An Khanh từ trước đến nay cao ngạo giống như nữ vương, mà An Đóa trước mặt thoạt nhìn lại nhu nhược như vậy, trừ bỏ diễn xuất có vài phần tương tự, căn bản không có bất kỳ điểm giống nhau, anh ta làm sao có thể sẽ đem hai người nhập làm một? Điều này quả thực là buồn cười. Cái ý tưởng này làm đuôi lông mày anh ta giương lên, thu lại biểu tình bất đắc dĩ cười: "An tiểu thư đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, huống hồ ta cũng không có ác ý, cô có phải đối với tôi có hiểu lầm gì hay không?"

An Đóa nhếch khóe miệng, mỉa mai nói: "Không có!"

Cùng lúc này, ở trong phòng bao náo nhiệt, Phong Cảnh Ngưu cự tuyệt vô số người lôi kéo làm quen, lười biếng dựa vào trên sô pha, hai mắt theo bản năng nhìn về cửa lớn. Năm lần bảy lượt không thấy được người nào đó thanh tỉnh đi ra ngoài, đỉnh mày anh hơi nhíu.

Lam Sâm xách theo hai ly rượu Cocktail lại đây, đưa cho anh một ly sau đó ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Cũng may suất diễn xuất của cậu không nhiều lắm, nếu qua mấy ngày nữa chỉ sợ tin tức về nước sẽ giấu không được."

Ngón tay thon dài của Phong Cảnh Ngu cầm sẵn ly rượu pha lê, nhìn chằm chằm vào ly rượu híp mắt suy tư. Lam Sâm không chú ý tới vẻ mặt của anh, lại uống một ngụm rượu không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên nói: "Ây, kỹ thuật diễn của An Đóa thật đúng là không tồi, bị cậu ép tới thảm như vậy vẫn có thể bình tĩnh."

Phong Cảnh Ngu như suy tư gì nhìn chằm chằm cửa lớn cũng không trả lời, biểu hiện lạnh nhạt như vậy không dọa được Lâm Sâm. Một bộ dạng thích ý nhấp nhấp rượu, tấm tắc lắc đầu nói: "Cô nhóc kia có phải hay không quên chuyện đó không còn một mảnh? Cho dù cậu ở trong xe chỉ để lộ một đôi mắt, nhưng rõ ràng vẫn cùng tớ còn nói chuyện, cô nhóc này trí nhớ cũng thật quá kém, nhiều lời kịch như vậy làm sao nhớ kỹ?"

"Cạch." Một tiếng vang nhỏ, ly Cocktail bị đặt trên bàn trà, Phong Cảnh Ngu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

"Ê." Lam Sâm vội vàng hô: "Đi đâu vậy, người ở đây rất nhiều, không chừng có phóng viên trà trộn vào, cậu muốn đi ra ngoài cũng nên mang cái kính râm che đi chứ."

"Nhiều lời." Phong Cảnh Ngu nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo đeo kính râm mang lên, kính đen to rậm che khuất phân nửa gò má, bĩu môi với Lam Sâm: "Như vậy được rồi chứ?" Nói xong không đợi Lam Sâm trả lời, tay đút túi quần sải bước đi ra cửa. So với trong phòng ầm ĩ, ngoài hành lang thực an tĩnh, anh đứng tại chỗ tự hỏi một chút mới đi sang bên trái. Mấy năm gần đây anh rất ít về nước, mà số lần trước kia ở Dung Thành đóng phim cũng không nhiều lắm, càng không nói tới diễn ở chỗ này.

Bước đi trên thảm, Phong Cảnh Ngu đi về phía trước một đoạn, anh cho rằng An Đóa có phải đã trở về hay không, đã nghe được phía trước có tiếng nói mềm mại lại cười như không cười lạnh nhạt: "Tôi nhớ rõ trên mạng nói chị An qua đời trước đó đã cùng anh Lâm đính hôn?"

Đối mặt trực tiếp, Lâm Thần nhìn An Đóa, nụ cười trên mặt lạnh dần: "Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn."

"Vậy lạ thật." An Đóa nháy mắt, con ngươi ngập hơi nước mông lung tràn đầy nghi hoặc: "Chị An mới qua đời không bao lâu, anh Lâm tại sao lại có tâm tư tới nơi này chơi?"

Biểu tình vô tội như vậy, lại làm cho Lâm Thần cảm giác như là bị vạch trần, lạnh lẽo miễn cưỡng có lệ nói: "Hôm nay là bữa tiệc của nhà đầu tư cho nên không thể không tới, An tiểu thư chắc là cũng biết loại này bữa tiệc không thể cự tuyệt. Huống hồ.. A Khanh cũng sẽ không mong muốn tôi đau buồn cả đời, An tiểu thư cô còn có việc gì không, nếu không cần tôi giúp gì thì tôi còn có việc nên đi trước một bước."

"Được, như vậy đi." An Đóa lại là nháy mắt, nhìn qua đơn thuần đến cực điểm, ngữ khí lại quỷ dị làm Lâm Thần lông tơ dựng đứng: "Chị An vẫn luôn là thần tượng của tôi, cho nên tôi có chút tò mò rõ ràng chị An mới qua đời không bao lâu, anh Lâm lúc trước còn ở trong lễ tang khóc đến thảm không nỡ nhìn, như thế nào có thể nhanh như vậy đã trở lại bình thường? Nếu tôi nói sai cái gì mong anh Lâm đại lượng đừng để trong lòng."

"Đương nhiên sẽ không." Lâm Thần ánh mắt lộ ra lạnh lùng, hứng thú với An Đóa lúc này hoàn toàn biến mất: "Tôi rất vui vẻ A Khanh có thể có người fans quan tâm như vậy, nhưng An tiểu thư nếu là fans của A Khanh nên biết cô ấy đối với công việc có bao nhiêu nỗ lực và nghiêm túc, quanh năm suốt tháng cho dù đổ bệnh cũng đều kiên trì đóng phim, nếu sự nghiệp của tôi sa sút, chẳng phải là làm cô ấy thất vọng ra đi không an tâm sao."

Anh ở chỗ này tôi mới không an tâm, An Đóa trào phúng, nhếch khóe miệng đang muốn tiếp tục công kích: "Anh.."

"Tiểu Đóa Tử." Một thanh âm trầm thấp từ hành lang bên kia truyền đến, làm cho hai người đang nói chuyện hoảng sợ. Lâm Thần sợ lời vừa rồi An Đóa nói bị người khác nghe thấy sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn qua, lại ở nhìn thấy nam nhân dựa vào trên tường, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng khiếp sợ nói: "Phong.." Anh ta vội vàng thu lại lời nói, vội vàng cười: "Anh Phong, anh đây là về nước đóng phim sao?"

"Ừ." Phong Cảnh Ngu mang theo khí thế lạnh nhạt chậm chạp bước lại gần, môi mỏng treo vài phần ý cười, làm Lâm Thần căn bản không phân biệt được anh nghe được hai người nói chuyện hay không. Anh ta biết An Khanh cùng Phong Cảnh Ngu từng có liên hệ, nếu không lúc trước An Khanh qua đời, Phong Cảnh Ngu ở nước ngoài bận rộn cũng sẽ không cố ý về nước phúng viếng. Tưởng tượng đến lời An Đóa nói khả năng bị Phong Cảnh Ngu nghe được, cả người anh ta phát lạnh, suýt chút nữa cười không nổi.

"Tại sao lâu như vậy? Đạo diễn Vương vừa rồi còn tìm cô." Phong Cảnh Ngu đi đến trước mặt hai người mới dừng lại, tháo kính râm tùy ý cầm ở trên tay, nhíu mày nói: "Nếu trùng hợp như vậy, thì cùng nhau đi thôi."

Giờ khắc này, An Đóa bị rượu ăn mòn đầu cũng khôi phục vài phần thanh tỉnh, rũ mi mắt gật đầu, trong mắt lại lộ ra chút bực bội, cắn môi. Nhẫn nại tốt như vậy, tại sao có thể đối với tên Lâm Thần này nhẫn nại như vậy?

Phong Cảnh Ngu hất cằm với An Đóa ý bảo đuổi theo, xoay người đi qua, bỏ quên Lâm Thần ở bên cạnh không còn một mảnh. An Đóa hít sâu nhắm mắt đuổi theo. Cô ở phía sau cúi đầu, Phong Cảnh Ngu khí thế bất phàm híp mắt đi ở phía trước, phảng phất thấy rất có khí chất của ông chủ.

Đi qua hành lang dài, một lần nữa trở lại cửa lớn, bước chân Phong Cảnh Ngu đột nhiên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Cô là fans của An Khanh?"

An Đóa sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn phía trước gật gật đầu, nhưng giây tiếp theo liền nhận thấy người phía trước không nhìn tới động tác của cô lúc này mới ừ một tiếng đáp: "Đúng vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện