Vào sáng thứ bảy, ký túc xá rất yên tĩnh, những người bạn cùng phòng ở thành phố đã trở về nhà từ hôm qua, chỉ còn Già Nghệ và người bạn Lý Thư là ở ngoại thành. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua bức rèm, lặng lẽ mà chiếu lên chiếc bàn làm việc, cả hai người đều đang tận hưởng giấc ngủ đông hiếm hoi.
Già Nghệ bị đồng hồ báo thức của Lý Thư đánh thức lúc 12 giờ. Lý Thư tắt đồng hồ, hướng về phía Già Nghệ xin lỗi, “Ngại quá, buổi chiều mình có hẹn với bạn nên đặt báo thức rời giường.” Già Nghệ nằm xuống, ậm ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu.
Lý Thư rời giường, bắt đầu sột soạt trang điểm. Già Nghệ mở to mắt, cơn buồn ngủ đã biến mất, cô mò di động ở dưới gối, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của bà cô.
Già Nghệ nhớ ra gần đây quá bận rộn, đã hơn một tuần cô không liên lạc với ông bà nội, vì thế cô vội vàng bật dậy nhanh chóng gọi lại.
Cùng bà nội nói chuyện điện thoại xong đã là nửa tiếng sau, bà nội kể cho Già Nghệ chi tiết về từng điều vụn vặt mà bà có thể nhớ được, nhưng bà cũng thực sự già rồi, rất nhiều chuyện bắt đầu lặp lại nhắc mãi, dù là hai tháng nữa mới đến kì nghỉ đông, bà liên tục dặn dò Già Nghệ mua vé máy bay về quê ăn Tết sớm.
Một cuộc gọi khác là Giang Từ, cách đây 2 tiếng đồng hồ, Già Nghệ mở WeChat nhắn hỏi cậu có việc gì, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Khi Già Nghệ rửa mặt xong cầm lấy di động, phát hiện lại bỏ lỡ cuộc gọi của Giang Từ 2 phút trước. Già Nghệ bất đắc dĩ mà thở dài, lấy điện thoại gọi lại, biết không tránh được lại bị chỉnh đốn.
“Không phải cậu lại ngủ tiếp? Đã gần 1 giờ rồi!” Giọng Giang Từ vang dội từ đầu dây bên kia điện thoại truyền ra.
“Ừ, cuối tuần ngủ nhiều một chút, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Già Nghệ rất nhỏ, ngủ lâu, cảm giác toàn thân như không có sức lực.
“Tối nay tới nhà tớ ăn cơm đi, anh Kiêu sẽ đến đó, muộn nửa tháng mở tiệc chào mừng, ha ha.”
Già Nghệ tiêu hóa từng chữ mà Giang Từ nói, hơi do dự: “Nhà cậu liên hoan, tớ đi không tiện lắm đâu.”
“Có rất nhiều người thân, bạn bè đều sẽ đến, là bữa tiệc nhỏ mẹ tớ sắp xếp, nhưng hôm qua mới nói cho tớ biết, cảm giác như mình không phải con ruột của họ vậy.”
Cảm nhận được sự im lặng của Già Nghệ, Giang Từ tiếp tục nói: “Sáng nay, khi tớ nhắn tin với anh Kiêu nói về bữa tiệc, anh ấy hỏi cậu có đến không. Với lại hôm nay dì sẽ làm kem hoa quế hạt sen, không phải cậu rất thích ăn sao…”
Giang Từ còn bên đầu dây kia lải nhải không ngừng, nhưng suy nghĩ của Già Nghệ vẫn đang dừng lại ở Liêu Kiêu Lâm hỏi cô có tới hay không.
“…… Nếu cậu đến, có thể nhờ anh Kiêu đến đón, có thể không tiện đường, nhưng chắc anh ấy cũng không cảm thấy phiền, nghe nói anh ấy vừa quay về đã mua vài chiếc siêu xe…”
“Đừng làm phiền anh ấy, tớ tự đến, ngồi tàu điện ngầm tới cũng rất nhanh.” Già Nghệ ngắt lời Giang Từ.
“OK, vậy cậu chuẩn bị rồi đến đây, tớ đang ở nhà, nhân tiện tớ sẽ cho cậu xem logo mà tớ thiết kế cho cuộc dự thi sắp tới.”
Sau khi cúp máy, Già Nghệ đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Cô không hiểu tại sao mình lại đồng ý tham gia bữa tiệc của họ. Cô không phải là người thích xã giao, từ khi cha mẹ qua đời, tới sống cùng ông bà nội ở thành phố C, Già Nghệ bắt đầu tập trung vào việc học tập, thời gian rảnh rỗi thì cùng bà đi chợ, đánh cờ với ông, ít khi giao lưu với bè bạn cùng trang lứa. Già Nghệ khép mình cùng với nỗi đau thương, dường như chỉ bằng cách này cô mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảng 2 giờ 30 phút, Già Nghệ đeo cặp sách rời khỏi ký túc xá, cô mặc chiếc áo len ngắn màu nâu, bên dưới là chiếc quần jean màu trắng nhạt, tay ôm chiếc áo khoác lông vũ màu đen nhẹ nhàng bước đi.
Lướt tìm tủ quần áo cả nửa ngày, cô lại phát hiện không có bộ quần áo nào đẹp hay thích hợp. Ông bà nội về hưu tiền lương không nhiều, tiền bảo hiểm của cha mẹ khi họ qua đời chỉ đủ chi phí học đại học của cô, vậy nên về ăn mặc hay đi lại cô đều không yêu cầu quá nhiều.
Đại khái 3 rưỡi, Già Nghệ rời khỏi lối ra tàu điện ngầm, đi bộ khoảng 10 phút là đến biệt thự nhà Giang Từ.
Mấy năm gần đây, chính phủ đã chọn khu vực này để xây dựng rất nhiều công trình, phương tiện công cộng, giá nhà đất liên tục tăng, bất động sản thương mại cũng mọc lên không ngừng, nhưng khu biệt thư giàu có ở gần sông Lục Hà đã có vài thập niên vẫn không đổi, cho dù là người nhà giàu mới nổi nhờ làn gió cải cách thì cũng khó có thể với tới.
Sau khi quay lại Lục Thành, cuối tuần mẹ Giang Từ thường xuyên mời cô về nhà làm khách, GIà Nghệ luôn lấy công việc phức tạp ở trường để từ chối. Thỉnh thoảng khi bà mời quá nhiệt tình không thể từ chối, cô sẽ theo Giang Từ về nhà ăn cơm.
Dù nhiều năm trôi qua, nhưng nhìn cảnh gia đình ba người Giang Từ vui vẻ, hòa thuận bên bàn ăn, Già Nghệ vẫn cảm thấy lạc lõng, không dám đến gần, không dám lấy đó là thói quen, nội tâm cũng chống lại loại hạnh phúc này. Có một giọng nói trong trái tim cô nói với cô rằng đây là nỗi đau và gánh nặng mà cô phải gánh chịu, cô sợ một khi buông bỏ nó, cô sẽ quên đi ba mẹ, người yêu thương cô nhất.
Già Nghệ bị đồng hồ báo thức của Lý Thư đánh thức lúc 12 giờ. Lý Thư tắt đồng hồ, hướng về phía Già Nghệ xin lỗi, “Ngại quá, buổi chiều mình có hẹn với bạn nên đặt báo thức rời giường.” Già Nghệ nằm xuống, ậm ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu.
Lý Thư rời giường, bắt đầu sột soạt trang điểm. Già Nghệ mở to mắt, cơn buồn ngủ đã biến mất, cô mò di động ở dưới gối, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của bà cô.
Già Nghệ nhớ ra gần đây quá bận rộn, đã hơn một tuần cô không liên lạc với ông bà nội, vì thế cô vội vàng bật dậy nhanh chóng gọi lại.
Cùng bà nội nói chuyện điện thoại xong đã là nửa tiếng sau, bà nội kể cho Già Nghệ chi tiết về từng điều vụn vặt mà bà có thể nhớ được, nhưng bà cũng thực sự già rồi, rất nhiều chuyện bắt đầu lặp lại nhắc mãi, dù là hai tháng nữa mới đến kì nghỉ đông, bà liên tục dặn dò Già Nghệ mua vé máy bay về quê ăn Tết sớm.
Một cuộc gọi khác là Giang Từ, cách đây 2 tiếng đồng hồ, Già Nghệ mở WeChat nhắn hỏi cậu có việc gì, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Khi Già Nghệ rửa mặt xong cầm lấy di động, phát hiện lại bỏ lỡ cuộc gọi của Giang Từ 2 phút trước. Già Nghệ bất đắc dĩ mà thở dài, lấy điện thoại gọi lại, biết không tránh được lại bị chỉnh đốn.
“Không phải cậu lại ngủ tiếp? Đã gần 1 giờ rồi!” Giọng Giang Từ vang dội từ đầu dây bên kia điện thoại truyền ra.
“Ừ, cuối tuần ngủ nhiều một chút, có chuyện gì sao?” Giọng nói của Già Nghệ rất nhỏ, ngủ lâu, cảm giác toàn thân như không có sức lực.
“Tối nay tới nhà tớ ăn cơm đi, anh Kiêu sẽ đến đó, muộn nửa tháng mở tiệc chào mừng, ha ha.”
Già Nghệ tiêu hóa từng chữ mà Giang Từ nói, hơi do dự: “Nhà cậu liên hoan, tớ đi không tiện lắm đâu.”
“Có rất nhiều người thân, bạn bè đều sẽ đến, là bữa tiệc nhỏ mẹ tớ sắp xếp, nhưng hôm qua mới nói cho tớ biết, cảm giác như mình không phải con ruột của họ vậy.”
Cảm nhận được sự im lặng của Già Nghệ, Giang Từ tiếp tục nói: “Sáng nay, khi tớ nhắn tin với anh Kiêu nói về bữa tiệc, anh ấy hỏi cậu có đến không. Với lại hôm nay dì sẽ làm kem hoa quế hạt sen, không phải cậu rất thích ăn sao…”
Giang Từ còn bên đầu dây kia lải nhải không ngừng, nhưng suy nghĩ của Già Nghệ vẫn đang dừng lại ở Liêu Kiêu Lâm hỏi cô có tới hay không.
“…… Nếu cậu đến, có thể nhờ anh Kiêu đến đón, có thể không tiện đường, nhưng chắc anh ấy cũng không cảm thấy phiền, nghe nói anh ấy vừa quay về đã mua vài chiếc siêu xe…”
“Đừng làm phiền anh ấy, tớ tự đến, ngồi tàu điện ngầm tới cũng rất nhanh.” Già Nghệ ngắt lời Giang Từ.
“OK, vậy cậu chuẩn bị rồi đến đây, tớ đang ở nhà, nhân tiện tớ sẽ cho cậu xem logo mà tớ thiết kế cho cuộc dự thi sắp tới.”
Sau khi cúp máy, Già Nghệ đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Cô không hiểu tại sao mình lại đồng ý tham gia bữa tiệc của họ. Cô không phải là người thích xã giao, từ khi cha mẹ qua đời, tới sống cùng ông bà nội ở thành phố C, Già Nghệ bắt đầu tập trung vào việc học tập, thời gian rảnh rỗi thì cùng bà đi chợ, đánh cờ với ông, ít khi giao lưu với bè bạn cùng trang lứa. Già Nghệ khép mình cùng với nỗi đau thương, dường như chỉ bằng cách này cô mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảng 2 giờ 30 phút, Già Nghệ đeo cặp sách rời khỏi ký túc xá, cô mặc chiếc áo len ngắn màu nâu, bên dưới là chiếc quần jean màu trắng nhạt, tay ôm chiếc áo khoác lông vũ màu đen nhẹ nhàng bước đi.
Lướt tìm tủ quần áo cả nửa ngày, cô lại phát hiện không có bộ quần áo nào đẹp hay thích hợp. Ông bà nội về hưu tiền lương không nhiều, tiền bảo hiểm của cha mẹ khi họ qua đời chỉ đủ chi phí học đại học của cô, vậy nên về ăn mặc hay đi lại cô đều không yêu cầu quá nhiều.
Đại khái 3 rưỡi, Già Nghệ rời khỏi lối ra tàu điện ngầm, đi bộ khoảng 10 phút là đến biệt thự nhà Giang Từ.
Mấy năm gần đây, chính phủ đã chọn khu vực này để xây dựng rất nhiều công trình, phương tiện công cộng, giá nhà đất liên tục tăng, bất động sản thương mại cũng mọc lên không ngừng, nhưng khu biệt thư giàu có ở gần sông Lục Hà đã có vài thập niên vẫn không đổi, cho dù là người nhà giàu mới nổi nhờ làn gió cải cách thì cũng khó có thể với tới.
Sau khi quay lại Lục Thành, cuối tuần mẹ Giang Từ thường xuyên mời cô về nhà làm khách, GIà Nghệ luôn lấy công việc phức tạp ở trường để từ chối. Thỉnh thoảng khi bà mời quá nhiệt tình không thể từ chối, cô sẽ theo Giang Từ về nhà ăn cơm.
Dù nhiều năm trôi qua, nhưng nhìn cảnh gia đình ba người Giang Từ vui vẻ, hòa thuận bên bàn ăn, Già Nghệ vẫn cảm thấy lạc lõng, không dám đến gần, không dám lấy đó là thói quen, nội tâm cũng chống lại loại hạnh phúc này. Có một giọng nói trong trái tim cô nói với cô rằng đây là nỗi đau và gánh nặng mà cô phải gánh chịu, cô sợ một khi buông bỏ nó, cô sẽ quên đi ba mẹ, người yêu thương cô nhất.
Danh sách chương