GÓC NHÌN CỦA CYNTHIA GOODSKY:
Hội Đồng đã giao những tấm thẻ tên bằng Adamantine được khắc kí tự đầu tiên của chủ nhân nó cho Six Lances. Thật ra thì ý tưởng này ban đầu được cả sáu người bọn họ nghĩ ra.
Khi bọn họ yêu cầu thứ này, bọn họ giải thích với Hội Đồng rằng bọn họ cần nó phải được làm từ một vật liệu không thể bị phá hủy, để nếu mà gặp trường hợp mà họ bị tan xác thì cái thẻ tên sẽ vẫn còn nguyên và có thể dùng để nhận dạng họ. Và nó cũng là một thứ để luôn luôn nhắc nhở bọn họ rằng: bọn họ có thể chết bất kì lúc nào.
Trái ngược với cách suy nghĩ tiêu cực của các Six Lances, tôi lại nhớ rằng Hội Đồng thường đùa rằng không biết trên đời này có thế lực nào mà đủ sức để phá hủy cơ thể họ đến mức không thể nhận ra không. Và tôi cũng nhớ là tôi cũng cười hùa theo họ, ngay cả khi tôi đã biết…
Ngay cả khi tôi đã biết rằng… có một thế lực dư sức quét sạch các Lances khỏi bề mặt hành tinh này.
Nhưng tại sao… tại sao tôi lại thấy cái thẻ tên này sớm đến thế này. Quá sớm. Đáng ra bọn họ không hề hành động sớm đến vậy. Tôi đã ước tính rằng cần phải ít nhất 15 năm nữa họ mới bắt đầu hành động mà.
Tôi tưởng là tôi vẫn còn thời gian.
Tôi tưởng là chúng ta vẫn còn thời gian…
“Hiệu Trưởng?” Giọng nói lo lắng của Arthur làm tôi chú tâm trở lại.
“À vâng… Arthur, cậu có phiền nếu ta giữ thứ này không? Ta tin rằng Hội Đồng sẽ muốn có lại thứ này.” Tôi nói một cách cẩn trọng và từ tốn để không làm Arthur nghi ngờ thêm. Cậu nhóc này sắc sảo đến mức nguy hiểm.
“Mọi thứ đang dần thay đổi rồi phải không.” Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng qua cách nói chuyện của Arthur, nó nghe như một lời buộc tội vậy.
Liệu có thông minh không khi tôi nói cho Arthur toàn bộ sự việc chuyện? Hay là, có thể cậu ta đã biết gì đó rồi?
“Đúng thế, nhưng cậu không cần phải lo lắng gì cả. Ít nhất thì vẫn chưa.” Tôi biết nụ cười và những lời nói dịu dàng kia vẫn không đủ với cậu ta.
“Arthur, có thể cậu hay quên - thật chứ đôi lúc ta cũng hay quên - rằng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi; một đứa trẻ mạnh mẽ với tiềm năng vô tận, thì sau cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hãy để những người lớn bọn ta gánh vác gánh nặng hiện tại. Thời điểm của cậu rồi sẽ đến thôi, dù cho cậu có muốn hay là không.” Khi tôi nói vậy, tôi nhận ra có lẽ thông điệp này là dành cho tôi hơn là cho Arthur.
Đúng, Arthur vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thật không công bằng khi để cậu ta dính vào đống lộn xộn này khi vẫn nhỏ như thế… nhưng nếu cậu ta đã biết…
“Liệu cậu có… thấy thứ mà Alea đã phải chống lại không?” Tôi lựa lời cẩn thận để hỏi mà không làm lộ bất kì điều gì.
“Không, cháu không thấy.” Một câu trả lời đầy tự tin, nhưng vì lý do gì đó, câu trả lời của cậu ta khiến tôi khá băn khoăn.
Tuy nhiên, nghi ngờ một đứa trẻ cũng chẳng có tác dụng gì. Dù gì thì cậu ta cũng không có ích lợi gì khi che giấu bất kì việc gì với tôi.
Tuy vậy… Tôi rất mừng là dường như cậu ấy vẫn chưa biết.
“Được rồi… chuyện này tới đây thôi. Cậu chắc cũng đang lo lắng về những người khác nhỉ.” Tôi mỉm cười nhẹ nhõm nói.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Câu trả lời của Hiệu Trưởng khiến tôi cảm thấy rất bất an. Bà ấy như thể… rất nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của tôi.
“Đúng rồi, mọi người sao cả rồi?” Cuối cùng, tôi quyết định chuyển chủ đề. Chẳng tốt gì khi nghi ngờ mọi người xung quanh tôi. Tôi sẽ cho là bà ấy giữ bí mật vì lợi ích của bản thân tôi.
“Có thể cậu đã biết rồi, những học viên khác đều không bị chấn thương nghiêm trọng. Bọn ta đã đưa chúng đến trạm xá để được chăm sóc kĩ càng và may mắn thay, hầu như tất cả bọn họ đều có thể đến trường hôm nay. Giáo sư Glory là người bị thương nặng nhất, nhưng cô ấy từ chối điều trị cho đến khi toàn bộ học viên của mình được chữa trước. Ta còn nghe là cô mọi ấy còn thậm chí ghé qua gia đình của cậu để thông báo về sự mất tích của cậu sau khi mọi người trở về.” Hiệu Trưởng Goodsky cười khúc khích.
“Thật tốt quá… Vậy còn Tess thì sao rồi?” Tôi hỏi thêm.
Khuôn mặt của hiệu trưởng Goodsky nhăn một tý và bà ấy có biểu hiện do dự.
“Tess… Tess vẫn ổn,” Bà ấy trả lời. Tôi có thể thấy bà ấy đã phải rất thận trọng trong lời nói của mình.
“Chính xác thì ý bà là sao?” Tôi nhướng mày hỏi, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Có một vài… rắc rối… trong giai đoạn đồng hóa cuối cùng. Virion đang chăm sóc Tess, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy.” Giọng bà ấy trở nên nhỏ nhẹ hơn.
“Rắc rối?” Tôi lên giọng hỏi, và lần này tôi khó có thể kiềm chế được sự bình tĩnh của mình.
“Cậu cần phải hiểu là giai đoạn cuối cùng của quá trình đồng hóa là lúc mà ý chí thú sẽ chống trả quyết liệt nhất. Ngay bây giờ, Tessia và con Elderwood Guardian đang giành giật quyền điều khiển. Và cho đến giờ thì vẫn chưa có bất kì trường hợp nào mà người nhận ý chí thú lại bất tỉnh lâu đến như vậy. Dựa theo những suy đoán của chúng ta, có vẻ như có gì đó không ổn với Ý chí thú mà cậu cho Tessia, Arthur.” Bà Goodsky trả lời một cách thành thật.
‘Cái gì cơ… Đây là lỗi của tôi ư? Tôi đã khiến cho Tess gặp nguy hiểm…?’ Những dòng suy nghĩ tiêu cực lóe lên trong đầu tôi khi tôi cố tìm ra lời giải đáp cho việc này.
Có gì đó lạ với con Elderwood ư? Vậy đó là gì? Ừ thì đúng là nó có mạnh đấy, nhưng nó có mạnh hơn những con thú mana hạng S khác không? Tôi không thể biết bởi vì đó là lần đầu tôi chiến đấu với một con quái mana hạng S.
Không lẽ…?
Tâm trí tôi ngay lập tức nhớ về lúc còn ở dưới hầm ngục, chính xác hơn là về những gì mà Alea đã nói với tôi. Cô ấy có nhắc đến một con quỷ sừng đen đang khiến cho các con thú mana đột biến và trở nên mạnh hơn.
Là do hắn ta ư? Không lẽ tôi đã đưa cho Tess một lõi thú bị đột biến? Không, việc đó là bất khả thi. Tôi nhớ là Alea đã có nói rằng cái lõi thú của con rắn mà cô ấy đánh bại đã biến mất một cách bí ẩn. Nếu vậy thì tại sao lõi của con Elderwood Guardian lại không biến mất?
“Arthur? Cậu ổn đấy chứ?” Giọng nói đầy lo âu của Hiệu Trưởng Goodsky kéo tôi trở về từ đống suy nghĩ dường như vô tận của tôi.
“À không sao, cháu chỉ đang suy nghĩ vài thứ…” Tôi ngước lên nhìn quan cảnh ban đêm trong thành phố.
“Dù gì thì, Virion đang chăm sóc Tessia trong phòng huấn luyện của cậu đấy. Cậu có muốn ghé qua chỗ bọn họ để xem qua tình hình không?” Hiệu Trưởng Goodsky mỉm cười như để trấn an tôi.
“Được rồi, cháu sẽ ghé qua thử.” Tôi mỉm cười trả lời
“Umm… vậy thì đi đi, ngay cả ta cũng không biết được tình hình trong đó ra sao. Virion không cho phép bất kì ai vào, nhưng ta nghĩ cậu sẽ là ngoại lệ đấy. Ta cần phải đến chỗ Hội Đồng để thông báo cho họ chuyện này.” Hiệu Trưởng Goodsky đột nhiên trông già đi nhiều hơn khi bà ấy nhắc đến Hội Đồng.
“Liệu có ổn không khi ông nội Virion không có mặt ở phiên họp Hội Đồng?” Tôi hỏi.
Hiệu Trưởng Goodsky lắc đầu trước khi trả lời, “Virion sẽ không thèm để tâm đến bất kì chuyện gì khác khi đứa cháu gái cưng của ông ấy hiện đang bất tỉnh. Hơn nữa, việc ông ấy ở bên cạnh Tessia chính là động lực duy nhất mà Alduin và Merial có để họ tiếp tục công việc của họ ở chỗ của Hội Đồng.”
“Hiểu rồi. Được, cháu sẽ giúp bà cập nhật đầy đủ tin tức.” Tôi đi ra cửa.
“Mối lo ngại duy nhất của ta là có vẻ cậu đã dính líu vào chuyện này sâu hơn cậu nghĩ nhiều…” Hiệu trưởng Goodsky thở dài một hơi trước khi ngọn gió bao trùm bà ấy và bà ấy biến mất.
__________________________________________________
Trong khi tôi đang dùng thang máy để đi xuống, Sylvie bắt đầu tỉnh dậy từ giấc ngủ.
‘Con cảm thấy Mama đang ở gần đây.’
Tôi đi từ từ đến căn phòng tập luyện mà tôi có đặc quyền sử dụng, những bước chân của tôi có vẻ rất nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi không biết phải phản ứng ra sao nếu Tess bị thương. Lý do duy nhất mà tôi nghĩ rằng không cần thiết phải ghé thăm những người khác vì tôi cho là mọi người vẫn ổn cả.
‘Con nói là con cảm thấy Mama!’ Sylvie gõ vào đầu tôi bằng cái chân của nó.
“Ta biết!” Tôi đẩy cái chân của nó ra trước khi nhìn chăm chú vào cánh cửa khổng lồ kia đang gần lại.
“Ây da.” Lớp da dưới cái nhẫn không gian của tôi bỗng nhiên nhói lên, như thể có thứ gì đó bên trong muốn ra ngoài.
Tôi lờ nó đi, vì giờ đây tôi có vấn đề cấp bách hơn, tôi đặt hai lòng bàn tay mình lên cửa và mở nó ra.
“FWOOOOOM”
Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng sát khí dữ dội cuộn trào ra ngoài như thể muốn đe dọa tôi. Luồn sát khí này tựa như hàng ngàn lưỡi gai cuộn chặt lấy khắp cơ thể tôi.
“KẺ NÀO D… ARTHUR?” Giữa luồng sát khí ấy, tôi nghe thấy tiếng của ông nội Virion vang lên.
“Ừ, là cháu đây, ông nội! Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?” Tôi hét lên để lấn át cái áp lực nặng nề như sóng biển vỗ vào vách đá.
“Ta thật khá mừng khi cậu còn sống đấy nhóc. Ta bắt đầu thấy cậu sống dai như gián cũng có ích một chút đấy, HAHA! Đến đây, ta cần cậu giúp việc này!” Vẫn còn bối rối, tôi đành phải lơ đi cách so sánh quái đản của ông nội Virion và đi đến chỗ ông ấy. Luồng khí ban nãy trở nên dữ dội hơn nhiều, và tôi có thể cảm thấy da mình bắt đầu trầy xước và xuất hiện những vết cắt nhỏ trên quần áo tôi.
Tôi vận mana lên để bảo vệ cả tôi lẫn Sylvie, tôi mày mò đến nguồn gốc phát ra luồng khí đó bằng cách đi đến chỗ ông nội Virion đang ở; mỗi bước đi như tôi đang bị một bức tường cứng cáp đẩy lui.
“Cái quái gì… Tess?!” Khi tôi đến gần hơn, tôi khó có thể nhận ra người đang nằm trước mặt ông nội lại là nguồn phát ra luồn khí dữ dội này.
Cuối cùng tôi cũng đến được chỗ ông nội Virion, tôi nhăn nhó vì cơn đau xé thịt của chiếc nhẫn không gian đang ngày càng đau hơn. Ông nội cũng không trong tình trạng tốt nhất; khuôn mặt ông ấy tái nhợt và đầm đìa nước khi ông ấy cố gắng hết sức để kiềm chế làn sóng khí dữ toát ra từ Tess, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ.
Tôi đến gần hơn và những gì tôi thấy trước mắt khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Những đống dây leo hoàn toàn bao trùm hết người mà tôi cho là Tessia. Luồng sát khí tăm tối ban nãy khiến đã tôi khó lòng nhận ra, nhưng giờ thì tôi đã biết.
“Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhóc? Ta nghĩ ta đã phải kiềm chế cơn khí tức điên cuồng này vài ngày kể từ khi con bé trở về từ hầm ngục.” Ông ấy cười một cách yếu ớt.
“Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy, ông nội?” Tôi nhớ là chuyện này không hề xảy ra khi tôi đồng hóa với ý chí rồng của Sylvia.
“Nói thật, ta cũng không rõ nữa. Thường thì, mục đích của việc đồng hóa là để giúp cho cơ thể vật chú có thể dần dần thích nghi và điều khiển sức mạnh của ý chí thú. Nhưng trong trường hợp này thì có vẻ ngược lại. Ta bắt đầu lo là ý chí thú đang cố gắng chiếm lấy cơ thể của Tess.” Giọng nói đầy lo lắng của ông nội Virion vang lên một cách khổ sở.
“Có thể như thế sao? Sao cháu chưa hề nghe bất kì việc gì như thế xảy ra trước nay?!” Tôi nhăn mày khi nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất. Tôi bắt đầu nhớ đến con thú mana bị những con quỷ sừng đen làm cho đột biến.
“Ta cũng không rõ lắm nhóc… Ta có cảm giác là con Elderwood mà cậu đánh bại có thể đã bị… đột biến.” Giọng nói khàn đặc của Virion ám chỉ rằng ông ấy đã đạt đến giới hạn rồi.
Tôi đã sẵn sàng để thế chỗ ông nội Virion, lờ đi cơn đau cháy da thịt càng ngày càng mạnh từ chiếc nhẫn.
Nó xảy ra trước khi tôi có thể đặt tay lên cái “kén” mà Tess đang nằm ở trong.
Tôi ngay lập tức nhận ra tiếng da thịt bị cắt xẻ khi tôi vô thức di chuyển cơ thể mình với hy vọng né nó kịp thời.
“KYU!!!” ‘PAPA!’ “OII, ARTHUR!”
Giọng của Sylvie và Virion nghe mờ dần đi qua tiếng đập của màng nhĩ tôi.
Hội Đồng đã giao những tấm thẻ tên bằng Adamantine được khắc kí tự đầu tiên của chủ nhân nó cho Six Lances. Thật ra thì ý tưởng này ban đầu được cả sáu người bọn họ nghĩ ra.
Khi bọn họ yêu cầu thứ này, bọn họ giải thích với Hội Đồng rằng bọn họ cần nó phải được làm từ một vật liệu không thể bị phá hủy, để nếu mà gặp trường hợp mà họ bị tan xác thì cái thẻ tên sẽ vẫn còn nguyên và có thể dùng để nhận dạng họ. Và nó cũng là một thứ để luôn luôn nhắc nhở bọn họ rằng: bọn họ có thể chết bất kì lúc nào.
Trái ngược với cách suy nghĩ tiêu cực của các Six Lances, tôi lại nhớ rằng Hội Đồng thường đùa rằng không biết trên đời này có thế lực nào mà đủ sức để phá hủy cơ thể họ đến mức không thể nhận ra không. Và tôi cũng nhớ là tôi cũng cười hùa theo họ, ngay cả khi tôi đã biết…
Ngay cả khi tôi đã biết rằng… có một thế lực dư sức quét sạch các Lances khỏi bề mặt hành tinh này.
Nhưng tại sao… tại sao tôi lại thấy cái thẻ tên này sớm đến thế này. Quá sớm. Đáng ra bọn họ không hề hành động sớm đến vậy. Tôi đã ước tính rằng cần phải ít nhất 15 năm nữa họ mới bắt đầu hành động mà.
Tôi tưởng là tôi vẫn còn thời gian.
Tôi tưởng là chúng ta vẫn còn thời gian…
“Hiệu Trưởng?” Giọng nói lo lắng của Arthur làm tôi chú tâm trở lại.
“À vâng… Arthur, cậu có phiền nếu ta giữ thứ này không? Ta tin rằng Hội Đồng sẽ muốn có lại thứ này.” Tôi nói một cách cẩn trọng và từ tốn để không làm Arthur nghi ngờ thêm. Cậu nhóc này sắc sảo đến mức nguy hiểm.
“Mọi thứ đang dần thay đổi rồi phải không.” Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng qua cách nói chuyện của Arthur, nó nghe như một lời buộc tội vậy.
Liệu có thông minh không khi tôi nói cho Arthur toàn bộ sự việc chuyện? Hay là, có thể cậu ta đã biết gì đó rồi?
“Đúng thế, nhưng cậu không cần phải lo lắng gì cả. Ít nhất thì vẫn chưa.” Tôi biết nụ cười và những lời nói dịu dàng kia vẫn không đủ với cậu ta.
“Arthur, có thể cậu hay quên - thật chứ đôi lúc ta cũng hay quên - rằng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi; một đứa trẻ mạnh mẽ với tiềm năng vô tận, thì sau cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hãy để những người lớn bọn ta gánh vác gánh nặng hiện tại. Thời điểm của cậu rồi sẽ đến thôi, dù cho cậu có muốn hay là không.” Khi tôi nói vậy, tôi nhận ra có lẽ thông điệp này là dành cho tôi hơn là cho Arthur.
Đúng, Arthur vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thật không công bằng khi để cậu ta dính vào đống lộn xộn này khi vẫn nhỏ như thế… nhưng nếu cậu ta đã biết…
“Liệu cậu có… thấy thứ mà Alea đã phải chống lại không?” Tôi lựa lời cẩn thận để hỏi mà không làm lộ bất kì điều gì.
“Không, cháu không thấy.” Một câu trả lời đầy tự tin, nhưng vì lý do gì đó, câu trả lời của cậu ta khiến tôi khá băn khoăn.
Tuy nhiên, nghi ngờ một đứa trẻ cũng chẳng có tác dụng gì. Dù gì thì cậu ta cũng không có ích lợi gì khi che giấu bất kì việc gì với tôi.
Tuy vậy… Tôi rất mừng là dường như cậu ấy vẫn chưa biết.
“Được rồi… chuyện này tới đây thôi. Cậu chắc cũng đang lo lắng về những người khác nhỉ.” Tôi mỉm cười nhẹ nhõm nói.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Câu trả lời của Hiệu Trưởng khiến tôi cảm thấy rất bất an. Bà ấy như thể… rất nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của tôi.
“Đúng rồi, mọi người sao cả rồi?” Cuối cùng, tôi quyết định chuyển chủ đề. Chẳng tốt gì khi nghi ngờ mọi người xung quanh tôi. Tôi sẽ cho là bà ấy giữ bí mật vì lợi ích của bản thân tôi.
“Có thể cậu đã biết rồi, những học viên khác đều không bị chấn thương nghiêm trọng. Bọn ta đã đưa chúng đến trạm xá để được chăm sóc kĩ càng và may mắn thay, hầu như tất cả bọn họ đều có thể đến trường hôm nay. Giáo sư Glory là người bị thương nặng nhất, nhưng cô ấy từ chối điều trị cho đến khi toàn bộ học viên của mình được chữa trước. Ta còn nghe là cô mọi ấy còn thậm chí ghé qua gia đình của cậu để thông báo về sự mất tích của cậu sau khi mọi người trở về.” Hiệu Trưởng Goodsky cười khúc khích.
“Thật tốt quá… Vậy còn Tess thì sao rồi?” Tôi hỏi thêm.
Khuôn mặt của hiệu trưởng Goodsky nhăn một tý và bà ấy có biểu hiện do dự.
“Tess… Tess vẫn ổn,” Bà ấy trả lời. Tôi có thể thấy bà ấy đã phải rất thận trọng trong lời nói của mình.
“Chính xác thì ý bà là sao?” Tôi nhướng mày hỏi, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Có một vài… rắc rối… trong giai đoạn đồng hóa cuối cùng. Virion đang chăm sóc Tess, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy.” Giọng bà ấy trở nên nhỏ nhẹ hơn.
“Rắc rối?” Tôi lên giọng hỏi, và lần này tôi khó có thể kiềm chế được sự bình tĩnh của mình.
“Cậu cần phải hiểu là giai đoạn cuối cùng của quá trình đồng hóa là lúc mà ý chí thú sẽ chống trả quyết liệt nhất. Ngay bây giờ, Tessia và con Elderwood Guardian đang giành giật quyền điều khiển. Và cho đến giờ thì vẫn chưa có bất kì trường hợp nào mà người nhận ý chí thú lại bất tỉnh lâu đến như vậy. Dựa theo những suy đoán của chúng ta, có vẻ như có gì đó không ổn với Ý chí thú mà cậu cho Tessia, Arthur.” Bà Goodsky trả lời một cách thành thật.
‘Cái gì cơ… Đây là lỗi của tôi ư? Tôi đã khiến cho Tess gặp nguy hiểm…?’ Những dòng suy nghĩ tiêu cực lóe lên trong đầu tôi khi tôi cố tìm ra lời giải đáp cho việc này.
Có gì đó lạ với con Elderwood ư? Vậy đó là gì? Ừ thì đúng là nó có mạnh đấy, nhưng nó có mạnh hơn những con thú mana hạng S khác không? Tôi không thể biết bởi vì đó là lần đầu tôi chiến đấu với một con quái mana hạng S.
Không lẽ…?
Tâm trí tôi ngay lập tức nhớ về lúc còn ở dưới hầm ngục, chính xác hơn là về những gì mà Alea đã nói với tôi. Cô ấy có nhắc đến một con quỷ sừng đen đang khiến cho các con thú mana đột biến và trở nên mạnh hơn.
Là do hắn ta ư? Không lẽ tôi đã đưa cho Tess một lõi thú bị đột biến? Không, việc đó là bất khả thi. Tôi nhớ là Alea đã có nói rằng cái lõi thú của con rắn mà cô ấy đánh bại đã biến mất một cách bí ẩn. Nếu vậy thì tại sao lõi của con Elderwood Guardian lại không biến mất?
“Arthur? Cậu ổn đấy chứ?” Giọng nói đầy lo âu của Hiệu Trưởng Goodsky kéo tôi trở về từ đống suy nghĩ dường như vô tận của tôi.
“À không sao, cháu chỉ đang suy nghĩ vài thứ…” Tôi ngước lên nhìn quan cảnh ban đêm trong thành phố.
“Dù gì thì, Virion đang chăm sóc Tessia trong phòng huấn luyện của cậu đấy. Cậu có muốn ghé qua chỗ bọn họ để xem qua tình hình không?” Hiệu Trưởng Goodsky mỉm cười như để trấn an tôi.
“Được rồi, cháu sẽ ghé qua thử.” Tôi mỉm cười trả lời
“Umm… vậy thì đi đi, ngay cả ta cũng không biết được tình hình trong đó ra sao. Virion không cho phép bất kì ai vào, nhưng ta nghĩ cậu sẽ là ngoại lệ đấy. Ta cần phải đến chỗ Hội Đồng để thông báo cho họ chuyện này.” Hiệu Trưởng Goodsky đột nhiên trông già đi nhiều hơn khi bà ấy nhắc đến Hội Đồng.
“Liệu có ổn không khi ông nội Virion không có mặt ở phiên họp Hội Đồng?” Tôi hỏi.
Hiệu Trưởng Goodsky lắc đầu trước khi trả lời, “Virion sẽ không thèm để tâm đến bất kì chuyện gì khác khi đứa cháu gái cưng của ông ấy hiện đang bất tỉnh. Hơn nữa, việc ông ấy ở bên cạnh Tessia chính là động lực duy nhất mà Alduin và Merial có để họ tiếp tục công việc của họ ở chỗ của Hội Đồng.”
“Hiểu rồi. Được, cháu sẽ giúp bà cập nhật đầy đủ tin tức.” Tôi đi ra cửa.
“Mối lo ngại duy nhất của ta là có vẻ cậu đã dính líu vào chuyện này sâu hơn cậu nghĩ nhiều…” Hiệu trưởng Goodsky thở dài một hơi trước khi ngọn gió bao trùm bà ấy và bà ấy biến mất.
__________________________________________________
Trong khi tôi đang dùng thang máy để đi xuống, Sylvie bắt đầu tỉnh dậy từ giấc ngủ.
‘Con cảm thấy Mama đang ở gần đây.’
Tôi đi từ từ đến căn phòng tập luyện mà tôi có đặc quyền sử dụng, những bước chân của tôi có vẻ rất nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi không biết phải phản ứng ra sao nếu Tess bị thương. Lý do duy nhất mà tôi nghĩ rằng không cần thiết phải ghé thăm những người khác vì tôi cho là mọi người vẫn ổn cả.
‘Con nói là con cảm thấy Mama!’ Sylvie gõ vào đầu tôi bằng cái chân của nó.
“Ta biết!” Tôi đẩy cái chân của nó ra trước khi nhìn chăm chú vào cánh cửa khổng lồ kia đang gần lại.
“Ây da.” Lớp da dưới cái nhẫn không gian của tôi bỗng nhiên nhói lên, như thể có thứ gì đó bên trong muốn ra ngoài.
Tôi lờ nó đi, vì giờ đây tôi có vấn đề cấp bách hơn, tôi đặt hai lòng bàn tay mình lên cửa và mở nó ra.
“FWOOOOOM”
Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng sát khí dữ dội cuộn trào ra ngoài như thể muốn đe dọa tôi. Luồn sát khí này tựa như hàng ngàn lưỡi gai cuộn chặt lấy khắp cơ thể tôi.
“KẺ NÀO D… ARTHUR?” Giữa luồng sát khí ấy, tôi nghe thấy tiếng của ông nội Virion vang lên.
“Ừ, là cháu đây, ông nội! Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?” Tôi hét lên để lấn át cái áp lực nặng nề như sóng biển vỗ vào vách đá.
“Ta thật khá mừng khi cậu còn sống đấy nhóc. Ta bắt đầu thấy cậu sống dai như gián cũng có ích một chút đấy, HAHA! Đến đây, ta cần cậu giúp việc này!” Vẫn còn bối rối, tôi đành phải lơ đi cách so sánh quái đản của ông nội Virion và đi đến chỗ ông ấy. Luồng khí ban nãy trở nên dữ dội hơn nhiều, và tôi có thể cảm thấy da mình bắt đầu trầy xước và xuất hiện những vết cắt nhỏ trên quần áo tôi.
Tôi vận mana lên để bảo vệ cả tôi lẫn Sylvie, tôi mày mò đến nguồn gốc phát ra luồng khí đó bằng cách đi đến chỗ ông nội Virion đang ở; mỗi bước đi như tôi đang bị một bức tường cứng cáp đẩy lui.
“Cái quái gì… Tess?!” Khi tôi đến gần hơn, tôi khó có thể nhận ra người đang nằm trước mặt ông nội lại là nguồn phát ra luồn khí dữ dội này.
Cuối cùng tôi cũng đến được chỗ ông nội Virion, tôi nhăn nhó vì cơn đau xé thịt của chiếc nhẫn không gian đang ngày càng đau hơn. Ông nội cũng không trong tình trạng tốt nhất; khuôn mặt ông ấy tái nhợt và đầm đìa nước khi ông ấy cố gắng hết sức để kiềm chế làn sóng khí dữ toát ra từ Tess, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ.
Tôi đến gần hơn và những gì tôi thấy trước mắt khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Những đống dây leo hoàn toàn bao trùm hết người mà tôi cho là Tessia. Luồng sát khí tăm tối ban nãy khiến đã tôi khó lòng nhận ra, nhưng giờ thì tôi đã biết.
“Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhóc? Ta nghĩ ta đã phải kiềm chế cơn khí tức điên cuồng này vài ngày kể từ khi con bé trở về từ hầm ngục.” Ông ấy cười một cách yếu ớt.
“Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy, ông nội?” Tôi nhớ là chuyện này không hề xảy ra khi tôi đồng hóa với ý chí rồng của Sylvia.
“Nói thật, ta cũng không rõ nữa. Thường thì, mục đích của việc đồng hóa là để giúp cho cơ thể vật chú có thể dần dần thích nghi và điều khiển sức mạnh của ý chí thú. Nhưng trong trường hợp này thì có vẻ ngược lại. Ta bắt đầu lo là ý chí thú đang cố gắng chiếm lấy cơ thể của Tess.” Giọng nói đầy lo lắng của ông nội Virion vang lên một cách khổ sở.
“Có thể như thế sao? Sao cháu chưa hề nghe bất kì việc gì như thế xảy ra trước nay?!” Tôi nhăn mày khi nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất. Tôi bắt đầu nhớ đến con thú mana bị những con quỷ sừng đen làm cho đột biến.
“Ta cũng không rõ lắm nhóc… Ta có cảm giác là con Elderwood mà cậu đánh bại có thể đã bị… đột biến.” Giọng nói khàn đặc của Virion ám chỉ rằng ông ấy đã đạt đến giới hạn rồi.
Tôi đã sẵn sàng để thế chỗ ông nội Virion, lờ đi cơn đau cháy da thịt càng ngày càng mạnh từ chiếc nhẫn.
Nó xảy ra trước khi tôi có thể đặt tay lên cái “kén” mà Tess đang nằm ở trong.
Tôi ngay lập tức nhận ra tiếng da thịt bị cắt xẻ khi tôi vô thức di chuyển cơ thể mình với hy vọng né nó kịp thời.
“KYU!!!” ‘PAPA!’ “OII, ARTHUR!”
Giọng của Sylvie và Virion nghe mờ dần đi qua tiếng đập của màng nhĩ tôi.
Danh sách chương