Cô nhìn ả ta giọng khiêu khích, nói "Cô nghĩ mình có thể có được anh ấy sao? Đang nằm mơ à?"
Ả ta chỉnh trang lại bản thân để trông mình không còn vẻ nhếch nhácnữa,hừ lạnh "Tại sao lại không chứ? À phải rồi Lâm phu nhân không biếtđấy thôi, khi cô không ở đây, tôi và anh ấy ngày nào cũng ở bên nhau."
"Vậy sao, vậy cho hỏi cô đã bao giờ trèo lên được giường của anh ấy chưa?" Vy Nhiên nhìn cô ta nhếch miệng cười.
Ả ta không hiểu ý của cô là đang muốn nói về điều gì nhưng vẫn ậm ừ khẳng định "Tất... tất nhiên là... có rồi." Tuy chưa bao giờ cô ta tiếp xúcthân mật với hắn nhưng cô ta vẫn khẳng định như vậy để chọc tức cô.
Cô bước đến gần ả ta từng bước từng bước ép sát ả ta, ả ta cũng theo quántính mà lùi lại đến khi người đụng chúng chiếc ghế phía sau rồi ngãngười xuống, cô cũng theo đó mà ép sát ả đã xuống ghế người cô cũnghướng về phía ả ta, nhìn ả ta với ánh mắt châm chọc "Cô là tự trèo lênsao? Còn tôi không cần làm gì anh ấy cũng tự mình bế tôi lên đấy."
Nói rồi cô đứng thẳng người dậy lùi lại vài bước nhìn ả ta từ trên cao xuống ánh mắt hiện lên sự chán ghét.
Cô ta vẫn không để mình bất lợi thế vì vậy ả ta đứng thẳng người dậy nhìncô với ánh mắt khiêu khích "Vậy cô có muốn cá cược với tôi không?"
Nghe cô ta nói vậy Vy Nhiên cũng dâng lên một cảm giác tò mò cũng muốn biết ả ta đã muốn giở trò gì, cô khoanh tay trước ngực, nói "Không biết tiểuthư muốn cược gì với tôi?"
"Lát nữa anh ấy sẽ đến đây, Lâm phu nhân có muốn cá cược anh ấy sẽ đứng về phía ai khi hai chúng ta gây chuyện với nhau không?"
Cô không trả lời chỉ nhìn cô ta, nếu nói anh sẽ đứng về phía cô hay khôngthì cô không chắc vì trước giờ anh luôn ghét cô,tuy thời gian này có hắn có đối tốt với cô hơn trước nhưng việc hắn ghét cô là một điều khôngthể thay đổi, cô hướng ánh mắt vào cô ta,nhàm chán, nói "Vô vị."
"Sao vậy? Lâm phu nhân sợ mình thua sao?"Ả ta cố ý khiêu khích cô làm cho cô phải đồng ý.
Được thôi nếu cô ta muốn chơi thì cô không nể mặt đâu "Được thôi nếu nhưtiểu thư đã muốn thì tôi sẽ chiều." Cô nói xong không khỏi hừ lạnh mộtcái, rồi bước đến phía chiếc ghế ngồi xuống, cô là đang muốn chờ xem ảta muốn giở trò gì.
Được mộtlúc sau hắn đến như lời ả ta nói, ả ta thấy vậy thì vội vàng đi tớikhoác tay hắn đến trước mặt cô,giọng ngênh ngang, nói "Lâm tổng, anh đến rồi,anh xem thật trùng hợp em gặp phu nhân ở đây đấy." Ả ta nói xongrồi hướng ánh mắt về phía cô.
Hắn theo đó cũng nhìn về phía cô "Chúng ta đến đây để làm việc, không cònsớm nữa đi thôi." Tuy lời nói của hắn không liên quan gì đến cô nhưngánh mắt hắn từ đâu đến cuối cứ nhìn cô chằm chằm.
Ả ta đâu chịu bỏ qua ép sátvào người hắn, nhõng nhẽo, nói "Lâm tổng nhưng anh xem túi em hơi cũrồi, nhưng tui em thích bị phu nhân lấy mất rồi."
Hắn không nhìn cô ta mà vẫn cứ nhìn Vy Nhiên lên tiếng "Thì mua cái khác."
"Nhưng em không thích, em thích cái túi đó, với cái túi đó rất hợp với đồ củaem, anh nghĩ xem chúng ta đi gặp đối tác nếu người ta nhìn vào em thấyem ăn mặc không ra gì, thì cũng không hay lắm đâu." Cô ta lắc lắc tayhắn.
Cô ta nói một tràng dài nhưng hắn không để ý tới, mắt cứ nhìn Vy Nhiên rồi nói "Cô là đang muốn giành với cô ấy sao?"
"Em không có, chỉ là em rất thích cái túi đó thôi." Cô ta vội vàng lên tiếng phủ nhận.
"Bây giờ ý cô là muốn làm sao?" Hắn mất kiên nhẫn lên tiếng.
"Em muốn chiếc túi đó, anh lấy lại cho em đi." Cô ta nhẹ giọng nói.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Nghe thấy câu nói đó cô ta gần như đứng hình, còn Vy Nhiên thì từ nãy đếngiờ khi nghe câu nói đó mới nở ra một nụ cười châm chọc thấy vậy ả tacùng tức giận hơn, mặt mày biến sắc nhưng không dám lên tiếng. Thấy vậycô ta liền đổi chủ đề "Vậy thôi, em không cần nữa, chúng ta đi gặp đốitác thôi."
Khi hai người địnhrời đi thì cô đứng dậy bước tới phía hắn kéo hắn ra khỏi tay ả ta rồikhoác lấy tay anh cũng bắt đầu nũng nịu, nói "Chồng à, em muốn đi gặpđối tác cùng anh được không?"
Ả ta chỉnh trang lại bản thân để trông mình không còn vẻ nhếch nhácnữa,hừ lạnh "Tại sao lại không chứ? À phải rồi Lâm phu nhân không biếtđấy thôi, khi cô không ở đây, tôi và anh ấy ngày nào cũng ở bên nhau."
"Vậy sao, vậy cho hỏi cô đã bao giờ trèo lên được giường của anh ấy chưa?" Vy Nhiên nhìn cô ta nhếch miệng cười.
Ả ta không hiểu ý của cô là đang muốn nói về điều gì nhưng vẫn ậm ừ khẳng định "Tất... tất nhiên là... có rồi." Tuy chưa bao giờ cô ta tiếp xúcthân mật với hắn nhưng cô ta vẫn khẳng định như vậy để chọc tức cô.
Cô bước đến gần ả ta từng bước từng bước ép sát ả ta, ả ta cũng theo quántính mà lùi lại đến khi người đụng chúng chiếc ghế phía sau rồi ngãngười xuống, cô cũng theo đó mà ép sát ả đã xuống ghế người cô cũnghướng về phía ả ta, nhìn ả ta với ánh mắt châm chọc "Cô là tự trèo lênsao? Còn tôi không cần làm gì anh ấy cũng tự mình bế tôi lên đấy."
Nói rồi cô đứng thẳng người dậy lùi lại vài bước nhìn ả ta từ trên cao xuống ánh mắt hiện lên sự chán ghét.
Cô ta vẫn không để mình bất lợi thế vì vậy ả ta đứng thẳng người dậy nhìncô với ánh mắt khiêu khích "Vậy cô có muốn cá cược với tôi không?"
Nghe cô ta nói vậy Vy Nhiên cũng dâng lên một cảm giác tò mò cũng muốn biết ả ta đã muốn giở trò gì, cô khoanh tay trước ngực, nói "Không biết tiểuthư muốn cược gì với tôi?"
"Lát nữa anh ấy sẽ đến đây, Lâm phu nhân có muốn cá cược anh ấy sẽ đứng về phía ai khi hai chúng ta gây chuyện với nhau không?"
Cô không trả lời chỉ nhìn cô ta, nếu nói anh sẽ đứng về phía cô hay khôngthì cô không chắc vì trước giờ anh luôn ghét cô,tuy thời gian này có hắn có đối tốt với cô hơn trước nhưng việc hắn ghét cô là một điều khôngthể thay đổi, cô hướng ánh mắt vào cô ta,nhàm chán, nói "Vô vị."
"Sao vậy? Lâm phu nhân sợ mình thua sao?"Ả ta cố ý khiêu khích cô làm cho cô phải đồng ý.
Được thôi nếu cô ta muốn chơi thì cô không nể mặt đâu "Được thôi nếu nhưtiểu thư đã muốn thì tôi sẽ chiều." Cô nói xong không khỏi hừ lạnh mộtcái, rồi bước đến phía chiếc ghế ngồi xuống, cô là đang muốn chờ xem ảta muốn giở trò gì.
Được mộtlúc sau hắn đến như lời ả ta nói, ả ta thấy vậy thì vội vàng đi tớikhoác tay hắn đến trước mặt cô,giọng ngênh ngang, nói "Lâm tổng, anh đến rồi,anh xem thật trùng hợp em gặp phu nhân ở đây đấy." Ả ta nói xongrồi hướng ánh mắt về phía cô.
Hắn theo đó cũng nhìn về phía cô "Chúng ta đến đây để làm việc, không cònsớm nữa đi thôi." Tuy lời nói của hắn không liên quan gì đến cô nhưngánh mắt hắn từ đâu đến cuối cứ nhìn cô chằm chằm.
Ả ta đâu chịu bỏ qua ép sátvào người hắn, nhõng nhẽo, nói "Lâm tổng nhưng anh xem túi em hơi cũrồi, nhưng tui em thích bị phu nhân lấy mất rồi."
Hắn không nhìn cô ta mà vẫn cứ nhìn Vy Nhiên lên tiếng "Thì mua cái khác."
"Nhưng em không thích, em thích cái túi đó, với cái túi đó rất hợp với đồ củaem, anh nghĩ xem chúng ta đi gặp đối tác nếu người ta nhìn vào em thấyem ăn mặc không ra gì, thì cũng không hay lắm đâu." Cô ta lắc lắc tayhắn.
Cô ta nói một tràng dài nhưng hắn không để ý tới, mắt cứ nhìn Vy Nhiên rồi nói "Cô là đang muốn giành với cô ấy sao?"
"Em không có, chỉ là em rất thích cái túi đó thôi." Cô ta vội vàng lên tiếng phủ nhận.
"Bây giờ ý cô là muốn làm sao?" Hắn mất kiên nhẫn lên tiếng.
"Em muốn chiếc túi đó, anh lấy lại cho em đi." Cô ta nhẹ giọng nói.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Nghe thấy câu nói đó cô ta gần như đứng hình, còn Vy Nhiên thì từ nãy đếngiờ khi nghe câu nói đó mới nở ra một nụ cười châm chọc thấy vậy ả tacùng tức giận hơn, mặt mày biến sắc nhưng không dám lên tiếng. Thấy vậycô ta liền đổi chủ đề "Vậy thôi, em không cần nữa, chúng ta đi gặp đốitác thôi."
Khi hai người địnhrời đi thì cô đứng dậy bước tới phía hắn kéo hắn ra khỏi tay ả ta rồikhoác lấy tay anh cũng bắt đầu nũng nịu, nói "Chồng à, em muốn đi gặpđối tác cùng anh được không?"
Danh sách chương