Tôi hít một hơi thật sâu và ngồi xuống một cái ghế đá gần đó ở bên ngoài. Nhận ra rằng có lẽ tôi kết thúc tiết học hơi sớm quá, tôi để ý rằng khuôn viên trường có vẻ khá yên bình khi những học viên còn trong lớp. Đã khá lâu rồi tôi mới cảm thấy yếu thế này, nhưng có lẽ đi đứng nãy giờ khiến tôi đỡ hơn nhiều.
Tôi ngồi lặng thinh xem Sylvie đuổi bắt những con bướm đang bay trên đồi cỏ xanh rượi trước mặt tôi và rồi tôi nghe tiếng bước chân đến chỗ tôi.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?” Tôi quay đầu sang và thấy Công Chúa Kathyln đang nghiêng người hỏi tôi.
“Không, cứ ngồi đi.” Tôi nói và tôi nhích sang một bên để chừa chỗ cho cô ấy ngồi. Cô ấy cẩn thận đặt khăn tay của mình lên ghế và ngồi lên nó, rồi làm thẳng chiếc váy nhăn nheo của mình. Bọn tôi chỉ im lặng ngồi đó, cùng quan sát Sylvie đang mải mê bắt bướm, cuối cùng thì nó cũng đã bắt được con bướm đó.
“Tôi đã nghe mọi chuyện từ anh trai tôi… Tôi thật xin lỗi.” Giọng cô ấy càng về sau càng nhỏ hơn.
Tôi cứ chú tâm vào Sylvie nhưng rồi tôi trả lời với một nụ cười. “Haha, sao cậu lại đi xin lỗi tôi làm gì? Ngay cả khi đó là lỗi của anh cậu, mà không phải nhé, thì anh ấy cũng đã xin lỗi tôi rồi.”
“Chỉ là… tôi cảm thấy gia đình tôi đã mắc nợ cậu rất nhiều lời xin lỗi. Kể cả lúc xưa với Sebastian và cha tôi nữa. Lúc còn ở Nhà Đấu Giá… ông ấy không phải lúc nào cũng thế nhưng do ông ấy hơi sốc và muốn giữ sĩ diện nên…” Đây là lần đầu tiên mà tôi chứng kiến Kathyln đỏ mặt so với khuôn mặt vô cảm thường thấy của cô ấy khi cô ấy cố giải thích cho tôi hiểu.
“Haha! Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm khác của cậu đấy, Công Chúa. Một sự thay đổi mới lạ theo nghĩa tích cực đấy.” Tôi cười mỉm, khiến cô ấy còn đỏ mặt hơn, và cô ấy phải quay mặt sang hướng khác.
“…Làm ơn, đừng chọc tôi nữa Arthur. Tôi không hề nghĩ cậu là loại người như vậy.” Cô ấy vừa nói vừa dùng tay che mặt mình.
“Ồ? Vậy cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào?” Tôi nghiêng đầu tò mò.
“T-Thì, lần đầu gặp cậu ở phiên đấu giá, tôi để ý rằng trông cậu rất là trưởng thành…” Cô ấy lẩm bẩm trong khi vẫn quay mặt đi hướng khác.
“Cậu chỉ cần liếc phát là biết người khác là loại người gì ngay khi cậu chỉ mới 8 tuổi thôi ư?” Có thể đọc vị người khác là một thói quen mà ít những người trưởng thành khác có thể học được sau nhiều năm gặp gỡ nhiều thể loại người khác nhau.
“Đúng thế… là Công Chúa duy nhất của một Vương Quốc, cậu sẽ có thói quen đó nhanh chóng thôi. Và còn nữa, cả anh trai và cha tôi cũng đều có lối cư xử khác lạ, có lẽ chỉ có tôi và mẹ là người bình thường.” Bấy giờ, Công Chúa Kathyln đã quay lại đối diện với tôi sau khi kiềm nén cảm xúc của mình.
“Ồ? Tôi thấy anh trai của cậu đâu có gì khác thường đâu. Anh ta còn trông khá lôi cuốn đấy chứ.” Tôi nhớ lại lần đầu gặp Curtis khi còn ở nhà đấu giá. So với hồi đó, giờ anh ta cũng khá trưởng thành rồi.
“Đúng thế, anh ấy đã trở nên tốt hơn, và anh ấy đã có đủ dũng khí để xin lỗi cậu. Việc đó chắc chắn rất khó vì nó làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.” Cô ấy thở dài và bọn tôi tiếp tục quan sát Sylvie rượt đuổi mấy con bọ.
“Lần đầu tôi gặp cậu, tôi để ý rằng cậu rất khác với những người khác. Nói sao đây nhỉ? Tôi đã bị cuốn hút bởi cái thần thái của cậu…” Đầu cô ấy cúi gầm xuống và cô ấy tiếp tục nói.
“Haha… vậy à? Tôi cứ tưởng là ngược lại bởi vì mặt cậu chả có tý cảm xúc gì khi ở gần tôi hết.” Tôi cười nhẹ khi nhớ lại những sự kiện diễn ra từ bốn năm trước.
“X-Xin lỗi. Các c-cơ mặt của tôi nó cứ bị đơ đơ.” Cô ấy cứ đẩy má mình lên xuống trông rất đáng yêu khi cố tạo biểu cảm khác.
“Vậy à. Tôi thì tưởng rằng cậu luôn đeo một chiếc mặt nạ vì khuôn mặt vô cảm xúc đó đấy.” Tôi bắt đầu để ý ánh mắt của cô ấy tập trung về mặt tôi khi tôi cười, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng.
“…Tôi sẽ cố tập.” Công Chúa Kathyln bỗng nhiên gật đầu và tôi thấy gương mặt của cô ấy trông quyết tâm hơn bao giờ hết.
“Haha! Tôi không chắc đó là thứ mà cậu có thể tập được đâu. Chỉ là đừng quá gượng ép cảm xúc của mình và cứ để gương mặt của cậu thể hiện một cách tự nhiên theo cảm xúc của mình. Khi mà cậu buồn, gương cậu của cậu cũng sẽ tự nhiên xị xuống. Và khi cậu vui, khuôn mặt của cậu sẽ tươi sáng và cậu sẽ tự nhiên muốn mỉm cười. Như vậy này!” Tôi làm lố biểu cảm của mình từ bí xị sang cười rạng rỡ.
...Tôi đã làm quá lố rồi chăng?
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Tôi không thể thể hiện bất kì sự yếu đuối nào. Là đứa con gái duy nhất trong hoàng tộc ngoài mẹ tôi, tôi có một nhiệm vụ tối quan trọng. Khi những người con trai đến thăm tôi với mong muốn có thể lợi dụng tôi, thì tôi không thể tỏ ra yếu đuối để bị họ lợi dụng được. Đó từng là ‘cuộc chiến’ hằng ngày của tôi.
Tôi không thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng không khó để nhận ra rằng toàn bộ những người con trai tiếp cận tôi, bất chấp độ tuổi già trẻ lớn bé, đều có chung một tham vọng: dòng dõi quý tộc, quyền lực tối thượng, vẻ diện mạo,… và những thứ mà bọn họ tin rằng sẽ khiến cho cuộc sống của họ dễ dàng hơn; đó chính là những xiềng xích đã giam cầm sự tự do và những cảm xúc của chính tôi.
Thế mà, tôi lại ngồi đây, với một người con trai trạc tuổi tôi và có vẻ tài năng hơn, và trông… thật tươi sáng. Cậu ấy tỏa sáng khắp trường này với tài năng của mình, khiến tôi cũng muốn được giống như cậu ấy. Thứ gì khiến cậu ấy khác biệt so với tôi? Làm thế nào mà cậu ấy có thể thể hiện cảm xúc của mình tự do mà không hề sợ thiên hạ đàm tếu?
Tôi không thể kiềm được cơn tức cười khi Arthur làm khuôn mặt như thế. Trông cậu ấy thật là ngốc nghếch.
*Khúc khích* Tôi ngay lập tức che miệng, cố kiềm nén nụ cười.
“Đấy! Đâu có khó quá đâu!” Nụ cười quái dị hồi nãy của cậu ta đã biến thành một nụ cười bình thường, khiến tôi cảm thấy yên lòng.
“Có lẽ tôi nên dạy cậu những thứ này thay vì dạy Kiểm Soát Mana nhỉ?” Cậu ta cười một cách đau đớn khi cúi xuống vuốt ve con khế ước thú dưới chân của cậu ta.
“À mà, cái phép Wind Bullet (Đạn Gió) mà cậu dùng để minh họa ban nãy trong gần giống y với phép của các Conjurer so với phép thứ hai mà cậu dùng. Chính xác thì cậu đã thế nào? Tôi cũng khá tò mò tại sao cậu lại bắt các Conjurer thử hấp thụ phép vào cơ thể họ? Tôi chưa hề nghe Conjure nào làm thế cả.” Tôi hào hứng hỏi cậu ta những câu hỏi trong đầu tôi như một đứa trẻ, khiến tôi cũng hơi xấu hổ.
“Whoa! Đây là lý do cậu tiếp cận tôi ư? Vậy đây là thứ cậu muốn à?” Cậu ấy sốc và nghiêng người ra xa khỏi tôi.
“K-Không! Tất nhiên là không rồi! Đó không phải là ý định của tôi!” Ôi không! Tôi không giống những gã đàn ông tiếp cận tôi với những tham vọng của riêng họ! Tôi chỉ thấy cậu ngồi đó và muốn… mà tại sao mình lại muốn ngồi kế cậu ta?
Tôi nhận ra tay mình đang khẽ chạm tay cậu ấy và tôi giật tay lại ngay tức khắc.
“Heh, đương nhiên là tôi chỉ đùa thôi, thưa Công Chúa. Chẳng biết cậu có biết không , nhưng sẽ không công bằng nếu như tôi nói cho cậu nghe hết, nhỉ?” Cậu ấy nháy mắt tinh nghịch khiến ngực tôi bỗng nhiên đập mạnh lên một cái. Chuyện gì thế này? ( ( ͡° ͜ʖ ͡°) )
“T-Tôi nghĩ là cậu nói đúng. Quả thật sẽ không công bằng nếu cậu nói đáp án cho tôi biết.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
“Hmmm… ừ thì, tôi đoán tôi có thể cho cậu một ít gợi ý nhỏ vì cậu cũng là thành viên trong Ủy Ban Kỷ Luật với tôi. Xem này.” Tôi ngước mặt lên nhìn và thấy cậu ấy đang tập trung và nhấc cả hai tay lên, ngửa bán tay lên.
Bàn tay trái của cậu ấy từ từ phát sáng lên và một ngọn gió xoáy nhẹ bắt đầu hình thành, bao quanh tay của cậu ta. Và bên tay phải của mình, chỉ có phần chính giữa lòng bàn tay của cậu ấy phát sáng lên và ngọn gió không hề bao quanh hết tay cậu ấy, mà thay vào đó là cuộn tròn thành một khuôn cầu ở phía trên lòng tay cậu ấy (tựa tựa Rasengan). Và cậu ta vẫy tay một cái, hai ngọn gió cả hai tay bắn về phía trước.
Ngọn gió bao quanh tay trái của cậu ta tan biến sau vài mét, nhưng khối cầu mà cậu ấy tạo từ tay phải mình bắn ra xa hơn nhiều và tan biến với một tiếng ‘pa’ nhỏ.
“Đó là gợi ý của cậu cho bài tập về nhà của Augmenter đấy. Và những gì tôi giao cho Conjurer, chỉ cần nghĩ ngược lại là được.” Cậu ấy đứng dậy trong khi tôi đang cố hiểu những gì cậu ấy vừa thực hiện.
“Có lẽ tôi cần phải đi rồi. Nếu cậu cần học thêm về biểu cảm gương mặt thì nói tôi nhé.” Mặt cậu ta biến đổi từ cau có, sang cười dê, khiến tôi gần như bật cười.
“Aww… lần này không chọc cậu cười được rồi. Chán thật.” Cậu ấy từ từ bước đi với con thú cưng chạy xung quanh chân mình. Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy một chút gì đó trống rỗng trong lòng khi tôi ngồi một mình trên chiếc ghế quá to đối với một mình tôi.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“Suỵt. Tớ nghe là cậu bị thương ngay ngày đầu đi học. Cậu có sao không?” Ánh mắt của Emily qua khung kính dày cọm kia nhìn tôi, và thì thầm trong giữa tiết học. Bọn tôi đang học về những thành phần cơ bản để tạo ra các Vật Phẩm.
*Vút* Bỗng nhiên, một viên phấn nhỏ bay thẳng về phía Emily, biến mất vào trong mái tóc xoăn của cô ấy.
Gideon ho nhẹ một cái sau khi vừa ném một viên phấn về phía cô ấy. “Trò Watsken, hãy thông cho cả lớp biết về các thành phần cơ bản trong một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng thông thường.”
“Một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng thông thường bao gồm một Tinh Thể Nền Tảng, Florenite, thường được tìm thấy nhiều ở vùng ngoại ô của vương quốc Sapin và cả trong Vương Quốc của Người Lùn. Sau khi Florenite trải qua quá trình tinh luyện, nó sẽ liên tục phát ra một ánh sáng nhạt để có thể kiểm soát lượng…”
“Ok ok, đủ rồi. Trời ạ, tôi chỉ hỏi thành phần thôi.” Gideon càu nhàu gì đó khi ông ta cắt ngang Emily.
Nhún vai nhẹ một phát, cô ấy lôi ra một số giấy tờ để viết trong khi cô ấy cố gỡ những vụn phấn đang chôn vùi trong mái tóc mình.
Chúng tôi trao đổi với nhau qua giấy, rồi viết cho nhau kể về những gì đã xảy ra. Tôi cố gắng tóm lượt mọi chuyện một cách chi tiết nhất có thể, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng với cô ấy.
Dần dần, bởi vì tôi viết thiếu chi tiết quá nhiều, cô ấy chả thể liên kết câu chuyện lại với nhau, khiến cho cô ấy càng bực bội và tò mò nhiều hơn.
“Có gì đó sai sai…” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm khi bọn tôi thu dọn sách vở rời khỏi lớp. Còn về bài tập, bọn tôi đã được giao cho những dự án nhỏ mà bọn tôi cần phải lắp một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng.
“Cậu đang suy nghĩ quá nhiều rồi, Emily. Tớ thì lo hơn về cái dự án mà Gideon đã giao cho chúng ta. Dạo này tớ khá ngáo đi sau khi nghỉ hết nguyên tuần đầu.” Đúng thật vậy. Khả năng tư duy sáng suốt và vốn kiến thức sâu và rộng từ kiếp trước của tôi đã giúp tôi tạo mối quan hệ và hiểu rõ mọi thứ hơn các học viên năm nhất khác, nhưng ai cũng cằn nhằn rằng lớp học này là lớp khó nhất. Có lẽ ít nhiều là do ông thần Gideon đó dạy nên lớp này nó mới khó cỡ này.
“Èo, tớ đã làm một vài Vật Phẩm phát sáng rồi, tớ vứt đầy nó ở trong phòng tớ thôi. Có lẽ đã đến lúc tận dụng chúng rồi.” Cô ấy chỉnh lại cái túi xách quá cỡ của mình và bọn tớ đi về sảnh ăn.
“Wow… Ngay cả khi cậu chỉ ngủ thôi thì cậu sẽ vẫn có thể đứng đầu lớp này.” Tôi lắc đầu và bọn tôi cầm khay lên và lấy thức ăn.
“Kyu!” ‘Ăn thêm thịt đi, Papa!’ Sylvie nhảy dựng trên đầu tôi khi tôi toàn chọn rau củ.
“Rồi rồi.” Tôi quay lại và phải gắp thêm vài mẩu thịt và Emily thì nhìn tôi với một ánh mắt đầy quan ngại.
“Cậu có thể hiểu những gì mà khế ước thú của cậu nói ư?” Cô ấy nhấc kính lên và nhìn kỹ Sylvie.
“Không phải các khế ước thú khác cũng thế sao?” Tôi hỏi.
“Không, hầu như là không có luôn. Họ có thể hiểu những cảm xúc của chúng cho đến một mức độ nào đó thôi… chứ họ không thể nghe được… ngôn ngữ của chúng.” Mắt cô ấy nheo lại và cố gắng nhìn kĩ Sylv.
Đẩy đầu cô ấy ra, tôi trả lời. “Thì ý tớ là vậy đấy. Tớ chỉ cảm thấy con khế ước thú của tớ càu nhàu nên tớ cho rằng nó muốn tớ gắp thêm thịt. Cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi, Emily.”
“Ừ tớ nghĩ chắc cậu nói đúng. Trông nó cũng đáng yêu đấy chứ.” Cô ấy nhún vai và gắp thêm thức ăn cho mình.
“A! Cậu đây rồi, Art! Hiệu Trưởng Goodsky muốn…Ồ, xin chào.” Elijah dừng lại giữa chừng khi cậu ta nhận ra tôi đang đi cùng một người bạn.
“À, Elijah. Đây là Emily. Emily, đây là Elijah.” Tôi nói với cái mồm đầy thức ăn.
“Rất vui được gặp cậu!” Emily cười và chìa tay ra.
“Rất hân hạnh được gặp cậu.” Elijah trả lời và bắt tay cô ấy với một biểu cảm tò mò trên gương mặt mình.
“Dù gì thì, Art. Cậu cần phải… ừ… ghé qua phòng tập đi. Hiệu Trưởng Goodsky, nhớ chứ?” Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói rằng việc đó rất quan trọng.
“Ừ… khoan, bây giờ luôn á?” Tôi nhìn vào khay thức ăn.
“Đúng thế. Bây giờ luôn.” Cậu ta đẩy nhẹ tôi về phía cánh cửa trong khi tôi đang cố gắng nhồi nhét càng nhiều thức ăn càng tốt vào miệng tôi. Sylvie thì chén một đống thịt khi bọn tôi đặt khay thức ăn xuống.
“Cả hai người làm quen với nhau đi nhé! Tớ đi trước đây!” Tôi vẫy tay chào họ.
Tôi nhớ là Hiệu Trưởng Goodsky có bảo tôi về nơi khu tập luyện cá nhân của tôi khi tôi còn nằm viện. Tôi nghe là, ở đó mật độ mana dày đặc nên có vẻ luyện tập ở đó sẽ dễ dàng hơn.
“Mình tự hỏi liệu đây là những gì mà Hiệu Trưởng muốn. Mình thì lại muốn trò chuyện ‘thân mật’ với bà ấy về lớp học của mình hôm nay hơn.” Tôi tự độc thoại với bản thân khi đang trên đường đến phòng.
Toàn bộ căn phòng đều nằm bên dưới khu thư viện, và có một nhân viên ở đó để dẫn vào phòng. Thường thì các lớp khóa trên sẽ được phép mượn căn phòng một vài giờ để huấn luyện, nhưng tôi may mắn có được đặc cách sử dụng căn phòng này cho chính bản thân mình.
Có hai lối vào khu thư viện; một cái dẫn đến thư viện, cái còn lại dẫn đến phòng chờ cho tất cả các khu tập luyện. Mở cửa vào phòng chờ, tôi đi qua các học viên khóa trên đến bàn tiếp tân. “Chào, tên tôi là Arthur Leywin.” Tôi không biết Hiệu Trưởng Goodsky có ý định gì nên tôi mong là cô tiếp tân sẽ biết phải làm gì khi tôi nói tên của mình cho cô ấy.
“À vâng! Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến đây nhỉ?” Cô ta mặc một bộ đồ rất lịch lãm, làm tôi nghĩ đến những quý cô hướng dẫn khách tại các khách sạn sang trọng.
“Vâng.” Tôi gật đầu, rồi cô ấy cúi xuống và mở một ngăn kéo.
“Xin hãy đặt bàn tay cậu lên viên đá này. Hãy chắc rằng toàn bộ đầu ngón tay cậu đều chạm vào nó.” Cô ấy giữ tay tôi trên một tấm bản mỏng với những kí tự khắc trên nó.
Làm như được bảo, tôi cảm thấy một chút cảm giác tê nhẹ chạy dọc tay tôi khi cô ấy kích hoạt bản.
“Tuyệt! Tôi sẽ dẫn cậu xem phòng của cậu. Xin hãy theo tôi.” Dẫn tôi vào một căn phòng ở phía sau, nơi có một người đàn ông đầy sẹo cao tầm 2m cầm trên tay một ngọn giáo đứng canh cửa, cô tiếp tân cứ lùa tôi lên phía trước.
Căn phòng mà người đàn ông đầy sẹo kia đang canh gác thực chất là một loại thang máy được lắp đặt bằng một số công cụ, tôi cho rằng nó được vận hành bằng lõi mana hoặc các quặng phát ra mana.
"Ôi ôi. Đây là lần đầu tiên tôi đi một thứ như thế này." Tôi nói một cách vui sướng, hồi tưởng lại lần cuối cùng tôi đi trong thang máy.
"Fufu, vâng. Không có nhiều thiết bị này tồn tại trên thị trường. Một Kĩ Sư thiên tài hiện đang là giáo sư ở đây tên là Gideon đã chế tạo thiết bị này. Tôi chắc rằng cậu đã nghe nói về ông ấy rồi nhỉ?" Cô ấy nói một cách ngưỡng mộ
"Nhiều hơn cả nghe nói về ông ta. Ông ấy thực ra là một trong những giáo sư của tôi. Với cách ông ấy dạy lớp học, tôi ước đôi lúc ông ấy không phải là một thiên tài như vậy." Tôi nháy mắt làm cô ấy cười khúc khích.
"Chỗ của cậu đây! Hãy nhớ đường đến phòng của cậu. Vì tôi đã đăng ký cho cậu vào phòng của mình, nên cậu được phép đến bất cứ lúc nào cậu muốn." Cô ấy nói trong khi hướng dẫn tôi đi qua các phòng.
"Người đàn ông đầy sẹo đáng sợ đó sẽ không ngăn tôi lại chứ?" Tôi hỏi, chỉ vào với thanh kiếm bọc chuôi của tôi.
"Hoho không đâu . Anh ấy không làm gì cậu đâu. A! Chúng ta đã đến nơi rồi đây." Chúng tôi đi đến cuối hành lang, nơi có một cánh cửa đôi lớn mà không có tay cầm.
"Cánh cửa này có vẻ khác với tất cả cái còn lại.” Tôi quay đầu lại khi tôi so sánh.
"Đúng. Dường như Hiệu Trưởng Goodsky đặt khá nhiều sự ưu tiên trong quá trình đào tạo của cậu." Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ.
"Vậy mà bà ấy thậm chí còn chẳng bận tâm nói cho lớp tôi biết giáo sư mới của họ là ai." Tôi thở dài lẩm bẩm.
"Xin lỗi?" Người nhân viên nghiêng đầu trong bối rối.
"Không có gì. Vậy, làm thế nào để tôi mở cái cửa này?" Tôi đã trả lời trong khi Sylvie nhảy ra khỏi đầu tôi và hào hứng nhảy vào vị trí trước cánh cửa đôi.
Nếu cậu đặt một trong hai lòng bàn tay của cậu vào cánh cửa, nó sẽ tự động mở. Nếu cậu cần thêm sự giúp đỡ , có một thiết bị liên lạc bên trong nơi cậu có thể liên hệ với tôi. Nếu cậu đói, tôi cũng có thể gửi ai đó đến để mang cho cậu một ít thức ăn. "Cô ấy cúi đầu trong khi chờ tôi mở cửa.
"Cảm ơn cô. Xin hỏi tên cô là gì vậy? "Tôi quay đầu lại, giơ tay lên, khi tôi chuẩn bị mở cửa.
"Xin hãy gọi tôi là Chloe. Tôi chúc cậu có một buổi tập hiệu quả.” Cô ấy nói, đầu vẫn cúi xuống.
"Hiểu rồi. Cảm ơn một lần nữa Chloe." Tôi quay lại và đặt tay phải lên cánh cửa đôi. Với tiếng ồn như động cơ lớn, chỗ mà tôi đặt lòng bàn tay phát sáng khi những luồng ánh sáng chảy ra. Cuối cùng, ánh sáng mờ dần và cánh cửa hé dần ra để lộ một căn phòng cực kỳ khác so với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi quay đầu lại nhưng Chloe đã biến mất. Sylvie chạy đi trước khi tôi thậm chí có thể tiến lên một bước và khi tôi nhìn vào trong phòng, ánh sáng đột ngột so với hội trường mờ khiến tôi nheo mắt. Tầm nhìn của tôi sớm điều chỉnh lại và khi tôi hạ tay xuống, Đôi mắt tôi phát hiện ra một hình bóng quen thuộc khi Sylvie nhấc chân lên.
Tôi không biết đó là từ ánh sáng lấp lánh bên trong căn phòng hay thực tế là căn phòng này trông giống một kỳ quan thiên nhiên khổng lồ hơn là một cơ sở đào tạo nhưng người bạn thời thơ ấu của tôi trông tuyệt đẹp. Tessia, người đang xoa má Sylvie trên vai, đang mặc một chiếc áo choàng màu trắng rất rộng.
"C-Chào cậu". Tessia nói trong lúc đầu cúi xuống và đôi mắt ngước lên nhìn tôi.
Tôi bước về phía trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi. Tầng bên dưới tôi là một cánh đồng cỏ xanh biếc và có một cái ao trong vắt khá lớn với thác nước với những tảng đá và cây khổng lồ, khiến tôi cảm thấy như thể tôi vừa lạc vào chốn thần tiên. Thoát khỏi sự bàng hoàng nhất thời của tôi, tôi gãi đầu bằng bằng tay không cầm thanh Dawn's Ballad.
"Chào, Tess.” Tôi cho cô ấy một nụ cười ngượng nghịu.
"C-Chúng ta nên bắt đầu nhé?"
Tessia đặt Sylvie xuống đất trước khi cô ấy ngại ngùng bắt đầu cởi áo choàng
"C-chờ đợi, cái gì cơ? Bắt đầu cái gì vậy?" Tôi gần ngã ngửa khi thấy đôi vai trần của cô ấy.
"Sự đồng hóa! Ông nội nói với tớ rằng cậu sẽ giúp tớ tốt hơn nếu tớ không mặc quần áo!" Mặt cô ấy đỏ ửng khi tôi nhận ra cô ấy có bộ ngực chỉ được che với một vài miếng gạc.
À đúng rồi ha, sự đồng hóa.
Đợi đã, cái gì cơ?
Lão già khỉ khô đó, ông ấy đang làm gì cháu gái của mình vậy?!
"Ông nội nói với cậu điều đó sao? C-Cậu không cần phải cởi quần áo cho sự đồng hóa, ngốc quá, ông đang chọc cậu đấy!” Tôi lấy tay che mắt.
Bình tĩnh lại Arthur. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi. Mày nhìn cô ấy như thế này là một tội ác!
"Im..im đi! Làm thế nào mà tớ biế… Á! "
Tess gục ngã trước khi cô ấy có thể nâng áo choàng của mình lên .
Tôi chạy nhanh tối đa với cơ thể bị thương nặng của tôi khi tôi đưa Dawn's Ballad trở vào nhẫn không gian. Quỳ xuống bên cạnh cô ấy, tôi đặt lòng bàn tay lên tấm lưng ấm áp, nhợt nhạt của cô ấy. Áo choàng của cô tụt xuống, để lộ tất cả mọi thứ từ thắt lưng trở lên, ngoại trừ ngực và một phần lưng của cô, được che bởi gạc. Khi tôi cảm thấy cơ thể cô run rẩy vì đau đớn, tôi có thể để ý rằng cơ thể cô ấy trông yếu đuối nhường nào. Mặc dù tôi biết cô ấy là một pháp sư mạnh đến mức nào; tôi đã quên rằng Tessia vẫn chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm, ít nhất là về thể chất.
Cởi bỏ phong ấn trên cổ tay tôi, tôi truyền mana vào người bạn thời thơ ấu của mình. Sử dụng tất cả bốn nguyên tố, tôi điều khiển mana lan rộng khắp cơ thể cô ấy, chống lại mana ý chí thú của con Guardian's Elderwood. Những gì ông Tessia đã làm trong khi tôi đồng hóa chỉ là làm dịu cơn đau của tôi, nhưng bằng cách sử dụng hỗn hợp mana cân bằng từ cả bốn yếu tố, về cơ bản tôi có thể giúp cơ thể cô ấy chiến đấu chống lại ý chí của con thú.
Tôi chưa bao giờ thử nghiệm điều này nhưng nó dựa trên cùng các nguyên tắc tôi đã sử dụng để giúp đánh thức Lilia và em gái tôi.
Hơi thở gấp rút của cô sớm bình tĩnh lại, cô ấy run rẩy khi bắt đầu thở hổn hển. Sau khi tôi nhẹ nhàng nâng chiếc áo choàng của cô ấy lên cơ thể yếu đuối ấy, tôi đi đến ao và rửa mặt với nước lạnh.
Tôi cần phải bình tĩnh lại. Sau một vài phút, tôi cảm thấy nhịp tim của mình chậm lại nhưng lại bắt đầu phản ứng khi tôi nghe thấy Tess đang tiến về phía tôi, Sylvie chạy theo sau cô ấy.
Ngồi xuống trên đôi chân của mình bên cạnh tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt đỏ ửng, khuôn mệt mỏi vẫn đang lấp lánh, như thể cô ấy muốn nói gì đó. Sau một hồi do dự, cô ấy nói với tôi bằng một giọng chắc chắn.
"Art, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Tôi ngồi lặng thinh xem Sylvie đuổi bắt những con bướm đang bay trên đồi cỏ xanh rượi trước mặt tôi và rồi tôi nghe tiếng bước chân đến chỗ tôi.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?” Tôi quay đầu sang và thấy Công Chúa Kathyln đang nghiêng người hỏi tôi.
“Không, cứ ngồi đi.” Tôi nói và tôi nhích sang một bên để chừa chỗ cho cô ấy ngồi. Cô ấy cẩn thận đặt khăn tay của mình lên ghế và ngồi lên nó, rồi làm thẳng chiếc váy nhăn nheo của mình. Bọn tôi chỉ im lặng ngồi đó, cùng quan sát Sylvie đang mải mê bắt bướm, cuối cùng thì nó cũng đã bắt được con bướm đó.
“Tôi đã nghe mọi chuyện từ anh trai tôi… Tôi thật xin lỗi.” Giọng cô ấy càng về sau càng nhỏ hơn.
Tôi cứ chú tâm vào Sylvie nhưng rồi tôi trả lời với một nụ cười. “Haha, sao cậu lại đi xin lỗi tôi làm gì? Ngay cả khi đó là lỗi của anh cậu, mà không phải nhé, thì anh ấy cũng đã xin lỗi tôi rồi.”
“Chỉ là… tôi cảm thấy gia đình tôi đã mắc nợ cậu rất nhiều lời xin lỗi. Kể cả lúc xưa với Sebastian và cha tôi nữa. Lúc còn ở Nhà Đấu Giá… ông ấy không phải lúc nào cũng thế nhưng do ông ấy hơi sốc và muốn giữ sĩ diện nên…” Đây là lần đầu tiên mà tôi chứng kiến Kathyln đỏ mặt so với khuôn mặt vô cảm thường thấy của cô ấy khi cô ấy cố giải thích cho tôi hiểu.
“Haha! Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm khác của cậu đấy, Công Chúa. Một sự thay đổi mới lạ theo nghĩa tích cực đấy.” Tôi cười mỉm, khiến cô ấy còn đỏ mặt hơn, và cô ấy phải quay mặt sang hướng khác.
“…Làm ơn, đừng chọc tôi nữa Arthur. Tôi không hề nghĩ cậu là loại người như vậy.” Cô ấy vừa nói vừa dùng tay che mặt mình.
“Ồ? Vậy cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào?” Tôi nghiêng đầu tò mò.
“T-Thì, lần đầu gặp cậu ở phiên đấu giá, tôi để ý rằng trông cậu rất là trưởng thành…” Cô ấy lẩm bẩm trong khi vẫn quay mặt đi hướng khác.
“Cậu chỉ cần liếc phát là biết người khác là loại người gì ngay khi cậu chỉ mới 8 tuổi thôi ư?” Có thể đọc vị người khác là một thói quen mà ít những người trưởng thành khác có thể học được sau nhiều năm gặp gỡ nhiều thể loại người khác nhau.
“Đúng thế… là Công Chúa duy nhất của một Vương Quốc, cậu sẽ có thói quen đó nhanh chóng thôi. Và còn nữa, cả anh trai và cha tôi cũng đều có lối cư xử khác lạ, có lẽ chỉ có tôi và mẹ là người bình thường.” Bấy giờ, Công Chúa Kathyln đã quay lại đối diện với tôi sau khi kiềm nén cảm xúc của mình.
“Ồ? Tôi thấy anh trai của cậu đâu có gì khác thường đâu. Anh ta còn trông khá lôi cuốn đấy chứ.” Tôi nhớ lại lần đầu gặp Curtis khi còn ở nhà đấu giá. So với hồi đó, giờ anh ta cũng khá trưởng thành rồi.
“Đúng thế, anh ấy đã trở nên tốt hơn, và anh ấy đã có đủ dũng khí để xin lỗi cậu. Việc đó chắc chắn rất khó vì nó làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.” Cô ấy thở dài và bọn tôi tiếp tục quan sát Sylvie rượt đuổi mấy con bọ.
“Lần đầu tôi gặp cậu, tôi để ý rằng cậu rất khác với những người khác. Nói sao đây nhỉ? Tôi đã bị cuốn hút bởi cái thần thái của cậu…” Đầu cô ấy cúi gầm xuống và cô ấy tiếp tục nói.
“Haha… vậy à? Tôi cứ tưởng là ngược lại bởi vì mặt cậu chả có tý cảm xúc gì khi ở gần tôi hết.” Tôi cười nhẹ khi nhớ lại những sự kiện diễn ra từ bốn năm trước.
“X-Xin lỗi. Các c-cơ mặt của tôi nó cứ bị đơ đơ.” Cô ấy cứ đẩy má mình lên xuống trông rất đáng yêu khi cố tạo biểu cảm khác.
“Vậy à. Tôi thì tưởng rằng cậu luôn đeo một chiếc mặt nạ vì khuôn mặt vô cảm xúc đó đấy.” Tôi bắt đầu để ý ánh mắt của cô ấy tập trung về mặt tôi khi tôi cười, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng.
“…Tôi sẽ cố tập.” Công Chúa Kathyln bỗng nhiên gật đầu và tôi thấy gương mặt của cô ấy trông quyết tâm hơn bao giờ hết.
“Haha! Tôi không chắc đó là thứ mà cậu có thể tập được đâu. Chỉ là đừng quá gượng ép cảm xúc của mình và cứ để gương mặt của cậu thể hiện một cách tự nhiên theo cảm xúc của mình. Khi mà cậu buồn, gương cậu của cậu cũng sẽ tự nhiên xị xuống. Và khi cậu vui, khuôn mặt của cậu sẽ tươi sáng và cậu sẽ tự nhiên muốn mỉm cười. Như vậy này!” Tôi làm lố biểu cảm của mình từ bí xị sang cười rạng rỡ.
...Tôi đã làm quá lố rồi chăng?
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Tôi không thể thể hiện bất kì sự yếu đuối nào. Là đứa con gái duy nhất trong hoàng tộc ngoài mẹ tôi, tôi có một nhiệm vụ tối quan trọng. Khi những người con trai đến thăm tôi với mong muốn có thể lợi dụng tôi, thì tôi không thể tỏ ra yếu đuối để bị họ lợi dụng được. Đó từng là ‘cuộc chiến’ hằng ngày của tôi.
Tôi không thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng không khó để nhận ra rằng toàn bộ những người con trai tiếp cận tôi, bất chấp độ tuổi già trẻ lớn bé, đều có chung một tham vọng: dòng dõi quý tộc, quyền lực tối thượng, vẻ diện mạo,… và những thứ mà bọn họ tin rằng sẽ khiến cho cuộc sống của họ dễ dàng hơn; đó chính là những xiềng xích đã giam cầm sự tự do và những cảm xúc của chính tôi.
Thế mà, tôi lại ngồi đây, với một người con trai trạc tuổi tôi và có vẻ tài năng hơn, và trông… thật tươi sáng. Cậu ấy tỏa sáng khắp trường này với tài năng của mình, khiến tôi cũng muốn được giống như cậu ấy. Thứ gì khiến cậu ấy khác biệt so với tôi? Làm thế nào mà cậu ấy có thể thể hiện cảm xúc của mình tự do mà không hề sợ thiên hạ đàm tếu?
Tôi không thể kiềm được cơn tức cười khi Arthur làm khuôn mặt như thế. Trông cậu ấy thật là ngốc nghếch.
*Khúc khích* Tôi ngay lập tức che miệng, cố kiềm nén nụ cười.
“Đấy! Đâu có khó quá đâu!” Nụ cười quái dị hồi nãy của cậu ta đã biến thành một nụ cười bình thường, khiến tôi cảm thấy yên lòng.
“Có lẽ tôi nên dạy cậu những thứ này thay vì dạy Kiểm Soát Mana nhỉ?” Cậu ta cười một cách đau đớn khi cúi xuống vuốt ve con khế ước thú dưới chân của cậu ta.
“À mà, cái phép Wind Bullet (Đạn Gió) mà cậu dùng để minh họa ban nãy trong gần giống y với phép của các Conjurer so với phép thứ hai mà cậu dùng. Chính xác thì cậu đã thế nào? Tôi cũng khá tò mò tại sao cậu lại bắt các Conjurer thử hấp thụ phép vào cơ thể họ? Tôi chưa hề nghe Conjure nào làm thế cả.” Tôi hào hứng hỏi cậu ta những câu hỏi trong đầu tôi như một đứa trẻ, khiến tôi cũng hơi xấu hổ.
“Whoa! Đây là lý do cậu tiếp cận tôi ư? Vậy đây là thứ cậu muốn à?” Cậu ấy sốc và nghiêng người ra xa khỏi tôi.
“K-Không! Tất nhiên là không rồi! Đó không phải là ý định của tôi!” Ôi không! Tôi không giống những gã đàn ông tiếp cận tôi với những tham vọng của riêng họ! Tôi chỉ thấy cậu ngồi đó và muốn… mà tại sao mình lại muốn ngồi kế cậu ta?
Tôi nhận ra tay mình đang khẽ chạm tay cậu ấy và tôi giật tay lại ngay tức khắc.
“Heh, đương nhiên là tôi chỉ đùa thôi, thưa Công Chúa. Chẳng biết cậu có biết không , nhưng sẽ không công bằng nếu như tôi nói cho cậu nghe hết, nhỉ?” Cậu ấy nháy mắt tinh nghịch khiến ngực tôi bỗng nhiên đập mạnh lên một cái. Chuyện gì thế này? ( ( ͡° ͜ʖ ͡°) )
“T-Tôi nghĩ là cậu nói đúng. Quả thật sẽ không công bằng nếu cậu nói đáp án cho tôi biết.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
“Hmmm… ừ thì, tôi đoán tôi có thể cho cậu một ít gợi ý nhỏ vì cậu cũng là thành viên trong Ủy Ban Kỷ Luật với tôi. Xem này.” Tôi ngước mặt lên nhìn và thấy cậu ấy đang tập trung và nhấc cả hai tay lên, ngửa bán tay lên.
Bàn tay trái của cậu ấy từ từ phát sáng lên và một ngọn gió xoáy nhẹ bắt đầu hình thành, bao quanh tay của cậu ta. Và bên tay phải của mình, chỉ có phần chính giữa lòng bàn tay của cậu ấy phát sáng lên và ngọn gió không hề bao quanh hết tay cậu ấy, mà thay vào đó là cuộn tròn thành một khuôn cầu ở phía trên lòng tay cậu ấy (tựa tựa Rasengan). Và cậu ta vẫy tay một cái, hai ngọn gió cả hai tay bắn về phía trước.
Ngọn gió bao quanh tay trái của cậu ta tan biến sau vài mét, nhưng khối cầu mà cậu ấy tạo từ tay phải mình bắn ra xa hơn nhiều và tan biến với một tiếng ‘pa’ nhỏ.
“Đó là gợi ý của cậu cho bài tập về nhà của Augmenter đấy. Và những gì tôi giao cho Conjurer, chỉ cần nghĩ ngược lại là được.” Cậu ấy đứng dậy trong khi tôi đang cố hiểu những gì cậu ấy vừa thực hiện.
“Có lẽ tôi cần phải đi rồi. Nếu cậu cần học thêm về biểu cảm gương mặt thì nói tôi nhé.” Mặt cậu ta biến đổi từ cau có, sang cười dê, khiến tôi gần như bật cười.
“Aww… lần này không chọc cậu cười được rồi. Chán thật.” Cậu ấy từ từ bước đi với con thú cưng chạy xung quanh chân mình. Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy một chút gì đó trống rỗng trong lòng khi tôi ngồi một mình trên chiếc ghế quá to đối với một mình tôi.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
“Suỵt. Tớ nghe là cậu bị thương ngay ngày đầu đi học. Cậu có sao không?” Ánh mắt của Emily qua khung kính dày cọm kia nhìn tôi, và thì thầm trong giữa tiết học. Bọn tôi đang học về những thành phần cơ bản để tạo ra các Vật Phẩm.
*Vút* Bỗng nhiên, một viên phấn nhỏ bay thẳng về phía Emily, biến mất vào trong mái tóc xoăn của cô ấy.
Gideon ho nhẹ một cái sau khi vừa ném một viên phấn về phía cô ấy. “Trò Watsken, hãy thông cho cả lớp biết về các thành phần cơ bản trong một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng thông thường.”
“Một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng thông thường bao gồm một Tinh Thể Nền Tảng, Florenite, thường được tìm thấy nhiều ở vùng ngoại ô của vương quốc Sapin và cả trong Vương Quốc của Người Lùn. Sau khi Florenite trải qua quá trình tinh luyện, nó sẽ liên tục phát ra một ánh sáng nhạt để có thể kiểm soát lượng…”
“Ok ok, đủ rồi. Trời ạ, tôi chỉ hỏi thành phần thôi.” Gideon càu nhàu gì đó khi ông ta cắt ngang Emily.
Nhún vai nhẹ một phát, cô ấy lôi ra một số giấy tờ để viết trong khi cô ấy cố gỡ những vụn phấn đang chôn vùi trong mái tóc mình.
Chúng tôi trao đổi với nhau qua giấy, rồi viết cho nhau kể về những gì đã xảy ra. Tôi cố gắng tóm lượt mọi chuyện một cách chi tiết nhất có thể, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng với cô ấy.
Dần dần, bởi vì tôi viết thiếu chi tiết quá nhiều, cô ấy chả thể liên kết câu chuyện lại với nhau, khiến cho cô ấy càng bực bội và tò mò nhiều hơn.
“Có gì đó sai sai…” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm khi bọn tôi thu dọn sách vở rời khỏi lớp. Còn về bài tập, bọn tôi đã được giao cho những dự án nhỏ mà bọn tôi cần phải lắp một Vật Phẩm tạo ra ánh sáng.
“Cậu đang suy nghĩ quá nhiều rồi, Emily. Tớ thì lo hơn về cái dự án mà Gideon đã giao cho chúng ta. Dạo này tớ khá ngáo đi sau khi nghỉ hết nguyên tuần đầu.” Đúng thật vậy. Khả năng tư duy sáng suốt và vốn kiến thức sâu và rộng từ kiếp trước của tôi đã giúp tôi tạo mối quan hệ và hiểu rõ mọi thứ hơn các học viên năm nhất khác, nhưng ai cũng cằn nhằn rằng lớp học này là lớp khó nhất. Có lẽ ít nhiều là do ông thần Gideon đó dạy nên lớp này nó mới khó cỡ này.
“Èo, tớ đã làm một vài Vật Phẩm phát sáng rồi, tớ vứt đầy nó ở trong phòng tớ thôi. Có lẽ đã đến lúc tận dụng chúng rồi.” Cô ấy chỉnh lại cái túi xách quá cỡ của mình và bọn tớ đi về sảnh ăn.
“Wow… Ngay cả khi cậu chỉ ngủ thôi thì cậu sẽ vẫn có thể đứng đầu lớp này.” Tôi lắc đầu và bọn tôi cầm khay lên và lấy thức ăn.
“Kyu!” ‘Ăn thêm thịt đi, Papa!’ Sylvie nhảy dựng trên đầu tôi khi tôi toàn chọn rau củ.
“Rồi rồi.” Tôi quay lại và phải gắp thêm vài mẩu thịt và Emily thì nhìn tôi với một ánh mắt đầy quan ngại.
“Cậu có thể hiểu những gì mà khế ước thú của cậu nói ư?” Cô ấy nhấc kính lên và nhìn kỹ Sylvie.
“Không phải các khế ước thú khác cũng thế sao?” Tôi hỏi.
“Không, hầu như là không có luôn. Họ có thể hiểu những cảm xúc của chúng cho đến một mức độ nào đó thôi… chứ họ không thể nghe được… ngôn ngữ của chúng.” Mắt cô ấy nheo lại và cố gắng nhìn kĩ Sylv.
Đẩy đầu cô ấy ra, tôi trả lời. “Thì ý tớ là vậy đấy. Tớ chỉ cảm thấy con khế ước thú của tớ càu nhàu nên tớ cho rằng nó muốn tớ gắp thêm thịt. Cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi, Emily.”
“Ừ tớ nghĩ chắc cậu nói đúng. Trông nó cũng đáng yêu đấy chứ.” Cô ấy nhún vai và gắp thêm thức ăn cho mình.
“A! Cậu đây rồi, Art! Hiệu Trưởng Goodsky muốn…Ồ, xin chào.” Elijah dừng lại giữa chừng khi cậu ta nhận ra tôi đang đi cùng một người bạn.
“À, Elijah. Đây là Emily. Emily, đây là Elijah.” Tôi nói với cái mồm đầy thức ăn.
“Rất vui được gặp cậu!” Emily cười và chìa tay ra.
“Rất hân hạnh được gặp cậu.” Elijah trả lời và bắt tay cô ấy với một biểu cảm tò mò trên gương mặt mình.
“Dù gì thì, Art. Cậu cần phải… ừ… ghé qua phòng tập đi. Hiệu Trưởng Goodsky, nhớ chứ?” Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói rằng việc đó rất quan trọng.
“Ừ… khoan, bây giờ luôn á?” Tôi nhìn vào khay thức ăn.
“Đúng thế. Bây giờ luôn.” Cậu ta đẩy nhẹ tôi về phía cánh cửa trong khi tôi đang cố gắng nhồi nhét càng nhiều thức ăn càng tốt vào miệng tôi. Sylvie thì chén một đống thịt khi bọn tôi đặt khay thức ăn xuống.
“Cả hai người làm quen với nhau đi nhé! Tớ đi trước đây!” Tôi vẫy tay chào họ.
Tôi nhớ là Hiệu Trưởng Goodsky có bảo tôi về nơi khu tập luyện cá nhân của tôi khi tôi còn nằm viện. Tôi nghe là, ở đó mật độ mana dày đặc nên có vẻ luyện tập ở đó sẽ dễ dàng hơn.
“Mình tự hỏi liệu đây là những gì mà Hiệu Trưởng muốn. Mình thì lại muốn trò chuyện ‘thân mật’ với bà ấy về lớp học của mình hôm nay hơn.” Tôi tự độc thoại với bản thân khi đang trên đường đến phòng.
Toàn bộ căn phòng đều nằm bên dưới khu thư viện, và có một nhân viên ở đó để dẫn vào phòng. Thường thì các lớp khóa trên sẽ được phép mượn căn phòng một vài giờ để huấn luyện, nhưng tôi may mắn có được đặc cách sử dụng căn phòng này cho chính bản thân mình.
Có hai lối vào khu thư viện; một cái dẫn đến thư viện, cái còn lại dẫn đến phòng chờ cho tất cả các khu tập luyện. Mở cửa vào phòng chờ, tôi đi qua các học viên khóa trên đến bàn tiếp tân. “Chào, tên tôi là Arthur Leywin.” Tôi không biết Hiệu Trưởng Goodsky có ý định gì nên tôi mong là cô tiếp tân sẽ biết phải làm gì khi tôi nói tên của mình cho cô ấy.
“À vâng! Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến đây nhỉ?” Cô ta mặc một bộ đồ rất lịch lãm, làm tôi nghĩ đến những quý cô hướng dẫn khách tại các khách sạn sang trọng.
“Vâng.” Tôi gật đầu, rồi cô ấy cúi xuống và mở một ngăn kéo.
“Xin hãy đặt bàn tay cậu lên viên đá này. Hãy chắc rằng toàn bộ đầu ngón tay cậu đều chạm vào nó.” Cô ấy giữ tay tôi trên một tấm bản mỏng với những kí tự khắc trên nó.
Làm như được bảo, tôi cảm thấy một chút cảm giác tê nhẹ chạy dọc tay tôi khi cô ấy kích hoạt bản.
“Tuyệt! Tôi sẽ dẫn cậu xem phòng của cậu. Xin hãy theo tôi.” Dẫn tôi vào một căn phòng ở phía sau, nơi có một người đàn ông đầy sẹo cao tầm 2m cầm trên tay một ngọn giáo đứng canh cửa, cô tiếp tân cứ lùa tôi lên phía trước.
Căn phòng mà người đàn ông đầy sẹo kia đang canh gác thực chất là một loại thang máy được lắp đặt bằng một số công cụ, tôi cho rằng nó được vận hành bằng lõi mana hoặc các quặng phát ra mana.
"Ôi ôi. Đây là lần đầu tiên tôi đi một thứ như thế này." Tôi nói một cách vui sướng, hồi tưởng lại lần cuối cùng tôi đi trong thang máy.
"Fufu, vâng. Không có nhiều thiết bị này tồn tại trên thị trường. Một Kĩ Sư thiên tài hiện đang là giáo sư ở đây tên là Gideon đã chế tạo thiết bị này. Tôi chắc rằng cậu đã nghe nói về ông ấy rồi nhỉ?" Cô ấy nói một cách ngưỡng mộ
"Nhiều hơn cả nghe nói về ông ta. Ông ấy thực ra là một trong những giáo sư của tôi. Với cách ông ấy dạy lớp học, tôi ước đôi lúc ông ấy không phải là một thiên tài như vậy." Tôi nháy mắt làm cô ấy cười khúc khích.
"Chỗ của cậu đây! Hãy nhớ đường đến phòng của cậu. Vì tôi đã đăng ký cho cậu vào phòng của mình, nên cậu được phép đến bất cứ lúc nào cậu muốn." Cô ấy nói trong khi hướng dẫn tôi đi qua các phòng.
"Người đàn ông đầy sẹo đáng sợ đó sẽ không ngăn tôi lại chứ?" Tôi hỏi, chỉ vào với thanh kiếm bọc chuôi của tôi.
"Hoho không đâu . Anh ấy không làm gì cậu đâu. A! Chúng ta đã đến nơi rồi đây." Chúng tôi đi đến cuối hành lang, nơi có một cánh cửa đôi lớn mà không có tay cầm.
"Cánh cửa này có vẻ khác với tất cả cái còn lại.” Tôi quay đầu lại khi tôi so sánh.
"Đúng. Dường như Hiệu Trưởng Goodsky đặt khá nhiều sự ưu tiên trong quá trình đào tạo của cậu." Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ.
"Vậy mà bà ấy thậm chí còn chẳng bận tâm nói cho lớp tôi biết giáo sư mới của họ là ai." Tôi thở dài lẩm bẩm.
"Xin lỗi?" Người nhân viên nghiêng đầu trong bối rối.
"Không có gì. Vậy, làm thế nào để tôi mở cái cửa này?" Tôi đã trả lời trong khi Sylvie nhảy ra khỏi đầu tôi và hào hứng nhảy vào vị trí trước cánh cửa đôi.
Nếu cậu đặt một trong hai lòng bàn tay của cậu vào cánh cửa, nó sẽ tự động mở. Nếu cậu cần thêm sự giúp đỡ , có một thiết bị liên lạc bên trong nơi cậu có thể liên hệ với tôi. Nếu cậu đói, tôi cũng có thể gửi ai đó đến để mang cho cậu một ít thức ăn. "Cô ấy cúi đầu trong khi chờ tôi mở cửa.
"Cảm ơn cô. Xin hỏi tên cô là gì vậy? "Tôi quay đầu lại, giơ tay lên, khi tôi chuẩn bị mở cửa.
"Xin hãy gọi tôi là Chloe. Tôi chúc cậu có một buổi tập hiệu quả.” Cô ấy nói, đầu vẫn cúi xuống.
"Hiểu rồi. Cảm ơn một lần nữa Chloe." Tôi quay lại và đặt tay phải lên cánh cửa đôi. Với tiếng ồn như động cơ lớn, chỗ mà tôi đặt lòng bàn tay phát sáng khi những luồng ánh sáng chảy ra. Cuối cùng, ánh sáng mờ dần và cánh cửa hé dần ra để lộ một căn phòng cực kỳ khác so với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi quay đầu lại nhưng Chloe đã biến mất. Sylvie chạy đi trước khi tôi thậm chí có thể tiến lên một bước và khi tôi nhìn vào trong phòng, ánh sáng đột ngột so với hội trường mờ khiến tôi nheo mắt. Tầm nhìn của tôi sớm điều chỉnh lại và khi tôi hạ tay xuống, Đôi mắt tôi phát hiện ra một hình bóng quen thuộc khi Sylvie nhấc chân lên.
Tôi không biết đó là từ ánh sáng lấp lánh bên trong căn phòng hay thực tế là căn phòng này trông giống một kỳ quan thiên nhiên khổng lồ hơn là một cơ sở đào tạo nhưng người bạn thời thơ ấu của tôi trông tuyệt đẹp. Tessia, người đang xoa má Sylvie trên vai, đang mặc một chiếc áo choàng màu trắng rất rộng.
"C-Chào cậu". Tessia nói trong lúc đầu cúi xuống và đôi mắt ngước lên nhìn tôi.
Tôi bước về phía trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi. Tầng bên dưới tôi là một cánh đồng cỏ xanh biếc và có một cái ao trong vắt khá lớn với thác nước với những tảng đá và cây khổng lồ, khiến tôi cảm thấy như thể tôi vừa lạc vào chốn thần tiên. Thoát khỏi sự bàng hoàng nhất thời của tôi, tôi gãi đầu bằng bằng tay không cầm thanh Dawn's Ballad.
"Chào, Tess.” Tôi cho cô ấy một nụ cười ngượng nghịu.
"C-Chúng ta nên bắt đầu nhé?"
Tessia đặt Sylvie xuống đất trước khi cô ấy ngại ngùng bắt đầu cởi áo choàng
"C-chờ đợi, cái gì cơ? Bắt đầu cái gì vậy?" Tôi gần ngã ngửa khi thấy đôi vai trần của cô ấy.
"Sự đồng hóa! Ông nội nói với tớ rằng cậu sẽ giúp tớ tốt hơn nếu tớ không mặc quần áo!" Mặt cô ấy đỏ ửng khi tôi nhận ra cô ấy có bộ ngực chỉ được che với một vài miếng gạc.
À đúng rồi ha, sự đồng hóa.
Đợi đã, cái gì cơ?
Lão già khỉ khô đó, ông ấy đang làm gì cháu gái của mình vậy?!
"Ông nội nói với cậu điều đó sao? C-Cậu không cần phải cởi quần áo cho sự đồng hóa, ngốc quá, ông đang chọc cậu đấy!” Tôi lấy tay che mắt.
Bình tĩnh lại Arthur. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi. Mày nhìn cô ấy như thế này là một tội ác!
"Im..im đi! Làm thế nào mà tớ biế… Á! "
Tess gục ngã trước khi cô ấy có thể nâng áo choàng của mình lên .
Tôi chạy nhanh tối đa với cơ thể bị thương nặng của tôi khi tôi đưa Dawn's Ballad trở vào nhẫn không gian. Quỳ xuống bên cạnh cô ấy, tôi đặt lòng bàn tay lên tấm lưng ấm áp, nhợt nhạt của cô ấy. Áo choàng của cô tụt xuống, để lộ tất cả mọi thứ từ thắt lưng trở lên, ngoại trừ ngực và một phần lưng của cô, được che bởi gạc. Khi tôi cảm thấy cơ thể cô run rẩy vì đau đớn, tôi có thể để ý rằng cơ thể cô ấy trông yếu đuối nhường nào. Mặc dù tôi biết cô ấy là một pháp sư mạnh đến mức nào; tôi đã quên rằng Tessia vẫn chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm, ít nhất là về thể chất.
Cởi bỏ phong ấn trên cổ tay tôi, tôi truyền mana vào người bạn thời thơ ấu của mình. Sử dụng tất cả bốn nguyên tố, tôi điều khiển mana lan rộng khắp cơ thể cô ấy, chống lại mana ý chí thú của con Guardian's Elderwood. Những gì ông Tessia đã làm trong khi tôi đồng hóa chỉ là làm dịu cơn đau của tôi, nhưng bằng cách sử dụng hỗn hợp mana cân bằng từ cả bốn yếu tố, về cơ bản tôi có thể giúp cơ thể cô ấy chiến đấu chống lại ý chí của con thú.
Tôi chưa bao giờ thử nghiệm điều này nhưng nó dựa trên cùng các nguyên tắc tôi đã sử dụng để giúp đánh thức Lilia và em gái tôi.
Hơi thở gấp rút của cô sớm bình tĩnh lại, cô ấy run rẩy khi bắt đầu thở hổn hển. Sau khi tôi nhẹ nhàng nâng chiếc áo choàng của cô ấy lên cơ thể yếu đuối ấy, tôi đi đến ao và rửa mặt với nước lạnh.
Tôi cần phải bình tĩnh lại. Sau một vài phút, tôi cảm thấy nhịp tim của mình chậm lại nhưng lại bắt đầu phản ứng khi tôi nghe thấy Tess đang tiến về phía tôi, Sylvie chạy theo sau cô ấy.
Ngồi xuống trên đôi chân của mình bên cạnh tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt đỏ ửng, khuôn mệt mỏi vẫn đang lấp lánh, như thể cô ấy muốn nói gì đó. Sau một hồi do dự, cô ấy nói với tôi bằng một giọng chắc chắn.
"Art, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Danh sách chương