GÓC NHÌN CỦA ELIJAH KNIGHT:


Khi âm thanh chói tai của tòa tháp chuông nhỏ dần đi cũng là lúc một giọng nói khó nghe không kém vang lên, thứ rất có thể là khởi nguồn cho tất cả những điều đang xảy ra.


“AHEM! THỬ GIỌNG NÀO… AH AH… HOÀN HẢO!” Giọng nói phát ra từ tháp chuông gần trung tâm khuôn viên trường. “CÁC HỌC VIÊN VÀ GIẢNG VIÊN XUẤT SẮC CỦA HỌC VIỆN XYRUS. TA MUỐN CHÀO MỪNG CÁC NGƯỜI ĐẾN VỚI LỄ KỈ NIỆM CUỐI CÙNG CỦA CHÚNG TA HÔM NAY. TA KHUYÊN TẤT CẢ NHỮNG AI ĐANG Ở NGOÀI KIA HÃY LẠI GẦN THÁP CHUÔNG NGAY BÂY GIỜ, BỞI CHẮC RẰNG CÁC NGƯƠI SẼ KHÔNG MUỐN BỎ LỠ BẤT KÌ ĐIỀU GÌ ĐÂU! YÊN TÂM ĐI, CÁC CHÚ CÚN CƯNG CỦA TA SẼ KHÔNG CẮN ĐÂU. TA HỨA.”


Đưa mắt nhìn nhau và gật đầu đồng ý, Curtis và tôi ngay lập tức đi đến tòa tháp chuông. “Lên đi, nhanh nào!” Curtis đưa tay ra, đỡ tôi lên lưng con sư tử của cậu ta, Grawder.


Grawder gầm lên không vừa ý, nhưng vẫn để tôi và Curtis và tôi cưỡi trên lưng. Tận dụng chút thời gian ít ỏi của mình, tôi vận mana làm dịu đi các vết thương trước tình hình sắp tới.


Khi chúng tôi đến gần tháp chuông, tôi có thể thấy những tia sáng phép thuật lóe lên liên hồi ở khu vực đó. “Cậu nghĩ chuyện gì đang xảy ra?” Curtis hỏi tôi. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, nhưng từ giọng nói, tôi có thể đoán được sự lo lắng đang dần lất át khuôn mặt đẹp trai nhưng cau có của anh.


“Một số học viên và giáo sư hiện đang tấn công tháp chuông.” Tôi không biết nói gì ngoài một điều dường như hiển nhiên.


“Có vẻ như có một loại rào cản nào đó đang bao bọc lấy tháp chuông”. Curtis chỉ tay vào một rào chắn mờ mờ lóe sáng sau khi hứng chịu đòn tấn công của một giáo sư.


Không lâu cho đến khi chúng tôi có được cái nhìn đầy đủ về “sự kiện chính” của đêm hội. Có một cái bục đá lớn – thứ chưa từng có ở đây – được dựng lên bằng ma thuật. Sàn đá cẩm thạch hoàn hảo xung quanh tháp chuông, nơi đánh dấu trung tâm của học viện, đã bị nứt và vỡ, tràn ngập màu máu. Không một ai đứng gần bục đá, ngoài hằng hà sa số các chủng quái thú bị biến đổi, kiên nhẫn chờ đợi, phớt lờ những học viên đang run rẩy sợ hãi ngoài rào chắn.


[Earthen Javelin Barrage]


[Supernova]


[Thunder Spear]


[Windblade Twister]


Sau một chuỗi các tiếng niệm phép, một số các phép thuật cấp cao được bắn thẳng vào tháp chuông. Nhưng kể cả sức mạnh khổng lồ từ những đòn phép được tập trung lại một điểm duy nhất, lá chắn mana của tháp chuông chỉ cất lên những tiếng xèo xèo vô hại trước đòn tấn công của bọn họ. Nhìn những cái cây bên trong lá chắn thậm chí còn không buồn lắc lư, tôi biết hàng rào này gần như bất khả xâm phạm.


Một đám đông lớn bao gồm cả học viên và giáo sư đứng trước tòa tháp chuông, bị thương và sợ hãi, không biết phải làm gì sau biết bao cố gắng vô ích nhằm phá vỡ trường bảo vệ.


“Ở đây trong khi tôi đi tìm những người còn lại của Ủy ban Kỷ luật.” Curtis nhắc nhở tôi trước khi thả tôi ở gần tòa tháp. Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, Grawder đã phóng đi với chủ nhân mình trên lưng, bỏ tôi bơ vơ lạc lõng, chờ đợi chuyện sắp đến.


Đám đông các sinh viên nhí nhố đều lo lắng bàn tán về thảm họa đổ ập xuống đầu họ ngày hôm nay. Một số thì khóc, một số thì tỏ ra cứng rắn sau khi đã cạn khô nước mắt. Tôi chỉ có thể chờ đợi như họ. Với cái lồng ngăn chúng tôi rời học viện và đám quái thú luôn chực chờ nhảy xổ vào nuốt chửng bất cứ học viên bất tuân như những con chó dại, tôi chỉ có thấy hy vọng đang tan biến dần trong mắt họ. Chúng tôi là tù nhân trong cuộc thảm sát này, chờ đợi bản án của mình được đưa ra.


Mặc dù hầu hết các học viên chỉ bị thương nhẹ hoặc trầy xước – cho thấy họ đã lẩn trốn khá nhanh – thì vẫn có một số chiến binh hứng chịu những vết thương rất nghiêm trọng. May mắn rằng, một số giáo sư là bậc thầy trong lĩnh vực ma thuật hồi phục. Mặc dù họ không thể so sánh với các Emitter, họ vẫn đã cứu sống vài mạng sống trong hôm nay.


“CÓ VẺ NHỮNG NGƯỜI SỐNG SÓT ĐỀU ĐÃ TỤ TẬP TẠI ĐÂY! CẢM ƠN VÌ SỰ HIỆN DIỆN CỦA MỌI NGƯỜI!” Giọng nói vừa cao vừa cứng rắn cất lên một lần nữa, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.


Và hắn ta xuất hiện… như thể hắn được triệu hồi từ bóng tối - khởi nguồn của giọng nói chói tai như thể tiếng một chiếc đinh rỉ đang kéo lê trên nền sắt. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ lòe loẹt, được trang trí với đống trang sức nhiều một cách bất hợp lí, khiến tôi liên tưởng đến đứa con ngoài giá thú của Đức vua; một kẻ mang trong mình dòng máu hoàng tộc quá thấp kém đến mức sự giàu có là thứ duy nhất mà hắn được thừa kế. Hắn đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ cực kì không phù hợp với trang phục. Đó là một chiếc mặt nạ đơn giản với hai hốc mắt để nhìn, và một nụ cười lởm chởm được vẽ bằng màu máu. Đằng sau chiếc mặt nạ của hắn là một mái tóc đỏ thẫm vắt qua bả vai.


Hắn đưa hai tay ra sau lưng, như thể đang cầm một thứ gì đó.


Ngay khi hắn xuất hiện, tiếng lầm bầm của mọi người lập tức dừng lại, tạo nên một bầu không khí kì lạ. Mọi người đều im lặng chờ đợi, mọi ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn kia, vừa tò mò vừa sợ những gì hắn sẽ làm tiếp theo.



Bầu không khí yên tĩnh đến mức, tôi có thể nghe tiếng nước nhỏ giọt từng hạt, từng hạt.


Tách. Tách. Tách.


Đột nhiên, một ngọn giáo bằng đá bắn thẳng vào hắn ta cho đến khi bị cản lại bởi rào chắn bảo vệ, vỡ thành từng mảnh.


Không biến sắc, hắn đứng đó nhìn các học viên niệm phép trong tuyệt vọng, mơ tưởng rằng bằng cách nào đó, có thể làm rào cản đủ yếu để thứ gì đó xuyên qua.


Những tiếng chửi thề bắt đầu vang lên khi mọi người nhận ra việc đó là không thể. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói quen thuộc hét lên những lời lăng mạ và sỉ nhục thô tục dành cho hắn, đơn giản vì họ không biết phải làm gì khác.


“Pfft…” Bờ vai của hắn rung lên như thể hắn đang cố kìm nén điều gì đó.


“PUAHAHAHAHAHA” Tiếng cười hưng phấn đầy điên dại của hắn, dù không được cường hóa bởi mana, vẫn vang vọng khắp khuôn viên trường, và bằng cách nào đó nhấn chìm giọng nói của mọi người xung quanh.



Tôi có thể thấy cảm xúc lẫn lộn trên khuôn mặt của các học viên và giáo sư: sợ hãi, tức giận, tuyệt vọng, bối rối, thất vọng… và bất lực khi tất cả đều sững sờ trong im lặng.


Đó là lúc kẻ đeo mặt nạ ném vật mà hắn ta đang giữ sau lưng xuống sàn nhà.


Với một tiếng uỵch vang lên một cách buồn tẻ, vật thể hình cầu lăn lông lốc trên sàn đến khi đủ gần để mọi người có thể nhìn thấy.


Đó là một cái đầ…


Đó là một cái đầu thật sự.


Tiếng động tôi nghe khi nãy không phải tiếng nước nhỏ giọt, đó là máu chảy ra từ cái đầu.


Mất vài giây nhìn chằm chằm vào nó để bộ não của tôi có thể xử lí tất cả những gì đang xảy ra, trước khi cơn buồn nôn ập đến.


Tôi ói ngay lập tức.


Lặp đi lặp lại vài lần.


Mùi hôi thối của bữa tối hôm qua trộn lẫn với dịch axit dạ dày khiến tôi ói ra nhiều hơn đến khi chỉ còn vài cục thịt khô quắt.


Đến khi tôi bình tĩnh lại, tôi có thể thấy các học viên và giáo sư, hoặc quay mặt đi, tái xanh trong sợ hãi, hoặc ôm bụng khi họ tiếp tục nôn mửa trên mặt đất.


Tôi không muốn nhìn lại, nhưng tôi không thể cưỡng lại sự tò mò ngứa ngáy muốn nhìn lại nó. Khi tôi ngoảnh lại một lần nữa, tôi nhận ra đó là một người lùn. Tôi đã gặp cô ấy trước đây, nhưng tóc đã che một phần khuôn mặt của cô ấy. Màu đỏ của máu rỉ ra từ cái đầu càng ngày càng mở rộng, thứ duy nhất nổi bật lên là một màu trắng, màu trắng từ xương sống của cô ấy lòi ra bên ngoài.


Tôi bị cuốn vào nó. Tâm trí tôi khóc thét lên và cầu xin tôi quay đi, nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào cảnh tượng khủng khiếp ấy khi mọi thứ khác mờ dần.


Tiếng cười tởm lợm của hắn vẫn tiếp tục, cơ thể hắn run lên vì sung sướng, cho đến khi một tiếng gầm vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.


“KHÔNGGGGGG! DORADREA!” Tôi nhận ra Theodore ngay khi anh ấy gầm lên, giận dữ lao về phía người đàn ông đeo mặt nạ. Anh ta gạt phăng những học viên không đủ nhanh để tránh đường.


“DORADREA”! Theodore gầm lên, giọng anh ta như đang vụn vỡ khi anh ra sức đấm vào rào chắn.


Chỉ có duy nhất hai âm thanh có thể nghe thấy. Đó là tiếng cười sung sướng từ tên khốn đeo mặt nạ, và âm thanh vang trời từ nắm đấm của Theodore.


BÙM!


Đó là một thành viên của Ủy ban Kỷ luật…


BÙM!


Cùng nhóm với Arthur…


BÙMM!


Một cái hố hình thành dưới chân Theodore khi sàn đá cẩm thạch xung quanh anh tiếp tục vụn vữ và lõm xuống dưới áp lực của anh. Trong khi anh tiếp tục đấm vào hàng rào, máu bắt đầu chảy dài trên cánh tay của Theodore bởi những vết thương được gây ra từ chính sức mạnh của anh. Mặc dù vậy, sự cuồng nộ không hề suy giảm khi ánh mắt lạnh như băng của anh không bảo giờ rời khỏi kẻ đeo mặt nạ.


“CÚT RA ĐÂY VÀ ĐÁNH NHAU VỚI TAO ĐI, THẰNG HÈN!” Theodore gầm lên, sự loạn trí che khuất ánh nhìn của anh.


Đột nhiên, tiếng cười của kẻ đeo mặt nạ dừng lại và hắn bỏ mặt nạ ra. Mặt hắn dài và sắc nhọn, làn da sáng lên một màu xám. Mặc dù hắn sở hữu tất cả những nét sắc sảo và hấp dẫn mà mọi phụ nữ đều muốn thấy ở người tình của mình, thật khó để bỏ qua sư điên rồ, gần như loạn thần như thể được khắc trên khuôn mặt đó vậy. Hắn nhăn nhó nghiêng đầu sang một bên, như thể hắn đang bối rối trước câu nói cuối cùng của Theodore.


“Hèn? Tao á?” Kẻ đeo mặt nạ bắt đầu lại gần Theodore với sự kiêu ngạo dễ thấy ở những kẻ biết rằng cả thế giới chỉ nằm trong lòng bàn tay hắn, mỗi bước chân của hắn như đang nện xuống tâm trí của những người xung quanh.


“Đúng, mày đó! Đừng trốn chui trốn lủi sau cái hàng rào này nữa và đấm nhau với tao này!” Theodore gầm lại, máu tiếp tục chảy ra từ cánh tay đã gãy của anh.


“Thằng hèn? Tao? Draneeve dũng mãnh và được tái sinh này… trốn chui trốn lủi?” Kẻ tự xưng là Draneeve xuất hiện trước mặt Theodore chỉ trong một cái nháy mắt. Theodore thậm chí còn không thể phản ứng khi Draneeve kéo anh ta vào hàng rào. Hắn ném thành viên Ủy ban Kỷ luật lên bục một cách dễ dàng.


Mất cảnh giác, Theodore tiếp đất một cách không tao nhã cho lắm bằng lưng của mình, trước khi quỳ gối trước sự khó khăn trong việc dồn trọng lượng lên đôi tay tê liệt của mình.


Một lần nữa, Draneeve chỉ trong chớp mắt, với tốc độ kinh hoàng của mình, đột ngột lại gần và ngồi xổm đối diện Theodore. “Sao mày không đánh tao luôn đi?” Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt của kẻ với tóc đỏ.


Với một tiếng hét tuyệt vọng, Theodore nhảy lên, nhấc chân thực hiện một cú đá ngược về phía vai của Draneeve.


ẦM!


Bục đứng vỡ vụn và ngập trong bụi mù. Rõ ràng Theodore đã cường hóa đủ mana vào chân anh để có thể phá hủy cả một tòa nhà.


Có một vài lời cổ vũ từ các học viên trong khi chúng tôi đứng chờ đám mây bụi mù tan đi. Tôi cũng mong rằng đòn tấn công đủ mạnh để có thể ăn mừng, nhưng tôi biết nó sẽ không dễ như vậy.


Một tiếng hét đau đớn vang lên giữa đám bụi mờ khiến những tiếng reo hò gần như vụt tắt. Ngay khi bụi mờ đi, chúng tôi có thể thấy điều gì thật sự xảy ra, nhưng không ai trong chúng tôi có thể tin được. Theodore là một deviant, người có thể sử dụng ma thuật khống chế trọng lực, không còn là điều mới lạ với mọi người.



Bục đứng vỡ vụn như thủy tinh chứng rỏ Theodore không hề nương tay trong đòn tấn công của mình, nhưng điều chúng tôi thấy là chân Theodore vẫn đang đặt trên vai của Draneeve. Chỉ có điều, Draneeve vẫn ổn, còn chân Theodore đã gãy đôi.


Chúng tôi, tất cả đứng đó, với cái miệng há hốc. Ngay cả các giáo sự cũng hoảng hồn trước sự khác biệt rõ ràng trong trình độ giữa hai người. Đòn tấn công của Theodore thậm chí sẽ khiến bất kì giáo sư nào phải làm mọi cách để né tránh, nhưng kẻ lạ mặt này dám đỡ trực diện cả đòn đó.


“Thôi nào! Draneeve vĩ đại đâu còn trốn tránh nữa. Hãy đánh nhau nào!” Nụ cười không bao giờ tắt trên khuôn mặt của hắn, ngay cả khi hắn đá văng Theodore như một con búp bê rách.


“Tao đang đánh nhau với mày như mày muốn đây? Sao vậy?” Draneeve nghiêng đầu trong sự bối rối giả tạo đầy mỉa mai, tiếp tục đánh Theodore trong sự kinh ngạc của mọi người. Khuôn mặt của anh ấy giờ thậm chí không còn có thể nhận ra nổi, nó chỉ còn là một đống bầy nhầy hỗn độn giữa máu và thịt nát. Chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì… ngoài nhìn bạn học của chúng tôi bị tra tấn.


“…ằng …ồn” Theodore bập bõm trước khi nôn ra máu.


“Hmm? Gì cơ?” Draneeve đá mạnh về phía anh, đi kèm với một tiếng crack của xương gãy.


Cố nhấc cái đầu nát bét của mình lên, Theodore nhìn thẳng vào mắt kẻ tấn công với cái nhìn hận thù và khinh bỉ trước khi anh nhổ máu xuống chân Draneeve.


Tôi có thể thấy những đường gân nổi lên trán của Draneeve, nhưng hắn ta chỉ đơn giản hít một hơi thật sâu khi lướt ngón tay qua mái tóc đỏ, nhìn xuống đống hỗn độn đẫm máu dưới chân, thứ giống như một con côn trùng bị nghiền nát.


“Tao thấy mày vẫn còn một chút ý chí chiến đấu đấy nhỉ! Hmm… thật tệ, mày trông có vẻ đang hấp hối vì mất máu đấy. Để tao giúp mày.”


“GAAAAAHHH” Tiếng thét chói tay đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy khi Theodore bị đốt cháy trong một ngọn lửa đỏ thẫm chỉ bằng một cái búng tay của Draneeve. Đó là tất cả những gì hắn làm… búng tay.


Hắn búng tay lần nữa, dập tắt ngọn lửa, để lại một đống hỗn độn nghi ngút khói.


Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng tay mình đang nhuốm máu bởi những móng tay đang hằn sau trong lòng bàn tay. Tôi thật vô dụng. Kể cả nếu tôi cố gắng phá vỡ rào chắn này và thành công, điều gì sẽ đảm bảo rằng tôi sẽ không có kết cục như Theodore?
“Pfft! Thấy chưa! Tao đã giúp nó! Nó không còn chảy máu nữa phải không? PUAHAHAAHAHA!” Tiếng cười khàn khan của hắn lấp đầy bầu không khí nặng nề trong khi hắn bắt đầu vỗ tay vui sướng.


Không thấy ai cười theo, hắn chỉ lắc đầu. “Thật đáng thương, các người chả có khiếu hài hước gì cả. Bình tĩnh đi, tao sẽ để hắn ta sống, ít nhất là bây giờ.”


Tôi rời mắt khỏi cơ thể tàn khốc của Theodore để thấy Curtis bị giữ lại bởi các thành viên khác của Ủy ban Kỷ luật. Miệng anh bị che lại bởi Claire, người cũng đang tràn ngập nước mặt trên khuôn mặt đau khổ. Công chúa Priscilla cố gắng giữ tay anh trai lại với khuôn mặt cúi gằm khiến tôi không thể thấy biểu cảm của cô. Tôi không thấy cậu elf đó, Feyrith, và thành viên còn lại, kẻ bí ẩn với đôi mắt híp. Tôi nghĩ tên anh ta là Kai thì phải…


“NGAY BÂY GIỜ! Ta xin lỗi cho sự chậm trễ! Không còn gì cản trở nữa, chúng ta sẽ tiến vào sự kiện chính của buổi lễ! Các anh em, mang chúng ra!”


Ngay khi Draneeve vẫy tay như một nhạc trưởng, những con thú mana cựa quậy và ngồi thẳng lên, và một hàng người mặc áo mũ trùm đầu, bước ra từ tháp chuông, mỗi người kéo theo một học viên.


Đó là khi tôi thấy cô ấy, và tâm trí tôi dường như sững lại.


Tôi cảm giác như mình đang chới với trong một bể xi-rô dày đặc khi tay tôi phải bám vào rào chắn để giữ thăng bằng. Tôi khụy xuống và nhìn chằm chằm về phía trước, bàng hoàng.


Bị lôi tóc kéo lê dưới sàn, khuôn mặt bầm dập thâm tím, quần áo là một mớ hỗn độn rách nát…


Đó là Tessia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện