Sau khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Helen Shard, trưởng nhóm của Twin Horns mà cha của Art từng lãnh đạo, tôi hào hứng vẫy tay với cô ấy và những người còn lại của nhóm Twin Horns đang đi phía sau. “Chào mọi người!”


Tôi ôm chầm nữ trưởng nhóm và chào những người còn lại.


“Này các cậu, tôi muốn mọi người cùng gặp Helen Shard, Durden Walker, Jasmine Flamesworth, Adam Krensh và Angela Rose của nhóm mạo hiểm giả Twin Horns. Trước đây tôi có kể về bọn họ rồi đấy, nhớ không?” Tôi chỉ vào đồng đội của mình và cũng giới thiệu họ. “Đây là Caria Rede, Darvus Clarell, và Stannard Berwick.”


“Rất vui được gặp quý cô.” Darvus nhanh nhảu bắt tay với Angela, pháp sư Conjurer của nhóm Twin Horn. “Darvus Clarell, đứa con trai thứ tư của Darius Clarell, và tôi phải nói là cô chính là quang cảnh tuyệt trần mà đôi mắt trần tục này của tôi có thể chiêm ngưỡng.”


“Ugh, lại nữa rồi,” Caria thủ thỉ. “Cậu ta luôn đâm đầu vào những cô nàng có tâm hồn to và tròn…” Cô ấy chả thèm nói hết câu và lấy tay giả vờ bóp bóp khoảng trống trước ngực.


Tôi cũng nhìn xuống ngực mình. Tôi chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến vẻ ngoài của mình, nhưng khi thấy hai đồng đội của mình bu lấy cô Angela, tôi bắt đầu thắc mắc không biết liệu Art có thích…


“Cháu đã đến đây bao lâu rồi, Công chúa?” Giọng nói của Helen lôi tôi về thực tại.


“Hử? Ồ, chúng cháu đã ở đây khoảng ba tháng rồi, cháu nghĩ vậy.” Tôi trả lời. “À mà làm ơn, chỉ cần gọi cháu là Tessia thôi ạ.”


“Xin lỗi. Chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần nên cô nghĩ nếu thân thiết quá nó lại hơi kì.” Cô ấy cười khúc khích.


“Mọi người vừa mới đến đây ạ?” Tôi hỏi, mắt liếc nhìn cả hai Stannard và Darvus đang cố thả thính Angela.


“Mới chiều nay thôi. Bọn cô ở chỗ Tường Thành khoảng bốn tháng trước khi được điều đến đây để giúp trinh sát.” Cô ấy giải thích và tôi ra hiệu cho cô ấy cùng ngồi xuống kế tôi bên cạnh đống lửa trại.


Tường Thành là cái tên mà mọi người đặt cho pháo đài xây trải dài khắp dãy núi Grand Mountains, giúp đảm bảo rằng trận chiến sẽ không diễn ra quá sâu trong lục địa của chúng tôi. Mặc dù tôi biết rằng lực lượng Alacryan sẽ tấn công từ bờ phía tây, ông nội nói với tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, phải tuyệt đối giữ bí mật cho đến khi mọi chuẩn bị hoàn tất.


May mắn rằng, mối quan hệ với tộc người lùn đã có cải thiện đáng kể sau vài tháng qua, và bọn họ đã đồng ý để loài người và elf trú ẩn ở vương quốc dưới lòng đất của họ nếu cần thiết.


Không ai mong rằng sẽ đến mức đó, đặc biệt là tộc elf, vì khoảng cách giữa Vương Quốc Người Lùn và Vương Quốc Elenoir xa đến mức chỉ có cách sử dụng cổng dịch chuyển là lựa chọn duy nhất. Bây giờ, rất nhiều bộ tộc sống dọc ở phía nam Elenoir đã di cư qua Khu Rừng Elshire và dãy Grand Mountains gần thành phố trung ương của Sapin. Hiện tại, ông nội, cùng với những người còn lại của Hội Đồng, đang bàn cách đưa thường dân ra khỏi bờ biển phía tay và tránh xa Beast Glades càng nhiều càng tốt.


“Cảm giác thế nào khi chiến đấu ở Lũy Thành, cô Helen?” Tôi hỏi, tò mò về nơi diễn ra nhiều trận đánh nhất. “Cô đã chiến đấu với pháp sư Alacryan chưa?”


“Rồi,” cô ấy trả lời với khuôn mặt đăm chiu. “Lực lượng của Alacryan cũng mạnh đấy. Ở chỗ Lũy Thành, chúng ta không chỉ chống lại binh lính Alacryan, mà chúng ta cũng phải chiến đấu với những con thú mana đã bị bọn chúng kiểm soát.”


“Cháu hiểu rồi.” Tôi nhìn xuống thanh kiếm của mình, bất mãn vì trận đánh duy nhất của tôi là khi tôi vừa tham chiến chống lại đám quái mana bị lực lượng Alacryan thuần hóa.


Để ý vẻ mặt của tôi, Helen nói thêm “Nhưng trận chiến ở đây cũng quan trọng không kém, có khi còn hơn nữa đó, tin cô đi. Chúng ta càng giết được nhiều quái mana ở đây, thì lực lượng ở trên của chúng ta sẽ ít thương vong hơn nhiều. Và nếu chúng ta tìm ra và giết con đột biến, quân Alacryan chắc chắn sẽ mất đi sức mạnh đáng kể đấy.”


Tôi gật đầu trong im lắng. Tôi biết rằng chiến thắng ở dưới đây rất quan trọng trong cuộc chiến này. Nhiệm vụ chính của binh linh tụ tập ở đây là tìm con đột biến trong hầm ngục này. Những con quái đột biến hầu hết đều từng là con trùm trong hầm ngục của chúng, và bây giờ thì bị Alacryan kiểm soát. Bọn chúng dùng con đột biến để điều khiển hàng trăm con quái mana dưới trướng của nó. Miễn là con đột biến vẫn còn sống, những con quái mana cùng chủng loại sẽ nghe theo nó, chiến đấu cho lực lượng Alacryan.


Có hàng tá tiểu đội ở đây, nằm rải rác sau trong hầm ngục, cố gắng tìm kiếm và giết con đột biến trước khi bọn chúng gom đủ thú mana và tiến về Lũy Thành.


Thường thì sẽ không có nhiều lính như thế này trong một hầm ngục, nhưng một trong số các trinh sát của chúng tôi đã tìm ra dấu hiệu cho thấy một con quái cấp S đã bị đột biến.



“Dù gì thì. Bởi vì con đột biến ẩn náu trong đây có nguy cơ cao là cấp S, nên ông nội của cháu đã gửi thêm pháp sư đến đây, và đó cũng chính là bọn ta được điều đến đây.” Người đàn ông to cao tên Durden lên tiếng sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.


“Tạ ơn thần linh, và cả ông nội đáng kính của cô vì đã đưa một thiên thần này đến đây.” Darvus nói, vòng một tay ra sau lưng Angela.


Angela chỉ cười khúc khích, xem Darvus như một con cún đáng yêu, còn Caria thì đấm vào đầu Darvus và kéo cậu ta đi.


Stannard, bị Angela chọc khi cô ấy xoa đầu anh ta như một con thú cưng, liền chuyển sang ngồi kế bên Durden, ngồi chỉnh sửa thanh nỏ của mình với chút nhăn nhó.


“Nói cháu nghe thêm về những trận chiến ở tiền tuyến của Lũy Thành đi, cô Helen.” Tôi quay sang cô trưởng nhóm Twin Horns.


“Nghe này, cô công chúa,” Adam Krensh cắt lời. “Những trận chiến xảy ra ở Lũy Thành không phải là truyện cổ tích mà bảo mẫu của cô kể cho cô nghe trước khi cô ngủ thiếp đi chiếc giường nhung lụa sang chảnh đâu. Đây là chiến tranh! Cả hai bên đều có người chết hết.”


 


Người dùng thương với đầu đỏ chói như một ngọn lửa lên tiếng, liếc nhìn tôi như thể anh ta vừa mắng một đứa con nít. Tôi chuẩn bị lên tiếng thì Durden chen ngang. “Đừng quá để tâm lời nói của Adam, bởi vì bọn chú cũng từng muốn bóp cổ cậu ta trong lúc ngủ vài lần rồi.”


Trong vô thức, tôi đã đứng lên trước khi Durden lên tiếng. Những lời nói của chú đã làm lắng dịu cơn giận trong tôi đủ để tôi ngồi xuống, nhưng không quên liếc gã tóc đỏ nhếch nhát kia. Arthur có từng nhắc về Adamn một lần khi cậu ấy miêu tả nhóm Twin Horns, giờ thì tôi mới hiểu rõ ý của cậu ấy.


“Adam, đi dựng lều ở bãi đất trống kia đi.” Helen ra lệnh với giọng khá uy quyền, khác hẳn so với lúc nói chuyện với tôi. “Angela, cậu đi giúp cậu ta nữa nhé?”


Mỉm cười, cô ấy liền đi theo sau Adam đang cằn nhằn kia ra khỏi trại chúng tôi, chỉ còn Helen, Durden và Jasmin—người nãy giờ vẫn im lặng kể từ khi đến đây.


“Adam, mặc dù miệng lưỡi cậu ta xiên xiên vẹo vẹo và thích cà khịa kiếm chuyện với người khác, nhưng cậu ấy nói như thế chỉ vì cậu ấy không muốn cháu biết sự thật.” Helen thở dài. “Cháu nghĩ cháu ở đây để đánh quái mana, nhưng thực tế thì, binh lính Alacryan còn khủng bố hơn bất kì con quái thú nào ở đây. Ít nhất những con thú ở đây chỉ đánh lại vì bản năng sinh tồn. Còn bọn chúng thì đánh để giết, và đôi khi chết là nhân từ đây.”


“Ý cô là sao?” Stannard hỏi, mặt cậu ngước lên sau khi lau chùi xong vũ khí của mình.


Helen có chút lưỡng lự và cô ấy cố gắng tìm cách nói giảm nói tránh và rồi cô Jasmine lên tiếng giải thích thay cô ấy.


“Thông tin là thứ tối quan trọng trong chiến tranh.” Cô ấy nói một cách lạnh lùng. “Cả hai phe đều dốc hết sức để thu thập thông tin về phe còn lại. Điều đó có nghĩa là bắt cóc… và tra tấn.”


Tất cả bọn tôi đều chỉ biết im lặng, ngay cả biểu cảm ung dung thường thấy của Darvus cũng trở nên khó chịu.


 


“Trận chiến ở đây chỉ có hai màu, trắng và đen—lũ quái là xấu, còn các người là tốt. Còn khi chiến đấu với những con người, elf và người lùn biết nói, biết la hét trong đau đớn và cầu xin tha mạng… mọi thứ đều trở nên xám xịt, và ranh giới giữa đúng và sai là rất mong manh.” Jasmine nói tiếp, khuôn mặt vẫn vô cảm khi miêu tả những điều khủng khiếp đó.


Bầu không khí hội ngộ tươi vui bỗng chốc trở nên nặng nề khi tôi liếc sang đồng đội mình.


Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng ồn khiến bọn tôi quay đầu về phía cổng dẫn vào sâu trong hầm ngục.


“Nhanh lên, để tôi vào!” Một giọng nói la lên từ phía bên kia, lính gác cổng nhanh chóng xác định danh tính của người đàn ông đó rồi mở cửa ra


Cả hang động đều chìm trong im lặng đến đáng sở khi tất cả mọi người đều đứng dậy, tay cầm chặt vũ khí của mình và nhìn chăm chú vào cổng.


 


Sau khi hai cánh cổng nặng nề mở ra, người đàn ông vừa la lên từ phía bên kia gục ngã, bất tỉnh.


“Chuyện này có thường xuyên xảy ra không?” Helen hỏi, chuẩn bị sẵn cung trên tay mình, và tay còn lại với đến bao tên.


“Không, không hề.” Tôi trả lời, đặt tay lên cán kiếm.


Lính canh cổng ngay lập tức kéo người trinh sát đó vào trước khi đóng cổng.


“Cứu thương đâu!?” Người lính gác thét lên, khoác vai người trinh sát đầy máu me kia. Không có nhiều pháp sư Emiter vì bọn họ được điều đến Lũy Thành để chữa trị cho những thương binh tại đó. Tuy nhiên, vẫn còn vài người có am hiểu sâu rộng về chữa thương.


“Cô có muốn đến xem chuyện gì đang xảy ra không?” Stannard liếc sang tôi.


“Chúng ta có được phép đi vào trong không?” Helen hỏi, ngước cổ lên nhìn.


“Là công chúa thì cần quái gì phải xin phép đâu mà, phải không?” Darvus nhún vai, háo hứng muốn biết chuyện gì vừa xảy ra.


Thở dài, tôi ra hiệu cho bọn họ đi theo. “Tất nhiên là không phải tất cả mọi người đều được đi.”


Cuối cùng, Helen và Stannard tình nguyện đi với tôi. Đi vào căn lều trắng ở phía đối diện cổng ra vào và rằng lối thoát dẫn lên mặt đất, hai người lính gác ngăn tôi lại trước khi kịp nhận ra tôi là ai.


“C-Công chúa. Người đến đây có chuyện gì vậy ạ? Người bị thương ư?” Một lính gác mặt giáp to con hỏi, cúi đầu xuống để nhìn tôi rõ hơn.


“Không. Ta biết người trinh sát vừa đến và ta đang lo lắng cho anh ta. Cảm phiền cả hai cho ta qua được không?” Tôi nói dối, mỉm cười một cách não nề với người lính gác.


Cả hai người họ liếc nhìn nhau lưỡng lự, nhưng rồi cuối cùng bọn họ cũng mở cửa lều cho phép bọn tôi vào trong.


Tôi đã mong đợi sẽ rất ồn ào hơn khi ở trong đây, đặc biệt là khi chứng kiến tình trạng của người lính trinh sát, nhưng trong lều trống không, chỉ có cứu thương, trợ lý của cô ấy, chỉ huy của đại đội và người lính trinh sát vẫn còn bất tỉnh trên giường.


Khi bọn tôi vào trong, người trợ lý và chỉ huy đại đội, một người đô con tên là Drogo Lambert, đứng dậy.


“Công chúa? Có chuyện gì xảy ra à? Người bị thương ư?” Drogo hỏi với vẻ lo lắng hằn sâu trên mặt. Rồi ông ấy quay sang Stannard, rồi Helen trước khi vẻ mặt ông sáng lên. “Helen Shard?”


“Rất vui khi gặp lại anh, Drogo, hay tôi đoán tôi nên gọi là chỉ huy, nhỉ?” Helen tiến lên và bắt tay với ông ấy, người mặc bộ áo giáp chật ních như thể để kiềm lại cơ bắp của mình chứ không phải để bảo vệ cơ thể.


“Haha, làm ơn đi, chúng ta đều biết cô mới là người phù hợp với vai trò này hơn.” Nụ cười của ông chợt tắt khi ông quay sang nhìn chúng tôi trong lo lắng. “Vậy mọi người đến đây làm gì? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”


“Đừng lo, chỉ huy, mọi chuyện đều ổn.” Tôi gật đầu.



“Công chúa chắc hẳn đến đây vì tò mò về thông tin mà người lính đang bất tỉnh đây mang tới, đúng không?” Bà bác sĩ già, gù với khuôn mặt đầy nết năn lên tiếng.


“Haha, đúng là cháu chẳng giấu được bà gì hết, trưởng lão Albreda.” Tôi gãi gãi đầu.


“Bah! Đây có phải cái chợ đâu mà mấy người thích thì vào, không thích thì ra?” Bà ấy làu bàu và sắp xếp lại cái kệ đầy thảo dược và thuốc men.


“Tất nhiên là không,” Helen nói. “Nhưng tôi cùng đội mình đến đây để giúp tìm con quái cấp S đã bị đột biến, và cập nhật tin tức về cho cấp trên của tôi ở Lũy Thành. Tôi cho là tôi sẽ tìm ra nó nhanh hơn nếu nói chuyện với trinh sát đây. Helen hướng mắt về người đàn ông đang nằm trên giường kia.


“Ừ. Cô nó đúng, nhưng không may là anh ta vẫn chưa tỉnh dậy.” Drogo thở dài, liếc nhìn người trinh sát đang nằm ngủ ngon lành.


Stannard thận trọng tiến lại gần anh ta. “Chuyện gì xảy ra với anh ta thế?”


“Thiếu nước và kiệt quệ sức lực. Cậu ta không bị thương, nhưng có vẻ như cậu ta chưa hề ăn hay uống trong vài ngày, và qua tình trạng đôi chân của cậu ta, ta cho là cậu ta đã chạy không ngừng nghỉ trong một khoảng thời gian rất dài.” Trưởng lão Albreda lật tấm ga giường lên để lộ bàn chân băng bó của người trinh sát đầy máu me.


“Tôi hiểu rồi,” Helen trả lời. “Drogo, anh có thể cho chúng tôi biết tin tức ngay khi cậu ta tỉnh dậy được không?”


“Tất nhiên rồi.” Chỉ huy đại đội gật đầu.


Ngay khi bọn tôi vừa chuẩn bị rời khỏi lều; một tiếng ho gắt khiến chúng tôi quay đầu lại. Người trinh sát đã ngồi dậy và ho sặt sụa.


“T-Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?” Người trinh sát nói lắp bắp.


“Bình tĩnh nào, anh lính. Một trong số lính gác cổng nhận ra anh; tên anh là Sayer phải không?” Drogo đặt tay lên lưng Sayer.


“Vâng, thưa ngài,” anh ta trả lời và tu từng giọt nước trong cốc mà người trợ lý đưa cho anh.


“Tốt, Sayer, cậu chỉ mới bất tỉnh khoảng mười phút thôi. Chuyện gì đã xảy ra? Đồng đội của cậu đâu cả rồi?” Chỉ huy đại đội hỏi.


“Chết hết cả rồi, thưa ngài. Tôi ở lại phía sau…” người trinh sát tên Sayer lưỡng lự một hồi. “Tôi bất đồng ý kiến với đồng đội mình nên tôi phải ở lại phía sau.”


“Bất đồng ý kiến?” Drogo hỏi.


“Tôi cảm thấy tệ khi để đồng đội mình đi sâu hơn vào rừng, nên tôi bám theo họ chỉ ngay sau khi bọn rời đi!” Sayer nói với khuôn mặt khá tội lỗi. “Nhưng bọn họ không hề biết rằng bọn họ đi thẳng vào một cuộc mai phục bởi những con Gnoll còn nguy hiểm hơn trên đây gấp bội lần, thưa ngài.”


Cả căn lều chìm trong im lặng khi chúng tôi nghe xong.


“Có ít nhất là hàng trăm con, thưa ngài. Và có một cánh cổng rất lớn đằng sau chúng. Như thể bọn chúng đang bảo vệ thứ gì đó ở bên kia cánh!” Người trinh sát nói, uống thêm một ngụm nước khác.


“Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm ra nó, thưa ngài. Chúng tôi đã tìm ra hang ổ của con đột biến!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện