GÓC NHÌN CỦA CLAIRE BLADEHEART:


Khiêm tốn. Trung thành. Kiên định. Can đảm.


Đây là những từ đã thấm nhuần trong tôi ngay cả khi tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của chúng. Đó là bốn phẩm chất cần thiết để có một trái tim sắc bén như một thanh kiếm. Đó là tín ngưỡng của gia đình Bladeheart.


Khi tôi còn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, tôi đã thực sự tin rằng dù cho có trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ hoàn toàn tuân theo tín ngưỡng thiêng liêng mà cả gia tộc đã gây dựng từ bao đời nay này.


“Thật ngu ngốc làm sao!”


Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi; làm cho trái tim tôi đau nhói. Tôi chỉ có thể đứng nhìn một cách bất lực.


Trơ mắt nhìn Theodore bị đánh và thiêu cháy đến không còn nhận ra hình hài.


Trơ mắt nhìn Elijah bất cần, liều lĩnh và đơn thương độc mã thách thức một kẻ mạnh kinh khủng đến mức tôi chỉ biết quỳ xuống phục tùng hắn và hy vọng… hy vọng rằng bằng cách nào đó tôi vẫn có thể sống sót sau việc này.


Ngay cả khi nhìn không rời mắt giây nào, tôi vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đúng hơn là không thể tin được đó là thật.


Điều mà tất cả các học viên ở đây đến mơ cũng chưa dám mơ đến; điều mà tất cả các giáo sư của Học viện này đều không thể hoàn thành thì giờ đây Elijah, chỉ một tay thôi đã đạt được.


Đối với tôi, cậu ta như một kẻ vô hình, một người bạn ngốc nghếch của Arthur không hơn không kém. Ấn tượng của tôi về cậu ta là khá dễ gần, luôn mang một bộ mặt ngờ nghệch, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác. Sau khi lớn tiếng chửi rủa Lucas thì bỗng nhiên cậu như biến thành một người khác.


Cậu ta trở nên điên cuồng và mất hết lý trí như thể con người cậu ta vốn là vậy, tên bạn ngốc nghếch đó còn làm đựơc những điều mà ngay cả tôi cũng không thể.


Dường như tiếng thét giận dữ của Elijah đã giải phóng linh hồn của cậu ấy, đầu Elijah cúi xuống, hai vai buông thõng như một kẻ vô hồn. Khi tôi đang tập trung vào Elijah thì đột nhiên một chùm gai kim loại màu đen bắn ra khỏi mặt đất. Tôi cứ nghĩ chúng sẽ giết chết người bạn của Arthur cơ, nhưng không phải là do Draneeve hay bất kỳ tay sai nào của hắn làm; mà chính Elijah.


Câu thần chú cậu ta sử dụng lúc đó thật bất thường, cậu ta đặt lòng bàn tay lên bề mặt hàng rào; một ngọn lửa ma thuật đen bắt đầu cuộn quanh tay, làm tan chảy hàng rào đó như một miếng bơ, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.


Thấy ma thuật bí ẩn đó dễ dàng phá hủy những thứ mà ngay cả các giáo sư hợp lực lại cũng không thể làm được, tôi cảm thấy có tia hy vọng. Có lẽ cậu ta sẽ có thể kết thúc điều này. Nhưng sự hi vọng đó lại như một sự khinh miệt đối với bản thân tôi.


Tôi nhìn xuống và nhận ra tay mình đã vô thức nắm chặt chuôi kiếm. Tôi không thể không tự chế giễu bản thân. Thanh kiếm này có ý nghĩa gì khi mà tôi quá sợ hãi đến mức không thể tiến lên một bước.


Nhìn lại, tôi dán mắt vào Elijah. Cậu ta lắc lư bước từng bước, có vẻ như không thực sự kiểm soát bản thân. Những mũi gai đen sẽ đâm vào bất cứ ai có ý đinh ngáng đường cậu ta. Tốc độ bắn ra của mỗi mũi gai đen thật sự không tưởng; nó thậm chí không thể được gọi là một câu thần chú, mà như là một cơ chế phòng thủ tự động.


Tôi chưa bao giờ nghe về cái gì như thế trước đây, huống chi là còn tận mắt chứng kiến. Thứ ma thuật đó thật bất thường… ma quái và hung ác.


Điều làm tôi và tất cả người có mặt ở đây cảm thấy khó hiểu là cách Draneeve cư xử với Elijah. Elijah đã giết những con thú mana của hắn ở xung quanh cậu ta và ba thuộc hạ của hắn. Hắn đáng lẽ nên tức giận, hết sức giận dữ với Elijah vì đã phá hỏng kế hoạch của hắn, nhưng thay vào đó hắn lại có vẻ… sợ hãi.


Tôi chỉ có thể nghe được một phần những điều mà Draneeve đang nói với Elijah khi cậu ấy hoàn toàn làm lơ kẻ gây ra thảm họa này, và hướng về phía Lucas.


Tôi loáng thoáng nghe thấy hắn liên tục lặp lại là hắn không biết...


Tôi cũng nghe thấy hắn gọi Elijah là 'ngài', không, có gì không đúng lắm ở đây.


Sau khi cố gắng làm dịu cơn giận dữ của Elijah xuống thất bại, Draneeve bắt đầu ra lệnh cho bọn tay sai không được động vào Elijah. Một khung cảnh thật kỳ lạ khi học viên của chúng tôi đang cố gắng giết các thuộc hạ của hắn, nhưng tên cầm đầu lại ra lệnh cho các thuộc hạ của mình không được đánh trả.


Các học viên đã bối rối trước điều này, họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra; một số bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ về việc liệu Elijah có thực sự đứng về phía mình hay không, có lẽ họ nghi ngờ rằng cậu ấy đã liên minh với Draneeve.


Mãi cho đến khi những nỗ lực cuối cùng để giết Lucas hoàn toàn thất bại, cậu ta ngã sụp xuống đất.


Ban đầu, chúng tôi đã quá sốc trước sự phẫn nộ bất ngờ của Elijah và phô trương sức mạnh bí ẩn của bản thân, một số giáo sư đã cho rằng việc Elijah làm nứt hàng rào gai đen đã cho chúng tôi cơ hội trở mình.


Ý nghĩ này chợt lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi biết rằng giờ đây tất cả các quái thú mana đều đã chết hoặc bị thương nặng rồi, Draneeve thì bận rộn với cơ thể của Elijah, còn thời điểm nào tốt hơn lúc này để trả thù nữa.


Tôi biết điều này, nhưng đôi chân như bị ghim vào mặt đất. Tôi biết điều này, nhưng tôi lại vẫn sợ…


“Các học viên, tránh đường!” Một giáo sư đi đầu đang dẫn một nhóm nhỏ các giáo sư khác về phía lỗ hổng trong hàng rào. Các học viên ngơ ngác dẹp sang một bên cho họ đi. Trong khi nhiều người quá sợ hãi, hình ảnh cái đầu tàn tạ của Doradrea và cơ thể vô hồn của Theodore bị đốt cháy hiện lên trong tâm trí họ, khiến họ không muốn tham gia vào cuộc chiến thập tử nhất sinh, thì một số khác vẫn lấy hết can đảm để thử và tham gia cùng các giáo sư.


Clive là một trong số họ. Tôi phát hiện ra cậu ta đang chạy về phía các giáo sư, trên tay đã sẵn sàng cầm cung và mũi tên, nhưng giáo sư ở phía sau lại ngăn cậu ta đi với họ.


“Những kẻ ngu xuẩn”, tôi lẩm bẩm. Các giáo sư nghĩ rằng bây giờ họ có thể bằng cách nào đó đánh bại Draneeve ư? Vẫn vô vọng thôi. Họ nên biết rõ hơn chúng tôi chứ. Phải chăng vì cảm giác trách nhiệm mà họ liều mình lao đến chỗ chết như vậy? Hay cảm giác tự hào tự tôn đã làm cho họ mất hết lý trí?
Phải chăng lòng can đảm chính là liều mình rồi chết đi như những kẻ ngốc? Đó là điều mà gia đình Bladeheart muốn tôi làm ư?


Kathlyn hẳn đã nghe thấy tôi nói. Đôi mắt đỏ vằn của cô ấy, vẫn run rẩy, đang nhìn tôi, như thể tôi chắc chắn sẽ lao vào đó.


Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi biết giới hạn của mình nhưng lại biết quá ít về khả năng của kẻ thù, và chỉ như thế khiến tôi không đủ tự tin để tuốt gươm ra khỏi vỏ.


Giống như trong câu truyện mà mẹ vẫn luôn kể cho tôi trước khi đưa tôi lên giường, các giáo sư tiến về phía vết nứt trong hàng rào như những anh hùng trong một cuộc thám hiểm để giải cứu công chúa khỏi gã pháp sư độc ác.


Tôi có thể nhận ra vị giáo sư dẫn đầu nhóm đó là người tôi đã từng theo học trong học kỳ trước. Đằng sau ông ấy là giáo sư dạy môn Hình Thành Phép, người đã dạy các lớp khóa dưới. Có một giáo sư mà tôi không thể nhận ra đứng sau vài bước, chống một cây gậy gỗ khúc khuỷu. Và cuối cùng giáo sư Glory cũng tham gia vào. Cô ấy bắt gặp ánh mắt tôi, gật đầu chắc chắn, nghiêm túc rồi rút ra thanh kiếm thứ hai từ chiếc nhẫn không gian của mình.


Cái nhìn mà cô ấy dành cho tôi sau đó làm tôi lạnh sống lưng. Đó là một cái nhìn mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, nhưng lúc này đây tôi lại nhận ra; đó là cái nhìn của một người chấp nhận cái chết.


Tín ngưỡng của gia đình Bladeheart lại nổi lên trong tâm trí tôi.


Khiêm tốn. Trung thành. Kiên định. Can đảm.


Chết tiệt.


Những suy nghĩ về điều đó làm lòng tôi rối loạn: thất vọng vì bản thân không thể hiện được sự kiên định và lòng trung thành cho học viện của mình, xấu hổ vì không đủ dũng cảm để tiến lên kề vai sát cánh chiến đấu cùng với họ, và cảm thấy bản thân thật nông cạn khi ngu ngốc tin rằng mình đã đủ khả năng để trở thành một người lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật… và là một người nhà Bladeheart.


Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ tiêu cực đang hành hạ chính mình.


Sống sót qua chuyện lần này sẽ cho tôi một cơ hội khác để chuộc lỗi cho chính mình, phải không? Tôi không thể can đảm, trung thành, kiên định và khiêm tốn nếu tôi chết.


Tôi hướng sự chú ý về Draneeve, người đang quỳ bên cạnh Elijah. Trông giống như hắn đang kiểm tra để đảm bảo rằng Elijah vẫn còn sống, cẩn thận, gần như dịu dàng như một bề tôi của hoàng gia đối xử với vua của mình. Hắn lờ đi các giáo sư của chúng tôi, các pháp sư được đánh giá cao ở mọi mặt, và ra lệnh tiếp theo cho đám thuộc hạ chuẩn bị một thứ gì đó.


Sau đó hắn đứng dậy, dìu cơ thể siêu vẹo của Elijah trên tay, đi về phía sau bục đá, nơi một vài người đàn ông mặc áo choàng đang dò dẫm với thứ gì đó giống như một cái đe* nhưng trông khá kỳ lạ.


(*Chú thích cho ai chưa biết cái đe: cái đe là một bệ đỡ bằng kim loại, dùng để đỡ những phôi kim loại nóng khi rèn)


“Lukiyah. Thay đổi kế hoạch. Ngươi hãy ở lại chăm sóc những tên ngu xuẩn cố lao đầu vào chỗ chết này và những…” , hắn liếc xuống những học viên bị bắt, đôi mắt dừng lại ở Chủ tịch Hội học sinh của chúng tôi, “…thứ rác rưởi này đi”.


“Ta quay trở lại trước, hy vọng ngươi sẽ theo chúng ta qua cổng ngay sau đó.” Draneeve tiếp tục, vẻ mặt hào hoa chưa từng thấy.


“Sao ngài lại mang thứ đó theo?” Lucas đang nói thì thở hổn hển, đôi mắt hắn lồi ra. Sự kiêu ngạo trên khuôn mặt của Lucas đông cứng, hắn ta quỳ sụp xuống, mồ hôi tứa ra trên mặt.


“Ngươi nên biết ngươi chỉ đơn giản là một thứ công cụ. Hãy cứ làm như ta nói và đừng có hỏi gì thêm. Nếu ngươi còn tỏ ra không hiểu chuyện nữa thì hậu quả ngươi sẽ không lường được đâu.” Giọng nói của Draneeve ra lệnh sặc mùi nguy hiểm, khác hoàn toàn với lần đầu tiên hắn lộ giọng nói.


Khuôn mặt của Lucas cứng ngắc trong khi tay hắn đang cào xé trước ngục mình như tự muốn moi tim ra, mãi cho đến khi bị Draneeve đá khiến hắn ngã ngửa ra sau.


“Nói đi!” Draneeve gầm gừ.


Đứng ở đây tôi cũng có thể thấy quai hàm của Lucas nghiến lại một cách giận dữ, nhưng hắn ta vẫn cứng ngắc lặp lại câu nói: “Tôi… chỉ… đơn… thuần… là… một… công… cụ”.


“Đã sẵn sàng rồi thưa chúa tể.” Một tên đứng gần cái đe thông báo.


“Ừ.” Draneeve rời đi, để lại Lucas nặng nề, cố gắng tự gượng dậy.


Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên chứng kiến những điều vừa xảy ra. Ngay cả các giáo sư, những người vô cùng dũng cảm, luôn mạnh mẽ chiến đấu với những kẻ bất lương coi thường thành viên Ủy ban kỷ luật, cũng phải sững sờ khi nhìn thấy Draneeve hạ gục Lucas chỉ bằng một suy nghĩ.


Giáo sư Glory là người đầu tiên kịp lấy lại tinh thần và cảm thấy có gì đó không ổn. Cô chỉ về phía Draneeve, kẻ đang hướng tới cái đe đang phát sáng, kêu lên, “Chúng ta không thể để hắn rời đi!"


Bốn giáo sư vừa lao qua lỗ hổng trong hàng rào thì một cột lửa, to như những cột lửa bảo vệ ở lối vào chính của hội trường, bắn đến trước mặt họ.


Lucas vẫn đang hồi phục, khuôn mặt vẫn còn vẻ đau đớn nhìn bốn giáo sư, nhưng biểu cảm tuyệt vọng giờ đã biến mất, hắn tự tin bước về phía các giáo sư, tạo ra một cột lửa khác bằng tay kia.


Quá muộn rồi, Draneeve đã mang theo Elijah biến mất cùng với nhóm tay sai của hắn, để lại một vật thể hình chiếc đe phát sáng.


“Lucas! Sao một học viên của học viện này lại dám tham gia vào những hành động khủng bố như vậy?” Giáo sư Glory gầm lên, truyền mana vào cả hai thanh kiếm của mình. Các giáo sư khác cũng giương vũ khí, vị giáo sư lão luyện bắt đầu lẩm bẩm một câu thần chú.


Lucas nở nụ cười hưng phấn tràn ngập khắp khuôn mặt, nó nghe giống tiếng của một con vật hoang dại hơn là con người. “Làm sao ta dám ư? Các người nghĩ giờ các người còn cùng đẳng cấp với ta sao mà dám nói như thế? Giờ đây các người chỉ đơn thuần là những con bọ sắp bị nghiền nát thôi!” Khi hắn nói, mana xung quanh hắn bắt đầu xoáy nhanh hơn, những đường gân dần nổi lên trên cánh tay gầy gò, xám xịt của Lucas.


Thế là cuộc chiến bắt đầu. Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ có hi vọng vì Draneeve đã biến mất, nhưng rồi dần trở nên tuyệt vọng khi nhìn các giáo sư của mình bị quăng quật khắp nơi. Phép thuật mà Lucas sử dụng không đặc biệt, nhưng lượng mana mà hắn có và sự kiểm soát của hắn đối với nó thực sự đáng sợ.


Ảnh hưởng thường thấy của việc cùng lúc huy động quá nhiều năng lượng cho nhiều loại phép thuật là sẽ khó kiểm soát hơn và sức mạnh cũng yếu hơn.


Chỉ sử dụng hai phép thuật cùng một lúc thôi cũng phải phân tách ý thức ra để “nhào nặn” và điều khiển mana một cách riêng biệt. Vì Giáo sư Glory tập trung nhiều kỹ năng hơn vào kiếm thuật của mình với phép bổ trợ mana, nên cô hầu như không thể thi triển ba phép thuật khác. Một số giáo sư khác thông thạo hơn thì cùng lắm có thể sử dụng bốn phép thuật cùng một lúc.


Nhưng Lucas lại dễ dàng sử dụng sáu phép thuật một lúc. Hắn được bao quanh bởi một quả cầu rực lửa bảo vệ hắn khỏi bất kỳ phép thuật nào của các giáo sư, và bốn phép thuật tấn công đã đánh gục vị giáo sư dạy môn Hình Thành Phép. Cách đó 2 mét một kỵ sỹ rực lửa đang chiến đấu ngang cơ với Giáo sư Glory, giữ chân không cho cô quay lại bảo vệ đồng đội của mình. Thật là tàn nhẫn khi xem Lucas dễ dàng áp đảo những nỗ lực kết hợp của bốn giáo sư như vậy.


“Chúng ta còn đứng đây làm gì nữa, mau lại giúp họ thôi!” Giọng nói của Curtis làm tôi xao động. Đôi mắt trong veo, run rẩy vì giận dữ và thiếu kiên nhẫn, nhìn sâu vào tôi.


Cậu ấy đã đúng; đó là nhiệm vụ của tôi.


Tôi là chỉ huy của Ủy ban kỷ luật.


Chuyển ánh mắt về phía tháp chuông. Tôi thấy Feyrith và Tessia cùng với những học sinh khác bị bắt giữ. Và tôi thấy Theodore; cậu ấy vẫn có thể sống. Chúng tôi vẫn có thể cứu cậu ấy nếu chúng tôi hành động ngay bây giờ.


Lucas đang bận đối phó với các giáo sư và chỉ còn lại vài tên tay sai ở đó. Đó là nhiệm vụ của tôi. Thế nhưng, tại sao tôi vẫn không thể di chuyển? Dường như cơ thể tôi đã lún sâu vào nỗi sợ hãi.


“Gahhh!” Một tiếng kêu đau đớn khiến tất cả chúng tôi quay đầu lại.


Đó là giáo sư Glory.


Cô ấy nằm trên mặt đất, tay giữ chặt một bên hông, một vũng máu từ từ chảy ra ở chỗ cô nằm.


Tôi đã thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi trước khi vượt qua hàng rào. Đôi mắt đó nói với tôi rằng cô biết mình có thể chết, nhưng đó không phải là vẻ cam chịu, mà là một sự quyết tâm. Cô ấy chắc chắn sợ, nhưng cô vẫn làm tất cả những gì có thể với hy vọng các học viên ở đây có cơ hội sống.


"Cậu nói đúng." Tôi xé toạc những xiềng xích đã trói buộc tôi bấy lâu và tiến lên một bước. Siết chặt thanh kiếm, tôi chạm mắt với Curtis, cậu ấy trao cho tôi một cái gật đầu kiên định khi cậu ấy trèo lên Grawder, và, đôi mắt ấy giống như đôi mắt mà Giáo sư Glory đã dành cho tôi.


Tôi đi tìm Clive và một vài học viên khác mà tôi biết họ có đủ khả năng cùng bọn tôi vượt qua hàng rào.


Bọn tay sai ngăn không cho chúng ta vượt rào đã quay sang hỗ trợ Lucas, vì vậy tôi có thể để cho Clive giúp một số giáo sư dẫn các học viên ra khỏi khu vực này.


Curtis và tôi, cùng với một người bạn từ lớp của Giáo sư Glory, dẫn đầu tiên phong, với Kathlyn và Clive cưỡi Grawder.


“Đừnggg!” chúng tôi hầu như chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng hét của giáo sư Glory nhưng, đôi mắt cô ấy mở to sợ hãi khi thấy chúng tôi bị tấn công bởi bọn tay sai. Thân hình bọn chúng hoàn toàn bị che mất dưới lớp áo choàng, thậm chí khuôn mặt bọn chúng cũng không thể nhìn thấy được. Tôi vừa chặn được một lưỡi gai đất bằng lưỡi kiếm của mình thì tên mặc áo choàng khác nhảy lên từ phía sau đánh gục tôi.


Lăn qua một bên, tôi chém thanh kiếm của mình vào cổ họng tên tay sai. Cảm giác ấy thật sự… là cảm giác lưỡi kiếm cứa vào da thịt. Nhưng tên tay sai không hề nao núng hay có dấu hiệu dừng lại, hắn hướng bàn tay xám xịt với mana di chuyển xung quanh về phía tôi.


Ngay lúc đó, khế ước thú của Curtis đã kịp thời giải quyết tên đó để cứu tôi, đánh gục hắn ta. “Chị có ổn không, Claire?” Kathlyn đưa tay giúp đỡ tôi, sử dụng một câu thần chú để làm bất động kẻ thù. Chợt tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai từ nơi các giáo sư đang chiến đấu với Lucas.


Đó là vị giáo sư lãnh đạo nhóm, ông ấy đang bị một tên Hỏa Vệ Thần do Lucas gọi ra bóp cổ nhấc bổng lên. Cổ ông ấy đang bốc ra mùi da thịt cháy khét, chỉ đứng gần đấy thôi cũng có thể ngửi thấy.


Vị giáo sư đang dùng tất cả nỗ lực cuối cùng để tự giải thoát mình, tiếng hét ban đầu cuối cùng đã dần nhỏ lại, và giờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển, ông đá chân một cách tuyệt vọng vào tên hỏa vệ đó.


Tôi sẽ không bao giờ quên được gương mặt ông ấy lúc ngã khụy xuống. Đôi mắt tôi nhòe đi khi nhìn cơ thể giáo sư bốc cháy, bắt đầu là quần áo rồi sau đó là da thịt bị đốt cháy, ông ấy đã bị thiêu sống.


Tôi phải kìm nén lại cái ham muốn bỏ chạy. Tôi có đang làm đúng không? Tôi biết vị giáo sư đó. Tôi vẫn còn nhớ lần ông cho tôi xem bức ảnh ông chụp cùng cô con gái ba tuổi. Tôi nói với ông ấy rằng thật lãng phí tiền vì chụp chân dung sẽ rẻ hơn nhiều, nhưng ông chỉ cười toe toét, nâng niu bức ảnh đó như con gái mình vậy.


Gia đình ông ấy sẽ ra sao đây?


Tôi cảm thấy muốn nôn mửa dữ dội nhưng lại chả nôn ra được gì. Chỉ một chút choáng váng đó đã suýt khiến tôi bị một quả cầu lửa bắn ra từ một tên tay sai đâm thẳng vào ngực. Vất vả xoay sở để tránh quả cầu lửa, tôi tiện chân đá hắn một phát khi tiếp đất.


Xung quanh thật là hỗn loạn, các giáo sư không chiến đấu với Lucas đang cố gắng hết sức để dẫn các sinh viên còn lại ra khỏi khu vực này. Nhìn quanh, tôi thấy Curtis cùng với Kathlyn đang cưỡi trên đỉnh Grawder.


Qua tháp chuông, tôi phát hiện ra Clive, người vừa cứu được Tessia từ mặt đất, bị một trong những con thú mana bị thương đánh gục. Một vài học viên khác từ lớp của Giáo sư Glory mà tôi mang theo đang cố gắng hết sức để đấu với năm tên tay sai còn lại.


Bên phải tôi là ba giáo sư, cách đó khoảng chục mét là Lucas đang chiến đấu với họ. Trong số đó, Giáo sư Glory đã bị thương nặng, bàn tay phải đầy máu của cô đang phải ấn vào chỗ bị thương để cầm máu nên cô chỉ có thể chiến đấu bằng một tay.


Nghiến răng, tôi chạy về phía Clive. Tôi biết giáo sư Glory đang muốn tôi làm gì. Tôi phải cứu các học viên trong khi họ đang phải gồng mình cầm chân Lucas.


Truyền mana vào lưỡi kiếm, tôi tăng tốc, lẩm bẩm một câu thần chú.


[Burning Lance] (Hỏa Thương)


Hạ gục con sói xám biến màu đang ghìm chặt Clive, tôi giúp cậu ấy đứng lên. Bỗng một lực mạnh đẩy tôi lên khỏi mặt đất.


Đôi mắt sắc bén của Clive mở to và môi cậu ấy mấp máy tên tôi, nhưng lạ thay, tôi không thể nghe thấy cậu ấy nói gì.


Không chỉ tiếng của cậu ấy, mà tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.


Và tôi nhận ra, một mũi gai đá nhọn đã đâm xuyên qua bụng tôi.


Buông thanh kiếm trong tay, tôi nhìn xuống và chạm mũi gai. Có máu.


Máu của tôi.


Đột nhiên, âm thanh trở lại, tiếng la hét vang đầy tai tôi.


Mắt tôi liếc qua lại giữa hai bàn tay đầy máu và mũi gai đang nhô ra khỏi bụng. Tôi muốn xoay người để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại nhận ra chân mình đang lơ lửng trong không trung.


Nhìn xuống, tôi có thể thấy cái gai khổng lồ đã xiên tôi.


Tôi thấy Curtis đẩy Clive đang sững sờ sang một bên rồi tiến về phía tôi.


“Claire!” Curtis hét lên, nhưng lần này, nó nghe như bị bóp nghẹt, như thể cậu ấy đang gọi tôi từ một nơi rất xa xôi.


Cảnh chuyển động chậm hơn, tôi thấy Kathlyn nhảy khỏi Grawder và lao về phía tôi, cả hai tay che miệng vì sốc.


Giọng nói của Kathlyn giống như tiếng ồn bị bóp nghẹt, không thể nghe được, chỉ khác là âm vực nhỏ hơn của giọng của Curtis.


Tôi cố gắng nói điều gì đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nấc lên nghẹn ngào.


Tôi nghĩ về cha tôi. Ánh mắt kiên định của ông ấy. Đôi mắt ấy ngày càng già nua theo năm tháng. Ông là người đã nói với tôi về trọng trách của mình khi là người nhà Bladeheart. Hẳn là ông sẽ tự hào nếu nhìn thấy tôi bây giờ?


Ngay khi tôi cảm thấy mọi thứ mờ dần, đột nhiên tôi nghe thấy nó, một tiếng gầm vang dội xuyên qua tầng mây như giáng xuống từ thiên đường.


Một tiếng sấm vang trời, sâu thẳm làm rung chuyển mặt đất và cả mũi gai đang xuyên qua người tôi. Dù đã đang bên bờ cực của cái chết rồi, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Đó không phải là nỗi sợ khiến tôi hèn nhát không dám hành động như lúc trước, mà là nỗi sợ khiến cơ thể tôi vô thức muốn cúi đầu tôn kính.


Trong tình trạng cận kề cái chết này, tôi đã nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng rồi, có gì đó lướt qua khóe mắt tôi.


Hình dáng không thể nhầm lẫn của một con thú có cánh mà mọi thám hiểm gia, mọi con người, đều chỉ dám áo ước được một lần nhìn thấy.


Đó là một con rồng.


Nó chẳng giống với bất kỳ bức tranh nào trong sách mà mẹ vẫn lấy ra dọa tôi khi còn bé. Không, con rồng này làm cho những thứ tranh ảnh đó trở nên quá đỗi ngây ngô.


Hai chiếc sừng nhô ra từ hai bên đầu sắc nhọn, đôi mắt óng ánh có thể đóng băng ngay cả một thám hiểm gia kỳ cựu, đó là biểu hiện của sự dũng mãnh và tối thượng. Trong khi hầu hết những cuốn sách mà tôi đã đọc khi còn nhỏ miêu tả vảy của rồng với những viên ngọc quý giá trị, thì vảy của con rồng này có màu đen mờ, lộng lẫy đến nỗi bóng của nó dường như có màu xám.


Nhưng thứ còn ấn tượng và đáng kinh ngạc hơn con rồng to ngang ngửa tòa nhà kia, khiến trái tim tôi thực sự run rẩy vì sợ hãi là cậu bé bên dưới nó.


Đó là cậu bé với mái tóc nâu đỏ không thể nhầm lẫn đi đâu và bộ đồng phục quá đỗi quen thuộc. Mỗi bước đi của cậu nhẹ nhàng, tinh tế nhưng lại là những bước đi vững chắc nhất mà tôi từng thấy.


Và cơn thịnh nộ như đang bừng bừng tỏa ra từ từng lỗ chân lông của cậu ấy khiến tôi nghĩ rằng mục tiêu của cơn thịnh nộ này chết chắc rồi. Không khí cũng dường như không chịu được sự hiện diện của cậu ấy khi mà mặt đất dưới chân cậu đang ùn ùn sụp đổ.


Đột nhiên, tôi không thể không cười phá lên vì bản thân đã từng ngu ngốc đến mức nào khi so sánh cậu ấy với Lucas.


Tôi dần mất ý thức, suy nghĩ cuối cùng của tôi là nhẹ nhõm, rằng tôi sẽ không phải chứng kiến ​​những gì cậu ấy sẽ làm với những kẻ ngáng chân mình.


Điều hối tiếc duy nhất của tôi là không thể tận mắt nhìn thấy đến cuối cùng Lucas sẽ thất bại ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện