Đàm Lê nói xong, qua một hồi lâu vẫn không thấy Tần Ẩn phản ứng.

Cô tiến lên trước một bước rồi dừng lại ở trước mắt người nọ, cô quơ quơ tay ngay trước mắt anh, “Này, anh trai nhỏ?”

Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động, rũ mắt nhìn cô.

Đàm Lê cười rạng rỡ: “Này là bị tôi dọa rồi sao?”

“Không phải,” Khá bất ngờ, Tần Ẩn lại đáp lời cô, “Ai nói cô có bệnh.”

“Sao thế, muốn thay tôi tìm người tính sổ à?” Đàm Lê đùa.

Người nọ không đáp, đôi mắt tối đen lãnh cảm.

Nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ chính xác là thế.

Đàm Lê hơi bất ngờ nhếch môi, cười cười: “Đủ nghĩa khí đó anh trai, vậy sau này trong câu lạc bộ, anh cứ theo tôi, tôi bảo kê anh. Có điều giáo viên bên phòng tư vấn tâm lý vô tội, ừm, bọn họ không có nói tôi bị bệnh.”

Tần Ẩn: “Vậy tại sao họ lại điện thoại cho cô?”

“Nên nói là rút tên ngẫu nhiên để làm cố vấn tâm lý.” Đàm Lê nhét điện thoại về lại trong túi, cười một cách thờ ơ.

“Vậy cô đi sao.”

“Đương nhiên là không đi.” Đàm Lê nháy nháy mắt vài cái, “Chỉ cần tôi không đến bệnh viện, thì tôi sẽ không có bệnh.”

Tần Ẩn nhíu mày.

Đàm Lê từ bên cạnh Tần Ẩn đi xuống dưới bậc thang, đột nhiên không hiểu sao lại dừng lại, sau đó cô quay đầu nhìn lên: “Đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề.”

“Gì.”

Đàm Lê cố ý nheo mắt lại, như con mèo nhìn anh chăm chú: “Anh trai nhỏ, làm một người lãnh cảm, có phải anh đang rất quan tâm tôi đúng không?”

Tần Ẩn: “…….”

Đàm Lê: “…….”

Tần Ẩn: “Chỉ vấn đề này sao.”

“Đúng vậy,” Gương mặt Đàm Lê thả lỏng, khôi phục lại thần thái biếng nhác lười động trước kia, “Anh đã đồng ý với tôi là sẽ không rung động.”

Tần Ẩn thấp mắt, nhìn cô gái đang đứng dưới bậc thang ngẩng lên nhìn anh.

“Không phải cô muốn tôi cứu cô hay sao.”

“?” Đàm Lê không hiểu, “Tôi nói lời này bao giờ….”

【Liar, cứu, cứu em…..】

Đàm Lê giật mình cứng đờ.

Hai giây sau, khóe mắt cô xìu xuống, “Tôi phát hiện ra, luận tự kỷ, anh cũng không thua kém gì tôi đâu.”

Tần Ẩn chau mày nhìn cô.

Đàm Lê khẽ hất vai, khóe mắt che giấu toàn bộ ý tứ xấu xa, cười đến là vô tâm: “Dù sao ngày đó người tôi cầu cứu là Liar, chứ không phải là anh.”

“Chỉ có thể là Liar?”

“Ừm, chỉ có thể là anh ấy, bất luận kẻ nào khác cũng không thể.”

Đáy mắt Tần Ẩn nhoáng lên một loại cảm xúc.

“Tại sao.”

Đàm Lê nghiêng người…, cứ như thật sự đang nghĩ.

“Giống như là một loại chấp niệm vậy. Anh ấy xuất hiện trong thời khắc tôi mê mang nhất, loại cảm giác này tựa như….một mình mày đi trong bóng tối, không nhìn thấy thứ gì, cũng không có ai bên cạnh ngươi, con đường trước mặt không còn phương hướng, rồi bỗng dưng ngươi nhìn thấy một tia sáng ở phía xa. Ngươi không biết đi về phía anh là đúng hay sai, không biết được rằng đó có phải là nơi mà ngươi muốn đến không, cũng chẳng thể rõ rằng sau khi đi đến đấy rồi sau này ngươi có hối hận hay không, chỉ là ngươi không nhịn được.”

“Dù sao mình cũng không có quá nhiều nơi để đi, vậy thì cứ đi về đấy thôi—-ngươi cứ nghĩ thế. Và rồi ngươi đi về phía anh. Cuối cùng lại phát hiện bản thân bị lừa rồi.”

Tần Ẩn tự trầm mặc lại ngước mắt:

“Bị lừa?”

“Đúng vậy.”

Đàm Lê đứng dưới bậc thang, chầm chậm duỗi người, sau đó nở một nụ cười không để tâm.

“Đi thật lâu thật lâu sau ngươi mới phát hiện ra, tia sáng nọ không phải là ánh sáng, mà là một ngôi sao—-dù cả đời này ngươi muốn đuổi theo ngôi sao ấy, khi ngươi cho rằng đối phương cách mình rất gần, nhưng sự thật là ngươi vĩnh viễn không thể nào với tới anh. Sao treo trên trời, ngay cả khi nó đang quay quanh trái đất 100 lần, thì người phàm cũng chẳng thể chạm được vào chúng.”

Tần Ẩn không tán đồng: “Anh ta chỉ là người thường.”

Đàm Lê ngẩn ra, cười nói: “Đối với anh ấy thì có thể nói vậy, nhưng đối với những người theo đuổi ngôi sao như chúng tôi thì hoàn toàn không phải.”

Đàm Lê vừa nói xong, đột nhiên giật mình tỉnh ngộ ra, “Hóa ra trong giới giải trí, đây là lý giải cho hành động được gọi là fan ‘theo đuổi idol’ đó sao? Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến ý tứ này.”

Tần Ẩn không đáp lời.

Đàm Lê đang đưa lưng về hướng anh, cả hai im lặng trong chốc lát, cô ngoái đầu lại nhìn anh và cười: “Thật ra những lời mà tôi nói này, đối với người bình thường như các anh thì không thể hiểu nổi đâu.”

Tần Ẩn vẫn không đáp, chỉ là sau một hồi trầm mặc anh lại hỏi: “Nếu đuổi không kịp, tại sao không buông tha đi.”

“Không phải là không làm, mà là không có cách nào.”

“?” Tần Ẩn nhìn cô.

Đàm Lê suy nghĩ thật lâu, giải thích: “Trong thế giới của mọi người, cảnh đẹp nhất chính là ban ngày, mà dù có là ban đêm, thì cũng có ánh đèn đường sáng rọi cao cao, hoặc là rất nhiều ngôi sao, riêng tôi lại không có thứ gì. Tôi chỉ gặp được một ngôi sao, nếu nói buông tha….”

Đàm Lê quay đầu lại: “Người muốn sống, không phải ít nhất cũng nên chừa lại cho mình một tia sáng để có thêm ý nghĩ muốn sống chứ nhỉ?”

“Vậy nếu để cô nhìn thấy anh ta thì thế nào?”

“?”

Đàm Lê lập tức được túm về hiện thực…, nhìn Tần Ẩn.

Đôi mắt Tần Ẩn bình tĩnh tối đen, cảm xúc bên trong cũng ngùn ngụt, tựa như đang khắc chế điều gì đấy: “Nếu cho cô gặp được Liar, cô sẽ làm gì?”

Đàm Lê ngừng hai giây, lúm đồng tiền hiện lên, nở một nụ cười xán lạn không đứng đắn: “Vậy thì đương nhiên là ngủ với anh ấy rồi.”

“…Tôi nói nghiêm túc.”

“Nghiêm túc cỡ nào?” Đàm Lê cố ý chạm vào đường giới hạn của anh.

Tần Ẩn mong mỏi nhìn cô.

Không biết là bản năng hay thật sự nhìn ra được cảm xúc nào đó, nhưng Đàm Lê dự cảm được nếu cô đùa nữa, thì có thể sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế Đàm Lê nhanh chóng thu hồi móng vuốt ngoan ngoãn đáp lời: “Chạy.”

“?”

Đàm Lê vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt thì chân thành tha thiết: “Vì anh ấy, tôi sẽ chạy trốn càng xa càng tốt.”

“……”

Tần Ẩn vô thức nhíu mày: “Tại sao?”

“Vì tôi không thể.” Đàm Lê nháy nháy mắt, “Tháo đi lớp khẩu trang thì Liar có thể sẽ biến thành một người bình thường, có lẽ sẽ gặp được một cô gái bình thường, hai người họ sẽ trải qua khoảng thời gian yêu nhau như người bình thường, kết hôn, sống với nhau đến chết….ngẫm lại thì khiến người ta ganh tị thật đó. Nhưng như thế mới tốt.”

Đàm Lê dừng lại, ngẩng mặt rồi cười: “Chỉ cần đừng gặp được tôi, không giống với một cô gái bình thường chút nào.”

Mặt Tần Ẩn nhăn lại càng khó coi: “Cô lại xem thường bản thân đến thế sao?”

Lời này còn mang theo một chút tức giận, Đàm Lê rất bất ngờ, nhưng rồi cô vẫn nở nụ cười không tim không phổi: “Đừng hiểu lầm chứ anh trai nhỏ, tôi không có ý hạ thấp bản thân mình đâu.”

“Vậy tại sao lại nói như thế.”

“Vì anh ấy là Liar đó, mà vừa lúc người tôi thích nhất chính là anh ấy.”

“?”

Đàm Lê cười, cũng không vội giải thích.

Đột nhiên cô kiễng mũi chân lên một bậc thang, cơ hồ là đến gần Tần Ẩn mới dừng lại.

Người lãnh cảm không tránh, vậy nên cô có thể nhìn thấy được trong mắt anh đang phản chiếu hình ảnh của mình, cô cười xấu xa.

Đàm Lê: “Chúng ta quen nhau cũng lâu, anh cảm thấy anh đã nhìn thấu toàn bộ tôi?”

Tần Ẩn trầm mặc.

Đàm Lê không để ý, vẫn là cười: “Con người của tôi khá là bi quan, tất cả mọi người đều nói tình yêu sẽ làm cho con người ta trở nên tốt hơn, tôi lại không thấy vậy. Tôi tin tưởng rằng, nếu gặp được Liar, mặt tối của tôi sẽ xuất hiện đầy đủ, cũng khiến cho người ta chán ghét—-vừa may, tôi ở mặt đó, thậm chí bản thân tôi còn chưa từng gặp qua.”

Tần Ẩn ngửi được mùi hương ngòn ngọt trong veo của cô gái, nhưng những lời nói này lọt vào tai lại giống như nổi lên chút sắc bén và chua xót. Anh khựng lại trong giây lát, rồi rũ mắt hỏi: “Cô từng thử tưởng tượng qua chưa, đó là bộ dạng gì.”

Đàm Lê thất thần, cắn môi cười khẽ: “Như một cơn nghiện vậy, dây dưa, cố chấp trong vô vọng, là dáng vẻ tôi ghét nhất—Liar không làm gì sai, tôi không thể hại anh ấy như vậy được.”

Nơi sâu nhất trong mắt Tần Ẩn, một thứ cảm xúc nào đó bị tác động hoàn toàn.

Mắt anh khẽ giật.

“Ơ, anh Ẩn, cậu còn chưa đi sao?”

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía tiệm net ra sau Tần Ẩn.

Hia người ngoài cửa đồng thời cứng đờ.

Đàm Lê lùi lại một bậc, an phận quay về.

Mã Tĩnh Hạo đi ra khỏi cửa, lúc này mới phát hiện bầu không khí xấu hổ dưới bậc thang, mà sự tồn tại của Đàm Lê đã được thân người Tần Ẩn ngăn trở toàn bộ:

“Ôi, đàn em Lê Tử, em cũng ở đây à.”

“Đội trưởng,” Đàm Lê chầm chậm lấy lại tinh thần, “Vừa nãy anh gọi là, anh Ẩn?”

Không chờ Mã Tĩnh Hạo giải thích, Đàm Lê đã chuyển hướng sang Tần Ẩn, ngữ điệu nhẹ nhàng cứ như không giống với người vừa nãy nói chuyện cùng anh: “Được đó anh trai nhỏ, mới solo một trận thôi, mà đội trưởng của chúng ta đã gọi anh là anh luôn rồi?”

Tần Ẩn chau mày suy nghĩ, cảm xúc không rõ

Mã Tĩnh Hạo không nhịn được sự chế giễu này, anh ta đau đầu nói: “Chuyện này tuổi tác không quan trọng, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Thực tế là luận thực lực, nếu hai người solo một ván, vậy khẳng định là em….”

Mã Tĩnh Hạo đột nhiên nghẹn lời.

Đàm Lê quả thật nghe xong có hơi bất ngờ.

Hiển nhiên không phải là Mã Tĩnh Hạo muốn cho Tần Ẩn mặt mũi, mà xác thật anh ta cảm thấy hai người này mà solo với nhau thì thắng bại khó nói.

Một mình cô đã bỏ qua trận solo kia sao? Đàm Lê đang muốn nói chuyện, chợt trên bậc thang vang lên giọng nói lãnh cảm nhàn nhạt.

“Không cần phải solo, tôi không thắng được cô ấy.”

Mã Tĩnh Hạo: “?”

Không cần phải suy nghĩ khiêm tốn như vậy đâu.

Tần Ẩn không cho Mã Tĩnh Hạo cơ hội nghi ngờ, đã đút tay vào túi quần đi xuống bậc thang.

Đàm Lê không thể nhìn thấy rõ được nét mặt và cảm xúc của anh khi rời đi, cô chỉ ngửi được từ trong gió, mùi hương bạc hà lạnh lẽo từ vạt áo sơ mi của anh. Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn. Góc nghiêng của người nọ thanh tú, đôi môi mỏng mím lại hiện lên sự sắc bén.

Đây là, tức giận?

Đàm Lê tò mò và khó hiểu suy nghĩ.

Phía sau cô, Mã Tĩnh Hạo nhắc nhở: “Anh Ẩn, đừng quên tiệc liên hoan tuần sau!”

“……”

Người lãnh cảm không quay đầu lại, giơ tay trái lên xem như lời đồng ý.

Đàm Lê kỳ quái hỏi: “Liên hoan gì vậy?”

Mã Tĩnh Hạo nhón gót chân, nói: “Không phải là xong vòng hai rồi à? Chờ tuần sau lên danh sách xong, sẽ đến hoạt động liên hoan đầu tiên của câu lạc bộ, đến lúc đó còn có thể kết nối tình huynh đệ hữu nghị gì đó nữa.”

“Liên hoan, huynh đệ hữu nghị?” Đàm Lê bất ngờ chỉ vào bóng dáng của ai kia, “Người lãnh cảm đồng ý tham gia?”

“? Người lãnh cảm?”

“Em gọi Tần Ẩn thân yêu đó.” Đàm Lê không hề tỏ ra chột dạ, “Anh ấy đồng ý chuyện đi liên hoan à?”

“Đúng, cậu ấy đồng ý rồi. Với lại vừa nãy cũng không từ chối mà.”

“…..”

Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn, thân ảnh kia đã xa rời tầm mắt.

“Chậc, người lãnh cảm này muốn chuyển đổi hình tượng sao.”

*

Tiêu Nhất Dương hiếm khi có được một kỳ nghỉ, thừa dịp cuối tuần về nhà tận hiếu.

Khác với tình huống ba đời độc đinh như Tần Ẩn, đại nghiệp ông cụ Tiêu lớn cực, nhân viên cũng nhiều, ba Tiêu Nhất Dương có ba anh em, ai cũng con cái song toàn. Trên Tiêu Nhất Dương còn một anh trai và một chị gái.

Vậy nên so với Tần Ẩn, chức nghiệp của Tiêu Nhất Dương ở nhà họ Tiêu cũng dễ lựa chọn, mà gia đình tỏ thái độ với cậu cũng khoan dung hơn nhiều.

Ít nhất là chuyện về nhà này cũng không có chướng ngại gì nhiều.

Trong đám bạn cùng trang lứa thì Tần Ẩn chính là người xuất sắc nhất, cái kiểu mỗi khi ai nhắc đến anh đều phải mở màn bằng đôi ba câu khen ngợi rồi mới vào vấn đề vậy. Mà kể từ khi Tiêu Nhất Dương mang người vào ‘hố’, nhà họ Tần giấu diếm bên ngoài, nhưng ai nấy trong nhà họ Tiếu đều biết, vậy nên mỗi lần Tiêu Nhất Dương về nhà, đều bị mẹ lôi ra chất vấn một phen.

Lần này cũng không may mắn thoát khỏi—-

“Tính ra, Tần Ẩn về trường cũng được hai tháng rồi. Tiểu Dương à, con có liên lạc với nó không?”

“Có ạ.”

“Dạo gần đây nó thế nào rồi, có thích ứng được với trường học không? Mất ba bốn năm mới quay lại, có phải là không tiện khi giao lưu với các bạn cùng niên khóa không?”

“Cũng tạm ạ.”

“Thằng nhỏ này, chiếu lệ thế à?”

“—-Con thế này mà còn chiếu lệ?”

Tiêu Nhất Dương đứng ngoài sân của biệt thự, đặt bình sứ tưới hoa sang một bên, cậu quay đầu lại: “Nếu không thì lần tới con khỏi về nhà hầu hạ hai vị lão gia ngài đâu, để kêu Tần Ẩn thay con trở về là được. Hình như không phải con mang họ Tiêu đâu, cậu ấy mới họ Tiêu nhỉ.”

Mẹ Tiêu nhíu mày: “Lần đó là con dẫn nó vào giới, bây giờ cứ hễ gặp dì Tiếu của con là mẹ lại thẹn. Chỉ mới hỏi han hai câu, con đã trách mẹ rồi?”

Thân thể mẹ Tiêu không tốt, tức giận cũng là dáng vẻ nhẹ nhàng, chỉ cần bà trầm mặc tí là Tiêu Nhất Dương tự giác chịu thua: “Ý con không phải thế mà, à, thật sự là mẹ quan tâm Tần Ẩn gần như giống với quan tâm con dâu luôn rồi, con, con ghen tị đó.”

“……”

Thấy mẹ Tiêu không để ý đến mình, Tiêu Nhất Dương chỉ đành quay lại trước cửa, dựa người vào lan can chủ động mở lời: “Mẹ quan tâm là đúng, dạo gần đây Tần Ẩn đang rối rắm. Mẹ có thời gian thì liên lạc với dì Tiếu trò chuyện, cũng nhắc nhở dì ấy đôi câu.”

Mẹ Tiêu lại không tin, liếc mắt nhìn cậu: “Thằng nhóc Tần Ẩn kia, từ nhỏ đến lớn chỉ làm một việc khác người, chính là bị con hại.”

“Con nói thật mà, lần này không giống! Mẹ đừng có không tin chứ!”

“Thế nào mà không giống?”

Tiêu Nhất Dương hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta bị một con tiểu hồ ly mê hoặc rồi.”

“Tiểu hồ ly?”

Tiêu Nhất Dương: “Vâng ạ, thì là việc cậu ta tham gia vào giới Esport, nhà họ Tần cũng che đậy rất nhiều còn gì? Nhưng tự bản thân cậu ta cũng xử lý rất ổn thỏa. Nào đâu một tuần trước, cậu ta lại nói với con là muốn công khai thân phận của mình với một cô nhóc nào đó! Mẹ nói xem, có phải là bị tiểu hồ ly mê hoặc rồi không?”

Mẹ Tiêu chần chờ: “Cô gái đó, cũng là người trong giới bọn con à?”

“Cũng xem là thế, nếu không đã không đáng để con xen vào.” Tiêu Nhất Dương cau mày, “Theo như con biết, đó không phải là người an tĩnh gì. Nếu Tần Ẩn công khai thân phận của mình cho cô ta, nhỡ đâu truyền ra….Con nghĩ có khi dì Tiếu sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tần Ẩn mất.”

Mẹ Tiêu nghĩ ngợi, nhưng không nói gì.

Tiêu Nhất Dương quay đầu lại nhìn trộm, thấy mẹ Tiêu lộ ra nét mặt khá lo lắng, hẳn là quên mất chuyện tức giận với anh ta rồi, tập trung tinh lực lên chuyện của Tần Ẩn.

Tiêu Nhất Dươngvừa chột dạ cũng vừa thấy may mắn quay đi.

Không chờ cậu tìm đề tài mới để đổi, cái điện thoại cậu đặt ở trên nền đá cẩm thạch ở bên cạnh đột nhiên rung lên.

Tiêu Nhất Dương đi đến cầm lên, vừa thấy tên liền tặc lưỡi: “Chậc, thật sự là nhắc tới liền nhịn không được mà—mẹ, con nhận điện thoại của Tần Ẩn nhé.”

“Được, con khuyên nhủ nó đấy.”

“Này thì khuyên cũng phải đả động được chứ….”

Tiêu Nhất Dương vừa nói thầm vừa đi đến bên dưới một tàng cây trong sân. Mẹ Tiêu yêu hoa thích cỏ, mấy chủng loại này không biết ba Tiêu tìm từ đâu ra, Tiêu Nhất Dương không biết, cũng lười nhớ.

Cậu dựa vào thân cây, đưa di động lên áp vào tai: “Ui chao, cậu chủ Tần, sao lại nhớ mà gọi điện thoại cho tôi thế này?”

“Chủ cái gì mà chủ,” Bên kia là giọng nói lạnh nhạt, “Uống lộn thuốc à?”

Tiêu Nhất Dương cười lạnh: “Tôi có thể cho cậu uống lộn thuốc hơn không? Nói đi, có chuyện gì.”

“…….”

Tiêu Nhất Dương còn cho rằng nếu Tần Ẩn không tắt ngang thì cũng phải độc mồm độc miệng chọc cậu vài câu, không ngờ chờ chừng một hai giây, liền nghe thấy đối phương đè nặng cảm xúc mở lời.

“Tôi nhớ là, hình như cậu có một người chú có bố vợ là thạc sĩ tâm lý học lâm sàng.”

Người này tự dưng nói chuyện nghiêm túc và đứng đắn làm dọa đến Tiêu Nhất Dương, cậu không tự giác đứng thẳng eo: “Đúng vậy, bố vợ của chú tôi….Gì chứ, đừng nói với tôi cậu lui giới khi còn quá trẻ nên gây ra vấn đề tâm lý đó chứ?”

“Không phải tôi.”

Tiêu Nhất Dương nhẹ nhàng thở ra, mới quay lại dáng vẻ trào phúng: “Cũng đúng, cậu chỉ có thể gây ra vấn đề tâm lý cho người khác, đáng thương cho nhóc Đi rừng đội chúng tôi, đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi khi đến khu đi rừng, chưa nhanh nhẹn lại đâu đó.”

Tần Ẩn nhịn cậu vài câu, vẫn phải lạnh lùng trào phúng: “Vậy thì phế đi, thay người được rồi.”

Tiêu Nhất Dương: “……….”

Tiêu Nhất Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đã biết cậu là kẻ mất nhân tính mà!”

“Ừm, tôi không có.” Tần Ẩn bình tĩnh đáp, “Cậu báo với chú cậu một tiếng, hôm nào tôi sẽ đến gặp chú ấy.”

“Ồ. Có điều là ai đấy, gặp bác sĩ tâm lý mà phải để đích thân cậu chủ Tần chúng ta đi cửa sau, đến tận cửa chào hỏi à? Mặt mũi bự thế.”

“Không ai đâu.”

“Đù, không nói thì thôi, sớm muộn gì tôi cũng biết được.” Tiêu Nhất Dương bĩu môi, lại chuyển đề tài, “Cậu và fan nữ của cậu thế nào rồi? Chuyện Liar, cậu đã nói cho cô ấy chưa?”

Điện thoại trong tay im lặng chốc lát.

“Vẫn chưa.”

“Hả?” Tiêu Nhất Dương hoàn hồn, “Sao vậy, chẳng lẽ cậu đổi ý‎, à không, cậu tỉnh ngộ rồi?”

“Không phải.”

“Vậy lại là thế nào? Trước đó cậu gọi điện thoại qua cho tôi, từ giọng điệu đến tư thế chắc như bắp là sẽ nói cho cô ấy biết mà?”

“Có chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn gì??”

“……..”

Xa xa ở đại học F, trên ban công lầu 6 ký túc xá hỗn hợp.

Tần Ẩn dựa vào tường, híp híp mắt.

“Tình cảm của em ấy với Liar, quá đặc thù.”

Tiêu Nhất Dương xù lông: “Ha, đừng đút thức ăn chó cho tôi chứ, trường hợp nào mà tôi chưa từng thấy qua—tôi không tin, cậu nói đi, cô ấy có thể đặc thù đến mức nào?”

“Cậu có thể hiểu theo kiểu…”

Tần Ẩn tạm dừng vào giây, mới lạnh lùng phun ra mấy từ.

“Diệp Công thích rồng(*).”

(*) Một điển tích, hàm ý câu này là thật ra Đàm Lê không phải thật sự yêu thích Liar, cái mà cô ấy thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như Liar hoặc hình tượng của Liar mà thôi! (Mình sẽ để phần giải thích điển tích này rõ hơn ở cuối bài, tránh dài quá nhé.)

Tiêu Nhất Dương: “?”

Tiêu Nhất Dương tức cười: “Không phải chứ, đại học F các cậu cao cấp thế, theo đuổi idol hẹn hò yêu đương mà còn nho nhã như vậy cơ á? Còn Diệp Công thích rồng nữa?”

Tần Ẩn không đáp.

Tiêu Nhất Dương chịu không nổi tức giận: “Cậu đừng mây mù mưa sa với tôi, nói tiếng người đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“…….”

Bỏ đi nguyên nhân câu nói ‘giống cơn nghiện’ kia của Đàm Lê, Tần Ẩn giản lược bằng một hai câu mà hai người họ từng đối thoại.

Tiêu Nhất Dương nghe xong thì tặc lưỡi: “Nghe thảm thế nhỉ. Nếu tôi mà là cậu, đối diện với tình cảm của fan nữ tôi như thế thì đã cảm động đến nước lấy thân báo đáp luôn rồi cũng nên.”

Biểu cảm của Tần Ẩn biến mất, giây lát sau anh nhếch mắt lên, con ngươi lãnh cảm lộ ra nét lạnh lẽo, cứ như biến kính trong suốt trước mặt thành Tiêu Nhất Dương không biết sống chết kia.

Nhìn chằm chằm hai giây, anh trào phúng cười nhạt: “Đời này cậu không có fan nữ đâu, bớt mơ mộng lại.”

Tiêu Nhất Dương: “……”

Tần Ẩn: “Mà cho dù có, lại suy nghĩ như vậy với fan, các cô ấy cũng thảm quá.”

Tiêu Nhất Dương: “??”

Nghẹn vài giây, Tiêu Nhất Dương không cam lòng yếu thế cãi lại: “Vậy làm fan nữ của Liar có chỗ nào tốt, Lê Tử này nom còn thảm hơn ‘Diệp Công’ kia nhiều.”

Tần Ẩn: “Thảm thế nào.”

Tiêu Nhất Dương cười nhạo: “Ít ra thì con rồng kia, nó cũng không có ý định ngủ với fan à nha.”

Tần Ẩn: “……?”

———–

Điển tích Diệp Công thích rồng:

Điển tích “Diệp Công thích rồng” kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.

Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng hoặc hình tượng của rồng mà thôi!

Ngụ ý của thành ngữ “Diệp Công thích rồng” có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện