“C-Công chúa?” Cô ấy thốt lên, còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
Tôi nhanh chóng tra kiếm vào vỏ và thả bạn mình ra. Ngoài Kathlyn, Emily Watsken là cô gái duy nhất trạc tuổi tôi mà tôi đã dành khá nhiều thời gian cùng cô. Thầy của cô, Gideon, ra vào lâu đài rất nhiều lần mỗi khi chế tạo ra được các thiết bị và vật phẩm có thể phục vụ cho chiến tranh.
“Thật xin lỗi, Emily. Cậu từ đâu chạy ra khiến cơ thể mình tự phản ứng.” Tôi xin lỗi, giúp cô ấy nhặt lại những công cụ và đống sách mà cô ấy đang mang rồi giúp cô ấy đứng dậy.
“Không không, đáng ra mình phải cẩn thận hơn, haha! Mình mang theo nhiều thứ quá, và mắt kính của mình bị trượt xuống nên mình chả biết mình đang đi đâu luôn. Nhưng thế cũng khá vui đấy. Cậu biết đấy, kiểu như chơi trò chơi mạo hiểm ấy.” Emily trấn an, giọng có hơi run run. Để ý thấy nữ Lance tóc đen kế bên tôi, cô ấy hốt hoảng cúi chào. “Xin chào người, Tướng Quân Varay.”
“Cô Watsken,” Varay gật đầu và đứng đó, không có ý định giúp.
Emily buộc lại mái tóc quăn dài bị bung ra vì tông trúng tôi. Khi tôi chồng đống vật liệu lên tay Emily, tôi chú ý đến một xấp giấy ghi chú nguệch ngoạc trong cuốn sổ của cô ấy.
“Mà cậu với giáo sư Gideon dạo này đang nghiên cứu gì thế? Cũng lâu rồi không thấy cậu đến lâu đài.” Tôi hỏi khi chồng đống sách sắp cao đầu lên tay Emily.
“Ugh, đừng gọi ổng là Giáo Sư. Ông thần bựa nhân đó còn chẳng là người bình thường, huống chi là giáo viên cho thế hệ tương lai.” Emily thở dài mệt mỏi.
“Ừ thì, ông ấy vẫn còn là giáo sư ở Xyrus trước khi tất cả chuyện này xảy ra.” Tôi giải thích và đi cùng cô ấy.
“Ừ, nên cậu với mình đều biết rằng biết bao nhiêu học viên phải xuống phòng y tế vì ba cái vụ cháy nổ mà ổng tạo ra để ‘tạo điều kiện cho học viên kiếm điểm’,” Emily nói và dùng chồng sách để đẩy gọng kính lên.
“Khổ sở quá nhỉ?” Tôi cười khúc kích, huých nhẹ vai cô ấy.
“Thề luôn, mình chẳng nhớ nỗi đã bao nhiêu lần mình phải đào ông thầy của mình lên khỏi đống sắt vụn vặt vô dụng mỗi khi ổng gây ra một vụ nổ. Dù gì thì, mình đang trên đường đi lấy những sổ ghi chú những quan sát của một đội mạo hiểm giả viết để đem về cho thầy Gideon. Muốn đi cùng không?”
“Em được đi không ạ?” Tôi quay sang hỏi Varay. Sau khi chị ấy gật nhẹ đầu, tôi đồng ý đi theo Emily.
“Mà dạo này cậu sao rồi, Công chúa?” Emily hỏi khi chúng tôi đi trên đường chính.
“Bỏ cái ‘công chúa’ đi, Emily; cậu biết là mình ghét như thế mà.” Tôi trách. “Và dạo này tệ lắm. Cậu chả biết trong lâu đài ngột ngạt như thế nào đâu.”
“Ồ tất nhiên rồi. Hành lang thì hẹp và chật chội, còn trần nhà thì quá thấp đối với một lâu đài.” Cô ấy đồng tình, vụng về né tránh người đi đường.
“Ha, ha. Hài hước ghê.” Tôi đảo mắt.
“He, cảm ơn!” cô ấy phụng má một cách đầy tự hào. “Ngoài ra, thử ở chung với người như Gideon vài ngày xem, đảm bảo khiếu hài ước của cậu sẽ thay đổi chóng mặt luôn.”
“Ối trời ơi, tội quá đi! Cậu đúng là một mĩ nhân cần một hoàng tử giải cứu để có cuộc sống tốt đẹp mãi mãi về sau.” Tôi thè lưỡi trêu chọc. Emily cũng làm y chang tôi, rồi cả hai bọn tôi bật cười khúc khích.
“Mà mình nghiêm túc đấy. Cậu không biết phải mắc kẹt trong lâu đài với một asura và một ông nội bảo vệ quá mức đến mức ra ngoài hít thở không khí trong lành mà cứ như ra chiến trường không bằng.”
“Ew, ngột ngạt thật nhỉ.” Emily nhăn mặt.
“Chứ còn gì nữa,” Tôi thở dài.
“Nhưng đừng trách gì ông nộ—ý mình là, Tổng Tư Lệnh Virion,” cô ấy chỉnh lại ngay lập tức và liếc nhìn Varay. “Sau khi cậu bị bắt cóc và suýt bị giết, mình chả dám tưởng tượng ngài ấy và gia đình cậu cảm thấy thế nào…”
“Mình biết. Mình đang cố làm thế, nhưng khi bị ông ấy nhốt lại như chim trong lồng, mình không thể không cảm thấy khó chịu. Luyện tập là cách duy nhất để mình xả stress, nhưng giờ với càng nhiều đợt tấn công từ lực lượng Alacryan xuất hiện từ Beast Glades, chẳng ai còn có thời gian để tập với mình nữa.”
Emily nhìn đăm chiu, cố nghĩ câu trả lời. Và rồi bọn tôi cũng rẽ vào một con hẻm bớt đông đúc hơn, Varay đi theo sau như hình với bóng để đề phòng bất trắc.
“Ừ mà, có tin tức gì về Arthur không?” Emily hỏi.
“Ý cậu vẫn là cái tin cũ mèm mà sư phụ Aldir lặp đi lặp lại như một con vẹt á?” Tôi lắc đầu.
“Cậu ấy đang huấn luyện. Cô chỉ cần biết như đó là đủ rồi,” Emily nhại lại với giọng trầm, hệt như lần trước tôi kể cho cô ấy nghe.
“Đúng rồi đó!” Tôi cười khúc khích.
Rồi có một khoảng im lặng ngắn trước khi Emily hỏi nhỏ. “Thế còn Elijah thì sao?”
Một con đau nhói xuất hiện trong lồng ngực tôi khi cô ấy nhắc đến cái tên đó, không phải là vì tôi buồn, mà là vì tôi không dám tưởng tượng Arthur sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức nào.
“Không có tin gì mới cả. Thú thật thì, mình chẳng biết tại sao Elijah lại bị đem đến Alacrya.” Tôi thú nhận, nắm chặt đống sách.
Đó là lỗi của tôi khi Elijah gặp chuyện này. Tôi chẳng biết gì nhiều về cậu ta ngoại trừ việc cậu ấy là bạn thân của Arthur. Và từ những điều mà người khác kể lại, có vẻ như cậu ấy đã cố cứu tôi trước khi cậu ấy bị đưa đi.
Rõ ràng là Elijah cố gắng cứu tôi vì bạn thân của mình; và tất cả chúng tôi đều biết rằng, có thể hiện tại cậu ấy đang bị tra tấn để lấy thông tin, hoặc dùng làm con tin để dụ Arthur, hoặc cũng có thể đã bị giết rồi. Tôi biết khả năng xảy ra điều đó không cao, nhưng thật đáng sợ khi nghĩ rằng những gì xảy ra với cậu ta đều là tại tôi.
Và còn tệ hơn nữa, còn tệ hơn cảm thấy tội cho Elijah, tôi sợ Arthur sẽ ghét tôi vì điều này—vì những gì đã xảy ra với bạn thân của mình. Tôi cứ tưởng rằng mình đã trở nên mạnh hơn; nhất là sau khi tôi nhận được ý chí của con Elderwood Guardian từ Arthur, tôi cảm thấy mình thật bất bại—ngay cả khi tôi không thể hoàn toàn kiểm soát được nó. Tôi thật ngu ngốc và ngây thơ. Đáng ra tôi phải nghe Arthur khi cậu ấy nói sẽ cùng tôi đến trường. Đáng ra tôi phải đề phòng hơn.
Đó là những dòng suy nghĩ khiến tôi từng thức trắng mấy đêm trời, nhưng đó cũng chính là động lực để tôi tập luyện nhiều hơn. Tập luyện để tôi có thể trở nên mạnh hơn… để tôi không còn là một gánh nặng cho bất kì ai.
“—ssia? Tessia?” Giọng của Varay kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“À vâng?” Tôi ngước lên và giật mình khi mặt của nữ Lance băng dí sát mặt tôi.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Emily đứng kế bên hỏi, giọng nói có chút lo lắng.
“Hử? Ồ, tất nhiên rồi. Sao vậy?” Tôi lẩm bẩm và Varay đặt tay lên trán tôi.
“Không bệnh,” nữ Lance nói một cách rồi đứng cách xa tôi.
“Chỉ là trông cậu hơi đăm chiu quá.” Cô ấy nói và rồi chúng tôi đến một tòa nhà khá to. “Dù gì thì, chúng ta đến rồi.”
Khi chúng tôi tiến đến xưởng làm việc của Giáo Sư Gideon và Emily, tôi không thể không thán phục cơ sở vật chất ở nơi này. Nơi đây không sang trọng hay bắt mắt như thông thường, công xưởng này chỉ có một tầng, nhưng để đi qua cổng chính thì cần phải đi xuống một cầu thang, ám chỉ rằng nơi đây có nhiều hơn một tầng hầm.
Với tường dày và kiên cố, nơi đây trông như hầm trú ẩn để cho người dân ẩn nấp trong trường hợp xảy ra thảm họa hơn là một cơ sở nghiên cứu.
“Đi thôi. Chồng sách này càng ngày càng nặng hơn rồi á.” Emily kêu lên từ phía trước.
Cả ba chúng tôi đi xuống cầu thang và đi qua một cánh cửa sắt giống với cái ở phòng dịch chuyển trong tòa lâu đài bay.
Emily đặt đồ đạt của mình xuống đất và đặt lòng bàn tay lên những chỗ khác nhau trên cửa. Tôi không biết cô ấy lẩm bẩm gì, nhưng rồi, bên dưới bàn tay cô phát sáng rực lên, và một cánh cửa mở ra với tiếng ồn lớn.
Đi vào trong, mọi thứ khiến tôi choáng ngợp. Các công nhân và kĩ sư đi lại đông như kiến, tiếng ồn từ sắt thép va đập lẫn nhau vang vọng khắp nơi đây. Nơi đây trông như một khu vực khổng lồ, bị chia cắt bằng một đống nguyên vật liệu được duy chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Xuyên suốt chuyến đi, tôi phải bịt mũi vì mùi hôi thối nồng nặc kinh khủng khiếp.
“Mùi gì thế này?” Tôi hỏi, giọng nói eo éo.
“Mùi gì cơ!” Emily lắc đầu. “Có rất nhiều khoáng chất và vật liệu đang được nung chảy hoặc tinh luyện, nên rất khó để phân biệt được.”
Ngay cả Varay cũng phải nhăn mặt khi chúng tôi xuống sâu hơn.
“Chết tiệt chứ, Amil! Ta phải dặn bao nhiêu lần để bộ não phẳng lì của cậu hiểu rằng không được được để chung hai loại khoáng vật trong cùng một thùng chứa! Tính chất của chúng sẽ hòa lẫn với nhau, và cuối cùng thì ta chỉ còn lại hai đống đá vô dụng thôi!” Một giọng nói gay gắt vang lên từ góc phía sau.
“A, đó là giọng nói của người thầy yêu quý của mình đấy.” Emily thở dài và ra hiệu cho chúng tôi đi theo.
Khi chúng tôi tìm đường đến chỗ phát ra giọng nói cộc lốc đó, chúng tôi gặp người mà tôi cho là Amil qua nét mặt run rẩy và đang cầm một cái hộp đầy đá.
“X-Xin tránh đường,” cậu ta nói, giọng hơi run. “Ồ, x-xin chào Emily. Cẩn thận với ngài Gideon nhé; dạo này ngài ấy cục súc lắm.”
Cậu ta chào nhanh một cái, chẳng thèm nhìn chúng tôi rồi chạy biến đi để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Tiếp tục chuyến tham quan nơi làm việc của Emily, một ông lão đang nói chuyện với một nhóm người mặc áo nâu, có vẻ hầu hết là kĩ sư, quay người lại khi ông nghe tiếng chúng tôi lại gần. Mắt ông sáng lên và tiến lại phía chúng tôi sau khi giải tán đám người kia.
Qua quần áo của mình, thường thì tôi sẽ nghĩ ông ấy chỉ là một quản gia, nhưng quá cái thần thái cũng như sự tôn trọng của những người kia thể hiện đối với ông, tôi nghĩ mọi thứ không chỉ đơn giản như thế.
“Chào buổi chiều, thưa Công Chúa, Tướng Quân và quý cô Emily. Thật mừng khi cô trở lại nhanh chóng, ngài Gideon đang đợi cô đấy.” Quý ông lịch sự ấy cuối đầu chào rồi cầm những vật phẩm mà tôi và Emily đang mang và dẫn đường.
“Cảm ơn nhé, Himes. Gideon lại nổi cơn nữa hả?” Emily hỏi, theo sát phía sau vị quản gia.
“Tôi e là vậy, thưa cô Emily. Tôi cho là ngài ấy đang mong chờ những thứ này đây.” Ông ấy trả lời, cầm đống ghi chú trên cuốn sổ da.
Chúng tôi lần mò qua biển người, rồi chúng tôi đến chỗ giống một căn phòng ở góc tường. Ngay khi chúng tôi vào trong, chúng tôi gặp Giáo Sư Gideon, người nhảy ngay lại chỗ Himes và giật đống sách Himes đang mang. Vị kĩ sư kiêm nhà phát minh thiên tài vẫn như mọi khi, với quả đầu như bị sét đánh, mắt hí và đôi lông mày dường như dính liền vào nhau. Nếp nhăn trên mặt ông còn nhiều hơn trước đây, cũng như quầng thâm dưới mắt ông còn đen hơn trước.
“Em cũng rất vui được gặp thầy,” Emily lẩm bẩm, quay sang tôi và Varay rồi nhún vai một cái.
Ban đầu, tôi muốn đi thăm quan công xưởng này, nhưng khi giáo sư Gideon lật qua sấp giấy tờ với tốc độ bàn thờ—gần như xé rách chúng—khiến tôi tò mò ở lại và đợi. Có vẻ như Emily và Varay cũng có chung ý tưởng với tôi, bởi vì cả hai bọn họ cũng đều nhìn chằm chằm giáo sư Gideon.
Bỗng nhiên, sau khi xem qua sáu cuốn sổ, ông ấy dừng lại tại một trang nhất định.
“Bỏ mẹ thật!” Giáo sư Gideon đập tay lên bàn một cách tức tối và vò đầu bức tóc.
Bọn tôi vẫn im lặng, không biết phải nói gì. Ngay cả Emily cũng không thốt lời nào, đợi thầy mình lên tiếng trước.
“Tướng quân, cô đi cùng tôi một chuyến được chứ?” Giáo Sư Gideon hỏi, vẫn dán mắt vào đống ghi chép.
“Hiện tôi đang bận đi cùng với Công Chúa rồi.” Chị ấy trả lời.
“Thì đem cô ấy theo luôn. Emily, cả cô cũng đi nữa.” Gideon trả lời và gom đống sổ tay và những mảnh giấy rơi lung tung lại.
“Chờ đã, thưa thầy. Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Bờ biển phía tây, ở biên giới phía bắc của Beast Glades,” Vị giáo sư trả lời cộc lốc.
“Tổng Tư Lệnh Virion đã cấm không cho Công Chúa Tessia đi về nơi đó. Đưa cô ấy đến đó là trái—”
“Thế thì để cô ấy ở đây. Tôi chỉ cần cô hoặc một tướng quân khác đi cùng để đề phòng bất trắc, nhưng chắc không có đâu.” Ông ấy ngắt lời và tiếp tục thu gom đồ đạt. “Chúng ta cần phải xuất phát càng sớm càng tốt. Emily, đưa ta bộ dụng cụ kiểm tra.”
Emily lục lọi xung quanh trong “văn phòng” này. Varay lấy ra từ nhẫn không gian của mình một vật phẩm giao tiếp khi tôi nhanh chóng nắm chặt tay chị ấy.
“Varay, cho em đi nữa.” Tôi nói, nắm chặt tay của nữ Lance.
Varay lắc đầu. “Không được, ông của người sẽ không bao giờ cho phép điều này. Chuyến đi này rất nguy hiểm.”
“Nhưng Aya thì đang thực hiện nhiệm vụ, còn Bairon thì bận huấn luyện Curtis. Đi mà—chị cũng nghe giáo sư Gideon nói rồi đó, ông bảo không có chuyện gì xấu xảy ra đâu,” tôi kiên quyết. “Hơn nữa, có vẻ giáo sư Gideon đang rất vội đấy!”
“Chứ còn quái gì nữa, giờ thì đi thôi. Ta cần phải xác minh điều này bằng chính mắt mình. Chúng ta sẽ trở lại trước cuối ngày.” Giáo sư Gideon trấn an và mặc áo choàng lên.
Tôi có thể thấy Varay vẫn còn lưỡng lự nên tôi nói thêm câu chốt. “Varay, chị đã thấy em huấn luyện suốt hai năm qua, nên hơn ai hết, chị biết rõ ràng em đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.” Tôi nói với ánh mắt quyết tâm.
Sau một hồi suy tư, Varay thở dài. “Vậy thì người phải tuân theo mọi mệnh lệnh của thần ngay khi chúng ta khởi hành. Nếu người không làm được điều đó thì đây sẽ là lần cuối cùng thần giúp người ra khỏi lâu đài.”
Tôi gật đầu lia lịa, háo hức khi sắp được khám phá một phần của lục địa mà tôi chưa hề đặt chân tới. Ngay khi Emily đến cùng một túi đen to bự, chúng tôi khởi hành ngay lập tức.
Tôi nhanh chóng tra kiếm vào vỏ và thả bạn mình ra. Ngoài Kathlyn, Emily Watsken là cô gái duy nhất trạc tuổi tôi mà tôi đã dành khá nhiều thời gian cùng cô. Thầy của cô, Gideon, ra vào lâu đài rất nhiều lần mỗi khi chế tạo ra được các thiết bị và vật phẩm có thể phục vụ cho chiến tranh.
“Thật xin lỗi, Emily. Cậu từ đâu chạy ra khiến cơ thể mình tự phản ứng.” Tôi xin lỗi, giúp cô ấy nhặt lại những công cụ và đống sách mà cô ấy đang mang rồi giúp cô ấy đứng dậy.
“Không không, đáng ra mình phải cẩn thận hơn, haha! Mình mang theo nhiều thứ quá, và mắt kính của mình bị trượt xuống nên mình chả biết mình đang đi đâu luôn. Nhưng thế cũng khá vui đấy. Cậu biết đấy, kiểu như chơi trò chơi mạo hiểm ấy.” Emily trấn an, giọng có hơi run run. Để ý thấy nữ Lance tóc đen kế bên tôi, cô ấy hốt hoảng cúi chào. “Xin chào người, Tướng Quân Varay.”
“Cô Watsken,” Varay gật đầu và đứng đó, không có ý định giúp.
Emily buộc lại mái tóc quăn dài bị bung ra vì tông trúng tôi. Khi tôi chồng đống vật liệu lên tay Emily, tôi chú ý đến một xấp giấy ghi chú nguệch ngoạc trong cuốn sổ của cô ấy.
“Mà cậu với giáo sư Gideon dạo này đang nghiên cứu gì thế? Cũng lâu rồi không thấy cậu đến lâu đài.” Tôi hỏi khi chồng đống sách sắp cao đầu lên tay Emily.
“Ugh, đừng gọi ổng là Giáo Sư. Ông thần bựa nhân đó còn chẳng là người bình thường, huống chi là giáo viên cho thế hệ tương lai.” Emily thở dài mệt mỏi.
“Ừ thì, ông ấy vẫn còn là giáo sư ở Xyrus trước khi tất cả chuyện này xảy ra.” Tôi giải thích và đi cùng cô ấy.
“Ừ, nên cậu với mình đều biết rằng biết bao nhiêu học viên phải xuống phòng y tế vì ba cái vụ cháy nổ mà ổng tạo ra để ‘tạo điều kiện cho học viên kiếm điểm’,” Emily nói và dùng chồng sách để đẩy gọng kính lên.
“Khổ sở quá nhỉ?” Tôi cười khúc kích, huých nhẹ vai cô ấy.
“Thề luôn, mình chẳng nhớ nỗi đã bao nhiêu lần mình phải đào ông thầy của mình lên khỏi đống sắt vụn vặt vô dụng mỗi khi ổng gây ra một vụ nổ. Dù gì thì, mình đang trên đường đi lấy những sổ ghi chú những quan sát của một đội mạo hiểm giả viết để đem về cho thầy Gideon. Muốn đi cùng không?”
“Em được đi không ạ?” Tôi quay sang hỏi Varay. Sau khi chị ấy gật nhẹ đầu, tôi đồng ý đi theo Emily.
“Mà dạo này cậu sao rồi, Công chúa?” Emily hỏi khi chúng tôi đi trên đường chính.
“Bỏ cái ‘công chúa’ đi, Emily; cậu biết là mình ghét như thế mà.” Tôi trách. “Và dạo này tệ lắm. Cậu chả biết trong lâu đài ngột ngạt như thế nào đâu.”
“Ồ tất nhiên rồi. Hành lang thì hẹp và chật chội, còn trần nhà thì quá thấp đối với một lâu đài.” Cô ấy đồng tình, vụng về né tránh người đi đường.
“Ha, ha. Hài hước ghê.” Tôi đảo mắt.
“He, cảm ơn!” cô ấy phụng má một cách đầy tự hào. “Ngoài ra, thử ở chung với người như Gideon vài ngày xem, đảm bảo khiếu hài ước của cậu sẽ thay đổi chóng mặt luôn.”
“Ối trời ơi, tội quá đi! Cậu đúng là một mĩ nhân cần một hoàng tử giải cứu để có cuộc sống tốt đẹp mãi mãi về sau.” Tôi thè lưỡi trêu chọc. Emily cũng làm y chang tôi, rồi cả hai bọn tôi bật cười khúc khích.
“Mà mình nghiêm túc đấy. Cậu không biết phải mắc kẹt trong lâu đài với một asura và một ông nội bảo vệ quá mức đến mức ra ngoài hít thở không khí trong lành mà cứ như ra chiến trường không bằng.”
“Ew, ngột ngạt thật nhỉ.” Emily nhăn mặt.
“Chứ còn gì nữa,” Tôi thở dài.
“Nhưng đừng trách gì ông nộ—ý mình là, Tổng Tư Lệnh Virion,” cô ấy chỉnh lại ngay lập tức và liếc nhìn Varay. “Sau khi cậu bị bắt cóc và suýt bị giết, mình chả dám tưởng tượng ngài ấy và gia đình cậu cảm thấy thế nào…”
“Mình biết. Mình đang cố làm thế, nhưng khi bị ông ấy nhốt lại như chim trong lồng, mình không thể không cảm thấy khó chịu. Luyện tập là cách duy nhất để mình xả stress, nhưng giờ với càng nhiều đợt tấn công từ lực lượng Alacryan xuất hiện từ Beast Glades, chẳng ai còn có thời gian để tập với mình nữa.”
Emily nhìn đăm chiu, cố nghĩ câu trả lời. Và rồi bọn tôi cũng rẽ vào một con hẻm bớt đông đúc hơn, Varay đi theo sau như hình với bóng để đề phòng bất trắc.
“Ừ mà, có tin tức gì về Arthur không?” Emily hỏi.
“Ý cậu vẫn là cái tin cũ mèm mà sư phụ Aldir lặp đi lặp lại như một con vẹt á?” Tôi lắc đầu.
“Cậu ấy đang huấn luyện. Cô chỉ cần biết như đó là đủ rồi,” Emily nhại lại với giọng trầm, hệt như lần trước tôi kể cho cô ấy nghe.
“Đúng rồi đó!” Tôi cười khúc khích.
Rồi có một khoảng im lặng ngắn trước khi Emily hỏi nhỏ. “Thế còn Elijah thì sao?”
Một con đau nhói xuất hiện trong lồng ngực tôi khi cô ấy nhắc đến cái tên đó, không phải là vì tôi buồn, mà là vì tôi không dám tưởng tượng Arthur sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức nào.
“Không có tin gì mới cả. Thú thật thì, mình chẳng biết tại sao Elijah lại bị đem đến Alacrya.” Tôi thú nhận, nắm chặt đống sách.
Đó là lỗi của tôi khi Elijah gặp chuyện này. Tôi chẳng biết gì nhiều về cậu ta ngoại trừ việc cậu ấy là bạn thân của Arthur. Và từ những điều mà người khác kể lại, có vẻ như cậu ấy đã cố cứu tôi trước khi cậu ấy bị đưa đi.
Rõ ràng là Elijah cố gắng cứu tôi vì bạn thân của mình; và tất cả chúng tôi đều biết rằng, có thể hiện tại cậu ấy đang bị tra tấn để lấy thông tin, hoặc dùng làm con tin để dụ Arthur, hoặc cũng có thể đã bị giết rồi. Tôi biết khả năng xảy ra điều đó không cao, nhưng thật đáng sợ khi nghĩ rằng những gì xảy ra với cậu ta đều là tại tôi.
Và còn tệ hơn nữa, còn tệ hơn cảm thấy tội cho Elijah, tôi sợ Arthur sẽ ghét tôi vì điều này—vì những gì đã xảy ra với bạn thân của mình. Tôi cứ tưởng rằng mình đã trở nên mạnh hơn; nhất là sau khi tôi nhận được ý chí của con Elderwood Guardian từ Arthur, tôi cảm thấy mình thật bất bại—ngay cả khi tôi không thể hoàn toàn kiểm soát được nó. Tôi thật ngu ngốc và ngây thơ. Đáng ra tôi phải nghe Arthur khi cậu ấy nói sẽ cùng tôi đến trường. Đáng ra tôi phải đề phòng hơn.
Đó là những dòng suy nghĩ khiến tôi từng thức trắng mấy đêm trời, nhưng đó cũng chính là động lực để tôi tập luyện nhiều hơn. Tập luyện để tôi có thể trở nên mạnh hơn… để tôi không còn là một gánh nặng cho bất kì ai.
“—ssia? Tessia?” Giọng của Varay kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“À vâng?” Tôi ngước lên và giật mình khi mặt của nữ Lance băng dí sát mặt tôi.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Emily đứng kế bên hỏi, giọng nói có chút lo lắng.
“Hử? Ồ, tất nhiên rồi. Sao vậy?” Tôi lẩm bẩm và Varay đặt tay lên trán tôi.
“Không bệnh,” nữ Lance nói một cách rồi đứng cách xa tôi.
“Chỉ là trông cậu hơi đăm chiu quá.” Cô ấy nói và rồi chúng tôi đến một tòa nhà khá to. “Dù gì thì, chúng ta đến rồi.”
Khi chúng tôi tiến đến xưởng làm việc của Giáo Sư Gideon và Emily, tôi không thể không thán phục cơ sở vật chất ở nơi này. Nơi đây không sang trọng hay bắt mắt như thông thường, công xưởng này chỉ có một tầng, nhưng để đi qua cổng chính thì cần phải đi xuống một cầu thang, ám chỉ rằng nơi đây có nhiều hơn một tầng hầm.
Với tường dày và kiên cố, nơi đây trông như hầm trú ẩn để cho người dân ẩn nấp trong trường hợp xảy ra thảm họa hơn là một cơ sở nghiên cứu.
“Đi thôi. Chồng sách này càng ngày càng nặng hơn rồi á.” Emily kêu lên từ phía trước.
Cả ba chúng tôi đi xuống cầu thang và đi qua một cánh cửa sắt giống với cái ở phòng dịch chuyển trong tòa lâu đài bay.
Emily đặt đồ đạt của mình xuống đất và đặt lòng bàn tay lên những chỗ khác nhau trên cửa. Tôi không biết cô ấy lẩm bẩm gì, nhưng rồi, bên dưới bàn tay cô phát sáng rực lên, và một cánh cửa mở ra với tiếng ồn lớn.
Đi vào trong, mọi thứ khiến tôi choáng ngợp. Các công nhân và kĩ sư đi lại đông như kiến, tiếng ồn từ sắt thép va đập lẫn nhau vang vọng khắp nơi đây. Nơi đây trông như một khu vực khổng lồ, bị chia cắt bằng một đống nguyên vật liệu được duy chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Xuyên suốt chuyến đi, tôi phải bịt mũi vì mùi hôi thối nồng nặc kinh khủng khiếp.
“Mùi gì thế này?” Tôi hỏi, giọng nói eo éo.
“Mùi gì cơ!” Emily lắc đầu. “Có rất nhiều khoáng chất và vật liệu đang được nung chảy hoặc tinh luyện, nên rất khó để phân biệt được.”
Ngay cả Varay cũng phải nhăn mặt khi chúng tôi xuống sâu hơn.
“Chết tiệt chứ, Amil! Ta phải dặn bao nhiêu lần để bộ não phẳng lì của cậu hiểu rằng không được được để chung hai loại khoáng vật trong cùng một thùng chứa! Tính chất của chúng sẽ hòa lẫn với nhau, và cuối cùng thì ta chỉ còn lại hai đống đá vô dụng thôi!” Một giọng nói gay gắt vang lên từ góc phía sau.
“A, đó là giọng nói của người thầy yêu quý của mình đấy.” Emily thở dài và ra hiệu cho chúng tôi đi theo.
Khi chúng tôi tìm đường đến chỗ phát ra giọng nói cộc lốc đó, chúng tôi gặp người mà tôi cho là Amil qua nét mặt run rẩy và đang cầm một cái hộp đầy đá.
“X-Xin tránh đường,” cậu ta nói, giọng hơi run. “Ồ, x-xin chào Emily. Cẩn thận với ngài Gideon nhé; dạo này ngài ấy cục súc lắm.”
Cậu ta chào nhanh một cái, chẳng thèm nhìn chúng tôi rồi chạy biến đi để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Tiếp tục chuyến tham quan nơi làm việc của Emily, một ông lão đang nói chuyện với một nhóm người mặc áo nâu, có vẻ hầu hết là kĩ sư, quay người lại khi ông nghe tiếng chúng tôi lại gần. Mắt ông sáng lên và tiến lại phía chúng tôi sau khi giải tán đám người kia.
Qua quần áo của mình, thường thì tôi sẽ nghĩ ông ấy chỉ là một quản gia, nhưng quá cái thần thái cũng như sự tôn trọng của những người kia thể hiện đối với ông, tôi nghĩ mọi thứ không chỉ đơn giản như thế.
“Chào buổi chiều, thưa Công Chúa, Tướng Quân và quý cô Emily. Thật mừng khi cô trở lại nhanh chóng, ngài Gideon đang đợi cô đấy.” Quý ông lịch sự ấy cuối đầu chào rồi cầm những vật phẩm mà tôi và Emily đang mang và dẫn đường.
“Cảm ơn nhé, Himes. Gideon lại nổi cơn nữa hả?” Emily hỏi, theo sát phía sau vị quản gia.
“Tôi e là vậy, thưa cô Emily. Tôi cho là ngài ấy đang mong chờ những thứ này đây.” Ông ấy trả lời, cầm đống ghi chú trên cuốn sổ da.
Chúng tôi lần mò qua biển người, rồi chúng tôi đến chỗ giống một căn phòng ở góc tường. Ngay khi chúng tôi vào trong, chúng tôi gặp Giáo Sư Gideon, người nhảy ngay lại chỗ Himes và giật đống sách Himes đang mang. Vị kĩ sư kiêm nhà phát minh thiên tài vẫn như mọi khi, với quả đầu như bị sét đánh, mắt hí và đôi lông mày dường như dính liền vào nhau. Nếp nhăn trên mặt ông còn nhiều hơn trước đây, cũng như quầng thâm dưới mắt ông còn đen hơn trước.
“Em cũng rất vui được gặp thầy,” Emily lẩm bẩm, quay sang tôi và Varay rồi nhún vai một cái.
Ban đầu, tôi muốn đi thăm quan công xưởng này, nhưng khi giáo sư Gideon lật qua sấp giấy tờ với tốc độ bàn thờ—gần như xé rách chúng—khiến tôi tò mò ở lại và đợi. Có vẻ như Emily và Varay cũng có chung ý tưởng với tôi, bởi vì cả hai bọn họ cũng đều nhìn chằm chằm giáo sư Gideon.
Bỗng nhiên, sau khi xem qua sáu cuốn sổ, ông ấy dừng lại tại một trang nhất định.
“Bỏ mẹ thật!” Giáo sư Gideon đập tay lên bàn một cách tức tối và vò đầu bức tóc.
Bọn tôi vẫn im lặng, không biết phải nói gì. Ngay cả Emily cũng không thốt lời nào, đợi thầy mình lên tiếng trước.
“Tướng quân, cô đi cùng tôi một chuyến được chứ?” Giáo Sư Gideon hỏi, vẫn dán mắt vào đống ghi chép.
“Hiện tôi đang bận đi cùng với Công Chúa rồi.” Chị ấy trả lời.
“Thì đem cô ấy theo luôn. Emily, cả cô cũng đi nữa.” Gideon trả lời và gom đống sổ tay và những mảnh giấy rơi lung tung lại.
“Chờ đã, thưa thầy. Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Bờ biển phía tây, ở biên giới phía bắc của Beast Glades,” Vị giáo sư trả lời cộc lốc.
“Tổng Tư Lệnh Virion đã cấm không cho Công Chúa Tessia đi về nơi đó. Đưa cô ấy đến đó là trái—”
“Thế thì để cô ấy ở đây. Tôi chỉ cần cô hoặc một tướng quân khác đi cùng để đề phòng bất trắc, nhưng chắc không có đâu.” Ông ấy ngắt lời và tiếp tục thu gom đồ đạt. “Chúng ta cần phải xuất phát càng sớm càng tốt. Emily, đưa ta bộ dụng cụ kiểm tra.”
Emily lục lọi xung quanh trong “văn phòng” này. Varay lấy ra từ nhẫn không gian của mình một vật phẩm giao tiếp khi tôi nhanh chóng nắm chặt tay chị ấy.
“Varay, cho em đi nữa.” Tôi nói, nắm chặt tay của nữ Lance.
Varay lắc đầu. “Không được, ông của người sẽ không bao giờ cho phép điều này. Chuyến đi này rất nguy hiểm.”
“Nhưng Aya thì đang thực hiện nhiệm vụ, còn Bairon thì bận huấn luyện Curtis. Đi mà—chị cũng nghe giáo sư Gideon nói rồi đó, ông bảo không có chuyện gì xấu xảy ra đâu,” tôi kiên quyết. “Hơn nữa, có vẻ giáo sư Gideon đang rất vội đấy!”
“Chứ còn quái gì nữa, giờ thì đi thôi. Ta cần phải xác minh điều này bằng chính mắt mình. Chúng ta sẽ trở lại trước cuối ngày.” Giáo sư Gideon trấn an và mặc áo choàng lên.
Tôi có thể thấy Varay vẫn còn lưỡng lự nên tôi nói thêm câu chốt. “Varay, chị đã thấy em huấn luyện suốt hai năm qua, nên hơn ai hết, chị biết rõ ràng em đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.” Tôi nói với ánh mắt quyết tâm.
Sau một hồi suy tư, Varay thở dài. “Vậy thì người phải tuân theo mọi mệnh lệnh của thần ngay khi chúng ta khởi hành. Nếu người không làm được điều đó thì đây sẽ là lần cuối cùng thần giúp người ra khỏi lâu đài.”
Tôi gật đầu lia lịa, háo hức khi sắp được khám phá một phần của lục địa mà tôi chưa hề đặt chân tới. Ngay khi Emily đến cùng một túi đen to bự, chúng tôi khởi hành ngay lập tức.
Danh sách chương