Edit by Mặc Hàm
Liên Tranh cầm chén, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, lồng ngực đập mạnh.

Giống như khi còn nhỏ, ăn tết xong cầm tiền mừng tuổi, đến cửa hàng duy nhất trong làng, mua pháo.

Lúc nâng ở trong lòng bàn tay, cẩn thận từng tí một, vừa tò mò vừa sợ hãi, ném xuống đất ba một tiếng, đinh tai nhức óc.

Lại giống như là chạy đường núi thật dài, tim đập như sóng biển mãnh liệt.

Thấy Liên Tranh ngẩn người, Chu Lạp nghĩ thầm có phải hắn cảm thấy quá phiền phức cho mình hay không, vội vàng bổ sung, “Buổi chiều tôi mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn vặt ở quầy hàng, buổi trưa chỉ có một mình tôi ở nhà, tôi đều lười nấu cơm, thêm người ăn thì tôi cũng ăn theo một chút.


Tựa hồ lý do này vẫn không đủ, Liên Tranh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.

Chu Lạp  hỏi, “Buổi trưa mấy giờ các cậu ăn cơm, mấy giờ chiều đi làm?”
Ước chừng như thế nào cũng sẽ không để người ta làm việc đến giữa trưa, nhưng ngay Liên Tranh vẫn không có ý trả lời.

“Liên Tranh?” Chu Lạp hồ nghi nhìn về phía Liên Tranh.

Liên Tranh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, “Mười một giờ rưỡi là có thể ăn cơm, ba giờ chiều bắt đầu.


Căn bản không chú ý tới sự dị thường của Liên Tranh, Chu Lạp còn đang tự mình tính toán thời gian, “Thời gian đó rất dài, về nhà ăn cơm, còn có thể ngủ trưa, trong nhà vẫn thoải mái hơn công trường.


Bị đứa trẻ to xác nhìn chằm chằm lâu như vậy, Chu Lạp bất giác muốn né tránh ánh mắt của hắn, luôn muốn nói thêm.


“Cậu không ở nhà, bản thân tôi cũng lười làm, có người cùng nhau ăn cơm, tôi nấu cơm cũng có chút động lực, cậu nói có đúng hay không?”
Liên Tranh không nói rõ là loại cảm xúc gì, chỉ biết lớn như vậy, Chu Lạp là người đầu tiên nghĩ đến hắn có ăn cơm hay không.

Trong nhà nhiều anh chị em, mình lại là con cả,, cha mẹ căn bản không bận tâm tới, có thể có cơm ăn coi như là không dễ dàng, ai còn có thể quan tâm hắn ăn no hay không no.

Càng đừng nói đến chuyện vì chờ hắn, nấu cơm vì hắn.

Chu Lạp lải nhải nói rất nhiều, nói là muốn đi đón Liên Tranh, ngẫm lại lại sợ thời gian nấu cơm không kịp, lại nói bảo Liên Tranh đạp xe đạp điện điện công trường, lại sợ Liên Tranh sẽ không dùng.

Cuối cùng nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Liên Tranh, Chu Lạp buông đũa xuống hô, “Liên Tranh, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”
Liên Tranh tỉnh táo lại, vùi đầu bới cơm, ồm ồm nói, ” Em tự mình trở về là được.


Chu Lạp nói cái gì hắn đều nghe được, đều ghi nhớ ở trong lòng.

Vừa nghe Liên Tranh đồng ý, Chu Lạp có vẻ rất vui vẻ, “Vậy ngày mai cậu muốn ăn cái gì? Nói đi tôi sẽ đi mua.


Liên Tranh không ngẩng đầu, hai má hắn đang nóng lên, sống lưng cũng đã chảy mô hôi, có thể là ăn quá gấp, tóm lại khô nóng đến không chịu nổi, “Cái gì cũng được.


Có lẽ là đã lâu không làm vì người khác, Chu Lạp có chút vui vẻ không biết mệt mỏi.

Nấu ăn cũng là một điều cần sự tham gia, khi ở một mình, ngoài lười biếng, còn có những lý do khác.

Làm nhiều hơn một chút, phải ăn nhiều bữa, làm đồ ăn ngon cách mấy, cũng không nhận được một lời khẳng định của người khác.


Cho nên, Chu Lạp đặt mấy phần nhiệt tình ở quầy hàng ăn vặt, sẽ có khách nói với anh một câu, hương vị thật ngon.

Khi đó Chu Lạp, sẽ cảm thấy anh và thế giới này có liên hệ, không phải bị ai vứt bỏ, cũng không phải cô độc.

Thúc giục Liên Tranh đi tắm rửa, tự mình thu dọn phòng bếp một chút, Liên Tranh nhất định phải tranh nhau rửa chén, thật sự không chống lại được hắn, Chu Lạp chỉ có thể tự mình đi tắm trước.

Tắm rửa sảng khoái xong, ngọn tóc còn đang tí tách nhỏ giọt, Chu Lạp vừa lau tóc, một bên từ nhà vệ sinh đi ra.

“Anh, anh kiểm tra một chút, em thu dọn sạch sẽ chưa?” Liên Tranh tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng Chu Lạp vẫn có thể nghe ra giọng điệu đòi thưởng của hắn.

Chu Lạp hứng thú nhìn Liên Tranh, bình tĩnh tuần tra phòng bếp một vòng, “Sạch sẽ rồi, mau đi tắm đi.


Lúc này Liên Tranh mới xấu hổ đi vào phòng tắm.

Thừa dịp Liên Tranh ở trong phòng tắm, Chu Lạp lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra.

Anh ăn dưa hấu cũng không quá để ý, lúc trước ở một mình, cắt nhiều như vậy cũng không có người cùng ăn, theo thói quen dùng thìa đào ra tất cả dưa hấu, đặt ở trong chén, Chu Lạp vui vẻ ngọt ngào, ngay cả cho đường trắng cũng theo thói quen.

Đợi đến khi Liên Tranh rửa sạch, mới lo lắng nói, “Tôi nhất thời quên mất, dưa hấu tôi đào thành khối, bỏ đường trắng.


Liên Tranh vừa nhìn, dưa hấu đã chín, múc đầy một chén, thế nào cũng tốt, vẫn là Chu Lạp chuẩn bị.

“Như vậy cũng ngon.


” Còn chưa ăn, đã khen ngợi trước.

Hôm nay thời gian coi như sớm, hai người tựa vào sofa, thổi quạt điện, ngay cả thìa cũng dùng chung một cái, anh một ngụm tôi ăn dưa hấu, xem TV.

Ai có thể nghĩ rằng ở thành phố C cũng có thể thoải mái như vậy.

Ngày hôm sau không cho Chu Lạp đưa đi, buổi trưa cũng tự mình về nhà.

Liên Tranh không mang theo chìa khóa Chu Lạp đưa, một là sợ bị mất ở công trường, hai là hắn giấu chút tâm tư nhỏ, quá chờ mong cảnh Chu Lạp mặc tạp dề, mở cửa cho hắn.

Vừa đến giữa trưa, trong không khí đều là mùi thức ăn, Liên Tranh đứng trước cửa nhà, xoa xoa tay, về nhà ăn một bữa cơm, giống như học sinh tiểu học nghỉ, vừa hưng phấn vừa kích động.

Vừa gõ cánh cửa chống  trộm, bên trong truyền đến thanh âm của Chu Lạp, “Tới đây.


Ngay sau đó, cửa bị mở ra, hương thơm đập vào mặt, cùng Chu Lạp mặc tạp dề, Liên Tranh đói vô cùng, kìm lòng không được nuốt nước bọt.

“Mau đi rửa tay đi bới cơm.


Liên Tranh rửa tay đi vào phòng bếp, Chu Lạp đang bày mâm cơm.

Rau củ tẩm bột đến cá trắm cỏ hai mặt vàng óng ánh, rưới cà chua, ớt đỏ, củ cải muối chua xào, còn chưa ăn đã thèm chảy nước miếng.

Từng món ăn được bưng lên phòng khách, Chu Lạp luôn thích làm món ăn mặn, sợ Liên Tranh ăn không đủ no.

Hôm nay là bắp cải chua ngọt và nộm dưa chuột, cộng với nước canh rau luộc, thêm một món miến xào thịt
Lại sợ cháo trắng quá loãng, cố ý nấu cơm khô, phong phú đến có chút quá mức.

Chu Lạp không sốt ruột ăn, anh thích nhìn bộ dáng Liên Tranh lang ăn như hùm như sói, như vậy anh nấu cơm mới có cảm giác thành tựu.


Biết Chu Lạp đang nhìn hắn, Liên Tranh cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vùi đầu thấp giọng nói, “Anh… Có ănlaf được rồi… Em lại ăn nhiều…”
“Không phải cậu đã đưa tiền cho tôi rồi sao?” Chu Lạp đáp.

“Đó là tiền thuê nhà, tiền ăn của em còn chưa đưa cho anh.

” Liên Tranh nghĩ đến đồ ăn mấy ngày nay, thế nào cũng cảm thấy Chu Lạp thiệt thòi lớn.

“Tiền ăn cùng tiền thuê nhà mà, đủ rồi.

”.

truyện tiên hiệp hay
Chu Lạp không tính là an ủi hắn, tự mình mua nguyên liệu nấu cơm, không đắt như trong quán.

Kỳ thật Liên Tranh cho dù không trả tiền thuê nhà anh cũng không sao cả, tiền ăn bốn trăm đồng thật sự thừa sức.

Huống hồ mấy năm nay, anh còn tiết kiệm được chút tiền, liền chiếu theo cách ăn uống hiện tại của Liên Tranh, thu nhập mỗi ngày của quầy hàng ăn vặt của anh đều có dư dả, bất quá chỉ là chi tiêu bình thường mà thôi.

Có thể ở cùng một chỗ chính là duyên phận, trong lòng vui vẻ hơn, cái gì cũng đáng giá.

Chu Lạp lại dặn dò Liên Tranh, buổi tối nhớ đến quầy hàng ăn vặt tìm anh.

Buổi trưa không để Liên Tranh tranh nhau rửa chén, bảo hắn rửa mặt vội vàng đi ngủ, đến giờ thì Chu Lạp gọi hắn.

Ở nhà quả nhiên thoải mái hơn nhiều, ăn no không nói, còn có quạt điện, cũng không cần tùy tiện tìm một chỗ ngủ gật, ngủ ở trên giường, thoải mái duỗi tay duỗi chân.

Có Chu Lạp ở nơi này thật sự quá tốt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện