Cậu ta dùng quá nhiều sức để vung cú đấm đó, đừng có né, Arthur, cúi xuống và tiến lại gần.


Cú đá của cô ta quá cao sẽ khiến cô ta mất thăng bằng; lợi dụng thời cơ đó.  


Cú móc trái đó đầy sơ hở. Chỉ cần nghiêng đầu về sau một inch là có thể né được.


Đòn tấn công đó đủ chậm để tôi có thể bắt được. Đỡ nó, nắm lấy bàn tay và cổ tay.


Cẩn thận những cú quét chân thấp, nhưng đừng nhảy lên. Chắc chắn sẽ có đòn tấn công khác theo sau nếu tôi làm vậy. Thay vào đó, tiến thẳng vào trong để giảm sức mạnh của cú đá.  


Một đòn tấn công khác đến từ phía sau. Đừng bỏ công quay lại, mà thay vào đó hãy nhìn bóng của cậu ta. 


Một cú đá thẳng vào mặt, và một cú khác nhắm vào sườn. Đòn tấn công của bọn họ đang ngày càng phối hợp tốt hơn.


Tôi cần phải hạ thấp cơ thể để né cú đá nhắm vào đầu tôi và chặn đòn nhắm vào sườn tôi. Sử dụng lực từ cú đá để đẩy tôi khỏi tình huống bất lợi này.  


“Hết giờ!” Tiếng của Kordri vang lên rầm trời, khiến tất cả bọn tôi đứng yên.


“Mẹ nó chứ!” 


“Suýt nữa thì được rồi!”


“Bọn con chút nữa là đã có thể đánh được tên đó nếu như thầy cho bọn con thêm vài phút nữa, thưa Thầy!”


Trong số bốn người bọn họ, chỉ có Taci không hề nói gì, cậu ta chỉ tặc lưỡi một cách không hài lòng trước khi quay đi.  


“Đủ rồi! Đây là một trận bốn đấu một mà các con vẫn dám phàn nàn sau khi không thể tung trúng một đòn trực diện vào Arthur ư? Chắc ta phải cho tất cả các con học lại toàn bộ những điều cơ bản!”  Vị asura bốn mắt bật lại. Quay người sang tôi, ông ấy nở một nụ cười thừa nhận tôi. “Cậu cảm thấy thế nào, Arthur?”


Mỉm cười lại với ông, tôi trả lời, lờ đi cơn đau nhức nhối trên cổ tay tôi sau khi đỡ đòn tấn công cuối. “Tốt hơn bao giờ hết.”


Đã bốn tháng trôi qua ở thế giới bên ngoài, điều đó có nghĩa là tôi đã tập luyện trong cõi linh hồn, nhờ quả Cầu Aether, khoảng gần bốn năm trời rồi. Trong khi xét về mặt sinh lý, cơ thể tôi chỉ mới già đi một tuổi, nhưng tôi đã trải qua hơn ba năm tập luyện với các học viên Kordri.  


Suốt ba năm trời, tôi không làm gì khác ngoài việc mài dũa cơ thể, phản xạ và độ nhạy bén trong kĩ năng chiến đấu.  Sinh nhật lần thứ mười bốn của tôi vừa trôi qua và hiển nhiên là tôi đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, mạnh đến mức mà khả năng chiến đấu của tôi ở kiếp trước mà so với bây giờ thì không khác gì em bé tập đi.


Kordri cũng đã giúp tôi rèn luyện lõi mana của mình để hỗ trợ trong việc giao chiến, nhưng ngoài việc đó ra thì ông vẫn chưa dạy tôi thứ gì mới cả. Không biết là do sự khác biệt về thể chất giữa con người và asuras hay là do ông ấy chỉ không muốn hoặc không được phép truyền lại mana thuật của Gia Tộc Thyestes cho một người ngoại tộc, tôi cũng không muốn hỏi. Thay vào đó, tôi chọn tin tưởng Kordri và tiếp thu mọi thứ ông đã chỉ dạy.  



Cho đến hôm nay, tôi không rõ mana thuật của Gia Tộc Thyestes chính xác là gì và nó có thể làm được gì, nhưng việc đó không quan trọng. Thực tế là tôi rất biết ơn vì nhờ ông mà tôi có thể đạt đến trình độ chiến đấu như hiện giờ.  


Khi mà cõi linh hồn, mà chúng tôi đã rèn luyện trong suốt thời gian qua dần trở nên tối đi, tôi mở mắt và thấy cảnh tượng hang động quen thuộc mà tôi đã luôn ở trong suốt những năm qua. 


“Cảm ơn lần nữa vì đã giúp tôi tập luyện.” Tôi đứng lên và cúi đầu với bốn đứa trẻ thuộc gia tộc Thyestes.  


Sau khi dành một năm đầu trong cõi linh hồn, việc tập luyện với mỗi Taci bắt đầu có hạn chế, nên Kordri đưa thêm những đứa trẻ khác đến để tập luyện chung, đến mức mà tôi có thể đánh ngang cơ với Taci và cả ba đứa trẻ khác của chủng tộc Pantheon asura.  


Tất nhiên là cả bốn bọn họ không phải lúc nào cũng ở trong cõi linh hồn như tôi. Bởi vì sự “thiếu công bằng” đó, điều mà lúc nào bọn họ cũng lãi nhãi, nên tôi đã có thể dần dần đuổi kịp bọn họ.  


Cả bốn người bọn họ, bao gồm cả Taci, đều khá lạnh lùng với tôi khi chúng tôi không tập luyện. Bọn họ thường tỏ vẻ khó chịu khi họ phải giúp đỡ một chủng tộc hạ đẳng; và tất nhiên là điều này cũng không giảm đi sau khi tôi trở nên mạnh hơn bọn họ. Và ngoài ra, bọn họ cũng không được phép sử dụng triệt để toàn bộ khả năng của mình. Kordri đã đặc biệt căn dặn chúng tôi chỉ được phép dùng mana để cường hóa cơ thể mình; bất kì thứ gì khác sẽ bị tính là chơi xấu.


“Sư phụ Kordri. Cảm ơn ngài vì đã huấn luyện tôi.” Tôi quay sang và cúi đầu kính cẩn sau khi chúng tôi ra khỏi cái bể chứa đầy dung dịch xanh đậm bên trong hang động.


“Mmm, việc này cũng giúp ta khá nhiều,” vị asura trọc đầu trả lời.


Duỗi thẳng cơ thể mình, tôi quay sang nhìn Windsom. “Khi nào thì tới giai đoạn huấn luyện tiếp theo?” Tôi hỏi trong khi tôi dùng tiềm thức mình để tìm Sylvie. Trong suốt cả năm qua, tôi không thể cảm nhận được Sylvie, huống chi giao tiếp. Nên tôi đã có một thói quen tìm cô rồng của mình mỗi khi tôi ra khỏi cõi linh hồn, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều vô ích.  


“Hử? À ừ, chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi.” Windsom có ánh mắt quan ngại hệt như Kordri, khiến tôi bối rối.  


Tôi nhướng mày, đảo mắt qua lại giữa hai vị asura. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”


“Không có gì cả…” Kordri nghiêng đầu trả lời, nhìn tôi chằm chằm như thể ông đang nghiên cứu một bức họa trừu tượng.  


“Chỉ là cậu chẳng hề thay đổi gì hết,” Windsom trả lời. 


Tim tôi bắt đầu đập mạnh khi nghe xong những lời ông nói. Thứ gì không thay đổi? Tôi ngay lập tức nghĩ đến lõi mana của mình, nhưng không phải nó. Lõi mana của tôi thăng lên từ giai đoạn đầu của vàng nhạt lên giai đoạn cuối của vàng nhạt; điều đó có nghĩa, tôi đã trải qua cả một giai đoạn, bắt đầu từ giai đoạn Vàng cứng trước khi tôi bắt đầu tập luyện ở đây. Windsom cũng thường vào cõi linh hồn để quan sát tiến trình luyện tập của tôi nên chắc chắn ông ấy biết rõ trình độ hiện tại của tôi.


“Arthur, mặc dù tập luyện bên trong Cầu Aether có thể đem lại những lợi ích rất to lớn, nhưng chúng ta đặc biệt nghiêm cấm không cho trẻ em sử dụng, hoặc thậm chí cả những thanh thiếu niên. Cậu có thể đoán lý do tại sao mà nhỉ? Sự khác biệt về thời gian ở hai cõi có thể gây những chấn thương tâm lý cho người vẫn chưa phát triển thần kinh một cách hoàn thiện,” Windsom giải thích.


“Thật ra ta là người phản đối kịch liệt việc sử dụng cầu aether vì lý do đó,” Kordri thừa nhận.  “Ngay cả chúa tể Indrath cũng khá lưỡng lự trong việc cho phép cậu dùng Cầu Aether để tập luyện, vì sợ những hậu quả khôn lường. Tuy nhiên, vì chúng ta chỉ còn chút thời gian ít ỏi trước khi một cuộc chiến tranh bùng nổ, nên chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” 


Tôi rất ngạc nhiên khi nghe rằng Chúa tể Indrath quan tâm đến mình như thế. Đó không phải là ấn tượng đầu tiên khi mà tôi gặp ông ấy. 


“Đó cũng chính là lý do tại sao ta khá ngạc nhiên khi nhận thấy rằng cậu không hề thay đổi gì cả, Arthur. Lời nói, phong thái lẫn thần thái của cậu; chúng chẳng có gì khác biệt so với trước khi bắt đầu cuộc huấn luyện này.” Windsom tiếp túc.  “Ngoài ra, đã bốn năm trôi qua kể từ khi cậu vào Cầu Aether, và trong suốt khoảng thời gian đó thì cậu chưa hề đặt chân ra ngoài; thế nhưng, trong khoảng thời gian trong đó và cả bây giờ, cậu vẫn chưa biểu hiện bất kì thay đổi nào mà một đứa trẻ bình thường đáng ra phải có.”


Tôi trầm tư một hồi. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Kordri không cho Taci và những đứa trẻ thuộc gia tộc Thyestes khác ở lại trong cõi linh hồn. Lý do tôi không bị ảnh hưởng bởi hiện tượng này là do tôi có một tâm trí của một người trưởng thành kể từ khi tôi được sinh ra ở thế giới này.  


“Windsom, ngài có nói là tôi khác với những đứa trẻ khác. Tôi, về tâm trí, thì khá già trước tuổi cả cuộc đời này rồi; đến mức mà tôi đã quen với việc thay đổi cách ứng xử phù hợp với những người khác có vị thế xã hội khác nhau,” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng trả lời.  


“Ừ thì, điều đó cũng không quan trọng với chúng ta. Ngoài ra, cũng thật tốt khi giai đoạn huấn luyện này không tạo ra bất kì kết quả không mong muốn nào khác.”  Windsom ban đầu trông hơi lưu tâm một chút, nhưng rồi ông cũng thở phào nhẹ nhõm và nói. “Kordri, cảm ơn anh vì đã dành nhiều thời gian và công sức để huấn luyện Arthur. Không có bất kì ai khác, ngay cả trong số các asura, có thế sánh ngang trình độ cận chiến như anh,” vị asura thêm vào, quay sang Kordri. 


“Không cần cảm ơn. Arthur cần phải được huấn luyện kĩ càng nếu cậu ta muốn có cơ hội để chống lại lũ quái dị kia.” Kordri đặt bàn tay cứng cáp của mình lên vai tôi và bóp chặt. “Hãy nhớ rằng pháp sư của Alacrya đã được chỉ dạy bởi các asuras. Mana thuật của lục địa đó đã vượt xa Dicathen cả hàng thế hệ. Nên đừng quá tự tin khi cậu cũng nhận sự huấn luyện này. Bọn ta cũng rất khó chịu khi tay của chúng ta bị trói như thế này, nhưng nếu chúng ta không muốn xảy ra một cuộc chiến tranh có thể tàn phá vùng đất mà chúng ta sống, thì mọi chuyện phụ thuộc vào cậu và khả năng chiến đấu của cậu.” Khuôn mặt vô cảm thường ngày của Kordri bỗng nhăn lại đầy lo âu.


Sau khi nói lời tạm biệt, Kordri và bốn học trò của mình rời đi trước, để lại mỗi Windsom và tôi bên trong cái hang động dùng để tập luyện yên lặng đến bất thường. 


Tôi ngồi xuống sàn đá lạnh lẽo, duỗi thẳng cơ thể trong khi ngó sang Windsom, tôi cố gắng đoán xem vị asura đó đang suy nghĩ gì.  


Cố gắng phá tan sự yên lặng dày đặc này, tôi hỏi Windsom điều đã luôn làm tôi băn khoăn đó giờ “Vậy, ngài có nghe được bất kì tin tức gì về Sylvie không? Cô ấy vẫn ổn chứ?”


“Tiểu Thư Sylvie sẽ ổn thôi. Không ai dám cả gan ngược đãi hậu duệ của Chúa Tể Indrath ngoại trừ chính Chúa tể Indrath.” Ông ấy trả lời một cách bình thản, bất chấp việc lời nói cuối của ông tạo một cảm giác lo âu trong người tôi. 


Không muốn dấn sâu vào vấn đề này nữa, tôi chỉ đơn giản là gật đầu và tiếp tục căng cơ. Bởi vì tôi không dùng cơ thể thật của mình bên trong cõi linh hồn, nên giờ nó cứng ngắc. Các bó cơ bắp của tôi không hề xẹp đi nhờ thứ chất lỏng bí ẩn mà tôi đã ngâm mình trong đó, nhưng tôi có để ý rằng tóc tôi đã dài hơn rất nhiều so với trước đây.  


Tôi vẫn chưa biết hết công dụng đầy đủ của Cầu Aether, nhưng cơ hội để luyện tập trong đó có khả năng cao sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nên tôi phải tận dụng triệt để nó.  


“Đây. Ta nhận được thứ này từ người đưa tin của Chúa tể Indrath. Có vẻ như Aldir đã viết lại những sự kiện xảy ra trong lục địa của cậu hiện giờ. Ta nghĩ cậu sẽ hứng thú.” Windsom nói rồi ông đưa cho tôi một vài mảnh giấy da với cách viết nguyên vẹn. 


Đây là lần đầu tiên tôi nhận được bất kì thông tin nào từ Dicathen. Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tập luyện, và khi thời gian càng trôi qua lâu hơn, tôi càng lo lắng nhiều hơn về tình trạng và sức khỏe của mọi người.  


Cuộc chiến đã bắt đầu chưa? 


Bọn họ đã chuẩn bị gì cho bản thân mình cho các cuộc chiến sắp tới?  


Bọn họ đã áp dụng biện pháp gì để bảo vệ bản thân mình?
Những câu hỏi như thế ngày càng lấp đầy tâm trí tôi, thường làm tôi phân tâm trong suốt bữa huấn luyện mãi cho đến khi tôi bị đấm cho chú tâm trở lại bởi bốn học trò hoặc đích thân Kordri.  


Điều mà Kordri nói trước khi rời đi khiến tôi lạnh hết cả xương sống khi nhận ra điều này. Kĩ thuật thao túng mana của Lục địa Alacrya chắc chắn vượt xa Dicathen rất nhiều. Ngay cả với sự giúp đỡ của các asura trong việc huấn luyện tận dụng nguồn mana tốt hơn cho một số lượng các pháp sư có khả năng, thì nhiêu đó sẽ vẫn không đủ nếu như quân đội của kẻ thù thực sự mạnh như tôi tưởng tượng.   


Với ý nghĩ đó, tôi thường nghĩ rằng cuộc huấn luyện của tôi với Kordri sẽ chỉ phí phạm thời gian. Tất nhiên là những gì tôi đã học được sẽ biến tôi trở thành một chiến binh vĩ đại trong bất kì chiến trường nào, nhưng xét đến các khả năng của tôi, đôi lúc tôi tự hỏi liệu tôi có nên mãi dũa kĩ năng kĩ năng sử dụng mana tầm xa của mình không. Tất nhiên là kĩ năng pháp thuật Conjurer không phải là sở trưởng của tôi, nhưng với tứ nguyên tố và lượng mana thô mà tôi sở hữu, tôi cảm thấy sẽ tốt hơn cho tôi trong việc học các mana thuật tầm xa có khả năng cân bằng chiến trường thay cho việc học cách tiêu diệt từng kẻ thù xung quanh tôi. Nhưng nghĩ lại quá khứ khi tôi làm lãnh đạo chỉ huy quân đội, thì số lượng lính không phải là mối đe dọa lớn nhất. Không, vấn đề khó nhằn nhất là việc chỉ huy bọn họ, hoặc chỉ huy một vài chiến binh tinh nhuệ có khả năng xuyên thủng lực lượng của chúng tôi. Tôi không thể lo lắng cho mỗi người được; tôi sẽ phải tin tưởng vào quân đội của mình để giải quyết chúng.



Cất những lo âu của mình sang một bên, tôi háo hức cầm lấy tờ giấy từ tay ông ấy và đọc những dòng chữ ghi trên đó.  


“...” 


Có vẻ như các chính quyền cấp cao đã biết rằng Goodsky từng là một gián điệp được gửi trực tiếp bởi Gia Tộc Vritra đại diện cho Alacrya. Phần lớn những gì viết trong đây là là thông tin của Goodsky về hệ thống chính trị của Alacrya, điều này khiến tôi ngạc nhiên bởi vì trước đây bà ấy bảo tôi rằng có một phép ràng buộc mạnh mẽ không cho phép bà thậm chí có ý định tiết lộ bất kì thông tin gì.


Tôi cất những nghi ngờ của mình sang một bên và tập trung vào bản báo cáo.


Bởi vì có sự hiện diện của asuras ở Alacrya, phần lớn hệ thống cấp bậc đều tập trung vào độ thuần chủng của dòng máu của họ. Về cơ bản, người nào mà có dòng dõi càng gần kề asura, địa vị của họ sẽ càng cao trong lục địa đó. Nghe thì có vẻ đơn giản và hời hợt, nhưng liệu Dicathen hay bất kì thế giới nào có sự khác biệt không? Tất nhiên là sự thuần khiết trong dòng dõi không hề rõ ràng trong lục địa của chúng tôi, nhưng rất dễ phân biệt những người thuộc dòng dõi ‘quý tộc’ và những người bình thường khác.


Tôi dám cá là những người với độ thuần chủng dòng máu asura càng cao, thì khả năng pháp sư của họ sẽ càng mạnh. Sau khi vài thế hệ trôi qua, chúng ta sẽ dễ dàng đoán được sẽ có sự phân chia các giai cấp rõ rệt chỉ dựa trên điều này.


Trong đây có ghi rằng chính bản thân bà ấy cũng chỉ biết được ít kiến thức về bọn họ ngoài hệ thống cấp bậc các nhân vật ưu tú mà đích thân Agrona chăm sóc và thành lập. Có điều khiến tôi khá để tâm. “Vậy những thông tin mà Hiệu… bà Cynthia Goodsky cung cấp cho chúng ta, những kẻ được gọi “Four Scythes”, tôi cho rằng bọn họ sẽ là mục tiêu của tôi?” Tôi hỏi mà không rời mắt khỏi bản báo cáo.


Aldir có ghi chú thêm rằng, trong số những người có tiềm năng là vật cản, thì những kẻ được gọi là Scythes và những Retainers tương ứng dưới lệnh của chúng là ưu tiên hàng đầu.  


“Sau cùng thì đúng thế. Nhưng hãy đọc tiếp đi. Những gì mà gián điệp của Alacrya, Cynthia Goodsky, nhắc đến tiếp theo mới là rắc rối, ít nhất là vậy.  


Tôi đọc tiếp, và tất nhiên là những dòng báo cáo tiếp theo khiến tôi rủa thầm.  


“...dựa trên độ thuần khiết của màu sắc, độ dày đặc và mật độ mana còn sót lại trong mảnh vỏ từ nơi mà cựu Lance, Alea Triscan, bị giết, Goodsky đã khẳng định rằng nó thuộc về một dòng máu chính của một trong số retainer của một trong Four Scythes,” Tôi đọc lớn. Tôi cho rằng dòng máu chính là một kẻ mang trong mình dòng máu hỗn hợp với asura, hay nói chính xác hơn là dòng máu của chủng tộc Basilisk. 


Tâm trí tôi ngay lập tức nghĩ về đêm mà tôi gặp Alea. Tôi vẫn nhớ như in những lời trăn trối cuối cùng của cô ấy khi cô ấy đưa tôi mảnh vỡ mà Goodsky đã nhắc đến. Điều này có nghĩa là mỗi Scythes sẽ có một retainer của mình. Vậy là có bốn retainer có khả năng xử lý một Lance dễ dàng, và có tới bốn người còn hơn cấp độ của bọn chúng nữa. 


Đọc tiếp, không còn nhiều điều quan trọng. Trong đây có nhắc đến một con tàu bọc thép được xây dựng từ liên minh của con người và người lùn, cũng như các pháp đài cao ngất ngưỡng đang được xây dựng ở các thành phố cảng. Aldir cũng viết về những lần ông có nhận thấy những gián điệp có thể đến từ Alacrya, nhưng ngoài việc có một sự căng thẳng rõ rệt xuyên suốt lục địa thì không có gì khác đặc sắc.


Tôi bắt đầu tưởng tượng về quy mô của cuộc chiến tranh sắp đến. Đây không phải là chiến trang giữa hai quốc gia đối lập, mà là giữa hai lục địa khổng lồ gửi hàng triệu người lính của mình để chiến đấu vì vùng đất của họ. 


Sau khi thở một hơi thật dài, tôi gấp lại những mảnh giấy da một cách gọn gàng và đưa cho Windsom.  


Có những hỗn hợp cảm xúc nung nấu trong tôi. Tin tức về Dicathen đã làm đầu óc tôi nhẹ nhõm đi. Còn mặt khác, những kiến thức mới biết về kẻ thù của chúng tôi khiến tôi lạnh cả xương sống. Tuy nhiên, bất chấp điều đó, tôi vẫn hào hứng và đầy quyết tâm. Cuối cùng thì tôi cũng có một mục tiêu, một số lượng kẻ thù để xử lý. Sẽ khó khăn để xử lý tất cả bọn chúng, nhưng đâu phải tôi sẽ đánh nhau với mấy con drones hay những đối thủ ngẫu nhiên mà tôi chẳng biết gì; lần này, tôi có một nhiệm vụ và những mục tiêu rõ ràng.  


“Windsom, hãy bắt đầu giai đoạn luyện tập tiếp theo.” Tôi khẳng định, đứng thẳng người lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện