Cô ngã xuống sàn, tiếng Hạo Minh hét toáng:

-Vi Vân.

Vi Vân ngất lịm dưới sàn. Bà Tường cũng lao đến giọng hốt hoảng:

-Người con bé sao lại lạnh như thế này

Hạo Minh bế người cô đi nhanh ra ô tô. Hiếu Sinh lái xe đến bệnh viện. Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Ông bà Tường chạy đến:

-Con bé sao rồi

-Chưa biết được, bác sĩ vẫn khám ở bên trong

Bà Tường nức nở:

-Tại tôi, tại tôi cả, nếu ngay từ đầu tôi nói thẳng ra thì không đén nỗi như thế này

Chồng bà nghiêm mặt quát:

-Bà im đi,khóc lóc thì được cái gì

Hạo Minh hết đập đầu vào tường ,lại vung tay đấm loạn xạ. Anh đang tồn tại trong sự dày vò tột độ. Anh cũng không đứng vững may nhờ Hiếu Sinh đỡ lấy anh nếu không anh cũng đã ngã ra sàn rồi.

Bà Tường giờ mới để ý đến anh:

-Con sao vậy? người con nóng quá, con bị sốt rồi

Ông Tường phát cáu :

-Hạo Minh, con vô một phòng nghỉ đi

Hạo Minh lắc đầu:

-Con không sao

Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, thở phào:

-Cô bé không sao, là do cơ thể yếu nên không thể chịu lạnh trong thời gian dài thôi

Nghe lời bác sĩ nói xong, Hạo Minh ngã xuống, Hiếu Sinh cuống cuồng:

-Hạo Minh, mày sao vậy…Hạo Minh..

Căn phòng vip rộng rãi chứa hai giường bệnh nhân. Ông thường thở dài:

-Hai cái đứa này, sốt cao mà không chịu nói,để đến mức phải ngất thế này

Hai giường được kê cạnh nhau. Hai khuôn mặt nhợt nhạt. Hiếu Sinh khẽ nói:

-Hai bác về nghỉ đi, cháu ở đây rồi

-Lúc hai bác không ở nhà có chuyện xảy ra phải không? Hiếu Sinh bỗng cười nhẹ khi nhìn Hạo Minh. Ông bà Tường nhìn anh, khó hiểu:

-Sao vậy Hiếu Sinh?

Hiếu Sinh ho nhẹ:

-Hạo Minh đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Vi Vân đến ở.

Hiếu Sinh kể lại cho ông bà nghe chuyện sinh hoạt của Hạo với Vi Vân. Bà Tường cười rung cả phòng:

-Ha..ha…không ngờ thằng con trai của ta lại làm được như thế. Tốt quá

Ông Tường cũng cười lắc lẻ:

-Cứ tưởng tượng nó mặc tạp dề là ta không nhịn được cười rồi.

Bà bỗng quay sang nhìn chồng:

-Liệu có phải hai đứa…

Rầm..

Cánh cửa phòng bị bật tung ra, ông bà Tường cau mày nhìn đôi vợ chồng kia bước vào. Đó là vợ chồng chủ tịch công ti Dương Tín. Bà Dương mặt mũi tím rịm nhìn đứa con rứt ruột trên giường:

-Thảo Trang, sao con lại thế này.

Ông Dương mặt hầm hầm:

-Tôi sẽ kiện gia đình các người tội bắt cóc

Bà Tường đứng bên chồng, quay lại là một người phụn nữ sắc sảo:

-Ông bà là bố mẹ của Vi Vân sao, ngạc nhiên ha

Bà Tường điềm tĩnh bao nhiêu thì bà Dương lại mất bình tĩnh bấy nhiêu:

-Nó tên là Thảo Trang, ai cho các người tự ý đổi tên nó

Hạo Minh cựa mình tỉnh dậy,cau mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhunga anh nhận ra vợ chồng Dương Tín. Chẳng lẽ…

Anh ngồi hẳn dậy, không khí căng thẳng, nhìn sang giường bên cạnh, Vi Vân vẫn chưa tỉnh, anh cất tiếng hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Không ai quan tâm đến câu hỏi của anh. Bà Dương nhìn con gái rồi nói nghiêm túc:

-Tôi sẽ đưa con gái tôi về nhà. Đơn kiện sẽ được gửi ra tòa án.

Vi Vân mở mắt,đầu cô nhức nhối,cả người khó chịu,theo thói quen cô gọi Hạo Minh:

-Hạo Minh,em khó chịu quá

Thốt ra xong lời này,cô thật hận bản thân,bao lâu cô đã có thói quen cái gì cũng gọi anh.

Thấy con gái đã tỉnh,bà Dương nhẹ lòng:

-Con tỉnh rồi à?

-Bà là ai?

Câu nói lạnh băng của cô cùng vẻ xa lạ khiến mặt bà Dương như đần ra. Bà Tường lên tiếng:

-Có lẽ chúng ta nên ra ngoài nói chuyện,có một số chuyện xảy ra mà ông bà chưa biết.

Bà Dương trần chừ vài giây,rồi cũng phải đồng ý ra khỏi phòng. Hiếu Sinh cũng theo đó mà ra luôn.

Chỉ còn lại anh và cô,sự ngượng ngập bao trùm,anh giựt dây truyền nước ra,nhìn về phía cô:

-Hai người đó là ba mẹ ruột của em. Họ đến để đưa em về nhà

Vi Vân lục lọi trí nhớ:

-Là họ đang cạnh tranh sân gofl?

-đúng vậy

Hạo Minh đứng dậy,

-thật lòng xin lỗi em,chúng ta vốn không có quan hệ gì cả.

Anh bước ra khỏi phòng,hụt hẫng,thất vọng. giá như ngay từ đầu nói ra thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ.

Bao ngày qua thực sự anh đã rất hạnh phúc. Giờ thì....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện