Một chiếc túi tiền tinh xảo rơi ra từ trong lồng ngực Lý Việt, hai mắt đầu lĩnh khất cái sáng ngời chạy tới đoạt đi, lúc nhìn thấy những đồng bạc lấp lánh tỏa sáng, hô hấp dồn dập nhét vào trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Việt đã có biến hóa, tham lam ha ha cười rộ lên: "Ngươi thật sự rất có tiền đấy." Nói xong một chân đá vào trên người Lý Việt không có sức phản kháng, vừa lòng nhìn người vì đau mà vặn vẹo, đắc ý cười nói: "Đây là số tiền mà ngươi hiếu kính cho chúng ta, về sau nhớ rõ không được ta cho phép không được đi qua con phố này."

Lý Việt nằm ngửa trên mặt đất, không nói một lời giống như không nghe thấy gì. Bố y dơ bẩn, không biết bao lâu không tắm đã không nhìn rõ gương mặt hắn ta, tướng quân đã từng cao cao tại thượng như phế nhân mặc cho những tên khất cái đê tiện xâu xé, mà hắn ta vẫn thờ ơ như cũ.

Đầu lĩnh khất cái nhăn mi lại, lại hung hăng đá thêm một cái: "Có nghe thấy chưa?"

Trong yết hầu của Lý Việt phát ra âm thanh kêu rên thống khổ, đột nhiên yết hầu khó chịu xoay người quỷ rạp nôn mửa trên mặt đất, căn bản không để mấy tên khất cái vào mắt. Đầu lĩnh khất cái sắc mặt tối sầm, một chân đạp lên ngực Lý Việt, nước bọt dơ bẩn phun lên mặt Lý Việt: "Mẹ kiếp, ngươi điếc tai có phải không?"

Chất lỏng ghê tởm màu vàng xẹt qua trên mặt hắn, hai mắt tĩnh mịch u ám của Lý Việt cuối cùng cũng run rẩy, không hề gợn sóng ngẩng đầu nhìn đầu lĩnh khất cái, con ngươi đen nhánh lãnh lẽo giống như ánh mắt người chết làm đầu lĩnh khất cái sợ đến run lên.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lý Việt lại nhắm mắt nằm trên mặt đất, tùy ý nhưng vết bẩn trên mặt cùng với dấu chân bị đạp ở trên ngực.

"Mẹ kiếp.." Đầu lĩnh khất cái vừa hồi thần nhìn Lý Việt nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, vừa rồi bị hắn ta dọa đến mức xấu hổ và giận dữ, dưới chân dùng sức hung hăng đạp vào ngực hắn ta: "Mẹ nó, ngươi dám trừng ta, ngươi chỉ là một cái phế vật mà dám trừng ta?"

Hai chữ 'phế vật' vừa nói ra, mí mắt của Lý Việt ngực bị đạp tím bầm run lên, tự nằm trên mặt đất, bộ dáng kia giống như đang ước người này dẫm chết hắn ta đi.

"Mẹ nó ngươi trừng.." Lời vừa nói ra, khất cái dẫm bung vạt áo của Lý Việt ra đột nhiên im miệng: "A.." Lọt vào trong tầm mắt có thể nhìn thấy, trên chỗ vạt áo bị bung ra lột ta một mặt dây chuyền bạch ngọc, màu sắc trong sáng đủ để thuyết minh giá trị của nó.

Hô hấp đầu lĩnh khất cái dồn dập, khom người muốn đoạt đi, giây tiếp theo một cánh tay đen nhánh đột nhiên bắt lấy dây chuyền đang bị đoạt đi. Đầu lĩnh khất cái cả kinh, chỉ thấy tên phế vật nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất mở bừng mắt, con ngươi đen nhánh lạnh nhạt nhìn chằm chằm gã ta, làm cho lòng của gã ta phát lạnh.

Lý Việt hơi hơi hé miệng, trong miệng rất lâu chưa nói chuyện phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Bạc ngươi có thể lấy, nhưng không được lấy dây chuyền của ta."

Đầu lĩnh khất cái cả kinh nhưng nháy mắt đã phản ứng lại, sau đó mấy tên khất cái vọt lên, đè Lý Việt cả người bủn rủn xuống, đấm đá chân tay, nhanh chóng đoạt lấy dây chuyền trong tay hắn ta. Nhưng người trước đó không hề phản kháng lúc này không biết lấy đâu ra lực, màn ảnh kéo gần lại.

Toàn bộ gân xanh từ ngón tay đen nhánh gầy ốm nổi lên, bảo vệ thật kỹ mặt dây truyền trong tay, mặc cho vô số tay chân đấm đá trên người nửa giờ. Cho đến khi mặt mũi bầm dập, thân thể suy yếu cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, cánh tay nắm chặt mặt dây chuyền vô ý thức nhũn ra, từng ngón tay bị đầu lĩnh khất cái bẻ ra, trơ mắt nhìn sợi dây bị cướp đi.

Đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, muốn bò dậy từ trên mặt đất, lại chỉ có thể vô lực ngã trên mặt đất, vươn tay run rẩy vô lực vào không trung, biểu tình trên mặt giống như toàn bộ thế giới đã sụp đổ, tái nhợt vô lực, nghẹn ngào quát: "Trả lại cho ta."

Đầu lĩnh khất cái vuốt mặt dây giá trị liên thành trong tay, khinh miệt đạp một cái, đá Lý Việt xuống đất thật mạnh, phát ra âm thanh nức nở thống khổ: "Chỉ bằng ngươi cũng dám đoạt đồ vật trong tay ta?"

"Lão đại, thứ này đáng giá không ít tiền đi?" Hô hấp của khất cái phía sau dồn dập nói.

"Nếu không thì sao?" Đầu lĩnh khất cái đắc ý nói: "Ta thấy thật ra còn tốt hơn cả khối bạch ngọc ở Kim Ngọc Các hôm trước ta lén nhìn, tất nhiên là chúng ta sẽ không phải lo ăn uống."

Phẫn nộ trong mắt Lý Việt quay cuồng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt dây chuyền kia.

Đó chính là noãn ngọc được truyền thừa của Quý gia, từ lúc sinh ra đã ở trên ngực hắn ta, giống như nhìn thấy gia tộc rách nát, máu me vô tận hòa vào tiếng kêu thống khổ trên thân người thê lương. Cả người hắn ta chấn động, nỗ lực muốn chống đỡ thân thể đứng dậy nhưng lại lần lượt ngã trên mặt đất, bất đắc dĩ mà hèn mọn như bùn đất.

Đôi chân của tên khất cái dơ bẩn vẫn luôn đạp lên ngực hắn ta, lực đạo thẩm thấu từ làn da vào trái tim, dần dần làm cho độ ấm của ngực trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa thật vất vả mới thiêu lên ở trong mắt loé lên một chút rồi vụt tắt, sau đó nhắm mắt lại, cả người không động đậy chút nào, giống như một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, mặc người xâu xé.

Thôi..

Quý gia đã bị hủy trên tay hắn ta.

Thế thôi..

Hắn ta là tội nhân, để cho hắn ta mang theo thân tội nghiệt này xuống địa ngục đi..

Thanh âm khất cái biến mất bên tai, sự đau đớn trên ngực chậm rãi biến mất, âm thanh của toàn bộ đường phố phồn hoa càng ngày càng xa, hắn ta tựa hồ nghe thấy tiếng địa ngục gọi đến, mà hắn ta cam lòng đi vào địa ngục, tuy rằng cuộc đời này cũng không thể rửa sạch tội nghiệt của hắn ta.

"Đinh linh linh.." Một loạt âm thanh lục lạc uyển chuyển thanh thuý truyền từ ra đến gần, cắt qua không trung u ám truyền vào trong tai làm cho mí mắt Lý Việt đang chờ chết run lên.

"Đinh linh linh.." Âm thanh lục lạc càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa nhợt nhạt 'lộc cộc' chậm rãi tới gần, phố xá phồn hoa náo nhiệt trong phút chốc trở nên yên tĩnh không tiếng động, phảng phất tất cả mọi người đều sợ quấy nhiễu đến người đang đi tới, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại.

Âm thanh 'lộc cộc' càng ngày càng gần, nghe rõ ràng gần gũi, sau đó chính là nín thở im lặng. Hắn ta cảm giác có một ánh mắt đánh giá dừng ở trên người mình, từ bố y dơ bẩn của hắn ta đến nước bọt dính trên mặt, sau đó lại không dời đi.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, mí mắt Lý Việt run lên rốt cuộc cũng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt lãnh đạm bên trong mành sa màu trắng đang tung bay.

Thời gian phảng phất cứ đọng lại như thế.

Bên ngoài, nhân viên công tác của đoàn phim cũng đang chờ đợi, gắt gao ngừng thở nhìn một màn này, sợ quấy rầy hai người.

Lúc vừa rồi, kỹ thuật diễn xuất của Lý Việt nhập tâm đã diễn một cách vô cùng nhuần nhuyễn nội tâm như tro tàn của Quý Từ, mà lúc này An Đóa đã lên sân khấu, hai người sẽ lại có biểu hiện gì?

Mọi người nhịn không được nhìn về An Đóa ngồi bên trong xe ngựa, cách một mành sa mơ hồ, biểu tình trên mặt cô không thể nhìn rõ, nhưng ánh mắt nhàn nhạt giống như thật sự lộ ra, không chỉ làm cho người Lý Việt nằm trên mặt đấy ngạc nhiên, quần chúng diễn viên phía trước cũng nhanh chóng mất đi cảm xúc đối diễn, cũng làm hô hấp của mọi người vây xem căng thẳng, không dám lên tiếng quấy rầy.

Đây.. Đây là nhập vai?

Bên ngoài, Ôn Lăng đột nhiên nắm chặt cái ly trong tay, ngăn chặn cảm xúc khác lạ uống một ngụm nước ấm, rồi sau đó gắt gao nhìn chằm chằm giữa sân, tâm tư khó hiểu nhìn hai người đối diễn.

Cô ta không phải người vụng về như Ngô Song Song, sẽ không tại thời điểm quan trọng như vậy mà lên tiếng hay là làm vỡ ly để quấy rầy hai người đối diễn, quá mức rõ ràng cũng quá mức ngu xuẩn.

Trước camera, sống lưng của đạo diễn Vương chỉ đạo điều khiển từ xa thẳng tắp, nhìn chằm chằm cảnh tượng trong camera, phân phó một máy quay đi lại, quay rõ ràng hai người đối diện cách một tấm mành sa từ một góc độ khác, không khí kỳ lạ tuyệt diệu từ trong màn hình thẩm thấu lan ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện