Vừa rạng sáng, Liêu Kiêu Lâm đã đứng dậy quay về phòng của mình, may mà anh đã đưa áo sơ mi đi giặt sạch trước, sau đêm qua, áo sơ mi màu xanh lam đã nhăn nhúm, trên đó còn dính ít những thứ khác. Khi anh rửa mặt xong, vừa mở cửa đã nhìn thấy ông bà nội thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi phòng, Liêu Kiêu Lâm để lại lời nhắn cho Già Nghệ và Giang Từ rồi đưa hai ông bà xuống lầu ăn sáng. Mãi đến lúc bọn họ ăn gần xong, Giang Từ và Già Nghệ mới thong thả bước xuống lầu. Tối hôm qua Già Nghệ mệt mỏi đến nỗi sáng nay không biết Liêu Kiêu Lâm rời đi lúc nào. Một lúc nữa, Giang Từ phải về nhà nên không thể đi cùng bọn họ đến sân bay. Liêu Kiêu Lâm nhờ người phục vụ gói một ít đồ ăn sáng, sau đó đưa Già Nghệ và ông bà nội xuất phát ra sân bay. Mặc dù là ngày làm việc nhưng sớm như vậy nên trên đường không có nhiều xe lắm, đến nơi còn phải chờ thêm một lúc nữa mới cất cách. Hai người
ngồi cùng ông bà nội ở trong đại sảnh. Liêu Kiêu Lâm ra ngoài nghe điện thoại, bà nội đột nhiên nhìn Già Nghệ hỏi: “Có phải con và Tiểu Liêu ở bên nhau không?” Già Nghệ mới vừa cắn một miếng sandwich, khi nghe thấy câu hỏi của bà nội, cô suýt chút nữa bị nghẹn, ho mạnh vài tiếng. Bà nội nhanh chóng vỗ lưng cho cô: “Con bé này, ăn từ từ thôi.” Già Nghệ giống như đứa trẻ mắc lỗi, nhìn bà nội: “Sao bà lại phát hiện ra được vậy?” Bà nội nắm lấy tay Già Nghệ, dịu dàng nói: “Lần trước chạy một chuyến đường xa đến nhà chúng ta để gặp con, lần này lại sắp xếp hành trình cho ông bà cận thận như vậy, còn nữa, hôm qua con vô tình bị sặc, thằng bé trực tiếp đưa nước của mình cho con.” Nhìn bà nội chỉ ra từng chi tiết như Sherlock Holmes, Già Nghệ xấu hổ cúi đầu: “Con xin lỗi bà, không phải con cố ý gạt hai người.” Bà nội hơi oán trách nói: “Con đã lớn như vậy, ông bà sẽ không ngăn cản con yêu đương.”
“Bà và ông nội vẫn luôn hy vọng con về nhà sau khi tốt nghiệp, con và anh ấy ở bên nhau, rất có thể con sẽ theo anh ấy ở lại Lục Thành.”
Bà nội thở dài: “Chúng ta chỉ mong con có thể khỏe mạnh, nếu con muốn sống cùng thằng bé ở Lục Thành, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm ép con trở về được.”
Hai mắt Già Nghệ đỏ hoe: “Bà nội…”
“Hãy làm những gì con muốn, ở bên người con thích, nếu bố mẹ con còn sống, bọn họ cũng sẽ hy vọng con có thể sống một cuộc sống như vậy,” giọng bà nội cũng hơi nghẹn ngào, “Đừng buồn nữa, bé con, sau này chỉ cần con thường xuyên về thăm ông bà là được rồi.”
Già Nghệ ra sức gật đầu, trên mặt dính đầy nước mắt. Bà nội âu yếm sờ lên mặt Già Nghệ, giúp cô lau đi hai mắt ướt nhòe: “Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng cho ông bà, bà và ông nội con sẽ không sao đâu,” bà nội đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm bóng hình của ông nội, “Sắp đến giờ rồi, ông bà cũng nên đi làm thủ tục đăng ký.”
Trên đường trở về, Già Nghệ không nói tiếng nào, lúc ở sân bay, Liêu Kiêu Lâm đã để ý thấy đôi mắt rất đỏ như vừa mới khóc của Già Nghệ. Biết cô không nỡ rời xa ông bà nỗi nên anh cũng không quấy rầy cô, để cô tiêu hóa cảm xúc một lúc.
Buổi tối, không biết Già Nghệ tìm đâu ra cuốn ảnh album trước đây của Liêu Kiêu Lâm, trong đó có ảnh của anh từ khi sinh ra ở bệnh viện cho đến lúc anh tốt nghiệp vào mấy năm trước. Liêu Kiêu Lâm đang dựa vào đầu giường, ôm máy tính nhìn tư liệu, Già Nghệ ngồi song song với anh, nửa người tựa vào vai anh, vô cùng thích thú lật từng tấm album, nhìn
thấy ảnh hài hài sẽ giật nhẹ Liêu Kiêu Lâm để anh cùng xem. Liêu Kiêu Lâm cũng không cảm thấy phiền, kiên nhẫn giới thiệu với Già Nghệ về hoàn cảnh của buổi chụp ảnh và những câu chuyện thú vị đằng sau. Khi nhìn thấy bức ảnh chụp Liêu Kiêu Lâm đi du học, Già Nghệ đột nhiên dừng lại, ngón tay chậm rãi phác họa người đàn ông trên ảnh, nhẹ giọng hỏi: “Lúc anh ở nước ngoài có thấy nhớ nhà không? Liêu Kiêu Lâm liếc nhìn thoáng qua bức ảnh mà cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm, đặt máy tính sang một bên, ôm lấy bả vai Già Nghệ. Bức ảnh là được chụp vào lần đầu tiên anh ăn giao thừa tại Mỹ cùng các du học sinh Trung Quốc khác trong dịp Tết nơi xa lạ, trong ảnh, anh đang mỉm cười nhìn vào máy ảnh. Mặc dù gầy hơn một chút so với hiện tại nhưng vẫn đẹp trai và nổi bật giữa nhóm người. Liêu Kiêu Lâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh, dường như đang chìm vào trong suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Bức ảnh này được chụp trước hai tuần anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính. Nửa đêm, cả người đau đến phát run, lúc ấy anh thuê phòng trọ một mình bên ngoài trường học, anh nằm vật trên mặt đất khoảng 20 phút rồi mới vùng vẫy gọi xe cấp cứu,” anh dừng lại một lúc sau đó tiếp tục nói, “Khoảng thời gian rời khỏi nhà, thật ra anh cũng không lưu luyến và không muốn nhiều lắm, nhưng khi nằm trên xe cứu thương, anh đột nhiên rất sợ hãi và cũng rất nhớ bố mẹ anh.” Giọng điệu của Liêu Kiêu Lâm rất bình tĩnh, như thể anh đang kể lại chuyện của người khác, nhưng Già Nghệ lại có thể tưởng tượng ra lúc ấy anh một mình đối mặt với bệnh tật sẽ buồn bã và bất lực đến nhường nào. Già Nghệ bò lên người Liêu Kiêu Lâm, ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Nếu lúc đó em có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy.” Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Già Nghệ, dịu dàng nói: “Anh cũng hy vọng lúc cô chú rời đi, anh có thể ở bên cạnh em, khi ấy bé con chắc hẳn đã đau khổ biết bao.” Già Nghệ khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhìn Liêu Kiêu Lâm nói: “Em cũng hy vọng lúc ấy anh có thể ở bên em.” Bỗng Liêu Kiêu Lâm cảm thấy tim hơi đau nhói, ôm chặt lấy Già Nghệ: “Những ngày sau, Già Nghệ sẽ không còn một mình.” Già Nghệ ngồi dậy, vòng tay qua cổ người đàn ông, tựa đầu vào vai anh: “Bà nội biết chuyện của chúng ta, cũng biết em muốn cùng anh ở Lục Thành.”
“Gia đình của chúng ta rất khác nhau, nhưng em không phải vì tiền mà mới ở bên anh, em thật sự vẫn luôn rất thích anh, ngay cả chính em cũng không biết thích anh được bao lâu rồi. Khi bố mẹ rời đi, anh cũng đi nước Mỹ, lúc ấy em cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng.” Tiếng của Già Nghệ bắt đầu run rẩy, giữ bình tĩnh một lúc mới nói tiếp, “Nhưng anh đã trở lại và mang đến rất nhiều điều bất ngờ cho cuộc đời em. Ở lại Lục Thành cũng là lời hứa hẹn mà em muốn tiếp tục bước đi cùng anh.”
Liêu Kiêu Lâm nâng gò má ướt đẫm nước mắt của cô Già Nghệ, dùng môi lau đi giọt nước mắt trên mặt cô: “Anh biết Già Nghệ không phải vì tiền nên mới ở bên anh,” đột nhiên anh mỉm cười, “Mỗi khi chúng ta làm, Già Nghệ kêu dễ thương như vậy, anh biết ngay là bé con thèm cơ thể của anh.”
Vốn Già Nghệ còn đang đắm chìm trong đau thương, nghe được lời này của anh cũng tan biến, người đàn ông này sao da mặt có thể dày như vậy! Già Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn anh, rời khỏi người anh, nằm trên giường quay lưng về phía anh. Liêu Kiêu Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó cũng nằm xuống, ôm lấy Già Nghệ từ phía sau, hai người cứ nằm xuống như thế này mà im lặng không nói lời nào. Liêu Kiêu Lâm tiến lại gần sát cô, tìm tay của Già Nghệ, đan mười ngón tay vào nhau, một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai Già Nghệ: “Bé con, qua một khoảng thời gian nữa đưa anh về thăm chú dì đi.”
Già Nghệ nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió ban đêm thổi bay tấm rèm màu trắng, lộ ra những đốm sáng lấp lóe trong đêm đen, màn đêm đẹp như vậy khiến Già Nghệ không nỡ lòng nhắm mắt, nhưng cô biết chỉ cần có người phía sau luôn ở bên cạnh mình, trong tương lai sẽ còn có nhiều màn đêm như thế.
HOÀN CHÍNH VĂN
ngồi cùng ông bà nội ở trong đại sảnh. Liêu Kiêu Lâm ra ngoài nghe điện thoại, bà nội đột nhiên nhìn Già Nghệ hỏi: “Có phải con và Tiểu Liêu ở bên nhau không?” Già Nghệ mới vừa cắn một miếng sandwich, khi nghe thấy câu hỏi của bà nội, cô suýt chút nữa bị nghẹn, ho mạnh vài tiếng. Bà nội nhanh chóng vỗ lưng cho cô: “Con bé này, ăn từ từ thôi.” Già Nghệ giống như đứa trẻ mắc lỗi, nhìn bà nội: “Sao bà lại phát hiện ra được vậy?” Bà nội nắm lấy tay Già Nghệ, dịu dàng nói: “Lần trước chạy một chuyến đường xa đến nhà chúng ta để gặp con, lần này lại sắp xếp hành trình cho ông bà cận thận như vậy, còn nữa, hôm qua con vô tình bị sặc, thằng bé trực tiếp đưa nước của mình cho con.” Nhìn bà nội chỉ ra từng chi tiết như Sherlock Holmes, Già Nghệ xấu hổ cúi đầu: “Con xin lỗi bà, không phải con cố ý gạt hai người.” Bà nội hơi oán trách nói: “Con đã lớn như vậy, ông bà sẽ không ngăn cản con yêu đương.”
“Bà và ông nội vẫn luôn hy vọng con về nhà sau khi tốt nghiệp, con và anh ấy ở bên nhau, rất có thể con sẽ theo anh ấy ở lại Lục Thành.”
Bà nội thở dài: “Chúng ta chỉ mong con có thể khỏe mạnh, nếu con muốn sống cùng thằng bé ở Lục Thành, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm ép con trở về được.”
Hai mắt Già Nghệ đỏ hoe: “Bà nội…”
“Hãy làm những gì con muốn, ở bên người con thích, nếu bố mẹ con còn sống, bọn họ cũng sẽ hy vọng con có thể sống một cuộc sống như vậy,” giọng bà nội cũng hơi nghẹn ngào, “Đừng buồn nữa, bé con, sau này chỉ cần con thường xuyên về thăm ông bà là được rồi.”
Già Nghệ ra sức gật đầu, trên mặt dính đầy nước mắt. Bà nội âu yếm sờ lên mặt Già Nghệ, giúp cô lau đi hai mắt ướt nhòe: “Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng cho ông bà, bà và ông nội con sẽ không sao đâu,” bà nội đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm bóng hình của ông nội, “Sắp đến giờ rồi, ông bà cũng nên đi làm thủ tục đăng ký.”
Trên đường trở về, Già Nghệ không nói tiếng nào, lúc ở sân bay, Liêu Kiêu Lâm đã để ý thấy đôi mắt rất đỏ như vừa mới khóc của Già Nghệ. Biết cô không nỡ rời xa ông bà nỗi nên anh cũng không quấy rầy cô, để cô tiêu hóa cảm xúc một lúc.
Buổi tối, không biết Già Nghệ tìm đâu ra cuốn ảnh album trước đây của Liêu Kiêu Lâm, trong đó có ảnh của anh từ khi sinh ra ở bệnh viện cho đến lúc anh tốt nghiệp vào mấy năm trước. Liêu Kiêu Lâm đang dựa vào đầu giường, ôm máy tính nhìn tư liệu, Già Nghệ ngồi song song với anh, nửa người tựa vào vai anh, vô cùng thích thú lật từng tấm album, nhìn
thấy ảnh hài hài sẽ giật nhẹ Liêu Kiêu Lâm để anh cùng xem. Liêu Kiêu Lâm cũng không cảm thấy phiền, kiên nhẫn giới thiệu với Già Nghệ về hoàn cảnh của buổi chụp ảnh và những câu chuyện thú vị đằng sau. Khi nhìn thấy bức ảnh chụp Liêu Kiêu Lâm đi du học, Già Nghệ đột nhiên dừng lại, ngón tay chậm rãi phác họa người đàn ông trên ảnh, nhẹ giọng hỏi: “Lúc anh ở nước ngoài có thấy nhớ nhà không? Liêu Kiêu Lâm liếc nhìn thoáng qua bức ảnh mà cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm, đặt máy tính sang một bên, ôm lấy bả vai Già Nghệ. Bức ảnh là được chụp vào lần đầu tiên anh ăn giao thừa tại Mỹ cùng các du học sinh Trung Quốc khác trong dịp Tết nơi xa lạ, trong ảnh, anh đang mỉm cười nhìn vào máy ảnh. Mặc dù gầy hơn một chút so với hiện tại nhưng vẫn đẹp trai và nổi bật giữa nhóm người. Liêu Kiêu Lâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh, dường như đang chìm vào trong suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Bức ảnh này được chụp trước hai tuần anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính. Nửa đêm, cả người đau đến phát run, lúc ấy anh thuê phòng trọ một mình bên ngoài trường học, anh nằm vật trên mặt đất khoảng 20 phút rồi mới vùng vẫy gọi xe cấp cứu,” anh dừng lại một lúc sau đó tiếp tục nói, “Khoảng thời gian rời khỏi nhà, thật ra anh cũng không lưu luyến và không muốn nhiều lắm, nhưng khi nằm trên xe cứu thương, anh đột nhiên rất sợ hãi và cũng rất nhớ bố mẹ anh.” Giọng điệu của Liêu Kiêu Lâm rất bình tĩnh, như thể anh đang kể lại chuyện của người khác, nhưng Già Nghệ lại có thể tưởng tượng ra lúc ấy anh một mình đối mặt với bệnh tật sẽ buồn bã và bất lực đến nhường nào. Già Nghệ bò lên người Liêu Kiêu Lâm, ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Nếu lúc đó em có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy.” Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Già Nghệ, dịu dàng nói: “Anh cũng hy vọng lúc cô chú rời đi, anh có thể ở bên cạnh em, khi ấy bé con chắc hẳn đã đau khổ biết bao.” Già Nghệ khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhìn Liêu Kiêu Lâm nói: “Em cũng hy vọng lúc ấy anh có thể ở bên em.” Bỗng Liêu Kiêu Lâm cảm thấy tim hơi đau nhói, ôm chặt lấy Già Nghệ: “Những ngày sau, Già Nghệ sẽ không còn một mình.” Già Nghệ ngồi dậy, vòng tay qua cổ người đàn ông, tựa đầu vào vai anh: “Bà nội biết chuyện của chúng ta, cũng biết em muốn cùng anh ở Lục Thành.”
“Gia đình của chúng ta rất khác nhau, nhưng em không phải vì tiền mà mới ở bên anh, em thật sự vẫn luôn rất thích anh, ngay cả chính em cũng không biết thích anh được bao lâu rồi. Khi bố mẹ rời đi, anh cũng đi nước Mỹ, lúc ấy em cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng.” Tiếng của Già Nghệ bắt đầu run rẩy, giữ bình tĩnh một lúc mới nói tiếp, “Nhưng anh đã trở lại và mang đến rất nhiều điều bất ngờ cho cuộc đời em. Ở lại Lục Thành cũng là lời hứa hẹn mà em muốn tiếp tục bước đi cùng anh.”
Liêu Kiêu Lâm nâng gò má ướt đẫm nước mắt của cô Già Nghệ, dùng môi lau đi giọt nước mắt trên mặt cô: “Anh biết Già Nghệ không phải vì tiền nên mới ở bên anh,” đột nhiên anh mỉm cười, “Mỗi khi chúng ta làm, Già Nghệ kêu dễ thương như vậy, anh biết ngay là bé con thèm cơ thể của anh.”
Vốn Già Nghệ còn đang đắm chìm trong đau thương, nghe được lời này của anh cũng tan biến, người đàn ông này sao da mặt có thể dày như vậy! Già Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn anh, rời khỏi người anh, nằm trên giường quay lưng về phía anh. Liêu Kiêu Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó cũng nằm xuống, ôm lấy Già Nghệ từ phía sau, hai người cứ nằm xuống như thế này mà im lặng không nói lời nào. Liêu Kiêu Lâm tiến lại gần sát cô, tìm tay của Già Nghệ, đan mười ngón tay vào nhau, một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai Già Nghệ: “Bé con, qua một khoảng thời gian nữa đưa anh về thăm chú dì đi.”
Già Nghệ nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió ban đêm thổi bay tấm rèm màu trắng, lộ ra những đốm sáng lấp lóe trong đêm đen, màn đêm đẹp như vậy khiến Già Nghệ không nỡ lòng nhắm mắt, nhưng cô biết chỉ cần có người phía sau luôn ở bên cạnh mình, trong tương lai sẽ còn có nhiều màn đêm như thế.
HOÀN CHÍNH VĂN
Danh sách chương