Edit by Mặc Hàm
Không nhận được câu trả lời của Chu Lạp, bên tai Liên Tranh chỉ có tiếng ong ong bất an, bén nhọn không thôi.

“Anh…” Trong mắt Liên Tranh đỏ lên, trên tay không hề có quy tắc cởi quần áo Chu Lạp ra, “Em  không cần…em muốn anh…”
Đột nhiên lại xuất hiện tình huống rối rắm, Chu Lạp căn bản không phải là đối thủ của hắn, huống chi mình còn đang bệnh.

Chu Lạp bối rối đè tay đối phương lại, “Cậu muốn gì… Tôi không phải là phụ nữ… Cậu có cần phải làm thế không?”
Cún con vừa nóng vừa hoảng, hắn không muốn nghe Chu Lạp từ chối hắn, một tay nắm lấy cổ tay Chu Lạp, xé rách quần áo của anh.

Da thịt trong nháy mắt tiếp xúc với không khí lạnh, Chu Lạp bất giác rùng mình một cái, “Liên Tranh… Khụ khụ… Dừng tay…”
“Em không…” Liên Tranh cởi quần áo hai người, trần truồng đè lên, “Anh muốn đuổi em đi, anh không cần em nữa.


Bị Liên Tranh xoay người, lưng bại lộ trước mắt hắn.

Không biết Liên Tranh rốt cuộc muốn làm gì, cảm giác sợ hãi chồng chất lan khắp toàn thân Chu Lạp, trên lưng đổ ra một tầng mồ hôi.

Bỗng nhiên, ở đuôi cột sống có một trận cảm giác ẩm ướt truyền đến, Liên Tranh liếm anh.

“Đừng! Liên Tranh cậu buông tôi ra…” Hai tay bị Liên Tranh buộc ở phía sau, Chu Lạp không cách nào nhúc nhích được.

“Anh… Em muốn ôm anh…” Ông nói bà gà nói vịt, khiến Chu Lạp run sợ.

Anh có thể hiểu rõ sự khác nhau giữa cái ôm ôm bình thường và điều hiện tại, anh quay đầu nhìn biểu tình của Liên Tranh, chỉ thấy dục vọng trong mắt hắn sáng ngời.

Phía sau là tiếng lục lọi, không biết Liên Tranh lấy đồ gì trong tủ ra.

Ngay sau đó là thanh âm xé rách đồ vật, giữa đùi có một trận khác thường, Chu Lạp chợt phản ứng lại, là ngón tay Liên Tranh.

“Không cần!” Chu Lạp giống như một con cá giãy dụa trên bờ, cong lưng muốn tránh tay Liên Tranh.


“Đừng nhúc nhích… Chu Lạp…” Liên Tranh giống như bị choáng váng đầu óc, hắn không biết nên giải thích với Chu Lạp như thế nào, làm sao để Chu Lạp cho hắn ở lại, chỉ có thể thuận theo bản năng.

Loại tình huống này, Chu Lạp làm sao có thể nằm yên, phía sau đùa giỡn điên cuồng.

Không biết Liên Tranh dùng cái gì, phía sau vừa trơn vừa ướt.

Địa phương căng mịn chật chội bị vật thể xa lạ xâm nhập, không tính là ngang ngược, nhưng Chu Lạp cũng không dễ chịu.

Bệnh hành mệt, làm cho anh hoàn toàn ở trong trạng thái thụ động, chỉ có thể run rẩy cầu xin Liên Tranh, “Cậu … Lấy nó ra… A a… Liên Tranh…”
Liên Tranh nhìn chằm chằm động huyệt sâu thẳm, lỗ tai giống như đóng lại, không nghe được lời cầu xin của Chu Lạp.

Bôi trơn lên dương v*t cương cứng, rút ngón tay ra, đặt quy đầu trên cửa động.

Chu Lạp biết rõ cái gì đang chặn trên mông anh, gần như tuyệt vọng cầu xin nói, “Liên Tranh… Đừng làm thế… Đừng làm thế với tôi…”
Cảm giác khuất nhục từ bốn phương tám hướng bổ về phía Chu Lạp, là anh không biết tự lượng sức mình, là anh tham lam vô độ, hết thảy đều là do anh gieo gió gặt bão, nhưng anh hối hận, anh không dám cầu xin làm bạn với bất kì người nào.

Chỉ cảm giác được Chu Lạp kháng cự, Liên Tranh hắn không nghe được Chu Lạp xin tha, chủ nhân hậu huyệt kẹp chặt cửa động, làm cho hắn không cách nào tiến vào, không hiểu sao lệ khí lại nổi lên trong lòng.

Chu Lạp bị lăn qua lăn lại, Liên Tranh dù không vào được, cũng không định người anh, lật người ngửa mặt lại.

Trong tay có thứ lần trước lấy được, tất cả đồ đạc hắn đều biết cách dùng, mở nắp, đặt dưới mũi Chu Lạp.

Rất nhanh, Chu Lạp mềm nhũn nhìn mình, trong cổ họng mất giọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang kêu không cần.

Liên Tranh kéo hai chân anh ra, dương v*t lần thứ hai chống lên cửa động, đã không nhìn thấy phản kháng của anh
“Anh…” Liên Tranh nằm ở ngực anh, “Thích anh… Đừng ghét em…”
Động tác trên tay đều nhẹ nhàng, đỡ dương v*t đâm vào trong, vách thịt đã được khuếch trương, mang theo chất bôi trơn sền sệt và ẩm ướt.

Vách thịt chật chội,  tất cả các nếp gấp bị thịt trên dương v*t đẩy kéo căng hết mức.

Liên Tranh chưa bao giờ có loại cảm giác này, được Chu Lạp từng chút một tiếp nhận, từng chút từng chút chiếm hữu anh.


Điều này khác hoàn toàn với khi hai người an ủi lẫn nha, hắn đột nhiên hiểu được cảm giác lúc trước của mình là như thế nào.

Dục cầu bất mãn, không  hoàn toàn có được Chu Lạp, ngược lại được ăn một phát thì không thể quay lại.

Cho dù có ngửi qua thuốc trợ hứng, tâm lý Chu Lạp vẫn bài xích, nhíu mày, cảm giác bị đâm vào cũng không tốt đẹp, “ưm…”
“Anh…” Thành kính đặt lên khóe miệng Chu Lạp, Liên Tranh làm nũng nói, “Anh… Đừng giận em…”
Trên tay tuốt động đồ đạc của Chu Lạp, làm cho lực chú ý của anh cũng không hoàn toàn đặt ở phía sau.

Chu Lạp cho hắn phản ứng rất nhiệt liệt, môi khẽ mở, tí tách giữ lại nước miếng, thứ bên dưới cũng dần dần đứng thẳng, đây là dấu hiệu có cảm giác.

Buông dương v*t thẳng tắp ra, Liên Tranh cũng hoàn toàn cắm vào đến cùng, ôm eo Chu Lạp, mang theo chút lấy lòng, “Em muốn động…”
Hông bị Liên Tranh ôm lấy, nâng rãnh đùi lên, vừa vặn có thể nhìn thấy cái lỗ nhỏ đáng thương.

Ánh mắt Liên Tranh đỏ lên, liều mạng rút ra cắm vào, mỗi một lần xâm nhập, đều nương theo Chu Lạp run rẩy.

dương v*t bị cắn chặt trong hậu huyệt, lần đầu tiên Liên Tranh có cảm giác có được, từ thân thể đến linh hồn, đều bị Chu Lạp nắm chặt.

Chu Lạp giống như bị rút hết hết khí lực, ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt từ ánh mắt chảy xuống.

Liên Tranh chịu không nổi anh nhìn mình như vậy, trái tim quặn đau, che tai trộm chuông hôn anh.

Một mặt hôn, một mặt xin lỗi, “Anh… em xin lỗi…anh đừng ghét em…”
Liên Tranh liếm liếm Chu Lạp theo thói quen, từ hai má đến ngực, lúc cắn núm vú, Phản ứng của Chu Lạp rất mãnh liệt, hậu huyệt siết chặt, trên tay không tự giác ôm lấy eo Liên Tranh.

Đầu lưỡi giày xéo núm vú, xoa xoa, liếm liếm, phía dưới cũng càng đỉnh càng tàn nhẫn.

Chu Lạp vốn giống như một vũng nước, run rẩy ôm lấy lưng Liên Tranh.

Thanh âm biến mất đột nhiên vang lên, “A… A…” Chu Lạp không biết khóc, trong đầu hỗn độn một mảnh, chỉ có cảm giác mềm nhũn khác thường.


Con chó con được đáp lại, lấy lòng càng sâu, túi đập vào mông Chu Lạp, đập một mảnh đỏ tươi.

Điều khiến Liên Tranh mừng rỡ chính là, Chu Lạp bắn trước hắn, không phải không có cảm giác, bụng sền sệt cùng trơn nhẵn, làm cho hắn nhịn không được sờ một cái, đặt ở bên miệng nếm thử, hương vị của Chu Lạp.

Sau khi cao trào đồng tử  người dưới thân phóng đại, thoát lực không nhúc nhích, nhìn động tác của người phía trên mình.

Liên Tranh rút ra cắm vào mãnh liệt, vài trăm cái, mới bắn vào toàn bộ.

Ôm thắt lưng Chu Lạp thở hổn hển một hồi, tham vọng lâu như vậy, làm một lần sao có thể tận hứng.

Cắm ở trong thân thể Chu Lạp không rút ra, lật người một vòng, sau đó vào lại mạnh mẽ làm.

“A a ….

A…”
Chu Lạp rất biết kêu, lúc làm thất thần, thanh âm ngọt ngào không chịu nổi, không giống bộ dáng thường ngày, không chỉ là thanh âm, ngay cả thân thể cũng dính đầy sắc khí.

Tỉnh lại đã là ngày thứ hai, Chu Lạp nằm một mình trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Hậu huyệt truyền đến hơi trướng đau, giống như đã được rửa qua, không có cảm giác khó chịu, trong đầu anh vẫn có ấn tượng với Liên Tranh bắn vào trong.

Đột nhiên cửa bị mở ra, Liên Tranh đang bưng chén cháo tiến vào, thấy Chu Lạp tỉnh lại, vội vàng buông xuống, ngồi xuống bên giường, “Anh…”
Chu Lạp quay đầu lại, nhắm hai mắt lại.

“Anh…” Liên Tranh giật giật thân thể, nửa quỳ trên giường, ôm người hoàn toàn dưới thân, “Anh đừng không để ý đến em…”
Chu Lạp cũng không phản ứng với hắn, không giống như trước kia, chỉ có Liên Tranh làm nũng, anh có thể tha thứ hết cho Liên Tranh.

Lần đầu tiên nếm được tư vị bị Chu Lạp lạnh nhạt, Liên Tranh luống cuống tay chân sờ trán anh, lẩm bẩm nói, “Anh còn đang sốt, anh, anh đừng tức giận với em được không?”
Cún con cầu mà không được, nói chuyện đều mang theo tiếng khóc nức nở, Chu Lạp mở mắt nhìn hắn.

“Tôi không tức giận.

” Thanh âm khàn khàn không giống Chu Lạp phát ra, “Vậy khi nào cậu định rời đi?”
Liên Tranh sửng sốt, đây là lần đầu tiên Chu Lạp đuổi hắn đi.

Liên Tranh túm chặt chăn dưới thân, trong lòng bàn tay là toàn là mồ hôi, “Em không muốn… Anh…”
Cho tới bây giờ Chu Lạp chưa từng vô lực như vậy, người là tự mình mang về nhà, phát triển đến mức độ đến bây giờ, cũng là anh từng bước buông lỏng.


Anh không trách Liên Tranh, càng là tự trách mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, nhà Chu Lạp ở trên cao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng còi rít.

“Cậu không cần phải đi làm sao?” Chu Lạp không muốn tiếp tục đề tài này, “Không cần quan tâm đến tôi, cậu đi làm đi.


“Xin nghỉ.

” Liên Tranh không chịu đứng dậy, nếu hôm nay hắn đi, về sau có phải cũng không có cách nào bước vào nhà này hay không?
Mặt dày vô sỉ cũng tốt, mặt dày mày dạn cũng được, hắn muốn ở lại bên cạnh Chu Lạp.

“Anh… em biết sai rồi…” Liên Tranh dụi đầu vào hốc vai Chu Lạp, nước mắt rơi xuống bả vai anh, “Nhưng mà… em không thể kiểm soát được…”
Chu Lạp tự giễu cười một tiếng, anh không cảm thấy mị lực của mình lớn như vậy, có thể hấp dẫn Liên Tranh không cách nào khống chế.

Nếu thật sự là như vậy, Liên Tranh sẽ nửa đêm sẽ cùng người khác mà làm thế.

Anh thừa nhận, ngầm đồng ý với Liên Tranh, là lòng tham của anh.

Khi Liên Tranh ở trên người anh tìm khoái cảm, anh cũng ở trên người Liên Tranh được an ủi.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, mình có thể chịu đựng được một người ba lòng hai ý, tùy tùy tiện tiện, thừa dịp người gặp nguy hiểm, dùng phương thức mạnh mẽ, khuất nhục bị đè ở trên giường.

“Đừng nói nữa…” Chu Lạp thét chói tai ngắt lời, “Cậu không thích tôi nhiều như vậy…”
Bất quá là tuổi trẻ khí thịnh, tò mò mà thôi.

“Liên Tranh… Thành phố lớn cậu có rất nhiều cơ hội, chờ cậu có bạn gái, liền…”
“Không có không có! Em không cần ai ngoài anh!”
Chu Lạp luôn không tin, rốt cuộc phải làm như thế nào, phải chứng minh làm sao, hắn mới có thể tin hắn không chỉ cần mình đây?
“Khi nào cậu đi?” Chu Lạp lại hỏi một lần nữa, níu lấy trái tim Liên Tranh.

Trong mắt Liên Tranh tràn ngập sương mù, không thấy rõ khuôn mặt vô cảm của Chu Lạp, “Anh.

Anh thích em một chút được không… Chỉ một chút…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện