Buổi sáng, Liêu Kiêu Lâm vừa tỉnh lại thì phát hiện phía dưới mình lại ngóc đầu lên, thứ đồ vật cứng rắn ấy cứ như vậy chọc thẳng vào bờ mông mềm mại của cô gái nhỏ. Liêu Kiêu Lâm thấy cô gái nhỏ vẫn đang ngủ say nên chỉ có thể lặng lẽ lùi về phía sau, để phía dưới cách xa cô một chút. Nhưng dường như Già Nghệ cảm thấy nguồn nhiệt biến mất, trong lúc mơ ngủ lại không ngừng đưa cơ thể gần sát về phía anh, mẹ nó thật là nguy hiểm. Liêu Kiêu Lâm hơi bất lực, đã lâu rồi anh chưa làm việc đó, bây giờ ôm một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy mà không thể động đậy, quá giày vò người khác. Một lúc sau, cảm thấy cứ tiếp tục tư thế này sẽ rất khó trở nên mềm, Liêu Kiêu Lâm quyết định rời giường đi bơi, sau khi rửa mặt xong, anh để lại tờ giấy cho Già Nghệ rồi đi lên phòng tập thể hình trên tầng ba.

Già Nghệ mở mắt ra, tấm rèm màu trắng phản chiếu ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài, nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, phải một lúc sau cô gái mới nhận ra đây là căn hộ của Liêu Kiêu Lâm, trong đầu nhớ lại những hình ảnh phóng túng tối hôm qua, Già Nghệ véo vào đùi mình thật mạnh, cảm giác được đau đớn mới khiến cô tin rằng hết thảy những điều này đều là sự thật.

Sau khi đứng dậy, cô nhìn thấy mảnh giấy do Liêu Kiêu Lâm để lại, bảo cô rời giường thì đợi anh đi bơi về rồi hẵng cùng nhau ăn sáng, nét chữ trên đó hùng hồn mạnh mẽ, cũng khá là phóng khoáng bất cần khiến người ta không thể bỏ qua sự thật ngày trước anh vẫn luôn là một học bá.

Liêu Kiêu Lâm vừa vào cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ thay chiếc áo len hôm qua, đừng trên ban công tưới nước cho hoa cỏ, xoay người nhìn thấy anh thì dừng động tác lại, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, cả người dưới ánh mắt trời đều trở nên đặc biệt ngọt ngào. Liêu Kiêu Lâm không kìm được bước tới hôn cô thật sâu, sau khi tách ra, anh phát hiện mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, vẫn còn quá non nớt, mới thế đã xấu hổ như vậy rồi.

Lịch trình mấy ngày hôm sau của Liêu Kiêu Lâm rất đầy, vì để kịp cuộc họp chiến lược, sau khi đi ăn cơm với Già Nghệ xong, anh chỉ có thể bố trí tài xế đưa cô về tiệm cà phê Crystal, đối với công việc part time này của Già Nghệ, mặc dù Liêu Kiêu Lâm không hy vọng cô vất vả như vậy, cũng tình nguyện để cô vòi tiền mình nhưng anh vẫn phải tôn trọng quyết định của chính cô gái nhỏ.

Liêu Kiêu Lâm đứng bên ngoài xe, cúi người dặn dò Già Nghệ sau khi tan làm thì về trường sớm một chút, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh trước, mỗi buổi tối phải liên lạc với anh rồi hôn lên mặt cô gái nhỏ, sau đó mới ra hiệu bảo tài xế có thể xuất phát. Xe biến mất khỏi tầm mắt giây tiếp, Liêu Kiêu Lâm khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, tự mình lái xe đến công ty.

Trong hai tuần tới, cả hai người đều cực kỳ bận rộn, sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, Già nghệ đã xin nghỉ ở tiệm cà phê để tập trung ôn luyện. App trị liệu đơn giản của Liêu Kiêu Lâm cũng đã bước vào giai đoạn thử nghiệm, anh cũng từng triển khai thử nghiệm ở nhiều cơ sở y tế lớn, cùng nhóm kỹ thuật viên chăm chú nhìn vào giao diện giám sát cả ngày. Có đôi khi hậu trường gặp sự cố, anh còn phải tự sửa mã để mở rộng trạng thái, rồi con bay đến giữa hai thành phố để bàn chuyện hợp tác. Hai người mới xác định quan hệ, đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào nhưng lại không thể gắn bó với nhau cả một ngày, chỉ có thể giải tỏa tâm tư qua những cuộc điện thoại và tin nhắn.

Ngày mai thi xong môn cuối cùng, Già Nghệ sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, bà ngoại đã gọi vài cuộc điện thoại để thúc giục cô về nhà nhanh chóng sau kì thi. Trước khi ăn tết ở sân trong nhà chính, các phòng đều cần phải được dọn dẹp sạch sẽ, còn phải mua sắm đủ thứ đồ Tết, Già Nghệ cũng cảm thấy nên về nhà sớm một chút để giúp đỡ chuẩn bị dọn dẹp. Chỉ là bây giờ có bạn trai, phải chia cách nơi khác nhau tận một tháng rưỡi trong kỳ nghỉ đông, có lẽ sẽ rất nhớ nhung, cho nên Già Nghệ đã quyết định bí mật ở lại Lục Thành thêm hai ngày để ở bên Liêu Kiêu Lâm.

Buổi tối sau khi sắp xếp sách giáo khoa xong, Già Nghệ nằm trên giường cầm điện thoại, phát hiện Liêu Kiêu Lâm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô hai giờ trước. Bấy giờ, bỗng Già Nghệ lướt qua một video của Trần Dật Trạch đăng cách đây khoảng nửa tiếng trước, hình như một bữa tiệc. Già Nghệ cắm tay nghe, click mở video, cô ngạc nhiên khi phát hiện Liêu Kiêu Lâm – người vẫn đang ở thành phố bên cạnh vào buổi sáng nay cũng có mặt ở bữa tiệc. Trần Dật Trạch không cố ý chụp anh nhưng Già

Nghệ lại để ý trong video anh đang trò chuyện cùng với một cô gái khác, càng làm cho Già Nghệ ngạc nhiên đó là cô gái kia hình như giống mối tình đầu của Liêu Kiêu Lâm mà lần trước cô nhìn ở trên điện thoại Giang Từ. Già Nghệ xem đoạn video hai lần, bên trong cả hai không có hành động nào quá thân mật, nhưng dường như đang trò chuyện rất vui vẻ và hoàn toàn không để ý tới ống kính.

Già Nghệ vẫn còn nhớ rõ ins của cô gái ấy, thông qua VNP của khuôn viên trường để đăng nhập, cô thấy buổi tối hôm nay cô gái này đã đăng một trạng thái, là một bức ảnh tự sướng cô ấy chụp ở khách sạn, trong ảnh, cô ấy mặc một chiếc đầm dài không tay cổ chữ V giống hệt như trong video, cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.

Một luồng cảm giác mất mát đột nhiên ập đến trong lòng Già Nghệ, cô ném điện thoại đi, cảm thấy mình giống như muốn làm gián điệp, thậm chí còn vào trang cá nhân của cô gái đó, cảm thấy vừa chua xót vừa hơi ghê tởm bản thân. Đèn kí túc xá đã tắt nhưng Già Nghệ không tài nào chợp mắt được, hình ảnh cô gái và Liêu Kiêu Lâm ở bên nhau luôn xuất hiện trong đầu cô. Già Nghệ phải thừa nhận đêm nay cả hai người họ đều mặc trang phục lộng lẫy để tham dự tiệc, đứng chung một chỗ trông cực kì đẹp mắt. Hẳn là gia đình cô gái đó rất tốt, giống như gia đình của Liêu Kiêu Lâm, rộng rãi lại hào phóng, ai mà lại không thích chứ? Già Nghệ cảm thấy nghĩ đến sẽ nhanh đau đầu, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Liêu Kiêu Lâm: Hôm nay anh hơi bận, vừa về đến nhà, bé con ngủ ngon. Đã gần hai giờ, Già Nghệ xem xong cũng không rep lại, lo lắng sẽ ngủ quên trong khi thi, Già Nghệ chỉ có thể ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thi xong rồi lại nghĩ đến những việc này.

Ngay sau khi kỳ thi kết thúc vào buổi sáng, Già Nghệ đã trở về kí túc xá cùng các bạn cùng phòng thu dọn đồ đạc. Kỳ nghỉ đang đến gần, mọi người đều rất háo hức, gọi cơm hộp và trà sữa, buổi tối còn hẹn nhau đi ăn lẩu. Đến bây giờ, Già Nghệ vẫn chưa gửi in nhắn cho Liêu Kiêu Lâm, 7 giờ sáng nhận được tin nhắn của anh hỏi hôm nay có phải cô thi xong rồi đúng không, mấy giờ thì tiện đón cô đi ăn tối. Già Nghệ cảm thấy trong lòng hơi buồn, cô biết mình không nên thầm ghen tuông như vậy, nhưng làm thế nào để hỏi Liêu Kiêu Lâm đây? Giữa bọn họ có một khoảng cách rất lớn, chưa kể Già Nghệ còn đang đi họng, nội dung sinh hoạt hằng ngày của hai người rất khác nhau, anh sẽ gặp đủ loại người mỗi ngày, chẳng lẽ về sau anh còn phải lo lắng những việc này sao?

Chuyến bay của Già Nghệ là chiều ngày kia, kế hoạch ban đầu của cô là

thu dọn đồ đạc và đến chỗ của Liêu Kiêu Lâm ở hai ngày, nhưng bây giờ cô lại nghĩ đến việc gặp mặt anh trước khi về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện