Tôi dành cả ngày đầu tiên để cưỡi trên lưng Sylvie. Cả hai vị lance tộc người lùn chẳng hé môi dù chỉ một lời, chúng tôi tiếp tục di chuyển cho đến khi màn đêm buông xuống, chân tôi nhức mỏi không thể chịu được vì cưỡi trên lưng đầy vảy ngay cả khi đã dùng mana cường hóa cơ thể. Không chỉ thế, sau hàng tiếng đồng hồ bám chặt vào cổ của khế ước thú của tôi, cổ tôi cũng bắt đầu mỏi và nhức.


Tại tôi nên chúng tôi phải dừng lại và dựng trại qua đêm gần chân dãy núi Grand Mountains cách thành phố Valden vài dặm về phía bắc.


“Này, ăn chút gì đi.” Tôi giơ các thanh cá xiên que nướng về phía Tướng Quân Mica và Olfred.


Nữ Lance với thân hình con nít vui vẻ nhận lấy cây cá xiên que và ngấu nghiến nó mà không quan tâm gì đến xương xẩu, nhưng vị lance già kia chỉ lắc đầu.


“Nếu cậu còn sức để nấu nướng thì tốt nhất chúng ta nên rời đi sớm.” Ông ấy nói, lờ đi lòng tốt của tôi, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách mà ông ấy mang theo.


“Kệ lão ấy đi,” Mica nói, miệng vẫn nhóp nhép cá. “Lão chẳng bao giờ ăn đồ ăn của người mà lão không hoàn toàn tin tưởng.”


Tôi gật đầu, ném thanh cá tôi nướng cho Sylvie ăn. Con cá ấy biến mất chỉ trong vòng chưa đầy một nốt nhạc. Khế ước thú của tôi vẫn giữ nguyên dạng rồng của mình và nằm ngoài rìa trại của chúng tôi. Vì lớp vảy đen của mình nên Sylvie gần như là tàng hình bất chấp cơ thể to lớn của mình—bộ phận duy nhất có thể nhìn thấy được là đôi mắt vàng ròng sắc sảo của cô ấy như đang lơ lửng giữa không trung.


‘Mấy con cá nhỏ này chẳng đủ no tý nào, và còn dễ vướng trong kẽ răng của con nữa.’  Sylvie làu bàu trong đầu tôi.


‘Ta biết, nhưng giờ thì con đành phải chịu thôi. Hơn nữa, con có thể sống suốt cả tuần mà không cần ăn mà.’  Tôi trả lời, tiếp tục ăn thanh cá xiên que. Da cá sần sùi có vị mặn mà do hun khói và có chút vị ngọt do lửa mặc dù tôi chẳng thêm nếm gì cả.


‘Vâng, nhưng con chỉ thích đồ ăn ngon, chứ không phải ăn để no.’  Cô ấy phụng phịu.


‘Con có thể tìm thấy vài con quái mana ở phía bắc. Chúng ta vẫn còn gần Valden.’


Buổi tối nay khá im ắng, ngoại trừ tiếng gỗ cháy răng rắc của lửa trại và tiếng chảy róc rách từ con suối mà tôi đã bắt cá gần đây.


Olfred chằng hề nói lời nào sau khi từ chối cá của tôi, ông ấy vẫn ngồi im như một pho tượng, dựa lưng vào chiếc ghế đá mà ông dựng lên và tiếp tục đọc sách. Lần duy nhất ông rời mắt khỏi cuốn sách là khi Tướng Quân Mica bắt đầu ngân nga trong khi chải lại mái tóc xoăn ngắn của mình.


Ông ấy nhăn mặt khi nghe Mica hát lệch tông tùm lum khiến tôi không thể nhịn cười. May mắn là xuyên suốt buổi tối thì Tướng Quân Mica khá yên lặng, giúp tôi có thêm thời giao để luyện lõi mana của mình.


Mặc dù đã đạt đến giai đoạn lõi Bạc Trung Cấp, tôi vẫn cảm thấy bản thân thấp kém nhiều điều khi so với các Lances khác và cô rồng vừa là khế ước thú vừa là một asura. Với thanh Dawn’s Ballad bị hư hại và đôi chân yếu ớt này, tôi cảm thấy như mình thậm chí còn thụt lùi còn xa hơn so với lúc bắt đầu tập luyện tại Ephetous. Tôi có thể chắc chắn một điều là tôi không được phép sử dụng Burst Step (Bùng Tốc) thêm một lần nào nữa nếu tôi muốn giữ đôi chân của mình.


Sau khoảng một giờ liên tục thu thập mana từ khí quyển và tu luyện lõi, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi sát sao.


Tôi mở mắt ra thì thấy Mica chỉ cách tôi vài inch và đang nhìn tôi chằm chằm, thậm chí cả Olfred cũng đóng sách lại để quan sát.


“Đây là lần đầu tiên Mica cảm thấy như thế này đó.” Mica thì thầm.


“Có gì không ổn hả?” Tôi hỏi, liếc nhìn hai vị lance.


“Quá trình rèn lõi của cậu.” Olfred trả lời, nhăn mày trầm tư. “Thường thì quá trình rèn lõi của người khác thì sẽ không có gì đặc sắc—”



“Nhưng khi cậu làm thế, có cảm giác như thể cơ thể của Mica bị hút về phía cậu vậy!” Mica ngắt lời một cách hào hứng.


“Tôi chưa bao giờ nghe đến việc đó.” Tôi trả lời. “Chắc là do tôi là pháp sư tứ hệ nguyên tố chăng?”


Mica há hốc mồm. “Tứ hệ á?”


“Thì ra đó là cách cậu trở thành một Lance mặc dù vẫn còn quá trẻ như thế. Ta có nghe Hội Đồng đề cập đến việc này, nhưng khi tận tai nghe thì quả là…” Olfred thì thầm như thể tự nói chuyện với chính mình.


“Thế cảm giác thế nào khi cậu có thể sử dụng nhiều nguyên tố đến thế?” Mica nghiêng người vào gần hơn và hỏi với đôi mắt lấp la lấp lánh.


‘Cẩn thận đừng tiết lộ quá nhiều.’  Sylvie khuyên nhủ từ phía sau, trong khi cơ thể cô ấy thì trông như là đang ngủ.


‘Ta biết.’



“Tôi vẫn còn gặp khó khăn trong việc sử dụng một số nguyên tố, như Trọng Lực chẳng hạn, nhưng hầu hết thì tôi phải tập luyện cách sử dụng từng nguyên tố cho từng tình huống cụ thể khác nhau.”


“Đúng, đúng.” Mica gật đầu lia lịa. “Biết quá nhiều thần chú cũng chẳng có tác dụng gì nếu cậu không biết khi nào nên dùng chúng.”


“Chắc cậu đã sử dụng thành thạo một số nguyên tố rồi chứ nhỉ.” Oflred nói.


Tôi gật đầu. “Đúng thế.”


“Này, để Mica chỉ cậu cách thao túng trọng lực nhé?”


Tôi nghiêng người về sau sau khi ngửi thấy mùi cá nướng trong hơi thở của Mica. “Tôi nghĩ chỉ cần tập luyện nhiều là được rồi. Vẫn có lúc tôi có thể sử dụng nó, chỉ là tôi không tự tin vào khả năng đó cho lắm.”


“Thật sự nó dễ lắm luôn á.” Mica kiên quyết và xòe lòng bàn tay ra. “Cậu chỉ cần tưởng tượng cả thế giới đang đi lên xuống, rồi nắm nó vào trong bàn tay mình và cứ thế mà thi triển thôi!”


Không thể hiểu nỗi lời giải thích mông lung như trò đùa của Mica, tôi quay sang Olfred.


Vị người lùn già chỉ biết đảo mắt. “Cậu học từ một hòn sỏi còn dễ hiểu hơn nhiều. Quý cô Earthborn đây xuất thân từ một dòng tộc pháp sư Conjurer trứ danh và lâu đời, nhưng ngay cả vậy, cô ấy vẫn được xem là một thiên tài trong số họ. Cô ấy học phép thuật chủ yếu là bằng cảm tính, cô ta thậm chí còn không biết các khái niệm thao túng mana đơn giản nữa.”


“Earthborn?” Tôi lặp lại. “Hình như tôi có nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải?”


“Tổ tiên của cô ấy là người thành lập Viện Earthborn,” ông trả lời một cách thản nhiên và tiếp tục đọc sách.


Tôi nhìn chằm chằm nữ Lance như con nít kia. Tôi biết rằng tất cả các Lance đều có sức mạnh phi thường khác người, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái tưng tưng này lại có gia thế khủng đến vậy. Rất ít tài liệu ghi chép hay thông tin lịch sử về tộc người lùn ở Sapin, nhưng Viện Earthborn vẫn là một trong những lý do chính tại sao người lùn vẫn có thể sánh ngang hàng với Vương Quốc Sapin bất chấp diện tích lãnh thổ nhỏ và dân số ít ỏi. Ngay cả sau khi Học Viện Xyrus đã bắt đầu chấp nhận đa sắc tộc theo học, nhưng rất nhiều quý tộc người lùn vẫn chọn gửi con cháu mình đến Viện Earthborn để học về những lĩnh vực chuyên môn của người lùn.


“Mica vừa đỉnh và vừa đẹp, đúng không?” Nữ người lùn nhỏ nhắn ưỡn ngực.


Tướng Quân Olfred chỉ phì cười, cuốn sách vẫn che mặt ông ấy. “Nữa à? Ta đánh giá cao lòng tự tin của cô đấy, nhưng nếu cô nghĩ cô đẹp đến thế thì tại sao cho đến giờ cô vẫn ế mặc dù đã gần năm mươ—”


Ông chưa kịp kết thúc câu thì phải né khỏi thanh rìu chiến to khủng bố từ đâu bay đến. Mặt đất phía dưới vị tướng quân già bị nứt toác làm đôi vì lực tác động của Tướng Quân Mica.


Mỉm cười ngây ngô che đi con quỷ hung bạo bên trong mình, rồi Mica vung vũ khí của mình lần nữa. “Chà, ông Olfred dạo này già cả lẩm cẩm lú lẫn quá nhỉ. Ông thừa biết lý do tại sao tôi không thích dành thời gian cho đàn ông là vì gu của tôi khác với gu tiêu chuẩn của người lùn rồi mà.”


Tôi lui lại gần Sylvie, không muốn dính vào cuộc cãi vả này.


‘Con nghĩ con thích cô ấy hơn khi cô ấy dùng ngôi thứ ba để nói về bản thân mình,’ Sylvie thừa nhận.


‘Ta cực kì đồng tình với quan điểm đó.’


Olfred, người đã phải ngay lập tức dựng tường đá lên để đỡ vũ khí của đồng nghiệp mình lại tiếp tục phì cười. “Thôi cho tôi xin, lý do mà cô không bị người khác tẩy chay là do gia thế của cô thôi. Biết đâu sau này cô sẽ tìm được một con người có gu quái dị thích con nít rước về làm dâu đấy.”


Trọng lực xung quanh chúng tôi ngày càng tăng lên dữ dội, đến nỗi tôi khó có thể thở nếu không có mana cường hóa cơ thể. Ngọn lửa trại đã bị dập tắt, các khúc củi đang cháy hóa thành cát bụi.


Tôi nhìn chằm chằm cả hai bọn họ, bất lực khi thấy cảnh tượng hai vị lance—đỉnh cao của quyền lực trong toàn Dicathen—đang cãi nhau như mấy đứa con nít.


“Chúng ta sẽ”—tôi thở dài, gồng mình lên—“Chúng ta sẽ thu hút chú ý nếu cả hai người tiếp tục đấy.”


Lờ đi lời nói của tôi, Tướng Quân Mica vung thanh rìu to tướng xuống một lần nữa, nhưng thay vì chém con golem đá mà Tướng Quân Olfred đã tạo ra làm đôi, cây rìu của cô ấy đập nát bét con golem thành các mảnh vụn. “Tôi thấy ông cũng có người yêu đâu hả, Oldfred!”


“Việc cô có thể trở thành Lance với tính cách như con nít chưa bao giờ khiến tôi hết ngạc nhiên,” Olfred nhăn nhó khi ông tạo ra thêm một con golem khác còn to hơn.


Thở dài, tôi vận mana Thủy hệ từ gốc cây gần đó và xịt vào bọn họ cho đến khi bọn họ ướt đẫm quần áo.


Cả hai bọn họ đều quay ngoắt đầu lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. “Hai người xong chưa, hay hai người còn muốn hất tung luôn cả ngọn núi này luôn?”


Mica tặc lưỡi. “Là lỗi của Olfred chứ bộ, ai bảo ông ta dám đề cập đến tuổi tác của một quý cô làm gì.”


“Cái đứa chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng từ nhỏ này cần phải được giáo dục để bớt hành xử ngu ngốc đi.” Olfred lẩm bẩm.


Kiềm lại cảm giác đảo mắt, tôi nhìn bọn họ mỗi người chui vào lều của mình ở hai góc trại. Tướng Quân Mica chỉ dậm chân một cái, và dựng lên một căn nhà tranh nhỏ từ dưới đất. Nó to đến mức gần như có thể nhét cả Sylvie vào trong, các bức tường của căn nhà đá đó thậm chí còn được khắc họa hoa văn rất chi tiết, và còn có cả ống khói đang nhả khói ra ngoài.


Mặt khác, Tướng Quân Olfred thì quyết định dựng lều bên hông vực, cách trại chúng tôi khoảng vài mét. Vách vực trước mặt ông ấy bỗng đỏ rực lên và bắt đầu tan chảy thành dung nham. Ông ấy dọn nguyên cả một khu vực rộng lớn trong tích tắc để dựng nhà, và tôi thoáng thấy bên trong còn có các nội thất chi tiết làm bằng đá trước khi vị Lance già đóng cửa lại mà chẳng thèm nhìn lại về sau.


“Tiện lợi quá nhỉ.” Tôi chỉ lẩm bẩm bất lực và chui vào đôi cánh đen tuyền của Sylvie để ngủ tạm.


‘Nếu người dựng lều để ngủ thì có lẽ sẽ thỏa mái hơn đấy.’  Sylvie gợi ý.



‘Ta cảm thấy an tâm khi ngủ ở đây hơn nếu bọn họ có mưu đồ gì trong lúc ta ngủ.’   Tôi trả lời một cách uể oải.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, các kí ức của kiếp trước chạy thoáng qua tâm trí tôi khi tôi dần chìm vào giấc ngủ êm đềm. Những ký ức mà tôi muốn quên đi ngày càng trở nên rõ ràng.


Sau cái đêm mà Bảo Mẫu Trưởng Wilbeck bị sát hại, mục tiêu của tôi đã thay đổi. Bất chấp cả hai Nico và Cecilia cố thuyết phục tôi đi học, khi đó tôi đã không còn ý định trở thành một cậu bé bình thường như bảo mẫu trưởng mong muốn nữa. Tôi căm ghét chính bản thân mình vì đã không thể bảo vệ được bà ấy, người phụ nữ đã nuôi dạy tôi như chính con ruột của con trong khi các người lớn khác thì chỉ xem tôi không khác gì sâu bọ hoặc gánh nặng. Bà ấy nhận nuôi tôi, không muốn gì ngoại trừ việc tôi có thể sống một cuộc sống tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Và sau ngần ấy thời gian, tôi tưởng rằng tôi đã tìm thấy cuộc sống mà tôi hằng ao ước.


Trong suốt những năm tháng ngắn ngũi sống cùng Nico và Cecilia bên cạnh tôi trong viện mồ côi cùng Bảo mẫu trưởng Wilbeck luôn trông chừng và mắng bọn tôi, tôi đã sống một cách vui vẻ như bao đứa trẻ bình thường khác. Bà ấy chẳng làm gì nên tội cả, bà ấy chẳng làm gì sai trái hết. Bảo mẫu trưởng là dạng người sẵn sàng từ bỏ bữa trưa của mình để đưa cho một người vô gia cư mà bà ấy tình cờ gặp, vậy mà cớ sao cuộc đời lại đối xử tàn nhẫn và bất công với một người tốt bụng như bà khi cho bà chết một cách tức tưởi như thế.


Viện mồ côi được một bảo mẫu trưởng khác trông nom, và chỉ sau vài tháng, lũ nhóc cười đùa như thể chẳng có gì xảy ra.


Nhưng không phải tôi. Tôi đã trở nên ám ảnh với việc tìm ra kẻ đã ra lệnh cho đám sát nhân đó nhắm vào tôi, Nico và Cecilia cùng Bảo mẫu trưởng Wilbeck.


Những lời nói của Nico vẫn vang vọng một cách rõ ràng. “Ông tính làm gì khi ông tìm ra được bọn chúng? Ông sẽ giết hết chúng một mình? Với khả năng hiện giờ ư?”


Đó là lúc tôi nhận ra tôi cần phải khỏe mạnh hơn. Rút đơn nhập học, tôi đăng ký vào một viện quân sự, nơi đào tạo chiến binh cho quân đội.


Cả Nico và Cecilia cố gắng khuyên tôi đừng làm thế. Bọn họ nói tôi nên thử đi học để được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Giờ nhìn lại thì, tôi ước gì mình đã lắng nghe bọn họ. Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ bớt đau đớn và cô độc nếu như tôi nghe lời họ.


Nhưng có lẽ điều mà tôi hối tiếc hơn việc từ chối nghe lời họ là đồng ý cho phép họ theo tôi vào viện quân sự. Tôi biết tôi đã cố khuyên họ đừng làm thế, nhưng phải chi tôi thực sự cố gắng hơn nữa—đẩy bọn họ tránh xa tôi—thì ít nhất giờ chỉ có mỗi cuộc đời của tôi là bị ảnh hưởng thôi.


‘Arthur. Chúng ta sẽ khởi hành trước khi bình minh lên.’  Giọng nói của cô khế ước thú vang lên dịu dàng, nhưng tôi vẫn thở gấp gáp khi bừng tỉnh dậy.


‘Người lại gặp ác mộng về kiếp trước nữa à.’  Cô ấy nói.


‘Con cũng biết về chúng ư?’  Tôi ngồi dậy hỏi.


‘Vâng, mặc dù chúng chỉ thoáng qua trong tâm trí người, nhưng con vẫn có thể hiểu được. Dạo này người gặp ác mộng ngày càng nhiều.’  Cô ấy trả lời một cách lo lắng.


‘Không có gì đâu,’  tôi trả lời, đi ra khỏi cánh của.


‘Con cũng mong là thế.’  Cô ấy nói một cách thận trọng.


Tôi chỉ cười để trả lời, kết thúc cuộc trò chuyện thần giao cách cảm.


“Chúng ta sẽ phải đến bờ biển phía Bắc trước cuối ngày hôm nay.” Olfred tuyên bố và phá nát căn nhà đá mà ông ấy và Mica đã tạo, trong khi Mica thì che hết mọi dấu vết để phòng trường hợp có thám hiểm giả hay thợ săn đến gần khu vực này.


Sự nghi ngờ của tôi về việc hai vị Lances này có dính líu đến việc phản bội Dicathen ngày càng giảm đi sau hành vi của họ đêm qua, nhưng tôi vẫn cảnh giác. Tạo một luồn gió nhỏ, tôi giúp cả hai người họ che dấu vết, rồi bọn tôi lại lên đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện