.
Về đến nhà, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà liền kiếm mèo, hai tháng này họ không hề quên Trái Cà nhỏ, thường xuyên gọi video về thăm Trái Cà nhỏ.
Bình thường gọi điện dễ gọi nhóc này lắm, mắt vừa liếc thấy bọn họ, là chạy thẳng vào phòng khách, đến con cá nhỏ của mình cũng không cần.
"Tuyệt tình thật đấy." Diệp Thanh Hà kéo vali vào vườn, chống tay lên thanh vali nói: "Mất công chúng ta còn mua cho nó nhiều đồ chơi như vậy, cả một vali luôn."
Diệp Thanh Hà vừa lắc đầu xong, Trái Cà đã từ phòng đi ra, còn đẩy theo cái bát nhỏ của nó, dáng vẻ như không đợi được nữa muốn ăn ngay và luôn.
Thích Nguyên Hàm bật cười, cô xách vali trong tay Diệp Thanh Hà lên, đến bậc thềm ngồi xuống, Trái Cà lập tức sáp đến tóm lấy chân cô.
"Vẫn còn chút lương tâm đó." Thích Nguyên Hàm xoa xoa cái đầu nó.
Đợi Diệp Thanh Hà đi đến, Trái Cà lại nằm bò cạnh chân Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngồi sáp Thích Nguyên Hàm, rồi ôm nó lên. Trở về từ chuyến du lịch đường dài, vẫn còn có vật nhỏ dễ thương này ở nhà đợi, thật sự cảm giác ấm áp hạnh phúc từ từ dâng trào lên, như sắp trào ra khỏi con tim của Diệp Thanh Hà.
Trái Cà nằm một lúc, rồi đi đẩy đẩy cái vali.
Thích Nguyên Hàm cảm khái: "Em xem, đứa nhỏ này biết chúng mình mệt rồi, còn đẩy vali giúp chúng mình đấy."
Diệp Thanh Hà dạ một tiếng, mặc dù đứa nhóc này thường giành vợ với nàng, nhưng thi thoảng nó cũng dễ thương, "Lần sau chúng ta đi chơi, có thể đem nó đi theo được không, nó cũng cảm thấy cô đơn đó."
Họ kết hôn vào tháng bảy, Trái Cà cũng đi theo, thắt một cái cavat nhỏ, tuần trăng mật sau đó thì họ du lịch khắp nơi, nên cho Trái Cà về nhà.
Đúng lúc này dì giúp việc Trịnh ra ngoài gọi ăn cơm, dì vừa liếc thấy Trái Cà, liền nói: "Hình như Trái Cà đói bụng rồi, cứ nghịch vali thế kia, để tôi cho nó ít đồ ăn."
"..."
Hai người bên cạnh vỡ mộng, hóa ra tên vô pháp vô thiên này đẩy vali là vì muốn ăn cơm, cảm lạnh thật đấy.
Trong lòng họ trách móc mèo một lượt, Thích Nguyên Hàm để vali xuống, lấy đồ ăn vặt cùng đồ chơi bên trong ra, vừa mới đặt xuống, Trái Cà đã nhảy sáp tới.
Diệp Thanh Hà cố ý cầm gậy trêu mèo chơi với Trái Cà, Trái Cà nhảy lên, lăn vào lòng Thích Nguyên Hàm, rồi nhảy lên người Diệp Thanh Hà.
Hôm nay nó rất dính người, lăn đi lăn lại trên đùi Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nhặt đồ đạc lên, đổ đầy thức ăn vào bát cho nó, còn thêm cho nó ít đồ ăn vặt.
Một nhà ba miệng ăn đã cùng ăn bữa cơm đoàn viên sau khi cưới.
Hôn lễ kết thúc, Thích Nguyên Hàm quay về nhà cổ phương Tây, phòng ốc đã dọn dẹp sạch sẽ. cô còn bỏ tiền ra để tu sửa thêm một lần nữa.
Hai người không định sống ở đâu, hiện tại họ đang ở biệt thự biệt lập, ở đó bố trí ổn lắm, trồng hoa cỏ, còn nuôi một chú mèo.
Thích Nguyên Hàm dẫn Diệp Thanh Hà đi thăm mộ cha cô, ngày trước Diệp Thanh Hà từng đến một lần. Thích Nguyên Hàm nghĩ, ba cô chắc chắn rất có ấn tượng về Diệp Thanh Hà. Chuyện Diệp Thanh Hà ấn đầu người nhà họ Chu xuống đất dập đầu, lúc đó cả cộng đồng mạng đều biết, khoảnh khắc đó rất hả giận.
Cô kể cho ba rất nhiều chuyện, kể rằng đám cưới của mình long trọng như thế nào, vợ mới cưới rất tốt với cô, họ bên nhau ngọt ngào, sau này cô không phải cô độc một mình nữa, có một người vợ đáng yêu, và một chú mèo dễ thương rồi.
Diệp Thanh Hà ở bên lắng nghe, đợi Thích Nguyên Hàm nói xong, nàng dập đầu trước mộ của ba Thích, trước khi cưới Thích Nguyên Hàm đã lập lời thề với Đoàn Cự Phong, bây giờ nàng cũng thề với ba Thích, nàng sẽ tốt với Thích Nguyên Hàm một đời này.
Rời khỏi nghĩa trang, trên đường quay về, họ gặp một chú cún nhỏ. Chú cún này chắc là bị bỏ rơi rồi, đáng thương tội nghiệp nằm trong hộp giấy sắp nát bét.
Thích Nguyên Hàm bảo Diệp Thanh Hà dừng xe lại, nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô đột nhiên thấy cay cay mũi, chắc là do địa điểm đặc biệt, Thích Nguyên Hàm nhớ lại chú chó mình nuôi hồi trước, cô còn chưa xuống xe, đã nói: "Chúng ta cũng nhận nuôi chú chó này đi."
"Dạ?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn, "Nuôi chó sao, cái đứa nhóc ở nhà kia có đồng ý không, em nghe nói chó mèo không hợp nhau."
"Nhìn thấy đã là duyên phận, chúng ta không nhặt về, chỉ sợ chú chó này sẽ chết đói ở đây." Nghĩa trang không có nhiều người qua lại, chủ nhân cũ của nó cũng nhẫn tâm đấy, vứt chỗ nào không vứt, nỡ lòng nào vứt ở nghĩa trang.
Xe dừng lại, Thích Nguyên Hàm xuống xe ôm chú chó lên, người nó bốc mùi rồi, chắc là đã bị vứt đó vài ngày, nó nằm im ỉm không còn sức để kêu nữa.
Diệp Thanh Hà theo đằng sau cô, cởi áo khoác đưa cho Thích Nguyên Hàm, bảo cô mặc cho cún, rồi nói: "Nhanh quá đi, vừa cưới xong chúng ta lại có đứa thứ hai, chị chịu nổi không ạ."
"Chịu được, trước đây chị từng nuôi chó." Chú chó Tiểu Trạch mà Thích Nguyên Hàm nuôi ngày trước, cũng là được ba cô nhặt về, lúc đó nó đã lớn rồi, được một tuổi rưỡi, đã biết tự mình chạy nhảy.
Thích Nguyên Hàm liếc Diệp Thanh Hà, cố ý nói: "Chị có tâm nuôi chó lắm đấy, dù sao thì chú chó hoang điên dại nhất thế giới chị cũng thuần hóa được rồi, thêm một chú cũng không sao."
Diệp Thanh Hà thoáng sững sờ, miệng lẩm bẩm từng chữ: "Thêm một chú chó?"
Câu này nghĩa là, nàng không còn là chú chó duy nhất trong nhà nữa.
Diệp Thanh Hà muốn làm chú chó độc nhất vô nhị của Thích Nguyên Hàm, nàng cảnh giác nhìn chú chó nằm trong lòng Thích Nguyên Hàm, híp mắt lại, trông rất nguy hiểm.
Nhưng, Thích Nguyên Hàm đã bọc chú chó lại, nói: "Nào, ngoan ngoan, để mẹ con ôm, Mommy còn phải lái xe nữa."
Khoảnh khắc này, khuôn mặt vui vẻ của Thích Nguyên Hàm khựng lại, hai tay nàng cứng ngắc ôm lấy chú chó, trong lòng nàng không thích chút nào, có chú chó này, nàng không phải là chú chó duy nhất bên cạnh Thích Nguyên Hàm nữa! Đột nhiên nàng lại ghét cái ngoài ý muốn này.
"Mommy, nuôi chó vẫn phiền phức lắm đó." Diệp Thanh Hà khẽ nói, cúi đầu nhìn chú chó trong lòng mình, chú chó nhỏ yếu đuối "Gâu" một tiếng, "Với lại, chưa chắc nó đã thích em đâu."
Thích Nguyên Hàm mở cửa xe ra, cô nhịn cười, cố ý nói: "Không phải em thích đứa thứ hai sao, mang thai chín tháng mười ngày cực nhọc mà."
Diệp Thanh Hà tự vác đá đập vào chân mình.
Chú chó rất giống với Trái Cà lúc mới nhặt về, sợ người lạ, cứ cuộn mình trong áo. Thích Nguyên Hàm nhìn qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh Hà ôm chú chó, ngồi ghế đằng sau, cười gượng gạo cực kỳ, "Em rất yêu nó mà."
Thích Nguyên Hàm nhịn cười khổ chết đi được, cô vợ kiều của cô đáng yêu quá đi mất.
Họ rẽ qua bệnh viện thú y trước, mua ít thức ăn cho chó, trên đường về cũng lo lắng lắm, không biết Trái Cà có tiếp nhận chú chó này không.
Về đến nhà Thích Nguyên Hàm đặt chó vào đệm sô pha mới mua, cô đứng ở bên quan sát thái độ của Trái Cà, nếu như Trái Cà bài xích, cô sẽ ôm nó lên tầng hai, Trái Cà cũng rất nhanh đánh hơi được mùi của thú cưng mới trong nhà, chậm rãi đi qua ngó xem, đôi mắt nó tràn đầy nghi vấn.
Thích Nguyên Hàm giới thiệu cho nó, "Em gái mới đến, còn chưa đặt tên, con thích không?"
Trái Cà meo một tiếng, không có ý kiến gì.
Còn đôi mắt của Diệp Thanh Hà tương đối đỏ.
Chú cún nằm trên đệm mới mua, không dám lại gần Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm lấy bình sữa mới mua ra, cô bóp nhẹ, lắc lắc bình sữa, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp mới đút cho cún, cô đặt cún vào vị trí, đút sữa vào miệng nó.
Trái Cà tò mò nhìn, Thích Nguyên Hàm liền nói với nó: "Cho em con uống sữa trước, lát bóc pate cho con sau."
Trái Cà ngoan ngoãn đợi, giữa chừng còn liếc người đang cào sô pha ở bên cạnh - người không biết nên gọi là mẹ hay là chị – Diệp Thanh Hà
Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm đút sữa mãi, ánh mắt không rời đi một giây phút nào.
Chú cún ăn nhiều hơn chút so với Trái Cà lúc nhỏ, đút một chút là nó tự biết hút uống sữa, Thích Nguyên Hàm đợi nó ăn no xong, thì đi bóc pate cho Trái Cà.
Xong việc cô quay lại nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Ây da, đại bảo bối của chúng ta sao thế này, sao cứ không vui vậy."
"Không phải chị có chó mới rồi sao?" Diệp Thanh Hà dỗi nói, "Chị quan tâm em làm gì."
Thích Nguyên Hàm phát hiện ra, Trái Cà tiếp nhận chú chó mới đến rất nhanh, nhưng chú chó lớn trong nhà cô này thì lại không tiếp nhận cho mấy, chứng minh cho câu nói: Một núi không thể có hai chó.
Cô bắt đầu dỗ dành Diệp Thanh Hà, nói: "Em sao có thể so với nó chứ, nó chỉ là thú cưng thôi mà, tất nhiên là chị yêu em nhất rồi!"
"Thật sao?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, Diệp Thanh Hà lại nói: "Chị thề đi."
"Vậy chị thề thế nào?" Thích Nguyên Hàm giơ ngón tay, khó hiểu hỏi.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị thề, trong lòng chị em mới là chú cún đích thực."
"..."
Thích Nguyên Hàm thoáng sững sờ, không biết vì sao, cô thực sự muốn cười, nhưng trông Diệp Thanh Hà rất nghiêm túc, cô chỉ đành nhịn xuống nói: "Tôi thề rằng, Trái Cà, và chú chó mới đến... à không, thú cưng mới đến đều không quan trọng bằng Diệp Thanh Hà, em ấy mới là chú cún đích thực."
Diệp Thanh Hà nghe xong vui vẻ cười liền, vươn mình một cái, rất khoan dung độ lượng mà nói: "Vậy em miễn cưỡng chấp nhận nó nhé."
Nàng cũng không phải là thật sự ghét chó, mà là ghen, chỉ cần Thích Nguyên Hàm dỗ, xác nhận vị trí của nàng ở đâu, nàng sẽ không giận dữ nữa.
Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi: "Thế chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Diệp Thanh Hà đi theo, đến bàn bếp, nàng ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm xới cơm cho nàng, rồi gắp thức ăn cho nàng, biểu hiện rất dịu dàng, củng cố vị trí của nàng.
Dùng bữa xong, Thích Nguyên Hàm ra vườn lấy quần áo vào, gấp gọn gàng, rồi để bộ vest mai mặc ở đầu giường.
Trước đây những chuyện này hai người họ đều làm, không có cảm giác đặc biệt gì mấy. Hôm nay Diệp Thanh Hà lại rất chăm chú nhìn Thích Nguyên Hàm, nàng đi đến cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, sao người chị có mùi sữa ý, nồng lắm luôn."
"Không có chứ?" Thích Nguyên Hàm hít một hơi, không ngửi thấy mùi gì.
Thích Nguyên Hàm vòng tay quanh cổ cô rồi ngửi, "Đừng nói là mùi nước hoa của người phụ nữ khác nhé? Thế nên chị mới không ngửi thấy."
Nàng cố ý thò tay bò đi bò lại trên người Thích Nguyên Hàm, kéo áo sơ mi của Thích Nguyên Hàm xuống, kiểm tra xem xem có hickey không.
"Đừng nghịch nữa." Thích Nguyên Hàm giữ lấy quần áo, bị Diệp Thanh Hà quậy nửa ngày trời, cô mới nhẹ nhàng nói: "Chắc là do vừa nãy cho cún uống sữa đổ ra, dính lên áo, em đừng suy diễn nữa."
Diệp Thanh Hà tiếp tục hỏi, không chịu nghe theo, nói: "Đừng nói là mùi sữa từ chị nhé, nghe nói sinh con xong đều như vậy, có mùi sữa."
Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, lườm Diệp Thanh Hà, "Nói linh tinh gì vậy, chị còn không muốn có trẻ con."
Thật ra, hai người kết hôn cũng có người từng bóng gió hỏi, hỏi hai người họ có đi nhận nuôi một đứa trẻ không.
Đầu tiên cô và Diệp Thanh Hà không cần cái gì mà có con để phòng khi về già, tiếp theo là họ đang rất hạnh phúc, hiện tại không muốn có người chen chân vào làm phiền.
Thích Nguyên Hàm không ghét trẻ con, liên quan đến trẻ con, cô đã thành lập một bộ phận từ thiện trong công ty, sau này khi rảnh rỗi cô sẽ dẫn Diệp Thanh Hà đi làm từ thiện, đến cơ quan phúc lợi thăm bọn trẻ.
Đứa trẻ duy nhất cô muốn chỉ có Diệp Thanh Hà.
Chỉ muốn cưng chiều nàng thành một đứa trẻ mãi mãi không lớn.
Thích Nguyên Hàm kéo áo lên ngửi, nói: "Cũng không nặng mùi mà, sao em còn nhìn chằm chằm chị như vậy."
Diệp Thanh Hà liền nhẹ giọng nói: "Em thấy chị cực kỳ giống vợ của em."
Thích Nguyên Hàm cảm thấy buồn cười, "Sao nào, cưới lâu vậy rồi, em còn chưa biết là thực hay mộng hở?"
"... Không phải đâu, để em nghĩ xem nên hình dung thế nào." Diệp Thanh Hà từng gọi chị, cũng từng gọi mommy, nhưng nàng rất ít khi gọi vợ ơi.
Nàng lại sáp tới, ngửi mùi sữa nhàn nhạt sắp tan hết.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Trong thế giới của nàng, Thích Nguyên Hàm như một vị thần, vị trí đó chưa từng thay đổi, nàng luôn tôn sùng vị thần của nàng, vậy nên đa số nàng gọi Thích Nguyên Hàm là chị.
Ý nghĩa của vợ, cảm giác thật sự về vợ, đến bây giờ nàng mới hiểu được, phân biệt được thế nào là gọi vợ thế nào là gọi chị.
Nhất là lúc Thích Nguyên Hàm đút sữa cho cún, cực kỳ có mùi hương của người vợ, trên người cô vương vấn hương sữa, tựa như people wife của nàng, chỉ thuộc về mình nàng mà thôi.
Danh sách chương