GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:


"Cậu cần bao nhiêu quân?" Vua Blaine hỏi khi tất cả chúng tôi nhìn xuống bản đồ chi tiết trải khắp bàn tròn.


“Ba — không — hai sư đoàn là đủ,” tôi trả lời.


“Tướng quân Arthur. Bờ biển phía tây là nơi chúng ta cần phân bổ phần lớn lực lượng của mình,” Rahdeas phản bác, đặt ngón tay gần Etistin và Thành phố Telmore. "Việc gửi gần hai vạn quân lên phía bắc sẽ khiến khu vực này trở nên quá dễ bị tấn công."


“Ta phải đồng ý với Trưởng lão Rahdeas,” Vua Alduin nói thêm. “Có một số trận chiến gần bờ biển đã diễn ra trong nhiều ngày. Rút lại dù chỉ một sư đoàn duy nhất sẽ khiến cho cả thế trận nghiêng về phe bọn chúng. "


Hoàng hậu Priscilla cuốn lại cuộn truyền tin mà bà đã đọc. “Chúng tôi vẫn đang sơ tán dân thường khỏi cả Telmore và Etistin. Nếu các lực lượng trên bờ biển bị rút đi, quân đội của chúng tôi sẽ bị đẩy lùi và các trận chiến sẽ diễn ra trong các thành phố”.


“Tổng Tư Lệnh, có lẽ chúng ta có thể gửi một số binh lính elf đóng quân gần thành phố Asyphin xuống phía rìa biên giới, nhưng hai sư đoàn có vẻ khả thi,” Hoàng hậu Merial khuyên, nhíu mày lo lắng.


Virion, ngồi trước mặt tôi, ngước mắt lên nhìn tất cả những Lances đang đứng thẳng phía sau những người giữ cổ vật tương ứng. “Các vị tướng quân? Các ngài nghĩ sao?"


“Thằng nhóc — sự nghi ngờ mơ hồ của Tướng Arthur dựa trên bằng chứng lỏng lẻo về những gì cậu ta nhìn thấy là không đủ cho việc hy sinh một hoặc hai thành phố,” Tướng Bairon gần như sỉ nhục.


“Bỏ qua giọng điệu khó chịu của Bairon, anh ấy có ý đúng đấy,” Mica nói, nữ Lance người lùn trông không lớn hơn em tôi lên tiếng. “Di chuyển nhiều quân qua vài trăm dặm sẽ mất nhiều thời gian, ngay cả với sự giúp đỡ của cổng dịch chuyển.”


“Tướng quân Aya? Tướng quân Varay? Tướng quân Olfred? ” Virion hỏi. "Tất cả các người có đồng ý không?"


Tướng Olfred, người lớn tuổi nhất trong số những Lance, gật đầu. "Quá nhiều rủi ro."


“Xin lỗi, Tướng quân,” nữ Elf Lance thì thầm bên cạnh tôi trước khi lên tiếng. "Tôi cũng đồng ý rằng nó không phải là quyết định khôn ngoan."


Tất cả chúng tôi đều nhìn vào Varay, Lance duy nhất mà tôi không đủ tự tin có thể đánh bại.


“Nếu tuyên bố của Tướng quân Arthur là đúng, việc gửi nhiều quân như vậy — nếu không muốn nói là nhiều hơn — lên phía bắc là lựa chọn đúng đắn,” nữ Lance băng giá trả lời cộc lốc.


Thật ngạc nhiên khi có sự hỗ trợ của Tướng quân Varay, nhưng trong trường hợp này thì nó lại phản tác dụng. Tuy nhiên, Virion đã lợi dụng lời nói của cô ấy để thực hiện ý tưởng mà tôi thực sự muốn làm.


“Tướng Varay đúng ở chỗ, nếu như những gì Tướng Arthur tuyên bố là đúng, quân đội cần được điều đến. Rốt cuộc, chỉ có một lần nhìn thấy retainer kể từ khi cuộc chiến bắt đầu — nếu retainer và một Scythe dẫn đầu cuộc tấn công tiếp theo này, thiệt hại sẽ rất thảm khốc nếu không có biện pháp thích hợp để ngăn ngừa. ”


Mọi người đều gật đầu đồng ý.


“Do đó,” Virion dừng lại, chuyển mắt từ Lance này sang Lance khác, “Ta đề nghị chúng ta cử hai Lance cùng với Tướng Arthur để điều tra xem có thực sự sắp xảy ra một cuộc tấn công lớn do retainer và một Scythe vào phía bắc hay không . ”


Những người còn lại trong hội đồng lập tức liếc nhìn nhau, chờ ai đó đưa ra lý do phản bác.


"Tổng Tư Lệnh." Vua Blaine lên tiếng. “Những Lance là nhân vật trung tâm cho các sư đoàn đang tham chiến ngay bây giờ. Nếu họ đi quá lâu, nhuệ khí sẽ giảm sút và nếu một retainer hoặc Scythe xuất hiện trong trận chiến— ”


“Vua Glayder,” Virion ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh của ông ta như nhìn xuyên qua vị vua loài người. "Ngài nghĩ tại sao những Lance đã hạn chế tham gia hầu hết các trận chiến cho đến nay?"



Vị vua tóc đỏ vẫn im lặng.


“Nó khá đơn giản. Là do nó không đáng để họ phải làm thế,” Virion tiếp tục. “Những phép thuật hủy diệt quy mô lớn được thực hiện bởi bất kỳ Lance nào của chúng ta sẽ giết chết không chỉ quân đội của chúng mà còn giết chết chính chúng ta. Ngay cả khi chúng ta đã rút lui tất cả mọi người, thì đây vẫn là sân nhà chúng ta. Đất đai sẽ bị phá hủy và không thể sinh sống được. Ngay cả khi những Lance kiềm lại sức mạnh của họ và giúp những người lính trên chiến trường với thanh kiếm trong tay, vẫn sẽ có thương vong do nguy cơ thu hút retainer hoặc Scythe của Alacryan.


“Khi chiến đấu, luôn ghi nhớ rằng công dân của chúng ta cũng sống trên mảnh đất này. Mục tiêu là giành chiến thắng trong cuộc chiến này, nhưng cũng là để bảo tồn càng nhiều thành phố của chúng ta càng tốt.” Ánh mắt uy quyền của Virion chuyển từ vị vua hoặc hoàng hậu này sang vị vua khác, hướng bài học này đến tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này. “Như đã nói, nếu gửi hai Lance là tất cả những gì cần thiết để tránh một trận chiến quy mô lớn với cả Scythe và retainer đang chiến đấu ở phía bên kia, thì ta nói đó là một cái giá nhỏ phải trả. Quân của chúng ta có thể đi vài ngày mà không cần lãnh đạo của họ nhúng tay vào ”.


Mặc dù biểu hiện miễn cưỡng hiện rõ trên khuôn mặt của các nhà lãnh đạo, nhưng họ vẫn từ từ gật đầu đồng ý.


Virion đan hai tay vào nhau và mỉm cười. "Tốt, bây giờ hai Lance nào sẽ đi cùng Arthur trong cuộc điều tra lên phía bắc này?"


Một bàn tay gầy guộc vươn lên từ trên bàn. “Trong khi Ngài Aldir là người giữ cổ vật cho hai Lance của tôi, vì ông ấy không có ở đây nên tôi nghĩ rằng tôi có thể tình nguyện gửi hai bọn họ đi cùng Arthur.”


Tôi cưỡng lại ham muốn mỉm cười trước những biến cố. Mọi thứ diễn ra đúng hệt như kế hoạch của tôi.



Virion cũng giả vờ thuận theo, xuất hiện như thể ông đang cân nhắc quyết định của Rahdeas.


“Đúng vậy! Vì Ngài Aldir không có mặt, nên ta nghĩ việc để những người lùn tuân theo lệnh của trưởng lão Rahdeas là điều đương nhiên,” Vua Blaine tán thành.


“Do hầu hết các trận chiến đang diễn ra ở Sapin nên tôi đồng ý rằng việc cử Tướng Olfred và Tướng Mica sẽ là một lựa chọn lý tưởng,” Queen Merial nói thêm.


Virion chậm rãi gật đầu, như thể gần như miễn cưỡng. “Tốt lắm, Tướng quân Olfred và Tướng Mica, tạm thời dưới sự chỉ huy của trưởng lão Rahdeas, sẽ đi lên phía bắc cùng với Tướng Arthur để điều tra khả năng một retainer và Scythe đang lên kế hoạch tấn công.”


Cả hai Lance của người lùn cũng cúi đầu kính cẩn như tôi.


“Đây là một nhiệm vụ trinh sát, nhưng ta để mọi người tự giải quyết tình hình theo cách tốt nhất. Ưu tiên hàng đầu là không bị phát hiện bởi kẻ thù, đặc biệt nếu có retainer hoặc Scythe. Nếu hoàn cảnh cho phép một cơ hội thực tế để ngăn chặn một trận chiến quy mô lớn, mọi người có thể tham chiến. Hãy nhớ rằng, ưu tiên của chúng ta là giữ cho trận chiến tránh xa dân thường,” Virion nói thêm. “Chuẩn bị lên đường vào ngày mai lúc mặt trời mọc. Những Lance còn lại, giải tán”.


Bước qua sảnh mờ bên ngoài phòng họp, tôi thở ra một hơi dài. Tôi luôn ghét những cuộc họp như thế này, luôn căng thẳng và đầy những cách vòng vo để từ chối hoặc đưa ra lý do để không làm điều gì đó cản trở lợi ích của chính mình. Mặc dù Hội đồng dường như là một mặt trận thống nhất của các nhà lãnh đạo từ cả ba chủng tộc, nhưng lý tưởng sâu xa và sự ích kỷ đối với vương quốc của chính họ rõ ràng hơn bất cứ điều gì khác. Vua Glayder, người đã quá sợ hãi khi hành động vì Aldir đã đe dọa ông ta sau khi giết Greysunders vì sự phản bội của họ, đã trở nên thẳng thắn hơn. Chỉ với Virion ở đó, Hội đồng thậm chí còn hoạt động tốt từ xa.


Trong khi Virion và tôi có được kết quả cuối cùng mà chúng tôi mong muốn, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Tôi gãi vào cổ tôi; Băng gạc che sẹo của Gideon khiến da tôi ngứa dữ dội nhưng tôi không thể cởi nó ra cho đến khi tôi chỉ có một mình. Thủ thuật dường như vô hại này đã phát huy tác dụng trong sự kiện cách đây vài giờ, và tôi đã phần nào tận hưởng phần còn lại của buổi tối nhưng có một điều đè nặng trong tâm trí tôi. Claire đã ở bữa tiệc; cô ấy đã nhìn thấy tôi.


Cô ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng cô ấy không muốn tôi nhìn thấy cô ấy. Tôi đã không gặp cô ấy kể từ sau Xyrus, và cảnh cuối cùng về cô ấy mà tôi nhớ là cô ấy bị đâm. Tôi cố gắng nghĩ lý do tại sao cô ấy lại tránh mặt tôi, nhưng tiếng bước chân đằng sau khiến tôi trở lại thực tại.


"Có vẻ như chúng ta sẽ thực hiện một nhiệm vụ cùng nhau!" Một giọng nói cao vút vang lên vài bước phía sau.


“Tướng quân Mica, Tướng quân Olfred,” tôi chào hỏi lịch sự, quay sang họ.


“Cứ gọi tôi là Mica,” cô người lùn trẻ con mỉm cười trong khi Tướng Quân Olfred chỉ gật đầu xác nhận.


“Tôi muốn giữ các thủ tục hơn,” tôi nhẹ nhàng từ chối. "Dù gì thì các người cũng là Lance tiền bối của tôi."


“Ít nhất thì cậu nhóc cũng biết cách cư xử đúng mực mặc dù được giáo dục sơ sài,” Tướng Olfred nhướng mày nói.


Chà, chúng ta thực sự sẽ hợp nhau lắm đây.


Ấn tượng thực sự duy nhất mà tôi có về Tướng quân Olfred là lần đầu tiên tôi được đưa đến lâu đài nổi sau sự cố ở Học viện Xyrus. Hồi đó, ông ấy đã cứu tôi khỏi tay anh trai của Lucas, Tướng Bairon. Tuy nhiên, đó chỉ đơn giản là vì ông ta đang làm theo lệnh.


“Chà, tôi xin phép lui trước. Tôi nên nghỉ ngơi một chút cho chuyến hành trình dài ngày mai.” Tôi cúi đầu trước khi quay trở lại cầu thang chính.


Đi lên các tầng dân cư, tôi thăm dò tâm trí của Sylvie để xem liệu cô ấy có tỉnh táo hay không. Thấy rằng Sylvie đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi đi dạo quanh đây một chút.


Đến căn phòng cuối hành lang, tôi gõ vào cánh cửa gỗ dày.


“Đang ra,” giọng Tessia cất lên.


Cánh cửa mở ra mà không có một tiếng cọt kẹt nào và bên kia là Tess. Cô ấy đã mặc đồ ngủ nhưng tóc vẫn còn lấm tấm nước.


"Cô đến tr- Arthur?" Tess há hốc mồm. "Cậu đang làm gì ở đây?"


“Xin lỗi,” tôi cười. "Cậu có đang mong đợi ai đó khác à?"


“Ư-ừ, Đáng ra Caria sẽ đến đây. Arthur, có chuyện gì à?” Cô ấy hỏi, nhận thấy ánh mắt trống rỗng của tôi.


"Không có gì. Cậu chỉ trông khác so với khi cậu ở sự kiện.”


Tess quấn một chiếc khăn quanh đầu và cau có với tôi. “Chà! Cảm ơn vì đã chỉ ra điều đó! ”


Nhận ra sai lầm của mình, tôi nhanh chóng lắc đầu. “Không, ý tớ là tốt. Cậu trông giống như Tessia như ba năm nay vậy”.


“Cậu cần phải rèn luyện kỹ năng nịnh hót của mình du8,” cô thở dài. “Chờ đã. Thôi bỏ đi, không cần đâu. "


Tôi cười khúc khích. "Cậu có muốn đi dạo một chút với tớ không?"


Sau khi khoác lên một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài bộ quần áo ngủ, cô ấy đi theo tôi xuống hành lang về phía ban công, nơi em tôi đã dựng lên các tấm bảng mục tiêu tập bắn của mình. Không ai trong chúng tôi nói chuyện trên đường đến đó khi chúng tôi đứng cạnh nhau. Không giống như ở sự kiện, cô ấy không choàng tay tôi, nhưng bằng cách nào đó nó cảm thấy thân thiết hơn.


Chúng tôi đến sân thượng đầy cỏ được bao quanh bởi cây cối, nhưng chúng tiu6 tiếp tục đi bộ cho đến khi chúng tôi đến rìa. Ngồi tựa vào thân cây rậm rạp gần đó, tôi nhìn chằm chằm bầu trời đêm. Những đám mây bên dưới chúng tôi di chuyển chậm rãi, được chiếu sáng lờ mờ bởi mặt trăng lớn trên đầu.


“Những ngôi sao thật đẹp,” tôi ngưỡng mộ. Đến từ một thế giới nơi những thành phố được chiếu sáng rực rỡ che lấp đi những vì sao, có thể nhìn thấy cảnh tượng thanh bình như vậy là một may mắn mà tôi vô cùng trân trọng.


“Với những đêm yên tĩnh như thế này, đôi khi tớ tự hỏi liệu có thực sự có chiến tranh xảy ra bên dưới chúng ta không,” Tess nói nhẹ nhàng. “Đôi khi tớ đi ra đây và tưởng tượng rằng những đám mây bên dưới chúng ta là đại dương và tớ đang lơ lửng trên một chiếc thuyền. Thật là trẻ con đúng không? ”


“Tớ nghĩ cậu có quyền trẻ con một chút,” tôi nói. “Bây giờ cậu là đại đội trưởng của cả một trung đội. Cậu chịu trách nhiệm cho các mạng sống mà cậu dẫn dắt, và đó sẽ không bao giờ là một gánh nặng dễ dàng mang theo, bất kể cậu có được bao nhiêu kinh nghiệm. ”


“Cậu nói điều đó như thể cậu cũng là một đại đội trưởng vậy,” cô ấy trả lời, đưa đầu gối của mình vào gần ngực. "Về mặt lý thuyết, cậu là một vị tướng, nhưng Lance không thực sự dẫn dắt những người lính."



“Cậu nói đúng, và về mặt đó, tớ thấy việc này dễ dàng hơn nhiều. Nhiệm vụ chính của một Lance là một tay chế ngự kẻ thù ngang tầm của chúng ta." Tôi quay sang người bạn thời thơ ấu của mình. "Điều đó là lý do tại sao tớ muốn gặp cậu."


"Nó có liên quan gì đến những gì cậu đã nói với Ông nội và Gideon không?"


"Rõ ràng đến mức đó luôn à?"


“Cậu không phải loại người làm điều gì đó tình cảm như thế này mà không có lý do. Hoặc cậu sẽ phải đi xa một thời gian dài, hoặc cậu sắp làm điều gì đó nguy hiểm, hoặc cả hai,” Tess chỉ ra.


Tôi cười khúc khích. "Bộ tớ là người dễ đoán đến thế à?”


“Có đôi phần thôi.” Tess cười. "Có một số phần quá rõ ràng, nhưng đôi khi tớ cảm thấy dường như tớ không hiểu cậu chút nào."


"Chẳng hạn như là?"


Cô ấy lắc đầu. “Chà, có một điều tớ muốn biết làm thế nào cậu lại là một chuyên gia về những thứ cậu biết—bí mật của cậu là gì thế?”


"Bí mật?"


“Phép thuật, chiến đấu, chế tạo, diễn thuyết—thậm chí là gián điệp và chiến lược gia quân sự,” Tess liệt kê. “Tớ biết phàn nàn rằng rằng điều đó không công bằng sẽ không làm được gì cả. Tớ chỉ tò mò thôi.”


Tôi cố kìm lại lời nói của mình. Cái ham muốn tiết lộ mọi thứ về tiền kiếp của tôi cho Tess ngày càng lớn mỗi khi tôi gặp cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc. "Tớ chỉ đọc rất nhiều sách khi tớ còn trẻ."


"Tớ không biết mình đã mong đợi điều gì." Ánh mắt của cô ấy đầy nghi ngờ nhưng cô ấy không hỏi tôi thêm nữa.


“Tess. Tớ không biết tại sao cậu lại vội vàng như vậy, nhưng cậu đang làm tốt,” tôi an ủi.


“Chỉ là tớ hơi bực bội thôi,” Tess cười mệt mỏi.


"Bực bội?"


“Tớ đã cố gắng hết sức để bắt kịp cậu. Lõi mana của tớ chỉ kém cậu nửa bước, tớ cũng là một thuần thú sư giống như cậu và tớ đã học dưới một số giáo viên giỏi nhất lục địa cũng như một asura — giống như cậu. Tuy nhiên, tớ lại có cảm giác như càng đến gần cậu, cậu lại càng tuột khỏi tầm tay của tớ ”.


“Tess…”


"Chỉ cần hứa với tớ là cậu sẽ trở về an toàn." Cô ấy nhẹ nhàng lướt ngón tay trên cổ tôi, nơi vết sẹo của tôi đã định vị. Miếng băng mà tôi đã dán để che dấu vết khó coi bắt đầu bong ra sau phép thuật Thủy hệ của Tess. “Tớ không quan tâm cậu có bao nhiêu vết sẹo, miễn là cậu sống sót trở về và còn thở là được.”


Tôi có thể cảm thấy mặt mình bắt đầu bỏng rát trước những lời cô ấy nói. Tôi cố nghĩ ra điều gì đó để đánh lạc hướng bản thân khi nghĩ lại cuộc tranh cãi của chúng tôi trước mộ của Cynthia Goodsky. Cả lúc đó và bây giờ, cô ấy đã cật lực theo đuổi một thứ duy nhất. “Tại sao việc bắt kịp tớ lại quan trọng đối với cậu đến vậy, Tess?”


Trong một khoảnh khắc, thế giới xung quanh chúng tôi im lặng khi cô ấy nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm. "Bởi vì chỉ khi đó, tớ mới có đủ tự tin để nói với cậu rằng tớ yêu cậu một lần nữa."


Trước khi tôi có thể xử lý lời nói cô ấy, Tess quay lại đối mặt với tôi một lần nữa. Ánh mắt của cô ấy dịu lại khi cô ấy nở một nụ cười thật sự ngọt ngào với tôi, với tôi đột ngột cảm thấy rất ngại ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện