Edit: Tiểu Màn Thầu

Thẩm Luân rời khỏi đoàn phim, mấy ngày kế tiếp cũng không xuất hiện nữa.

Sau chuyện đêm đó, Kiều Tịnh cũng nghe Diêu Diêu nói một chút tin tức cũng hiểu đại khái.

Nghe nói cảnh sát đến khách sạn không bao lâu liền bị cấp trên gọi về, sợ bóng sợ gió nói đây là chuyện ngoài ý muốn. Ngay cả việc Thẩm Luân đứng trước cửa phòng cô, cũng đổi thành tin tức một thiếu gia say rượu làm loạn.

Công tác bảo mật của khách sạn rất cao, căn bản không tra ra được đương sự là ai.

Bộ phim đã quay hơn phân nửa, giữa tháng tư, Kiều Tịnh cùng đoàn làm phim đi đến nơi khác quay ngoại cảnh, tháng năm đến phương Bắc, vất vả đến giữa tháng bảy, bộ phim [Thích Khách] cũng đã đóng máy.

Trong thời gian đó, Kiều Tịnh đến Đế Đô tổ chức một buổi họp fans.

Sau khi quay xong bộ phim của đạo diễn Triệu, Kiều Tịnh dự cảm công ty Hoa Hạ sẽ bắt đầu ra tay phóng sát.

Trong văn phòng, Kiều Tịnh một tay chống cằm, tay còn lại đùa nghịch khối Rubik, đột nhiên Thời Trần lại lấy nó đi. Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Thời Trần.

Thời Trần nhíu mày nói: “Đây là một âm mưu, có người đang nhắm vào em.”

Kiều Tịnh gật đầu, thần thái nghiêm túc: “Em biết, cho nên anh đừng quản đến, dù anh muốn quản cũng không quản được đâu.”

Thừa dịp Thời Trần phát ngốc, cô đưa tay cướp khối Rubik trở về, tiếp tục đùa nghịch.

Cô đã làm hành động tuyệt tình như vậy, báo cảnh sát, nếu Thẩm Luân vẫn còn muốn tiếp tục bám lấy cô, như vậy chứng tỏ nam chính đã bị trúng gió.

Công ty muốn phóng sát cô, ít nhiều gì cũng có quan hệ với Thẩm Luân, lúc trước Vương tiên sinh nâng đỡ cô, bởi vì nể mặt mũi nam chính.

Hiện giờ cô đã đắc tội với nam chính, cho nên không còn tài nguyên tốt, hơn nữa còn bị phong sát, chuyện này là chuyện rất bình thường.

Chỉ là sau việc này, Kiều Tịnh vẫn không nghe thấy tin tức nam chính và nữ chính quay lại với nhau, cả ngày nữ chính toàn đăng những bài viết linh tinh lên W, một chút liên quan đến nam chính cũng không có.

Kiều Tịnh chậc lưỡi, thật là rối loạn, cái thế giới này điên hết rồi.

Thời Trần nhìn thấy Kiều Tịnh một chút lo lắng đều không có, nội tâm bỗng mệt mỏi, anh ta cởi bỏ cúc áo trên cùng, để nhuận khí một chút, không muốn bị nghệ sĩ của mình làm cho tức chết.

“Thời Trần, anh có muốn tiếp tục học lên nữa không?” Kiều Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.

Thời Trần ngẩn ra: “Học tiếp? Trước kia khi còn học đại học anh từng có ý định ra nước ngoài du học, sau đó lo tập trung vào công việc liền quên mất chuyện này. Hiện giờ anh còn quản lý em, thời gian đâu mà tính đến chuyện đó.”

“Chờ thêm một thời gian nữa em sẽ để anh đi, cũng đến lúc em phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Vẻ mặt Kiều Tịnh đạm nhiên.

Thời Trần sắc mặt nghiêm nghị, lập tức xoay người nghiêm túc nhìn cô.

“Lời nói này của em có ý gì, chỉ có như vậy mà em đã muốn bỏ cuộc? Chúng ta phải chờ đến cuối năm bộ phim kia được công chiếu, em nhất định sẽ có thể chuyển mình.”

Kiều Tịnh gật đầu, buồn cười nói: “Em tin anh.”

Nhưng thời gian của cô không còn bao lâu nữa, “Yên tâm đi, ông trời không tuyệt đường người. Hơn nữa anh rất có năng lực, nhất định về sau sẽ trở thành một kim bài người đại diện.”

Thời Trần khẽ nhấp môi, anh ta vẫn luôn cảm thấy bề ngoài Kiều Tịnh rất bình tĩnh nhưng suy nghĩ lại rất tiêu cực, nhất là sau khi đóng xong bộ phim [Thích Khách].

Thời Trần chậm rãi nói: “Không lẽ em thực sự yêu cái tên Thẩm thiếu kia, vì quá đau lòng, đầu óc cũng trở nên ngu muội?”

“Anh ở bên cạnh em lâu như vậy, việc em có thích anh ta hay không, chẳng phải anh là người rõ nhất à.”

“Nhưng vì sao em cứ làm cho anh cảm thấy, em luôn muốn tìm đường lui vậy, không phải là vì chuyện đó à.”

Kiều Tịnh nhìn đường tơ hồng trên cánh tay đã mất đi hơn phân nửa, cô cần phải nhanh chóng xử lý hết mọi việc để hạ màn.

Kiều Tịnh không dám đem sự việc ở khách sạn ngày ấy kể cho Thời Trần nghe, đến bây giờ cô cũng không cảm thấy hối hận với hành động của mình, nếu cô không nhẫn tâm, cô sợ rằng mình không thể thuận lợi hạ màn.

Hiện giờ thì tốt rồi, có thể mượn gió Đông từ nam chính.

Cuối tuần, buổi tiệc đóng máy bộ phim [Thích Khách] được tổ chức tại một biệt thự cổ ở Ma Đô. Thân là nữ chính trong phim, Kiều Tịnh cũng phải tham dự.

Dưới danh tiếng của đạo diễn Triệu, buổi tiệc đóng máy này chẳng khác nào một buổi tiệc từ thiện. Khách mời tham gia không chỉ có diễn viên điện ảnh nổi tiếng, còn có minh tinh nhân khí cao, một số tiền bối trong ngành cùng một đám nam nữ minh tinh, chưa bao giờ lại tập trung đông đủ như vậy.

Sau khi Kiều Tịnh chụp ảnh chung với đạo diễn Triệu, liền đi vào trong đám người, đột nhiện bị một cái móng heo bắt lấy.

Cô quay đầu nhìn lại, một thương gia trung niên đầu trọc bụng phệ nhìn chằm chằm vào cô.

Kiều Tịnh rũ mắt, yên lặng tránh đi.

Có một số người qua trải qua một thời gian nhan sắc càng thêm xinh đẹp, bề ngoài của nguyên thân càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, có đôi khi Kiều Tịnh nhìn trong gương, cảm thấy dáng vẻ của mình càng lúc không còn giống nữ chính nữa.

Ôn Thu có dáng vẻ thanh thuần, nhưng ngũ quan của cô dường như ngày càng kiều diễm động lòng người.

Đây không phải là một chuyện tốt. Ít nhất trong giới giải trí này, người có dáng vẻ như cô, nếu không có chỗ dựa, sớm muộn gì cũng sẽ xong đời.

“Đó là Doãn Tư, nghe nói gần đây cô ta rất nổi tiếng, là một tiểu hoa đán mới nổi.”

“Cung Trình kìa! Cung Trình cũng đến!”

“ Trời ạ! Còn có cả Tô ảnh hậu, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta là ai, trông thật đẹp trai!”

Kiều Tịnh nhìn theo ánh mắt của mọi người, nơi thảm đỏ Tô ảnh hậu khoác cánh tay của Thẩm Luân, tươi cười đi đến đây. Trong lòng cô kinh ngạc, âm thầm nhìn đến Ôn Thư đang đứng trong góc.

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Ôn Thư chợt nghiêng đầu.

Nhìn lén người ta bị phát hiện, Kiều Tịnh có chút giật mình, liền giơ cao ly rượu hướng về phía Ôn Thư mỉm cười.

Nữ chính, bảo trọng nha! Sau đó, Kiều Tịnh xoay người rời đi. Ôn Thư thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm Tô ảnh hậu bằng ánh mắt chán ghét.

Sao lại như thế, một cô Kiều Tịnh vừa biến mất, giờ lại đến một cô Tô Dĩnh.

Đối với Ôn Thư, Kiều Tịnh còn dễ xử lý hơn một chút, nhưng với ảnh hậu Tô Dĩnh này, dáng người xinh đẹp, còn có địa vị, Ôn Thư làm sao có thể sánh bằng.

Không biết bao giờ Thẩm Luân mới có thể nhìn đến mình. Cảm thấy thật mất mát, từ sau lần Thẩm Luân cứu cô ta, cho dù cô ta làm cách nào cũng không thể liên lạc được với anh.

Ôn Thư cảm thấy không cam lòng, cô ta nghĩ rằng giờ phút này, người đứng bên cạnh Thẩm Luân phải là cô ta mới đúng.

Xung quanh có không ít ánh mắt của đám thương gia trung niên dừng trên người Ôn Thư, cô ta cầm lấy ly rượu champagne, đi về phía Hàn Tử Triết.

“Ôn Thư.” Hàn Tử Triết nhìn thấy Ôn Thư, hai mắt liền sáng ngời.

Ôn Thư thầm nghĩ, trước tiên cứ đứng bên cạnh Hàn Tử Triết, để tránh khỏi những ánh mắt luôn dòm ngó mình. Hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau một lúc.

Trong bộ phim, Kiều Tịnh đóng vai nữ chính, cho nên có không ít truyền thông đến chụp ảnh cô, hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội màu đen, khoé môi luôn mang theo nụ cười, nhìn vừa ưu nhã lại tự tin.

“Thực ngại quá, tôi ra ngoài một lúc.”

Trên đường Kiều Tịnh đi vào toilet. Đợi cô rời đi không bao lâu, có một thân ảnh lén lút đi theo cô ra ngoài.

Xào xạc—

Kiều Tịnh rửa tay, đứng trước gương chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó cầm bóp lên rời khỏi toilet.

Ngay chỗ ngoặt có một bóng người đang đứng chờ sẵn, Kiều Tịnh không hề cảm giác được nguy hiểm đang rình rập, đi ngang qua chỗ ngoặt, đột nhiên có một người đàn ông nhảy ra, bịt miệng cô lại, kéo cô vào phòng tạp vụ, khoá cửa lại.

“Ô ô ô!”

Kiều Tịnh mạnh mẽ giãy giụa, dùng đế giày cao gót giẫm mạnh lên chân người đàn ông đó.

Người nọ đau đến nhe răng, trong miệng chửi thề một câu, giơ tay tát mạnh lên mặt Kiều Tịnh.

“Tiểu kỹ nữ, còn làm bộ làm tịch trước mặt anh đây, cho rằng anh không biết em là loại đàn bà gì sao, em đã bị người khác chơi chán, anh còn không chê em, nào mau ngoãn ngoãn theo anh, anh sẽ đầu tư vào phim điện ảnh cho em đóng vai chính nhé, muốn hợp đồng quảng cáo nào cũng được.”

Kiều Tịnh lau vết máu trên khoé môi, người đàn ông này chính là cái tên thương gia bụng béo vừa rồi đứng trong đại sảnh chiếm tiện nghi của cô.

Phía sau lưng cô là cạnh bàn, cô khẩn trương sờ loạn khắp nơi.

“Nào, tiểu mỹ nhân, ngoãn ngoãn đừng kêu la. Bằng không để người ngoài biết được, anh đây sẽ nói là em câu dẫn anh!”

Người đàn ông trung niên xé rách váy áo của Kiều Tịnh. Trong miệng cô tràn ngập mùi máu tanh, tay phải sờ được một đồ vật, giơ tay lên, đập xuống.

Lúc này, bên ngoài có người đến, điên cuồng phá cửa.

Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, người nọ đã đá văng cánh cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện