GÓC NHÌN CỦA CHỈ HUY JARNAS AUDDYR:
“Ulric,” tôi thì thầm ra hiệu cho anh ấy đi sang bên trái rồi tôi cúi đầu thấp xuống sau một khúc cây bị đổ. Người lính augmenter khổng lồ âm thầm tập hợp một đội nhỏ gồm năm pháp sư của mình và bắt đầu đi qua những tán cây rậm rạp.
"Brier." Tôi nghiêng đầu về hướng con đường nhỏ bên phải của chúng tôi, ra hiệu cho đại đội trưởng còn lại và quân của anh ta đi theo tôi. Brier gật đầu, rút 2 con dao găm của mình ra khỏi vỏ. Người lính augmenter thân hình cường tráng nhanh chóng di chuyển qua khu rừng rậm với bước chân dài và đầy tự tin. Tôi đi theo sau quân của anh ta vài bước phía sau, những ngón tay lo lắng nắm chặt chuôi vũ khí sẵn sàng tấn công.
Nhờ những cơn gió lạnh buốt giá không ngừng gào thét qua những tán cây, làm nhấp nhô những cành cây và tán lá của chúng đã che đi tiếng bước chân của chúng tôi khi chúng tôi tiến sâu hơn vào rừng.
Các cuộc thanh trừng vẫn đang diễn ra nên tôi đã điều hướng quân đội của mình tránh xa chúng để đề phòng chúng tôi phải đối mặt với mối nguy hiểm lớn mà Chỉ Huy Glory đã cảnh báo cho tôi trước đó. Tôi kìm lòng không cười vào cái sự lố bịch của cô ấy khi đi tin vào những lời nói của một đứa thiếu niên bằng cách nào đó đã vô tình trở thành một Lance. Cậu ta có lẽ đã bịa ra những nghi ngờ của mình về kẻ thù mạnh mẽ này để lẩn trốn khỏi trận chiến.
‘Mình sẽ bắt thằng nhóc đó lại ngay nếu thấy nó chạy trốn,’ tôi nghĩ. ‘Có lẽ đóng góp quan trọng của mình trong việc đánh bại lực lượng Alacryan và bắt giữ một lance lừa đảo sẽ giúp mình được thăng chức xứng đáng.’
Tôi đã phải miễn cưỡng tuân theo chỉ huy Glory khi cô ấy đột ngột ra lệnh cho quân của mình rút lui. Đó là sai lầm của tôi khi quá mù quáng tin tưởng vào phán đoán của cô ấy.
Sau khi được Chỉ Huy Glory nói rằng Lance đã ra lệnh cho cô ấy làm thế, tôi ngay lập tức đưa quân đội của mình trở lại. Cô ta có dám vứt bỏ trận chiến và mạo hiểm mang toàn bộ cuộc chiến này về gần các đầu bếp và y tế ở trại, nhưng tôi không phải là cấp dưới của cô ta.
Trận chiến trở nên hỗn loạn hơn sau khi quân của Chỉ Huy Glory bắt đầu rút lui, chỉ còn lại mỗi quân của tôi chiến đấu. Tuy nhiên, lợi dụng lúc quân Alacryan cố gắng đuổi theo quân của Chỉ Huy Glory, binh lính của tôi đã dễ dàng hạ rất nhiều quân địch đang chiếm đóng.
Cũng dễ hiểu, Chỉ Huy Glory đã phải nhận hậu quả này vì đã không phán đoán sáng suốt trong trận chiến này; cô ấy đã dính một chấn thương khá lớn ở bên hông nên tôi đứng ra chịu trách nhiệm chỉ huy về cả hai sư đoàn. Với chuyên môn của mình trong vai trò chỉ huy, tôi nhanh chóng kết nối hai lực lượng đồng minh rời rạc lại với nhau và tiếp tục cuộc chiến cho đến khi một vụ nổ vang lên chỉ cách nơi chúng tôi chiến đấu một chút về phía nam.
Bất ngờ thay, phe lãnh đạo phía địch bắt đầu ra lệnh cho các thủ lĩnh của bọn chúng rút quân, và phần thắng vinh quang thuộc về chúng tôi. Âm thanh cổ vũ của đội quân tôi làm tôi đắm chìm trong một cảm giác thỏa mãn, nhắc nhở tôi về ý nghĩa của việc trở thành một nhân vật có quyền lực.
Tiếp tục nhiệm vụ của mình với tư cách là tổng chỉ huy cả hai sư đoàn, tôi ra lệnh cho mọi người lính có thể hình tốt nhặt xác của các đồng minh và quay trở lại trại. Tôi cũng đã ra lệnh bắt giữ bất kỳ binh lính vẫn còn sống nào của Alacryan, để có thể thẩm vấn sau này.
Tôi đã muốn đến thẳng Hội đồng và hỏi họ về những gì đã xảy ra ở đây, nhưng Chỉ Huy Glory đã ngăn tôi lại. Cô ấy nghi ngờ rằng cậu nhóc lance và kẻ thù mà cậu ta đang chiến đấu có liên quan đến vụ nổ và muốn tôi dẫn một số quân đến xem chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không phải vì khả năng bắt được một tên nhóc cong đuôi bỏ chạy giữa chiến tranh để tôi có cơ hội thay thế cậu ta trở thành một lance thì có lẽ tôi đã từ chối.
Có lẽ các vị thần cuối cùng đã quyết định trao thưởng cho tôi vì sự phục vụ tận tình của tôi đối với Vua Glayder và bây giờ là toàn bộ Dicathen. Tôi sẽ trở thành một trong những nhân vật ở đỉnh cao của quyền lực ở lục địa này.
Chúng tôi đi bộ về phía nam, càng phải cẩn thận hơn với bước chân của mình. Khi mặt trời sắp lặn xuống, sương mù bắt đầu đọng lại giữa những thân cây dày đặc, che khuất ngay cả mặt đất bên dưới chúng tôi. Mặc kệ khả năng gặp kẻ thù mà mọi người vẫn đang nghi ngờ, điều tôi muốn bắt gặp hơn là cảnh một tên nhóc mất cảnh giác, chỉ một cành cây vô tình bị bẻ gãy cũng có thể ám chỉ rằng cậu ta bỏ chạy và từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Nguồn tin của tôi trong lâu đài của Hội đồng cho tôi biết rằng Arthur đã không chấp nhận cổ vật được cấp cho mỗi lance để tăng cường sức mạnh của họ, chính sự bất cẩn đó là một sai lầm; Dù cậu ta có hèn nhát bao nhiêu đi chăng nữa, thì cậu ta vẫn là một lance mà.
Brier, cánh tay phải của tôi, dừng lại và ra hiệu cho tôi đến gần. Đi ngang qua những người lính trong đơn vị của anh ấy, tôi đến trước một gốc cây có vẻ mới bị đốn ngã.
Nhìn đống bùn đen ngòm ở giữa thân cây, tôi từ từ đưa tay vào đó nhưng Brier lại hất tay tôi ra. Mắt tôi nheo lại khi liếc nhìn cấp dưới của mình, nhưng Brier chỉ lắc đầu và nhúng một con dao dự phòng buộc trên đùi vào vũng sình đó.
Với một tiếng rít yếu ớt, lưỡi dao đã hoàn toàn tan biến chỉ trong vài giây. Tôi chuyển mắt nhìn đến phần còn lại của cái cây đã bị lật đổ gần đó, chỉ vào nó, chắc chắn rằng axit này là nguyên nhân gây ra việc này.
Brier gật đầu, rồi chúng tôi tiếp tục di chuyển cho đến khi một trong những người đàn ông trong đội của anh ta—hay đúng hơn đó là một người phụ nữ—chỉ ra một vài cái cây nữa cũng bị ăn mòn ở ngay giữa thân cây. Một số cây vẫn đứng vững, axit chỉ tạo thành một lỗ nhỏ, một số cây khác đã bị chảy tan ra đến rễ.
Một tiếng rắc rõ ràng vang lên ở phía bên trên khiến tất cả chúng tôi ngay lập tức nhìn về phía âm thanh. Người lính phụ nữ ngay lập tức gắn tên vào cây cung của mình và bắn ra.
Mũi tên bắn trúng chính xác vào nguồn phát ra âm thanh… một nhánh cây. Thở dài ra một hơi, tôi quan sát cành cây bị bắn đổ kia và nhận ra rằng có vài phần của nó bị ăn mòn bởi cùng một loại axit với các cây kia. Tôi bắn một cái nhìn đầy đe dọa vào người bắn cung và ngay lập tức cô ấy cúi đầu xin lỗi. ‘Đúng là đám thuộc hạ vô dụng.’
Ra hiệu cho mọi người tiếp tục, tôi ở lại phía sau để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
Những cơn gió tiếp tục thổi rít qua những tán cây xung quanh chúng tôi, khu rừng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không có tiếng kêu của các loài động vật gần đó và tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng hót của một con chim nào—gần như không có một sinh vật sống nào trong khu rừng cả, cứ như thể chúng như đã chạy trốn để bảo toàn mạng sống khỏi điều gì đó.
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên, xuyên qua những hàng cây lọt vào tai chúng tôi. Khu rừng tịnh mịch dường như làm cho âm thanh được khuếch đại, mọi người nhìn về phía tôi chờ chỉ thị.
Từ âm sắc trầm của tiếng hét, nghe có vẻ giống như Ulric, nhưng có thực sự đáng để chúng ta phá vỡ đội hình chỉ vì anh ta đã bị bắt? Cho dù đó là lance hay kẻ thù mà anh ta đang đối mặt, yếu tố bất ngờ là một trong những lợi thế duy nhất mà chúng tôi có.
Brier, người bạn thân lâu năm với Ulric trước khi gia nhập đội của tôi với tư cách là đại đội trưởng, nhìn tôi chằm chằm với đôi lông mày nhíu chặt. Đôi mắt anh ta như muốn nói hãy để anh ta đi, nhưng tôi ra hiệu cho anh ta đợi tiếp. Tôi tách đội năm người của chúng tôi thành hai nhóm, với Brier trong đội ba người. Chúng tôi từ từ tản ra, đội cung thủ ở lại bên cạnh tôi trong khi nhóm của Brier từ từ tiến về phía tiếng hét của Ulric.
Mật độ cây cối giảm dần khi chúng tôi đến gần một bãi đất trống rộng lớn, càng ngày càng nhiều dấu hiệu của axit rõ ràng xung quanh chúng tôi. Mặt đất bên dưới đột ngột sụt xuống, suýt nữa khiến chúng tôi ngã xuống dốc trong một màn sương mù bí ẩn dày đặc hơn khi chúng tôi đến gần khoảng rừng trống. Nhóm cung thủ bao quanh che cho tôi, Brier và nhóm của anh ta cách vài bước về phía trước bên trái tôi, tôi mở tay cầm thanh kích cổ vật của mình, Stormcrow, và truyền mana vào để biến nó thành một cây kích mạnh mẽ.
Với lớp sương mù màu xanh lá cây ghê rợn che khuất tầm nhìn của chúng tôi, mặt đất bên dưới dần mở rộng, tôi kìm nén tham vọng muốn trở thành một lance và giơ ba ngón tay lên, thầm đếm ngược.
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Gầm to lên, Brier dùng hai thanh dao găm chém ra những ngọn gió gắt để thổi bay đi lớp khí trông có vẻ nguy hiểm kia.
‘Cái quái gì…’
Ý chí chiến đấu của tôi ngay lập tức biến mất khi lớp khi màu xanh kia bị thổi bay đi. Tôi suýt thì làm rơi thanh Stormcrow trong khi chúng tôi đứng đó, chỉ biết há hốc mồm trước cảnh tượng trước mặt.
Bọn tôi đã bước vào rìa của một miệng hố cực to mà không hề hay biết gì. Ở chính giữa là một ngọn giáo khổng lồ và tuyệt đẹp khiến cho thanh bảo kích vô giá được truyền qua biết bao nhiều thế hệ trong gia đình tôi trông chẳng khác gì cây tăm xỉa răng. Và bị găm chặt ở dưới mũi giáo là một kẻ gầy gò đến lộ xương.
Mặt đất bên dưới thứ quái vật đó nhão nhẹt hết ra vì thứ axít màu xanh xám xịt kia chảy ra từ cái xác chết dị dạng đó. Một tiếng xì khác vang lên từ vết thương hở trên xác của kẻ đó, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thứ đó đã chết rồi.
Nhưng cảnh tượng khiến chúng tôi sốc nặng hơn là một con rồng đen tuyền đang thản nhiên ngủ kế bên một cậu nhóc đang dựa vào một gốc cây ở phía bên kia miệng hố, và cậu nhóc đó không là ai khác ngoài Arthur. Nếu tôi mà không thấy con rồng đó xuất hiện khi Arthur nhậm chức Lance thì chắc giờ tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi.
Trong giây lát ấy, tôi cứ tưởng rằng cậu ta và khế ước thú của mình đã chết trong trận chiến này, nhưng cái cách cơ thể con rồng kia phập phồng lên xuống thì lại nói khác. Tôi rời mắt khỏi con rồng đen tuyền ấy và thấy Ulric đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia. Quân của anh ta—trừ một người—đang bu xu quanh anh ta, cố gắng băng bó khúc tay và chân đã bị đứt lìa của anh ta.
‘Có thể cậu nhóc kia chết rồi không chừng.’ Tôi suy nghĩ một cách đầy hứa hẹn. Tôi đánh giá tình hình khả quan nhất có thể từ vị trí này. Rất khó để thấy rõ tình trạng hiện giờ của cậu ta, nhưng qua nhịp thở đứt quãng của con quái kế bên cậu ta, tôi có thể cho rằng cả hai đã phải chịu không ít tổn thất.
Tôi thả lỏng thanh Stormcrow. “Đi thu hồi thi thể của Tướng quân về đây.”
Brier ra hiệu cho một thuộc hạ của mình đến chỗ Ulric, người đang quẫy tay mình dữ dội.
“Đừng!” Ulric và quân của mình hét lên, nhưng thuộc hạ của Brier đã nhảy vào trong hố để tiến về chỗ của Arthur.
Bỗng nhiên, ngay khi thuộc hạ của Brier băng ngang qua tên gầy gộc kia thì một xúc tu xám xịt bắn ra khỏi thi thể và quấn chặt vào cổ chân cậu ta.
Người lính đó hét lên đầy đau đớn, nhưng thay vì kéo cậu ta lại, thì xúc tu đó siết nát bàn chân được cường hóa bằng mana của cậu ta và khiến cậu ngã lăn lóc xuống giữa miệng hố. Ngay khi cánh tay của cậu lính nhúng vào trong đống bầy nhầy màu xanh thì axít liền ăn mòn qua lớp giáp vào da thịt cho đến khi không còn lại một khúc xương nào.
Người lính đó chỉ biết thét rống lên vì đau điếng, quằn quại nắm chặt chỗ bị ăn mòn của mình thì cái xúc tu đó kéo cả cơ thể cậu ta vào trong đống bầy nhầy.
Bọn tôi chỉ biết đứng đó chết lặng trong khiếp sợ, thứ âm thanh duy nhất có thể nghe được là lỏm bỏm phát ra từ thi thể của người lính đó khiến và tiếng nôn ọe của những cung thủ phía sau tôi.
“Đừng có lại gần thứ quái vật đó!” Ulric hét lên một cách đau đớn. “T-Tướng Quân nói rằng nó sẽ không tấn công nếu chúng ta không lại gần nó.”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?!” Tôi gầm lên, mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày. “Cho ta một báo cáo rõ ràng ngay lập tức!”
“C-Chúng tôi cũng không rõ, thưa Chỉ Huy.” Một thuộc hạ của Ulric lắp bắp. “Chúng tôi cảm nhận có dao động mana ở gần đây nên chúng tôi đi thám thính khu vực xung quanh thì đại đội trưởng Ulric và Esvin trượt chân té xuống hố. Đại đội trưởng Ulric có thể sống sót trèo trở ra, nhưng còn Esvin thì…”
“Tên quái vật kia vẫn còn sống à?” Tôi hỏi, lùi lại để đề phòng một xúc tu khác bắn ra khỏi người nó.
“Không, ả chết rồi.”
Tôi quay ngoắt đầu về phía giọng nói khàn đặc chỉ để thấy cậu nhóc kia đã tỉnh lại. “Cậu!” Tôi nâng thanh Stormcrow của mình lên và chĩa về phía Arthur. “Cậu có liên quan gì đến việc này không?”
Đôi mắt màu xanh da trời của cậu lance nheo lại, nhìn thẳng vào tôi qua mái tóc màu nâu đỏ.
“Với cái chết của ả retainer đó? Có.” Cậu ta vẫn nhìn trừng vào tôi và nói. “Còn với cái chết của lính ông? Đó là do thần chú tự vệ của ả ta vẫn còn hoạt động ngay cả khi ả đã chết.”
Tôi có thể thấy mặt mình đỏ rực lên vì xấu hổ, như thể cậu ta chỉ coi tôi là một kẻ đần độn. “T-Thế tại sao cậu không giúp họ, nếu thế thì—hoặc ít nhất cậu cũng phải cảnh báo bọn tôi trước chứ?”
“Tôi xin lỗi, ông có cần tôi đặt biển báo nguy hiểm cho không?” Cậu ta chế giễu. “Nói thẳng ra là nội việc cố gắng giữ tỉnh táo thôi đã khó rồi, huống chi còn phải cảnh báo những pháp sư ẩn mình không muốn bị phát hiện.”
“Tướng Quân Arthur, có nghi ngờ cho rằng cậu đã trốn khỏi cuộc chiến này, nhưng giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, chúng tôi yêu cầu cậu đi cùng chúng tôi về Hội Đồng để thẩm vấn.” Tôi tuyên bố, không dám bước thêm một bước mặc dù Ulric đã nói rằng thứ dưới kia sẽ không tấn công.
“Tôi sẽ tự về lâu đài. Giờ thì tôi có việc khác cần làm rồi.” Cậu ta trả lời, vẫn ngồi dựa vào khúc cây.
“Tôi e là không thể được đâu, Tướng Quân.” Tôi nghiến răng nói. “Tin tức về tướng lĩnh phe địch là tối quan trọng và cần phải báo về Hội Đồng ngay lập tức.”
Thu hết can đảm, tôi tiến về phía cậu ta, tránh xa tầm với của xúc tu, thì con rồng đen tuyền đang ngủ bỗng trừng mắt nhìn chúng tôi, khiến bọn tôi cứng người.
Đôi mắt vàng ròng lấp lánh của nó như nhìn xuyên thấu qua tôi, khiến cơ thể tôi bất giác run lên cầm cập. Đôi mắt của con rồng ấy như chứa đựng sự hung bạo ác liệt và trí thông minh vượt xa những con thú mana mà tôi từng chém làm đôi như giẻ rách.
“Bước thêm bước nữa nếu ngươi muốn mất đầu.” Con rồng ấy gầm gừ, nhe răng nanh ra.
“N-Nó biết nói!” Brier la lên, lùi lại vì sợ.
Nắm chặt cán thanh kích Stormcrow để kiềm lại cảm giác quay đầu bỏ chạy, tôi trả lời. “Xin thứ lỗi, thưa rồng thần vĩ đại. Chúng tôi không hề có ý định hãm hại chủ nhân của ngài. Chúng tôi chỉ muốn đưa cậu ấy trở về Hội Đồng an toàn và chữa trị vết thương trên người cậu ấy.”
Con rồng ấy khì mũi, như thể nó cười nhạo lời nói của tôi vậy. “Ta vẫn sẽ giữ nguyên ý định ban đầu, Chỉ Huy. Bước thêm một bước nữa—”
“Đủ rồi,” Arthur ngắt ngang và tựa vào con rồng để đứng dậy. Cậu ta chậm rãi đi về phía tôi, nhưng không có ý định dừng lại.
Cậu ta có hơi cao so với độ tuổi của mình, cao hơn tôi khoảng vài inch, nhưng tôi không thể kiềm được cảm giác như thể cậu ta là người có vị thế hoàn toàn bỏ xa tôi. Cả cơ thể tôi né khỏi đường đi của Arthur trong vô thức khi cậu ta im lặng đi ngang qua tôi và đi về phía trung tâm của cái hố, nơi thứ xúc tu kia đã giết chết một người lính của tôi.
Tôi rủa thầm trong đầu mình, không phải chửi Arthur, mà là chửi chính bản thân mình vì đã quá ngu ngốc. Chỉ cho đến giờ thì tôi mới nhận ra khoảng cách xa vời giữa tôi và cậu ta.
Tôi chỉ đứng đó im lặng khi Arthur từ từ lần mò xuống dưới đó. Ngay khi cậu ta vào tầm tấn công của xúc tu được tạo bởi mana quái dị kia thì cái xúc tu đó liền đóng băng và vỡ nát bấy ra.
Arthur thản nhiên đặt chân lên đống bầy nhầy có thể ăn mòn cả giáp và xương, và đống axít đó đông cứng lại. Rồi cậu ta giẫm lên đó để tiến về phía tên quái vật kia, rút một thanh kiếm xanh nhạt bị mòn ra khỏi thi thể. “Sylvie, đi thôi.”
Con rồng đen tuyền bắt đầu đập cánh, tạo những luồng gió cực gắt bên dưới. Nó bay lơ lửng trên đầu Arthur và hạ đuôi xuống để chủ nhân nó bám vào.
Cưỡi một con thú uy nghi đó, Arthur tra kiếm vào vỏ rồi liếc xuống nhìn tôi. “Bảo Chỉ Huy Glory hay ai đó có đủ năng lực để đưa xác của nữ retainer đó về Hội Đồng.”
Lời nói của cậu ta như một mũi dao đâm xuyên qua lòng tự trọng của tôi, và tôi chắc chắn sẽ trừng phạt bất kì ai dám nói thế với tôi, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng. Nỗi sợ hãi vẫn còn vươn vấn trong tôi, và khí chất áp đảo kinh hoàng của Arthur tỏa ra khi cậu ta hạ lệnh khiến tôi mất luôn chút tự tin ít ỏi còn lại.
Cậu ta quả thật là một Lance.
Tôi tra kiếm vào vỏ và khụy một gối xuống. “Đã rõ, thưa Tướng Quân.”
“Ulric,” tôi thì thầm ra hiệu cho anh ấy đi sang bên trái rồi tôi cúi đầu thấp xuống sau một khúc cây bị đổ. Người lính augmenter khổng lồ âm thầm tập hợp một đội nhỏ gồm năm pháp sư của mình và bắt đầu đi qua những tán cây rậm rạp.
"Brier." Tôi nghiêng đầu về hướng con đường nhỏ bên phải của chúng tôi, ra hiệu cho đại đội trưởng còn lại và quân của anh ta đi theo tôi. Brier gật đầu, rút 2 con dao găm của mình ra khỏi vỏ. Người lính augmenter thân hình cường tráng nhanh chóng di chuyển qua khu rừng rậm với bước chân dài và đầy tự tin. Tôi đi theo sau quân của anh ta vài bước phía sau, những ngón tay lo lắng nắm chặt chuôi vũ khí sẵn sàng tấn công.
Nhờ những cơn gió lạnh buốt giá không ngừng gào thét qua những tán cây, làm nhấp nhô những cành cây và tán lá của chúng đã che đi tiếng bước chân của chúng tôi khi chúng tôi tiến sâu hơn vào rừng.
Các cuộc thanh trừng vẫn đang diễn ra nên tôi đã điều hướng quân đội của mình tránh xa chúng để đề phòng chúng tôi phải đối mặt với mối nguy hiểm lớn mà Chỉ Huy Glory đã cảnh báo cho tôi trước đó. Tôi kìm lòng không cười vào cái sự lố bịch của cô ấy khi đi tin vào những lời nói của một đứa thiếu niên bằng cách nào đó đã vô tình trở thành một Lance. Cậu ta có lẽ đã bịa ra những nghi ngờ của mình về kẻ thù mạnh mẽ này để lẩn trốn khỏi trận chiến.
‘Mình sẽ bắt thằng nhóc đó lại ngay nếu thấy nó chạy trốn,’ tôi nghĩ. ‘Có lẽ đóng góp quan trọng của mình trong việc đánh bại lực lượng Alacryan và bắt giữ một lance lừa đảo sẽ giúp mình được thăng chức xứng đáng.’
Tôi đã phải miễn cưỡng tuân theo chỉ huy Glory khi cô ấy đột ngột ra lệnh cho quân của mình rút lui. Đó là sai lầm của tôi khi quá mù quáng tin tưởng vào phán đoán của cô ấy.
Sau khi được Chỉ Huy Glory nói rằng Lance đã ra lệnh cho cô ấy làm thế, tôi ngay lập tức đưa quân đội của mình trở lại. Cô ta có dám vứt bỏ trận chiến và mạo hiểm mang toàn bộ cuộc chiến này về gần các đầu bếp và y tế ở trại, nhưng tôi không phải là cấp dưới của cô ta.
Trận chiến trở nên hỗn loạn hơn sau khi quân của Chỉ Huy Glory bắt đầu rút lui, chỉ còn lại mỗi quân của tôi chiến đấu. Tuy nhiên, lợi dụng lúc quân Alacryan cố gắng đuổi theo quân của Chỉ Huy Glory, binh lính của tôi đã dễ dàng hạ rất nhiều quân địch đang chiếm đóng.
Cũng dễ hiểu, Chỉ Huy Glory đã phải nhận hậu quả này vì đã không phán đoán sáng suốt trong trận chiến này; cô ấy đã dính một chấn thương khá lớn ở bên hông nên tôi đứng ra chịu trách nhiệm chỉ huy về cả hai sư đoàn. Với chuyên môn của mình trong vai trò chỉ huy, tôi nhanh chóng kết nối hai lực lượng đồng minh rời rạc lại với nhau và tiếp tục cuộc chiến cho đến khi một vụ nổ vang lên chỉ cách nơi chúng tôi chiến đấu một chút về phía nam.
Bất ngờ thay, phe lãnh đạo phía địch bắt đầu ra lệnh cho các thủ lĩnh của bọn chúng rút quân, và phần thắng vinh quang thuộc về chúng tôi. Âm thanh cổ vũ của đội quân tôi làm tôi đắm chìm trong một cảm giác thỏa mãn, nhắc nhở tôi về ý nghĩa của việc trở thành một nhân vật có quyền lực.
Tiếp tục nhiệm vụ của mình với tư cách là tổng chỉ huy cả hai sư đoàn, tôi ra lệnh cho mọi người lính có thể hình tốt nhặt xác của các đồng minh và quay trở lại trại. Tôi cũng đã ra lệnh bắt giữ bất kỳ binh lính vẫn còn sống nào của Alacryan, để có thể thẩm vấn sau này.
Tôi đã muốn đến thẳng Hội đồng và hỏi họ về những gì đã xảy ra ở đây, nhưng Chỉ Huy Glory đã ngăn tôi lại. Cô ấy nghi ngờ rằng cậu nhóc lance và kẻ thù mà cậu ta đang chiến đấu có liên quan đến vụ nổ và muốn tôi dẫn một số quân đến xem chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không phải vì khả năng bắt được một tên nhóc cong đuôi bỏ chạy giữa chiến tranh để tôi có cơ hội thay thế cậu ta trở thành một lance thì có lẽ tôi đã từ chối.
Có lẽ các vị thần cuối cùng đã quyết định trao thưởng cho tôi vì sự phục vụ tận tình của tôi đối với Vua Glayder và bây giờ là toàn bộ Dicathen. Tôi sẽ trở thành một trong những nhân vật ở đỉnh cao của quyền lực ở lục địa này.
Chúng tôi đi bộ về phía nam, càng phải cẩn thận hơn với bước chân của mình. Khi mặt trời sắp lặn xuống, sương mù bắt đầu đọng lại giữa những thân cây dày đặc, che khuất ngay cả mặt đất bên dưới chúng tôi. Mặc kệ khả năng gặp kẻ thù mà mọi người vẫn đang nghi ngờ, điều tôi muốn bắt gặp hơn là cảnh một tên nhóc mất cảnh giác, chỉ một cành cây vô tình bị bẻ gãy cũng có thể ám chỉ rằng cậu ta bỏ chạy và từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Nguồn tin của tôi trong lâu đài của Hội đồng cho tôi biết rằng Arthur đã không chấp nhận cổ vật được cấp cho mỗi lance để tăng cường sức mạnh của họ, chính sự bất cẩn đó là một sai lầm; Dù cậu ta có hèn nhát bao nhiêu đi chăng nữa, thì cậu ta vẫn là một lance mà.
Brier, cánh tay phải của tôi, dừng lại và ra hiệu cho tôi đến gần. Đi ngang qua những người lính trong đơn vị của anh ấy, tôi đến trước một gốc cây có vẻ mới bị đốn ngã.
Nhìn đống bùn đen ngòm ở giữa thân cây, tôi từ từ đưa tay vào đó nhưng Brier lại hất tay tôi ra. Mắt tôi nheo lại khi liếc nhìn cấp dưới của mình, nhưng Brier chỉ lắc đầu và nhúng một con dao dự phòng buộc trên đùi vào vũng sình đó.
Với một tiếng rít yếu ớt, lưỡi dao đã hoàn toàn tan biến chỉ trong vài giây. Tôi chuyển mắt nhìn đến phần còn lại của cái cây đã bị lật đổ gần đó, chỉ vào nó, chắc chắn rằng axit này là nguyên nhân gây ra việc này.
Brier gật đầu, rồi chúng tôi tiếp tục di chuyển cho đến khi một trong những người đàn ông trong đội của anh ta—hay đúng hơn đó là một người phụ nữ—chỉ ra một vài cái cây nữa cũng bị ăn mòn ở ngay giữa thân cây. Một số cây vẫn đứng vững, axit chỉ tạo thành một lỗ nhỏ, một số cây khác đã bị chảy tan ra đến rễ.
Một tiếng rắc rõ ràng vang lên ở phía bên trên khiến tất cả chúng tôi ngay lập tức nhìn về phía âm thanh. Người lính phụ nữ ngay lập tức gắn tên vào cây cung của mình và bắn ra.
Mũi tên bắn trúng chính xác vào nguồn phát ra âm thanh… một nhánh cây. Thở dài ra một hơi, tôi quan sát cành cây bị bắn đổ kia và nhận ra rằng có vài phần của nó bị ăn mòn bởi cùng một loại axit với các cây kia. Tôi bắn một cái nhìn đầy đe dọa vào người bắn cung và ngay lập tức cô ấy cúi đầu xin lỗi. ‘Đúng là đám thuộc hạ vô dụng.’
Ra hiệu cho mọi người tiếp tục, tôi ở lại phía sau để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
Những cơn gió tiếp tục thổi rít qua những tán cây xung quanh chúng tôi, khu rừng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không có tiếng kêu của các loài động vật gần đó và tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng hót của một con chim nào—gần như không có một sinh vật sống nào trong khu rừng cả, cứ như thể chúng như đã chạy trốn để bảo toàn mạng sống khỏi điều gì đó.
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên, xuyên qua những hàng cây lọt vào tai chúng tôi. Khu rừng tịnh mịch dường như làm cho âm thanh được khuếch đại, mọi người nhìn về phía tôi chờ chỉ thị.
Từ âm sắc trầm của tiếng hét, nghe có vẻ giống như Ulric, nhưng có thực sự đáng để chúng ta phá vỡ đội hình chỉ vì anh ta đã bị bắt? Cho dù đó là lance hay kẻ thù mà anh ta đang đối mặt, yếu tố bất ngờ là một trong những lợi thế duy nhất mà chúng tôi có.
Brier, người bạn thân lâu năm với Ulric trước khi gia nhập đội của tôi với tư cách là đại đội trưởng, nhìn tôi chằm chằm với đôi lông mày nhíu chặt. Đôi mắt anh ta như muốn nói hãy để anh ta đi, nhưng tôi ra hiệu cho anh ta đợi tiếp. Tôi tách đội năm người của chúng tôi thành hai nhóm, với Brier trong đội ba người. Chúng tôi từ từ tản ra, đội cung thủ ở lại bên cạnh tôi trong khi nhóm của Brier từ từ tiến về phía tiếng hét của Ulric.
Mật độ cây cối giảm dần khi chúng tôi đến gần một bãi đất trống rộng lớn, càng ngày càng nhiều dấu hiệu của axit rõ ràng xung quanh chúng tôi. Mặt đất bên dưới đột ngột sụt xuống, suýt nữa khiến chúng tôi ngã xuống dốc trong một màn sương mù bí ẩn dày đặc hơn khi chúng tôi đến gần khoảng rừng trống. Nhóm cung thủ bao quanh che cho tôi, Brier và nhóm của anh ta cách vài bước về phía trước bên trái tôi, tôi mở tay cầm thanh kích cổ vật của mình, Stormcrow, và truyền mana vào để biến nó thành một cây kích mạnh mẽ.
Với lớp sương mù màu xanh lá cây ghê rợn che khuất tầm nhìn của chúng tôi, mặt đất bên dưới dần mở rộng, tôi kìm nén tham vọng muốn trở thành một lance và giơ ba ngón tay lên, thầm đếm ngược.
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Gầm to lên, Brier dùng hai thanh dao găm chém ra những ngọn gió gắt để thổi bay đi lớp khí trông có vẻ nguy hiểm kia.
‘Cái quái gì…’
Ý chí chiến đấu của tôi ngay lập tức biến mất khi lớp khi màu xanh kia bị thổi bay đi. Tôi suýt thì làm rơi thanh Stormcrow trong khi chúng tôi đứng đó, chỉ biết há hốc mồm trước cảnh tượng trước mặt.
Bọn tôi đã bước vào rìa của một miệng hố cực to mà không hề hay biết gì. Ở chính giữa là một ngọn giáo khổng lồ và tuyệt đẹp khiến cho thanh bảo kích vô giá được truyền qua biết bao nhiều thế hệ trong gia đình tôi trông chẳng khác gì cây tăm xỉa răng. Và bị găm chặt ở dưới mũi giáo là một kẻ gầy gò đến lộ xương.
Mặt đất bên dưới thứ quái vật đó nhão nhẹt hết ra vì thứ axít màu xanh xám xịt kia chảy ra từ cái xác chết dị dạng đó. Một tiếng xì khác vang lên từ vết thương hở trên xác của kẻ đó, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thứ đó đã chết rồi.
Nhưng cảnh tượng khiến chúng tôi sốc nặng hơn là một con rồng đen tuyền đang thản nhiên ngủ kế bên một cậu nhóc đang dựa vào một gốc cây ở phía bên kia miệng hố, và cậu nhóc đó không là ai khác ngoài Arthur. Nếu tôi mà không thấy con rồng đó xuất hiện khi Arthur nhậm chức Lance thì chắc giờ tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi.
Trong giây lát ấy, tôi cứ tưởng rằng cậu ta và khế ước thú của mình đã chết trong trận chiến này, nhưng cái cách cơ thể con rồng kia phập phồng lên xuống thì lại nói khác. Tôi rời mắt khỏi con rồng đen tuyền ấy và thấy Ulric đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia. Quân của anh ta—trừ một người—đang bu xu quanh anh ta, cố gắng băng bó khúc tay và chân đã bị đứt lìa của anh ta.
‘Có thể cậu nhóc kia chết rồi không chừng.’ Tôi suy nghĩ một cách đầy hứa hẹn. Tôi đánh giá tình hình khả quan nhất có thể từ vị trí này. Rất khó để thấy rõ tình trạng hiện giờ của cậu ta, nhưng qua nhịp thở đứt quãng của con quái kế bên cậu ta, tôi có thể cho rằng cả hai đã phải chịu không ít tổn thất.
Tôi thả lỏng thanh Stormcrow. “Đi thu hồi thi thể của Tướng quân về đây.”
Brier ra hiệu cho một thuộc hạ của mình đến chỗ Ulric, người đang quẫy tay mình dữ dội.
“Đừng!” Ulric và quân của mình hét lên, nhưng thuộc hạ của Brier đã nhảy vào trong hố để tiến về chỗ của Arthur.
Bỗng nhiên, ngay khi thuộc hạ của Brier băng ngang qua tên gầy gộc kia thì một xúc tu xám xịt bắn ra khỏi thi thể và quấn chặt vào cổ chân cậu ta.
Người lính đó hét lên đầy đau đớn, nhưng thay vì kéo cậu ta lại, thì xúc tu đó siết nát bàn chân được cường hóa bằng mana của cậu ta và khiến cậu ngã lăn lóc xuống giữa miệng hố. Ngay khi cánh tay của cậu lính nhúng vào trong đống bầy nhầy màu xanh thì axít liền ăn mòn qua lớp giáp vào da thịt cho đến khi không còn lại một khúc xương nào.
Người lính đó chỉ biết thét rống lên vì đau điếng, quằn quại nắm chặt chỗ bị ăn mòn của mình thì cái xúc tu đó kéo cả cơ thể cậu ta vào trong đống bầy nhầy.
Bọn tôi chỉ biết đứng đó chết lặng trong khiếp sợ, thứ âm thanh duy nhất có thể nghe được là lỏm bỏm phát ra từ thi thể của người lính đó khiến và tiếng nôn ọe của những cung thủ phía sau tôi.
“Đừng có lại gần thứ quái vật đó!” Ulric hét lên một cách đau đớn. “T-Tướng Quân nói rằng nó sẽ không tấn công nếu chúng ta không lại gần nó.”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?!” Tôi gầm lên, mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày. “Cho ta một báo cáo rõ ràng ngay lập tức!”
“C-Chúng tôi cũng không rõ, thưa Chỉ Huy.” Một thuộc hạ của Ulric lắp bắp. “Chúng tôi cảm nhận có dao động mana ở gần đây nên chúng tôi đi thám thính khu vực xung quanh thì đại đội trưởng Ulric và Esvin trượt chân té xuống hố. Đại đội trưởng Ulric có thể sống sót trèo trở ra, nhưng còn Esvin thì…”
“Tên quái vật kia vẫn còn sống à?” Tôi hỏi, lùi lại để đề phòng một xúc tu khác bắn ra khỏi người nó.
“Không, ả chết rồi.”
Tôi quay ngoắt đầu về phía giọng nói khàn đặc chỉ để thấy cậu nhóc kia đã tỉnh lại. “Cậu!” Tôi nâng thanh Stormcrow của mình lên và chĩa về phía Arthur. “Cậu có liên quan gì đến việc này không?”
Đôi mắt màu xanh da trời của cậu lance nheo lại, nhìn thẳng vào tôi qua mái tóc màu nâu đỏ.
“Với cái chết của ả retainer đó? Có.” Cậu ta vẫn nhìn trừng vào tôi và nói. “Còn với cái chết của lính ông? Đó là do thần chú tự vệ của ả ta vẫn còn hoạt động ngay cả khi ả đã chết.”
Tôi có thể thấy mặt mình đỏ rực lên vì xấu hổ, như thể cậu ta chỉ coi tôi là một kẻ đần độn. “T-Thế tại sao cậu không giúp họ, nếu thế thì—hoặc ít nhất cậu cũng phải cảnh báo bọn tôi trước chứ?”
“Tôi xin lỗi, ông có cần tôi đặt biển báo nguy hiểm cho không?” Cậu ta chế giễu. “Nói thẳng ra là nội việc cố gắng giữ tỉnh táo thôi đã khó rồi, huống chi còn phải cảnh báo những pháp sư ẩn mình không muốn bị phát hiện.”
“Tướng Quân Arthur, có nghi ngờ cho rằng cậu đã trốn khỏi cuộc chiến này, nhưng giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, chúng tôi yêu cầu cậu đi cùng chúng tôi về Hội Đồng để thẩm vấn.” Tôi tuyên bố, không dám bước thêm một bước mặc dù Ulric đã nói rằng thứ dưới kia sẽ không tấn công.
“Tôi sẽ tự về lâu đài. Giờ thì tôi có việc khác cần làm rồi.” Cậu ta trả lời, vẫn ngồi dựa vào khúc cây.
“Tôi e là không thể được đâu, Tướng Quân.” Tôi nghiến răng nói. “Tin tức về tướng lĩnh phe địch là tối quan trọng và cần phải báo về Hội Đồng ngay lập tức.”
Thu hết can đảm, tôi tiến về phía cậu ta, tránh xa tầm với của xúc tu, thì con rồng đen tuyền đang ngủ bỗng trừng mắt nhìn chúng tôi, khiến bọn tôi cứng người.
Đôi mắt vàng ròng lấp lánh của nó như nhìn xuyên thấu qua tôi, khiến cơ thể tôi bất giác run lên cầm cập. Đôi mắt của con rồng ấy như chứa đựng sự hung bạo ác liệt và trí thông minh vượt xa những con thú mana mà tôi từng chém làm đôi như giẻ rách.
“Bước thêm bước nữa nếu ngươi muốn mất đầu.” Con rồng ấy gầm gừ, nhe răng nanh ra.
“N-Nó biết nói!” Brier la lên, lùi lại vì sợ.
Nắm chặt cán thanh kích Stormcrow để kiềm lại cảm giác quay đầu bỏ chạy, tôi trả lời. “Xin thứ lỗi, thưa rồng thần vĩ đại. Chúng tôi không hề có ý định hãm hại chủ nhân của ngài. Chúng tôi chỉ muốn đưa cậu ấy trở về Hội Đồng an toàn và chữa trị vết thương trên người cậu ấy.”
Con rồng ấy khì mũi, như thể nó cười nhạo lời nói của tôi vậy. “Ta vẫn sẽ giữ nguyên ý định ban đầu, Chỉ Huy. Bước thêm một bước nữa—”
“Đủ rồi,” Arthur ngắt ngang và tựa vào con rồng để đứng dậy. Cậu ta chậm rãi đi về phía tôi, nhưng không có ý định dừng lại.
Cậu ta có hơi cao so với độ tuổi của mình, cao hơn tôi khoảng vài inch, nhưng tôi không thể kiềm được cảm giác như thể cậu ta là người có vị thế hoàn toàn bỏ xa tôi. Cả cơ thể tôi né khỏi đường đi của Arthur trong vô thức khi cậu ta im lặng đi ngang qua tôi và đi về phía trung tâm của cái hố, nơi thứ xúc tu kia đã giết chết một người lính của tôi.
Tôi rủa thầm trong đầu mình, không phải chửi Arthur, mà là chửi chính bản thân mình vì đã quá ngu ngốc. Chỉ cho đến giờ thì tôi mới nhận ra khoảng cách xa vời giữa tôi và cậu ta.
Tôi chỉ đứng đó im lặng khi Arthur từ từ lần mò xuống dưới đó. Ngay khi cậu ta vào tầm tấn công của xúc tu được tạo bởi mana quái dị kia thì cái xúc tu đó liền đóng băng và vỡ nát bấy ra.
Arthur thản nhiên đặt chân lên đống bầy nhầy có thể ăn mòn cả giáp và xương, và đống axít đó đông cứng lại. Rồi cậu ta giẫm lên đó để tiến về phía tên quái vật kia, rút một thanh kiếm xanh nhạt bị mòn ra khỏi thi thể. “Sylvie, đi thôi.”
Con rồng đen tuyền bắt đầu đập cánh, tạo những luồng gió cực gắt bên dưới. Nó bay lơ lửng trên đầu Arthur và hạ đuôi xuống để chủ nhân nó bám vào.
Cưỡi một con thú uy nghi đó, Arthur tra kiếm vào vỏ rồi liếc xuống nhìn tôi. “Bảo Chỉ Huy Glory hay ai đó có đủ năng lực để đưa xác của nữ retainer đó về Hội Đồng.”
Lời nói của cậu ta như một mũi dao đâm xuyên qua lòng tự trọng của tôi, và tôi chắc chắn sẽ trừng phạt bất kì ai dám nói thế với tôi, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng. Nỗi sợ hãi vẫn còn vươn vấn trong tôi, và khí chất áp đảo kinh hoàng của Arthur tỏa ra khi cậu ta hạ lệnh khiến tôi mất luôn chút tự tin ít ỏi còn lại.
Cậu ta quả thật là một Lance.
Tôi tra kiếm vào vỏ và khụy một gối xuống. “Đã rõ, thưa Tướng Quân.”
Danh sách chương