Tôi yêu một người.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Trong cuộc đời của bạn sẽ có một ngôi sao, chạm không tới, cũng xa không thể chạm... Thế nhưng, mỗi khi bạn ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy nó.

Sáng như vậy, rực rỡ như vậy, giống như hào quang toả ra từ kim cương của thế giới này.

Rất nhiều năm về sau, Nam Kiều cũng nhận ra tâm ý của chính mình.

Là cô muốn có được ngôi sao kia.

Muốn lấy nó xuống, giấu đi thật kỹ, từ nay về sau không để người khác ngấp nghé.

Dịch Gia Ngôn chính là ngôi sao ấy...

Nam Kiều mang theo cúc măng-sét về nhà, trong đầu quanh quẩn những lời của Thẩm Duyệt Lam đã nói.

"Nam tiểu thư, làm người nên biết mình nặng bao nhiêu. Cô đừng tưởng có thể ỷ vào nhất thời được Dịch Gia Ngôn yêu thương, vì cô chịu thiệt, cô liền tự cho mình là chim sẻ đầu cành. Lấy gương mặt này của cô, chẳng lẽ dám nghĩ rằng có thể trói buộc anh ta cả đời sao?"

"Bây giờ Dịch Gia Ngôn tốt với cô, bởi vì cao cao tại thượng mà thôi. Không lo vấn đề sinh hoạt, cho nên nhìn thấy mèo hoang chó hoang ven đường bị thương mới cảm thấy đồng cảm, nhịn không được giúp đỡ cô. Chờ anh ta thấy qua nhiều phụ nữ khác rồi, nhận ra cô cùng lắm chỉ là một con chó con gặp chủ là vẩy đuôi, cô cho rằng anh ta vẫn ở bên cạnh cô sao? Ăn no rửng mỡ bảo vệ cô sao?"

Một mặt, cô vì Dịch Gia Ngôn không có bạn gái mà vui vẻ, mặt khác lại nhớ tới những lời này của Thẩm Duyệt Lam, trong lòng tựa như thuỷ triều chạng vạng, lên xuống thất thường.

Cuối cùng, Nam Kiều không nhịn được gọi cho Thẩm Thiến, biết được cô nàng đang xem Cận Viễn biểu diễn ở Xa Đông.

"Nghĩ gì mà tới xem A Cận vậy?"

Đầu kia ầm ĩ khắp chốn, Nam Kiều đưa di động ra xa một chút, nghe thấy Thẩm Thiến hỏi ngược một câu:

"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à? Đi một lần mất nhiều năm như vậy, không nói đến việc cậu quên hẳn anh ấy, đến lúc gặp lại cũng không đặt anh ấy trong lòng sao?"

Nam Kiều giật mình.

"Thẩm, Thiến..."

"Nhiều lời làm gì? Tranh thủ thời gian đến đây đi, còn thiếu cậu thôi!" Giọng của Thẩm Thiến lại lớn hơn, vẫn như cũ hung dữ, nhưng là không phải thật sự giận dỗi.

Nam Kiều thở phào, nỗi lo trong lòng tan bớt, "Được, mình đến."

Đã mười giờ tốt, Nam Kiều khó có thể ra ngoài muộn như vậy. Trước khi đi, mẹ cô liên tục truy hỏi.

Cô chỉ nói: "Thẩm Thiến và A Cận ăn khuya bên ngoài, gọi con đến gặp một chút."

Vẫn là không dám để lộ nghề nghiệp của Cận Viễn. Dù sao, mấy vị trưởng bối thường không chấp nhận nổi loại ca sĩ nhạc Rock n" Roll và những thứ hỗn loạn như quá bar.

Lúc tới Xa Đông, Cận Viễn lại không có hát. Thẩm Thiến, Mùa Xuân và Mập Mạp đang ngồi ở trong góc, cùng nhau uống rượu, Cận Viễn lại không biết đã chạy đi đâu.

Nam Kiều đi qua, hỏi: "A Cận đâu?"

"Uống nhiều quá, ra ngoài ói rồi." Thẩm Thiến chỉ chỉ cửa sau.

"Các cậu không đi canh chừng anh ấy?" Ngữ khí của Nam Kiều có chút oán trách.

Mùa Xuân cười ha ha: "Vậy mới trông cậy em đi coi chừng cậu ấy đó, bọn anh lấy tư cách gì, nhể?"

Mập Mạp phụ hoạ: "Còn phải hỏi à? Không phải em không biết tính tình của A Cận, tới bây giờ vẫn không có ai khuyên được cậu ấy, ngoại trừ em."

Nam Kiều không nhúc nhích.

Mập Mạp đẩy cô một cái, "Đi nhanh đi, hay là muốn cậu ấy chết luôn bên ngoài, em mới đi hử?"

Nam Kiều dừng một chút, sau đó đi ra ngoài cửa hông.

Đại khái từ sau năm đó, hồi cô học năm ba sơ trung, bà của Cận Viễn qua đời. Mùa Xuân và Mập Mạp liền xem cô là bạn gái của Cận Viễn, mặc kệ cô giải thích thế nào, bọn họ vẫn vui tươi hớn hở trêu đùa với cô. Sau khi phát hiện bản thân dù có giải thích cũng vô dụng, Nam Kiều dứt khoát không nói nữa, tuỳ ý bọn họ.

Mùa hè năm đó, sau khi Cận Viễn biểu diễn xong ở một nơi nào đó, lúc trở về nhà thì phát hiện ra bà đã không còn thở nữa, trên giường chỉ còn lại một thân thể già cỗi lạnh băng.

Bà của Cận Viễn đã bệnh rất lâu, bác sĩ cũng đã báo trước thời gian ra đi, là mấy năm này, Cận Viễn nên chuẩn bị tâm lý trước.

Thế nhưng, loại chuyện người thân qua đời như thế này, làm sao nói chuẩn bị tâm lý là chuẩn bị được? Có vết thương nào trên đời nói không đau liền không đau đâu?

Tối hôm đó, Nam Kiều đang nấu cơm trong nhà, bỗng nhiên nghe thấy Mùa Xuân và Mập Mạp ở ngoài kêu mình: "Nam Kiều, em ra đây đi!"

Thanh âm gấp gáp, doạ Nam Kiều giật mình.

Cô nhanh chóng rút tay ra khỏi mặt nước vo gạp, tuỳ ý lau vào cái khăn trên cửa, sau đó chạy ra ngoài.

Mà ở bên ngoài, Mập Mạp cả đầu đầy mồ hôi, sắc mặt của Mùa Xuân cũng rất khó coi.

"Sao vậy?" Cô chần chừ đứng ở cửa.

Bỗng nghe thấy Mùa Xuân nghẹn ngào nói: "A Cận, cậu ấy... Bà của cậu ấy, đi rồi..."

Nam Kiều tay vịn khung cửa, hơn nửa ngày không thốt nên lời.

Cuối cùng, cô mới khó khăn hỏi một câu: "Khi, nào?"

"Có lẽ là buổi chiều. Lúc nãy biểu diễn xong, bọn anh cùng nhau về nhà, sau khi A Cận vào nhà bọn anh cũng rời khỏi. Không ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy cậu ấy kêu to "Bà ơi", bọn anh lập tức chạy vào xem, kết quả..."

Mập Mạp và Mùa Xuân nhìn nhau.

"Vậy bây giờ, anh ấy đang làm gì?"

Mùa Xuân nói: "Cậu ấy không nói một câu, giống như mất hồn vậy, ôm bà không buông, anh và Mập Mạp kéo cỡ nào cũng vô dụng..."

"Cái thân toàn thịt của Mập Mạp để làm gì hả? A Cận gầy như vậy, kéo anh ấy cũng không kéo được sao?" Nam Kiều vội la lên.

Mập Mạp uỷ khuất vô cùng: "Nhưng cậu ấy đánh anh! Anh kéo cậu ấy, cậu ấy lại ôm ghì lấy bà, thiếu chút bà đã ngã khỏi giường, cậu ấy liền quay đầu đấm anh một quyền..."

Còn chỉ chỉ xương gò má sưng đỏ của mình, Mập Mạp sắc khóc, "Cậu ấy ra tay thật sự mạnh, anh không dám kéo."

Nam Kiều đang chuẩn bị đi cùng hai người họ đến nhà của Cận Viễn, không ngờ, ba cô đột ngột trở về.

Người đàn ông trung niên say khướt chỉ vào Mập Mạp và Mùa Xuân, chất vấn cô: "Bọn họ là ai? Tới nhà chúng ta làm gì?"

Mùa Xuân nói: "Tụi cháu là bạn của Nam Kiều..."

"Mày, mày không phải là con trai của lão Vương đầu cầu bên kia sao? Hát, hát nhạc Rock n" Roll?" Nam Nhất Sơn xoa xoa con mắt, "Cái đồ lưu manh là mày, không lo học hành còn dám tới đây quấy rối con gái của tao?"

Nam Nhất Sơn vừa cầm chai rượu, vừa loạng choạng bước mấy bước xa, muốn đánh Mùa Xuân.

"Ba, ba!" Nam Kiều bị doạ, vội chạy tới giữ chặt ông ta.

"Mày, mày đừng có nhiều lời, về phòng đi!" Nam Nhất Sơn xiêu vẹo dắt cô vào nhà.

"Ba, bà của bạn thân con qua đời rồi, con phải đến thăm cậu ấy một chút..."

"Bà của nó qua đời mắc mớ gì tới mày? Nó là cái thá gì [1]? Đám lưu manh ăn chơi này, dám tới tìm con gái tao hả?" Nam Nhất Sơn bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

Đêm hôm đó, Nam Kiều bị ông ta nhốt trong phòng, không ra được.

Mùa Xuân và Mập Mạp chạy về lo cho Cận Viễn, trong lòng Nam Kiều nóng như lửa đốt, cô nhìn quanh cửa sổ, không biết nên làm gì.

Nhưng năm gần đây, thân thể của bà yếu ớt nhiều bệnh, Cận Viễn làm công khắp nơi, tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho bà. Nhưng năng lực của hắn có hạn, bệnh của bà cũng không phải có thể chữa trị trong một sớm một chiều, Cận Viễn dù khổ trăm bề cũng không nói lời nào, còn bệnh của bà thì mỗi ngày một nghiêm trọng.

Nam Kiều biết, đối với Cận Viễn, bà là toàn bộ thế giới.

Từ khi Cận Viễn còn nhỏ, ba mẹ của hắn đã đi phương Bắc làm công, về sau bặt vô âm tín. Có người nói là chết, có người nói là họ đã có được cuộc sống tốt đẹp, cho nên đã sớm quên hai cái của nợ trong nhà.

Cận Viễn cái gì cũng không có, chỉ có một mình bà.

Lúc trời tờ mờ sáng, Nam Kiều nghe thấy ở bên ngoài, Mùa Xuân nhỏ giọng gọi mình. Cô liền nhảy xuống giường, nhìn qua cửa sổ.

Mùa Xuân hỏi: "Em có thể đi ra không?"

"Cửa phòng bị ba tôi khoá." Nam Kiều không biết làm sao.

"Từ cửa sổ đó, em leo ra được không?"

"Cửa sổ khoá cứng, mở không được."

Mùa Xuân gấp muốn chết, đứng yên tại chỗ một hồi, lại tìm cái gì xung quanh. Một lát sau nhặt được cục gạch, hướng cửa sổ đập xuống.

Nam Kiều lui lại hai bước, "Ầm" một tiếng, miểng thuỷ tinh rơi vỡ khắp nơi.

Mùa Xuân cầm gạch đập thêm mấy lần, gạt miểng vỡ xung quanh ra, đưa tay kéo cô: "Nhanh lên, mau ra đây!"

Nam Kiều nghe thấy tiếng ngáy của Nam Nhất Sơn ngừng lại. Hình như là bị tiếng vang đánh thức, ông ta bắt đầu gân cổ gào tên của Nam Kiều.

Cô bị doạ một phát, sợ đến mức nắm lấy tay của Mùa Xuân, mặc kệ song cửa bén nhọn mảnh kính vỡ, không thèm nghĩ ngợi mà lập tức nhảy ra ngoài, sau đó liều lĩnh chạy như điên trong đêm.

Ngay cả cánh tay bị mảnh vỡ đầu cửa cắt trúng cũng không biết.

Rạng sáng, bốn giờ rưỡi, Nam Kiều tới nhà Cận Viễn.

Nhà hắn âm u ẩm ướt, mùi thật khó ngửi. Trong phòng tối đen, không ai mở đèn.

Cô nhìn thấy dáng người đơn bạc của Cận Viễn đang thẳng tắp quỳ gối trước giường, ôm thân thể của bà, không nhúc nhích. Hắn giống như gốc bạch dương yên tĩnh, vô thanh vô tức [2] tồn tại, hèn mọn mê man.

Mùa Xuân nói hắn có chết cũng không chịu buông tay, ai khuyên cũng vô dụng.

Nam Kiều đứng đó hồi lâu, chậm rãi kêu nhỏ: "A Cận."

Cận Viễn không nhúc nhích.

Cô đến gần hơn một chút, bàn tay đặt lên vai hắn, "A Cận, anh buông tay đi, bà đã đi..."

"Bà không đi!"

Cảm xúc của Cận Viễn đột ngột bị kích động, đánh lên tay Nam Kiều, khiến tay cô rơi khỏi vai hắn, "Các người đi thì có, đều đi hết thì có! Các người đều muốn đem bà đi, ai cũng đừng nghĩ mang bà đi!"

Bị Cận Viễn đánh, Nam Kiều mới phát hiện vết thương trên cánh tay, máu chảy thành một đường dài, loang lổ trên da thịt trắng nõn, cô thấy mà giật mình.

Nam Kiều che vết thương, thấp giọng nói: "A Cận, bà không muốn anh như thế này..."

Cận Viễn không lên tiếng.

Nam Kiều kéo tay hắn, "Anh tỉnh táo chút đi, nếu như lúc này anh bi luỵ như vậy, ai sẽ là người tiễn bà đoạn đường cuối đây? Anh là toàn bộ hi vọng của bà, anh là kiêu ngạo của bà, vậy mà ở trước mặt bà, anh thật sự muốn bà nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này sao?"

Cận Viễn mờ mịt ngẩng đầu lên, trong mắt rốt cũng cũng có một tia cảm xúc.

Trong bóng tối, Nam Kiều từng chút gỡ tay hắn ra. Mà Cận Viễn giống như người vừa bừng tỉnh từ ác mộng, hắn ôm Nam Kiều, nghẹn ngào khóc rống.

Đó là lần đầu tiên Nam Kiều thấy Cận Viễn khóc, cũng là lần cuối cùng.

Rất nhiều năm sau, cô và Dịch Gia Ngôn cùng nhìn qua một bộ phim cũ của nước Pháp. Trong phim, cô bé vừa mờ mịt vừa luống cuống hỏi sát thủ máu lạnh kia:

"Cuộc sống của con người luôn gian nan như vậy sao? Hay là chỉ khi tôi còn nhỏ, tôi mới thấy nó gian nan?"

Sát thủ bình tĩnh nhìn cô bé, nói: "Vẫn luôn như vậy."

Nam Kiều không biết cuộc sống này có bộ mặt như thế nào, có phải luôn luôn khó khăn như thế hay không? Nhưng khoảnh khắc này, vào tối hôm đó, cô thật sự hi vọng ông trời có thể đối tốt với Cận Viễn một chút, giúp hắn đứng dậy từ trong vận mệnh chật vật này đi...

Cho Cận Viễn một hi vọng.

Yêu thương hắn một chút đi.

Chỉ tiếc rằng, rất nhiều năm về sau, khi tất cả mọi chuyện tựa như lẽ hiển nhiển, cô lại chính là người cho hắn hi vọng, là người cho hắn yêu thương.

Nam Kiều biết Thẩm Thiến, Mập Mạp và Mùa Xuân vẫn đang nhìn mình. Cô rất muốn nói với bọn họ rằng trong lòng đã có hi vọng khác, đã có người khác. Đối với Cận Viễn, cô chỉ có thể làm bạn, những cái khác đều không thể.

"Lau đi." Nam Kiều đưa khăn tay cho hắn.

Cận Viễn cứng đờ người, không quay đầu, chỉ nói: "Em đứng xa một chút."

"Đã sợ tôi ghét bỏ, cũng biết họ không quản nổi anh, vậy thì còn uống nhiều như vậy để làm gì?" Nam Kiều hỏi.

"Vậy em sẽ ghét bỏ tôi sao? Sẽ quản tôi sao?" Cận Viễn kéo ống tay áo lau miệng, quay đầu, mùi rượu nồng nặc.

Nam Kiều lắc đầu: "Không chê anh, cũng không mặc kệ anh. Nhưng quản được một lúc, cũng không quản được cả đời."

"Tại sao không thể là cả đời?"

Cận Viễn tiến gần hơn một bước, khí thế bất chợt hùng hổ doạ người:

"Nam Kiều, rốt cục là em giả ngu hay là thật sự bị ngốc? Em không nhìn ra tôi thích em sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, em cũng không nhìn ra tôi chỉ thích mỗi mình em sao?"

Nếu như không vì say rượu, Cận Viễn sẽ không nói thẳng ra những lời này.

Nam Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nói ra cũng tốt.

Sẽ không cần phải che giấu nữa.

Cô đặt khăn tay vào lòng bàn tay hắn.

"Cận Viễn, tôi có thể đưa khăn cho anh cả đời, có thể chạy tới quan tâm mỗi lần anh uống say, cũng có thể băng bó mỗi khi anh bị thương."

Dừng một chút, cô nhẹ giọng nói:

"Nhưng tôi chỉ có thể làm tới đây thôi. Tôi không thể đích thân lau miệng cho anh, cũng không thể mớm canh giải rượu cho anh, càng không thể thức trắng đêm để chăm sóc anh."

"..."

"Tất cả những chuyện đó, tôi đều không muốn làm. Tôi không thể."

"Tại sao?"

Cận Viễn nhìn cô.

Ánh mắt thâm trầm bi ai.

"Bởi vì tôi thích người khác." Lần đầu tiên trong đời, Nam Kiều nói ra miệng.

Cận Viễn chợt hỏi lại cô: "Là Dịch Gia Ngôn sao?"

"Phải."

"Em điên rồi có đúng không?"

Cận Viễn bắt lấy tay của cô, "Anh ta là anh trai của em, tên của anh ta trong hộ khẩu chính là anh ruột của em! Là người mà cả đời này em cũng không thể ở cùng được! Con mẹ nó, em điên cái gì chứ?"

Nam Kiều mặc kệ hắn lôi kéo, tuỳ ý để hắn nắm đến phát đau.

Cô vô cớ cười buồn một tiếng, "Anh nói tôi điên cũng tốt. Dù sao tôi cũng đã điên nhiều năm rồi..."

"Vậy tôi ở đâu? Tôi phải làm sao bây giờ?" Giọng của Cận Viễn trầm thấp đến đáng sợ, "Tôi tìm em nhiều năm như vậy, thích em nhiều năm như vậy, tôi... nên làm cái gì đây?"

Nam Kiều nhìn hắn, cảm thấy không khí đêm nay thật nặng.

"A Cận, tôi yêu một người, là người mà tôi biết rõ sẽ không có khả năng ở cùng một chỗ. Thậm chí cả đời, anh ấy cũng không có khả năng yêu tôi."

"Tôi yêu anh ấy, không có lí do, cũng không dám hi vọng, anh hỏi tôi nên làm cái gì đây?"

"..."

"Anh nói tôi ích kỷ cũng tốt. Ngay cả bản thân nên làm cái gì, tôi cũng không biết, làm sao biết được anh nên làm cái gì?"

Nam Kiều rút tay về, lùi lại hai bước.

Nếu đã không thể chung đường, chi bằng bây giờ tách ra.

Để hắn đau nhất thời dù sao cũng tốt hơn là giống như cô, không biết phải đau tới khi nào...

_____

[1] Convert: Hắn tính cái rễ hành nào? | Edit: Nó là cái thá gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện