Người bí ẩn đó tỏa ra một áp lực nặng nề kinh khủng khắp hang động ngay khi bước ra khỏi cổng. Ngay cả Sylvie, người đang hối tôi rời đi, đã cứng người bất động, chỉ biết bất lực nhìn xuống dưới.


Khi cả cơ thể của người đó xuất hiện sau cánh cổng dịch chuyển, mắt tôi liền tập trung vào sừng của người đó.


Trước đây, những chiếc sừng của các Vritra khác mà tôi thấy thường trông rất dữ dằn—như thể nó thuộc về một con quái thú—nhưng cặp sừng cong ngược trên đầu của người đó càng nhấn mạnh vẻ cao sang quyền quý, trông như một vương miện đặt trên đầu. Khác với cặp sừng xám nhợt nhạt mà tôi đã từng thấy, cặp sừng đen tuyền của tên Vritra này tỏa sáng như viên ngọc quý, tô điểm cho với mái tóc màu ngọc trai bồng bềnh đằng sau bờ vai nhỏ nhắn.


Khi tên Vritra đảo mắt khảo sát xung quanh, tôi thoáng nhìn được mặt của người đó trước khi nấp trở lại trong đường hầm vì sợ tên Vritra đó có thể cảm nhận được tôi dù cho tôi đã kích hoạt Mirage Walk.


Và rồi tôi mới nhận ra, thứ áp lực kinh hồn ban nãy đến từ một cô gái trông chẳng lớn hơn Tessia là bao. Cô ta có khuôn mặt rất cao sang, đôi mắt đen và dáng người nhỏ nhắn và khoác trên mình một lớp áo choàng lông thú màu đen tuyền. Đứng ngay giữa đám đông người lùn mà cô ấy trông vẫn rất nhỏ bé.        (loli confirmed)


Sau vài giây ngắn, tôi thu hết can đảm để nhìn xuống thêm một lần nữa.


“T-Tiểu thư Nezera?” Một người lính Alacryan vạm vỡ khụy một gối chào trước đám đông người lùn bối rối đang quỳ.


“Cylrit đâu?” Nữ Vritra lạnh lùng hỏi, quay mặt sang những đám lính Alacryan quanh cổng và những người lùn đang quỳ.


Một nữ lính gác khác đã được Tiểu Thư Nezera cho phép liền đứng lên. “Chỉ Huy Cylrit hiện đang đóng quân tại bờ biển phía Bắc của Sapin, ngài ấy đang đợi người đến trước khi ngài ấy hạ lệnh tấn công, thưa Tiểu Thư Nezera.”


“Rất tốt. Đi thôi.” Giọng nói êm dịu như làn gió mùa đông thoáng qua khiến tôi lạnh hết cả xương sống mặc dù khoảng cách giữa hai chúng tôi khá xa.


“Vâng, thưa Tiểu Thư Nezera!” Nữ lính gác giơ tay chào, điều động binh linh vào đội hình để theo sau nữ Vritra nhỏ nhắn xinh xắn kia.


Tuy nhiên, khi cô ta đi qua người lính ban nãy gọi tên cô ấy, gã ta lại lên tiếng. “Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của hạ thần, thưa Tiểu Thư Nevera (hử, typo chăng?), nhưng thế còn Scythe mới thì sao thưa người? Thần đã được nhận lệnh để dẫn ngài ấy đến chỗ Chỉ Huy Uto.”


Mọi thứ bỗng chìm trong im lặng não nề khi tất cả những người có mặt lo lắng đảo mắt giữa Tiểu Thư Nezera và người lính đô con đó. Cô ta nhìn gã ta với ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm xúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng. “Tên đó vẫn chưa sẵn sàng. Melzri và Viessa vẫn đang lo liệu chuyện đó.”


“T-Thần hiểu rồi,” tên lính đó trả lời, thả lỏng bờ vai. “Xin thứ lỗi vì đã làm phí phạm thời gian của người.”


Qua phong cách nói chuyện của cô ta, rõ ràng là cô ta cũng chính là một Scythe, nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi vẫn không muốn tin vào điều đó—tôi không muốn tin là có một thực thể có thể thậm chí sánh ngang với một asura sẽ là đối thủ mà sau này tôi phải đối mặt. Còn tệ hơn là số lượng Scythes lại còn tăng thêm nữa.


‘Lại thêm một Scythe khác nữa ư?’  Giọng nói đầy lo lắng của Sylvie vang vọng trong đầu tôi.


‘Đi thôi, đến lúc rời khỏi đây rồi,”  tôi nói với khế ước thú. Giờ thì đã có một Scythe tham chiến, chúng tôi cần phải đem tin tức này trở về lâu đài càng sớm càng tốt để kịp thời vạch chiến lược mới.


Tôi liếc nhìn nữ Scythe tên Nezera lần cuối, và cô ta cũng quay đầu lại.


Trong thoáng chốc, ánh mắt của cô ta lướt qua đường hầm mà bọn tôi đang trốn trong, và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.


Rồi ánh mắt của cô ta lướt qua chỗ khác, nhưng ban nãy, rõ ràng là đôi mắt lạnh lẽo của cô ta đã nhìn thẳng vào mắt tôi như một con thú săn mồi phát hiện con mồi.


Không còn nghi ngờ gì nữa; cô ta biết rằng tôi ở đây.


Cả cơ thể tôi cứng ngắc như thể từng lít máu trong người tôi đông đặc lại. Tay tôi run rẩy lập cập và tim tôi đập liên hồi đến mức tôi sợ cả hang động sẽ nghe thấy. Ấy thế mà, cô ta quay lại và tiếp tục trưng ra bộ mặt không quan tâm sự thế như ban nãy.



‘Có gì không ổn hả?’  Khế ước thú của tôi hỏi.


Tôi chỉ biết đứng đó chết lặng, không dám di chuyển. Chỉ khi cô ta rời đi thì tôi mới thở phào. ‘Ta nghĩ cô ta đã thấy ta rồi.’


Cảm thấy sự lưỡng lự trong lời nói của tôi, Sylvie biết rằng tôi không hề đùa, khiến cho cô ấy càng lo lắng hơn. ‘Thế giờ chúng ta đi được chưa? Hay là người muốn cả đội quân Alacryan biết chúng ta ở đây…’


Tôi chỉ biết cười trừ. Chỉ trong những tình huống éo le hiếm hoi này thì cô rồng của tôi mới thể hiện sự trẻ con của mình. ‘Ừ. Đi thôi.’


Ra khỏi đường hầm, những cơn gió dễ chịu hơn bao giờ hết của sa mạc thổi qua chúng tôi. Sylvie và tôi đồng ý là khi nào đến khu rừng biên giới giữa Sapin và Vương Quốc Người Lùn thì mới bay lên. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận lết bộ khoảng một dặm, cả cơ thể tôi bắt đầu run rảy không kiểm soát nỗi. Vì liên tục sử dụng Mirage Walk để tránh bị lính Alacryan gần đây phát dao động mana đã khiến lõi tôi cạn kiệt hết mana. Sử dụng chút mana ít ỏi còn lại để cường hóa chân mình, tôi chỉ có độc chiếc áo choàng để bảo vệ bản thân khỏi những con gió gắt mang theo đầy cát trên sa mạc này.


‘Đã khá lâu rồi ta mới cảm thấy lạnh đến thế này.’  Tôi nghiến chặt hàm để hai hàm răng ngưng run lập cập. Ngả lưng dựa vào tảng đá chắn gió, tôi quấn chặt áo choàng của mình.


‘Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sắp đến rồi. Con có nên dùng aether thêm lần nữa không?’  Cô rồng của tôi hỏi khi nhìn bộ dàng khổ sở của tôi.



‘Không cần. Ta chẳng thể kích hoạt nổi Luân Hồi Mana trong trạng thái này được đâu. Sử dụng aether sẽ đánh động đến đám lính, hoặc tệ hơn là nữ Scythe kia.’


‘Vâng.’  Xích người lại gần, cô ấy cố gắng làm mọi cách để giúp tôi ấm hơn, chúng tôi nghỉ ngơi khoảng một lát cho đến khi gió to lắng xuống.


Sau khi vật vờ đi bộ về phía khu rừng, tôi đã phải đi zig zag để đề phòng trường hợp lính Alacryan ẩn nấp đâu đấy lần theo dấu tôi, tôi suýt bật khóc khi thấy bóng cây ở phía trước.


Khi vào rừng được vài phút, cơn gió gắt đã nhỏ dần đi và cơ thể tôi bắt đầu ấm dần lên, mặc dù nhiệt độ nơi này vẫn y nguyên.


‘Hãy nghỉ ngơi ở đây một chút.’  Sylvie nói, hướng mũi về khúc cây rỗng.


“Chúng ta… cần phải… trở về tòa lâu đài.” Tôi trả lời, mí mắt dường như sụp xuống qua từng lời.


Cô khế ước thú của tôi dìu tôi về phía khúc cây rỗng.‘Dù gì thì chúng ta cũng cách quân của chúng khá xa. Chỉ ngủ khoảng một tiếng thôi. Với tốc độ này, người sẽ chết cóng nếu không có mana bảo vệ cơ thể trong lúc bay mất.’


Giọng nói êm dịu của Sylvie dường như hút hết năng lượng ít ỏi còn lại trong tôi. Một làn sóng mệt mỏi tràn tới, tôi ngã gục xuống khúc gỗ rỗng. Ý thức của tôi chìm vào bóng tối vô tận, điều cuối cùng tôi thấy là cảnh Sylvie thả một đống lá lên người tôi để giữ ấm cho cơ thể.


Bất chấp trạng thái uể oải hiện giờ, tôi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ sâu. Cảm giác lo âu vì nghỉ ngơi ở nơi trống vắng mà không còn mana để bảo vệ bản thân và những sự kiện vừa rồi, tâm trí tôi làm việc cật lực để cố gắng bán tỉnh bán ngủ.


Sau khoảng một tiếng để cho cơ thể và mắt nghỉ ngơi, Sylvie và tôi đứng dậy khỏi đống lá và tiếp tục lên đường. Vì cưỡi Sylvie nên tôi không cần phải vận mana vào chân và tôi có thể dùng lượng mana đó để bảo vệ bản thân trước những luồng gió gắt.


Chuyến đi trở về tòa lâu đài rất yên tĩnh ngoại trừ tiếng gió rít liên hồi. Chúng tôi chẳng ai nói gì với khi cả hai chúng tôi chìm sâu trông mớ suy nghĩ của riêng mình.


Cuộc chiến này đã trở nên cực kì phức tạp hơn trước đây vì giờ chúng tôi đã biết được rằng người lùn đang hỗ trợ cho lực lượng Alacryan. Mọi thứ không còn trắng đen rành mạch nữa, khi giờ chúng tôi phải đối đầu với cả Alacryan và tộc người lùn. Vẫn có khả năng là chỉ một số ít gia tộc người lùn mới hỗ trợ kẻ thù thôi, nhưng nếu Rahdeas, người đã nuôi nâng Elijah và giờ là lãnh đạo của phe người lùn, có liên quan đến chuyện này, thì điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi có nguy cơ sẽ mất hai Lances.


Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, thì điều duy nhất tốt lành là Rahdeas vẫn còn hành xử như thể ông ta cùng phe với bọn tôi. Điều này có nghĩa là, hoặc ông ta sẽ có nhiều lợi ích hơn nếu làm gián điệp hai mang, hoặc ông ta không đủ can đảm để công khai chống đối toàn thể Hội Đồng.


‘Chúng ta đến rồi.’  Sylvie tuyên bố.


Nhìn lên, tôi có thể thấy tòa lâu đài lơ lửng giữa những tầng mây. Rải rác xung quanh lâu đài là những tòa kiến trúc lớn, với vô số các binh lính cưỡi thú mana biết bay ở khắp nơi. Với ánh nắng chói trang ngay trên đầu tạo nên bóng khổng lồ của tòa lâu đài và vô số binh lính xuống biển mây bên dưới, bất kì người bình thường nào cũng sẽ há hốc mồm trước cảnh tượng hùng vĩ này, nhưng với tôi thì tôi chỉ muốn nhanh chóng vào trong để kiếm chỗ nào đó thỏa mái để lăn ra ngủ thôi.


Hầu hết các lối vào đều phải thông qua cổng dịch chuyển, nên khi chúng tôi tới gần, những lính gác liền tập hợp trước mặt chúng tôi ngay lập tức. Những người lính cưỡi thú bay giơ những vũ khí phát sáng rực rỡ chỉa về phía bọn tôi, sẵn sàng nghênh chiến. Tuy nhiên, ngay khi bọn tôi tiến lại đủ gần để bọn họ nhận ra ai, tất cả bọn họ sắp thành hai hàng dọc, mở đường cho Sylvie và tôi đi qua cổng.


“Tướng Quân Arthur!” Bọn họ đồng thanh và giơ tay chào trong khi cưỡi thú. Khi bọn tôi từ từ tiến qua lối đi, hai cánh cửa khổng lồ còn to hơn cả Sylvie dần mở ra.


Chắc chắn là Chỉ Huy Auddyr đã trở về vì ngay khi bọn tôi tiến vào, một đội ngũ pháp sư emitter và bác sĩ đang đợi tôi. Ngay khi hai cánh cửa mở ra, mọi người lập tức xôn xao hết cả lên. Có một đội ngũ pháp sư emitter và bác sĩ được lệnh ở đây chờ cho đến khi tôi đến, một số người thì đang chơi bài, tất cả bọn họ đều ngưng những gì mình đang làm và ngay lập tức chuẩn bị chữa trị cho tôi.


Cả khu vực trở nên ồn ào đến mức khiến tôi nhức hết cả đầu. Ngay khi Sylvie hạ cánh, những bác sĩ có mặt liền bắt tay vào việc, một số người thì đẩy băng ca cấp cứu tới.


“Tôi vẫn ổn,” tôi cố gắng lên tiếng, giọng nói khàn đến mức khó nghe thấy. “Tôi cần phải gặp Virion trước đã.”


“Buộc chặt cậu ta vào cáng và đừng để cậu ta đi đâu hết,” Sylvie hằn giọng, khiến tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả tôi, giật mình. Khế ước thú của tôi trước đây chưa bao giờ lên tiếng giao tiếp với bất kì ai ngoài tôi, và cô ấy chỉ thích giao tiếp qua hình thức thần giao cách cảm thôi.


Mặc dù hơi sốc vì mệnh lệnh bất ngờ của cô khế ước thú, tôi vẫn tuân theo mong muốn của Sylvie và để họ đặt tôi lên băng ca trong khi các emitter và bác sĩ kiểm tra tôi. Cô khế ước thú của tôi liền biến trở lại dạng cáo trắng thường thấy và đi theo tôi khi tôi được chuyển đến phòng trị liệu.


Đội ngũ bác sĩ chỉ tốn vài phút là có thể xác định rõ các vết thương và phương thức chữa trị trong khi vận chuyển tôi đến phòng trị liệu; tôi có nghe thấy một bác sĩ phàn nàn là thà lập danh sách những vị trí không bị thương còn nhanh hơn.


Nghe an tâm vãi thật.


Xuất thân từ một nơi sở hữu công nghệ hiện đại và tối tân, tôi thường luôn xem thường những người bên lĩnh vực y học ở thế giới này, nhưng hóa ra là tôi đã quá sai lầm. Để bù đắp cho những thiếu sót về công nghệ, thế giới này đã sử dụng đến phép thuật. Có một đội ngũ pháp sư Deviant cao cấp và những chuyên gia lĩnh vực y học đều đang đứng đó đợi tôi được đẩy vào một căn phòng rộng lớn với nóc hình vòng cung.


Thời gian dần dần trôi qua, những vết thương từ cơ thể tàn tạ này bắt đầu hành hạ tôi. Nhờ có lượng adrenaline nên tôi mới có thể giữ tỉnh táo đến tận lúc này, giờ thì cả chân tay tôi rệu rã nặng trích không nhấc lên nổi. Tôi cố gắng giữ tỉnh táo khi các bác sĩ và emitters cẩn thận xem xét cơ thể tôi.


Sau khi bọn họ hoàn thành kiểm tra sơ bộ, một pháp sư già tên Mendul bước vào căn phòng. Người đàn ông cằm vuông vức tự giới thiệu ông ta là một pháp sư Deviant có khả năng điều chỉnh và cường hóa tầm nhìn của mình để nhìn qua từng lớp trong cơ thể sống (kĩ năng này tựa tựa máy chụp cắt lớp). Cho dù là khung xương, cơ bắp hay thậm chí là cả hệ thần kinh, ông ta đều nhìn được hết.


Mendul tiếp tục quét lên cơ thể tôi bằng một cây bút mực, ông vẽ lên một đống chỗ trên người tôi trong khi ghi chú lại đủ thứ, còn tôi thì cố gắng hết mức để giữ tỉnh táo.


“Tổng Tư Lệnh Virion đâu?” Tôi hỏi sau khi Mendul đánh dấu đủ chỗ trên người tôi như bản đồ truy tìm kho báu vậy.


“Xin thứ lỗi, thưa Tướng Quân Arthur. Tổng Tư Lệnh Virion hiện không có mặt ở lâu đài.” Một người đàn ông gầy gò trạc tuổi trung niên và khoác trên người một cái áo choàng màu xanh nhạt lên tiếng cho hay.


Qua việc ông ta đã phối hợp ăn ý cùng các bác sĩ, pháp sư Emitter và các pháp sư Deviant có mặt trong phòng, tôi đoán chắc là trưởng bộ phận y sĩ ở đây. Thường thì tôi sẽ hỏi ông ta ai là người chịu trách nhiệm cho việc chữa trị tôi, nhưng giờ tôi đang rất gấp nên tôi lên tiếng một cách thiếu kiên nhẫn. “Ông ấy không có mặt ở đây? Ông ấy đi đâu? Khi nào ông ấy mới quay trở lại?”


“N-Ngài ấy không đề cập đến việc đó.” Ông ta trả lời. “Tôi chỉ thấy ngài ấy rời đi cùng với Chỉ Huy Auddyr và Chỉ Huy Glory cùng với tướng quân Aya.”


Thở dài thất vọng, lòng tôi càng thêm trĩu nặng kể từ lúc tôi được đưa đến căn phòng này, tôi cố gắng không nhắm mắt quá lâu vì sợ rằng tôi sẽ thiếp đi. Nếu ông nội Virion rời đi cùng Auddyr và Vanesy và phải dẫn theo một Lance đi cùng, có khả năng cao là bọn họ sẽ đến nơi mà tôi đã đánh bại nữ retainer trong khu rừng gần biên giới của Sapin.


Bất chấp tình trạng hiện giờ, tôi không thể thôi lo lắng.’Bọn họ có thể sẽ đụng độ đội quân của Alacryan đang hành quân về phương Bắc mất. Hoặc còn tệ hơn là bọn họ sẽ gặp nữ Scythe đang tìm nữ retainer mà ta đã giết.’


‘Con thì không lo về nữ Scythe, vì có vẻ như cô ta đi hướng khác, nhưng về đội quân của Alacryan thì người nói đúng.’  Khế ước thú của tôi trả lời.



‘Hay là con đi gặp bọn họ để cảnh báo cho họ?’


‘Và để người ở đây một mình sau khi biết được rằng tộc người lùn đang liên minh với Vritra? Não người đi du lịch rồi à?’


Tôi liếc nhanh qua căn phòng và thấy có cả elf và người lùn trong đội ngũ bác sĩ ở đây, tất cả đều đang chờ lệnh trong khi họ chuẩn bị trang thiết bị và kê thuốc.


‘Mẹ kiếp.’  Tôi nguyền rủa thầm khi biết là cô rồng của tôi nói đúng. ‘Chết tiệt thật. Có vẻ như chúng ta chỉ có thể cầu mong cho họ may mắn thôi.’


‘Dù gì thì Virion cũng có một Lance kề bên mình. Đừng cố giải quyết tất cả mọi chuyện một mình. Bọn họ vẫn sẽ ổn khi không có người mà,’ Sylv lên tiếng an ủi. ‘Con sẽ ở lại đây và đảm bảo những bác sĩ ở đây không làm gì đáng khả nghi. Người chỉ việc nghỉ ngơi và tập trung vào việc dưỡng thương thôi.’


“Thế còn Aldir thì sao?” Tôi hỏi với chút hy vọng nhỏ nhoi.


“Một lần nữa, tôi rất xin lỗi.” Ông trưởng đội ngũ y bác sĩ cúi đầu. “Chỉ có Tổng Tư Lệnh mới biết hiện tại ngài Aldir ở đâu. Ngay cả bản thân tôi cũng chỉ gặp ngài ấy đúng một lần rất ngắn ngủi.”


Tôi chỉ biết thở dài bực bội khi chút sức lực cuối cùng rời khỏi người tôi. “Không sao. Vậy kế hoạch của mấy người là gì? Mấy người có thể đưa ra liệu trình chữa trị cho các vết thương của tôi chứ?”


Vị bác sĩ trưởng quay sang Mendul, người tiến về phía tôi trong khi nhìn sổ ghi chép của mình rồi lên tiếng. “Tướng Quân Arthur, nói thật thì những chấn thương của ngài rất là đặc biệt vì chúng cực kì phức tạp. Nói thẳng ra là nhờ vào cơ thể đã được đồng bộ hóa và cấp độ lõi mana của mình mà ngài mới có thể giữ tỉnh táo đến giờ. Nhưng ngay cả vậy, tôi khá là ngạc nhiên khi thấy ngài vẫn còn đủ sức để trò chuyện như bây giờ—và tất nhiên là mọi thứ đã được xem xét.”


Tôi cố gắng quay sang nhìn Sylvie đang ngồi dưới đất, bên cạnh giường tôi. ’Là nhờ công của con đấy.’


‘Không có gì,’ cô rồng của tôi chỉ trả lời ngắn gọn. ‘Tuy nhiên, con sợ là con sẽ lại phải tiếp tục làm điều này vào tương lai gần.’


Tôi nhếch mép yếu ớt rồi quay sang Mendul. “Vậy tôi sẽ trải qua liệu trình điều trị như thế nào?”


Vị pháp sư Deviant nhăn mày nhìn tôi và vuốt ve bộ râu của mình. “Những thương tích từ phần hông trở xuống đã lành, nhưng chưa hoàn toàn lành hẳn. Để ngài có thể đi bộ mà không cần dùng mana, chúng tôi sẽ phải phá nát xương và xé nhỏ các mô trong người ngài và giúp chúng lành lại đúng cách. Tất nhiên là chúng tôi sẽ thực hiện điều này với độ chính xác cực cao.”


Cố gắng mở to đôi mắt đang mệt mỏi của mình, tôi nhìn trực tiếp vào mắt ông bác sĩ trưởng, người nãy giờ im lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Tôi không rõ là do tôi đang cực kì tuyệt vọng để hồi phục hoàn toàn hay là do tôi đã trải qua vô số phẫu thuật sau các trận chiến khốc liệt với cương vị là vua ở kiếp trước, nhưng tâm trí tôi cực kì bình thản khi nghe tin này.


Tôi cố gắng liếc nhìn sang cô rồng của mình trước khi nhắm mắt lại. Ở một nơi mà bất kì ai trong căn phòng này đều có thể hãm hại tôi, thật may mắn khi có Sylvie kề bên.


“Cứ thực hiện đi.”


“Vâng, thưa Tướng Quân Arthur!” Người bác sĩ gầy gò gật đầu lia lịa. “Xin hãy an tâm; ngay khi nghe tin về tình trạng của ngài từ Chỉ Huy Auddyr, Tổng Tư Lệnh Virion đã không lưỡng lự và ngay lập tức cho triệu tập những pháp sư tinh tú hàng đầu trong lĩnh vực y học của cả ba chủng tộc để đảm bảo rằng ngài sẽ hồi phục 100% thể lực.”


“Tôi sẽ để mọi người lo cho tôi vậy.” Ngay khi tôi kết thúc, tất cả các y sĩ và pháp sư Emitter liền cúi đầu.


“Seldia, bắt tay vào việc đi.” Mendul la lên.


Một nữ elf trẻ tiến lại gần, mỉm cười dịu dàng. Cô ấy chìa tay ra và dùng ngón trỏ ấn lên trán tôi. “Xin thứ lỗi trước.”


Ngay khi cô ấy nhắm mắt lại, một làn sóng êm dịu tỏa ra từ ngón tay vào đầu và cơ thể tôi. Mắt tôi nhắm chặt lại khi màn đêm dịu dàng bao trùm lấy tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện