GÓC NHÌN CỦA VIRION ERALITH:
“Mẹ kiếp chứ!” Glayder nguyền rủa, đập mạnh nắm đấm xuống cái bàn hình chữ nhật dài mà chúng tôi đang ngồi. “Và ông có thật sự chắc chắn về điều đó không, Gideon?”
“Như thần đã nói, thưa Bệ Hạ, việc con tàu này là của quân đội Alacryan chỉ là do suy đoán của thần. Tuy nhiên, thần hoàn toàn chắc chắn rằng con tàu mà chúng thần vừa kiểm tra không phải là Diceditous,” vị phát minh già trả lời.
Chưa đầy một tiếng kể từ khi Gideon, Varay và cháu gái tôi trở về lâu đài. Sau hi Varay nói với chúng tôi về tin tức mà họ khám phá được, tất cả mọi người, kể Vua và Hoàng Hậu Glayder đều được triệu tập khẩn cấp. Với sự có mặt của asura, Ngài Aldir, và con trai tôi cùng vợ nó, người đang ngoại giao với tộc người lùn, cuộc họp này chính thức bắt đầu.
“Điều gì khiến ông khẳng định chắc nịch như thế?” Glayder gặng hỏi.
Gideon thở dài một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. “Là bởi vì trong suốt quá trình xây dựng con tàu Dicatheous, thần đã đặt vào thân con tàu những kí hiệu riêng của chính mình— hiểu nôm na là giống như chữ ký vậy.”
“Chữ ký?” Con trai tôi, Alduin, lên tiếng.
“Thì, con tàu Dicatheous là phát minh mà thần tự hào nhất. Và thần muốn thế hệ tương lai biết đến thành tích của thần…” Ông ấy thú nhận, gãi đầu trong xấu hổ. “Dù gì thì, toàn bộ những khung thân tàu mà thần đã kiểm tra không hề có dấu hiệu đó. Thậm chí là chất liệu dùng để tạo khung cũng khác xa hoàn toàn.”
“Mẹ kiếp thật chứ!” Blaine Glayder chửi thề thêm lần nữa, đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Bình tĩnh lại đi, Blaine,” tôi lên tiếng.
“Bình tĩnh? Bộ ông không nghe những gì Gideon vừa nói ư? Xin lỗi, nhưng làm sao tôi có thể bình tĩnh khi biết rằng kẻ thù có thể gửi hàng vạn—không, hàng chục vạn binh lính băng biển để đến đây. Nội việc tìm lũ khốn trốn chui trốn nhũi trong hầm ngục ở rừng Beast Glades là đủ khó rồi, giờ—”
“Đủ rồi,” Ngài Aldir lên tiếng, làm cho vua con người im lặng. “Varay, cô nghĩ sao về vấn đề này?”
“Mặc dù hạ thần không có kiến thức chuyên môn về cấu trúc của con tàu Dicatheous, hạ thần đồng ý với quan điểm của vị giáo sư kia. Con tàu trống rỗng đó đã cho chúng ta biết một điều là bất kì ai từng ở trên con tàu đó không muốn chúng ta biết về danh tính thật sự của họ,” nữ lance khẳng định, đứng dựa vào bức tường đằng sau Priscilla Glayder.
“Biết đâu có khả năng cao đây là một cái bẫy, hoặc là một chiến lược của bọn chúng để khiến chúng ta nghĩ rằng bọn chúng có công nghệ đủ tân tiến để gửi thuyền chở binh lính sang Dicathen không?” Tôi lên tiếng dõng dạc.
“Hmm, cũng có khả năng đó.” Gideon lên tiếng trả lời và mường tượng về giải thuyết tôi vừa đặt ra.
“Đúng thế!” Blaine trở lại bàn, niềm nở vì tính huống tệ nhất có thể sẽ không xảy ra. “Điều này hoàn toàn có lý! Nếu phe Alacryans có thể khiến chúng ta tin rằng bọn chúng có thể chế tạo ra những con tàu này, thì chúng ta sẽ buộc phải chia mỏng lực lượng!”
“Cũng có thể vậy, nhưng vị trí mà con tàu đắm khiến tôi không chắc lắm về điều đó. Nếu mục đích của Alacryan thật sự là để chia rẽ lực lượng của chúng ta, thì sẽ hợp lý hơn nếu bọn chúng để con tàu ấy đâu đó dọc bờ biển phía tây—nơi mà bọn chúng muốn lừa chúng ta rằng bọn chúng sẽ tấn công vào đấy. Hơn nữa, nơi mà con tàu được tìm thấy chẳng khác gì một nơi khỉ ho cò gáy. Với cường độ thủy triều thay đổi thường xuyên và bờ đá dốc, việc chúng ta tìm ra được con tàu đó là cả một phép màu.” Con trai tôi lý giải.
Cả phòng họp trở nên im lặng một hồi cho đến khi Ngài Aldir lên tiếng. “Cho dù trường hợp nào có xảy ra đi nữa, câu hỏi đặt ra là, liệu có đáng để mạo hiểm không? Alacryan, như Cynthia đã tiết lộ, đang điều động binh lính đến những nơi sâu xa trong Beast Glades để thiết lập cổng dịch chuyển, nhưng sẽ rất ngu ngốc khi mù quáng tin rằng bọn chúng không có kế hoạch khác. Ta biết một vài điều đặc trưng của Gia Tộc Vritra; đó là bọn chúng cực kì thông minh và quỷ quyệt. Kế hoạch của bọn chúng chắc chắn sẽ không hề đơn giản như thế.”
“Cho dù có là trường hợp nào đi nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài việc sẵn sàng chống trả hai đợt tấn công.” Tôi lên tiếng kết luận. “Alduin, Merial, cuộc thảo luận với người lùn tiến triển tới đâu rồi?”
“Bọn họ vẫn còn hoài nghi về nghị định hợp tác hoàn toàn, nhưng họ đã đồng ý gửi những thợ rèn đến để giúp gia cố Tường Thành dọc dãy núi Grand Mountains,” Merial trả lời và đi tôi một sấp giấy.
“Tốt,” tôi gật đầu. “Đây là một khởi đầu tốt đấy. Chúng ta sẽ cần càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt từ những pháp sư của họ để hoàn thành nốt khoảng trống của dãy Grand Mountains giữa Sapin và rừng Beast Glades.
“Merial, lần sau hãy cho phép ta và vợ ta cùng hai người đến Vương Quốc Người Lùn. Với tin này, chúng ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của tộc người lùn để gia cố các thành phố dọc bờ biển phía tây. Hơn nữa, chúng ta thân thiết với gia tộc Greysunders hơn hai người. Có thể người lùn sẽ dễ dàng hợp tác nếu chúng ta có mặt ở đó.” Cả Blaine và Priscilla có vẻ mặt khó coi khi họ liếc qua liếc lại igữa con trai tôi và Ngài Aldir, người đã xuống tay giết vua và hoàng hậu phản bội của người lùn.
“Đó có vẻ là ý hay đấy. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của người lùn nếu muốn thắng cuộc chiến này. Ta cho là họ sẽ sẵn lòng giúp chúng ta hơn khi biết được kẻ thù có khả năng gửi hàng vạn binh lính vượt biển.” Tôi nói. “Giờ thì xin thứ lỗi, ta cần phải nghỉ ngơi lần đầu tiên sau vô số ngày làm việc không ngừng nghỉ.”
Tôi gật đầu với ngài Aldir và cho tất cả mọi người rời khỏi đây. Bước ra khỏi phòng họp, tôi thở dài một hơi thật sâu. Mặc dù đã ở cùng ngài Aldir suốt hai năm qua, thật sự vẫn rất khó thở khi đứng gần một asura.
Ngài ấy đã giúp rất nhiều để chúng tôi chuẩn bị cho chiến tranh, và vạch ra kế hoạch đối phó. Ngài ấy ít khi đích thân xuất hiện ở các cuộc họp, và tận tay hướng dẫn tôi để tôi có thể lãnh đạo toàn bộ cuộc chiến này. Với kiến thức sâu rộng về các trận chiến quy mô lớn lẫn nhỏ, chúng tôi đã làm tốt công việc giữ bí mật cuộc chiến này khỏi dân chúng. Tuy nhiên, nếu suy đoán của Gideon là đúng, thì sớm thôi, toàn bộ mọi người, có là binh lính hay không đều sẽ bị cuốn vào cuộc chiến này.
“Tổng Tư Lệnh Virion,” một giọng nói dịu dàng phát lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay lại và thấy Varay đang đi về phía tôi, nét mặt có chút lo lắng.
“Tổng Tư Lệnh, thần thành thật xin lỗi vì đã cho phép Công Chúa Tessia đi cùng. Thần biết chính xác mệnh lệnh của ngài là phải giữ cô ấy tránh xa nguy hiểm nhưng—”
“Varay, không sao cả.” Tôi giơ tay lên ngắt lời. “Ta biết tính con bé, và nói thật với cô, ta biết trước rằng chuyện như thế sẽ xảy ra. Giờ thì, cô có thể đi được rồi. Công chúa Glayder chắc hẳn đang đợi cô đấy.”
Nữ lance vẫn còn cảm thấy chút lo lắng và tội lỗi, nhưng rồi cô ấy cúi đầu và đi về khu tập luyện.
Rẽ trái ở cuối hành lang dài, tôi dừng lại trước cách cửa gỗ sồi. Hít một hơi thật sâu, tôi đưa tay lên gỗ cửa.
“Ai thế?” Giọng nói của cháu gái tôi vang lên ở phía bên kia cửa
Tôi e hèm rồi nói. “Là ông nội đây.”
“Cháu chỉ muốn ở một mình thôi,” con bé trả lời ngay lập tức.
“Ra đây đi,” Tôi thở dài. “Đừng nói như thế.”
Ban đầu chỉ có một sự im lặng kéo dài, nhưng sau vài giây, tôi cảm thấy một tiếng bước chân về phía cửa. Cánh cửa gỗ kiên cố mở hé ra và cháu gái tôi liếc mắt ra nhìn.
“Ông sẽ mắng cháu vì đi đến chỗ con thuyền với Varay ạ?” Con bé hỏi, với phần hết khuôn mặt ẩn sau cánh cửa.
“Không.”
Cháu gái tôi nhướng mày nhìn tôi một cách nghi ngờ. “Bởi vì cháu là người đã ép chị ấy dẫn cháu theo.”
Tôi gật đầu. “Đúng, ta đã biết điều đó.”
“Và cháu sẽ không xin lỗi đâu vì điều đó đâu.” Cháu gái tôi nắm chặt cửa và cố giữ ánh mắt nghiêm túc.
“Ta biết là cháu sẽ không làm thế.”
“Đ-Đúng vậy.” Khuôn mặt con bé trở nên bối rối.
Tôi lùi lại một bước. “Giờ thì, cháu có muốn cùng ông nội mình đi dạo một chút không?”
Tôi đợi cháu gái mình lủi đi theo sau tôi như hình với bóng.
“Lối này.” Tôi ra hiệu bằng đầu. “Ta muốn cho cháu thấy một thứ.”
Chúng tôi đi qua hàng lang trong im lặng, miệng tôi bất giác ngân nga theo giai điệu.
“Ơ, đó có phải bài hát ru Cha đã từng hát cho cháu…,” cháu gái tôi kêu lên.
“Cháu nghĩ ai đã dạy nó cho cha mình?” Tôi không khỏi bật cười. “Mẹ ta, bà cố của cháu, đã từng hát nó cho ta nghe khi ta không thể ngủ về đêm. Ta hát cho bố cháu nghe bất cứ khi nào nó quá sợ để ngủ. Nhưng đừng kể với nó ta nói điều này với cháu.”
Con bé khúc khích cười khi nó gật đầu. “Chúng ta đang đi đâu vậy, ông nội?”
“Cháu sẽ biết sớm thôi.” Chúng tôi rẽ một hướng khác và đi xuống một cầu thang xoắn ốc, dừng lại trước hai cánh cửa đủ lớn để người khổng lồ đi qua.
Đặt lòng bàn tay vào trung tâm cánh cửa, tôi giải phóng một xung mana vào nó. Bộ khóa và các cơ chế vật lý niêm phong căn phòng nhanh chóng mở ra khi hàng loạt các cổ tự phức tạp phát sáng lên trên cánh cửa. Đi kèm với một âm thanh ầm ỉ, cánh cửa dần dần trượt mở, lộ ra một khu đất lớn được bao quanh bởi các kim loại tăng cường mana. Ở tuốt phía bên kia là một cánh cửa khác có cùng chất liệu với bức tường quanh nó.
“Chúng ta sắp đến rồi.” Tôi nói, chỉ vào cánh cửa.
“Cháu chưa từng đến nơi này trước đây. Phòng này để làm gì vậy?” Tessia hỏi và tò mò nhìn quanh.
“Đây là nơi mà các Lance, lãnh đạo các công hội, và ta được huấn luyện bởi Ngài Aldir. Vị asura xây dựng nó để có thể chống chịu được cả những đòn tấn công của các pháp sư lõi Trắng; tất nhiên là chỉ có Ngài Aldir ở đây thì chúng ta mới có thể kích hoạt nó. Nhưng trước khi tiếp tục khám phá nơi này, có một thứ cháu cần phải xem.” Tôi đẩy cánh cửa vào căn phòng bị cô lập trong đấu trường.
Bên trong căn phòng không có gì ngoài vài chiếc ghế, một tấm bảng vẽ, và một màn hình trống với một vật phẩm ghi hình trực quan trước nó.
“Ngồi xuống đi, c…” Tôi dừng câu nói giữa chừng, ngồi xuống bên cạnh vật phẩm. “Ngồi xuống đi, Tessia.”
Cháu gái tôi ngồi xuống ghế trước mặt tôi, đối mặt với màn hình trắng. Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực và trong một giây, tôi chỉ muốn đưa con bé về phòng, nơi nó chắn chắn sẽ an toàn.
Hít một hơi thật sâu, tôi bật vật phẩm ghi hình. Một ánh sáng rực rỡ bắn ra từ phía trước chiếu lên màn hình, hiện lên những hình ảnh chuyển động được ghi từ chiến trường.
“Đây, Tessia, đây là chiến tranh.” Tôi tránh ra và để con bé được tận mắt thấy.
Đó là một trận chiến đặc biệt tàn khốc ở sâu trong ngục tối, nơi những người lính Alacryan đã dựng trại. Đã có hàng trăm pháp sư và chiến binh đang chờ lệnh. Người của phe ta không biết bọn chúng sẽ dấn thân vào đâu, trong khi phe Alacryan đã nhận được cảnh báo từ các trinh sát của chúng rằng kẻ thù sẽ sớm tiếp cận.
Tôi có thể thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của con bé, nhìn nó há hốc miệng trước vụ thảm sát trước mặt. Phía chúng tôi đã thiệt hại hơn 50 người trong vài giây đầu tiên, nhưng ngay cả khi chúng tôi đã quen với chiến trường, nó vẫn không hề giảm bớt sự đẫm máu và dữ dội. Những xác chết mới nằm ngổn ngang trên mặt đất khi các pháp sư và các chiến binh tiếp tục bắn trả lẫn nhau. Ngay cả khi không có âm thanh phát ra từ vật phẩm, tôi có thể tưởng tượng rõ ràng tiếng hét từ những người bị thương và đang chết dần chết mòn.
Video kết thúc đột ngột khi pháp sư cầm cổ vật đã bị giết trong khoảnh khắc đó. Có một khoảnh khắc im lặng khi cả cháu gái tôi và tôi suy ngẫm trước các hình ảnh trên màn hình.
“Đây là một bản thu được lấy trực tiếp từ chiến trường năm ngày trước. Chúng ta đã mất 200 người thường và 20 pháp sư trong trận chiến đó, trong số 400 người ta gửi xuống hầm ngục. Ta là người đã ra lệnh cho họ xuống đó, và đó là trách nhiệm của ta khi tất cả họ đều đã chết.” Tôi nhìn thẳng vào đứa cháu gái bẻ bỏng của mình, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
“Chiến tranh mới chỉ bắt đầu, nhưng ta đã đưa ra những quyết định mà cả đời ta cũng không thể tha thứ. Là ông của cháu, đây là thứ mà ta muốn bảo vệ cháu khỏi.” Tôi nói, chỉ về phía màn hình. “Đơn giản chỉ là sự ích kỷ của ta, như một người ông, mong muốn được giữ cháu ở đây, an toàn, bất kể khả năng đóng góp của cháu cho trận chiến có thể lớn đến đâu.”
Tess cúi mặt xuống. “Ông nội…”
“Tessia. Cháu là một pháp sư cực kỳ tài năng, và với sự huấn luyện cháu đã trải qua trong 2 năm qua, sẽ là một tài sản vô cùng giá trị cho trận chiến. Nhưng dù cháu có mạnh mẽ đến như thế nào trong một cuộc chiến, cháu chỉ là một người thường. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, một sai lầm nhỏ thôi thì tất cả sẽ chấm hết. Đó là lý do tại sao ta cấm cháu tham gia bất kì trận chiến nào trong số này… cho đến bây giờ.”
“Cho đến bây giờ?” Cháu gái bé bỏng của tôi ngẩng đầu lên. Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của con bé. Có cảm giác như chỉ một tuần trước, con bé vẫn ngồi trên đùi tôi, ríu rít 2 từ “ông nội” với 2 cánh tay giơ cao.
“Tessia. Ngay cả sau khi được nhìn thoáng qua những gì cháu sẽ phải chịu đựng, cháu vẫn muốn trở thành một phần của trận chiến chứ?” Tôi hỏi, đi về phía sau.
Biểu cảm của Tessi cứng lại khi con bé đứng dậy. “Đúng vậy.”
Nhặt hai thanh kiếm luyện tập từ giá đỡ, tôi ném một cái cho con bé. “Vậy thì đến lúc để chứng minh quyết tâm của cháu rồi.”
“Mẹ kiếp chứ!” Glayder nguyền rủa, đập mạnh nắm đấm xuống cái bàn hình chữ nhật dài mà chúng tôi đang ngồi. “Và ông có thật sự chắc chắn về điều đó không, Gideon?”
“Như thần đã nói, thưa Bệ Hạ, việc con tàu này là của quân đội Alacryan chỉ là do suy đoán của thần. Tuy nhiên, thần hoàn toàn chắc chắn rằng con tàu mà chúng thần vừa kiểm tra không phải là Diceditous,” vị phát minh già trả lời.
Chưa đầy một tiếng kể từ khi Gideon, Varay và cháu gái tôi trở về lâu đài. Sau hi Varay nói với chúng tôi về tin tức mà họ khám phá được, tất cả mọi người, kể Vua và Hoàng Hậu Glayder đều được triệu tập khẩn cấp. Với sự có mặt của asura, Ngài Aldir, và con trai tôi cùng vợ nó, người đang ngoại giao với tộc người lùn, cuộc họp này chính thức bắt đầu.
“Điều gì khiến ông khẳng định chắc nịch như thế?” Glayder gặng hỏi.
Gideon thở dài một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. “Là bởi vì trong suốt quá trình xây dựng con tàu Dicatheous, thần đã đặt vào thân con tàu những kí hiệu riêng của chính mình— hiểu nôm na là giống như chữ ký vậy.”
“Chữ ký?” Con trai tôi, Alduin, lên tiếng.
“Thì, con tàu Dicatheous là phát minh mà thần tự hào nhất. Và thần muốn thế hệ tương lai biết đến thành tích của thần…” Ông ấy thú nhận, gãi đầu trong xấu hổ. “Dù gì thì, toàn bộ những khung thân tàu mà thần đã kiểm tra không hề có dấu hiệu đó. Thậm chí là chất liệu dùng để tạo khung cũng khác xa hoàn toàn.”
“Mẹ kiếp thật chứ!” Blaine Glayder chửi thề thêm lần nữa, đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Bình tĩnh lại đi, Blaine,” tôi lên tiếng.
“Bình tĩnh? Bộ ông không nghe những gì Gideon vừa nói ư? Xin lỗi, nhưng làm sao tôi có thể bình tĩnh khi biết rằng kẻ thù có thể gửi hàng vạn—không, hàng chục vạn binh lính băng biển để đến đây. Nội việc tìm lũ khốn trốn chui trốn nhũi trong hầm ngục ở rừng Beast Glades là đủ khó rồi, giờ—”
“Đủ rồi,” Ngài Aldir lên tiếng, làm cho vua con người im lặng. “Varay, cô nghĩ sao về vấn đề này?”
“Mặc dù hạ thần không có kiến thức chuyên môn về cấu trúc của con tàu Dicatheous, hạ thần đồng ý với quan điểm của vị giáo sư kia. Con tàu trống rỗng đó đã cho chúng ta biết một điều là bất kì ai từng ở trên con tàu đó không muốn chúng ta biết về danh tính thật sự của họ,” nữ lance khẳng định, đứng dựa vào bức tường đằng sau Priscilla Glayder.
“Biết đâu có khả năng cao đây là một cái bẫy, hoặc là một chiến lược của bọn chúng để khiến chúng ta nghĩ rằng bọn chúng có công nghệ đủ tân tiến để gửi thuyền chở binh lính sang Dicathen không?” Tôi lên tiếng dõng dạc.
“Hmm, cũng có khả năng đó.” Gideon lên tiếng trả lời và mường tượng về giải thuyết tôi vừa đặt ra.
“Đúng thế!” Blaine trở lại bàn, niềm nở vì tính huống tệ nhất có thể sẽ không xảy ra. “Điều này hoàn toàn có lý! Nếu phe Alacryans có thể khiến chúng ta tin rằng bọn chúng có thể chế tạo ra những con tàu này, thì chúng ta sẽ buộc phải chia mỏng lực lượng!”
“Cũng có thể vậy, nhưng vị trí mà con tàu đắm khiến tôi không chắc lắm về điều đó. Nếu mục đích của Alacryan thật sự là để chia rẽ lực lượng của chúng ta, thì sẽ hợp lý hơn nếu bọn chúng để con tàu ấy đâu đó dọc bờ biển phía tây—nơi mà bọn chúng muốn lừa chúng ta rằng bọn chúng sẽ tấn công vào đấy. Hơn nữa, nơi mà con tàu được tìm thấy chẳng khác gì một nơi khỉ ho cò gáy. Với cường độ thủy triều thay đổi thường xuyên và bờ đá dốc, việc chúng ta tìm ra được con tàu đó là cả một phép màu.” Con trai tôi lý giải.
Cả phòng họp trở nên im lặng một hồi cho đến khi Ngài Aldir lên tiếng. “Cho dù trường hợp nào có xảy ra đi nữa, câu hỏi đặt ra là, liệu có đáng để mạo hiểm không? Alacryan, như Cynthia đã tiết lộ, đang điều động binh lính đến những nơi sâu xa trong Beast Glades để thiết lập cổng dịch chuyển, nhưng sẽ rất ngu ngốc khi mù quáng tin rằng bọn chúng không có kế hoạch khác. Ta biết một vài điều đặc trưng của Gia Tộc Vritra; đó là bọn chúng cực kì thông minh và quỷ quyệt. Kế hoạch của bọn chúng chắc chắn sẽ không hề đơn giản như thế.”
“Cho dù có là trường hợp nào đi nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài việc sẵn sàng chống trả hai đợt tấn công.” Tôi lên tiếng kết luận. “Alduin, Merial, cuộc thảo luận với người lùn tiến triển tới đâu rồi?”
“Bọn họ vẫn còn hoài nghi về nghị định hợp tác hoàn toàn, nhưng họ đã đồng ý gửi những thợ rèn đến để giúp gia cố Tường Thành dọc dãy núi Grand Mountains,” Merial trả lời và đi tôi một sấp giấy.
“Tốt,” tôi gật đầu. “Đây là một khởi đầu tốt đấy. Chúng ta sẽ cần càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt từ những pháp sư của họ để hoàn thành nốt khoảng trống của dãy Grand Mountains giữa Sapin và rừng Beast Glades.
“Merial, lần sau hãy cho phép ta và vợ ta cùng hai người đến Vương Quốc Người Lùn. Với tin này, chúng ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của tộc người lùn để gia cố các thành phố dọc bờ biển phía tây. Hơn nữa, chúng ta thân thiết với gia tộc Greysunders hơn hai người. Có thể người lùn sẽ dễ dàng hợp tác nếu chúng ta có mặt ở đó.” Cả Blaine và Priscilla có vẻ mặt khó coi khi họ liếc qua liếc lại igữa con trai tôi và Ngài Aldir, người đã xuống tay giết vua và hoàng hậu phản bội của người lùn.
“Đó có vẻ là ý hay đấy. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của người lùn nếu muốn thắng cuộc chiến này. Ta cho là họ sẽ sẵn lòng giúp chúng ta hơn khi biết được kẻ thù có khả năng gửi hàng vạn binh lính vượt biển.” Tôi nói. “Giờ thì xin thứ lỗi, ta cần phải nghỉ ngơi lần đầu tiên sau vô số ngày làm việc không ngừng nghỉ.”
Tôi gật đầu với ngài Aldir và cho tất cả mọi người rời khỏi đây. Bước ra khỏi phòng họp, tôi thở dài một hơi thật sâu. Mặc dù đã ở cùng ngài Aldir suốt hai năm qua, thật sự vẫn rất khó thở khi đứng gần một asura.
Ngài ấy đã giúp rất nhiều để chúng tôi chuẩn bị cho chiến tranh, và vạch ra kế hoạch đối phó. Ngài ấy ít khi đích thân xuất hiện ở các cuộc họp, và tận tay hướng dẫn tôi để tôi có thể lãnh đạo toàn bộ cuộc chiến này. Với kiến thức sâu rộng về các trận chiến quy mô lớn lẫn nhỏ, chúng tôi đã làm tốt công việc giữ bí mật cuộc chiến này khỏi dân chúng. Tuy nhiên, nếu suy đoán của Gideon là đúng, thì sớm thôi, toàn bộ mọi người, có là binh lính hay không đều sẽ bị cuốn vào cuộc chiến này.
“Tổng Tư Lệnh Virion,” một giọng nói dịu dàng phát lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay lại và thấy Varay đang đi về phía tôi, nét mặt có chút lo lắng.
“Tổng Tư Lệnh, thần thành thật xin lỗi vì đã cho phép Công Chúa Tessia đi cùng. Thần biết chính xác mệnh lệnh của ngài là phải giữ cô ấy tránh xa nguy hiểm nhưng—”
“Varay, không sao cả.” Tôi giơ tay lên ngắt lời. “Ta biết tính con bé, và nói thật với cô, ta biết trước rằng chuyện như thế sẽ xảy ra. Giờ thì, cô có thể đi được rồi. Công chúa Glayder chắc hẳn đang đợi cô đấy.”
Nữ lance vẫn còn cảm thấy chút lo lắng và tội lỗi, nhưng rồi cô ấy cúi đầu và đi về khu tập luyện.
Rẽ trái ở cuối hành lang dài, tôi dừng lại trước cách cửa gỗ sồi. Hít một hơi thật sâu, tôi đưa tay lên gỗ cửa.
“Ai thế?” Giọng nói của cháu gái tôi vang lên ở phía bên kia cửa
Tôi e hèm rồi nói. “Là ông nội đây.”
“Cháu chỉ muốn ở một mình thôi,” con bé trả lời ngay lập tức.
“Ra đây đi,” Tôi thở dài. “Đừng nói như thế.”
Ban đầu chỉ có một sự im lặng kéo dài, nhưng sau vài giây, tôi cảm thấy một tiếng bước chân về phía cửa. Cánh cửa gỗ kiên cố mở hé ra và cháu gái tôi liếc mắt ra nhìn.
“Ông sẽ mắng cháu vì đi đến chỗ con thuyền với Varay ạ?” Con bé hỏi, với phần hết khuôn mặt ẩn sau cánh cửa.
“Không.”
Cháu gái tôi nhướng mày nhìn tôi một cách nghi ngờ. “Bởi vì cháu là người đã ép chị ấy dẫn cháu theo.”
Tôi gật đầu. “Đúng, ta đã biết điều đó.”
“Và cháu sẽ không xin lỗi đâu vì điều đó đâu.” Cháu gái tôi nắm chặt cửa và cố giữ ánh mắt nghiêm túc.
“Ta biết là cháu sẽ không làm thế.”
“Đ-Đúng vậy.” Khuôn mặt con bé trở nên bối rối.
Tôi lùi lại một bước. “Giờ thì, cháu có muốn cùng ông nội mình đi dạo một chút không?”
Tôi đợi cháu gái mình lủi đi theo sau tôi như hình với bóng.
“Lối này.” Tôi ra hiệu bằng đầu. “Ta muốn cho cháu thấy một thứ.”
Chúng tôi đi qua hàng lang trong im lặng, miệng tôi bất giác ngân nga theo giai điệu.
“Ơ, đó có phải bài hát ru Cha đã từng hát cho cháu…,” cháu gái tôi kêu lên.
“Cháu nghĩ ai đã dạy nó cho cha mình?” Tôi không khỏi bật cười. “Mẹ ta, bà cố của cháu, đã từng hát nó cho ta nghe khi ta không thể ngủ về đêm. Ta hát cho bố cháu nghe bất cứ khi nào nó quá sợ để ngủ. Nhưng đừng kể với nó ta nói điều này với cháu.”
Con bé khúc khích cười khi nó gật đầu. “Chúng ta đang đi đâu vậy, ông nội?”
“Cháu sẽ biết sớm thôi.” Chúng tôi rẽ một hướng khác và đi xuống một cầu thang xoắn ốc, dừng lại trước hai cánh cửa đủ lớn để người khổng lồ đi qua.
Đặt lòng bàn tay vào trung tâm cánh cửa, tôi giải phóng một xung mana vào nó. Bộ khóa và các cơ chế vật lý niêm phong căn phòng nhanh chóng mở ra khi hàng loạt các cổ tự phức tạp phát sáng lên trên cánh cửa. Đi kèm với một âm thanh ầm ỉ, cánh cửa dần dần trượt mở, lộ ra một khu đất lớn được bao quanh bởi các kim loại tăng cường mana. Ở tuốt phía bên kia là một cánh cửa khác có cùng chất liệu với bức tường quanh nó.
“Chúng ta sắp đến rồi.” Tôi nói, chỉ vào cánh cửa.
“Cháu chưa từng đến nơi này trước đây. Phòng này để làm gì vậy?” Tessia hỏi và tò mò nhìn quanh.
“Đây là nơi mà các Lance, lãnh đạo các công hội, và ta được huấn luyện bởi Ngài Aldir. Vị asura xây dựng nó để có thể chống chịu được cả những đòn tấn công của các pháp sư lõi Trắng; tất nhiên là chỉ có Ngài Aldir ở đây thì chúng ta mới có thể kích hoạt nó. Nhưng trước khi tiếp tục khám phá nơi này, có một thứ cháu cần phải xem.” Tôi đẩy cánh cửa vào căn phòng bị cô lập trong đấu trường.
Bên trong căn phòng không có gì ngoài vài chiếc ghế, một tấm bảng vẽ, và một màn hình trống với một vật phẩm ghi hình trực quan trước nó.
“Ngồi xuống đi, c…” Tôi dừng câu nói giữa chừng, ngồi xuống bên cạnh vật phẩm. “Ngồi xuống đi, Tessia.”
Cháu gái tôi ngồi xuống ghế trước mặt tôi, đối mặt với màn hình trắng. Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực và trong một giây, tôi chỉ muốn đưa con bé về phòng, nơi nó chắn chắn sẽ an toàn.
Hít một hơi thật sâu, tôi bật vật phẩm ghi hình. Một ánh sáng rực rỡ bắn ra từ phía trước chiếu lên màn hình, hiện lên những hình ảnh chuyển động được ghi từ chiến trường.
“Đây, Tessia, đây là chiến tranh.” Tôi tránh ra và để con bé được tận mắt thấy.
Đó là một trận chiến đặc biệt tàn khốc ở sâu trong ngục tối, nơi những người lính Alacryan đã dựng trại. Đã có hàng trăm pháp sư và chiến binh đang chờ lệnh. Người của phe ta không biết bọn chúng sẽ dấn thân vào đâu, trong khi phe Alacryan đã nhận được cảnh báo từ các trinh sát của chúng rằng kẻ thù sẽ sớm tiếp cận.
Tôi có thể thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của con bé, nhìn nó há hốc miệng trước vụ thảm sát trước mặt. Phía chúng tôi đã thiệt hại hơn 50 người trong vài giây đầu tiên, nhưng ngay cả khi chúng tôi đã quen với chiến trường, nó vẫn không hề giảm bớt sự đẫm máu và dữ dội. Những xác chết mới nằm ngổn ngang trên mặt đất khi các pháp sư và các chiến binh tiếp tục bắn trả lẫn nhau. Ngay cả khi không có âm thanh phát ra từ vật phẩm, tôi có thể tưởng tượng rõ ràng tiếng hét từ những người bị thương và đang chết dần chết mòn.
Video kết thúc đột ngột khi pháp sư cầm cổ vật đã bị giết trong khoảnh khắc đó. Có một khoảnh khắc im lặng khi cả cháu gái tôi và tôi suy ngẫm trước các hình ảnh trên màn hình.
“Đây là một bản thu được lấy trực tiếp từ chiến trường năm ngày trước. Chúng ta đã mất 200 người thường và 20 pháp sư trong trận chiến đó, trong số 400 người ta gửi xuống hầm ngục. Ta là người đã ra lệnh cho họ xuống đó, và đó là trách nhiệm của ta khi tất cả họ đều đã chết.” Tôi nhìn thẳng vào đứa cháu gái bẻ bỏng của mình, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
“Chiến tranh mới chỉ bắt đầu, nhưng ta đã đưa ra những quyết định mà cả đời ta cũng không thể tha thứ. Là ông của cháu, đây là thứ mà ta muốn bảo vệ cháu khỏi.” Tôi nói, chỉ về phía màn hình. “Đơn giản chỉ là sự ích kỷ của ta, như một người ông, mong muốn được giữ cháu ở đây, an toàn, bất kể khả năng đóng góp của cháu cho trận chiến có thể lớn đến đâu.”
Tess cúi mặt xuống. “Ông nội…”
“Tessia. Cháu là một pháp sư cực kỳ tài năng, và với sự huấn luyện cháu đã trải qua trong 2 năm qua, sẽ là một tài sản vô cùng giá trị cho trận chiến. Nhưng dù cháu có mạnh mẽ đến như thế nào trong một cuộc chiến, cháu chỉ là một người thường. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, một sai lầm nhỏ thôi thì tất cả sẽ chấm hết. Đó là lý do tại sao ta cấm cháu tham gia bất kì trận chiến nào trong số này… cho đến bây giờ.”
“Cho đến bây giờ?” Cháu gái bé bỏng của tôi ngẩng đầu lên. Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của con bé. Có cảm giác như chỉ một tuần trước, con bé vẫn ngồi trên đùi tôi, ríu rít 2 từ “ông nội” với 2 cánh tay giơ cao.
“Tessia. Ngay cả sau khi được nhìn thoáng qua những gì cháu sẽ phải chịu đựng, cháu vẫn muốn trở thành một phần của trận chiến chứ?” Tôi hỏi, đi về phía sau.
Biểu cảm của Tessi cứng lại khi con bé đứng dậy. “Đúng vậy.”
Nhặt hai thanh kiếm luyện tập từ giá đỡ, tôi ném một cái cho con bé. “Vậy thì đến lúc để chứng minh quyết tâm của cháu rồi.”
Danh sách chương