Trần Minh Nguyệt biết chút tâm tư nhỏ này của cô đã bị Trần Chiêu nhìn thấu, cô gom hết dũng khí định nói thẳng với anh, bọn họ chẳng còn là học sinh cấp ba 17 – 18 tuổi nữa, đều trưởng thành cả rồi, có cái gì giấu được đâu chứ.

Giây sau, điện thoại để trong túi áo bất chợt đổ chuông.

Trần Minh Nguyệt lấy điện thoại ra xem, lúc nhìn thấy chữ “Mẹ” trên màn hình, cô vô thức nhìn Trần Chiêu rồi mới nghe máy: “Alo? Mẹ ạ?”

Đầu dây bên kia hơi ồn, lát sau giọng của Minh Hướng Ngu truyền tới: “Nguyệt Nguyệt à, mẹ tới ga tàu hỏa chỗ con rồi, ở đây nhiều cửa ra quá, mẹ không biết đi lối nào, à, lần trước con bảo con sống ở chỗ nào ấy nhỉ?”

Trần Minh Nguyệt sững sờ, cô đáp: “Mẹ cứ đứng yên ở đấy đừng đi đâu nhé, con qua đón mẹ ngay đây.”

Sau khi cúp máy, Trần Minh Nguyệt cầm tay trái Trần Chiêu, khẽ lắc tay anh, nói: “Anh về nhà trước đi, tự dưng mẹ em tới đây, em tới ga tàu đón mẹ em đã.”

Trần Chiêu nắm tay cô, trầm giọng đáp: “Anh đi với em.”

Trần Minh Nguyệt chần chừ, cô gật đầu, “Vâng.”

Đợt đầu năm Trần Minh Nguyệt về Vân Thành ăn Tết, ở nhà chưa được hai ngày thì bệnh viện có việc gấp nên cô lại bay về thành phố A, hơn nửa năm cô không gặp mẹ, còn tưởng Minh Hướng Ngu tới đây là vì nhớ mình, nhưng đón được bà rồi cô mới phát hiện chuyện này không hợp lý lắm.

Minh Hướng Ngu thấy Trần Chiêu đi bên cạnh cô nhưng lại không có chút ngạc nhiên nào.

Trên đường về nhà, Trần Minh Nguyệt và Minh Hướng Ngu ngồi đằng sau, cô đang do dự không biết có nên nhân cơ hội này nói với mẹ quan hệ giữa mình và Trần Chiêu hay không.

Trần Chiêu nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, mở lời trước: “Dạo này quán mì buôn bán có tốt không cô?”

Trần Minh Nguyệt lại càng hoang mang hơn.

Đầu năm 2015, Minh Hướng Ngu mở một quán ăn vặt ở gần Tứ Trung, vì tay nghề nấu ăn khá ngon nên càng ngày càng có nhiều học sinh ghé qua, rất đông khách.

Nhưng cô chưa từng kể chuyện này với ai, sao Trần Chiêu lại biết? Minh Hướng Ngu cười đáp: “Vẫn tốt lắm, mấy ngày này học sinh được nghỉ, cô cũng nghỉ bán vài ngày.”

Trần Minh Nguyệt sống ở khu Yên Vũ Quang Niên, cách nhà ga không xa, đi từ nhà ga tới tòa cô sống chỉ mất gần mười lăm phút, Trần Minh Nguyệt và Minh Hướng Ngu xuống xe, cùng đi lên nhà.

Trần Chiêu về nhà mình, để hai mẹ con ở riêng với nhau, Trần Minh Nguyệt nói thẳng: “Mẹ, con với Trần Chiêu…”

Minh Hướng Ngu bình tĩnh nói: “Tháng trước Trần Chiêu tới Vân Thành tìm mẹ.”

Trần Minh Nguyệt khựng chân lại.

“Thằng bé nói công việc của mình hiện tại, cũng đưa cho mẹ một phần tài sản đã được kí tên chuyển nhượng từ trước, hỏi bây giờ có thể theo đuổi con gái mẹ không.”

Bà dừng một chút mới nói tiếp: “Thật ra mẹ vẫn không muốn đồng ý, ba con cũng là cảnh sát… Tuy Trần Chiêu không phải là cảnh sát phòng chống ma tú/y nhưng cũng rất nguy hiểm, nếu mai sau xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao? Mẹ không muốn có một ngày con cũng không có nơi nương tựa như mẹ.”

Trần Minh Nguyệt mím môi không đáp.

Minh Hướng Ngu nói: “Mẹ biết nhà thằng bé có điều kiện, cha mẹ nó hoàn toàn có thể cho nó một công việc ổn định, thậm chí không cần đi làm cũng được, mẹ cũng không biết phần tài sản chuyển nhượng kia có mấy chữ số, cho nên mẹ hỏi nó có thể từ bỏ công việc hiện tại hay không. Nếu được thì mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau. Dù sao bao nhiêu năm trôi qua mà hai đứa vẫn còn thích đối phương, thực sự cũng chẳng dễ dàng gì.”

Bỗng nhiên cô nói: “Anh ấy từ chối đúng không ạ?”

Minh Hướng Ngu cảm thán: “Ừ, nó nói từ khi tuyên thệ nhập chức đã xác định sẽ không từ bỏ… Nhưng mẹ vẫn đồng ý. Nguyệt Nguyệt, con có biết vì sao không?”

Trần Minh Nguyệt như đang giận dỗi, khẽ đáp: “Sao con biết được, dù sao mẹ đồng ý hay không đều không ảnh hưởng tới con.”

Minh Hướng Ngu nhìn cô con gái cao hơn mình một cái đầu, bà bật cười, “Bởi vì ánh mắt kiên định của Trần Chiêu rất giống ba con, đều là lòng trung thành với Tổ quốc. Mẹ nghĩ, nếu ba con vẫn còn, nhất định ông ấy sẽ đồng ý.”

Bà giơ tay xoa tóc cô, “Con nói thật đi, có phải mấy năm nay con vẫn trách mẹ ngăn cản không cho bọn con yêu nhau không?”

Mắt Trần Minh Nguyệt đỏ lên, nước mắt nhuốm vào hàng mi, “… Con không.”

Minh Hướng Ngu áy náy nhìn cô: “Nhưng lúc trước mẹ thực sự chỉ vì muốn tốt cho con thôi, mấy năm nay mẹ hay nghĩ, giá như ba con có thể nhìn thấy con ưu tú như thế này thì tốt biết bao.”

Lông mi Trần Minh Nguyệt run lên, nghẹn ngào đáp: “Chắc chắn ba sẽ thấy ạ.”

Minh Hướng Ngu gật đầu, bà kéo tay cô vào nhà, sau khi đóng cửa, bà lấy quyển sổ tiết kiệm đưa cho cô, “Lúc trước con mua xe, thà vay tiền bạn bè nhưng nhất quyết không chịu nhận tiền của mẹ, mẹ làm một quyển sổ tiết kiệm, mật khẩu là sinh nhật con. Con muốn ở bên thằng bé thì cũng phải có của để riêng chứ, tuy là nó đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc con, sẽ mãi ở bên con nhưng con không thể hoàn toàn dựa dẫm vào nó được, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ.”

Trần Minh Nguyệt giang tay nhẹ nhàng ôm Minh Hướng Ngu, “Mẹ, mẹ không tới thành phố A ở cùng con ư? Căn nhà này sắp tới hạn thuê rồi, nếu mẹ tới đây thì con sẽ tìm một căn khác to hơn.”

Minh Hướng Ngu vỗ lưng cô, “Thôi, chờ tới khi nào hai đứa kết hôn sinh con rồi mẹ mới tính xem có nên ở lại chăm cháu ngoại không.”

Tai Minh Nguyệt nóng lên, “Bọn con mới yêu nhau mà, kết hôn sinh con vẫn còn sớm lắm.”

Minh Hướng Ngu cau mày, muốn khuyên Minh Nguyệt nên có con trước 30 tuổi, bà ngẫm nghĩ rồi lại thôi, con gái đã lớn, bà không quản được cô.

Trần Minh Nguyệt vẫn còn 2 ngày nghỉ, cô thức đêm lên kế hoạch dẫn mẹ đi chơi quanh thành phố A, nhưng sáng hôm nay Minh Hướng Ngu lại nói mình phải về.

Cô không khuyên được mẹ, đành phải nhờ bạn mua vé máy bay sớm nhất từ thành phố A về Vân Thành rồi đưa bà ra sân bay.

Trước khi soát vé, cũng giống như vô số lần nói chuyện qua điện thoại, Minh Hướng Ngu dặn Minh Nguyệt rất nhiều thứ, bảo cô không được thức khuya, công việc không quan trọng bằng sức khỏe của mình, nhất định phải chăm sóc bản thân.

Trần Minh Nguyệt kiên nhẫn nghe mẹ dặn xong, cô cũng nói: “Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc bản thân đấy nhé.”

Sau khi tiễn mẹ về, Trần Minh Nguyệt vẫn hơi buồn ngủ, cô định ăn sáng rồi lại ngủ tiếp, cô vào phòng bếp định vo gạo nhưng lại thấy nồi cơm sáng đèn, trên bàn còn có tờ giấy, “Mẹ nấu rất nhiều món, thức ăn cất trong tủ lạnh, con nhớ ăn đấy nhé, đừng để thiu.”

Mũi cô cay cay, nước mắt lại rơi lã chã.

Khi cô không còn bận tâm giữa yêu và được yêu nữa thì mới nhận ra mẹ vẫn luôn yêu thương cô.

Trần Minh Nguyệt không ngủ được, cô làm việc một lát, nhắn tin cho Trần Chiêu:【Trưa nay anh có rảnh không, em tới chỗ anh ăn trưa với nhau nhé.】

Một tiếng sau Trần Chiêu mới nhắn lại:【Được, 11 rưỡi em hẵng tới đây nhé.】

Trần Minh Nguyệt biết anh đang bận nên cũng không nhắn lại nữa, cô dọn nhà cửa một lúc, rửa sạch hai hộp cơm, đóng gói thức ăn cẩn thận rồi mới đi.

Tới khi tới cục cảnh sát thành phố A thì mới hơn 11 giờ 10 phút. Cô đi tàu điện ngầm tới, vốn dĩ định đứng đợi ngoài cửa, có anh cảnh sát trẻ đi từ ngoài vào nhìn thấy cô, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ, nói: “Cô tới tìm đội trưởng Trần hả? Hôm nay đội cảnh sát hình sự đi tập huấn ở ngoại ô, sắp về rồi, cô muốn vào đây đợi không?”

Trần Minh Nguyệt nhớ lại, người này là đồng chí cảnh sát thực tập ghi chép lời khai của cô và Yến Tô, cô gật đầu, đi theo vào trong.

Chẳng tới vài phút sau, một đội cảnh sát mặc đồ huấn luyện màu đen xuống xe, vội vàng rảo bước vào trong.

Nổi bật nhất là người đứng giữa, mặt mày tuấn tú, quai hàm góc cạnh, chiếc cổ thon dài, bộ đồ màu đen càng tôn lên màu xe trắng nõn, eo thon chân dài, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng.

Phía sau còn có chàng trai trẻ ríu rít nói chuyện: “Đội trưởng, sao anh bắn phát nào trúng phát đấy thế, sau này anh phải dạy bọn em mấy kĩ thuật bắn súng đó nhé!”

“Cách của đội trưởng ấy hả? Cậu luyện mười mấy năm cũng chẳng được một nửa…”

Trương Tụng còn chưa nói hết câu thì trông thấy  Trần Minh Nguyệt, hắng giọng gọi: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?”

Trần Minh Nguyệt: “…”

Cô không nên vào đây mới đúng, giờ chỉ biết gượng cười.

Đội cảnh sát mơ màng, EQ thấp mãi mới hiểu được tiếng gọi chị dâu này, nghe Trương Tụng nói thế, có người ngạc nhiên hỏi: “Chị dâu? Đội trưởng có bạn gái từ bao giờ thế?”

“Cậu ngốc thế, cô bác sĩ can đảm ở bệnh viện kia chắc chắn là bạn gái của đội trưởng đấy, bình thường anh ấy ở gần con gái cũng phải đứng cách xa 3 mét, thế mà hôm đó lại còn ôm người ta đấy!”

Đám người ngốc nghếch này làm Trương Tụng hết nói nổi, anh ta hạ giọng, thì thầm: “Các cậu dám bàn chuyện của đội trưởng với chị dâu hả? Chán sống rồi hả?”

Bấy giờ cả đám mới tỉnh táo lại, cùng quay sang chỗ Trần Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Chào chị dâu.”

Trần Minh Nguyệt không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày phải chịu cảnh này, chỉ muốn đào cái hố chui xuống cho xong.

Trần Chiêu dửng dưng liếc đám cảnh sát, lạnh lùng nói: “Đừng ầm ĩ nữa, mau đi ăn cơm đi.”

Dừng một chút, không biết anh nghĩ tới chuyện gì, cong môi cười, giọng nói xen chút ngả ngớn: “Vợ tôi hay ngại lắm.”

Trần Minh Nguyệt: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện