“Arthur! Làm ơn, cứu với!” Tess thét lên trong vô vọng khi tôi đứng cứng người vì diễn biến sự việc quá bất ngờ. Đó thật sự là Tessia Eralith. Mái tóc dài bóng màu ánh kim bạc lấp lánh, đôi mắt màu ngọc lam đẫm nước mắt ấy nhầm đi đâu được; đó chính là người bạn thời thơ ấu của tôi, và bằng cách nào đó, cô ấy bị lôi từ tận Dicathen đến đây.


Tess ho sặc sụa trong đau đớn khi tên Basilisk siết chặt người cô ấy. (dành cho ai quên, đây là chủng tộc của Gia Tộc Vritra, xà nhân)


Không tốn thêm bất kì giây phút nào nữa, tôi lao thẳng đến gã asura sừng đen kia với thanh kiếm luyện tập mà Wren để lại cho tôi. Nhờ thành quả của việc luyện tập, tôi lao vào trong tích tắc với thanh kiếm bốc lửa.


[Realmheart]


Cái cảm giác nóng rực quen thuộc lan khắp người tôi khi tôi kích hoạt kĩ năng độc nhất của Long Tộc. Tầm nhìn tôi biến đổi và được cường hóa, những đường cổ tự vàng trắng phát sáng rực rỡ bên dưới lớp áo của tôi.


Tôi sử dụng nguồn nguồn năng lượng mãnh liệt từ ý chí rồng của Sylvia.


[Static Void] (Ngưng Đọng Thời Gian)


Tôi sử dụng kĩ năng này mà tôi đã mở khóa được nhờ giai đoạn đầu trong ý chí của Sylvia. Tôi có thể những hạt màu tím xung quanh chúng tôi bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Và rồi, cả thế giới bỗng chợt ngừng lại. Gã Vritra đó đang nhếch mép mỉm cười trong khi Tessia thì bị ngưng đọng thời gian với mái tóc rối xù trong khi đang la hét.


Tôi có thể cảm thấy sức lực mình đang cạn kiệt nhanh chóng khi tôi lao nhanh về phía tên Vritra. Đến trước mặt kẻ thù, tôi hủy Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) ngay khi tôi vào thế tấn công cánh tay đang ôm chặt lấy Tess.


Tên asura sừng đen không kịp phản ứng trước đòn tấn công của tôi, lưỡi kiếm của tôi chém xuyên qua tay của hắn.


Tên asura sừng đen gầm lên đầy phẫn nộ và ôm chặt vết thương của mình. Tôi cậy những ngón tay đang gì chặt eo của Tess và nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống đất. Cô ấy trông khá xanh xao và đang bất tỉnh, nhưng cô ấy vẫn còn sống và vẫn còn thở.


Cánh tay bị chặt đứt của tên basilisk đó vẫn đang tuôn máu ào ào, nhưng khi tôi quay lại đối mặt với hắn ta, hắn đã thay thế cái tay bị chặt bằng một bộ móng vuốt bằng kim loại.


Tôi đứng sát lại Tess với tay phải nắm chặt thanh kiếm còn tay trái thì chuẩn bị phép. Tôi có thể thấy những hạt vàng, hạt mana nguyên tố Thổ tập trung vào cái tay giả của hắn ta. Tôi tận dụng triệt để vốn kiến thức có hạn mà tôi học được qua việc đọc chuyển động mana từ Myre, rồi chuẩn bị tung ra đòn phản công.


Đúng như dự đoán, những đầu móng vuốt trên tay hắn ta bắn thẳng về phía tôi. Khi chúng bay đến đây, tôi nâng tay lên và bắn ra một quả cầu điện. Ba trong số năm móng vuốt của hắn vỡ nát ra ngay khi va chạm, tôi đỡ cái móng vuốt khác bằng cán kiếm. Tôi bắt đầu vận mana vào chân mình để lao thẳng đến tên Vritra đó trong một bước, nhưng có thứ cảm giác gì đó rất khó chịu đang len lỏi trong tôi; nếu cái móng vuốt cuối cùng nhắm vào tôi thì hắn ta đã bắn nó đi quá lệch hướng.


Tôi quay đầu lại thì thấy cái móng vuốt đen ấy chuẩn bị găm thẳng vào Tess đang nằm bất tỉnh kia, tôi lập tức kích hoạt Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) một lần nữa.


Cảm giác như thế ai đó bóp chặt tim tôi khi tôi lao đầu về phía cô bạn thời thơ ấu của mình. Cả tâm trí tôi tê liệt trong sợ hãi và gần như hoảng loạn khi tôi cố gắng vạch ra các lựa chọn còn lại của mình. Tôi có thể chắn đường bay của cái móng vuốt và dùng cơ thể mình để che chắn cho Tess, nhưng chấn thương mà tôi sẽ chịu sẽ khiến tôi không thể bảo vệ được cô ấy sau đó. Hoặc tôi có thể nới dài thời gian hiệu nghiệm của Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) và đẩy Tess ra khỏi đường bay của cái móng vuốt, nhưng tác động đến người khác thông qua Static Void sẽ khiến cơ thể tôi chịu thiệt hại không nhỏ. (Như đợt dùng Static Void để bẻ giò Sebastian, Arthur bất tỉnh ngay sau đó)


Tôi đành phải thực hiện lựa chọn thứ ba. Thả thanh kiếm của mình xuống, tôi dùng cả hai tay chụp lấy cái móng vuốt đang giữa đường bay về phía Tess chuẩn bị tinh thần.


Hủy Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian), cơ thể tôi lao về phía trước khi tôi cố gắng ngăn cản cái móng vuốt to bằng Tessia bằng hai tay trần. Với chút sức lực còn sót lại, tôi tuyệt vọng bám chặt lấy cái móng vuốt đang bay nhanh kia, cố gắng hết sức đẩy lệch nó đi.


Vũ khí của tên Vritra đó cắm thẳng xuống mặt đất, chỉ cách Tess vài inch, lực va chạm mạnh đến mức làm nát bấy cả vùng đất bên dưới chân. Cả hai tay tôi đầy máu me vì nắm chặt vào cái móng vuốt bay với tốc độ bàn thờ đó, tôi thở dốc liên hồi trong đau đớn. Myre đã đúng. Dùng cho tôi có tập luyện kĩ năng Static Void có nhiều như nào đi chăng nữa, cơ thể tôi không thể thích ứng được với việc sử dụng aether để ngưng đọng thời gian, và nó sẽ luôn gây thiệt hại lớn cho cơ thể của tôi.


Tuy nhiên, với trình độ hiện tại của mình, tôi cần phải tận dụng mọi kĩ năng tôi có để có cơ hội chống lại tên Basilisk. Những suy nghĩ về tình trạng thảm khốc mà một tên Basilisk có thể gây ra cho Alea, cựu Lance, có thể sẽ xảy ra với bản thân tôi và Tess, khiến tôi khiếp sợ tột cùng.


Mỗi hơi thở như đốt cháy phổi của tôi khi tôi đứng trước che chắn cho Tess đang bất tỉnh kia trước tên Basilisk hai sừng đang tiến lại gần chúng tôi. Tôi khổ sở nhặt thanh kiếm của mình lên vì đau đớn, và cường hóa nó bằng mana. Bất chấp cơ thể tàn tạ vì kích hoạt Realmheart và sử dụng Static Void tận hai lần, trữ lượng mana của tôi vẫn còn khá nhiều nhờ kĩ năng Mana Rotation (Luân Chuyển Mana).


Tôi có thể trụ lại đủ lâu để Wren hoặc Windsom đến, nhưng vấn đề ở đây là vì lý do đéo gì đó, tên này chỉ chăm chăm vào việc hãm hại Tess. Tôi tính đường đi nước bước tiếp theo thì tôi bỗng chợt nhận ra mọi chuyện.


“Wren, quá đủ rồi đó!” Tôi gầm lên, cắm thẳng thanh kiếm xuống đất.


Ban đầu, không gì xảy ra cả, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã sợ rằng mình nhầm, nhưng rồi tên Vritra đó bỗng dừng bước và vỡ vụn thành bụi.


Đằng sau tôi là một đống cát từ con golem mang hình dạng của Tess.


“Cậu nhận ra nhanh đấy. Ta đã mong rằng có thấy được cậu sẽ làm gì tiếp theo trong tình cảnh ấy.” Wren trồi lên từ dưới mặt đất, phủi bụi trên chiếc áo choàng màu trắng của mình.



“Không quá khó để nhận ra mọi chuyện với thứ tình huống quái quỷ này, Wren. Cháu mong là ông sẽ không cảm thấy hứng thú với việc này.” Tôi cằn nhằn.


“Mắc gì ta lại bị đá khỏi đây? Vì phương pháp huấn luyện không đúng đắn? Hay là vì hành động lợi dụng tình đoàn kết bảo vệ lẫn nhau của chủng tộc hạ đẳng các cậu?”


(Trans: ở đây, Arthur dùng thành ngữ get a kick out of doing things like this, ý là mong ổng đừng hứng thú với việc này mà làm lại, nhưng ông Wren lại hiểu theo nghĩa đen là bị đá khỏi đây :))) )


“Không phải, đó là một câu thành ng— thôi bỏ đi.” Tôi lắc đầu thở dài trước vị asura đang bối rối kia.


“Nói gì thì nói, những điều ta đang làm đều là vì lợi ích của chính cậu. Hãy nhìn tình trạng hiện tại của cậu đi; cậu đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của mình chỉ để mạo hiểm cứu cô công chúa elf đó.” Wren càu nhàu.


“Nghe này. Cháu biết rất rõ rằng đó không phải là lựa chọn tốt nhất, và cháu rất ghét khi phải nói điều này, nhưng có những người khác mà cháu coi trọng hơn chính bản thân mình.” Tôi nghiêm nghị nhìn trực tiếp vào mắt Wren.


“Hmm. Ừ thì, đúng là quan hệ gia đình và bạn tình cũng khá quan trọng, ngay cả asu-”


“Khoan, cái gì cơ? Bạn tình? Tess không phải là bạn tình của cháu.”


“Hử? Từ những gì Windsom bảo ta và qua phản ứng của cậu, ta đã dám chắc rằng cô ta cực kì quan trọng với cậu, còn trên cả sự say mê thông thường. Thế cả hai vẫn chưa ân ái với nhau ư?”            (( ͡° ͜ʖ ͡°))


“Không! Tất nhiên là bọn cháu… chưa ân ái với nhau rồi! Nghe này, mọi chuyện bắt đầu đi lạc đề rồi đó, Wren.” Tôi có thể cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng phừng lên khi ông asura kia trầm tư vì phán đoán sai của ổng.


“Hử. Vậy thì lỗi ta." Wren nhún vai, biểu cảm của ông ấy vẫn thờ ơ như thường thấy. “Mà, ý ta là, trong chiến tranh, sẽ có lúc kẻ thù sẽ cố gắng lợi dụng điểm yếu của cậu để đưa cậu vào tròng. Và xét đến việc cậu sẽ là lực lượng chủ lực của Dicathen, có khả năng cao chuyện đó sẽ xảy ra.”


“Tin cháu đi, cháu biết rất rõ điều này.” Những kí ức về kiếp trước của tôi chợt lướt qua tâm trí tôi khi ông ấy nhắc đến chủ đề này. Tôi biết rằng sẽ có lúc những quyết định tôi đưa ra, những quyết định đi ngược với nguyên tắc sống của Vua Grey, sẽ gây trở ngại cho tôi trong tương lai.


“Vậy thì ta cho là ta không cần phải nói thêm về vấn đề này nữa. Hãy mong đợi những bài huấn luyện khổ cực này trong tương lai đi, nhóc. Một phần lý do ta được chọn làm người huấn luyện cho một tên non chẹt mặt búng ra sữa như cậu là vì ta có thể tái tạo ra những tình huống như thế này đây.” Vị asura gù ấy giải thích trong khi vuốt ve mái tóc của mình.



Vì đã sống cả hai cuộc đời, tôi rất muốn phản bác việc ông ta chê tôi là mặt búng ra sữa, nhưng rồi tôi nhớ rằng, dù có cộng cả khoảng thời gian tôi tồn tại — trong cả hai thế giới — thì tôi vẫn còn rất nhỏ so với bất kì asura nào mà tôi đã gặp cho đến hiện này.


Hít một hơi thật sâu, tôi ngồi xuống đất. “Vậy, ông chỉ cần dùng đất là có thể tạo ra một con golem bất kì ư?” .


“Không phải bất kì. Ta không thể bắt chước thuộc tính của nước nếu chỉ dùng mỗi đất, nhưng trong hầu hết trường hợp thì đúng là như thế.” Vị asura trả lời, ngồi trên ngai vàng theo đúng nghĩa đen mà ông ấy tạo ra trong tích tắc.


Tôi nghĩ lại lúc tôi đối mặt với tên Basilisk giả mạo hồi nãy. Mọi chi tiết từ tên asura sừng đen đó lẫn Tess đều rất chân thực. Tuy nhiên, có hai điều đã làm lộ mọi thứ. Một là con golem giả dạng Basilisk không tỏa ra áp lực hay sát khí. Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn chưa làm tôi để ý. Bỏ qua chi tiết rằng khả năng một tên Basilisk đem Tess từ tuốt Dicathen đến tận Epheotus là gần như chẳng bao giờ xảy ra, nhưng qua kĩ năng Realmheart, tôi có thể thấy dao động mana của hạt mana hệ Thổ màu vàng khắp trên người tên Basilisk và Tess. Ban đầu tôi không để ý rõ vì chưa đủ bình tĩnh, nhưng rồi khi tôi nhận ra có gì đó sai sai, tôi dám chắc khoảng chín mươi phần trăm rằng đây là trò của Wren.


“Việc một người thuộc chủng tộc hạ đẳng có thể có đạt được hiểu biết sâu sắc để thực hiện mana thuật thuộc trình độ của Asura liệu có bất khả thi không?” Tôi lớn tiếng tự hỏi.


“Ta không có quyền định đoạt việc gì bất khả thi, việc gì không, nhưng ta có thể nói rằng có khả năng cao là không thể. Tuy nhiên, trong số tất cả mọi người, thì cậu chẳng cần phải lo lắng về việc đó.”


“Tại sao lại không?” Tôi hỏi.


“Ừ thì, cậu chính là bằng chứng sống cho việc mọi thứ đều có khả năng xảy ra. Với khả năng học hỏi thiên phú của cậu, cậu đã có thể điều khiển cả bốn nguyên tố lẫn một số dạng đặc biệt của chúng. Và nhờ việc có thể điều khiển cả bốn nguyên tố, cậu đã có chìa khóa để mở ra những bí ẩn của aether, thứ mà cậu đã rất may mắn được chính công chúa của Long Tộc truyền cho. Mọi điều về cậu đều rất phi thường đấy, nhóc,” Wren giải thích. “Ngay cả asura cũng không có tài năng thiên bẩm hay vận may trời độ như cậu.”


“Nếu đó là lời khen thì cảm ơn ông.” Tôi mỉm cười và đứng dậy. “Giờ thì, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”


“Trước khi bắt đầu, nhóc, đưa ta tay thuận của cậu.” Wren ngồi dậy khỏi ngai vàng và tiến về phía tôi.


Chìa bàn tay phải ra, tôi nhìn vị asura một cách tò mò. Tôi không bao giờ có thể đọc được biểu cảm của ông ấy, vì ông luôn mang vẻ mặt mệt mỏi như thể ông có thể say giấc bất kì lúc nào.


Móc ra một thứ hộp đen nhỏ, bằng cỡ nắm đấm từ túi áo của mình, ông ấy mở nó ra và cầm một viên tinh thể nhỏ đục ngầu, hình kim tự tháp. “Thứ khoáng thạch này được gọi là acclorite. Giờ thì, chỉ có bản thân nó không thôi thì nó vô dụng như những tảng đá bình thường kia. Tuy nhiên, với phương phát chế biến và trải qua giai đoạn tổng hợp bí mật của chính ta, nó có thể tạo nên kì tích phi thường.”



“Như là, tăng tốc huấn luyện của người dùng?” Tôi đoán mò.


“Có nhớ ta từng nói là ta không rèn kiếm, mà ta tạo ra chúng không?” Vị asura gù hỏi, vẫn cầm viên tinh thể trước mặt tôi.


Tôi trả lời bằng một cái gật đầu.


“Đúng thế, với viên tinh thể này cùng những công cụ cần thiết, ta có thể ‘trồng’ nên một vũ khí.”


“Trồng? Như trong… trồng cây á?” Tôi lặp lại, đảm bảo rằng mình không nghe nhầm.


“Đúng thế,” vị asura thở dài và gãi đầu. “Ta thề, cậu luôn bất ngờ với những thứ gì đâu không. Cậu còn chả thèm để ý đến việc ta có thể tái tạo lại bản sao hoàn hảo của bạn tình của cậu—”


“Không phải là bạn tình.” Tôi ngắt ngang.



Đảo mắt, ông ấy tiếp tục “Ừ ừ, cô công chúa elf người yêu của cậu, người mà cậu chưa ân ái, vậy mà cậu lại ngạc nhiên với việc ta có thể ‘trồng’ nên một vũ khí ư?”


Thở dài trong bất lực, tôi ra hiệu cho ông ấy tiếp tục.


“Thường thì ta sẽ phải tổng hợp vô số thông tin trong nhiều năm, nếu không muốn nói là hàng thế kỉ, về cách cậu chiến đấu để có thông tin chính xác để ta tạo ra một thứ vũ khí hoàn toàn phù hợp với cậu. Nhưng do hoàn cảnh không cho phép, nên ta đành phải liều một phen bằng cách này.” Wren lý giải.


“Ý ông là s—” Bỗng nhiên một cơn đau điếng người ngắt lời tôi khi ông ấy đâm viên tinh thể vào lòng bàn tay tôi.


“Gah! Ông đang làm gì thế?” Tôi nhăn nhó khi Wren tiếp tục đâm sâu viên tinh thể đục ngầu ấy vào sâu trong tay tôi cho đến khi nó chìm sâu dưới da tôi.


“Ồ xin lỗi, ta quên đếm đến ba.” Ông ấy nhún vai, chà máu dính trên tay mình lên áo. “Ta đã tổng hợp nên viên tinh thể này từ lông vũ của Phu Nhân Sylvia và vảy rồng từ Tiểu Thư Sylvie. Đó là hai thứ giúp cậu trở nên như ngày hôm nay. Bằng cách này, ta mong sẽ không có quá nhiều điều bất thường xảy ra.”


“Bất thường?” Tôi hỏi trong khi nghiên cứu cái lỗ trên lòng bàn tay tôi, nơi viên tinh thể chìm sâu dưới lớp da.


“Mỗi hành động, suy nghĩ, và thay đổi trong cơ thể cậu sẽ quyết định cách vũ khí cậu hình thành. Ngay cả ta cũng không biết vũ khí của cậu sẽ ra sao,” vị asura thú nhận. “Còn chả biết liệu nó có ra được vũ khí hay không nữa.”


“Cháu xin lỗi, nhưng cháu vẫn chưa hiểu lắm, Wren. Tại sao lại chọn cách này nếu có nhiều yếu tố không rõ ràng thế? Và ngoài ra, cháu tưởng ông nói rằng ông sẽ không tạo cho cháu vũ khí mà??”


“Ừ thì, nếu cậu muốn đối đầu với những tên tạp chủng từ Gia Tộc Vritra hay bất kì con tốt thí nào từ phe hắn thì một thanh kiếm sẽ chẳng đủ đâu.” Ông ấy làu bàu.


Khuôn mặt của vị asura bỗng trở nên nghiêm trọng trước khi nói tiếp. “Và cũng là vì chúng ta không có nhiều thời gian đến vậy đâu.”


“Khoan, cháu tưởng phải hai năm nữa thì chiến tranh mới bắt đầu mà?” Tôi nhìn chằm chằm vào Wren, một cảm giác bất an bỗng chợt xuất hiện.


Wren ngưng lại một hồi rồi ông lưỡng lự nói tiếp.


“Nhóc, Windsom vừa nhận tin tức từ Aldir về tình hình hiện tại ở Dicathen.”


“Và?”


“Trước khi ta nói tiếp, hãy biết rằng những điều mà ta sắp tiết lộ với cậu đi ngược với ý nguyện của Windsom và Chúa tể Indrath. Ta muốn cậu hãy đưa ra quyết định sáng suốt. Với sự trợ giúp của quả Cầu Aether trong một số giai đoạn huấn luyện, vẫn mất hơn một năm trước khi tinh thể acclorite có thể biến thành vũ khí. Và cậu cũng sẽ cần bằng đó thời gian để gia tăng sức mạnh của chính mình.” Khuôn mặt Wren bắt đầu nhăn lại khi ông tỏ vẻ lo lắng.


“Cứ nói cho cháu đi,” tôi hối thúc.


“Arthur, mặc dù cả toàn đội quân vẫn chưa đến… nhưng chiến tranh đã bắt đầu rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện