Ở hành lang bên kia, trong phòng Giang Từ ngồi cạnh mép giường lau tóc, nhìn người đàn ông nằm trên sô pha đang nhìn chằm chằm máy tính, mái tóc xõa xuống đi che đôi lông mày sắc bén, khuôn mặt bị ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu dường như cởi bỏ lớp vỏ kiên nghị, ngũ quan cũng dịu nhẹ đi không ít. Liêu Kiêu Lâm cao 1m90, vóc dáng nằm trên sô pha nhỏ hẹp có vẻ chật chội, chân lớn còn lại đặt bên cạnh trên đệm êm.
Giang Từ hỏi thêm lần nữa: “Anh, nếu không anh với em cùng nhau chen chúc.”
Người đàn ông đóng máy tính, bỏ gối dựa sau lưng, tựa đầu vào tay vịn mềm mại của ghế sô pha, xoa đôi mắt đau nhức, đáp: “Giống như ngủ với cậu trước đây, tôi ngủ trên sô pha thoải mái hơn nhiều.”
Giang Từ chẳng ứ hừ gì cả, thản nhiên cười, trước đây còn bé khi ngủ cùng Liêu Kiêu Lâm, rất nhiều lần cậu đá anh ra khỏi giường, vừa ngủ dậy liền bị đánh đuổi khắp sân.
Giang Từ đột nhiên nghĩ ra cái gì, thận trọng thăm dò Liêu Kiêu Lâm: “Anh, anh ở bên nước ngoài từng có bạn gái à?”
Trên ghế sô pha, người đàn ông dường như đã chợp mắt, mất một lúc lâu mới mở mắt, uể oải đáp: “Mấy tiểu quỷ các cậu có chuyện gì vậy, từng người từng người quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi.” Giang Từ rối rắm một hồi mới nói: “Anh có biết Già Nghệ là hoa khôi của khoa không? Cũng có người nói cậu ấy là khoa khôi của trường, không ít người muốn theo đuổi cậu ấy.”
Liêu Kiêu Lâm nhắm mắt lại, mệt mỏi ừ một tiếng.
Giang Từ tiếp tục nói: “Nhưng cậu ấy không chấp nhận bất cứ ai theo đuổi, luôn nói việc học tập quan trọng nhất, nhưng em cảm thấy vì cậu ấy có người trong lòng rồi. Nhưng người kia đã rời xa cậu ấy từ lâu nên cậu ấy không có cơ hội thổ lộ, thật ra cậu ấy cũng không dám…”
Liêu Kiêu Lâm không hề đáp lại, Giang Từ bắt đầu cuộc trò chuyện và tự nói với chính mình: “Anh biết Già Nghệ trước kia là một cô gái rất vui vẻ, tự tin nhưng từ sau khi tai nạn của cha mẹ, cậu ấy dường như không còn hạnh phúc, cậu ấy nói với em rằng cảm thấy khó hòa nhập vào tập thể, giống như không có cách nào hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau như những người khác. Già Nghệ đã phải chịu đựng quá nhiều, em thật sự rất muốn cậu ấy vui vẻ hạnh phúc, hy vọng cậu ấy có thể có mọi thứ mình muốn, bao gồm người kia.”
Giang Từ liếc mắt nhìn người đàn ông trên sô pha không một động tĩnh, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Nếu có một ngày, cậu ấy lấy hết dũng khí để tỏ tình với anh, anh có thể đừng làm cậu ấy đau lòng được không?”
Cơn buồn ngủ ập đến, Giang Từ tắt đèn, chui vào chăn, một lúc sau đã thiếp đi, mà trên sô pha người đàn ông đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, anh biết rõ tính toán của Giang Từ hết thảy từ đầu đều ám chỉ, mệt mỏi trong đầu đột ngột tràn ngập mảnh vỡ hồi ức, rất nhiều tình tiết nhỏ đột nhiên sáng tỏ, nhưng dường như không có cách nào trong đêm say cho anh một đáp án chính xác.
Giang Từ hỏi thêm lần nữa: “Anh, nếu không anh với em cùng nhau chen chúc.”
Người đàn ông đóng máy tính, bỏ gối dựa sau lưng, tựa đầu vào tay vịn mềm mại của ghế sô pha, xoa đôi mắt đau nhức, đáp: “Giống như ngủ với cậu trước đây, tôi ngủ trên sô pha thoải mái hơn nhiều.”
Giang Từ chẳng ứ hừ gì cả, thản nhiên cười, trước đây còn bé khi ngủ cùng Liêu Kiêu Lâm, rất nhiều lần cậu đá anh ra khỏi giường, vừa ngủ dậy liền bị đánh đuổi khắp sân.
Giang Từ đột nhiên nghĩ ra cái gì, thận trọng thăm dò Liêu Kiêu Lâm: “Anh, anh ở bên nước ngoài từng có bạn gái à?”
Trên ghế sô pha, người đàn ông dường như đã chợp mắt, mất một lúc lâu mới mở mắt, uể oải đáp: “Mấy tiểu quỷ các cậu có chuyện gì vậy, từng người từng người quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi.” Giang Từ rối rắm một hồi mới nói: “Anh có biết Già Nghệ là hoa khôi của khoa không? Cũng có người nói cậu ấy là khoa khôi của trường, không ít người muốn theo đuổi cậu ấy.”
Liêu Kiêu Lâm nhắm mắt lại, mệt mỏi ừ một tiếng.
Giang Từ tiếp tục nói: “Nhưng cậu ấy không chấp nhận bất cứ ai theo đuổi, luôn nói việc học tập quan trọng nhất, nhưng em cảm thấy vì cậu ấy có người trong lòng rồi. Nhưng người kia đã rời xa cậu ấy từ lâu nên cậu ấy không có cơ hội thổ lộ, thật ra cậu ấy cũng không dám…”
Liêu Kiêu Lâm không hề đáp lại, Giang Từ bắt đầu cuộc trò chuyện và tự nói với chính mình: “Anh biết Già Nghệ trước kia là một cô gái rất vui vẻ, tự tin nhưng từ sau khi tai nạn của cha mẹ, cậu ấy dường như không còn hạnh phúc, cậu ấy nói với em rằng cảm thấy khó hòa nhập vào tập thể, giống như không có cách nào hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau như những người khác. Già Nghệ đã phải chịu đựng quá nhiều, em thật sự rất muốn cậu ấy vui vẻ hạnh phúc, hy vọng cậu ấy có thể có mọi thứ mình muốn, bao gồm người kia.”
Giang Từ liếc mắt nhìn người đàn ông trên sô pha không một động tĩnh, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Nếu có một ngày, cậu ấy lấy hết dũng khí để tỏ tình với anh, anh có thể đừng làm cậu ấy đau lòng được không?”
Cơn buồn ngủ ập đến, Giang Từ tắt đèn, chui vào chăn, một lúc sau đã thiếp đi, mà trên sô pha người đàn ông đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, anh biết rõ tính toán của Giang Từ hết thảy từ đầu đều ám chỉ, mệt mỏi trong đầu đột ngột tràn ngập mảnh vỡ hồi ức, rất nhiều tình tiết nhỏ đột nhiên sáng tỏ, nhưng dường như không có cách nào trong đêm say cho anh một đáp án chính xác.
Danh sách chương