Tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng, giấc ngủ này cũng không phải là rất thoải mái, nhưng so với lúc trước còn thoải mái hơn rất nhiều.
Ánh nắng từ khe hở giữa rèm cửa, hắt vào tường, tạo nên những đốm sáng loang lổ, Thích Nguyên Hàm bây giờ mới nhận ra, trên giường treo một phao bơi, cách bày trí gian phòng, giống như một khoang thuyền kiểu cũ, lắng nghe tiếng sóng biển sớm mai, như con thuyền nhỏ nhoi trôi dạt suốt đêm, cuối cùng cũng cập bến.
Một lúc sau, có tiếng có cửa, miệng Thích Nguyên Hàm đang ngậm bàn chải đánh răng, định xử lý sạch sẽ bọt trắng nơi miệng rồi mới đi mở cửa, nhưng người ngoài cửa như thể không đợi được nữa cứ gõ cửa liên tiếp.
To một tiếng, nhỏ một tiếng, giống như đang đệm nhạc.
Thích Nguyên Hàm ra mở cửa, người ở bên ngoài chính là Diệp Thanh Hà, nàng mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, tóc tai lộn xộn, đang còn ngáp, dưới mắt có vệt nước, lông mi rung động ướt đẫm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, mắt của nàng mở to ra, trừng mắt nhìn miệng của Thích Nguyên Hàm, cười nói: "Chào buổi sáng."
Miệng Thích Nguyên Hàm ngậm bàn chải đánh răng, không nói chuyện được, kéo kéo cảnh cửa, ý bảo nếu nàng không vào thì mình phải đóng cửa rồi.
"Chị đang đánh răng nhỉ." Thích Nguyên Hàm vừa vào vừa nói.
Chuyện này không phải rõ ràng dễ thấy thế sao.
Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm, tiếp tục đánh răng, xúc sạch bọt ở trong miệng, lúc ra ngoài, thấy Diệp Thanh Hà đang ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy bánh quy trên tủ xuống, vừa xem TV vừa ăn.
Lần này không giống như lúc trước ở văn phòng, Thích Nguyên Hàm nhìn thấy cô liền dừng lại ngay, mà nàng đưa từng miếng vào miệng, thoáng nhìn thấy Tề Nguyên Sơn liền đưa một miếng cho cô.
Thích Nguyên Hàm cau mày nói: "... Cô đang thách thức giới hạn của tôi đấy."
Diệp Thanh Hà ăn luôn miếng bánh đó: "Đây gọi là được sủng mà kiêu."
Thích Nguyên Hàm không hiểu ý nàng, cũng không muốn nói về chủ đề này nữa, mới sáng sớm đã bị nàng trêu ghẹo cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng Diệp Thanh Hà không có ý dừng lại, nói: "Đợi đến sau này, khi chị nhớ đến em, thì chị phải nhớ rằng em chính là người phụ nữ đầu tiên của chị."
Thích nguyên Hàm dựng đứng mày, sốc rồi.
Nàng chẳng qua chỉ ăn vài miếng bánh ở trên giường, sao lại thành "người phụ nữ đầu tiên của mình" rồi? Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi đi rửa mặt đã."
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thích Nguyên hàm hắt nước vào mặt, giữ cho mình tỉnh táo.
Diệp Thanh Hà không ngồi lâu ở trên giường cô, khi Thích Nguyên Hàm đi vào phòng tắm, nàng liền trèo xuống giũ khăn trải giường, kéo ghế từ dưới bàn làm việc, sau đó ngồi trên ghế đợi Thích Nguyên Hàm ra, nàng hất cằm nói: "Vừa rồi điện thoại chị kêu."
Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại lên xem, đập vào mắt là cuộc gọi nhỡ, đêm qua hàng trăm cuộc gọi, cuộc gọi gần đây nhất là của Chu Vĩ Xuyên, cô nhận.
Ngữ điệu của Chu Vĩ Xuyên nhẹ nhàng, nói: "Vợ, dậy chưa? Anh ở cửa đợi em."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn cười nói: "Bảo bối, mở cửa đi."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, "Vừa mới tỉnh."
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Diệp Thanh Hà ngưng lại động tác ăn bánh, chớp chớp mắt, hai ngón tay giơ lên như tiểu nhân, cố ý đe dọa Thích Nguyên Hàm, nói mình muốn đi mở cửa.
Thích Nguyên Hàm không nhìn nữa, nói: "Em còn chưa mặc quần áo, anh xuống tầng đợi đi, nhanh thôi."
"Làm gì có kiểu như vậy chứ, vợ thay quần áo lại muốn chồng tránh đi..." Chu Vĩ Xuyên bất mãn cằn nhằn, "Anh nhắm mắt đi vào được không, cả đêm rồi không gặp em, rất lo lắng."
Thích nguyên Hàm hỏi lại: "Cả đêm qua anh không về, em cũng không hoài nghi anh."
"A, Anh... anh cũng không phải là hoài nghi em, đêm qua anh đi tiệc xã giao, em xem trời vừa sáng anh đã về rồi, chỉ muốn gặp em thôi." Chu Vĩ Xuyên đáng thương giải thích, hôm qua hắn không dám làm bậy, chỉ đơn giản bàn chuyện kinh doanh, nhưng tình sử đen tối của hắn nhiều quá, bị Thích Nguyên Hàm chất vấn như vậy, vẫn suýt hụt hơi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em còn đang ngái ngủ, đợi em hòa hoãn lại đã, xong xuôi sẽ xuống."
"Được thôi, chủ yếu là hôm nay muốn dẫn em đi gặp người phụ trách đảo." Chu Vĩ Xuyên có chút đắc ý nói, "Dự án này gần xong rồi, lấy được nó nhanh thôi."
Giọng điệu Thích Nguyên Hàm tốt hơn chút, đáp ứng hai câu, tắt điện thoại.
Diệp Thanh Hà lại ngồi lên ghế, chống cằm, có vài phần phong tình nhàn nhã, nàng ngâm nga: "Chưa mặc quần áo... Thế bây giờ là chị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt em hả?"
Thích Nguyên Hàm phớt lờ nàng, đi lấy vali.
Diệp Thanh Hà nói: "Dự án này chủ yếu nằm trong tay Tần Già Lam, cô ấy là người phụ trách công ty, biết là dự án sẽ đem lại những lợi ích to lớn cho công ty, chắc cũng không dễ dàng buông bỏ được đâu, Chu Vĩ Xuyên chỉ tiếp cận với chồng của cô ấy, cái nhận được chỉ là lời nói suông, chứ không có khả năng lấy được dự án."
Thích Nguyên Hàm tất nhiên là muốn Chu Vĩ Xuyên nhanh chóng lấy được dự án này, như vậy thì cô có thể thuận lợi cắt xén dự án, Diệp Thanh Hà làm tắt hứng của cô như vậy cô rất khó chịu.
"Ý cô là gì?" Cô hỏi.
Diệp Thanh Hà cười nói: "Em có thể giúp chị."
Nàng mà cười, như một mặt hồ tĩnh lặng, lộ ra hoàn toàn, nhưng trong mắt Thích Nguyên Hàm, nàng là một vực thẳm không thể nhìn thấu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đổi lại, cũng phải báo đáp lại cô sao?"
Diệp Thanh Hà nhướng mày, Thích Nguyên hàm lắc đầu nói không cần, Diệp Thanh Hà tiếp tục mê hoặc cô: "Lỡ yêu cầu của em rất đơn giản thì sao, chị không thử thì làm sao biết được, em cho chị biết thêm một tin, Tần Già Lam rất yêu chồng mình, dự án này là sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô ấy và chồng.
Thích Nguyên Hàm nhìn thật sâu người phụ nữ trước mặt này.
Đúng lúc này, điện thoại lại kêu, âm thanh khá lớn, Diệp Thanh Hà chậm rãi lôi điện thoại ra, nói với Thích Nguyên Hàm: "Chồng chị."
Nói xong thì nàng ngắt luôn, đối phương nhanh chóng gọi lại, đi đi đi lại mấy lần, Diệp Thanh Hà ngáp ngắn ngáp dài nhận cuộc gọi: "Sao thế?"
Thích Nguyên Hàm vốn muốn đi thay quần áo, nhưng rất tò mò bình thường hai người họ ở cạnh nhau sẽ như thế nào, liền chậm chạp lại, giả vờ như không tìm được quần áo, ngồi xổm ở bên giường lắng nghe.
Tình nhân đối xử với kim chủ như thế nào?
Khi nói chuyện với Diệp Thanh Hà giọng điệu của Chu Vĩ Xuyên ái muội hơn hẳn, khi mắng cũng mang thanh điệu, giống như ve vãn.
Hắn hỏi tại sao Diệp Thanh Hà không nghe máy, còn có ý thức được không, đừng có được sủng vài lần liền vô thiên vô pháp như thế.
Diệp Thanh Hà lười biếng nói: "Tôi mà vô thiên vô pháp, thì lúc này đã đi tìm vợ anh rồi."
Chu Vĩ Xuyên nói: "Sắp tới em tốt nhất đừng có thân cận với cô ấy, haizz, bỏ đi, lần này anh gọi không phải muốn cãi nhau với em..."
Diệp Thanh Hà ngắt lời hắn, "Vợ anh làm anh buồn, tới tìm tôi để thư giãn?"
Chu Vĩ Xuyên bị nói trúng rồi, còn già mồm: "Nói linh tinh gì thế, anh với cô ấy đang rất tốt, em nhanh nói hai câu dễ nghe đi, tính tình anh sáng nay rất tệ."
Diệp Thanh Hà không dỗ Chu Vĩ Xuyên, ngữ khí lạnh nhạt, thái độ đối với Chu Vĩ Xuyên, còn không thân mật bằng Thích Nguyên Hàm.
Đang nói chuyện thì có tiếng bốp, lọ kem dưỡng trong tay Thích Nguyên Hàm rơi xuống đất, cô nhặt lên, lại trượt tay, lần này rơi còn kêu to hơn, nghe như thể đập thẳng vào đất.
Chu Vĩ Xuyên lập tức hỏi: "Chỗ em có người?"
Lòng đa nghi của hắn rất lớn, cũng vô tận.
Ánh mắt Diệp Thanh Hà rơi trên người Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhặt cái lọ, ngón tay mảnh khảnh ướt đẫm kem dưỡng da bị văng vãi ra, Diệp Thanh Hà đổi hướng ghế dựa, đối mặt với Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà nói: "Đúng vậy, có người, vợ anh."
"Đùa gì vậy, bật camera lên." Chu Vĩ Xuyên cứng rắn ra lệnh.
Diệp Thanh Hà nhàn nhã nói: "Chị ấy không mặc quần áo, vừa rồi nhặt lọ kem dưỡng trượt tay, nếu anh không tin, thì đến mà xem, có phải vợ anh hay không."
Chu Vĩ Xuyên đầu bên kia bực bội, không tin lời giải thích của nàng, vợ hắn đang ở tầng trên khách sạn, sao có thể ở cùng một chỗ với nàng được chứ.
Hắn bảo Diệp Thanh Hà mặc quần áo call video.
Diệp Thanh Hà lần đầu tiên đánh mất tạo hình săn sóc, hiểu lòng người của mình, nàng ngắt cuộc gọi, bật chế độ im lặng, vứt điện thoại lên giường, Diệp Thanh Hà nằm bò trên ghế nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị cố ý đúng không?"
Thích Nguyên Hàm không trả lời nàng, như một người không hổ thẹn với lương tâm ngại giải thích nhiều, cô nhặt lọ dưỡng lên, dùng khăn giấy lau đi những vết kem dưỡng chảy trên sàn, sau đó đi rửa tay, còn lấy quần áo vào phòng tắm thay luôn.
Thay quần áo rồi trang điểm, Thích Nguyên Hàm cố ý kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài không có động tĩnh gì, Diệp Thanh Hà thế mà không quấn lấy cô trêu ghẹo nữa.
Lúc đi ra lần nữa, Diệp Thanh Hà đã ngủ say trên giường rồi, nàng có khuôn mặt tinh xảo, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.
Diệp Thanh Hà thản nhiên ngủ, chiếc váy vén lên đến thắt lưng, lộ ra mảnh vải màu trắng, viền ren, chiều rộng ngang với dây váy của nàng.
Thích Nguyên Hàm kéo rèm cửa, cửa sổ thủy tinh màu xanh lam in bóng dáng của cô, không rõ ràng lắm, nhưng khóe miệng có chút ý cười rõ ràng.
Cô đang định đi ra ngoài, cửa đã mở ra một nửa, sau đó quay đầu nhìn lại trên giường, vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Hô hấp của Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng mỏng manh.
Cuối cùng, Thích Nguyên Hàm vẫn bại dưới nguyên tắc và những rối loạn ám ảnh cưỡng chế linh tinh của mình.
Cô đưa tay ra, nắm lấy một góc váy kéo xuống, bất chợt, ngón tay bị dùng lực giữ lấy, trực tiếp đâm thẳng vào mảnh vải màu trắng kia.
Ngón tay của Thích Nguyên Hàm run rẩy.
Diệp Thanh Hà mở mắt ra, ánh mắt mơ màng, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng: "Chị, ở cùng em."