Sau đêm đó, tôi luôn có cảm giác bất an, hình như có thứ gì đó luôn chần chờ cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, nhưng mà thứ đó rốt cuộc là nhằm mục đích gì thì tôi hoàn toàn không rõ.

Gần đây ngoài công việc bận rộn ở ban phát thanh, tôi luôn cố gắng sắp xếp việc học một cách gọn gàng nhất, để có thể ngủ trước lúc 11 giờ đêm, hình ảnh cái xác khô treo bên ngoài cửa sổ và tấm lụa trắng ghi "ánh trăng" bằng máu luôn xuất hiện trong đầu tôi mọi lúc, mặc dù những thứ kia chỉ là tôi mơ thấy nhưng tôi vẫn không tài nào vứt nó ra khỏi đầu đươc.

"Võ Phúc, em sao vậy?".

Giọng của đàn anh Dương Đăng vang lên, tôi khẽ giựt mình một cái rồi nhìn anh ấy mà lắc đầu, nói "Em không sao, chỉ là đang suy nghĩ vu vơ thôi, à mà bộ có chuyện gì hay sao?".

Dương Đăng nhìn tôi một cái thật sâu rồi đáp "À, cái chuyện anh nhờ em qua bên hội văn nghệ đó, ở bên đó báo lại em làm rất tốt, vì vậy họ muốn nhờ em giúp đỡ việc tuyển thí sinh".

Tôi cũng từng nghe về việc này, nghe nói việc tuyển thí sinh dự cuộc thi hát do hội sinh viên khởi xướng rất cực khổ, nào là nhận đơn đăng ký, rồi tổng hợp, sau đó chia tiết mục, mà với trường đại học y lớn như vầy thì ít nhất cũng có hàng trăm đơn.

"Sao vậy? Nếu được thì em giúp đỡ họ đi, nghe nói bên đó lo đủ thứ, nào là sân khấu, phụ kiện, trang trí, âm thanh,...."

Nghe Dương Đăng nói vậy, tôi bắt đầu mềm lòng, rồi đồng ý ngay.

"Rồi, bạn cứ tới lúc 6 giờ tối ngày 4 tháng 9 để thử giọng là được".

Tôi nói câu cuối cùng với anh chàng sinh viên cuối cùng đăng ký vào hôm nay, những ngày qua vì chuyện này mà tôi phải tiếp rất nhiều thể loại người, từ lịch sự tới thô lỗ, từ tự tin thái quá tới nhút nhát, rồi từ kẻ nói thao thao bất tuyệt tới người "chậm tiêu".

Cũng may hôm nay là buổi tuyển thí sinh cuối cùng, sau ngày hôm nay tôi chỉ cần sắp xếp tiết mục vào ngày thi là xong.

Bầu trời ngã sang chiều, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ hằng lên những vệt sáng màu vàng trên bàn làm việc.

Tôi vừa kiểm tra lại đơn dự thi, vừa thu dọn đồ đạc, công việc nhàm chán nhưng cũng nhờ nó mà nhóm Từ Dĩ không có cớ rủ rê tôi đi tìm kiếm thứ kinh dị nào đó.

"Cạch".

Tiếng cửa phòng bị đẩy ta, tôi đưa mắt nhìn sang, phía cửa xuất hiện một chàng trai cao ráo với mái tóc màu hoe vàng, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.

"Đã hết thời hạn dự thi, anh tới trễ rồi".

Tôi lịch sự nói vọng ra, hắn có chút ngạc nhiên rồi cười, đáp "Tôi không phải tới dự thi, tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây!".

"À".

Tôi nói khẽ rồi tiếp tục với công việc của mình, đang định bỏ sấp giấy tờ vào trong cặp thì vô tình bị gió thổi bay tứ tung.

Nhìn công sức nãy giờ bị gió thổi bay, tôi khẽ hừ một cái rồi nhanh chóng lum lại toàn bộ, trong lòng chửi bậy vài tiếng.

"Coi bộ cậu không chỉ sợ ma mà còn vụng về!".

Tên ngoài cửa sổ bất chợt lên tiếng, lúc nãy tôi cứ tưởng hắn đã bỏ đi, ai ngờ vẫn còn đứng đó, nhưng mà câu nói kia của hắn là sao? Không lẽ cái tên nói chuyện với tôi ở cửa phòng lưu trữ hội họa hôm trước chính là hắn?.

"Sao vậy? Không lẽ quên tôi rồi!"

Hắn nói xong liền cười khẩy một cái, tôi nhìn hắn rồi hỏi kỹ lại "Vậy người kia là anh?".

Nghe xong câu hỏi của tôi, hắn cười khì khì, rồi gật đầu, đáp "Phải, tôi không ngờ cậu lại là thành viên của hội văn nghệ".

"Không đâu, tôi là thành viên ban hội họa, gần đây hội văn nghệ nhờ tôi giúp đỡ nên tôi qua phụ họ".

Tôi vừa giải thích với hắn vừa lụm lại những tờ giấy dự thi cuối cùng, hắn ầm ừ vài cái rồi bước đi, thấy vậy tôi liền nhún vai mình mà mặc kệ, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy hắn có vẻ rất kỳ quái.

"À! Võ Phúc".

Đang trên đường đi về khu ký túc xá, giọng của Lê Quỳnh vang lên, cậu ta và tôi cùng là sinh viên năm nhất, cậu ta thuộc ban phát thanh, do không gặp nhau nhiều nên rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng mà nghe mọi người đều nói cậu ta khá tốt, từ khi tôi chuyển qua giúp đỡ hội văn nghệ thì thường xuyên nhìn thấy cậu ta hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lê Quỳnh, tôi nhíu mày, hỏi "Bộ có chuyện gì sao?".

"Chuyện này..".

Cậu ta ngập ngừng, có vẻ cậu ta đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, nuốt một ngụm nước miếng, cậu ta nói tiếp "Mình lỡ để quên đồ ở phòng phát thanh rồi!".

Tôi giựt mình nhìn chằm chằm cậu ta mà cười khì khì, nói "Bỏ quên thì tới lấy, làm gì căng thẳng vậy?".

Lê Quỳnh đột ngột tối sầm mặt lại, đáp "Chắc bạn không biết về chuyện ma quỷ trên phòng phát thanh đâu! Những người trong phòng phát thanh lâu năm đều kể lại là, cứ 4 giờ chiều ở phòng phát thanh sẽ vang lên tiếng động lạ, âm thanh này sẽ kéo dài tới 4 giờ sáng ngày hôm sau".

Thanh âm của Lê Quỳnh lạnh lẽo còn hơn lúc Từ Dĩ kể chuyện ma, mà nhắc tới Từ Dĩ tôi mới nghĩ, nếu cậu ta nghe được chuyện này thì chắc chắn tối nay sẽ rủ tôi cùng Tống Nhựt đi "tham quan" một vòng.

Thấy Lê Quỳnh có vẻ sợ hãi, tôi đành ngõ ý "A, nếu bạn sợ thì mình sẽ cùng đi tới đó với bạn".

Nét mặt của Lê Quỳnh sáng lạng hẳn lên, cậu ta cảm ơn tôi liên tục, như thể tôi là ân nhân cứu mạng câu ta vậy.

Phòng phát thanh giờ này im ắng hơn, một chút tiếng động cũng không có, thấy xung quanh cũng tương đối sáng nên tôi không bật đèn nhưng Lê Quỳnh kiên quyết bật khiến tôi mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.

Sau khi lùng sục một hồi, cậu ta cũng tìm được thứ mình cần, rồi kéo tôi ra khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt.

Vừa đi ra xa phòng phát thanh, tôi đột ngột nghe thấy giọng hát của ai đó, thanh âm thanh trầm ấm lắm mà quen thuộc hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi?

Đêm nay trời lại mưa, rút kinh nghiệm lần trước, tôi đã khóa kỹ toàn bộ cửa sổ của phòng số 44.

Ghi ghi chép chép lại danh sách sinh viên dự thi, sau khi hoàn thành cũng hơn 12 giờ đêm, tôi thu dọn mọi thứ lại rồi trèo lên giường, vừa nhắm mắt thì giọng hát lúc chiều lại văng vẳng bên tai, nó hòa cùng tiếng mưa rơi, nghe mà não lòng.

Không biết tại sao, tôi lại không thể ngủ được, lăn qua lăn lại một hồi, tôi bèn trèo xuống giường, uống một ly nước để dễ ngủ.

Tiếng nước rót vào ly nghe cứ như mơ hồ, đôi mắt tôi bắt đầu sụp xuống như muốn ngủ, sau khi uống xong ly nước, tôi trèo lên giường, lúc này không còn nghe giọng hát nữa, mà lại là một giọng nói khẽ.

"Tại sao là cô ta, tại sao?".

Tiếng nói càng ngày càng lớn, càng ngày giận dữ, càng ngày càng lãnh lẽo, tôi giựt mình một cái, mở bự đôi mắt nhìn quanh, thì ra lại là nằm mơ.

Do buổi tối tôi mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia mà không thể ngủ ngon được, tới khi trời sáng Lý Hoành phải kêu tôi cả buổi mới thức dậy nổi.

Sau tiết học, tôi thẩn thơ với dĩa cơm trước mặt, Từ Dĩ thấy tôi như vậy liền hỏi "Sao vậy, bộ công việc bên hội văn nghệ cực nhọc lắm hả?".

Tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ta, cảm thấy không nên nói nhiều, không khéo cậu ta sẽ lo lắng, vì vậy tôi lắc đầu, đáp "Không đâu, tại gần đây mình ăn không ngon".

"Hay là tối nay tụi mình ăn lẩu đi".

Tống Nhựt hí hửng nói, hình như mọi người cũng không cảm thấy ý tượng này tệ nên đều đồng ý.

Do thầy Bùi bệnh nên một giáo viên trẻ dạy thay, người này tốt nghiệp ở một trường danh tiếng nước ngoài, dáng vẻ bắt mắt, với chiều cao lý tưởng, coi bộ cũng là mỹ nam của trường, anh ta giới thiệu mình tên là Ngô Vĩ, là người ở miền Tây Nam Bộ.

"Nghe giọng là biết người phương nam rồi, không biết có giúp đỡ cho đồng hương không?".

Tống Nhựt thì thào bên tai tôi và Từ Dĩ, thấy cậu ta có vẻ mơ mộng quá cao, Từ Dĩ liền thuận miệng đáp "Phương nam chưa chắc là đồng hương đâu, nhìn thầy Ngô khá cao, coi bộ là người Long An".

Khuôn mặt của Tống Nhựt buồn bã mà khiến tôi nhịn cười không nổi, Từ Dĩ bên kia thì cười khì khì.

"Rồi, trước tiên vào bài mới, tôi muốn nói một thứ với các bạn, hiện trạng học không đi đôi với hành ở nước ta vẫn còn, nhất là đối với môn giải phẫu, các em thử nghĩ coi, nếu không được thực hành thì làm sao hiểu hết toàn bộ kiến thức đã học".

Ngô Vĩ nghiêm túc nói, một bạn nam giơ tay xin phát biểu "Dạ thưa thầy, những gì thầy nói hoàn toàn đúng nhưng với điều kiện của nước ta hiện nay thì không thể đòi hỏi thêm nhiều".

Nghe vậy, Ngô Vĩ liền gật đầu đồng ý, rồi mau chóng nói thêm "Cũng chính vì vậy, thầy muốn các em phải tìm tài liệu bên ngoài sách giáo khoa, một mặt để bổ sung thêm kiến thức, một mặt tìm hiểu kỹ hơn về môn giải phẫu".

"Dạ thưa thầy, những tài liệu kia đa phần được đăng trên các tạp chí nước ngoài, vậy làm sao tụi em có được.

Một bạn nữ chững chạc lên tiếng hỏi, Ngô Vĩ ầm ừ vài tiếng rồi đáp "Do các kiến thức mới luôn được đăng trên các tạp chí nước ngoài nên một số thành tụ chúng ta luôn tiếp thu khá trễ, vậy nên thầy mong muốn các em chú ý những bài giảng của thầy, ngoài dạy trong sách thầy còn giảng dạy thêm một số kiến thức mới bên ngoài"

Sau tiết học, ai cũng bám chặt lấy Ngô Vĩ, coi bộ thầy ấy đã trở thành trung tâm của môn giải phẫu học, tôi cũng muốn hỏi thêm vài thứ nhưng thấy nhiều người quá nên thôi.

"Cái gì? Lý Hoành bị xỉu và đang nằm ở phòng y tế sao?".

Tôi ngạc nhiên khi nghe Từ Dĩ nói, thực sự mà nói, sau những tiết học tôi đều tới phòng phát thanh để đọc một số mẫu tin, cũng vì vậy mà ít tụ họp với nhóm Từ Dĩ hơn.

"Bạn ấy bị sao mà xỉu vậy?".

Vừa đi tới phòng y tế, tôi vừa gấp gáp hỏi Từ Dĩ, cậu ta lắc đầu đáp "Mình không biết, nghe mọi người kể lại, bạn ấy đột ngột ngất xỉu trước phòng giải phẫu".

Phòng giải phẫu sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, không lẽ bạn Lý Hoành cũng bị thứ kia bám theo, không đúng, gần đây bạn ấy cũng bình thường mà!.

"À, Lý Hoành bị hạ huyết áp nên xỉu, chỉ cần cho em ấy nghĩ một chút là khỏe thôi".

Nghe cô Vương nói vậy, tôi cũng an tâm nhiều, thì ra do tôi nghĩ nhiều thôi, Lý Hoành chưa gặp thì làm sao bị ám được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện