Về đến nhà thì trời đã tối, trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn nóng hổi. Liêu Kiêu Lâm vừa vào cửa, chú chó nhỏ Đại Lâm từ trong nhà lập tức chạy về phía anh, vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi, bà Trần ngồi trên sô pha liếc anh một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi. Liêu Kiêu Lâm mỉm cười bước tới, khoác tay lên vai bà Trần, bà hất tay anh: “Tôi còn tưởng rằng Liêu công tử không nhớ nhà ở đâu.” Liêu Kiêu Lâm đang định giải thích, ba anh Liêu Nhạc từ phòng làm việc đi ra, thấy anh: “Mọi việc lo liệu ổn thỏa?” Liêu Kiêu Lâm đứng dậy: “Đúng ạ, vừa làm xong con lập tức trở về nước.” Rồi nhìn về phía bà Trần nói, “Vốn con định hôm nay về nhà, mẹ nhìn này, hành lý đều mang về hết rồi.” Bà Trần tức giận hừ một tiếng, Liêu Nhạc vội vàng giảng hòa: “Vậy thì rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi.”

Trên bàn ăn, Liêu Kiêu Lâm nói sơ qua với ba mẹ về tiến triển ở Mỹ lần này, thỉnh thoảng Liêu Nhạc bày tỏ ý kiến của mình, bà Trần nghe xong thì nói: “Nếu bây giờ chuyện đã làm xong hết rồi, vậy thì cuối tuần này con ở nhà đi, dì Chu của con sẽ đưa cháu gái bà ấy đến làm khách, mẹ đã nhìn qua ảnh chụp của con bé rồi, rất đẹp, học thức lẫn gia cảnh đều không tệ, con cũng nên cân nhắc một chút về chuyện chung thân đại sự của mình, cuối tuần đến gặp mặt con bé một lần xem sao,” Thấy Liêu Kiêu Lâm cau mày, bà Trần nhẹ nhàng bổ sung một câu, “Đừng nói bận với mẹ, mẹ không chấp nhận.” Liêu Kiêu Lâm hơi ngả người về phía sau, cười nói: “Không phải con kiếm cớ, nhưng hiện tại con có bạn gái.”

Dứt lời, ngay cả Liêu Nhạc nghiêm túc ăn cơm định tránh né cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con cũng bất ngờ nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm. Bà Trần đặt đũa xuống, nhìn anh với mặt đầy hoài nghi: “Con đừng có gạt mẹ.”

Liêu Kiêu Lâm giơ hai tay lên, lắc đầu: “Chắc chắn là thật*, con nào dám nói dối mẹ.”

*Gốc của cụm này là “Thiên chân vạn xác” (千真万确): có nghĩa là vô cùng chính xác, đúng trăm phần trăm, chắc chắn là thật.

“Nếu là thật thì tốt, cuối tuần đưa con gái người ta về nhà cho mẹ nhìn một chút đi.”

Liêu Kiêu Lâm bất đắc dĩ nói: “Vừa mới xác định quan hệ được mấy hôm nay, đưa về nhà sợ dọa đến cô gái nhỏ, để bọn con qua lại một thời gian, con đảm bảo, chờ có dịp thích hợp, con nhất định sẽ đưa về nhà cho mẹ và ba nhìn.”

Sáng thứ bảy, Già Nghệ dậy từ rất sớm, thay quần áo đã chọn cả đêm hôm qua, còn mượn bạn cùng phòng ít đồ trang điểm, chuẩn bị trang điểm. Khứu giác đánh hơi bát quái nhạy bén của bạn cùng phòng lập tức nhận ra chuyện khác thường, nói đùa: “Tiểu Già Nghệ của chúng ta định đi đâu đấy? Hẹn hò sao?”

Già Nghệ cười không đáp, cô còn chưa chuẩn bị để giới thiệu Liêu Kiêu Lâm. Đùa giỡn chỉ là đùa giỡn, các cô gái thấy tay nghề trang điểm không thạo của Già Nghệ, thì chủ động tiến lên giúp đỡ, chen vào không được lập tức đứng bên cạnh đề xuất ý kiến.

Mặc dù biết Già Nghệ luôn rất đẹp, nhưng khi thấy cô gái nhỏ mặc chiếc váy len màu vàng nhạt lộ ra bắp chân trắng nõn xuất hiện Liêu Kiêu Lâm vẫn thấy kinh diễm. Già Nghệ trang điểm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến khuôn mặt cô gái nhỏ thêm phần duyên dáng đáng yêu rung động lòng người, khẽ điểm chút sắc hồng lên má đã trở nên xinh đẹp ngọt ngào.

Già Nghệ bị nhìn chăm chú có hơi ngại ngùng, gò má trở nên đỏ hơn. Liêu Kiêu Lâm tiến lên trước ôm lấy cô, đưa cô gái nhỏ lên xe, vừa đi vừa nói: “Tiểu Thất, hôm nay em đẹp lắm.” Già Nghệ quay đầu nhìn Liêu Kiêu Lâm, hôm nay là lần đầu tiên thấy anh mặc đồ thường, dù chỉ là áo thun trắng, phối với quần jean và giày thể thao, nhưng với ngoại hình nổi bật và vóc dáng cường tráng của người đàn ông vẫn làm cho cách phối hợp tưởng chừng đơn giản này chẳng khác gì siêu mẫu.

Liêu Kiêu Lâm lái xe đến một tiệm đồ ăn sáng. Anh vừa đẩy cửa giúp Già Nghệ, vừa giới thiệu cho cô: “Lần trước nhịn đói suốt một đêm với

đồng nghiệp công ty thì phát hiện cửa tiệm này, hương vị không tồi.” Cửa tiệm này mở ở ven hồ, nhan viên đưa bọn họ đến chỗ kế bên cửa sổ ở lầu hai, ngồi xuống là có thể thấy được mặt hồ phẳng lặng rộng lớn bên ngoài, phong cảnh rất đẹp. Liêu Kiêu Lâm cầm thực đơn bắt đầu gọi món, vừa xác nhận đồ ăn với nhân viên, vừa thỉnh thoảng hỏi khẩu vị Già Nghệ thế nào.

Đồ ăn lên rất nhanh, chốc lát đã bày đầy bàn, từ sủi cảo mặn nhân tôm, đến bánh tart trứng ngọt tráng miệng, bánh ngàn lớp, dương chi cam lộ*, tuy đồ ăn phong phú, song vì bọn họ chỉ có hai nguời, cho nên một suất không nhiều lắm. Liêu Kiêu Lâm chu đáo dời thức ăn sang phía Già Nghệ, lại giúp cô múc một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo, nhìn Già Nghệ say sưa cắn một miếng xá xíu to trong chén, thì cười nói: “Ăn từ từ thôi.” Vừa nói vừa gắp một miếng bánh dứa vào chén cô, “Ăn nhiều một chút, mỗi lần nhìn em đều cảm thấy quá gầy, khi còn bé trên mặt còn có chút thịt.” Già Nghệ nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Gần đây em ăn hơi nhiều, đã lên cân rồi.” Liêu Kiêu Lâm rút khăn giấy, giúp Già Nghệ lau nước sốt dính bên khóe miệng: “Mập chút vẫn rất đẹp, gió lớn Lục Thành mới không thổi bay em được.” Già Nghệ xấu hổ cười với Liêu Kiêu Lâm: “Anh biết không? Em cảm thấy thành phố C cũng rất tốt, mùa đông ấp áp, nhưng lúc em ở bên kia luôn nhớ đến Lục Thành, em thích mùa đông tuyết rơi ở Lục Thành hơn.” Liêu Kiêu Lân nhìn biểu cảm chân thành của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đáp: “Lục Thành cũng rất nhớ Tiểu Thất đấy.”

*Dương chi cam lộ (杨枝甘露) có tên tiếng Anh là Chilled Mango Sago Cream with Pomelo, là món kem xoài sago ướp lạnh với bưởi. Nguyên

liệu gồm có xoài, sago, bưởi, sữa dừa, kem tươi và đường.

“Tiểu Thất, chung cư của anh ở gần đây, em có muốn sang làm khách không?”

“Đến nhà anh ạ?” Già Nghệ cảm thấy mình ăn quá no, bụng còn hơi căng, “Anh ở một mình sao?”

“Đúng vậy, anh vừa lắp máy chiếu rất tốt, chúng ta có thể xem phim cùng nhau, hay tiểu Thất muốn ra rạp chiếu phim?”

Già Nghệ lắc đầu một cái, hơi mong đợi nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm: “Không đi rạp chiếu phim, em muốn về nhà anh xem.”

“Ngoan quá.” Liêu Kiêu Lâm giúp Già Nghệ mở cửa xe, bản thân thì vòng sang bên kia rồi ngồi vào trong, “Đưa Tiểu Thất về nhà nào.”

Liêu Kiêu Lâm ở căn hộ cao nhất của chung cư cao cấp, tòa nhà này cũng có thể xem là công trình mang tính bước ngoặt ở Lục Thành, từ tầng một đến tầng bảy được thiết kế thành nhà hàng, hồ bơi, phòng gym, rạp chiếu phim, từ tầng bảy trở lên mới là căn hộ, mỗi tầng chỉ có một căn, có thang máy đi lên trực tiếp, an ninh và cơ sở hạ tầng đều đầy đủ.

Đại sảnh trang trí vô cùng hoa lệ, bọn họ vừa vào cửa thì có nhân viên đi lên trước chào hỏi, nói với Liêu Kiêu Lâm: “Ngài Liêu, căn hộ của ngài đã quét dọn xong, nguyên liệu nấu ăn cũng đã được bổ sung theo yêu cầu ạ.”

Liêu Kiêu Lâm dắt tay Già Nghệ vào thang máy, quẹt thẻ cảm ứng, màn hình thang máy tự động hiện lên hình ảnh căn hộ cao nhất và bắt đầu đi lên.

Cửa thang máy vừa mở là lập tức vào trong căn hộ, phong cách trang trí căn hộ của Liêu Kiêu Lâm tương đối đơn giản và phóng khoáng, thể hiện rất rõ tính cách trầm ổn nội và kín đáo riêng biệt của chủ nhân, nhưng chi tiết thiết kế bên trong lại rất khéo léo, tổng thể vô cùng cân đối hài hòa. Liêu Kiêu Lâm dẫn Già Nghệ đến chiếc ghế sô pha màu trắng, rót cho cô một ly nước trái cây, sau đó mới đến cạnh bàn uống trà nhỏ bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú nghịch chiếc máy chiếu.

Già Nghệ nằm lười trên sô pha, dùng tay mát xa cái bụng căng tròn: “Anh chưa từng dùng máy chiếu này ạ?”

Liêu Kiêu Lâm vừa nghiên cứu sách hướng dẫn, vừa đáp lại: “Sau khi lắp xong thì anh không có thời gian để dùng.”

May mắn là Liêu Kiêu Lâm vẫn rất am hiểu những sản phẩm điện tử này, chỉ chốc lát trên vách tường đã xuất hiện giao diện lựa chọn. Liêu Kiêu Lâm ngồi bên cạnh Già Nghệ, đưa ipad cho cô: “Nhìn thử, xem muốn chọn phim nào.” Ngay khi Già Nghệ chọn phim, Liêu Kiêu Lâm dựa đầu vào vai cô, ngón tay cuốn sợi tóc rũ xuống của Già Nghệ, thích thú nhìn ngón tay Già Nghệ lướt trên màn hình.

Cuối cùng Già Nghệ chọn bộ phim kinh điển của Wes Anderson tên là

《 The Grand Budapest Hotel 》, có lẽ là do sự chu đáo của nhân viên phục vụ trong đại sảnh vừa rồi làm cô nhớ lại ít tình tiết trong phim. Liêu Kiêu Lâm đã từng xem bộ phim này, nhưng hai người vẫn bừng bừng hứng thú, hệ thống máy sưởi đã được mở, trong nhà rất ấm áp, Liêu Kiêu Lâm nửa ôm Già Nghệ vừa kéo một cái chăn đến đắp lên bắp chân trần của cô gái nhỏ. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, giọt mưa đập xuống cửa sổ sát đất tạo ra tiếng vang rầu rĩ, Già Nghệ dựa vào lồng ngực vững chãi

của Liêu Kiêu Lâm, có loại cảm giác rất đặc biệt, cho đến bây giờ cô chưa từng có hành động thân mật với người khác phái như vậy, nhưng Liêu Kiêu Lâm lại khiến cho cô trở nên vô cùng tự nhiên, đồng thời cũng khiến Già Nghệ không khỏi đoán rằng anh đã qua lại ít nhiều cô gái gái nên mới có thể thuần thục cho cô nằm vào lồng ngực như thế.

*The Grand Budapest Hotel là một bộ phim hài năm 2014 do Wes Anderson biên kịch và đạo điễn, lấy cảm hứng từ các tác phẩm của Stefan Zweig. Ralph Fiennes trong vai một người quản lý cùng hợp sức với cấp dưới của mình để chứng minh mình vô tội sau khi anh bị quy kết vào tội giết người.

Già Nghệ rất nhanh xua cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, ai cũng có quá khứ, bây giờ cô có anh, vậy là đủ rồi.

Liêu Kiêu Lâm nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trong ngực, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng chân thật, song điện thoại đặt bên cạnh không biết đã sáng bao nhiêu lần. Tối hôm qua khi nói với mọi người hôm nay mình muốn nghỉ, tổ nhân viên đều hết sức kinh ngạc, hạng mục bệnh viện đang triển khai hừng hực khí thế, mọi người đều vô cùng bận rộn, Liêu Kiêu Lâm nổi tiếng là người cuồng công việc lại cực ít nghỉ ngơi, nhưng lần này lại phá lệ nghỉ cả ngày mà không giải thích nguyên nhân với mọi người khiến không ít người nói đùa rằng có phải đi hẹn hò hay không, Liêu Kiêu Lâm gửi một bão bao lì xì mà không trả lời, càng làm mọi người nghi ngờ không biết có phải ông chủ thật sự có tình ý hay không.

Chờ đến khi Già Nghệ tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, một giấc ngủ mang theo hương vị ngọt ngào, trong phòng khách bật đèn, trong lúc Già Nghệ chuẩn bị đứng dậy từ sô pha, Liêu Kiêu Lâm vừa khéo từ phòng làm việc đi ra, thấy cô gái nhỏ đã dậy, thì tắt màn hình điện thoại trong tay, đi tới trước ghế sô pha, cúi người xuống, dịu dàng nói: “Ngủ như thế nào vậy?” Già Nghệ lanh lợi nở nụ cười với anh: “Em cũng không biết mình ngủ từ khi nào.” Sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mấy giờ rồi ạ? Em phải về rồi.”

Liêu Kiêu Lâm ngồi trên sô pha, lấy tay sửa lại phần tóc trên trán Già Nghệ: “Ngày mai có lẽ anh phải họp cả ngày, không thể tiếp tục hẹn hò được, tối nay Tiểu Thất ở lại với anh được không.”

Già Nghệ hơi không biết làm sao, cô không phải con nít, cũng biết nếu ở lại sẽ phát sinh chuyện gì, song ánh mắt người đàn ông quá mê hoặc, Già Nghệ cảm thấy đầu mình còn chưa nghĩ xong, đã gật đầu đồng ý với người đàn ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện