GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Đo lường và ghi chép lại để giúp tôi “vận phép thuật để đánh sml người khác” có vẻ là một cách miêu tả không phù hợp với một nhóm trưởng lão và đặc biệt là hai thiếu nữ ở đây.
Tuy nhiên, sau khi Emily kiềm lại cơn hào hứng và bắt đầu từ từ giải thích tác dụng của những cái đĩa lớn khắp phòng cùng các tấm bảng kim loại đầy kim thông số, cần gạt và bộ giáp da mà tôi đang mặc, tôi có thể thấy những người khác cũng bắt đầu phấn khích lên.
“Vậy mấy thứ gắn đầy khắp phòng có tác dụng làm máy đo và ghi lại sức mạnh của một thần chú à?” Camus nghiêng đầu hỏi.
Emily gật đầu. “Thuật ngữ ‘sức mạnh’ nghe có hơi mơ hồ, nhưng về cơ bản là đúng vậy. Những cái đĩa đó khá khó chế tạo vì chúng cần phải đủ cứng cáp để chịu được lực tác động, nhưng đồng thời chúng cũng phải đủ nhạy để truyền lại chính xác dữ liệu vào trong bản điều khiển. Đó là một trong những tác dụng chính của nó, còn những tác dụng khác thì cháu sẽ giải thích sau.”
“Thế còn mấy đường mana phát sáng nối từ đĩa này sang đĩa khác thì sao?” Hester hỏi.
“Một câu hỏi rất hay!” Emily gật đầu. “Ừ thì như bà thấy đấy, ít có thần chú nào có cùng kích thước với một đĩa cảm biến, nên cháu cần phải đặt mấy cái đĩa gần nhau để có thể do chính xác lực tác động của một thần chú có bán kính rộng đến vài mét. Cháu gọi thuật ngữ đo lường này là “force per unit”, hoặc viết tắt là fpu. Những dây mana đó sẽ sáng rực lên khi đã nạp đủ năng lượng—trong trường hợp này thì là năng lượng do Công Chúa Kathyln và bốn vị trưởng lão cung cấp. Những sợi dây đó có tác dụng làm dây dẫn cảm biến, kết nối từ đĩa này sang đĩa khác để cháu có thể đo lường chính xác lượng fpu của thần chú ngay khi nó hình thành và được tung ra.”
Tôi có thể thấy bọn họ chỉ biết đảo mắt liếc nhìn nhau ngơ ngác khi nghe lời giải thích của Emily, nên tôi cũng muốn giữ im lặng và chờ Emily nói cho hết, nhưng tôi có tò mò về một điều. “Vậy cơ bản là mấy cái đĩa đó là máy cảm biến ghi chép lại dữ liệu sau khi bị thần chú bắn trúng phải không? Thế nếu tớ vận một luồn khí và bắn nó về Trưởng Lão Buhnd và ông ấy chặn nó thì sao? Thần chú đó sẽ không bao giờ tới được chỗ mấy cái đĩa thì làm sao đo được?”
Mắt Emily như sáng rực lên. “Đúng như mong đợi, cậu nhận ra một trong những khuyết điểm của thiết kế này khá nhanh đấy. Trong giai đoạn đầu thử nghiệm, tớ đã nhận ra vấn đề này. Nếu thần chú bắn trúng đĩa thì nó sẽ ghi lại dữ liệu đủ chính xác về lực tác động của thần chú. Nhưng trong buổi tập thì phân nửa dữ liệu về lực tác động thần chú sẽ không chính xác vì đối phương thường chặn hoặc phản đòn. Ban nãy tớ có nói rằng va chạm trực tiếp vào đĩa trên tường chỉ là một trong những cách ghi dữ liệu chính thôi. Tớ đã bao phủ cả căn phòng này bằng đĩa rồi. Mỗi cái đĩa không chỉ xuất ra những đường mana có thể thấy được, mà nó còn tạo ra một loại ‘áp lực’ có thể đọc được ngay khi thần chú hình thành.”
“Đó là lý do tại sao ta phải giúp cô đặt mấy cái đĩa kia xuống tận sâu dưới lòng đất à?” Buhnd hỏi và gãi đầu.
“Chính xác, làm vậy thì những cái đĩa sẽ không chắn đường ngay cả khi sử dụng phép thuật Thổ hệ!” Cô ấy trả lời. “Nhờ sự giúp đỡ của trưởng lão Buhnd nên việc lắp đặt mấy cái đĩa khá dễ dàng. Qua những cái đĩa gắn dưới đất lẫn trên tường và trên trần nhà, cháu có thể đưa ra số liệu chính xác về một thần chú mà chả cần nó phải bắn thẳng vào đĩa.”
“Okay, vậy nói tóm lại là đặt đĩa bao quanh căn phòng này thì sẽ tạo ra được căn phòng nơi có thể đo lường được mana nhỉ,” tôi tóm gọn lại.
Emily cong môi. “Ừ thì… cũng đúng, nếu cậu muốn tóm tắt thành quả lao động miệt mài trong tận sáu tháng trong một câu đơn duy nhất thì đúng vậy.”
Tôi bật cười. “Tin tớ đi, tớ biết rất rõ điều cậu vừa làm chế tạo ở đây là đột phá khoa học sẽ giúp các pháp sư khác phát triển nhanh hơn trong tương lai, nhưng tớ không nghĩ mấy người ở đây có dự định trở thành kỹ sư đâu.”
“Cũng đúng,” Emily thừa nhận nhưng vẫn phồng má.
“Vậy cậu đã giải thích công dụng của những cái đĩa và tấm bảng kia, nhưng còn bộ giáp mà cậu bắt tớ mặc thì sao?” Tôi hỏi.
“À, cái bộ giáp này tớ làm là vì cô Emeria,” nữ kỹ sư trả lời và quay sang nhìn Alanis.
Nữ trợ lý giám sát quá trình huấn luyện của tôi gật đầu rồi lên tiếng. “Quý cô Watsken đây có nói rằng môi trường huấn luyện này có thể sẽ gây cản trở đến khả năng cá nhân của tôi, nên cô ấy đã tạo ra bộ đồ ấy để tôi có thể đọc và ghi chép chính xác quá trình huấn luyện của cậu.”
“Nghe có hơi mơ hồ quá đấy. Tôi không biết nữa, có vẻ như cô đang cố giữ bí mật về khả năng của mình để làm bọn tôi ngạc nhiên, như Emily với phát minh của mình vậy,” tôi trêu chọc nữ thư ký máy móc kia.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không hứng thú. “Tướng quân Arthur, cậu đã đặt câu hỏi về khả năng của bộ giáp của cô Watsken, chứ không phải về khả năng của tôi. Nếu cậu tò mò về khả năng của tôi thì phải nói rõ ra chứ.”
“Được rồi,” tôi giật mình trả lời. Có vẻ như nữ trợ lý của tôi không giống với Emily, cô ấy chỉ làm đúng những gì mình được yêu cầu thôi. “Vậy, Alanis, khả năng của cô là gì?”
Nữ elf nghiêm nghị gật đầu, thỏa mãn câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm của tôi. “Sau khi thành lập kết nối thể xác với một cá nhân nào đó, tôi có thể sử dụng phép thuật hệ Tự nhiên để quan sát dòng chảy mana của cá nhân đó. ”
Tôi nghe một tiếng cười khúc khích phát ra từ Buhnd. Liếc nhìn, tôi thấy ông lão người lùn đang huýt chỏ vào Camus và thì thầm. “Hehe, kết nối thể xác cơ đấy.”
Tôi cố kiềm lại tiếng rên rỉ khi Camus thì chỉ lờ đi lão người lùn dê xồm ấy.
“Vậy cô là một pháp sư Deviant hệ Tự nhiên hả?” Tôi hỏi một cách tò mò.
Mặc dù theo thường lệ thì những dạng cao cấp của hệ Phong, Thủy, Hỏa, Thổ là Âm Thanh, Băng, Lôi và Trọng Trường—còn thao túng kim loại và mắcma là khả năng đặc biệt của riêng tộc người lùn—nhưng không hề có nhiều tài liệu ghi chép về phép thuật hệ Tự nhiên. Mọi người đều công nhận rằng chỉ có elf mới có khả năng thao túng phép thuật hệ tự nhiên, do đó những nhà nghiên cứu phép thuật tin rằng hệ Tự nhiên là kết hợp giữa hai dạng cao cấp của Phong hệ và Thủy hệ, cũng như mắcma là hệ cấp cao của Hỏa hệ và Thổ hệ. Một trong các khả năng của phép thuật hệ Tự nhiên là thao tung cây cối, như Tess, nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến việc đọc dòng chảy mana bằng phép thuật hệ Tự nhiên trước đây bao giờ.
“Tuy nhiên, tôi không rõ khả năng của mình là dạng cao cấp của phép thuật hệ Tự nhiên hay chỉ là khả năng ngoại lệ độc nhất thôi,” Cô ấy trả lời. “Và ngoài ra, Tổng Tư Lệnh đã giao cho tôi nhiệm vụ cung cấp lại thông tin về dòng chảy mana của cậu xuyên suốt buổi huấn luyện như các Lance khác.”
“Cô cũng giúp những Lance khác sao?” Tôi hỏi. Tôi không quá ngạc nhiên về việc cô ấy giúp những người khác, mà tôi ngạc nhiên vì Virion chưa hề nhắc đến Alanis với tôi trước đây.
“Đúng vậy,” cô ấy kết thúc.
“Thú vị đấy,” Hester chêm vào. “Và những thứ phép thuật cảm biến này nói gì về khả năng của Tướng Quân Arthur?”
Alanis lấy ra một quyển sổ nhỏ có bìa bằng da rồi cô ấy lật lật vài trang rồi đọc to, “Tốc độ thao túng mana từ dòng mana chảy từ lõi mana đến cơ thể, Tướng Quân Arthur mất xấp xỉ 0.46s để cường hóa cơ thể. Còn đối với thi triển thần chú thì tốc độ thi triển phép thuật Phong hệ đã tăng hơn khoảng 40%, phép thuật Thổ hệ khoảng 55% so với Băng hệ và Lôi hệ. Hỏa và Thủy hệ không hề được dùng suốt buổi hôm nay nên tôi không thể đưa ra số liệu thống kê được.”
“0.46 giây là hơi quá chi tiết đấy. Làm sao mà cô có thể đo chính xác lượng thời gian đến từng mili giây thế?” Camus hỏi với chút hứng thú.
Alanis lấy ra một thiết bị hình hộp từ bên trong túi áo khoác. “Cô Watsken đây đã tốt bụng cho tôi một thiết bị dùng để đếm thời gian.”
Cô ấy bấm vào cái nút nhỏ bên hông và cái khối vuông ấy bắt đầu rung lên rồi cô ấy nhanh chóng nhấn nó thêm lần nữa. Cô ấy cho chúng tôi xem mặt trên của cái thiết bị đó, trên nó là thời gian chi tiết đến từng mili giây.
“Ta chưa hề nghĩ rằng mình sẽ thấy một thứ vô dụng đến thế.” Buhnd càu nhàu, rõ ràng là không hề hứng thú gì với mấy con số kia.
“Vớ vẩn. Cái thiết bị này có thể đo chính xác được ông chạy hết phòng nhanh cỡ nào với đôi chân lùn tủn kia đó,” Hester cười đểu.
Buhnd khịt mũi. “Mắc gì phải làm điều khổ sở như chạy nhảy khi tôi có thể di chuyển mặt đất dưới chân mình cơ chứ hả, bà già?”
Quan sát cả hai bọn họ cãi nhau thêm lần nữa, tôi bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ giữa bọn họ. Không chỉ cuộc cãi vã này không đâu, mà ban nãy khi chúng tôi đấu tập với nhau, cả ba vị trưởng lão đã phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, như thể họ đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu vậy.
Tôi tự nhủ với bản thân là sẽ hỏi Kathyln hoặc Virion sau.
Chuyển sự chú ý trở lại hai vị elf, có vẻ như Alanis đã trả lời xong câu hỏi của Camus, và tôi thì bỏ lỡ mất rồi.
“Ta hiểu rồi,” vị elf già gật gù trả lời. “Ta không muốn làm phiền đến cô Watsken nên ta sẽ tự đi kiếm vật liệu chế tạo vậy.”
“Thật sự không có vấn đề gì đầu, thưa Trưởng Lão Camus.” Emily chêm vào. “Dù gì cháu cũng đang định cải thiện bộ giáp của Arth—Tướng Quân Arthur mà. Tạo thêm vài ba bộ mới cũng không tiêu tốn quá nhiều nguyên liệu hiện có đâu ạ.”
“Có chuyện gì thế?” Tôi thì thầm và nghiêng người lại gần Kathyln.
“Trưởng lão Camus đang hỏi liệu cô Emeria có thể đọc dòng chảy mana của nhiều người được không.” Kathyln trả lời và bước lùi lại một bước.
Ặc. Có vẻ mình hơi gần cô ấy quá.
Tôi cũng bước sang bên một bước khi nhớ rằng cô công chúa này rất chú trọng khoảng cách cá nhân của mình. “Thế cậu cũng thế ư?”
Cô ấy gật đầu. “Tôi cũng khá tò mò về tộc độ thi triển mana của mình so với những người khác.”
Việc so sánh tốc độ thi triển khiến tôi càng có thêm cả đống câu hỏi khác cần hỏi Emily, nhưng giờ không phải là lúc. Thay vào đó, tôi quay sang nữ trợ lý của mình. “Alanis, thế còn tốc độ khi tôi sử dụng Realmhea—ý tôi là sau khi đầu tóc và mắt tôi thay đổi màu sắc thì sao?”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô elf mặt nghiêm nghị và chờ đợi câu trả lời. Ngay cả Hester và Buhnd cũng dừng cãi vã—có thể là tán tỉnh nhau không chừng—để lắng nghe cô ấy.
Alanis chỉ lật một trang giấy rồi ngước lên trả. “Khả năng thi triển thần chú của Tướng Quân là rất tốt, từ việc niệm chú cho đến khi phép thuật hình thành, đã tăng gấp năm lần trong tất cả các nguyên tố của mình, và…”
“Và?” Buhnd nhấn mạnh một cách thiếu kiên nhẫn trong khi những người khác nín thở lắng nghe.
Alanis chỉ lắc đầu. “Xin thứ lỗi, thưa Tướng Quân Arthur. Tôi không ghi lại thông số về cường hóa thân thể của cậu sau khi cậu thay đổi hình dạng.”
“Không sao,” tôi an ủi. “Là do nó không hề khác biệt gì so với bình thưởng hử?”
“Ồ không. Không phải là vì thế.” Alanis tròn mắt. “Tôi không ghi lại chỉ đơn giản là do tôi không thể ghi lại. Tướng Quân Arthur, bình thường thì tốc độ cường hóa cơ thể của cậu đã sánh ngang với các Lance khác rồi. Tuy nhiên, sau khi cậu biến đổi thì tốc độ cường hóa thân thể của cậu là quá nhanh để tôi kịp đo lại.”
__________________________________
“Anh trai cậu dạo này thế nào rồi?” Tôi hỏi, mong sẽ xóa đi bầu không khí im lặng ngượng ngạo giữa chúng tôi trong hành lang này.
Chúng tôi đang đi bộ ở một trong các tầng lầu dành cho dân cư sinh sống trong lâu đài. Mặt trăng tròn sáng trưng và các vì sao lấp lánh ngoài kia cho chúng tôi biết rằng cuộc huấn luyện đã kéo dài lâu hơn dự tính sau khi chúng tôi dành nhiều thời gian để bàn luận chi tiết về những thiết bị kì lạ của Emily cùng khả năng Deviant của Alanis. Do mọi người hoặc đã ngủ, hoặc đang làm việc ở các tầng phía dưới nên tòa lâu đài có cảm giác như bị bỏ hoang vậy.
“Curtis hiện tại đang tiến triển khá tốt vì giờ Cha đã cho phép anh ấy rời khỏi lâu đài—tất nhiên là dưới giám sát.” Kathyln trả lời với một chút ganh tỵ. “Trong cuộn giấy giao tiếp trước thì anh ấy có diễn tả trải nghiệm tuyệt vời khi trở thành một trợ giảng tại Học Viện Lanceler.”
“Tôi đoán là cậu thì không may mắn lắm nhỉ?”
“Tôi đã mong rằng khi khả năng pháp sư của mình mạnh lên thì tôi có thể có chút tự do, nhưng cha tôi vẫn cứ xem tôi như một cô công chúa búp bê e thẹn vậy,” cô ấy thở dài.
Tôi cười khúc khích. “Ừ thì ông ấy nói cũng đúng. Cậu vẫn còn khá e thẹn đấy chứ.”
“M-Mọi người có nói là dạo này tôi đã trở nên hòa đồng nhiều hơn rồi mà!” Kathyln đỏ mặt trả lời. “Ngay cả ý tưởng tham gia việc huấn luyện với tư cách là người đấu tập cùng cậu cũng là ý của t…” Giọng cô ấy nhỏ dần đi.
“Gì cơ?”
Cô ấy bước đi nhanh hơn về phía trước. “Không có gì.”
Chúng tôi tiếp tục đi trong im lặng, và tôi thì bắt đầu chú tâm vào bước đi của Kathyln. Tiếng bước chân của cô ấy vang lên nhịp nhàng như một giai điệu du dương, mỗi bước chân của cô ấy đều chạm sàn bằng xương khớp chân để làm nhỏ tiếng chân. Trông cô ấy khá nhỏ nhắn, nhưng sải chân của cô đầy tự tin như thể cô ấy đã tập dượt hàng ngàn lần. Nếu tôi không biết cô ấy thì chắc qua dáng đi đó, tôi sẽ coi cô ấy như bao quý tộc ngạo mạn và giả tạo khác.
Cô ấy dừng lại, và khi tôi ngước lên nhìn thì cô ấy đang quay đầu lại và có hơi nhướng mày trái. “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Nhận ra mình đã nhìn chằm chằm chân cô ấy nãy giờ, tôi đỏ mặt. “K-Không, à không, ý tôi là ừ, mọi thứ vẫn ổn.”
“Tiếng bước chân của cậu khá êm, đến mức tôi không rõ liệu cậu còn ở phía sau tôi không.” Kathyln nói và đợi tôi bắt kịp.
“Tôi cũng có thể nói điều tương tự với cậu đấy.” Tôi cười. “Nếu tôi mà không thấy cậu trước mặc thì tôi sẽ tưởng cậu là ma chắc luôn.”
“Mẹ tôi rất nghiêm khắc về việc hành xử ở nơi công cộng. Anh Curtis và tôi đã buộc phải học rất nhiều bài học về phép ứng xử cần phải nằm lòng của một thành viên của hoàng tộc,” Kathyln trả lời.
“Ồ! Mẹ tôi cũng cho Ellie đi học mấy thứ này khi con bé còn khá nhỏ. Chỉ có điều, thứ duy nhất con bé học được là chẳng bao giờ làm việc với cái cớ là chúng “không phải là điều mà một quý cô nên làm”.” Tôi thở dài.
Kathyln cười mỉm. “Ellie là em gái cậu, đúng chứ? Viết tắt cho Eleanor?”
“Ừ. Cậu gặp con bé chưa? Con bé thường hay ở ban công lộ thiên để tập bắn cung ấy.”
“Tôi có thấy con bé vài lần nhưng chưa bao giờ bắt chuyện cả.” Cô ấy trả lời.
“Với con gấu khổng lồ hay đi theo nên trông em ấy có hơi đáng sợ tý,” tôi thừa nhận. “Để bữa nào tôi sẽ đường hoàng giới thiệu cậu với em ấy. Tôi khá chắc Ellie sẽ rất hào hứng khi biết cậu.”
Kathyln nở một nụ cười thật rộng đến mức nó trông đúng thật sự là một nụ cười. “Nghe… hay đấy.”
Chúng tôi tiếp tục bước đi cho đến khi tới phòng cô ấy. Đáng ra thì bà Hester mới là người hộ tống cô công chúa trở về, nhưng do tôi muốn thoát khỏi phòng tập luyện và đi kiếm đồ ăn nên tôi tình nguyện đi thay. Vị pháp sư già ban đầu có chút miễn cưỡng, nhưng khi biết rằng Kathyln sẽ đi cùng một Lance và tính háo hức về việc đo fpu đã thắng thế nên bà để tôi đi thay.
Bà ấy cùng hai vị trưởng lão còn lại ở lại cùng Emily và Alanis để đo thần chú của mình. Nếu ai đó mà đứng im và giữ im lặng thì có lẽ họ sẽ cảm nhận được tòa lâu đài này đôi chút có rung lắc nhẹ.
Nếu tôi nhớ đúng thì phòng của Kathyln chỉ ở phía trước vài mét nữa thôi. “Hộ vệ của cậu có biết ông Buhnd không?”
Cô ấy gật đầu. “Cả ba vị trưởng lão đều quen biết nhau.”
Tôi nhướn mày ngạc nhiên. “Thật ư? Họ quen nhau như thế nào?”
“Cả ba người họ đều đóng vai trò thiết yếu trong cuộc chiến giữa loài người và tộc elf trước đây. Vương Quốc Darv có gửi binh lính sang để giúp Sapin trong chiến tranh, do đó Trưởng lão Hester và Trưởng lão Buhnd đã quen biết nhau. Sau khi chiến tranh kết thúc, các lãnh đạo của ba vương quốc buộc phải tham dự hội nghị thượng đỉnh được tổ chức mỗi năm một lần nhằm cải thiện lại mối quan hệ. Tôi có nghe đến cái tên trưởng lão Camus và trưởng lão Buhndemog vài lần bởi bà Hester. Bọn họ thường tập luyện cùng nhau trước đây.”
“Hèn gì bọn họ phối hợp ăn ý đến thế trong buổi đấu tập,” tôi nói.
Tôi rất muốn hỏi thêm về Hester và gia tộc Flameworth nói chung, nhưng do chúng tôi đã đến trước của phòng Kathyln rồi, và tôi nghĩ sẽ hợp lý hơn khi hỏi trực tiếp bà Hester.
“Cậu ở một mình sẽ ổn chứ, Công Chúa?” Tôi trêu Kathyln khi cô ấy thận trọng đặt tên lên ổ để mở khóa. Phòng tôi không có thiết bị đọc ký hiệu mana, nhưng dù gì thì có nó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều cho tôi.
“Ngoài việc đặc cách gia cố thêm phòng của tôi, cha tôi đã có thêm một biện pháp dự trù khác.” Cô ấy nói và lấy ra một mặt dây chuyền rất đỗi chi là quen thuộc. “Tôi cũng có thứ này.”
“Nó được làm từ một con Long Phụng, đúng chứ?” Tôi hỏi khi biết mình đã thấy nó ở đâu.
“Tôi rất ấn tượng khi cậu có thể biết ngay nó là gì khi chỉ mới liếc nhìn thôi.” Cô ấy trả lời. “Kỹ sư Gideon đã làm chúng từ lõi và vảy của một con Long Phụng.”
“Nó đẹp thật.” Tôi nói, giấu đi sự thận là tôi đã trao đổi bản thiết kế thuyền động cơ hơi nước để lấy hai cái y chang cho Ellie và mẹ của tôi đeo cho đến giờ, một trong những lý do giúp tôi ngủ ngon hơn vào mỗi đêm.
“Cảm ơn nhé.” Cô ấy nhét mặt dây chuyền long phụng trở vào trong áo. “Và cảm ơn vì đã đi cùng tôi đến đây. Tôi rất vui khi thấy bà Hester lại hào hứng đến thế thế, nhưng biết tính bà, không đời nào bà ấy sẽ ở lại nếu tôi tự đi về một mình.”
“Không thành vấn đề,” tôi trả lời. “Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm để trả ơn vì cậu đã dành thời gian giúp tôi luyện tập.”
Cô ấy khẽ lắc đầu. “Dù gì việc này cũng giúp tôi tập luyện thêm. Không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
“Chà, vậy thì cùng luyện tập chăm chỉ và cùng trở nên mạnh hơn nhé.” Tôi chìa tay ra.
Kathyln nhìn chằm chằm tay tôi một hồi rồi nhẹ nhàng bắt tay tôi.
Cả lòng bàn tay và ngón tay cô ấy khá ấm—nếu không muốn nói là nóng—và tay cô ấy giữ im tại vị trong khi nắm tay tôi. Để đảm bảo rằng cử chỉ thân thiện của mình không trở nên khó xử hơn, tôi nhẹ nhàng bóp tay cô ấy rồi buông ra. “Chúc ngủ ngon.”
Rồi cô ấy quay ngoắt đầu vào trong và đóng cửa lại. Ở phía bên kia cánh cửa, tôi có nghe một giọng nói khá nhỏ. “Chúc ngủ ngon, Arthur.”
Đo lường và ghi chép lại để giúp tôi “vận phép thuật để đánh sml người khác” có vẻ là một cách miêu tả không phù hợp với một nhóm trưởng lão và đặc biệt là hai thiếu nữ ở đây.
Tuy nhiên, sau khi Emily kiềm lại cơn hào hứng và bắt đầu từ từ giải thích tác dụng của những cái đĩa lớn khắp phòng cùng các tấm bảng kim loại đầy kim thông số, cần gạt và bộ giáp da mà tôi đang mặc, tôi có thể thấy những người khác cũng bắt đầu phấn khích lên.
“Vậy mấy thứ gắn đầy khắp phòng có tác dụng làm máy đo và ghi lại sức mạnh của một thần chú à?” Camus nghiêng đầu hỏi.
Emily gật đầu. “Thuật ngữ ‘sức mạnh’ nghe có hơi mơ hồ, nhưng về cơ bản là đúng vậy. Những cái đĩa đó khá khó chế tạo vì chúng cần phải đủ cứng cáp để chịu được lực tác động, nhưng đồng thời chúng cũng phải đủ nhạy để truyền lại chính xác dữ liệu vào trong bản điều khiển. Đó là một trong những tác dụng chính của nó, còn những tác dụng khác thì cháu sẽ giải thích sau.”
“Thế còn mấy đường mana phát sáng nối từ đĩa này sang đĩa khác thì sao?” Hester hỏi.
“Một câu hỏi rất hay!” Emily gật đầu. “Ừ thì như bà thấy đấy, ít có thần chú nào có cùng kích thước với một đĩa cảm biến, nên cháu cần phải đặt mấy cái đĩa gần nhau để có thể do chính xác lực tác động của một thần chú có bán kính rộng đến vài mét. Cháu gọi thuật ngữ đo lường này là “force per unit”, hoặc viết tắt là fpu. Những dây mana đó sẽ sáng rực lên khi đã nạp đủ năng lượng—trong trường hợp này thì là năng lượng do Công Chúa Kathyln và bốn vị trưởng lão cung cấp. Những sợi dây đó có tác dụng làm dây dẫn cảm biến, kết nối từ đĩa này sang đĩa khác để cháu có thể đo lường chính xác lượng fpu của thần chú ngay khi nó hình thành và được tung ra.”
Tôi có thể thấy bọn họ chỉ biết đảo mắt liếc nhìn nhau ngơ ngác khi nghe lời giải thích của Emily, nên tôi cũng muốn giữ im lặng và chờ Emily nói cho hết, nhưng tôi có tò mò về một điều. “Vậy cơ bản là mấy cái đĩa đó là máy cảm biến ghi chép lại dữ liệu sau khi bị thần chú bắn trúng phải không? Thế nếu tớ vận một luồn khí và bắn nó về Trưởng Lão Buhnd và ông ấy chặn nó thì sao? Thần chú đó sẽ không bao giờ tới được chỗ mấy cái đĩa thì làm sao đo được?”
Mắt Emily như sáng rực lên. “Đúng như mong đợi, cậu nhận ra một trong những khuyết điểm của thiết kế này khá nhanh đấy. Trong giai đoạn đầu thử nghiệm, tớ đã nhận ra vấn đề này. Nếu thần chú bắn trúng đĩa thì nó sẽ ghi lại dữ liệu đủ chính xác về lực tác động của thần chú. Nhưng trong buổi tập thì phân nửa dữ liệu về lực tác động thần chú sẽ không chính xác vì đối phương thường chặn hoặc phản đòn. Ban nãy tớ có nói rằng va chạm trực tiếp vào đĩa trên tường chỉ là một trong những cách ghi dữ liệu chính thôi. Tớ đã bao phủ cả căn phòng này bằng đĩa rồi. Mỗi cái đĩa không chỉ xuất ra những đường mana có thể thấy được, mà nó còn tạo ra một loại ‘áp lực’ có thể đọc được ngay khi thần chú hình thành.”
“Đó là lý do tại sao ta phải giúp cô đặt mấy cái đĩa kia xuống tận sâu dưới lòng đất à?” Buhnd hỏi và gãi đầu.
“Chính xác, làm vậy thì những cái đĩa sẽ không chắn đường ngay cả khi sử dụng phép thuật Thổ hệ!” Cô ấy trả lời. “Nhờ sự giúp đỡ của trưởng lão Buhnd nên việc lắp đặt mấy cái đĩa khá dễ dàng. Qua những cái đĩa gắn dưới đất lẫn trên tường và trên trần nhà, cháu có thể đưa ra số liệu chính xác về một thần chú mà chả cần nó phải bắn thẳng vào đĩa.”
“Okay, vậy nói tóm lại là đặt đĩa bao quanh căn phòng này thì sẽ tạo ra được căn phòng nơi có thể đo lường được mana nhỉ,” tôi tóm gọn lại.
Emily cong môi. “Ừ thì… cũng đúng, nếu cậu muốn tóm tắt thành quả lao động miệt mài trong tận sáu tháng trong một câu đơn duy nhất thì đúng vậy.”
Tôi bật cười. “Tin tớ đi, tớ biết rất rõ điều cậu vừa làm chế tạo ở đây là đột phá khoa học sẽ giúp các pháp sư khác phát triển nhanh hơn trong tương lai, nhưng tớ không nghĩ mấy người ở đây có dự định trở thành kỹ sư đâu.”
“Cũng đúng,” Emily thừa nhận nhưng vẫn phồng má.
“Vậy cậu đã giải thích công dụng của những cái đĩa và tấm bảng kia, nhưng còn bộ giáp mà cậu bắt tớ mặc thì sao?” Tôi hỏi.
“À, cái bộ giáp này tớ làm là vì cô Emeria,” nữ kỹ sư trả lời và quay sang nhìn Alanis.
Nữ trợ lý giám sát quá trình huấn luyện của tôi gật đầu rồi lên tiếng. “Quý cô Watsken đây có nói rằng môi trường huấn luyện này có thể sẽ gây cản trở đến khả năng cá nhân của tôi, nên cô ấy đã tạo ra bộ đồ ấy để tôi có thể đọc và ghi chép chính xác quá trình huấn luyện của cậu.”
“Nghe có hơi mơ hồ quá đấy. Tôi không biết nữa, có vẻ như cô đang cố giữ bí mật về khả năng của mình để làm bọn tôi ngạc nhiên, như Emily với phát minh của mình vậy,” tôi trêu chọc nữ thư ký máy móc kia.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không hứng thú. “Tướng quân Arthur, cậu đã đặt câu hỏi về khả năng của bộ giáp của cô Watsken, chứ không phải về khả năng của tôi. Nếu cậu tò mò về khả năng của tôi thì phải nói rõ ra chứ.”
“Được rồi,” tôi giật mình trả lời. Có vẻ như nữ trợ lý của tôi không giống với Emily, cô ấy chỉ làm đúng những gì mình được yêu cầu thôi. “Vậy, Alanis, khả năng của cô là gì?”
Nữ elf nghiêm nghị gật đầu, thỏa mãn câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm của tôi. “Sau khi thành lập kết nối thể xác với một cá nhân nào đó, tôi có thể sử dụng phép thuật hệ Tự nhiên để quan sát dòng chảy mana của cá nhân đó. ”
Tôi nghe một tiếng cười khúc khích phát ra từ Buhnd. Liếc nhìn, tôi thấy ông lão người lùn đang huýt chỏ vào Camus và thì thầm. “Hehe, kết nối thể xác cơ đấy.”
Tôi cố kiềm lại tiếng rên rỉ khi Camus thì chỉ lờ đi lão người lùn dê xồm ấy.
“Vậy cô là một pháp sư Deviant hệ Tự nhiên hả?” Tôi hỏi một cách tò mò.
Mặc dù theo thường lệ thì những dạng cao cấp của hệ Phong, Thủy, Hỏa, Thổ là Âm Thanh, Băng, Lôi và Trọng Trường—còn thao túng kim loại và mắcma là khả năng đặc biệt của riêng tộc người lùn—nhưng không hề có nhiều tài liệu ghi chép về phép thuật hệ Tự nhiên. Mọi người đều công nhận rằng chỉ có elf mới có khả năng thao túng phép thuật hệ tự nhiên, do đó những nhà nghiên cứu phép thuật tin rằng hệ Tự nhiên là kết hợp giữa hai dạng cao cấp của Phong hệ và Thủy hệ, cũng như mắcma là hệ cấp cao của Hỏa hệ và Thổ hệ. Một trong các khả năng của phép thuật hệ Tự nhiên là thao tung cây cối, như Tess, nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến việc đọc dòng chảy mana bằng phép thuật hệ Tự nhiên trước đây bao giờ.
“Tuy nhiên, tôi không rõ khả năng của mình là dạng cao cấp của phép thuật hệ Tự nhiên hay chỉ là khả năng ngoại lệ độc nhất thôi,” Cô ấy trả lời. “Và ngoài ra, Tổng Tư Lệnh đã giao cho tôi nhiệm vụ cung cấp lại thông tin về dòng chảy mana của cậu xuyên suốt buổi huấn luyện như các Lance khác.”
“Cô cũng giúp những Lance khác sao?” Tôi hỏi. Tôi không quá ngạc nhiên về việc cô ấy giúp những người khác, mà tôi ngạc nhiên vì Virion chưa hề nhắc đến Alanis với tôi trước đây.
“Đúng vậy,” cô ấy kết thúc.
“Thú vị đấy,” Hester chêm vào. “Và những thứ phép thuật cảm biến này nói gì về khả năng của Tướng Quân Arthur?”
Alanis lấy ra một quyển sổ nhỏ có bìa bằng da rồi cô ấy lật lật vài trang rồi đọc to, “Tốc độ thao túng mana từ dòng mana chảy từ lõi mana đến cơ thể, Tướng Quân Arthur mất xấp xỉ 0.46s để cường hóa cơ thể. Còn đối với thi triển thần chú thì tốc độ thi triển phép thuật Phong hệ đã tăng hơn khoảng 40%, phép thuật Thổ hệ khoảng 55% so với Băng hệ và Lôi hệ. Hỏa và Thủy hệ không hề được dùng suốt buổi hôm nay nên tôi không thể đưa ra số liệu thống kê được.”
“0.46 giây là hơi quá chi tiết đấy. Làm sao mà cô có thể đo chính xác lượng thời gian đến từng mili giây thế?” Camus hỏi với chút hứng thú.
Alanis lấy ra một thiết bị hình hộp từ bên trong túi áo khoác. “Cô Watsken đây đã tốt bụng cho tôi một thiết bị dùng để đếm thời gian.”
Cô ấy bấm vào cái nút nhỏ bên hông và cái khối vuông ấy bắt đầu rung lên rồi cô ấy nhanh chóng nhấn nó thêm lần nữa. Cô ấy cho chúng tôi xem mặt trên của cái thiết bị đó, trên nó là thời gian chi tiết đến từng mili giây.
“Ta chưa hề nghĩ rằng mình sẽ thấy một thứ vô dụng đến thế.” Buhnd càu nhàu, rõ ràng là không hề hứng thú gì với mấy con số kia.
“Vớ vẩn. Cái thiết bị này có thể đo chính xác được ông chạy hết phòng nhanh cỡ nào với đôi chân lùn tủn kia đó,” Hester cười đểu.
Buhnd khịt mũi. “Mắc gì phải làm điều khổ sở như chạy nhảy khi tôi có thể di chuyển mặt đất dưới chân mình cơ chứ hả, bà già?”
Quan sát cả hai bọn họ cãi nhau thêm lần nữa, tôi bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ giữa bọn họ. Không chỉ cuộc cãi vã này không đâu, mà ban nãy khi chúng tôi đấu tập với nhau, cả ba vị trưởng lão đã phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, như thể họ đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu vậy.
Tôi tự nhủ với bản thân là sẽ hỏi Kathyln hoặc Virion sau.
Chuyển sự chú ý trở lại hai vị elf, có vẻ như Alanis đã trả lời xong câu hỏi của Camus, và tôi thì bỏ lỡ mất rồi.
“Ta hiểu rồi,” vị elf già gật gù trả lời. “Ta không muốn làm phiền đến cô Watsken nên ta sẽ tự đi kiếm vật liệu chế tạo vậy.”
“Thật sự không có vấn đề gì đầu, thưa Trưởng Lão Camus.” Emily chêm vào. “Dù gì cháu cũng đang định cải thiện bộ giáp của Arth—Tướng Quân Arthur mà. Tạo thêm vài ba bộ mới cũng không tiêu tốn quá nhiều nguyên liệu hiện có đâu ạ.”
“Có chuyện gì thế?” Tôi thì thầm và nghiêng người lại gần Kathyln.
“Trưởng lão Camus đang hỏi liệu cô Emeria có thể đọc dòng chảy mana của nhiều người được không.” Kathyln trả lời và bước lùi lại một bước.
Ặc. Có vẻ mình hơi gần cô ấy quá.
Tôi cũng bước sang bên một bước khi nhớ rằng cô công chúa này rất chú trọng khoảng cách cá nhân của mình. “Thế cậu cũng thế ư?”
Cô ấy gật đầu. “Tôi cũng khá tò mò về tộc độ thi triển mana của mình so với những người khác.”
Việc so sánh tốc độ thi triển khiến tôi càng có thêm cả đống câu hỏi khác cần hỏi Emily, nhưng giờ không phải là lúc. Thay vào đó, tôi quay sang nữ trợ lý của mình. “Alanis, thế còn tốc độ khi tôi sử dụng Realmhea—ý tôi là sau khi đầu tóc và mắt tôi thay đổi màu sắc thì sao?”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô elf mặt nghiêm nghị và chờ đợi câu trả lời. Ngay cả Hester và Buhnd cũng dừng cãi vã—có thể là tán tỉnh nhau không chừng—để lắng nghe cô ấy.
Alanis chỉ lật một trang giấy rồi ngước lên trả. “Khả năng thi triển thần chú của Tướng Quân là rất tốt, từ việc niệm chú cho đến khi phép thuật hình thành, đã tăng gấp năm lần trong tất cả các nguyên tố của mình, và…”
“Và?” Buhnd nhấn mạnh một cách thiếu kiên nhẫn trong khi những người khác nín thở lắng nghe.
Alanis chỉ lắc đầu. “Xin thứ lỗi, thưa Tướng Quân Arthur. Tôi không ghi lại thông số về cường hóa thân thể của cậu sau khi cậu thay đổi hình dạng.”
“Không sao,” tôi an ủi. “Là do nó không hề khác biệt gì so với bình thưởng hử?”
“Ồ không. Không phải là vì thế.” Alanis tròn mắt. “Tôi không ghi lại chỉ đơn giản là do tôi không thể ghi lại. Tướng Quân Arthur, bình thường thì tốc độ cường hóa cơ thể của cậu đã sánh ngang với các Lance khác rồi. Tuy nhiên, sau khi cậu biến đổi thì tốc độ cường hóa thân thể của cậu là quá nhanh để tôi kịp đo lại.”
__________________________________
“Anh trai cậu dạo này thế nào rồi?” Tôi hỏi, mong sẽ xóa đi bầu không khí im lặng ngượng ngạo giữa chúng tôi trong hành lang này.
Chúng tôi đang đi bộ ở một trong các tầng lầu dành cho dân cư sinh sống trong lâu đài. Mặt trăng tròn sáng trưng và các vì sao lấp lánh ngoài kia cho chúng tôi biết rằng cuộc huấn luyện đã kéo dài lâu hơn dự tính sau khi chúng tôi dành nhiều thời gian để bàn luận chi tiết về những thiết bị kì lạ của Emily cùng khả năng Deviant của Alanis. Do mọi người hoặc đã ngủ, hoặc đang làm việc ở các tầng phía dưới nên tòa lâu đài có cảm giác như bị bỏ hoang vậy.
“Curtis hiện tại đang tiến triển khá tốt vì giờ Cha đã cho phép anh ấy rời khỏi lâu đài—tất nhiên là dưới giám sát.” Kathyln trả lời với một chút ganh tỵ. “Trong cuộn giấy giao tiếp trước thì anh ấy có diễn tả trải nghiệm tuyệt vời khi trở thành một trợ giảng tại Học Viện Lanceler.”
“Tôi đoán là cậu thì không may mắn lắm nhỉ?”
“Tôi đã mong rằng khi khả năng pháp sư của mình mạnh lên thì tôi có thể có chút tự do, nhưng cha tôi vẫn cứ xem tôi như một cô công chúa búp bê e thẹn vậy,” cô ấy thở dài.
Tôi cười khúc khích. “Ừ thì ông ấy nói cũng đúng. Cậu vẫn còn khá e thẹn đấy chứ.”
“M-Mọi người có nói là dạo này tôi đã trở nên hòa đồng nhiều hơn rồi mà!” Kathyln đỏ mặt trả lời. “Ngay cả ý tưởng tham gia việc huấn luyện với tư cách là người đấu tập cùng cậu cũng là ý của t…” Giọng cô ấy nhỏ dần đi.
“Gì cơ?”
Cô ấy bước đi nhanh hơn về phía trước. “Không có gì.”
Chúng tôi tiếp tục đi trong im lặng, và tôi thì bắt đầu chú tâm vào bước đi của Kathyln. Tiếng bước chân của cô ấy vang lên nhịp nhàng như một giai điệu du dương, mỗi bước chân của cô ấy đều chạm sàn bằng xương khớp chân để làm nhỏ tiếng chân. Trông cô ấy khá nhỏ nhắn, nhưng sải chân của cô đầy tự tin như thể cô ấy đã tập dượt hàng ngàn lần. Nếu tôi không biết cô ấy thì chắc qua dáng đi đó, tôi sẽ coi cô ấy như bao quý tộc ngạo mạn và giả tạo khác.
Cô ấy dừng lại, và khi tôi ngước lên nhìn thì cô ấy đang quay đầu lại và có hơi nhướng mày trái. “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Nhận ra mình đã nhìn chằm chằm chân cô ấy nãy giờ, tôi đỏ mặt. “K-Không, à không, ý tôi là ừ, mọi thứ vẫn ổn.”
“Tiếng bước chân của cậu khá êm, đến mức tôi không rõ liệu cậu còn ở phía sau tôi không.” Kathyln nói và đợi tôi bắt kịp.
“Tôi cũng có thể nói điều tương tự với cậu đấy.” Tôi cười. “Nếu tôi mà không thấy cậu trước mặc thì tôi sẽ tưởng cậu là ma chắc luôn.”
“Mẹ tôi rất nghiêm khắc về việc hành xử ở nơi công cộng. Anh Curtis và tôi đã buộc phải học rất nhiều bài học về phép ứng xử cần phải nằm lòng của một thành viên của hoàng tộc,” Kathyln trả lời.
“Ồ! Mẹ tôi cũng cho Ellie đi học mấy thứ này khi con bé còn khá nhỏ. Chỉ có điều, thứ duy nhất con bé học được là chẳng bao giờ làm việc với cái cớ là chúng “không phải là điều mà một quý cô nên làm”.” Tôi thở dài.
Kathyln cười mỉm. “Ellie là em gái cậu, đúng chứ? Viết tắt cho Eleanor?”
“Ừ. Cậu gặp con bé chưa? Con bé thường hay ở ban công lộ thiên để tập bắn cung ấy.”
“Tôi có thấy con bé vài lần nhưng chưa bao giờ bắt chuyện cả.” Cô ấy trả lời.
“Với con gấu khổng lồ hay đi theo nên trông em ấy có hơi đáng sợ tý,” tôi thừa nhận. “Để bữa nào tôi sẽ đường hoàng giới thiệu cậu với em ấy. Tôi khá chắc Ellie sẽ rất hào hứng khi biết cậu.”
Kathyln nở một nụ cười thật rộng đến mức nó trông đúng thật sự là một nụ cười. “Nghe… hay đấy.”
Chúng tôi tiếp tục bước đi cho đến khi tới phòng cô ấy. Đáng ra thì bà Hester mới là người hộ tống cô công chúa trở về, nhưng do tôi muốn thoát khỏi phòng tập luyện và đi kiếm đồ ăn nên tôi tình nguyện đi thay. Vị pháp sư già ban đầu có chút miễn cưỡng, nhưng khi biết rằng Kathyln sẽ đi cùng một Lance và tính háo hức về việc đo fpu đã thắng thế nên bà để tôi đi thay.
Bà ấy cùng hai vị trưởng lão còn lại ở lại cùng Emily và Alanis để đo thần chú của mình. Nếu ai đó mà đứng im và giữ im lặng thì có lẽ họ sẽ cảm nhận được tòa lâu đài này đôi chút có rung lắc nhẹ.
Nếu tôi nhớ đúng thì phòng của Kathyln chỉ ở phía trước vài mét nữa thôi. “Hộ vệ của cậu có biết ông Buhnd không?”
Cô ấy gật đầu. “Cả ba vị trưởng lão đều quen biết nhau.”
Tôi nhướn mày ngạc nhiên. “Thật ư? Họ quen nhau như thế nào?”
“Cả ba người họ đều đóng vai trò thiết yếu trong cuộc chiến giữa loài người và tộc elf trước đây. Vương Quốc Darv có gửi binh lính sang để giúp Sapin trong chiến tranh, do đó Trưởng lão Hester và Trưởng lão Buhnd đã quen biết nhau. Sau khi chiến tranh kết thúc, các lãnh đạo của ba vương quốc buộc phải tham dự hội nghị thượng đỉnh được tổ chức mỗi năm một lần nhằm cải thiện lại mối quan hệ. Tôi có nghe đến cái tên trưởng lão Camus và trưởng lão Buhndemog vài lần bởi bà Hester. Bọn họ thường tập luyện cùng nhau trước đây.”
“Hèn gì bọn họ phối hợp ăn ý đến thế trong buổi đấu tập,” tôi nói.
Tôi rất muốn hỏi thêm về Hester và gia tộc Flameworth nói chung, nhưng do chúng tôi đã đến trước của phòng Kathyln rồi, và tôi nghĩ sẽ hợp lý hơn khi hỏi trực tiếp bà Hester.
“Cậu ở một mình sẽ ổn chứ, Công Chúa?” Tôi trêu Kathyln khi cô ấy thận trọng đặt tên lên ổ để mở khóa. Phòng tôi không có thiết bị đọc ký hiệu mana, nhưng dù gì thì có nó cũng chẳng có tác dụng gì nhiều cho tôi.
“Ngoài việc đặc cách gia cố thêm phòng của tôi, cha tôi đã có thêm một biện pháp dự trù khác.” Cô ấy nói và lấy ra một mặt dây chuyền rất đỗi chi là quen thuộc. “Tôi cũng có thứ này.”
“Nó được làm từ một con Long Phụng, đúng chứ?” Tôi hỏi khi biết mình đã thấy nó ở đâu.
“Tôi rất ấn tượng khi cậu có thể biết ngay nó là gì khi chỉ mới liếc nhìn thôi.” Cô ấy trả lời. “Kỹ sư Gideon đã làm chúng từ lõi và vảy của một con Long Phụng.”
“Nó đẹp thật.” Tôi nói, giấu đi sự thận là tôi đã trao đổi bản thiết kế thuyền động cơ hơi nước để lấy hai cái y chang cho Ellie và mẹ của tôi đeo cho đến giờ, một trong những lý do giúp tôi ngủ ngon hơn vào mỗi đêm.
“Cảm ơn nhé.” Cô ấy nhét mặt dây chuyền long phụng trở vào trong áo. “Và cảm ơn vì đã đi cùng tôi đến đây. Tôi rất vui khi thấy bà Hester lại hào hứng đến thế thế, nhưng biết tính bà, không đời nào bà ấy sẽ ở lại nếu tôi tự đi về một mình.”
“Không thành vấn đề,” tôi trả lời. “Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm để trả ơn vì cậu đã dành thời gian giúp tôi luyện tập.”
Cô ấy khẽ lắc đầu. “Dù gì việc này cũng giúp tôi tập luyện thêm. Không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
“Chà, vậy thì cùng luyện tập chăm chỉ và cùng trở nên mạnh hơn nhé.” Tôi chìa tay ra.
Kathyln nhìn chằm chằm tay tôi một hồi rồi nhẹ nhàng bắt tay tôi.
Cả lòng bàn tay và ngón tay cô ấy khá ấm—nếu không muốn nói là nóng—và tay cô ấy giữ im tại vị trong khi nắm tay tôi. Để đảm bảo rằng cử chỉ thân thiện của mình không trở nên khó xử hơn, tôi nhẹ nhàng bóp tay cô ấy rồi buông ra. “Chúc ngủ ngon.”
Rồi cô ấy quay ngoắt đầu vào trong và đóng cửa lại. Ở phía bên kia cánh cửa, tôi có nghe một giọng nói khá nhỏ. “Chúc ngủ ngon, Arthur.”
Danh sách chương