Edit: Tiểu Màn Thầu
“Không được.” Thâm Luân lãnh đạm liếc mắt nhìn Kiều Tịnh, cởi nút áo nơi cổ tay áo ra, đi thẳng một đường.
Để cô về quê? Làm sao có thể, cô phải ở lại Ma Đô ăn Tết với anh. Căn bản anh chưa bao giờ muốn suy xét về chuyện này.
Tên đại diện kia vừa đến một chuyến, cô lập tức muốn rời khỏi đây, ánh mắt anh hiện lên vài phần nguy hiểm.
Kiều Tịnh mím môi. Cô biết Thẩm Luân sẽ không dễ dàng đồng ý, cô lên lầu khoác thêm áo ấm.
Thừa dịp Kiều Tịnh lên lầu, thím Trần vội đi tìm Thẩm Luân, lén lút nói: “Mấy ngày qua Kiều tiểu thư lén la lén lút đi lên gác mái, mỗi lần như vậy đều bị tôi phát hiện. Thiếu gia, cậu nói xem cô ấy muốn làm gì?”
Thẩm Luân nhìn về phía cầu thang, đôi mắt trở nên thâm sâu.
Trên bàn cơm tối, Kiều Tịnh đang uống canh, mấy ngày qua vì bị bệnh thể lực suy yếu cần phải tẩm bổ để hồi phục lại, cô liếc mắt nhìn Thẩm Luân.
Thẩm Luân thong thả ăn cơm, anh làm chuyện gì cũng chậm rãi không hề gấp gáp, Kiều Tịnh cảm thấy loại người như vậy thật đáng sợ, bởi vì mình sẽ không hiểu được trong đầu người đó đang suy tính những gì.
Anh không quay về Thẩm gia ở Đế Đô ăn tết sao? Nếu anh trở về thì tốt biết bao, cả hai đều được tự do.
Trong phòng ăn rơi vào trầm lặng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy, Kiều Tịnh uỷ khuất rơi nước mắt.
Thẩm Luân liếc nhìn cô một lúc, sau đó lại thong thả dùng cơm.
Cô mím chặt môi, lau nước mắt, giận dỗi đứng lên muốn quay trở về phòng ngủ. Lúc đi ngang qua Thẩm Luân, cánh tay của cô bị anh thô bạo nắm lấy, kéo cô trở về.
“Anh buông em ra!” Kiều Tịnh giãy giụa một lúc, nghẹn ngào nói: “Anh ức hiếp em, cái cô Ôn Thư kia cũng ức hiếp em, em, em không muốn sống nữa! Mọi tin tức trên mạng em đều nhìn thấy, cô ấy vậy mà lại hãm hại em, anh cũng không để ý đến em, nếu không phải Thời Trần nói cho em biết, thì em cũng chẳng hay biết gì!”
“Chính người đại diện nói cho em biết à?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Thì sao?
Cô kinh ngạc nói: “Như thế còn chưa đủ sao, Thẩm Luân, anh còn muốn giấu em đến bao giờ.”
“Có phải anh vẫn còn yêu tiểu yêu tinh kia, đúng không!” Kiều Tịnh nâng cao giọng, cố nén nước mắt, dáng vẻ chẳng khác nào một oán phụ!
Không có người đàn ông nào lại thích loại phụ nữ hay ghen tuông không hiểu đạo lý như vậy, tất nhiên Thẩm Luân cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Luân có chút thay đổi, khoé môi anh kiều lên, đôi mắt sắc bén: “Ai là tiểu yêu tinh?”
“Ôn, Ôn Thư…. Anh yêu cô ấy, vì sao còn trêu chọc em.” Khuôn mặt nhỏ rơi đầy nước mắt, nức nở nói.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Luân dần trở nên ảm đạm, quay mặt đi nói: “Không muốn ăn nữa thì đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Nhanh khỏi bệnh, biết đâu anh sẽ giúp cho em.” Thẩm Luân ái muội liếc nhìn cô một cái.
“Không phải anh đã từng nói với em, phải học cách lấy lòng anh à.”
Khoé mắt Kiều Tịnh ửng đỏ.
Cái tên vô liêm sỉ này!
Cô không có dự định nhờ anh giúp đỡ, cô chỉ muốn làm anh chán ghét mình mà thôi. Cô đứng yên, nghẹn ngào nói: “Anh đã lên giường cùng cô ấy sao?”
“Kiều Tịnh!”
Lúc này sắc mặt Thẩm Luân hoàn toàn thay đổi, buông đũa, tức giận đứng lên.
Trong lòng Kiều Tịnh có chút đắc ý. Cô muốn làm anh cảm thấy phiền, cho nên mới thốt ra một câu liên quan đến ánh trăng sáng của anh, chỉ như thế mà anh đã tức giận rồi.
Cô rụt cổ, tỏ vẻ sỡ hãi, thể hiện bộ dạng lo được lo mất nắm lấy tay áo anh, ôn nhu nói: “Anh đừng tức giận như vậy, em cảm nhận được anh không hề quan tâm đến em. Thẩm Luân, tình yêu anh dành cho cô ấy, có thể chia sẻ cho em một chút được không, em trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô ấy, như vậy chưa đủ sao.”
Nhưng tôi biết anh vô cùng vô cùng thích ánh trăng sáng của lòng mình, cho nên một cái liếc mắt cũng không thèm cho tôi.
Cuồi cùng Kiều Tịnh không dám kích thích Thẩm Luân nữa, mục đích của cô chỉ muốn làm cho anh phiền chán, không phải là chọc anh tức giận, vì vậy cô tỏ vẻ đau thương u buồn, để cho anh biết rằng cô làm như vậy, chỉ vì quá yêu anh mà thôi.
Phi phi phi!!!
Nếu cô không nhanh tránh xa nam chính, sớm muộn gì cũng có ngày chết vì cảm giác ghê tởm này.
Thẩm Luân cười lạnh, rút cánh tay ra.
“Càng ngày lá gan càng lớn nhỉ, đi lên lầu đi, trước tiên hãy dưỡng bệnh cho cho tốt, anh chờ em.”
Dường như anh đang cho rằng bản thân mình là Như Lai Phật Tổ, cho nên có quyền ban phát thiện tâm cho người khác.
Nếu Thẩm Luân là Phật thì cô không phải là Tôn Ngộ Không, mà nguyện ý vì anh bị ngũ hành sơn đè.
Trước mắt, việc bị anh đuổi lên phòng không phải là việc quan trọng nhất, mấu chốt là cô muốn bị đuổi khỏi nơi đây, muốn nhanh chóng thoát thân!
“Vâng em lên phòng đây, xin anh nhớ rõ em vẫn còn là bạn gái của anh, anh không thể để người ngoài ức hiếp em như vậy.” Cô lau nước mắt, ngoan ngoãn đi lên lầu, mở cửa phòng.
Trên lầu hai, cô đưa lưng về phía Thẩm Luân dựng ngón tay giữa lên.
Ở dưới phòng ăn, Thẩm Luân không còn tâm trạng dùng bữa. Quả thực vừa rồi anh nhìn thấy được trong mắt Kiều Tịnh mang theo sự chán ghét.
Lên giường với Ôn Thư sao? Ha ha.
Thẩm Luân đen mặt ngồi trong phòng khách, thời điểm thím Trần rời đi đã khoá cửa cẩn thận. Một tiếng động nhỏ vang lên, Thẩm Luân chợt hồi thần, nheo mắt lại, lấy điện thoại gọi cho Vương Hiểu.
Trước khi Kiều Tịnh quyết định nhảy lầu, cô phải làm cho Thẩm Luân không sinh nghi, chỉ có như vậy, thì lúc cô đứng trước mặt anh cố ý muốn nhảy lầu, anh sẽ không hoài nghi tâm tư kín đáo của cô. Sau khi anh suy nghĩ lại, sẽ cảm thấy cô là một người phụ nữ ghen tuông đến đánh mất cả lý trí.
Trở lại phòng, Kiều Tịnh nhắn tin Wechat cho Thời Trần. Không bao lâu, Thời Trần đã trả lời tin nhắn.
[Đã tìm được hắn, quả thực đang đánh bạc ở Úc Thị.]
Bản tính của Ôn Hải không hề thay đổi, sau khi hỏi mượn tiền nữ chính, còn ra ngoài đi vay nặng lãi, quay đầu liền cầm tiền đi đánh bạc, quả thực làm chó không muốn lại muốn làm con rùa rụt cổ.
Như vậy cũng tốt, không bao lâu nữa, Ôn Hải sẽ đi tìm nam chính gây náo loạn một trận.
Kiều Tịnh uống thuốc hạ sốt xong, liền lên giường đi ngủ.
Trong ký túc xá của công ty giải trí Hạ Hoa, Ôn Thư nôn nóng gọi điện thoại.
“Anh hai, vì sao không chịu bắt máy.” Ôn Thư vô cùng lo lắng, vừa rồi đám người cho vay nặng lãi gọi điện thoại cho Ôn Thư, không ngừng đe doạ nếu mấy ngày nữa không chịu trả tiền cho bọn họ, thì bọn họ sẽ đến đây bắt người.
Đám người đó đều là dân xã hội đen, Ôn Thư vừa mới ra mắt, vạn nhất xảy ra chuyện gì bị đưa tin lên mạng, tương lai sau này của cô ta xem như chấm hết.
Điện thoại đổ chuông một lúc, cuối cùng Ôn Hải cũng chịu bắt máy.
“Em gái, anh đang bận việc có chuyện gì nói sao nhé, anh cúp máy đây.”
Ôn Thư nghe thấy đầu dây bên kia khá ồn ào, tức đến muốn bật khóc. Có một người anh trai vô liêm sỉ như vậy, cô ta còn có thể làm gì?
Số tiền tiết kiệm cuối cùng của Ôn Thư đều đã đưa cho Ôn Hải. Làm gì còn tiền nữa, một chút tiền dành dụm cũng bị Ôn Hải lừa mất rồi.
Ôn Thư mở màn hình điện thoại lên, nhìn lướt qua danh bạ, để tìm xem có thể mượn ai 500 vạn hay không, dường như Lam Ngọc Như cũng không có số tiền lớn như vậy, Ôn Thư nhìn đến số điện thoại của Hàn Tử Triết hai giây, sau đó di chuyển ngón tay, tìm người khác.
Cuối cùng, ngón tay dừng lại ở một dãy số không tên, đôi mắt trở nên sáng rực.
Kiều Tịnh vẫn luôn nằm ở nhà dưỡng bệnh, dưới sự giám sát và chăm sóc của thím Trần, ba ngày sau bệnh của cô hoàn toàn biến mất.
Hôm nay, Thẩm Luân về rất sớm muốn dẫn cô ra ngoài. Những tin tức bôi đen trên mạng đã bị xoá đi, còn về bài viết kia cũng như đá chìm xuống biển, những bình luận mắng chửi cũng đã giảm dần. Hơn nữa Thời Trần và bộ phận quan hệ xã hội xử lý việc này rất tốt, còn có thể từ việc đó mà chuyển mình.
Bài viết bôi nhọ đều bị xoá hết, chỉ còn những bài viết tương đối khách quan, nhưng vẫn cần quan sát thêm nữa.
Cũng bình luận nhắc đến việc Kiều Tịnh có kim chủ chống lưng, nhưng không mấy ai chú ý, ngược lại còn xuất hiện một đám thủy quân không ngừng nói xấu công ty Hạ Hoa và Ôn Thư. Thủy quân do Thời Trần tìm, Kiều Tịnh đảm nhận việc chi tiền.
Chỉ là Kiều Tịnh không ngờ rằng Thẩm Luân cũng sẽ ra tay. Việc bài viết đột nhiên biến mất, ngoại trừ anh làm ra, cô không tìm được ai khác có khả năng ra tay giúp mình như vậy.
Đột nhiên Kiều Tịnh cảm thấy có chút bất an, từ bao giờ nam chính tốt tính như vậy, là thật tâm hay giả dối đây?
Ai nha, anh sẽ không gây ảnh hưởng đến con đường tìm tự do và tìm chết của cô đấy chứ….?
Hai ngày nay Ma Đô bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ vươn lên người không bao lâu đã tan mất.
Kiều Tịnh vừa khỏi bệnh, trước khi ra ngoài phải chuẩn bị vũ trang đầy đủ, nào là áo lông còn có cả mũ trùm đầu, bao tay cùng khẩu trang là những vật bất ly thân của cô.
Thẩm Luân không bận tâm đến thời tiết, anh chỉ mặc áo sơ mi bên trong, khoác chiếc áo măng tô bên ngoài, thân thể cao gầy vô cùng phong độ.
Lên xe, Thẩm Luân nhìn thấy Kiều Tịnh trang điểm, lại nhíu mày. Cô vừa khỏi bệnh, nên quan tâm việc giữ ấm cơ thể chứ không phải là làm đẹp.
Kiều Tịnh liếc mắt nhìn anh ăn mặc hết sức phong phanh, liền dời mắt đi. Sau lần tranh cãi đó, anh cũng không trực tiếp đuổi cô ra ngoài, từ bao giờ tính kiên nhẫn của anh lại tốt như vậy.
Kiều Tịnh có chút bối rối.
“Không được.” Thâm Luân lãnh đạm liếc mắt nhìn Kiều Tịnh, cởi nút áo nơi cổ tay áo ra, đi thẳng một đường.
Để cô về quê? Làm sao có thể, cô phải ở lại Ma Đô ăn Tết với anh. Căn bản anh chưa bao giờ muốn suy xét về chuyện này.
Tên đại diện kia vừa đến một chuyến, cô lập tức muốn rời khỏi đây, ánh mắt anh hiện lên vài phần nguy hiểm.
Kiều Tịnh mím môi. Cô biết Thẩm Luân sẽ không dễ dàng đồng ý, cô lên lầu khoác thêm áo ấm.
Thừa dịp Kiều Tịnh lên lầu, thím Trần vội đi tìm Thẩm Luân, lén lút nói: “Mấy ngày qua Kiều tiểu thư lén la lén lút đi lên gác mái, mỗi lần như vậy đều bị tôi phát hiện. Thiếu gia, cậu nói xem cô ấy muốn làm gì?”
Thẩm Luân nhìn về phía cầu thang, đôi mắt trở nên thâm sâu.
Trên bàn cơm tối, Kiều Tịnh đang uống canh, mấy ngày qua vì bị bệnh thể lực suy yếu cần phải tẩm bổ để hồi phục lại, cô liếc mắt nhìn Thẩm Luân.
Thẩm Luân thong thả ăn cơm, anh làm chuyện gì cũng chậm rãi không hề gấp gáp, Kiều Tịnh cảm thấy loại người như vậy thật đáng sợ, bởi vì mình sẽ không hiểu được trong đầu người đó đang suy tính những gì.
Anh không quay về Thẩm gia ở Đế Đô ăn tết sao? Nếu anh trở về thì tốt biết bao, cả hai đều được tự do.
Trong phòng ăn rơi vào trầm lặng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy, Kiều Tịnh uỷ khuất rơi nước mắt.
Thẩm Luân liếc nhìn cô một lúc, sau đó lại thong thả dùng cơm.
Cô mím chặt môi, lau nước mắt, giận dỗi đứng lên muốn quay trở về phòng ngủ. Lúc đi ngang qua Thẩm Luân, cánh tay của cô bị anh thô bạo nắm lấy, kéo cô trở về.
“Anh buông em ra!” Kiều Tịnh giãy giụa một lúc, nghẹn ngào nói: “Anh ức hiếp em, cái cô Ôn Thư kia cũng ức hiếp em, em, em không muốn sống nữa! Mọi tin tức trên mạng em đều nhìn thấy, cô ấy vậy mà lại hãm hại em, anh cũng không để ý đến em, nếu không phải Thời Trần nói cho em biết, thì em cũng chẳng hay biết gì!”
“Chính người đại diện nói cho em biết à?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Thì sao?
Cô kinh ngạc nói: “Như thế còn chưa đủ sao, Thẩm Luân, anh còn muốn giấu em đến bao giờ.”
“Có phải anh vẫn còn yêu tiểu yêu tinh kia, đúng không!” Kiều Tịnh nâng cao giọng, cố nén nước mắt, dáng vẻ chẳng khác nào một oán phụ!
Không có người đàn ông nào lại thích loại phụ nữ hay ghen tuông không hiểu đạo lý như vậy, tất nhiên Thẩm Luân cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Luân có chút thay đổi, khoé môi anh kiều lên, đôi mắt sắc bén: “Ai là tiểu yêu tinh?”
“Ôn, Ôn Thư…. Anh yêu cô ấy, vì sao còn trêu chọc em.” Khuôn mặt nhỏ rơi đầy nước mắt, nức nở nói.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Luân dần trở nên ảm đạm, quay mặt đi nói: “Không muốn ăn nữa thì đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Nhanh khỏi bệnh, biết đâu anh sẽ giúp cho em.” Thẩm Luân ái muội liếc nhìn cô một cái.
“Không phải anh đã từng nói với em, phải học cách lấy lòng anh à.”
Khoé mắt Kiều Tịnh ửng đỏ.
Cái tên vô liêm sỉ này!
Cô không có dự định nhờ anh giúp đỡ, cô chỉ muốn làm anh chán ghét mình mà thôi. Cô đứng yên, nghẹn ngào nói: “Anh đã lên giường cùng cô ấy sao?”
“Kiều Tịnh!”
Lúc này sắc mặt Thẩm Luân hoàn toàn thay đổi, buông đũa, tức giận đứng lên.
Trong lòng Kiều Tịnh có chút đắc ý. Cô muốn làm anh cảm thấy phiền, cho nên mới thốt ra một câu liên quan đến ánh trăng sáng của anh, chỉ như thế mà anh đã tức giận rồi.
Cô rụt cổ, tỏ vẻ sỡ hãi, thể hiện bộ dạng lo được lo mất nắm lấy tay áo anh, ôn nhu nói: “Anh đừng tức giận như vậy, em cảm nhận được anh không hề quan tâm đến em. Thẩm Luân, tình yêu anh dành cho cô ấy, có thể chia sẻ cho em một chút được không, em trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô ấy, như vậy chưa đủ sao.”
Nhưng tôi biết anh vô cùng vô cùng thích ánh trăng sáng của lòng mình, cho nên một cái liếc mắt cũng không thèm cho tôi.
Cuồi cùng Kiều Tịnh không dám kích thích Thẩm Luân nữa, mục đích của cô chỉ muốn làm cho anh phiền chán, không phải là chọc anh tức giận, vì vậy cô tỏ vẻ đau thương u buồn, để cho anh biết rằng cô làm như vậy, chỉ vì quá yêu anh mà thôi.
Phi phi phi!!!
Nếu cô không nhanh tránh xa nam chính, sớm muộn gì cũng có ngày chết vì cảm giác ghê tởm này.
Thẩm Luân cười lạnh, rút cánh tay ra.
“Càng ngày lá gan càng lớn nhỉ, đi lên lầu đi, trước tiên hãy dưỡng bệnh cho cho tốt, anh chờ em.”
Dường như anh đang cho rằng bản thân mình là Như Lai Phật Tổ, cho nên có quyền ban phát thiện tâm cho người khác.
Nếu Thẩm Luân là Phật thì cô không phải là Tôn Ngộ Không, mà nguyện ý vì anh bị ngũ hành sơn đè.
Trước mắt, việc bị anh đuổi lên phòng không phải là việc quan trọng nhất, mấu chốt là cô muốn bị đuổi khỏi nơi đây, muốn nhanh chóng thoát thân!
“Vâng em lên phòng đây, xin anh nhớ rõ em vẫn còn là bạn gái của anh, anh không thể để người ngoài ức hiếp em như vậy.” Cô lau nước mắt, ngoan ngoãn đi lên lầu, mở cửa phòng.
Trên lầu hai, cô đưa lưng về phía Thẩm Luân dựng ngón tay giữa lên.
Ở dưới phòng ăn, Thẩm Luân không còn tâm trạng dùng bữa. Quả thực vừa rồi anh nhìn thấy được trong mắt Kiều Tịnh mang theo sự chán ghét.
Lên giường với Ôn Thư sao? Ha ha.
Thẩm Luân đen mặt ngồi trong phòng khách, thời điểm thím Trần rời đi đã khoá cửa cẩn thận. Một tiếng động nhỏ vang lên, Thẩm Luân chợt hồi thần, nheo mắt lại, lấy điện thoại gọi cho Vương Hiểu.
Trước khi Kiều Tịnh quyết định nhảy lầu, cô phải làm cho Thẩm Luân không sinh nghi, chỉ có như vậy, thì lúc cô đứng trước mặt anh cố ý muốn nhảy lầu, anh sẽ không hoài nghi tâm tư kín đáo của cô. Sau khi anh suy nghĩ lại, sẽ cảm thấy cô là một người phụ nữ ghen tuông đến đánh mất cả lý trí.
Trở lại phòng, Kiều Tịnh nhắn tin Wechat cho Thời Trần. Không bao lâu, Thời Trần đã trả lời tin nhắn.
[Đã tìm được hắn, quả thực đang đánh bạc ở Úc Thị.]
Bản tính của Ôn Hải không hề thay đổi, sau khi hỏi mượn tiền nữ chính, còn ra ngoài đi vay nặng lãi, quay đầu liền cầm tiền đi đánh bạc, quả thực làm chó không muốn lại muốn làm con rùa rụt cổ.
Như vậy cũng tốt, không bao lâu nữa, Ôn Hải sẽ đi tìm nam chính gây náo loạn một trận.
Kiều Tịnh uống thuốc hạ sốt xong, liền lên giường đi ngủ.
Trong ký túc xá của công ty giải trí Hạ Hoa, Ôn Thư nôn nóng gọi điện thoại.
“Anh hai, vì sao không chịu bắt máy.” Ôn Thư vô cùng lo lắng, vừa rồi đám người cho vay nặng lãi gọi điện thoại cho Ôn Thư, không ngừng đe doạ nếu mấy ngày nữa không chịu trả tiền cho bọn họ, thì bọn họ sẽ đến đây bắt người.
Đám người đó đều là dân xã hội đen, Ôn Thư vừa mới ra mắt, vạn nhất xảy ra chuyện gì bị đưa tin lên mạng, tương lai sau này của cô ta xem như chấm hết.
Điện thoại đổ chuông một lúc, cuối cùng Ôn Hải cũng chịu bắt máy.
“Em gái, anh đang bận việc có chuyện gì nói sao nhé, anh cúp máy đây.”
Ôn Thư nghe thấy đầu dây bên kia khá ồn ào, tức đến muốn bật khóc. Có một người anh trai vô liêm sỉ như vậy, cô ta còn có thể làm gì?
Số tiền tiết kiệm cuối cùng của Ôn Thư đều đã đưa cho Ôn Hải. Làm gì còn tiền nữa, một chút tiền dành dụm cũng bị Ôn Hải lừa mất rồi.
Ôn Thư mở màn hình điện thoại lên, nhìn lướt qua danh bạ, để tìm xem có thể mượn ai 500 vạn hay không, dường như Lam Ngọc Như cũng không có số tiền lớn như vậy, Ôn Thư nhìn đến số điện thoại của Hàn Tử Triết hai giây, sau đó di chuyển ngón tay, tìm người khác.
Cuối cùng, ngón tay dừng lại ở một dãy số không tên, đôi mắt trở nên sáng rực.
Kiều Tịnh vẫn luôn nằm ở nhà dưỡng bệnh, dưới sự giám sát và chăm sóc của thím Trần, ba ngày sau bệnh của cô hoàn toàn biến mất.
Hôm nay, Thẩm Luân về rất sớm muốn dẫn cô ra ngoài. Những tin tức bôi đen trên mạng đã bị xoá đi, còn về bài viết kia cũng như đá chìm xuống biển, những bình luận mắng chửi cũng đã giảm dần. Hơn nữa Thời Trần và bộ phận quan hệ xã hội xử lý việc này rất tốt, còn có thể từ việc đó mà chuyển mình.
Bài viết bôi nhọ đều bị xoá hết, chỉ còn những bài viết tương đối khách quan, nhưng vẫn cần quan sát thêm nữa.
Cũng bình luận nhắc đến việc Kiều Tịnh có kim chủ chống lưng, nhưng không mấy ai chú ý, ngược lại còn xuất hiện một đám thủy quân không ngừng nói xấu công ty Hạ Hoa và Ôn Thư. Thủy quân do Thời Trần tìm, Kiều Tịnh đảm nhận việc chi tiền.
Chỉ là Kiều Tịnh không ngờ rằng Thẩm Luân cũng sẽ ra tay. Việc bài viết đột nhiên biến mất, ngoại trừ anh làm ra, cô không tìm được ai khác có khả năng ra tay giúp mình như vậy.
Đột nhiên Kiều Tịnh cảm thấy có chút bất an, từ bao giờ nam chính tốt tính như vậy, là thật tâm hay giả dối đây?
Ai nha, anh sẽ không gây ảnh hưởng đến con đường tìm tự do và tìm chết của cô đấy chứ….?
Hai ngày nay Ma Đô bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ vươn lên người không bao lâu đã tan mất.
Kiều Tịnh vừa khỏi bệnh, trước khi ra ngoài phải chuẩn bị vũ trang đầy đủ, nào là áo lông còn có cả mũ trùm đầu, bao tay cùng khẩu trang là những vật bất ly thân của cô.
Thẩm Luân không bận tâm đến thời tiết, anh chỉ mặc áo sơ mi bên trong, khoác chiếc áo măng tô bên ngoài, thân thể cao gầy vô cùng phong độ.
Lên xe, Thẩm Luân nhìn thấy Kiều Tịnh trang điểm, lại nhíu mày. Cô vừa khỏi bệnh, nên quan tâm việc giữ ấm cơ thể chứ không phải là làm đẹp.
Kiều Tịnh liếc mắt nhìn anh ăn mặc hết sức phong phanh, liền dời mắt đi. Sau lần tranh cãi đó, anh cũng không trực tiếp đuổi cô ra ngoài, từ bao giờ tính kiên nhẫn của anh lại tốt như vậy.
Kiều Tịnh có chút bối rối.
Danh sách chương