Xung quanh là màn đêm thăm thẳm...
Nhan Mộc Miên sợ hãi, từ từ bước về phía trước.
Đây là cõi chết sao?
Ả bị Ảnh Thất Cơ giết thật rồi sao?
Mộc Miên đưa tay chạm lên khuôn mặt của mình, nhưng không có lấy một vết sưng tấy nào cả.
Những cú tát đó đã bị xóa mờ đâu mất rồi.
Nhưng....
Đột nhiên một tiếng thét ú ớ vang lên, lúc xa lúc gần, nghe xa xăm đến cùng cực.
Ả run rẩy lùi về sau. Là tiếng khóc của trẻ con! Là của trẻ con!
Không! Chắc ả nghe lầm thôi! Trẻ con nào mà lại ở đây khóc cho ả nghe...
Nhưng càng nghĩ, bên tai Nhan Mộc Miên càng vang vọng tiếng khóc đó. Tiếng khóc ngày càng dữ dội, làm ả điên tới mức đưa tay vặn vẹo tai mình.
- Mẹ...mẹ...
Một giọng nói non nớt xuất hiện làm ả lạnh sống lưng. Kế đó, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều hiện ra trước mắt. Bóng dáng đứa trẻ nhỏ rơi xuống vách núi hôm đó tưởng chừng như chưa bao giờ quên.
Đúng vậy! Rõ ràng trên cao chính là Tiểu Y Vương!
Nó không ngừng tiến tới chỗ ả với hình hài to lớn, chất giọng lạnh lẽo thấm vào từng dòng máu:
- Mẹ...mẹ...
Nhan Mộc Miên lắc đầu, vô cùng sợ hãi:
- Tiểu hoàng tử...
- Sao mẹ lại gọi con là tiểu hoàng tử? Mẹ không nhớ con sao?
- Không! Ngươi không phải con của ta! Ta cũng không phải là mẹ ngươi! Mẹ ngươi là Ảnh Thất...aaa...
Chưa kịp nói xong, đứa trẻ đột nhiên vung đôi ta dài cả thước ra, bóp lấy cổ, từ từ xách ả lên cao. Ả chới với, hơi thở đứt quãng. Đứa trẻ cười khanh khách, trong từng kẽ răng còn dính máu tươi:
- Mẹ! Mẹ có thể ném con xuống dưới vách núi dâu thăm thẳm, dĩ nhiên mẹ cũng có thể giấu mọi chuyện! Mẹ! Con nhớ mẹ! Mẹ cho con ôm cái được không?
- Không....
Tiểu Y Vương từ từ đưa cơ thể bé nhỏ lại gần mình, há cái miệng to lớn ra, một cước cho ả vào trong.
Ả hét lên, ú ớ, như cơn đau đớn trong vô vọng.
***
- Khôngggggg....
Nhan Mộc Miên bật dậy, mồ hôi chảy ướt tấm y phục. Ả thở hồng hộc, hai mắt trợn tròn vì vẫn còn quá run sợ.
Ả đưa tay chạm vào cổ, rõ ràng là nằm mơ nhưng cảm giác bị đứa trẻ siết cổ vẫn rất chân thật. Nhan Mộc Muên vội vàng bò dậy, chạy tới trước gương, mới hoảng hồn hét lên một tiếng.
Không! Gương mặt của ả! Gương mặt kiểu diễm của ả! Tại sao? Tại sao lại bị hủy dung nặng nề? Tại...
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, ả lại run rẩy đứng cho vững. Trong gương không những phản chiếu lại hình ảnh của ả, mà còn có...
- Ảnh Thất Cơ?!
Ả quay ngoắc lui sau, hơi thở trở nên dồn dập. Không sai! Là con tiện nhân đó...là con tiện nhân đã hủy hoại mất vẻ kiều diễm của ả đó!
Ảnh Thất Cơ từ từ tiến tới, trên tay là một con dao sắc lẹm:
- Nhan Mộc Miên! Khuôn mặt xinh đẹp của ngươi không còn nữa rồi! Bạch Tô Y Họa sẽ không yêu ngươi nữa! Nhìn xem! Ta xinh đẹp hơn ngươi, ta không giết người như ngươi. Hắn sẽ chọn ta, sẽ yêu ta, sẽ bên cạnh ta, chứ không phải là ngươi!
Nhan Mộc Miên lắc đầu, hai tay ôm lấy cả cơ thể, hét ngược lên:
- Bệ hạ là của ta! Con tiện nhân này! Ngươi đừng có mà lừa gạc ta!
- Lừa gạc sao? Đúng vậy! Ít nhất trước khi chết, ngươi vẫn có thể nhận ra đâu là đúng đâu là sai!
Nói rồi Ảnh Thất Cơ lao tới, con dao trên tay vung lên cao, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia ánh kim. Ả sợ hãi hét lên, nước mắt không ngừng chảy ra.
Đột nhiên cánh cửa bị hất tung ra, kế đó, Bạch Tô Y Họa chạy vào, đôi mắt thấm đẫm vẻ mệt mỏi.
Nhìn ả đang ngồi hét lên một cách điên cuồng, hắn chạy tới ôm lấy ả, đắng lòng:
- Mộc Miên! Nàng sao vậy?
Ả như chết đuối vớ được cành cây, liền ôm chầm lấy hắn, nhìn quanh sợ hãi:
- Ảnh Thất Cơ giết thiếp! Bệ hạ! Chàng cứu ta với! Hắn khó hiểu nhìn xung quanh. Có ai đâu chứ?
- Xin bệ hạ hãy tin thiếp! Con tiện nhân đó đang muốn giết thiếp, hơn nữa còn muốn cướp mất bệ hạ khỏi tay thiếp!
Hắn đưa tay bóp nhẹ mi tâm, còn ả liên tục hét lên với hắn, đòi hắn nhất định phải xử Ảnh Thất Cơ.
Cuối cùng hắn không chịu được, bực dọc nạt nộ một tiếng làm ả điếng người.
Nhìn bệ hạ đi càng ngày càng xa, ả run rẩy gục xuống đất, máu từ khóe miệng không biết nguyên do gì mà chảy ra.
- Ảnh Thất Cơ...giết thiếp...
***
Sau khi bắt mạch xong, Tĩnh An thái y khẽ đứng dậy, nhẹ giọng bẩm báo:
- Thần e rằng...hoàng hậu đã trở thành người điên rồi!
- Điên sao?
Tĩnh An thái y không nói gì, ngầm mặc nhận.
Hắn vẫn chưa bị thuyết phục, gặng hỏi mấy lần nữa. Vị thái y giỏi bậc nhất hoàng cung khẽ vuốt chòm râu bạc:
- Bệ hạ mời biết bao nhiêu thầy thuốc đến chữa. Mươi người như một. Ai cũng nói như thần, chẳng nhẽ bệ hạ cũng không tin?
Hắn lắc đầu, nhìn người con gái nằm trên giường, khuôn mặt băng bó khắp cùng. Tĩnh An thái y cúi người:
- Có một chuyện thần nghĩ vẫn nên nói...
- Được! Ngươi nói đi!
- Hôm nay thần xin mượn chút danh tiếng trong hoàng cung của mình để nói lên điều này với bệ hạ. Thần nghi ngờ hoàng hậu đã làm điều gì đó trái với lương tâm, trái với luật trời nên mới trở nên như vậy. Nếu bệ hạ có trách tội, thần cũng xin nhận!
- Ngươi...
- Bệ hạ! Người là kẻ đứng đầu thiên hạ, hi vọng người có thể nhìn xa trông rộng một chút. Trên đời này mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Cả việc này cũng vậy! Hoàng hậu không thể nào đột nhiên bị...điên được! Thần vẫn mong bệ hạ cho điều tra rõ!
Hắn đau đầu cho Tĩnh An thái y lui xuống, lòng nghi hoặc nghĩ ngợi.
Hôm đó, lúc hắn và Y Hải huynh đuổi theo lên núi, đã thấy cảnh Ảnh Thất Cơ đang không ngừng hành hạ Mộc Miên. Nếu hôm đó chỉ cần hắn lên trễ thêm một chút, thì nữ nhân của hắn đã bị nàng ta giết chết rồi!
Bạch Tô Y Họa cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Trong lúc đó, ở bên ngoài Phượng Tâm Điện, Y Hải đang khẽ thở dài, loạng choạng bước đi.
Sau cùng, Ảnh Thất Cơ vẫn là kẻ dư thừa trong mối tình này!
***
Dưới đại lao tối tăm, từng tiếng roi vun vút đang vang lên, liên tục quật vào cơ thể bé nhỏ. Ảnh Thất Cơ bị cột chặt trên xà gỗ, khắp người đâu cũng có máu chảy thành dòng. Y phục dưới cây roi mới tinh kia bị đập cho nát vụn. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, làm thành một thảm cảnh không ai muốn nhìn.
Từ suốt một ngày bị đánh đập tàn nhẫn, nàng vẫn luôn im lặng, một tiếng rên rỉ cũng không có.
Tên cai ngục giận dữ, tưởng chừng như dùng hết sức lực quất từ cây roi này đến cây roi khác vào người nàng. Quất đến đâu da dẻ nứt toác đến đó. Quất đến đâu máy chảy thành dòng đến đó. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặc bình thản, tựa như không có thứ gì trên đời có thể làm nàng đau khổ nữa.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia là cả một bầu trời bơ vơ. Nàng đang mơ về một ngày nắng đẹp, mình chăm chú nấu cơm, ngoài sân vườn là đứa trẻ đang cười sặc sụa nhìn ba chọc ghẹo. Nàng mỉm cười hạnh phúc, làm tên cai ngục hoảng hồn.
Bị hành hạ đến mức chết đi sống lại, Ảnh phi vẫn cười là sao?
Không! Hoàng thượng ra lệnh cho hắn phải tra tấn Ảnh Thất Cơ, cho nên hắn vẫn nên phải tiếp tục!
Từng đòn roi vun vút lao đến, nàng vẫn cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọi đau khổ trên trần đời, đều đã chẳng là gì nữa rồi. Nàng đang mơ về bữa cơm gia đình ấm áp, mơ về một đêm lễ hội dắt con đi chơi, mơ về rất nhiều thứ, rất nhiều thứ...
Nàng dời mắt nhìn lên tia ánh sáng trên nóc nhà, nơi một khe hở nhỏ đang để lộ một khoảng trời xanh.
Ảnh Thất Cơ nhắm mắt, giọt lệ chảy ra đẹp như trân châu.
Mẹ...đi tìm con đây!
Nhan Mộc Miên sợ hãi, từ từ bước về phía trước.
Đây là cõi chết sao?
Ả bị Ảnh Thất Cơ giết thật rồi sao?
Mộc Miên đưa tay chạm lên khuôn mặt của mình, nhưng không có lấy một vết sưng tấy nào cả.
Những cú tát đó đã bị xóa mờ đâu mất rồi.
Nhưng....
Đột nhiên một tiếng thét ú ớ vang lên, lúc xa lúc gần, nghe xa xăm đến cùng cực.
Ả run rẩy lùi về sau. Là tiếng khóc của trẻ con! Là của trẻ con!
Không! Chắc ả nghe lầm thôi! Trẻ con nào mà lại ở đây khóc cho ả nghe...
Nhưng càng nghĩ, bên tai Nhan Mộc Miên càng vang vọng tiếng khóc đó. Tiếng khóc ngày càng dữ dội, làm ả điên tới mức đưa tay vặn vẹo tai mình.
- Mẹ...mẹ...
Một giọng nói non nớt xuất hiện làm ả lạnh sống lưng. Kế đó, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều hiện ra trước mắt. Bóng dáng đứa trẻ nhỏ rơi xuống vách núi hôm đó tưởng chừng như chưa bao giờ quên.
Đúng vậy! Rõ ràng trên cao chính là Tiểu Y Vương!
Nó không ngừng tiến tới chỗ ả với hình hài to lớn, chất giọng lạnh lẽo thấm vào từng dòng máu:
- Mẹ...mẹ...
Nhan Mộc Miên lắc đầu, vô cùng sợ hãi:
- Tiểu hoàng tử...
- Sao mẹ lại gọi con là tiểu hoàng tử? Mẹ không nhớ con sao?
- Không! Ngươi không phải con của ta! Ta cũng không phải là mẹ ngươi! Mẹ ngươi là Ảnh Thất...aaa...
Chưa kịp nói xong, đứa trẻ đột nhiên vung đôi ta dài cả thước ra, bóp lấy cổ, từ từ xách ả lên cao. Ả chới với, hơi thở đứt quãng. Đứa trẻ cười khanh khách, trong từng kẽ răng còn dính máu tươi:
- Mẹ! Mẹ có thể ném con xuống dưới vách núi dâu thăm thẳm, dĩ nhiên mẹ cũng có thể giấu mọi chuyện! Mẹ! Con nhớ mẹ! Mẹ cho con ôm cái được không?
- Không....
Tiểu Y Vương từ từ đưa cơ thể bé nhỏ lại gần mình, há cái miệng to lớn ra, một cước cho ả vào trong.
Ả hét lên, ú ớ, như cơn đau đớn trong vô vọng.
***
- Khôngggggg....
Nhan Mộc Miên bật dậy, mồ hôi chảy ướt tấm y phục. Ả thở hồng hộc, hai mắt trợn tròn vì vẫn còn quá run sợ.
Ả đưa tay chạm vào cổ, rõ ràng là nằm mơ nhưng cảm giác bị đứa trẻ siết cổ vẫn rất chân thật. Nhan Mộc Muên vội vàng bò dậy, chạy tới trước gương, mới hoảng hồn hét lên một tiếng.
Không! Gương mặt của ả! Gương mặt kiểu diễm của ả! Tại sao? Tại sao lại bị hủy dung nặng nề? Tại...
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, ả lại run rẩy đứng cho vững. Trong gương không những phản chiếu lại hình ảnh của ả, mà còn có...
- Ảnh Thất Cơ?!
Ả quay ngoắc lui sau, hơi thở trở nên dồn dập. Không sai! Là con tiện nhân đó...là con tiện nhân đã hủy hoại mất vẻ kiều diễm của ả đó!
Ảnh Thất Cơ từ từ tiến tới, trên tay là một con dao sắc lẹm:
- Nhan Mộc Miên! Khuôn mặt xinh đẹp của ngươi không còn nữa rồi! Bạch Tô Y Họa sẽ không yêu ngươi nữa! Nhìn xem! Ta xinh đẹp hơn ngươi, ta không giết người như ngươi. Hắn sẽ chọn ta, sẽ yêu ta, sẽ bên cạnh ta, chứ không phải là ngươi!
Nhan Mộc Miên lắc đầu, hai tay ôm lấy cả cơ thể, hét ngược lên:
- Bệ hạ là của ta! Con tiện nhân này! Ngươi đừng có mà lừa gạc ta!
- Lừa gạc sao? Đúng vậy! Ít nhất trước khi chết, ngươi vẫn có thể nhận ra đâu là đúng đâu là sai!
Nói rồi Ảnh Thất Cơ lao tới, con dao trên tay vung lên cao, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia ánh kim. Ả sợ hãi hét lên, nước mắt không ngừng chảy ra.
Đột nhiên cánh cửa bị hất tung ra, kế đó, Bạch Tô Y Họa chạy vào, đôi mắt thấm đẫm vẻ mệt mỏi.
Nhìn ả đang ngồi hét lên một cách điên cuồng, hắn chạy tới ôm lấy ả, đắng lòng:
- Mộc Miên! Nàng sao vậy?
Ả như chết đuối vớ được cành cây, liền ôm chầm lấy hắn, nhìn quanh sợ hãi:
- Ảnh Thất Cơ giết thiếp! Bệ hạ! Chàng cứu ta với! Hắn khó hiểu nhìn xung quanh. Có ai đâu chứ?
- Xin bệ hạ hãy tin thiếp! Con tiện nhân đó đang muốn giết thiếp, hơn nữa còn muốn cướp mất bệ hạ khỏi tay thiếp!
Hắn đưa tay bóp nhẹ mi tâm, còn ả liên tục hét lên với hắn, đòi hắn nhất định phải xử Ảnh Thất Cơ.
Cuối cùng hắn không chịu được, bực dọc nạt nộ một tiếng làm ả điếng người.
Nhìn bệ hạ đi càng ngày càng xa, ả run rẩy gục xuống đất, máu từ khóe miệng không biết nguyên do gì mà chảy ra.
- Ảnh Thất Cơ...giết thiếp...
***
Sau khi bắt mạch xong, Tĩnh An thái y khẽ đứng dậy, nhẹ giọng bẩm báo:
- Thần e rằng...hoàng hậu đã trở thành người điên rồi!
- Điên sao?
Tĩnh An thái y không nói gì, ngầm mặc nhận.
Hắn vẫn chưa bị thuyết phục, gặng hỏi mấy lần nữa. Vị thái y giỏi bậc nhất hoàng cung khẽ vuốt chòm râu bạc:
- Bệ hạ mời biết bao nhiêu thầy thuốc đến chữa. Mươi người như một. Ai cũng nói như thần, chẳng nhẽ bệ hạ cũng không tin?
Hắn lắc đầu, nhìn người con gái nằm trên giường, khuôn mặt băng bó khắp cùng. Tĩnh An thái y cúi người:
- Có một chuyện thần nghĩ vẫn nên nói...
- Được! Ngươi nói đi!
- Hôm nay thần xin mượn chút danh tiếng trong hoàng cung của mình để nói lên điều này với bệ hạ. Thần nghi ngờ hoàng hậu đã làm điều gì đó trái với lương tâm, trái với luật trời nên mới trở nên như vậy. Nếu bệ hạ có trách tội, thần cũng xin nhận!
- Ngươi...
- Bệ hạ! Người là kẻ đứng đầu thiên hạ, hi vọng người có thể nhìn xa trông rộng một chút. Trên đời này mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Cả việc này cũng vậy! Hoàng hậu không thể nào đột nhiên bị...điên được! Thần vẫn mong bệ hạ cho điều tra rõ!
Hắn đau đầu cho Tĩnh An thái y lui xuống, lòng nghi hoặc nghĩ ngợi.
Hôm đó, lúc hắn và Y Hải huynh đuổi theo lên núi, đã thấy cảnh Ảnh Thất Cơ đang không ngừng hành hạ Mộc Miên. Nếu hôm đó chỉ cần hắn lên trễ thêm một chút, thì nữ nhân của hắn đã bị nàng ta giết chết rồi!
Bạch Tô Y Họa cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Trong lúc đó, ở bên ngoài Phượng Tâm Điện, Y Hải đang khẽ thở dài, loạng choạng bước đi.
Sau cùng, Ảnh Thất Cơ vẫn là kẻ dư thừa trong mối tình này!
***
Dưới đại lao tối tăm, từng tiếng roi vun vút đang vang lên, liên tục quật vào cơ thể bé nhỏ. Ảnh Thất Cơ bị cột chặt trên xà gỗ, khắp người đâu cũng có máu chảy thành dòng. Y phục dưới cây roi mới tinh kia bị đập cho nát vụn. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, làm thành một thảm cảnh không ai muốn nhìn.
Từ suốt một ngày bị đánh đập tàn nhẫn, nàng vẫn luôn im lặng, một tiếng rên rỉ cũng không có.
Tên cai ngục giận dữ, tưởng chừng như dùng hết sức lực quất từ cây roi này đến cây roi khác vào người nàng. Quất đến đâu da dẻ nứt toác đến đó. Quất đến đâu máy chảy thành dòng đến đó. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặc bình thản, tựa như không có thứ gì trên đời có thể làm nàng đau khổ nữa.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia là cả một bầu trời bơ vơ. Nàng đang mơ về một ngày nắng đẹp, mình chăm chú nấu cơm, ngoài sân vườn là đứa trẻ đang cười sặc sụa nhìn ba chọc ghẹo. Nàng mỉm cười hạnh phúc, làm tên cai ngục hoảng hồn.
Bị hành hạ đến mức chết đi sống lại, Ảnh phi vẫn cười là sao?
Không! Hoàng thượng ra lệnh cho hắn phải tra tấn Ảnh Thất Cơ, cho nên hắn vẫn nên phải tiếp tục!
Từng đòn roi vun vút lao đến, nàng vẫn cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mọi đau khổ trên trần đời, đều đã chẳng là gì nữa rồi. Nàng đang mơ về bữa cơm gia đình ấm áp, mơ về một đêm lễ hội dắt con đi chơi, mơ về rất nhiều thứ, rất nhiều thứ...
Nàng dời mắt nhìn lên tia ánh sáng trên nóc nhà, nơi một khe hở nhỏ đang để lộ một khoảng trời xanh.
Ảnh Thất Cơ nhắm mắt, giọt lệ chảy ra đẹp như trân châu.
Mẹ...đi tìm con đây!
Danh sách chương