Một lớp khói lạnh giá hình thành theo từng hơi thở khi tôi hướng tới trại lính ồn ào. Những người lính đã dựng lều và đốt lửa trại đằng sau những khối đá lớn cao gần chục mét bên dưới một vách đá bên bờ biển. Những ngọn lửa chập chờn và các vệt khói cao có thể trông thấy từ xa, nhưng một rào chắn cao chót vót làm từ những tảng đá to lớn như một hàng phòng thủ tự nhiên chống lại bất kỳ thế lực nào đến từ biển.
Tôi hầu như khó có thể quan sát được những người lính gác canh giữ vị trí trên đỉnh vách đá có thể bao quát cả khu trại do lớp sương mù bao quanh toàn bộ bãi biển.
Quấn chặt chiếc áo choàng len quanh mình, tôi vận một lớp mana vào cơ thể để tránh những cơn gió mùa đông buốt giá.
‘Gần tới nơi rồi.’ Tôi thông báo cho Sylvie, người bị chôn vùi sâu trong lớp quần áo của tôi.
Cô rồng của tôi thò đầu ra ngoài và gần như ngay lập tức thu mình lại vào trong áo choàng và phát ra tiếng càu nhàu chua chát.
‘Đối với một sinh vật hùng mạnh như con, thế mà con khá yếu đuối trước cái lạnh nhỉ?’ Tôi trêu Sylvie, tiếp tục chặng đường còn lại của chúng tôi
‘Người đâu phải bay qua những cơn gió đáng nguyền rủa đó. Nó cảm giác như đôi cánh của con thủng lỗ chỗ dù ở dạng này.’ Cô ấy phàn nàn. ‘Và con không yếu đuối trước cái lạnh, con chỉ ghét nó thôi.’
Tôi khẽ cười và bắt đầu tăng tốc. Từ khi chúng tôi từ chối thỏa thuận đình chiến với Alacrya, Aldir không thể tạo ra các cổng dịch chuyển được nữa, vì điều đó có nguy cơ sẽ phá vỡ thỏa thuận giữa các asuras. Điều này có nghĩa là tôi phải dựa vào Sylvie để di chuyển đường dài đến những nơi cách xa những cổng dịch chuyển hiện có. Tôi chỉ để cô ấy biến hình khoảng một dặm hoặc ít hơn để tránh thu hút sự chú ý.
Theo yêu cầu của Virion, tôi sẽ ở lại với sư đoàn này và hỗ trợ họ trong trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, tức là các tàu của Alacrya có thể sẽ được phái đến bờ biển xa xôi này. Tuy nhiên, ông ấy không hề biết rằng tôi có một ý tưởng khác khá là thú vị.
Đi dọc dưới đáy của vách đá, tôi che dấu sự hiện diện của mình. Trong khi hầu hết các pháp sư che dấu sự hiện diện của họ bằng cách xóa bỏ mana, khóa huấn luyện của tôi ở Epheotus đã dạy tôi cách cân bằng hoàn hảo lượng mana tuôn ra thông qua những mạch mana và lượng mana tiếp nhận bằng những dòng mana của tôi, cho phép tôi thậm chí tàng hình khỏi tai mắt của những con thú mana cảnh giác nhất trong khi vẫn có thể sử dụng mana. (Chú thích: Khúc này hơi rối, nó giống như Art đang hòa mình vào với thiên nhiên ấy, kiểu không gây ra giao động mana trong không khí. Đây chính là kĩ năng phân đoạn đầu của Mirage Walk.)
Tôi phát hiện ra một căn lều hình ngôi nhà khá lớn gần chân vách đá, nơi tiếp xúc với nền đá mòn. Đánh giá qua căn lều nằm ở khu trại lớn hình bán nguyệt và nó có kích thước gấp ba lần bất kỳ cái lều tồi tàn khác xung quanh, thì tôi khá chắc chắn là nó là lều của các Chỉ Huy.
Khi tôi đến gần rìa trại, tôi nhặt một vài mảnh gỗ vụn dọc đường và bình thản đi ngang qua những người lính đang nghỉ ngơi.
Dường như không ai thèm bận tâm cả; với chiếc mũ trùm đầu và một đống cành cây và bùi nhùi trong tay tôi, có lẽ trông tôi giống hệt như bất kỳ người lính trẻ nào khác đang ước mơ kiếm được danh hiệu gì đó bằng cách đóng góp vào chiến tranh.
Một số người lính dày dạn kinh nghiệm đang đánh bóng vũ khí và áo giáp của họ trước ánh đèn mập mờ, họ liếc nhìn tôi một cách hờ hững trong khi một nhóm lính trẻ hơn – rõ ràng là những pháp sư conjurer thuộc dòng dõi quý tộc dựa qua trang phục xa hoa và quyền trượng háo nhoáng – chế nhạo và nhếch mép khinh bỉ trước trang phục giản dị như Bác Hồ của tôi.
‘Những tên hề ngu dốt đó không biết họ đang chế diễu ai cả.’ Sylvie lên tiếng khi nhìn biểu hiện của họ.‘Tốt hơn hết chúng nên được dùng làm mồi nhử.’
‘Bình tĩnh nào.’ Tôi xoa dịu cô ấy. ‘Con chắc chắn đã học học được một số lời lăng mạ đặc sắc từ Chúa tể Indrath nhỉ.’
Khi tôi tiến sâu vào trong trại, tôi đi qua khu nấu ăn. Những ngọn lựa lớn bùng cháy bên trong các hố đất được tạo ra bởi phép thuật được xếp ngay ngắn với các món hầm đang bốc khói nghi ngút trong những cái nồi to, còn những người đàn ông vạm vỡ thì đang xẻ thịt thành từng miếng.
“Dọn nồi cho món thịt xiên! Benfir và Schren, chuẩn bị bắt đầu chế biến món hầm!” Một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn với khuôn mặt dữ tợn ra lệnh, cầm cái muôi trên tay như một món vũ khí hơn là công cụ.
Người phụ nữ cầm muôi quay đầu lại khi tôi đi ngang qua bà ấy. Rồi bà ấy cúi đầu chào đầy kính trọng, khiến tôi ngạc nhiên vì tôi đã nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra thân phận của tôi.
Khi tôi gần đến căn lều lớn ở góc xa nhất của trại thì tiếng va chạm của kim loại thu hút sự chú ý của tôi. Thả những khúc gỗ xuống, tôi quan sát nhóm binh lính đang xếp thành vòng tròn xung quanh nơi phát ra âm thanh, và thấy hai pháp sư augmenter đang tỉ thí với nhau. Dả hai người họ phản đòn của đối phương một cách khéo léo, những đường kiếm sắc bén uyển chuyển tạo ra nhiều tia lửa ngay cả khi có một lớp mana bọc lấy lưỡi kiếm.
“Em đã khá hơn rồi, Cedry.” Người lính tóc ngắn nói. Anh ấy nhìn có vẻ thấp hơn tôi một chút, trong khi cánh tay của anh ấy dài một cách bất thường. Anh tận dụng cơ thể mảnh mai và đôi chân dài linh hoạt làm lợi thể và tung ra những đòn nhanh và không theo bất kì quy luật nào với cặp dao găm.
“Vậy mà vẫn khó ăn được anh thật, Jona.” Cô gái tên Cedry mỉm cười đáp khi cô tránh cú vung của Jona. Rõ ràng là cô sẽ gặp bất lợi khi đấu với một đối thủ có thể xuất sắc tung ra những đón đánh dài, thế nhưng cô ấy không hề bị chèn ép.
Khi cô nhanh nhẹn cúi xuống, tránh và đỡ đòn tấn công bằng hai tay của Jona, có điều gì đó ở cô ấy khiến tôi quan tâm.
Và cho đến khi tôi tập trung vào đôi tai của cô ấy, thì tôi mới nhận ra tại sao tôi cảm thấy như vậy.
‘Cô ấy là bán Elf.’ Tôi nói với Sylvie, người đã mất hứng thú với trận đấu và đã quay lại trong chiếc áo choàng của tôi.
Sau khi tôi nói thế, cô rồng liền thò đầu ra. ‘Oh! Đúng thật là vậy. Chúng ta chưa hề gặp ai như vậy ngoại trừ tên Lucas khốn nạn đó.’
‘Khốn nạn vẫn là còn nhẹ đấy.’ Tôi cười khẽ, ánh mắt vẫn hướng về cuộc chiến.
‘Mà không phải chúng ta nên thông báo cho chỉ huy biết về việc chúng ta đến trước hay sao?’ Sylvie nhắc tôi.
‘Con nói đúng. Ta bị xao nhãng mất.’ Tôi nghĩ, quay lưng lại với cuộc đấu tay đôi.
‘Người luôn như thế mỗi khi có trận đánh diễn ra.’ Cô ấy chọc tôi.
‘Không giống như cách đánh tầm xa của pháp sư conjurer, đúng thật là có một điều gì đó ở cận chiến khiến cho trận chiến trở nên thú vị hơn,’ tôi xác nhận trước khi bỏ đi.
Khi chúng tôi đến căn lều lớn màu trắng, một lính gác mặc giáp và tay nắm chặt một cây kích ngăn tôi lại. “Cậu có việc gì ở đây?”
“Đây có phải lều của chỉ huy phải không?” Tôi hỏi, mũ trùm đầu vẫn che hơn nửa khuôn mặt.
“Tôi nói, cậu có việc gì ở đây?” Người bảo vệ lặp lại, ánh mắt của của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Thở dài, tôi rút ra một tấm huy hiệu.
Khi nhìn thấy nó, đôi mắt hí của người bảo vệ mở to vì kinh ngạc. Ánh mắt anh ta đảo từ chiếc huy hiệu vàng qua tôi với vẻ kinh hoàng khi nhận ra sai lầm mà anh ta đã mắc phải. “T-Tôi rất x-xin lỗi, thưa Tướ-“
“Shhh.” Tôi kêu lên trước khi anh ấy có thể nói xong. Tôi giơ tay. “Ta không muốn chuyến thăm của mình gây xôn xao, nên chúng ta hay giữ chuyện này giữa chúng ta.’’
“V-Vâng, thưa ngài.” Anh ta gật đầu nhanh chóng khi mở của lều.
Khi tôi bước vào bên trong căn lều rộng rãi, một luồng hơi ấm ập vào cơ thể tôi. Cảm giác như thể một lớp băng đang tan trên mặt tôi khi tôi cởi chiếc áo choàng ra. Thứ đầu tiên tôi không thể không chú ý là con hỏa ưng đang nép mình gần lối vào.
‘Con vẫn còn nhớ cô ấy.’ Sylvie nói trong khi nhảy xuống đất.
Tôi quay sang người phụ nữ ngồi đằng sau chiếc bàn gỗ, người vẫn không quan tâm đến việc có người vào.
“Giáo sư Glory.” Tôi mỉm cười chào cô ấy, và khi cô ấy cuối cũng cũng nhìn lên, cả khuôn mặt cô ấy rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy học trò cũ của mình. Giáo sư lớp Kĩ Năng Đấu Đội cũ của tôi trông vẫn như mọi khi với nước da rám nắng và mái tóc nâu được buộc gọn sau đầu. Cô ấy chỉ mặc một bộ giáp nhẹ ngay cả khi trong lều, còn hai thanh kiếm khổng lồ của cô ấy dựa sát vào một tủ đồ phía sau.
“Thật vui khi gặp được ngài, Tướng Quân Leywin.” Cô ấy cười, vòng qua cái bàn của cô ấy.
“Làm ơn, hãy gọi tôi là Arthur được rồi.” Tôi bất lực nói.
“Vậy thì tôi cũng muốn cậu gọi tôi là Vanesy.” Cô ấy nói, dang tay ra. “Sau tất cả, tôi cũng không còn là giáo sư của cậu nữa.”
Chấp nhận cái ôm của cô ấy, tôi để ý rằng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của giáo sư Glory. “Vậy thì. Cô có phiền cho tôi một báo cáo ngắn gọn về tình hình ở đây không, Vanesy?”
Buông tôi ra khỏi cái ôm thật chặt, Vanesy gật đầu lịch sự chào Sylvie rồi vòng lại ra sau bàn làm việc của mình. Sau một hồi lục lọi, cô ấy đem ra một cuộn giấy da, nhưng trước khi tôi kịp mở nó ra thì cô ấy lên tiếng.
“Hiện giờ thì mới chỉ có tôi thôi, và sư đoàn của tôi gồm khoảng ba ngàn người. Mặc dù quân số không lớn, nhưng bù lại thì chúng tôi có năm mươi tám pháp sư, trong số đó có khoảng mười hai pháp sư conjurer và mười pháp sư augument xạ chiến.” Cô ấy thuật lại.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết và nhìn lướt qua tờ giấy da. “Đáng ra phải có một vị chỉ huy khác cùng với cô, phải không?”
“Chỉ Huy Auddyr và sư đoàn của ông ấy đang hành quân từ thành phố Maybur tới đây. Tôi có thể gửi một tin nhắn nếu cậu muốn.” Vị giáo sư cũ của tôi trả lời.
“Không cần. Nói thật, tôi thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ có tàu đi về phía Nam xa xôi này.” Tôi thừa nhận và đưa lại cho Vanesy cuộn giấy da.
“Tôi đã nghe nói về đại kế hoạch của cậu để dành cho lũ khốn Alacrya trên bờ biển.” Cô ấy cười khúc khích. “Cậu nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng chứ?”
“Nó sẽ làm chúng chậm lại, và nếu may mắn thì nó có thể nó sẽ đánh chìm vài con tàu của chúng.”
“Thật đáng tiếc khi chúng tôi sẽ không thể ở đó để chứng kiến nó” Cô ấy nói một cách tiếc nuối. Vị giáo sư với đôi mắt sáng mà tôi từng chiến đấu cùng khi còn ở Widow’s Crypt (Hầm mộ góa phụ) liền rút ra một chiếc bình bọc da từ ngăn kéo của mình, cắn nhổ nút chai trước khi nuốt xuống thứ mà tôi chỉ có thể cho là rượu.
“Làm một ngụm không, Tướng Quân Leywin?” Cô ấy nháy mắt, giơ bình rượu lên.
“Tôi là trẻ vị thành niên, cô biết mà.”
Vanesy chế giễu. “Nếu cậu đủ lớn để tham gia chiến tranh, thì cậu đủ tuổi uống rượu rồi.”
Môi tôi cong lên thành một nụ cười tự mãn và tôi nắm lấy bình của cô ấy và uống một ngụm. Thứ chất lỏng ám khói cay xè cổ họng tôi khi nó đi vào dạ dày, làm ấm bên trong tôi.
‘Liệu có khôn ngoan khi say tí bỉ trước trận chiến không?’ Sylvie hỏi với giọng không tán thành.
‘Thư giãn đi nào. Chỉ là một ngụm thôi mà.’ Tôi đáp
Cố nén cơn ho, tôi đưa lại chiếc bình da cho vị giáo sư cũ của mình. “Rượu xịn thật đấy.”
“Mhhhh.” Vanesy đồng ý. “Nhưng cậu sẽ cần nhiều hơn thế để giữ ấm cho bản thân ở ngoài đó đấy. Cậu không thấy lạnh trong bộ đồ mỏng tang đó sao?”
Tôi nhìn xuống bộ đồ của mình. Mặc dù tôi không nghĩ sẽ có một trận chiến xảy ra, nhưng tôi vẫn khoác trên người một bộ đồ phù hợp để chiến đấu. Dưới lớp áo khoác là một bộ quần áo màu xám bó sát da, với áo tay dài đến đến cổ tay. Mặc dù có vẻ hơi mỏng, nhưng nó đủ đàn hồi để tôi thoải mái đi chuyển và cũng đủ chắc để chịu được vài nhát chém tới một mức độ nhất định. Thứ duy nhất tôi mặc ở ngoài là một chiếc áo choàng màu đen rộng tuênh, tay áo dài đến khuỷa tay, cho phép tôi cử động cánh tay không bị cản trở.
Tôi lắc đầu. “Tôi đã quen với việc thường xuyên cường hóa cơ thể bằng mana để giữ ấm. Thành thật mà nói, ngay cả chiếc áo choàng này cũng chỉ để trang trí thôi.”
“Tại sao vậy? Dù sao thì Tổng Tư Lệnh Virion cũng muốn nói cậu phát biểu trước binh lính để nâng cao sĩ khí mà.”
“Về việc đó.” Tôi cười toe toét. “Hãy chờ cho đến khi chỉ huy Auddry đến rồi tính. Tôi đang hy vọng tìm được chút niềm vui trong trại.”
“Ôi không.” Vị giáo sư cũ của tôi rên rỉ. “Cậu định làm gì?”
Tôi lắc đầu không tán thành. “Đó là cách cô nói chuyện với cấp trên của mình à?”
“Được rồi.” Cô ấy chịu thua. “Chỉ là đừng đánh trọng thương lính của tôi.”
“Cô nghĩ tôi là loại người gì vậy?” Tôi trả lời một cách ngây thơ và mặc lại chiếc áo choàng khi đi về phía lối ra.
“Có người lính nào nhận ra tôi là ai không?” Tôi hỏi, nhớ lại vị đầu bếp đã cúi đầu chào.
“Chúng tôi đang ở một nơi khá hẻo lánh và không thể tiếp cận với bất kì phương tiện truyền thông đại chúng nào. Gần đây tôi đã nhận được một bức thư gửi đến với những cập nhật mới nhất, nhưng tôi chưa công bố nội dung với lính của mình.” Cô ấy trả lời. “Hơn nữa, với mái tóc bù xù và bộ quần áo giản dị đó, trông cậu chẳng khác gì một tân binh được tuyển từ vùng nông thôn.”
“Có một tục ngữ cổ nói rằng: một người khôn ngoan sẽ tỏ ra yếu đuối khi anh ta mạnh mẽ và mạnh mẽ khi anh ta yếu đuối.” Tôi trả lời, liếc nhìn bộ áo giáp bạc chói lòa được chạm khắc tinh xảo mà cô ấy mặc trên người.
“Tôi mặc cái này là để bảo vệ, chứ không phải để khoe khoang.” Cô ấy phản biện lại.
“Không phải họa tiết chạm khắc trên áo giáp kia lại trùng với cái trên áo giáp của khế ước thú của cô à.” Tôi trêu cô ấy, liếc nhìn bộ giáp bạc treo trên giá bên cạnh Torch.
“Cậu đã trở thành một thằng nhóc khôn lỏi kể từ khi trở thành một lance đấy.” Cô càu nhàu.
“Làm ơn đi, tôi đã là một đứa khôn lỏi từ lâu trước khi tôi là một lance rồi.” Tôi phản bác.
Vị giáo sư cũ của tôi cười thành tiếng khi cô ấy dựa lưng vào bàn. “Hãy tỏ ra yếu đuối khi mạnh mẽ, tôi thích câu đó đấy.”
“Cứ thoải mái dùng nó.” Tôi nói khi đi ra khỏi lều. Tôi không thể nói với giáo sư cũ của tôi rằng câu nói đó là của một vị tướng từ kiếp trước của tôi, nhưng cô ấy dường như không hề tò mò về nguồn gốc của nó.
‘Người muốn làm gì?’ Sylvie tò mò khi cô ấy ngồi trên đầu tôi.
‘Đánh giá năng lực hiện tại của binh lính chúng ta, tất nhiên rồi.’
Cảm giác nghi ngờ của Sylvie tràn ngập tâm trí tôi khi cô ấy thở dài. ‘Ý người là đùa giỡn với họ?’
‘Chỉ một chút thôi.’
‘Ngay cả khi là thú khế ước của người, đôi khi con cảm thấy có chút lo lắng khi số phận của lục địa này phụ thuộc rất nhiều vào người.”
Tôi hầu như khó có thể quan sát được những người lính gác canh giữ vị trí trên đỉnh vách đá có thể bao quát cả khu trại do lớp sương mù bao quanh toàn bộ bãi biển.
Quấn chặt chiếc áo choàng len quanh mình, tôi vận một lớp mana vào cơ thể để tránh những cơn gió mùa đông buốt giá.
‘Gần tới nơi rồi.’ Tôi thông báo cho Sylvie, người bị chôn vùi sâu trong lớp quần áo của tôi.
Cô rồng của tôi thò đầu ra ngoài và gần như ngay lập tức thu mình lại vào trong áo choàng và phát ra tiếng càu nhàu chua chát.
‘Đối với một sinh vật hùng mạnh như con, thế mà con khá yếu đuối trước cái lạnh nhỉ?’ Tôi trêu Sylvie, tiếp tục chặng đường còn lại của chúng tôi
‘Người đâu phải bay qua những cơn gió đáng nguyền rủa đó. Nó cảm giác như đôi cánh của con thủng lỗ chỗ dù ở dạng này.’ Cô ấy phàn nàn. ‘Và con không yếu đuối trước cái lạnh, con chỉ ghét nó thôi.’
Tôi khẽ cười và bắt đầu tăng tốc. Từ khi chúng tôi từ chối thỏa thuận đình chiến với Alacrya, Aldir không thể tạo ra các cổng dịch chuyển được nữa, vì điều đó có nguy cơ sẽ phá vỡ thỏa thuận giữa các asuras. Điều này có nghĩa là tôi phải dựa vào Sylvie để di chuyển đường dài đến những nơi cách xa những cổng dịch chuyển hiện có. Tôi chỉ để cô ấy biến hình khoảng một dặm hoặc ít hơn để tránh thu hút sự chú ý.
Theo yêu cầu của Virion, tôi sẽ ở lại với sư đoàn này và hỗ trợ họ trong trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, tức là các tàu của Alacrya có thể sẽ được phái đến bờ biển xa xôi này. Tuy nhiên, ông ấy không hề biết rằng tôi có một ý tưởng khác khá là thú vị.
Đi dọc dưới đáy của vách đá, tôi che dấu sự hiện diện của mình. Trong khi hầu hết các pháp sư che dấu sự hiện diện của họ bằng cách xóa bỏ mana, khóa huấn luyện của tôi ở Epheotus đã dạy tôi cách cân bằng hoàn hảo lượng mana tuôn ra thông qua những mạch mana và lượng mana tiếp nhận bằng những dòng mana của tôi, cho phép tôi thậm chí tàng hình khỏi tai mắt của những con thú mana cảnh giác nhất trong khi vẫn có thể sử dụng mana. (Chú thích: Khúc này hơi rối, nó giống như Art đang hòa mình vào với thiên nhiên ấy, kiểu không gây ra giao động mana trong không khí. Đây chính là kĩ năng phân đoạn đầu của Mirage Walk.)
Tôi phát hiện ra một căn lều hình ngôi nhà khá lớn gần chân vách đá, nơi tiếp xúc với nền đá mòn. Đánh giá qua căn lều nằm ở khu trại lớn hình bán nguyệt và nó có kích thước gấp ba lần bất kỳ cái lều tồi tàn khác xung quanh, thì tôi khá chắc chắn là nó là lều của các Chỉ Huy.
Khi tôi đến gần rìa trại, tôi nhặt một vài mảnh gỗ vụn dọc đường và bình thản đi ngang qua những người lính đang nghỉ ngơi.
Dường như không ai thèm bận tâm cả; với chiếc mũ trùm đầu và một đống cành cây và bùi nhùi trong tay tôi, có lẽ trông tôi giống hệt như bất kỳ người lính trẻ nào khác đang ước mơ kiếm được danh hiệu gì đó bằng cách đóng góp vào chiến tranh.
Một số người lính dày dạn kinh nghiệm đang đánh bóng vũ khí và áo giáp của họ trước ánh đèn mập mờ, họ liếc nhìn tôi một cách hờ hững trong khi một nhóm lính trẻ hơn – rõ ràng là những pháp sư conjurer thuộc dòng dõi quý tộc dựa qua trang phục xa hoa và quyền trượng háo nhoáng – chế nhạo và nhếch mép khinh bỉ trước trang phục giản dị như Bác Hồ của tôi.
‘Những tên hề ngu dốt đó không biết họ đang chế diễu ai cả.’ Sylvie lên tiếng khi nhìn biểu hiện của họ.‘Tốt hơn hết chúng nên được dùng làm mồi nhử.’
‘Bình tĩnh nào.’ Tôi xoa dịu cô ấy. ‘Con chắc chắn đã học học được một số lời lăng mạ đặc sắc từ Chúa tể Indrath nhỉ.’
Khi tôi tiến sâu vào trong trại, tôi đi qua khu nấu ăn. Những ngọn lựa lớn bùng cháy bên trong các hố đất được tạo ra bởi phép thuật được xếp ngay ngắn với các món hầm đang bốc khói nghi ngút trong những cái nồi to, còn những người đàn ông vạm vỡ thì đang xẻ thịt thành từng miếng.
“Dọn nồi cho món thịt xiên! Benfir và Schren, chuẩn bị bắt đầu chế biến món hầm!” Một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn với khuôn mặt dữ tợn ra lệnh, cầm cái muôi trên tay như một món vũ khí hơn là công cụ.
Người phụ nữ cầm muôi quay đầu lại khi tôi đi ngang qua bà ấy. Rồi bà ấy cúi đầu chào đầy kính trọng, khiến tôi ngạc nhiên vì tôi đã nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra thân phận của tôi.
Khi tôi gần đến căn lều lớn ở góc xa nhất của trại thì tiếng va chạm của kim loại thu hút sự chú ý của tôi. Thả những khúc gỗ xuống, tôi quan sát nhóm binh lính đang xếp thành vòng tròn xung quanh nơi phát ra âm thanh, và thấy hai pháp sư augmenter đang tỉ thí với nhau. Dả hai người họ phản đòn của đối phương một cách khéo léo, những đường kiếm sắc bén uyển chuyển tạo ra nhiều tia lửa ngay cả khi có một lớp mana bọc lấy lưỡi kiếm.
“Em đã khá hơn rồi, Cedry.” Người lính tóc ngắn nói. Anh ấy nhìn có vẻ thấp hơn tôi một chút, trong khi cánh tay của anh ấy dài một cách bất thường. Anh tận dụng cơ thể mảnh mai và đôi chân dài linh hoạt làm lợi thể và tung ra những đòn nhanh và không theo bất kì quy luật nào với cặp dao găm.
“Vậy mà vẫn khó ăn được anh thật, Jona.” Cô gái tên Cedry mỉm cười đáp khi cô tránh cú vung của Jona. Rõ ràng là cô sẽ gặp bất lợi khi đấu với một đối thủ có thể xuất sắc tung ra những đón đánh dài, thế nhưng cô ấy không hề bị chèn ép.
Khi cô nhanh nhẹn cúi xuống, tránh và đỡ đòn tấn công bằng hai tay của Jona, có điều gì đó ở cô ấy khiến tôi quan tâm.
Và cho đến khi tôi tập trung vào đôi tai của cô ấy, thì tôi mới nhận ra tại sao tôi cảm thấy như vậy.
‘Cô ấy là bán Elf.’ Tôi nói với Sylvie, người đã mất hứng thú với trận đấu và đã quay lại trong chiếc áo choàng của tôi.
Sau khi tôi nói thế, cô rồng liền thò đầu ra. ‘Oh! Đúng thật là vậy. Chúng ta chưa hề gặp ai như vậy ngoại trừ tên Lucas khốn nạn đó.’
‘Khốn nạn vẫn là còn nhẹ đấy.’ Tôi cười khẽ, ánh mắt vẫn hướng về cuộc chiến.
‘Mà không phải chúng ta nên thông báo cho chỉ huy biết về việc chúng ta đến trước hay sao?’ Sylvie nhắc tôi.
‘Con nói đúng. Ta bị xao nhãng mất.’ Tôi nghĩ, quay lưng lại với cuộc đấu tay đôi.
‘Người luôn như thế mỗi khi có trận đánh diễn ra.’ Cô ấy chọc tôi.
‘Không giống như cách đánh tầm xa của pháp sư conjurer, đúng thật là có một điều gì đó ở cận chiến khiến cho trận chiến trở nên thú vị hơn,’ tôi xác nhận trước khi bỏ đi.
Khi chúng tôi đến căn lều lớn màu trắng, một lính gác mặc giáp và tay nắm chặt một cây kích ngăn tôi lại. “Cậu có việc gì ở đây?”
“Đây có phải lều của chỉ huy phải không?” Tôi hỏi, mũ trùm đầu vẫn che hơn nửa khuôn mặt.
“Tôi nói, cậu có việc gì ở đây?” Người bảo vệ lặp lại, ánh mắt của của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Thở dài, tôi rút ra một tấm huy hiệu.
Khi nhìn thấy nó, đôi mắt hí của người bảo vệ mở to vì kinh ngạc. Ánh mắt anh ta đảo từ chiếc huy hiệu vàng qua tôi với vẻ kinh hoàng khi nhận ra sai lầm mà anh ta đã mắc phải. “T-Tôi rất x-xin lỗi, thưa Tướ-“
“Shhh.” Tôi kêu lên trước khi anh ấy có thể nói xong. Tôi giơ tay. “Ta không muốn chuyến thăm của mình gây xôn xao, nên chúng ta hay giữ chuyện này giữa chúng ta.’’
“V-Vâng, thưa ngài.” Anh ta gật đầu nhanh chóng khi mở của lều.
Khi tôi bước vào bên trong căn lều rộng rãi, một luồng hơi ấm ập vào cơ thể tôi. Cảm giác như thể một lớp băng đang tan trên mặt tôi khi tôi cởi chiếc áo choàng ra. Thứ đầu tiên tôi không thể không chú ý là con hỏa ưng đang nép mình gần lối vào.
‘Con vẫn còn nhớ cô ấy.’ Sylvie nói trong khi nhảy xuống đất.
Tôi quay sang người phụ nữ ngồi đằng sau chiếc bàn gỗ, người vẫn không quan tâm đến việc có người vào.
“Giáo sư Glory.” Tôi mỉm cười chào cô ấy, và khi cô ấy cuối cũng cũng nhìn lên, cả khuôn mặt cô ấy rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy học trò cũ của mình. Giáo sư lớp Kĩ Năng Đấu Đội cũ của tôi trông vẫn như mọi khi với nước da rám nắng và mái tóc nâu được buộc gọn sau đầu. Cô ấy chỉ mặc một bộ giáp nhẹ ngay cả khi trong lều, còn hai thanh kiếm khổng lồ của cô ấy dựa sát vào một tủ đồ phía sau.
“Thật vui khi gặp được ngài, Tướng Quân Leywin.” Cô ấy cười, vòng qua cái bàn của cô ấy.
“Làm ơn, hãy gọi tôi là Arthur được rồi.” Tôi bất lực nói.
“Vậy thì tôi cũng muốn cậu gọi tôi là Vanesy.” Cô ấy nói, dang tay ra. “Sau tất cả, tôi cũng không còn là giáo sư của cậu nữa.”
Chấp nhận cái ôm của cô ấy, tôi để ý rằng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của giáo sư Glory. “Vậy thì. Cô có phiền cho tôi một báo cáo ngắn gọn về tình hình ở đây không, Vanesy?”
Buông tôi ra khỏi cái ôm thật chặt, Vanesy gật đầu lịch sự chào Sylvie rồi vòng lại ra sau bàn làm việc của mình. Sau một hồi lục lọi, cô ấy đem ra một cuộn giấy da, nhưng trước khi tôi kịp mở nó ra thì cô ấy lên tiếng.
“Hiện giờ thì mới chỉ có tôi thôi, và sư đoàn của tôi gồm khoảng ba ngàn người. Mặc dù quân số không lớn, nhưng bù lại thì chúng tôi có năm mươi tám pháp sư, trong số đó có khoảng mười hai pháp sư conjurer và mười pháp sư augument xạ chiến.” Cô ấy thuật lại.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết và nhìn lướt qua tờ giấy da. “Đáng ra phải có một vị chỉ huy khác cùng với cô, phải không?”
“Chỉ Huy Auddyr và sư đoàn của ông ấy đang hành quân từ thành phố Maybur tới đây. Tôi có thể gửi một tin nhắn nếu cậu muốn.” Vị giáo sư cũ của tôi trả lời.
“Không cần. Nói thật, tôi thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ có tàu đi về phía Nam xa xôi này.” Tôi thừa nhận và đưa lại cho Vanesy cuộn giấy da.
“Tôi đã nghe nói về đại kế hoạch của cậu để dành cho lũ khốn Alacrya trên bờ biển.” Cô ấy cười khúc khích. “Cậu nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng chứ?”
“Nó sẽ làm chúng chậm lại, và nếu may mắn thì nó có thể nó sẽ đánh chìm vài con tàu của chúng.”
“Thật đáng tiếc khi chúng tôi sẽ không thể ở đó để chứng kiến nó” Cô ấy nói một cách tiếc nuối. Vị giáo sư với đôi mắt sáng mà tôi từng chiến đấu cùng khi còn ở Widow’s Crypt (Hầm mộ góa phụ) liền rút ra một chiếc bình bọc da từ ngăn kéo của mình, cắn nhổ nút chai trước khi nuốt xuống thứ mà tôi chỉ có thể cho là rượu.
“Làm một ngụm không, Tướng Quân Leywin?” Cô ấy nháy mắt, giơ bình rượu lên.
“Tôi là trẻ vị thành niên, cô biết mà.”
Vanesy chế giễu. “Nếu cậu đủ lớn để tham gia chiến tranh, thì cậu đủ tuổi uống rượu rồi.”
Môi tôi cong lên thành một nụ cười tự mãn và tôi nắm lấy bình của cô ấy và uống một ngụm. Thứ chất lỏng ám khói cay xè cổ họng tôi khi nó đi vào dạ dày, làm ấm bên trong tôi.
‘Liệu có khôn ngoan khi say tí bỉ trước trận chiến không?’ Sylvie hỏi với giọng không tán thành.
‘Thư giãn đi nào. Chỉ là một ngụm thôi mà.’ Tôi đáp
Cố nén cơn ho, tôi đưa lại chiếc bình da cho vị giáo sư cũ của mình. “Rượu xịn thật đấy.”
“Mhhhh.” Vanesy đồng ý. “Nhưng cậu sẽ cần nhiều hơn thế để giữ ấm cho bản thân ở ngoài đó đấy. Cậu không thấy lạnh trong bộ đồ mỏng tang đó sao?”
Tôi nhìn xuống bộ đồ của mình. Mặc dù tôi không nghĩ sẽ có một trận chiến xảy ra, nhưng tôi vẫn khoác trên người một bộ đồ phù hợp để chiến đấu. Dưới lớp áo khoác là một bộ quần áo màu xám bó sát da, với áo tay dài đến đến cổ tay. Mặc dù có vẻ hơi mỏng, nhưng nó đủ đàn hồi để tôi thoải mái đi chuyển và cũng đủ chắc để chịu được vài nhát chém tới một mức độ nhất định. Thứ duy nhất tôi mặc ở ngoài là một chiếc áo choàng màu đen rộng tuênh, tay áo dài đến khuỷa tay, cho phép tôi cử động cánh tay không bị cản trở.
Tôi lắc đầu. “Tôi đã quen với việc thường xuyên cường hóa cơ thể bằng mana để giữ ấm. Thành thật mà nói, ngay cả chiếc áo choàng này cũng chỉ để trang trí thôi.”
“Tại sao vậy? Dù sao thì Tổng Tư Lệnh Virion cũng muốn nói cậu phát biểu trước binh lính để nâng cao sĩ khí mà.”
“Về việc đó.” Tôi cười toe toét. “Hãy chờ cho đến khi chỉ huy Auddry đến rồi tính. Tôi đang hy vọng tìm được chút niềm vui trong trại.”
“Ôi không.” Vị giáo sư cũ của tôi rên rỉ. “Cậu định làm gì?”
Tôi lắc đầu không tán thành. “Đó là cách cô nói chuyện với cấp trên của mình à?”
“Được rồi.” Cô ấy chịu thua. “Chỉ là đừng đánh trọng thương lính của tôi.”
“Cô nghĩ tôi là loại người gì vậy?” Tôi trả lời một cách ngây thơ và mặc lại chiếc áo choàng khi đi về phía lối ra.
“Có người lính nào nhận ra tôi là ai không?” Tôi hỏi, nhớ lại vị đầu bếp đã cúi đầu chào.
“Chúng tôi đang ở một nơi khá hẻo lánh và không thể tiếp cận với bất kì phương tiện truyền thông đại chúng nào. Gần đây tôi đã nhận được một bức thư gửi đến với những cập nhật mới nhất, nhưng tôi chưa công bố nội dung với lính của mình.” Cô ấy trả lời. “Hơn nữa, với mái tóc bù xù và bộ quần áo giản dị đó, trông cậu chẳng khác gì một tân binh được tuyển từ vùng nông thôn.”
“Có một tục ngữ cổ nói rằng: một người khôn ngoan sẽ tỏ ra yếu đuối khi anh ta mạnh mẽ và mạnh mẽ khi anh ta yếu đuối.” Tôi trả lời, liếc nhìn bộ áo giáp bạc chói lòa được chạm khắc tinh xảo mà cô ấy mặc trên người.
“Tôi mặc cái này là để bảo vệ, chứ không phải để khoe khoang.” Cô ấy phản biện lại.
“Không phải họa tiết chạm khắc trên áo giáp kia lại trùng với cái trên áo giáp của khế ước thú của cô à.” Tôi trêu cô ấy, liếc nhìn bộ giáp bạc treo trên giá bên cạnh Torch.
“Cậu đã trở thành một thằng nhóc khôn lỏi kể từ khi trở thành một lance đấy.” Cô càu nhàu.
“Làm ơn đi, tôi đã là một đứa khôn lỏi từ lâu trước khi tôi là một lance rồi.” Tôi phản bác.
Vị giáo sư cũ của tôi cười thành tiếng khi cô ấy dựa lưng vào bàn. “Hãy tỏ ra yếu đuối khi mạnh mẽ, tôi thích câu đó đấy.”
“Cứ thoải mái dùng nó.” Tôi nói khi đi ra khỏi lều. Tôi không thể nói với giáo sư cũ của tôi rằng câu nói đó là của một vị tướng từ kiếp trước của tôi, nhưng cô ấy dường như không hề tò mò về nguồn gốc của nó.
‘Người muốn làm gì?’ Sylvie tò mò khi cô ấy ngồi trên đầu tôi.
‘Đánh giá năng lực hiện tại của binh lính chúng ta, tất nhiên rồi.’
Cảm giác nghi ngờ của Sylvie tràn ngập tâm trí tôi khi cô ấy thở dài. ‘Ý người là đùa giỡn với họ?’
‘Chỉ một chút thôi.’
‘Ngay cả khi là thú khế ước của người, đôi khi con cảm thấy có chút lo lắng khi số phận của lục địa này phụ thuộc rất nhiều vào người.”
Danh sách chương