An Đóa liên tục gật đầu, bộ dàng đầy đủ cung kính có lễ, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, cười tươi đưa nước cho các diễn viên khác.

Nhưng so sánh với sự ôn hòa của hai vị lão tiền bối, những diễn viên tuyến hai, ba hoặc cùng cấp bậc với bọn họ lại không có thái độ tốt gì. Nể tình tiếp nhận, không cho mặt mũi tùy tiện đặt ở đó, ngẩng đầu nói ý vị thâm trường hoặc là châm chọc mỉa mai, lại không hề cho mặt mũi mà nói về việc ở trên mạng.

Sau khi đưa nước gần hết, sắc mặt An Đóa như thường, nhưng Roman đã tức giận đến cắn môi.

"Không sao đâu, đừng cắn, cắn rách thì phải làm sao bây giờ?" Thấy mình đã chào hỏi gần hết người, An Đóa giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, kéo tay Roman đi về phòng hóa trang, thanh âm bình tĩnh làm Roman uất ức thay cô: "Tin tức mặt trái trên mạng nhiều như vậy, thái độ của bọn họ như thế đã nằm trong dự liệu, có gì đáng tức giận đâu?"

Roman ôm mấy ly nước còn dư, cô ấy kêu oan: "Nhưng đó là có người vu hãm chị, chị An, chị còn mua nước uống lạnh cho bọn họ, dựa vào cái gì mà châm chọc mỉa mai chị chứ."

"Nhưng bọn họ không biết." An Đóa buồn cười ấn trán cô ấy, giữa lông mày nhẹ nhàng, cánh môi đỏ khe khẽ mở ra, tâm tình tốt dạy Roman: "Đúng là một cô nhóc, sao em không lý giải những thái độ của bọn họ là thể hiện sự ghen tị, thù hận đây? Dù sao thì chị có danh 'bình hoa' trong vô số người lại nhận được vai diễn này, nghĩ như vậy có thoải mái hơn nhiều hay không?"

An Đóa nói xong, chính mình cũng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Roman: "Cùng lắm thì, chị cũng không xảy ra việc gì, em tức đỏ mắt làm gì." Việc bị làm lơ cô đã quên rất lâu trước kia, còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ rất nhiều, các loại đối địch, đến mức bị người khác đẩy ngã vào địa ngục cô cũng đã từng trải qua, hiện tại thật sự thì ôn hòa giống như gió nhẹ mưa phùn mà thôi, có gì mà phải để trong lòng?

Tâm lý lúc trước còn chưa chấp nhận được từ một ảnh hậu cao cao tại thượng trở về làm một người vô danh, cô thật sự sẽ tức giận vô cùng, thậm chí lén lút lên mạng cãi nhau với người ta. Nhưng mấy ngày nay đã suy nghĩ kỹ, ngược lại đã tìm thấy loại bình tĩnh bất động mặc kệ những người khác nói đông nói tây, những lời này giống như gãi ngứa mà thôi không có lực công kích nào với cô.

Roman cắn môi lại uất ức thay cô: "Không liên quan đến bọn họ, dựa vào cái gì mà có bộ dáng như thế, còn nữa, bọn họ thật sự dựa vào kỹ thuật mà tham gia đoàn phim? Không biết bao nhiêu người cũng dựa vào quan hệ mới được vào, dựa vào cái gì mà dám nói như thế."

Hai người lúc này đã đi đến bên ngoài phòng hóa trang, An Đóa nghe được lời nói ngây thơ của cô ấy cười khúc khích vui sướng, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa, cảm khái một tiếng đang định răn dạy cô gái vô tư này, lại nghe thấy tiếng cười khắc nghiệt của một cô gái truyền ra từ trong phòng: "Cũng đúng, nghe nói lát nữa cô ta sẽ đối diễn với anh Lý, cũng không biết sẽ khó coi như thế nào, toàn bộ đoàn phim đều đang chờ xem chuyện cười của cô ta đấy."

Nụ cười bên môi của An Đóa cứng lại, con ngươi sương mù nhìn chằm chằm bên trong cánh cửa, cánh mũi thẳng hơi nín lại.

"Xấu mặt thì sao?" Một âm thanh chua lòm khác vang lên: "Trên mạng đều bị mắng suốt, người ta không phải dựa vào gương mặt mới nhận được vai Minh Hoàn quan trọng, đạo diễn cũng coi trọng như vậy, hôm nay tới đoàn phim còn đặc biệt đi làm quen Lý Việt đấy, cô nói đạo diễn cũng quá coi trọng cô ta rồi."

Âm thanh trong phòng hóa trang ngừng một chút, người phụ nữ nói chuyện lúc trước bĩu môi: "Có gì đặc biệt hơn người, để cô ta đắc ý, kỹ thuật diễn xuất còn kém hơn cả những diễn viên quần chúng bên ngoài kia, chờ đến khi phim truyền hình được công chiếu xem ai bị mắng chết. Ai, cô nói có phải đạo diễn Vương có hơi ưu đãi cô ta không, trên mạng nói cô ta cùng với đạo diễn.."

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa đột ngột đánh gãy lời nói của người phụ nữ kia, đuôi lông mày của cô ta nhíu lại muốn phát hỏa, đã nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của người cô ta vừa phỉ báng: "Cho hỏi bây giờ có thể tiến vào không?"

Âm thanh trong phòng hóa trang đột nhiên im mặt, mấy người hai mắt nhìn nhau, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho hai người kéo kéo khoé môi, thầm kêu xui xẻo, lúng túng nói: "Vào.. Vào đi."

Giây tiếp theo cửa phòng 'kẽo kẹt' mở ra, xuất hiện trước mặt ba người đúng là người bọn họ đang thảo luận - An Đóa. Cô mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người thướt tha yểu điệu làm người ta hâm mộ, gương mặt không cần trang điểm cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, không có bất cứ dị sắc nào mang theo trợ lý tiến vào, thấy mấy người đều nhìn chằm chằm mình, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, trên mặt tôi có thứ gì sao?"

Vừa mới nói xong, hai cô gái mặc trang phục diễn xuất ngồi trước chỗ hóa trang theo bản năng dời ánh mắt đi, liếc nhau lại không nói gì. Trong phòng hóa tráng chỉ có âm thanh chuyên viên trang điểm cầm công cụ hóa trang rất nhỏ, an tĩnh đến mức không hề bình thường.

Thấy không khí hơi xấu hổ, chuyên viên trang điểm Tiểu Tây mỉm cười xin lỗi cô, ậm ừ nói: "Chị An, phiền chị chờ một chút, em làm bên này xong sẽ qua."

An Đóa cười cười: "Không sao cả, em cứ bận việc của mình, chị ngồi xem kịch bản một lát."

Vừa mới nói xong, An Đóa nghe thấy cô gái mặc cung trang màu hồng ngồi bên trái ai nha một tiếng, bĩu môi oán giận nói: "Tiểu Tây, cô hôm nay làm kiểu gì vậy, trang điểm cho tôi có chút không thích hợp, chờ lát nữa lên hình chẳng phải sẽ bại lộ ra mất à, còn không nhanh chóng trang điểm lại cho tôi."

An Đóa mở kịch bản ra, nụ cười trên mặt không thay đổi nhưng cúi đầu trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp đã vèo vèo thả ra dao nhỏ lành lạnh, cười lạnh một chút không tiếng động.

Tiểu Tây nheo mắt, vội vàng tháo trang sức trang điểm lại, tầm nửa giờ sau, người phụ nữ kia vừa mới được trang điểm xong, người phụ nữa ngồi bên phải Từ Toa lại kêu lên: "A, hình như tạo hình tóc của tôi không thích hợp, Tiểu Tây cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn đẩy nhanh tốc độ nên làm cho tôi qua loa có lệ à?"

Tiểu Tây mới hai mươi mấy tuổi miễn cưỡng nói: "Chị Hồ Dĩnh nói gì vậy, em lập tức thay đổi cho chị." Nói xong nhìn nhìn An Đóa tỏ vẻ xin lỗi, trong lòng đã hỏng mất niệm Như Lai Phật Tổ. Hồ Dĩnh liếc xéo An Đóa, đắc ý gợi khoé môi lên.

Roman đứng bên cạnh An Đóa đã tức giận cắn môi, hai mắt nếu có dị năng khẳng định đã sớm bắn ra lôi đình, chém hai người thành cặn bã.

An Đóa không hề biết trợ lý ở bên cạnh mình đã hắc hóa, trong tiếng hô to gọi nhỏ của Từ Toa bình tĩnh lật một tờ kịch bản, nhưng mặt ngoài bình tĩnh bất động với phong ba, trong lòng đã hung tợn mắng tiểu nhân.

Cô đã từng nói việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, đã từng nói nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, nhưng những người dẫm lên đầu mà cô còn nhịn thì thật đúng là sẽ tu luyện thành Ninja rùa mất, sống nhiều năm như vậy cũng uổng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện